Càng Chơi Càng Lớn
-
Chương 92: Chấn Thương
Tề Thấm Khải bị Diệp Vũ Trung chọc tức điên, nhớ tới Doãn Diệc, lửa giận trong lòng nàng càng bốc lên ngập trời. Không lẽ nàng dễ trêu chọc đến vậy? Sao phụ nữ nào xung quanh nàng cũng không dễ đối phó vậy chứ? Tìm một tiểu nhược thụ đáng yêu ngoan ngoãn nép vào lòng nàng, yêu thương nàng khó khăn đến vậy sao?
Càng khát cầu, thì lại càng không chiếm được? Quả thực là tức hộc máu mà. Mặc dù Doãn Diệc rất phiền toái, nhưng nàng vẫn phải đến bệnh viện xem cô ta.
Trầm Ngôn nhìn thấy Thư Kiệt tay đầy máu, dẫn theo Doãn Diệc đến bệnh viện, khiến cô rất kinh ngạc.
"Đây là...?"
Thư Kiệt hững hờ nói, "Cô ta bị thương, Trầm tiểu thư nhờ cô giúp cô ta xử lý vết thương."
Trầm Ngôn lúc này mới phản ứng lại, cô hơi sốt sắng, cân nhắc một hồi, đây là người do Thư Kiệt đưa tới, lẽ nào Doãn Diệc lại dính líu đến Thấm Khải?
Trầm Ngôn tập trung tinh thần gắp ra những mảnh sứ vỡ cắm sâu vào tay Doãn Diệc.
"A..." Có lẽ là ra tay hơi mạnh, nên Doãn Diệc đau đến la lên.
Trầm Ngôn rất nhanh giương mắt nhìn nàng một cái, "Biết đau rồi sao? Biết đau thì nên cẩn thận mới phải." Cô không biết vì sao Doãn Diệc lại bị thương, thế nhưng nếu đã do Thư Kiệt đưa đến, khẳng định liên quan đến Tề Thấm Khải. Chẳng lẽ, Thấm Khải muốn cùng Doãn Diệc làm lại từ đâu?
" Không phải tôi muốn biến thành như vậy." Doãn Diệc nói.
Trầm Ngôn cong môi, tăng thêm sức trên tay, "Hử? Vậy là do Thấm Khải biến cô thành như vậy?"
Doãn Diệc cảm thấy Trầm Ngôn đang cố ý, giọng điệu liền biến đổi, "Trầm Ngôn, xin cô chớ tùy tiện đoán chuyện của tôi."
Ý cười của Trầm Ngôn tăng dần, mặt không biểu cảm, "Rồi rồi hiểu!" Vừa nói lực tay của cô vừa tăng thêm mấy phần, đau đến Doãn Diệc suýt rơi nước mắt, nàng âm thầm hối hận không nên dễ dàng chọc giận người xấu bụng như Trầm Ngôn.
Khi Trầm Ngôn xử lý vết thương gần xong, thì nghe tiếng gõ cửa, cô vội vàng dừng động tác nói, "Mời vào.''
"Cậu đang bận?"
Vừa nghe người lên tiếng là Mạnh Giai, thái độ Trầm Ngôn lập tức thay đổi, mỉm cười nói, "Sao cậu lại đến đây?"
Mạnh Giai đóng cửa lại, "Ở nhà một mình rất tẻ nhạt."
" Mạnh tiểu thư." Thư Kiệt chào hỏi Mạnh Giai.
" Thư Kiệt, anh cũng ở đây?" Mạnh Giai nhìn thấy anh thì hơi kinh ngạc.
" Tay cô ta bị thương, tiểu thư kêu tôi dẫn cô ấy đến đây xử lý.'' Thư Kiệt giải thích.
''Cô ấy là?" Doãn Diệc đưa lưng về phía Mạnh Giai, Mạnh Giai cũng không biết nàng.
Trong nháy mắt, Trầm Ngôn đã giúp Doãn Diệc xử lý tốt vết thương, " Xong rồi, mấy ngày này nhớ kiên nước, đúng giờ thay thuốc, kị thức ăn cay và dầu mỡ. Thư Kiệt, anh dẫn cô ấy đi lấy thuốc đi.''
" Ok, tốt quá, tôi đi ngay.'' Bị Trầm Ngôn gọi, Thư Kiệt đã quên trả lời Mạnh Giai. Mạnh Giai cũng không truy cứu.
Doãn Diệc đứng dậy, vô tình va phải Mạnh Giai. Nàng chỉ lễ phép gật đầu chào hỏi Mạnh Giai, mà quên mất đã từng gặp Mạnh Giai trước đây.
Mạnh Giai nhìn nàng vài lần, mày liễu nhíu lên, Thư Kiệt cùng Doãn Diệc đi rồi Mạnh Giai vẫn đứng tần ngần một hồi.
"Này, cậu sao vậy? Không được khỏe?" Trầm Ngôn dùng cùi chỏ đụng Mạnh Giai, lúc này Mạnh Giai mới thu tầm mắt lại, "Không có gì, gần đây ngủ không được ngon nên tinh thần có chút mệt mỏi."
Trầm Ngôn vừa cười vừa cởi găng tay ra, bước đến bồn rửa tay khử trùng, cô cất lời, "Ngủ không ngon? Có muốn mình ngủ cùng cậu không? Đảm bảo ngủ cạnh mình nhất định sẽ yên giấc."
Mạnh Giai ngồi nguyên tại chỗ, nàng hơi thất thần, rất lâu không trả lời lại.
Trầm Ngôn cười chờ nàng trả lời, nhưng rửa tay xong mà mãi vẫn không nghe tiếng trả lời, còn tưởng Mạnh Giai chờ lâu quá đã bỏ về trước. Sau khi cô lau khô tay quay lại, thì thấy Mạnh Giai vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhưng ánh mắt của nàng lại đang lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ, dáng vẻ bình tĩnh này khiến lòng Trầm Ngôn có chút lạnh. Nụ cười cô chợt đông cứng, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Mạnh Giai, dùng nhiệt tay ấm áp sưởi ấm đôi tay nàng. Trầm Ngôn ôn nhu nói, "Mạnh Giai, cậu không sao chứ?" Giọng cô nhẹ nhàng đong đầy nỗi lo âu.
Mạnh Giai thu hồi ánh mắt, đáy mắt nàng trần đầy vẻ ưu sầu, miễn cưỡng nở nụ cười, "Mình không sao. Cậu xong chưa? Xong rồi thì đi ăn thôi, mình đối bụng rồi."
"Thật sự không sao?"
Mạnh Giai kiên định gật đầu, "Đi thôi."
"Tốt."
" Đúng rồi, cô gái ban nãy là ai vậy? Sao lại đi cùng Thư Kiệt?" Mạnh Giai nhớ tới Doãn Diệc, trong lòng đều là cảm giác hơi khác thường. Khi Doãn Diệc nhìn nàng, nàng luôn có một loại cảm giác vi diệu.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng khám, sóng vai mà đi.
"Cô ta? Cô ta là bạn gái cũ của Thấm Khải." Trầm Ngôn hiển nhiên không ngờ Mạnh Giai lại có hứng thú với Doãn Diệc.
"Bạn gái cũ của Tề Thấm Khải?" Mạnh Giai cong mày, "Mình còn tưởng cô ấy chỉ có mình Diệp Vũ Trung thôi."
Trầm Ngôn cười cợt, "Diệp Vũ Trung là bạn gái thứ hai của Tề Thấm Khải. Nhưng cậu cũng đừng xem thường cô gái ban nãy. Cô ta đã từng khiến Thấm Khải tổn thương rất nặng."
Mạnh Giai nói: "Đúng là không thể ngờ. Nói thật thì lúc đầu mình còn tưởng Tề Thấm Khải là loại người giống cậu."
"Này..." Trầm Ngôn dừng bước, vô cùng nghiêm túc nhìn Mạnh Giai, "Nói gì vậy chứ? Cái gì mà loại người giống mình?"
Mạnh Giai chỉ chóp mũi cô, cười đến ôn hòa, "Bởi vì 'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã', dựa vào cách làm người của cậu, mình cũng từng thử giả đoán con người của Tề Thấm Khải."
" Kết quả là?" Trầm Ngôn nhíu mày, bộ dạng giống đứa trẻ bị mất hứng.
Mạnh Giai mím môi cười, nhưng không thèm trả lời mà vẫn tiếp tục cất bước về phía trước.
"Nói đi chứ..." Trầm Ngôn đuổi theo, nhất định phải bắt nàng nói rõ.
"Cô ấy không trăng hoa như cậu..."
"..."
Hai người nói cười mang theo tiếng cười ôn hòa sáng rỡ vang vọng khắp hành lang. Nếu như cuộc sống có thể mãi bình yên như lúc này thì là rất tốt, chỉ đáng tiếc cuộc sống mãi là đại dương, có lúc sóng yên biển lặng, có lúc sóng dữ cuồn cuộn vô tình nhấn chìm con người.
"Cám ơn." Thư Kiệt lấy thuốc rồi nói với Doãn Diệc, "Lấy thuốc xong rồi, tôi đưa cô về."
Nói đến chuyện về nhà, Doãn Diệc liền chống cự, "Thấm Khải đâu? Thấm Khải vẫn còn chưa đến...tôi không về."
"Này..." Thư Kiệt thật bất đắc dĩ, "Bác sĩ cũng nói cô không đáng lo ngại. Nếu đã không có chuyện gì thì về nhà chứ ở lại bệnh viện làm gì?"
Doãn Diệc dùng trầm mặc cự tuyệt anh, tiếp tục ngồi ở ghế dài màu xanh lam trên hành lang.
"Cô..." Thư Kiệt thật muốn phát điên.
Giữa lúc anh còn đang không biết phải làm sao thì Tề Thấm Khải đã đến nơi.
" Thư Kiệt..."
" Đại tiểu thư!" Thư Kiệt nhìn thấy Tề Thấm Khải xuất hiện thì cứ như thấy Chúa cứu thế xuất hiện, ánh mắt sáng rỡ.
" Thấm Khải..." Lúc này Doãn Diệc lại cảm thấy trong lòng Tề Thấm Khải vẫn còn bóng hình nàng.
"Thế nào rồi?" Tề Thấm Khải hỏi.
Thư Kiệt nói: "Trầm tiểu thư nói không có gì nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da, một ít mảnh sứ nhỏ đâm vào da nhưng cô ấy đã vệ sinh vết thương rồi."
" Vậy thì tốt." Tề Thấm Khải vô cảm nói, "Doãn Diệc, nếu không còn chuyện gì, vậy tôi đưa cô về nhà." Nàng vốn dĩ muốn lưu Doãn Diệc ở lại thêm mấy ngày, nhưng sau khi phát sinh chuyện hôm nay, nàng lập tức từ bỏ ý định này. Phụ nữ khi ghen tuông thật đáng sợ, giữ người này ở bên cạnh không biết còn sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Doãn Diệc từ chối, "Đừng... Thấm Khải...mình không muốn về nhà...mình rất sợ Neils, nếu hắn lại tìm tới..."
"Tôi nói rồi, tôi sẽ ra mặt cho cô, yên tâm đi..."
Doãn Diệc lắc mạnh đầu.
"Thế này không muốn, thế kia không chịu..." Tề Thấm Khải khó xử, Doãn Diệc trước đây rõ ràng không phải như thế này.
" Thấm Khải!" Trong lúc hai người còn chưa biết phải làm sao thì Trầm Ngôn cùng Mạnh Giai bước tới.
" Trầm Ngôn." Tề Thấm Khải chào hỏi, "Mạnh Giai, chào cô."
"Tôi tới tìm Trầm Ngôn cùng nhau đi ăn." Mạnh Giai nói.
Trầm Ngôn thấy Thư Kiệt và Doãn Diệc vẫn còn ở bệnh viện chưa chịu về liền hỏi, "Sao vẫn còn ở đây?"
" Không có gì....mình cùng Doãn Diệc có chút chuyện cần bàn." Ngay ở trước mặt nhiều người như vậy, Tề Thấm Khải không tiện nói rõ sự tình.
Nhưng lời nàng còn chưa dứt Mạnh Giai đã như trúng tà nói, "Doãn Diệc?!" Nàng trừng hai mắt, như không thể tin nhìn Doãn Diệc, Doãn Diệc tựa hồ bị nàng dọa, cũng không hiểu nhìn Mạnh Giai.
"Cô là... Doãn Diệc... Doãn Diệc..." Mạnh Giai tay chỉ vào Doãn Diệc, tay cũng đang không ngừng run rẩy.
Tề Thấm Khải dùng ánh mắt dò xét nhìn Mạnh Giai, thật giống đang suy tư cái gì.
Trầm Ngôn hoảng sợ, "Mạnh Giai cậu sao vậy?"
"Cô ta là Doãn Diệc?" Mạnh Giai lại hỏi một lần nữa.
"Phải, cô ấy là Doãn Diệc, Mạnh Giai, hai người quen biết sao?" Tề Thấm Khải tiến lại gần hỏi, sau đó ánh mắt chuyển hướng đến Doãn Diệc.
Doãn Diệc lắc đầu, "Mình chưa từng gặp cô ấy..." Quả thật, nàng không nên gặp...
" Mạnh Giai!" Trầm Ngôn nắm chặt tay nàng, lo lắng trong lòng lộ rõ trên mặt.
Mạnh Giai rốt cục ý thức được sự thất thố của mình, "Không có chuyện gì... Trầm Ngôn, chúng ta đi thôi."
" Mạnh Giai..."
"Đi thôi, Trầm Ngôn chúng ta đi thôi!" Mạnh Giai luôn mãi khẩn cầu, nước mắt như sắp tràn khỏi khóe mặt nàng, càng khiến Trầm Ngôn lo lắng hơn...
Sắc mặt Trầm Ngôn trở nên khó coi, từ sau khi rời khỏi nhà Tề Thấm Khải vào mấy ngày trước, trạng thái của Mạnh Giai càng ngày càng khác lạ. Nàng luôn thích một mình cô độc ở nhà, không ra khỏi cửa cũng không làm việc, cô từng hỏi nàng, nàng chỉ nói do làm việc mệt mỏi, do đang được nghỉ phép nên tiện thể nghỉ ngơi một hồi.
Tề Thấm Khải ra hiệu cho Trầm Ngôn đi trước, Trầm Ngôn hiểu ý, thế nhưng chưa kịp nói gì cô đã bị Mạnh Giai lôi đi.
" Chuyện này. ..." Thư Kiệt không hiểu.
Tề Thấm Khải vẫn nhìn bóng lưng Mạnh Giai hoang mang lôi kéo Trầm Ngôn rời đi, trong lòng nàng đã bắt đầu suy tính.
Sau đó, Tề Thấm Khải dùng thái độ vô cùng cứng rắn cự tuyệt yêu cầu Doãn Diệc muốn tiếp tục ở lại nhà nàng, Doãn Diệc rơi nước mắt hỏi tại sao, Tề Thấm Khải nói: "Tôi sẽ phái người đi bảo vệ cô, nhưng sẽ không để cô tiếp tục ở lại nhà tôi. Nguyên nhân là gì..." Nàng nhìn Doãn Diệc một hồi, trả lời vô cùng lãnh khốc, "Tôi nghĩ cô phải rõ hơn tôi mới phải..."
Doãn Diệc nheo mắt lại, lòng không cam tâm tình nguyện.
"Thư Kiệt, anh đưa cô ấy về đi." Tề Thấm Khải dặn dò, hiện tại nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Doãn Diệc không cam lòng, nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng không còn cách nào khác. Tuy nàng càng căm ghét Diệp Vũ Trung hơn,nhưng nàng hiểu rất rõ, một ngày khi hạt giống đố kị này nẩy nầm, người bị tổn thương nhất e rằng chỉ có một mình nàng.
"Mạnh Giai!" Trầm Ngôn thực sự không chịu được tốc độ điên cuồng của Mạnh Giai, giống chạy nhiều hơn là đi, cô hơi dùng sức dằn khỏi tay Mạnh Giai.
Mạnh Giai bất chợt dừng bước, nàng đứng quay lưng về phía Trầm Ngôn, yên lặng không nói câu nào.
Trầm Ngôn cơ hồ đang dùng giọng cầu khẩn nói, "Mạnh Giai, xem như mình cầu xin cậu... Cầu xin cậu hãy nói cho mình biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Mấy hôm nay cậu làm sao vậy? Mình...mình thật lòng lo lắng cho cậu..."
Thân thể Mạnh Giai hơi run rẩy, nàng nhắm mắt lại, những giọt lệ nóng bỏng chợt tuông rơi.
Trầm Ngôn bất đắc dĩ, bước đến trước mặt nàng, Mạnh Giai lập tức nhào vào lòng cô, cất tiếng khóc lớn. Trầm Ngôn chỉ ôm nàng mà không hề nói gì, cô biết, mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ, nhưng rốt cuộc vì sao lại liên quan đến Doãn Diệc?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook