Sau khi tan làm, Tiêu Quả Quả không yên lòng, một mình hướng về trạm xe bus.

Những năm gần đây, trong thế giới của Quả Quả, không phân biệt rõ đàn ông hay phụ nữ, chỉ phân biệt Thẩm Nham và những người khác, cô từ nhỏ đã nhận định tương lai phải gả cho anh ta, chưa từng liếc mắt nhìn người đàn ông nào khác, cũng chưa từng nghĩ có một ngày Thẩm Nham sẽ rời bỏ mình. Sau khi Thẩm Nham rời đi, thậm chí cô còn bi quan cho rằng mình sẽ không bao giờ yêu được một người đàn ông nào khác, bởi vì cô đã đem hết nhiệt tình của một đời người dành cho anh ta.

Cho tới một ngày, Phương Cảnh Xán như một cột pháo không hề báo trước bắn thẳng về phía cô, bừa bãi xâm nhập vào thế giới của cô khiến nó trở nên vui vẻ, còn từng giây từng phút không như bình thường xuất hiện,đem sự tuyệt vọng của cô, đau lòng cùng với những thương tâm thất tình của thiếu nữ quậy tung lên không còn một mảnh, còn khiến cho cô không biết nên khóc hay nên cười khi dần dần quen thuộc với sự tồn tại đặc biệt của anh, cuối cùng còn phát hiện ra cô để ý tới anh rất nhiều…

Hôm nay tại phòng trà, những tin tức báo chí kia, khiến cô không còn biện pháp trốn tránh sự thật này.

Trong đầu dường như có một chiếc đèn đỏ báo nguy hiểm, liên tục vang lên tiếng bí bo.

Dưới tình trạng tâm hoảng ý loạn, không biết từ lúc nào Tiêu Quả Quả đã lấy di động ra, vừa đi vừa gọi điện cho anh cô.

“không phải anh nói sẽ tìm người cho em xem mắt sao? Hôm nay em rảnh nè.”

“Em chắc chắn?”

“Chắc chắn.”

“Tốt nhất là không nên ở những tình huống xúc động quyết định việc này.” Tiêu Mộ Bạch nhắc nhở.

Tiêu Quả Quả dường như cảm thấy bị người ta nhìn thấu tâm can, chột dạ, mạnh miệng chống đối: “Em đã suy tính rất kĩ càng.”

“Vậy được rồi, anh giúp em hẹn gặp người ta, đợi một lúc nữa anh đem thời gian và địa điểm gửi cho em.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Quả Quả cảm thấy như nút thắt cảm xúc buộc chặt bấy lâu nay cuối cùng cũng được phát tiết ra, trong lòng hơi thư thái. Nhưng cái cảm giác này cũng không tiếp tục được bao lâu, cuối cùng tâm tình ngược lại càng thêm không tốt, khó chịu dùng sức đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân.

"Quả Quả —— "

Phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc, lưng Tiêu Quả Quả nhất thời cứng đờ.

“Quả Quả chờ anh!” Phương Cảnh Xán một thân giày da comple, thở hồng hộc đuổi theo sau, kéo lỏng caravat, nói xin lỗi, “Xin lỗi, hôm nay có quá nhiều việc, anh vừa mới vội xong.”

Tiêu Quả Quả há miệng thở dốc, thiếu chút nữa không nhịn được trực tiếp hỏi thẳng Phương Cảnh Xán chuyện trên báo chí là như nào, lời đã đến miệng lại thành: “anh buổi sáng có chuyện muốn nói với em, là muốn nói gì?”

Phương Cảnh Xán lập tức lộ vẻ mặt thấp thỏm, do dự thật lâu mới mở miệng: “Khụ, cái kia, ba mẹ em ấn tượng với anh như nào?”

Tiêu Quả Quả không nghĩ tới, Phương Cảnh Xán chạy đuổi theo cô một đoạn đường dài chỉ là vì hỏi cái này, cô trả lời: “Rất tốt nha.”

“thật sự?” Con ngươi Phương Cảnh Xán sáng lên.

“Chỉ là sau khi biết anh là Tổng giám đốc, cảm thấy em vẫn nên giữ khoảng cách nhất định với anh. Mọi người trong nhà đều hi vọng em tìm đối tượng có gia thế tương tương.” Tiêu Quả Quả hít một hơi nói xong, không dám nhìn vào mắt người đối diện.

Phương Cảnh Xán nghe xong lông mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết con ruồi “Vậy ý em như thế nào?”

“Em...” Tiêu Quả Quả hít sâu một hơi, “Phương Cảnh Xán, em đã suy nghĩ kỹ, thấy chúng ta không thích hợp, anh không cần lãng phí thời gian với em đâu.”

Vẻ mặt Phương Cảnh Xán như bị người khác kì thị cùng bất công, giận giữ kích động hướng về phía Tiêu Quả Quả cao giọng nói: “không thích hợp? Nơi nào không thích hợp? Chỉ vì thấy anh lớn lên đẹp trai lại có gia thế tốt. Những thứ này không phải do anh quyết định! Vì sao em không thể đối xử công bẳng với anh môt chút?”

Lời nói phát ra từ nội tâm phẫn nộ cùng với vẻ mặt ủy khuất, thật sự là khiến cho người ta áy náy đến tâm đều nát, nhưng mà, lời này nói ra, nghe như thế nào cũng giống như muốn ăn đòn vậy...

“Xin lỗi...” Tiêu Quả Quả né tránh tầm mắt của anh, “Những điều nên nói em đã nói, cứ như vậy đi, em còn có việc, đi trước.”

“Có việc? Việc gì?” Rađa nhỏ trong thân thể Phương Cảnh Xán cực kì mẫn cảm.

“anh em an bài cho em xem mắt.”

Phương Cảnh Xán lập tức cảm thấy vũ trụ lúc này đang bùng nổ, nghiêm túc chặn kín đường đi của cô, “không cho đi ! Tiêu Quả Quả, em nghe cho kĩ giúp anh, nếu em dám đi, anh sẽ nói cho đối tượng hẹn hò của em biết, nói cho hắn ta biết em đối xử bội tình bạc nghĩa với anh...”

Tiêu Quả Quả hoàn toàn không hề bị uy hiếp, vẻ mặt tỉnh bơ nhìn anh, “Ai sẽ tin a…”

Người này lớn lên nhìn mặt là biết chỉ có bội tình bạc nghĩa nghĩa người khác, làm sao có khả năng bị người khác bội tình bạc nghĩa nha.

Phương Cảnh Xán mở to hai mắt, trừng trừng, tức giận đến mức con ngươi đều đỏ. Chết tiệt, con thỏ nhỏ, thật sự muốn cắn chết em!

Sau đó, anh thật sự làm như vậy.

một ngụm cắn xuống, cảm nhận được bờ môi mềm mượt vô cùng giống thạch hoa quả. Phương Cảnh Xán tính cắn một cái mãnh liệt phát tiết lửa giận, nhưng lúc chạm xuống thì lại mềm nhẹ như lông chim, cho tới khi Tiêu Quả Quả trợn tròn mắt bắt đầu giãy dụa, khiến hỏa khí của anh lại nổi nên, một tay giữ gáy cô hướng về phía mình, sau đó tùy ý làm nụ hôn này sâu hơn…

Thảm, làm thế nào bây giờ, nhất thời xúc động hôn mất rồi, đây coi là cường hôn đúng không? Nhất định sẽ làm hỏng hình tương mất! Thôi, hôn thì đã hôn rồi! Hôn! Hôn đến cùng!

“Phương... Uhmm...” Tiêu Quả Quả cảm giác như cô vừa xoay tròn một trăm vòng, toàn bộ thế giới đều xoay tròn, cảm giác tê dại khi mới chạm vào nhau, dường như có một dòng điện truyền tới mọi chỗ trong cơ thể, toàn thân như một thanh chocolate phơi dưới ánh nắng mặt trời, tan chảy mềm nhũn.

Người kia quả thực hệt như sư tử đói bụng bị nhốt trong lồng sắt 10 năm vừa được thả ra, rốt cuộc đã được ‘khai trai’, càng ngày càng dùng sức, sâu tới trong họng cô, đầu lưỡi nóng hừng hực quậy quấn long trời ở đất trong miệng cô, bàn tay đặt bên hông cô kích động không ngừng xoa nắn, gần như đem hông cô xoa bóp tới đỏ bừng…

Tiêu Quả Quả giãy dụa không được liền đem chân mình đạp cho chân người này một phát, Phương Cảnh Xán rên lên một tiếng, Tiêu Quả Quả lập tức dùng sức đẩy anh ra, con ngươi đã tràn ngập hơi nước, oán giận trừng mắt, “Phương Cảnh Xán, anh xem tôi là thứ gì?”

“Bà xã tương lai.” Nhìn cô nàng hung hăng nhăm nhăm nhìn mình, trong ánh mắt chỉ có mình, đôi môi ướt át sưng đỏ, quả thực là quá đẹp. Phương Cảnh Xán ánh mắt khóa chặt Quả Quả, sáng tới kinh người, giống như trong bầu trời đen tối có một vì sao sáng rực.

Tiêu Quả Quả nhất thời bị câu trả lời hợp tình hợp lý của anh làm cho nghẹn họng, “Bà xã tương lai của anh là người khác đi!”

“Người khác? Ai?”

“Biết rõ còn cố hỏi”.

“anh thật sự không biết được không? Bà xã tương lai chẳng lẽ không phải do anh tự quyết định? anh như thế nào lại không biết trừ bỏ em ra còn có khả năng có người khác.”

“Mục tổng đó?” Rốt cuộc...vẫn là hỏi ra miệng! Lời nói vừa thoát khỏi miệng, Tiêu Quả Quả liền hận không thể tự vả miệng mình một cái, như thế nào vẫn không quản được miệng mình, vì sao cứ mỗi khi đứng trước mặt người này, bao nhiêu tức giận tự ti lời nói đều tràn ra hết… “Mục Dao?” Phương Cảnh Xản lộ ra vẻ mặt kinh khủng, giống như nữ sinh nhìn thấytrong hộp bút mình có con sâu lông vậy, kích động nói, “anh điên rồi hay sao mà tìm đến cô ấy làm bà xã, bộ dạng khó coi như vậy, nhìn thôi liền cảm thấy đau đầu rồi.”

“Phương Cảnh Xán, anh thật sự mù à?” Tiêu Quả Quả lúc này không thể nhịn được nữa.

Cho dù là ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ thì cũng không thể khoa trương đến mức này đi!

“Vậy coi như anh mắt mù mới thích em được chưa.”

Tiêu Quả Quả bóp bóp trán, đang muốn nói, thì trước mắt có một ánh sáng trắng chợt lóe lên, bèn đưa mắt nhìn về hướng ánh sáng đó, lại thấy một người đàn ông mặc áo màu đen, đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trong cầm trong tay một con dao sắc nọn đột nhiên hướng tới Phương Cảnh Xán đang hoàn toàn không phòng bị lúc này đâm tới....

“Phương Cảnh Xán, cẩn thận!” Tiêu Quả Quả vẻ mặt hoảng sợ, nhanh chóng đi lên một bước, dùng sức đẩy Phương Cảnh Xán ra.

Giờ phút này, trong đầu Tiêu Quả Quả hiện lên hình ảnh lúc cô phỏng vấn với bài diễn thuyết khí thế ngất trời của mình.

Chỉ là không nghĩ đến, cô thế nhưng thật sự có một ngày thay Boss chắn một dao cừu hận này.

Nhưng mà, không giống như dự đoán trong đầu, không hề có đau đớn nào truyền đến.

Phương Cảnh Xán che bụng, từ khe hở của ngón tay máu tươi trào, đem Tiêu Quả Quả gắt gao bảo hộ sau người, một cước đem kẻ hành hung đá xuống đất.

Hung thủ cũng không muốn tiếp tục đánh nhau, thấy đã đâm được liền lập tức bò dậy quay đầu bỏ chạy, lúc này đối diện đường cái có hai hộ vệ áo đen cao lớn cản hắn ta, chế trụ hung thủ.

*

Ngay sau đó, Mục Dao từ sau lưng hộ vệ, đi trên đôi giày cao 12 phân nhanh chóng chạy từ bên kia đường sang đây, nhìn thấy Phương Cảnh Xán bị thương thì lập tức mắng xối xả: “Phương Cảnh Xán, cậu vẫn ổn chứ? Chỉ nói chuyện yêu đương thôi mà sao phải giống mấy cảnh trên phim thần tượng vậy hả? Vừa rồi còn dặn cậu mấy ngày này vạn lần cần chú ý, không được rời khỏi vệ sĩ, cậu giỏi rồi, quay qua quay lại liền bị người ta đâm, lời lão nương nói đều từ tai nọ qua tai kia rồi! Cậu nói xem sao hắn không đâm sâu hơn vài phần nhỉ?”

Phương Cảnh Xán đổ mồ hôi lạnh, toàn thân suy yếu, đem đầu chôn ở bả vai mềm mại của Tiêu Quả Quả, nói: “Cậu đừng có tới gần mình, mình nhìn thấy cậu liền đau đầu, đều tại cậu làm hại mình bị Quả Quả hiểu nhầm, cậu nhanh chóng trả lại sự trong sạch cho mình…”

“Trả lại cái con khỉ.” Mục Dạo đạp một cước tới.

Tiêu Quả Quả cẩn thận che chở Phương Cảnh Xán tránh được một cái đạp này của Mục Dao, vẻ mặt lo lắng nói: “Đừng cãi nhau nữa, cần phải nhanh chóng đưa anh ấy tới bệnh viện trước đã.”

“Yên tâm đi, cậu ta là cái tai họa ngàn năm, không dễ chết như vậy đâu!” Mục Dao tuy miệng nói như vậy nhưng vẫn khẩn trương đem xe chạy tới.

*

một dao kia đâm xuyên qua dạ dày Phương Cảnh Xán, nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng, phẫu thuật cũng thành công, chỉ là tạm thời không thể ăn, chỉ có thể truyền dịch cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể.

Trong phòng bệnh, nhìn khí sắc hiện tại của Phương Cảnh Xán, đôi mắt đóng chặt, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trong lòng Tiêu Quả Quả khó chịu vô cùng.

“Đừng lo lắng, không có gì đáng ngại cả.” Mục Dao ngồi bên cạnh an ủi.

“Đều tại em không tốt...”

“Mục tiêu của đối phương chính là cậu ấy, không liên quan tới em.” Mục Dao liếc mắt nhìn Quả Quả một cái, hỏi: “Em cùng cậu ấy cãi nhau à? Vì tôi?”

Tiêu Quả Quả không đáp lại.

“Coi như lần này nhìn ở mặt mũi của cậu ấy, tôi sẽ đem trả lại sự trong sạch của cậu ấy, trên báo chí đều là viết lung tung, đêm hôm đó cậu ấy nhìn thấy em cùng một người đàn ông khác thân mật, liền uống say như chết, tôi đành đưa cậu ta về nhà mà thôi. Mặt khác từ khi biết em đến nay, chỉ số thông minh cậu ấy quả thật rơi rớt rất nhiều, xem ra, cậu ấy thật sự thích em...”

Mục Dao nói xong liền có điện thoại, nhìn Quả Quả một cái thật thâm sâu, sau đó mới đi ra ngoài.

Tiêu Quả Quả bị ánh mắt kia liếc nhìn liền ảo não không thôi, đưa tay bưng kín măt, làm sao lại thành chính mình cố tình ghen tuông gây sự đâu?

một lát sau, Phương Cảnh Xán mờ mịt tỉnh lại, thấy người bên cạnh giường bệnh thì vui sướng, một giây sau lại là giận dữ, “Ai bảo em chắn dao cho anh, em cho rằng mình chính làkim cương à? Đồ cứng đầu! A đau...”

“anh đừng làm loạn!” Tiêu Quả Quả giữ anh nằm xuống xong, oán giận nói, “Còn không bằng em bị đâm đâu, em mỡ dày như vậy, nếu người bị đâm là em, tuyệt đối sẽ không thương tổn đến nội tạng...”

Phương Cảnh Xán cực kì nghiêm túc nhìn cô, cầm bàn tay Quả Quả đặt lên tim mình. Tiêu Quả Quả muốn giãy một chút, không giãy được, cách một lớp vải màu xanh nhạt cảm nhận tới nhịp đập thình thịch của trái tím.

“Ai nói không đả thương đến nội tạng, nơi này cũng là nội tạng... cũng bị thương.” Phương Cảnh Xán nói.

Phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng không hề có một chút lãng mạn nào, lại khiến cho Quả Quả cảm thấy có một loại ảo giác như những cánh hoa đóa anh đào tháng ba rơi xuống tung bay.....

Thình thịch thình thịch... là tiếng tim đập của Phương Cảnh Xán, như đem cô đang sợ hãi chết đuối cố chạy gắng lên bờ một lần nữa lại bị anh kéo lại vào bể tình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương