Cận Vệ Của Người Đẹp
-
Chương 275: Học Cách Trưởng Thành
Triệu Dương cũng quay đầu nhìn, thật ra không cần nghĩ cũng biết, người có thể khiến A Quân cung kính như vậy thì còn ai khác ngoài dì Mai.
A Quân hơi lúng túng, thậm chí không biết nên đối mặt với dì Mai thế nào.
Hôm nay không những dẫn theo toàn bộ vệ sĩ giỏi đến mà còn mời cả người bên ngoài tới giúp chính là để giữ Triệu Dương ở lại đây.
Có thể nắm được nhược điểm là tốt nhất, cho dù mưu đồ không thành, chí ít cũng phải đánh anh một trận.
Cũng coi như là thay nhà họ Tô, thay dì Mai trút giận.
Khi không lừa mất cô chủ nhà họ Tô, nào có dễ dàng đến thế?
Kết quả thật không ngờ lại để Triệu Dương thoát được.
Giang Bắc là địa bàn của anh, hơn nữa nơi đó rất hỗn tạp, khác nào thả hổ về rừng, muốn bắt lại e là chẳng hề dễ dàng.
Ông ta càng nghĩ càng thấy hổ thẹn: “Bà chủ, xin lỗi, tôi…”
Dì Mai ngắt lời: “Không sao, ra xe chờ tôi”.
Biết Tô Linh định theo Triệu Dương chuyển đến Giang Bắc, hai ngày nay bà ta đã làm không ít việc, kết quả mềm cứng đều không có chút tác dụng nào.
Xem ra lần này Tô Linh rất quyết tâm, nhất định muốn dọn đến căn nhà cũ ở Giang Bắc cùng Triệu Dương.
Không chỉ vì chống đối bà ta, nói không chừng còn vì có tình cảm với Triệu Dương.
Đây cũng là điều khiến bà ta phiền não nhất, thực sự không hiểu nổi, một tên bảo vệ nghèo hèn thì có gì tốt?
A Quân do dự, nhìn Triệu Dương với vẻ mặt dè dặt đề phòng: “Cứ bỏ qua vậy thôi sao?”
Dì Mai nhắc nhở: “Quên những gì tôi nói rồi à? Chưa đến bước đường cùng đừng dồn vào chỗ chết”.
A Quân liếc xéo Triệu Dương cảnh cáo sau đó dẫn người rời đi.
Triệu Dương không hề lên tiếng, như thể chuyện hai người đó nói không liên quan đến mình.
Dì Mai đứng yên tại chỗ: “Nếu không vội thì chúng ta nói chuyện một lát?”
Triệu Dương hơi ngạc nhiên, nói cái gì?
Có điều dì Mai đã mở lời nên chắc chắn anh không thể từ chối.
Ra hiệu cho Từ Tam đứng đợi, một mình anh đi cùng dì Mai.
Dì Mai lên tiếng trước: “Dẫn một người đường đường là cô chủ nhà họ Tô về cái nơi đó, chắc là trong lòng cậu rất đắc ý nhỉ?”
Triệu Dương gượng cười, cái nơi đó?
Chỉ ba chữ này đã thể hiện rõ ràng sự chán ghét từ tận đáy lòng dì Mai.
Đây cũng là thứ anh thấy khó chịu nhất, tuy kinh tế Giang Bắc không quá phát triển, nhưng cũng không quá tệ như suy nghĩ của nhiều người.
Diện tích cây xanh và áp lực giao thông, thậm chí chỉ số ô nhiễm tiếng ồn đều tốt nhất Thiên Châu.
Do thúc đẩy tiết kiệm năng lượng giảm bớt khí thải nên chất lượng không khí tốt hơn chỉ số bình quân của Thiên Châu.
Từ góc độ cuộc sống mà nói, đây là khu vườn xinh đẹp của cả thành phố Thiên Châu cũng không quá lời.
Nhưng kể cả như vậy, nhiều người vẫn kỳ thị Giang Bắc.
Thậm chí cách đây không lâu, một chuyên gia sử học đã nhảy ra tuyên bố thông qua phân tích chuyên môn thì Giang Bắc không nên liệt vào một trong chín quận thuộc thành phố.
Thấy Triệu Dương không tiếp lời, dì Mai tiếp tục nói: “Có những lúc tôi thực sự không hiểu, tại sao cậu phải khăng khăng ở bên Tiểu Linh!”
Triệu Dương không hề tức giận đáp: “Dì Mai, cháu là chồng hợp pháp của cô ấy, chăm sóc cô ấy là chuyện cháu nên làm”.
Dì Mai như vừa nghe một câu chuyện cười: “Chồng hợp pháp? Triệu Dương, có lẽ người khác không biết giấy chứng nhận kết hôn đó bắt nguồn từ đâu nhưng chẳng lẽ tôi cũng vậy sao? Ban đầu tôi sơ suất, mới để cậu có lỗ hổng lợi dụng!”
Bà ta xua tay: “Thôi, bây giờ nói chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì, tôi nói cho cậu biết, từ nhỏ tới lớn Tiểu Linh chưa từng chịu khổ, đừng nói là chuyện bếp núc, đến cả giặt đồ, làm việc việc nhà cũng chưa từng đụng tay, nếu thực sự qua bên đó, cậu đã nghĩ tới những chuyện này chưa?”
“Dì yên tâm, những chuyện này không cần cô ấy làm, tất cả đã có cháu lo”.
“Nói thì dễ, ở cùng mẹ cậu, cho dù cậu cam tâm tình nguyện làm hết, nhưng mẹ cậu thì sao? Lẽ nào bà ấy không thương con trai, để con mình phục vụ Tiểu Linh à?”
“Mẹ cháu không phải người như vậy”.
“Vậy còn chị dâu cậu thì sao? Tôi từng nghe ngóng về cô ta, là nhân vật có tiếng ở nơi làm việc, nếu mẹ cậu thiên vị thì cô ta sẽ không ganh tị à?”
“Bên phía chị dâu cháu sẽ lo liệu, có chuyện gì phàn nàn cháu sẽ giải quyết, cháu hứa với dì sẽ không để cô ấy chịu một chút ấm ức nào hết”.
Dì Mai vẫn còn định tiếp tục, kết quả lại thấy sự kiên định trong ánh mắt Triệu Dương, đột nhiên mất hứng tranh luận.
Bà ta hòa hoãn nói: “Tôi thấy được cậu là một người chồng tốt, nếu Tiểu Linh là một cô gái bình thường thì ở cùng cậu đúng là xứng đôi vừa lứa”.
Triệu Dương biết bà ta còn chưa nói hết nên không lên tiếng.
Dì Mai dừng bước: “Nhưng cậu có thể cho nó cái gì? Cuộc sống tầm thường? Hàng ngày lo dầu gạo củi muối? Hay là để nó hòa thuận chung sống cùng mẹ chồng, chị dâu?”
Lần đầu tiên Triệu Dương nhìn thẳng vào dì Mai: “Cháu có thể cho cô ấy một cuộc sống ổn định!”
Dì mai chế giễu: “Tôi có thể nói với cậu, điều Tiểu Linh cần nhất không phải là một cuộc sống ổn định, nó chỉ muốn có sự nghiệp!”
Triệu Dương không có ý kiến gì về điều này cả.
Trong ấn tượng của anh, Tô Linh đúng là một người cuồng công việc.
Dì Mai biết anh nghe hiểu, lại nghiêm mặt hỏi lại: “Cậu cũng hiểu điều này, vậy cậu có từng nghĩ, nếu cậu không thể giúp đỡ con bé trong sự nghiệp, đợi cảm xúc mới mẻ của nó đi qua thì liệu hai người còn duy trì được bao lâu?”
Triệu Dương ngẩng đầu: “Cháu sẽ nỗ lực”.
“Nỗ lực? Triệu Dương à, tôi không phủ định sự ưu tú của cậu, cũng không chối bỏ năng lực của cậu, nhưng cậu cảm thấy tình hình của Tô Thị bây giờ sẽ cho cậu thời gian để nỗ lực sao?”
Triệu Dương cau mày, trước giờ anh chưa từng hỏi nhiều về tình hình hiện tại của Tô Thị.
Khi về nhà Tô Linh cũng không nhắc tới.
Có lẽ đó là định ước ngầm giữa hai người. Cuộc sống có những giao điểm, nhưng trên phương diện công việc thì tuyệt đối không can thiệp.
Dì Mai thở dài: “Là do tôi quá cưng chiều Tiểu Linh, mấy năm nay con bé luôn sống trong sự bao bọc của gia tộc, chưa từng chịu khổ”.
Lúc nói những lời này, bà ta lộ ra vẻ mệt mỏi: “Cũng tốt, để nó chịu khổ một lần, có lẽ sẽ học được cách trưởng thành”.
Dì Mai lại đứng thẳng người: “Cậu quyết tâm không buông tay, tôi cũng không làm khó cậu nữa. Trong vòng một tháng, tôi và tất cả người nhà họ Tô sẽ không gây rắc rối cho cậu, nhưng...!”
Bà ta quay lại; “Cậu đừng quên ước hẹn lúc trước của chúng ta, cậu giao ra số tiền ba mươi triệu thì tôi sẽ thừa nhận quan hệ giữa cậu và Tô Linh, nhưng nếu Tiểu Linh chủ động rời đi, vậy cậu cũng đừng trách tôi thất hứa!”
Nói xong, bà ta không hề lưu luyến, bước trên giày cao gót dứt khoát rời đi.
Triệu Dương nhìn chằm chằm theo bóng lưng bà ta với ánh mắt phức tạp.
Một người mạnh mẽ như dì Mai mà vừa nãy lại lộ ra vẻ yếu đuối hiếm có.
Lẽ nào Tô Thị thật sự xảy ra chuyện, còn là vấn đề mà ngay cả dì Mai cũng không có cách giải quyết?
Lúc này Từ Tam chạy đến: “Anh Dương, sao rồi, Thái Hậu không làm khó anh chứ?”
Cậu ta cũng biết vài chuyện giữa hai người họ.
Mặc dù Triệu Dương đã qua được cửa ải của Tô Linh, nhưng hình như nhà họ Tô vẫn phản đối chuyện này.
Cậu ta rất lo lắng nhưng cũng chẳng có cách gì.
Dù xét về mặt năng lực, cậu ta cho là Triệu Dương rất xứng với Tô Linh, nhưng vẫn có người thích môn đăng hộ đối.
Triệu Dương cũng không sửa lại xưng hô của cậu ta, hào quang mạnh mẽ, giọng điệu cao ngạo của dì Mai đối với anh mà nói khá giống vai Thái Hậu độc ác.
“Bọn họ đi chưa?”
“Ừ, Thái Hậu đi rồi, tên ngu ngốc kia vẫn chưa, đúng rồi, ban nãy lại có thêm một nhóm khác”.
Tên ngu ngốc là chỉ A Quân, Triệu Dương không có hứng thú với cái này, anh quay qua hỏi: “Là ai nữa?”
Từ Tam gãi đầu: “Không rõ nữa, nhưng hình như là đến đo đạc nhà”.
“Đi, qua đó xem thử!”
A Quân hơi lúng túng, thậm chí không biết nên đối mặt với dì Mai thế nào.
Hôm nay không những dẫn theo toàn bộ vệ sĩ giỏi đến mà còn mời cả người bên ngoài tới giúp chính là để giữ Triệu Dương ở lại đây.
Có thể nắm được nhược điểm là tốt nhất, cho dù mưu đồ không thành, chí ít cũng phải đánh anh một trận.
Cũng coi như là thay nhà họ Tô, thay dì Mai trút giận.
Khi không lừa mất cô chủ nhà họ Tô, nào có dễ dàng đến thế?
Kết quả thật không ngờ lại để Triệu Dương thoát được.
Giang Bắc là địa bàn của anh, hơn nữa nơi đó rất hỗn tạp, khác nào thả hổ về rừng, muốn bắt lại e là chẳng hề dễ dàng.
Ông ta càng nghĩ càng thấy hổ thẹn: “Bà chủ, xin lỗi, tôi…”
Dì Mai ngắt lời: “Không sao, ra xe chờ tôi”.
Biết Tô Linh định theo Triệu Dương chuyển đến Giang Bắc, hai ngày nay bà ta đã làm không ít việc, kết quả mềm cứng đều không có chút tác dụng nào.
Xem ra lần này Tô Linh rất quyết tâm, nhất định muốn dọn đến căn nhà cũ ở Giang Bắc cùng Triệu Dương.
Không chỉ vì chống đối bà ta, nói không chừng còn vì có tình cảm với Triệu Dương.
Đây cũng là điều khiến bà ta phiền não nhất, thực sự không hiểu nổi, một tên bảo vệ nghèo hèn thì có gì tốt?
A Quân do dự, nhìn Triệu Dương với vẻ mặt dè dặt đề phòng: “Cứ bỏ qua vậy thôi sao?”
Dì Mai nhắc nhở: “Quên những gì tôi nói rồi à? Chưa đến bước đường cùng đừng dồn vào chỗ chết”.
A Quân liếc xéo Triệu Dương cảnh cáo sau đó dẫn người rời đi.
Triệu Dương không hề lên tiếng, như thể chuyện hai người đó nói không liên quan đến mình.
Dì Mai đứng yên tại chỗ: “Nếu không vội thì chúng ta nói chuyện một lát?”
Triệu Dương hơi ngạc nhiên, nói cái gì?
Có điều dì Mai đã mở lời nên chắc chắn anh không thể từ chối.
Ra hiệu cho Từ Tam đứng đợi, một mình anh đi cùng dì Mai.
Dì Mai lên tiếng trước: “Dẫn một người đường đường là cô chủ nhà họ Tô về cái nơi đó, chắc là trong lòng cậu rất đắc ý nhỉ?”
Triệu Dương gượng cười, cái nơi đó?
Chỉ ba chữ này đã thể hiện rõ ràng sự chán ghét từ tận đáy lòng dì Mai.
Đây cũng là thứ anh thấy khó chịu nhất, tuy kinh tế Giang Bắc không quá phát triển, nhưng cũng không quá tệ như suy nghĩ của nhiều người.
Diện tích cây xanh và áp lực giao thông, thậm chí chỉ số ô nhiễm tiếng ồn đều tốt nhất Thiên Châu.
Do thúc đẩy tiết kiệm năng lượng giảm bớt khí thải nên chất lượng không khí tốt hơn chỉ số bình quân của Thiên Châu.
Từ góc độ cuộc sống mà nói, đây là khu vườn xinh đẹp của cả thành phố Thiên Châu cũng không quá lời.
Nhưng kể cả như vậy, nhiều người vẫn kỳ thị Giang Bắc.
Thậm chí cách đây không lâu, một chuyên gia sử học đã nhảy ra tuyên bố thông qua phân tích chuyên môn thì Giang Bắc không nên liệt vào một trong chín quận thuộc thành phố.
Thấy Triệu Dương không tiếp lời, dì Mai tiếp tục nói: “Có những lúc tôi thực sự không hiểu, tại sao cậu phải khăng khăng ở bên Tiểu Linh!”
Triệu Dương không hề tức giận đáp: “Dì Mai, cháu là chồng hợp pháp của cô ấy, chăm sóc cô ấy là chuyện cháu nên làm”.
Dì Mai như vừa nghe một câu chuyện cười: “Chồng hợp pháp? Triệu Dương, có lẽ người khác không biết giấy chứng nhận kết hôn đó bắt nguồn từ đâu nhưng chẳng lẽ tôi cũng vậy sao? Ban đầu tôi sơ suất, mới để cậu có lỗ hổng lợi dụng!”
Bà ta xua tay: “Thôi, bây giờ nói chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì, tôi nói cho cậu biết, từ nhỏ tới lớn Tiểu Linh chưa từng chịu khổ, đừng nói là chuyện bếp núc, đến cả giặt đồ, làm việc việc nhà cũng chưa từng đụng tay, nếu thực sự qua bên đó, cậu đã nghĩ tới những chuyện này chưa?”
“Dì yên tâm, những chuyện này không cần cô ấy làm, tất cả đã có cháu lo”.
“Nói thì dễ, ở cùng mẹ cậu, cho dù cậu cam tâm tình nguyện làm hết, nhưng mẹ cậu thì sao? Lẽ nào bà ấy không thương con trai, để con mình phục vụ Tiểu Linh à?”
“Mẹ cháu không phải người như vậy”.
“Vậy còn chị dâu cậu thì sao? Tôi từng nghe ngóng về cô ta, là nhân vật có tiếng ở nơi làm việc, nếu mẹ cậu thiên vị thì cô ta sẽ không ganh tị à?”
“Bên phía chị dâu cháu sẽ lo liệu, có chuyện gì phàn nàn cháu sẽ giải quyết, cháu hứa với dì sẽ không để cô ấy chịu một chút ấm ức nào hết”.
Dì Mai vẫn còn định tiếp tục, kết quả lại thấy sự kiên định trong ánh mắt Triệu Dương, đột nhiên mất hứng tranh luận.
Bà ta hòa hoãn nói: “Tôi thấy được cậu là một người chồng tốt, nếu Tiểu Linh là một cô gái bình thường thì ở cùng cậu đúng là xứng đôi vừa lứa”.
Triệu Dương biết bà ta còn chưa nói hết nên không lên tiếng.
Dì Mai dừng bước: “Nhưng cậu có thể cho nó cái gì? Cuộc sống tầm thường? Hàng ngày lo dầu gạo củi muối? Hay là để nó hòa thuận chung sống cùng mẹ chồng, chị dâu?”
Lần đầu tiên Triệu Dương nhìn thẳng vào dì Mai: “Cháu có thể cho cô ấy một cuộc sống ổn định!”
Dì mai chế giễu: “Tôi có thể nói với cậu, điều Tiểu Linh cần nhất không phải là một cuộc sống ổn định, nó chỉ muốn có sự nghiệp!”
Triệu Dương không có ý kiến gì về điều này cả.
Trong ấn tượng của anh, Tô Linh đúng là một người cuồng công việc.
Dì Mai biết anh nghe hiểu, lại nghiêm mặt hỏi lại: “Cậu cũng hiểu điều này, vậy cậu có từng nghĩ, nếu cậu không thể giúp đỡ con bé trong sự nghiệp, đợi cảm xúc mới mẻ của nó đi qua thì liệu hai người còn duy trì được bao lâu?”
Triệu Dương ngẩng đầu: “Cháu sẽ nỗ lực”.
“Nỗ lực? Triệu Dương à, tôi không phủ định sự ưu tú của cậu, cũng không chối bỏ năng lực của cậu, nhưng cậu cảm thấy tình hình của Tô Thị bây giờ sẽ cho cậu thời gian để nỗ lực sao?”
Triệu Dương cau mày, trước giờ anh chưa từng hỏi nhiều về tình hình hiện tại của Tô Thị.
Khi về nhà Tô Linh cũng không nhắc tới.
Có lẽ đó là định ước ngầm giữa hai người. Cuộc sống có những giao điểm, nhưng trên phương diện công việc thì tuyệt đối không can thiệp.
Dì Mai thở dài: “Là do tôi quá cưng chiều Tiểu Linh, mấy năm nay con bé luôn sống trong sự bao bọc của gia tộc, chưa từng chịu khổ”.
Lúc nói những lời này, bà ta lộ ra vẻ mệt mỏi: “Cũng tốt, để nó chịu khổ một lần, có lẽ sẽ học được cách trưởng thành”.
Dì Mai lại đứng thẳng người: “Cậu quyết tâm không buông tay, tôi cũng không làm khó cậu nữa. Trong vòng một tháng, tôi và tất cả người nhà họ Tô sẽ không gây rắc rối cho cậu, nhưng...!”
Bà ta quay lại; “Cậu đừng quên ước hẹn lúc trước của chúng ta, cậu giao ra số tiền ba mươi triệu thì tôi sẽ thừa nhận quan hệ giữa cậu và Tô Linh, nhưng nếu Tiểu Linh chủ động rời đi, vậy cậu cũng đừng trách tôi thất hứa!”
Nói xong, bà ta không hề lưu luyến, bước trên giày cao gót dứt khoát rời đi.
Triệu Dương nhìn chằm chằm theo bóng lưng bà ta với ánh mắt phức tạp.
Một người mạnh mẽ như dì Mai mà vừa nãy lại lộ ra vẻ yếu đuối hiếm có.
Lẽ nào Tô Thị thật sự xảy ra chuyện, còn là vấn đề mà ngay cả dì Mai cũng không có cách giải quyết?
Lúc này Từ Tam chạy đến: “Anh Dương, sao rồi, Thái Hậu không làm khó anh chứ?”
Cậu ta cũng biết vài chuyện giữa hai người họ.
Mặc dù Triệu Dương đã qua được cửa ải của Tô Linh, nhưng hình như nhà họ Tô vẫn phản đối chuyện này.
Cậu ta rất lo lắng nhưng cũng chẳng có cách gì.
Dù xét về mặt năng lực, cậu ta cho là Triệu Dương rất xứng với Tô Linh, nhưng vẫn có người thích môn đăng hộ đối.
Triệu Dương cũng không sửa lại xưng hô của cậu ta, hào quang mạnh mẽ, giọng điệu cao ngạo của dì Mai đối với anh mà nói khá giống vai Thái Hậu độc ác.
“Bọn họ đi chưa?”
“Ừ, Thái Hậu đi rồi, tên ngu ngốc kia vẫn chưa, đúng rồi, ban nãy lại có thêm một nhóm khác”.
Tên ngu ngốc là chỉ A Quân, Triệu Dương không có hứng thú với cái này, anh quay qua hỏi: “Là ai nữa?”
Từ Tam gãi đầu: “Không rõ nữa, nhưng hình như là đến đo đạc nhà”.
“Đi, qua đó xem thử!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook