Càng Chơi Càng Lớn
Chương 5-1: Tiếng Trung

Editor: Esley thấy mọi người cũng hứng thú với truyện này giống Esley nên hôm nay cắt chương ra up lên trả nợ tình xa cho mấy tình yêu vẫn luôn ủng hộ Esley *hôn triệu cái* ( Esley sẽ cố gắng update một ngày một chương, nếu chương dài Esley sẽ tách ra)


Trầm Ngôn vừa tỉnh dậy không bao lâu, khi cô đang đứng trên ban công vươn vai, ngáp dài ngáp ngắn thì bắt gặp Thư Kiệt đang đỡ một người đàn ông. Một tay của hắn đang che miệng vết thương trên đầu, máu tươi không ngừng chạy dọc theo cánh tay. Cô nhìn kỹ hơn một chút mới giật mình phát hiện đó là Thôi Dật. 'Sao lại bị vỡ đầu chảy máu thế này?'


Theo suy luận của cô người duy nhất có thể ở Tề gia đánh người mà không hề kiêng nể ai chỉ có một mình Tề Thấm Khải. 'Wow, Thấm Khải, cậu xuống tay cũng ít có nhẹ lắm. Người ta không phải là chỉ theo đuổi cậu thôi sao? Cậu không thích thì chỉ cần cự tuyệt là được rồi, có cần phải đánh vỡ đầu người ta không?'


Trong lúc Trầm Ngôn còn đang suy nghĩ miên man thì nhìn thấy một mình một người muốn đi vào phòng khách, cô vội nhanh chân chạy xuống lầu. Con mèo đen đang ngủ trên ghế sa lon cũng bị tiếng chân của cô đánh thức, nó mở mắt, lắc nhẹ thân, quơ quơ đuôi, khập khiễng theo sau Trầm Ngôn.


''Thấm Khải!'' Trầm Ngôn ngay cả quần áo cũng chưa thay chạy theo Tề Thấm Khải lúc này đang bước lên cầu thang.


Tề Thấm Khải dừng bước, lãnh đạm nói, ''Mới sáng sớm cậu làm gì gấp gấp gáp gáp vậy?''


Trầm Ngôn nói, ''Mình mới là người phải hỏi cậu, mới sáng sớm đã động tay động chân thì có?''


"Hả?''


''Lúc nãy mình ở trên ban công đã nhìn thấy Thư Kiệt mang Thôi Dật rời khỏi vườn! Chẳng lẽ đầu của hắn còn không phải việc tốt do cậu làm?'' Trầm Ngôn còn không quên bày ra bộ dáng ''cậu đừng hòng gạt mình''.


Tề Thấm Khải chẳng có hơi sức thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, đáp nhanh, ''Không phải mình.''


''Cậu đừng hòng gạt mình.Ở Tề gia từ trên xuống dưới, trừ cậu ra còn ai dám đập cho Thôi đại công tử máu chảy lên láng chứ?''


Do chân con mèo đen bị thương, nên nó từng bước nhảy xuống bậc thang gian nan lắm mới nhảy tới chân Trầm Ngôn, cái đuôi nhỏ cố tình cọ vào ống quần Trầm Ngôn.


Tề Thấm Khải vừa nhìn thấy nó thì ánh mắt vốn dĩ vẫn luôn lạnh lùng lập tức trở nên ấm áp, cúi người thật cẩn thận ôm lấy nó. Một tay cô đỡ lấy thân thể mềm mại của nó, một tay ôn nhu vuốt ve bộ lông bóng mượt.


Con mèo nhỏ đã bị thương lại còn phải leo xuống cầu thang, khó tránh hỏi sợ hãi nên không ngừng run nhè nhẹ. Tề Thấm Khải vô cùng tỉ mỉ phát hiện ra điều này, có chút oán trách hỏi Trầm Ngôn, ''Cậu không phải đã biết chân nó bị thương sao? lại còn để nó leo cầu thang xuống tới đây? thật không biết cậu làm bác sĩ kiểu gì!''


Trầm Ngôn không hiểu sao tự nhiên lại bị chữi, âm thầm oán hận mắng trong lòng: Mình làm sao biết được nó sẽ đi theo phía sau chứ?! Mình là bác sĩ nhưng cũng đâu phải là bác sĩ thú y, làm sao để ý được nhiều như vậy? Trước giờ cũng đâu có thấy Tề đại tiểu thư lãnh khốc vô tình đối với động vật nhỏ trìu mến như vậy? Uầy, cậu đổi tính từ bao giờ vậy hả? (Editor: ức chế quá mà chỉ có thể nói trong lòng =)) tội Trầm Ngôn quá =)))


Cô âm thầm mắng chữi Tề Thấm Khải thậm tệ trong lòng nhưng ở trước mặt Tề Thấm Khải vẫn không dám nói năng gì, thở cũng không dám thở mạnh. Mười phần uất ức nói, ''Nó lấm la lấm lét theo mình xuống đây mình cũng đâu có biết được! Sau lưng mình làm gì mắt chứ!''


Tề Thấm Khải liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đi vòng qua cô, cứ thế ôm con mèo đi lên lầu hai.


Trầm Ngôn nhớ tới cô gái tối hôm qua vẫn còn ở trên lầu hai, lòng tràn đầy hiếu kỳ, im lặng theo sau Tề Thấm Khải đi lên lầu.


Diệp Vũ Trung ngồi bệt dưới đất phía sau bệ cửa sổ, trong tay cô vẫn còn giữ chặt chậu hoa tiên nhân cầu (hoa tiên nhân cầu *cây tiên nhân cầu còn gọi là nắm tay tiên* - hình cầu, có gai, tương tự như cây xương rồng) không bị cô đẩy xuống lầu. Cú ngã vừa rồi làm chân cô đau vô cùng, đau đến mức khiến cô muốn rơi nước mắt, trong nháy mắt đôi mắt bắt đầu hoe đỏ. Sau một hồi hoảng hốt, tâm tình cô chậm rãi bình phục lại, tuy cô có tính cách rụt rè nhưng cũng không có nghĩa cô là một người yếu đuối. Cô tự an ủi bản thân chẳng qua chỉ là không cẩn thận đập vỡ đầu người ta, trước đó chơi đùa lỡ tay tát một cô gái xa lạ thôi mà. Hơn nữa, cô căn bản chỉ là tuổi trẻ nông nổi nhất thời, cũng đâu phải là phóng hỏa giết người, không cần phải cảm thấy bản thân như phạm tội tử hình không thể tha thứ. (Editor: chưa thấy ai mặt dày như bạn này, vậy cũng tự an ủi được @[email protected])

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương