*********

_ Cô đã chấp nhận hắn sao? - Viên Viên long lanh mắt nhìn Trần Tố

_ Rồi một ngày nào đó cô sẽ lạc vào khoái cảm, cô sẽ tiếp xúc với đàn ông và cô sẽ hiểu... thật sự rất quyến rũ - Trần Tố cười ngại đỏ mặt, đưa vài ngón tay lên, sờ v3ào đôi môi căng hồng.

_ Mà thôi, em mang đồ sang phòng Dụ Phong đi, nhớ đừng làm ồn, Dụ Phong đang ngủ.

Dạ lên một tiếng, Viên Viên dọn dẹp tập vở và đi làm việc. Phòng Dụ Phong không còn giống như trước, sau ngày gặp lại Tử Hân, hơi ấm của đàn ông chẳng còn nữa, Dụ Phong cứ trầm ngâm một mình, khuôn mặt lạnh như người chết, ngủ nhiều hơn và không muốn ra ngoài, các cuộc hẹn với đối tác cũng hủy nhiều vô kể. Tâm trạng suy sụp dưới đáy lòng người.

Viên Viên mang nước cam vào, thấy Dụ Phong đang vẽ, vẽ hình ảnh tình cũ và anh e ấp nhau trong căn phòng rất đẹp. Cô khẽ hỏi Dụ Phong đã khỏe hơn chưa, vẫn không có tiếng đáp lại, trong phòng lúc này cũng chỉ có tiếng viết chì tì trên giấy... Tĩnh mịch đến đáng sợ.

_ Anh đừng buồn về Tử Hân nữa! - Viên Viên nói thẳng thừng

_ Con nít ranh thì biết gì? - Dụ Phong sững người, dừng bút, nói bằng giọng mệt mỏi

_ Tôi có thể lấy chồng rồi đó!! - Viên Viên tức tối bật lại, tất nhiên là đâu ai thích mình bị gọi là nít ranh nhưng một hồi cô kìm giọng, trôi theo tâm trạng của Dụ Phong. - Ba mẹ tôi nói, mỗi người chúng ta luôn phải sống cho tương lai, còn quá khứ là nền móng cho chúng ta dựa vào và bước tới. Chị ấy chọn cách tìm người khác để tạo ra tương lai mới thì anh cũng phải như vậy.

Dụ Phong im lặng, cúi gầm, ngồi trên chiếc giường lạnh lẽo và bật khóc dần lớn hơn. Anh đau khổ nhàu nát bức vẽ, ôm gối khóc la thật to. Viên Viên rưng rưng nước mắt chỉ biết nhìn trong thương cảm " Yêu là như thế này ư? Đau đến mức nào chứ? ", cô bước đến, nhẹ đưa đầu của Dụ Phong áp vào lòng mà dỗ dành.

Khuôn mặt anh tái nhợt chẳng còn sức sống, tâm trạng thối nát vì ngậm đắng nuốt cay bấy lâu bây giờ đã được bọc phát ra bằng nước mắt của trái tim đàn ông. Hương hoa Nhài lại thoang thoảng thật dễ chiệu, mùi hương này là lần đầu tiên Dụ Phong và Viên Viên gặp nhau. Khóc đã thấm mệt, Dụ Phong dựa trên khuôn ngực ấm áp của Viên Viên ngủ thiếp đi. Cô vòng tay vuốt nhẹ lên mái tóc nâu mềm mại chỉnh lại nếp, lau đi hàng nước còn đọng lại trên mi mắt vô tình tạo cho Dụ Phong cảm giác được che chở. Khuôn mặt của con người to xác ấy đã trở nên hồng hào hẳn.

Viên Viên cảm thấy lòng mình rực rỡ, cô ngửi thấy mùi của đàn ông mãnh liệt. Cô nhìn ngắm khuôn mặt của Dụ Phong ở mọi góc độ, anh ta thật đẹp khi tâm trạng thanh thãn mà nghỉ ngơi. Chưa bao giờ Viên thấy lòng xôn xao như vậy.

Đỡ anh ta nằm ra giường, anh ta bám chặt lại, không muốn rời xa nơi ấm áp ấy, bất giác nhoẻn miệng cười hạnh phúc, như đang mơ ở nơi nào đẹp lắm . Viên Viên ngượng đỏ mặt, một phần là vì anh đang nằm trên "đôi gò bông" mềm mại tỏa ra nhiệt và hương hoa nhài, cũng là vì khuôn mặt anh đã đi vào ánh mắt của cô từ khi nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương