Bị con trai không chút lưu tình nói thẳng chọc thủng đáy lòng, bầu không khí ngưng trọng, lại còn bị trách cứ như vậy khiến Tần Như Hải tức giận, mạnh tay tát Tần Úc một cái.
"Tốt hơn hết mày nên nhớ, bây giờ tao có thể giết mày bất cứ lúc nào."
Tần Úc cười lạnh một tiếng, y lắc đầu nói: "Không sai, nếu như ông muốn giết tôi, ông đã làm từ lâu rồi, không cần nói nhiều với tôi làm gì.

Ông nghĩ muốn lấy tôi uy hiếp ai? Ba ba sao? Hay là cha con họ Cố? "
Tần Như Hải bị nói trúng tim đen, càng thêm chán ghét Tần Úc, nâng cằm Tần Úc lên, " Mày tốt nhất không cần chọc tao, cho dù mày không muốn sống, mày vẫn phải nghĩ về đứa con nhỏ trong bụng của mày.”
Tần Úc nuốt nước bọt, y nghiến răng tự nhủ bình tĩnh, không nên sợ hãi, không nên bị gã dắt mũi.
Tần Như Hải lười nói thêm với y, hắn đẩy Tần Úc lên xe, khóa cửa lại, sau đó gã ta đi vứt xác tài xế ở khu rừng rậm bên đường.
Xử lý tử thi xong, gã ta mở cửa xe, ngồi vào ghế lái nơi vết máu còn chưa lau khô.
Cả chiếc xe nồng nặc mùi máu tanh, không gian chật hẹp khiến mùi càng thêm nồng nặc, khiến bụng Tần Úc náo loạn.
Y nhìn thấy Tần Như Hải ngồi vào trong xe, anh ta nói: "Tôi chạy không được.

Mở cửa sổ cho tôi hít thở không khí một chút được không? Ông không chê nơi này ghê tởm, chứ tôi cảm thấy gớm… Nói sau, nếu tôi thân thể không tốt sẽ khiến cho ông hành động không tốt, ông cũng không dễ xử lý đúng không?"
Tần Như Hải cảm thấy y phiền phức, nhưng cũng không có biện pháp, dù sao Tần Úc nếu hành động không tiện thì bản thân gã cũng gặp khó khăn.
Tần Như Hải chỉ có thể mở cửa sổ xe, nhưng thời điểm mở ra, gã còn không để ý đến Kẹo Đường từ băng ghế sau nhảy ra ngoài.
Khi lúc nãy Tần Như Hải vứt bỏ thi thể, Tần Úc đã thả thần thú hộ mệnh ra và bảo Kẹo Đường quay về tìm Cố Thành An càng sớm càng tốt.

Hẻm Hòe Thụ Hạng cách thành phố một đoạn, nhưng Kẹo Đường chạy hết sức lực, cũng dựa vào thân hình nhỏ bé, nhanh nhẹn mà lén lút di chuyển nhiều giờ liền, đi suốt chặng đường trở về thành phố.
Biết rằng Cố Thành An bây giờ đang ở nhà của Cố Kiêu, cậu liền chạy thẳng đến nhà cũ.
Cố Thành An ở nhà không liên hệ được Tần Úc liền sốt ruột không thôi, lúc này nhìn thấy Kẹo Đường một mình chạy về, nháy mặt tâm đều lạnh xuống.
Kẹo Đường lộn ngược chiếc túi vải nhỏ của mình, bên trong là chiếc vòng cổ của Tần Úc, đó là một chiếc cặp với vòng cổ của Cố Thành An.
Cố Thành An nhặt sợi dây chuyền lên, lập tức tới sân thả ra Ngự Dã.
Khi Ngự Dã đang đứng trong sân, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kẹo Đường đang lấm lem và đôi mắt đỏ hoe.
"Mau lên, chủ nhân, chủ nhân đã bị người cha kia bắt đi! Họ đang ở trong hẻm của cây Hòe Thụ Hạng! Mau cho người đi cứu chủ nhân!"
Ngự Dã thấy Kẹo Đường vội vàng như vậy, cả người cũng trở nên căng thẳng, cầm tay Kẹo Đường, "Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ..."
Kẹo Đường chạy một mạch không ngừng nghỉ nên nhìn có phần chật vật, ngay cả chiếc áo khoác trắng của cậu cũng trở nên xám xịt.

Cậu đột ngột mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, toàn thân lại run rẩy.
"Nếu không nhanh sẽ không còn kịp nữa, hắn ...!hắn nói sẽ giết chủ nhân, hắn vừa giết một người trước mặt chủ nhân..."
Ngự Dã truyền đạt nguyên văn những lời này cho Cố Thành An, Cố Kiêu đứng bên cạnh tức giận đá ngã chiếc ghế trong sân.
Mặc dù bình thường giữa Kẹo Đường và Ngự Dã luôn đấu khẩu với nhau, nhưng bây giờ Ngự Dã nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Kẹo Đường, trong lòng cũng có chút xót xa.
Ngự Dã cẩn thận sờ lên đầu cậu, "Không sao đâu, sẽ không sao đâu."
Có lẽ là vừa mới đến chỗ an toàn, cuối cùng cậu cũng yên lòng một chút, một cái chạm nhẹ đầy ôn nhu như vậy, làm cho sự kiêu ngạo của Kẹo Đường lập tức tan rã, cậu nhào vào trong vòng tay của Ngự Dã và khóc lớn.

"Ô ô ô, chủ nhân xảy ra chuyện thì phải làm sao giờ? Nếu như anh ta có chuyện gì, tôi liền cùng chết với anh ta."
Trong tâm Ngự Dã nói, chủ nhân và thần thú hộ mệnh sống chết có nhau, nếu như Tần Úc thật sự gặp tai nạn, vậy cậu muốn sống cũng không được.
Nhưng anh thức thời không nói ra điều gì cả, mà chỉ nhẹ nhàng an ủi bằng cách vỗ nhẹ vào lưng Kẹo Đường dỗ dành cậu.
Cố Thành An cùng Cố Kiêu ở một mức độ nào đó cũng biết rằng Hòe Thụ Hạng là một nơi nằm ngoài vòng pháp luật và rất khó để những người bên ngoài có thể vào được.
Nhưng hiện tại muốn cứu Tần Úc, thì không gì có thể ngăn cản bọn họ.
Mặc dù Cố Kiêu đã bị loại khỏi địa vị nhưng uy tín của ông vẫn còn.

Ông lập tức liên lạc với nhiều cấp dưới cũ và điều động những tay súng bắn tỉa giỏi nhất từ họ.

Cố Thành An cũng tìm sự giúp đỡ của các đồng nghiệp trong tổ chức, chỉ trong vài phút, hắn ta cũng tìm được hơn 20 người.
Dù vậy, trong lòng Cố Kiêu vẫn cảm thấy không ổn.

Ông luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Tuy nhiên, Cố Thành An vì sốt ruột muốn cứu lão bà của mình, không thể suy nghĩ nhiều như vậy.


Hắn liền mang theo người xuất phát đến Hòe Thụ Hạng.
Được Kẹo Đường và Ngự Dã dẫn đường.

Bọn họ không đi bộ trên đất liền mà đi thẳng lên không trung, chưa đầy mười phút, họ đã đến Hòe Thụ Hạng.
Kẹo Đường có thể xác định được vị trí của Tần Úc thông qua cảm giác, nhưng đã bị chặn lại ở bên ngoài Hòe Thụ Hạng.
Một người đàn ông đứng bên ngoài mặt mũi trông dữ tợn và hung ác, không cho bất luận ai tiến vào trong.
Cố Thành An đang nghĩ cách thương lượng, nhưng Cố Kiêu đã trực tiếp nói với người đàn ông: "Nói với Ti Hòe, có Cố Kiêu đến tìm, nói hắn liền đi ra đây."
Ti Hòe là chủ nhân của Hòe Thụ Hạng này, người đàn ông thấy ông ta rất quen
thuộc với ông chủ, nên không dám xúc phạm ông ta, lập tức tìm người liên lạc với ông chủ.
Không đến mười phút, Ti Hòe đã đi thẳng ra cửa.
Thái độ của Ti Hòe đối với Cố Kiêu hoàn toàn không phải là sắc mắt của lão đại ngược lại là sự cung kính.
Hắn hơi cúi đầu với Cố Kiêu, "Anh, sao anh lại tới đâu mà không nói cho em biết trước một tiếng vậy!"
Cố Kiêu không nói nhiều, "Đừng nhiều lời, tôi tới là để cứu người, nhân tiện tìm một tên súc sinh."
Ti Hòe lộ vẻ khó xử, "Anh, anh làm vậy em có hơi khó xử, em làm ăn ở đây chính là để bảo kê mọi người trong đây, nếu ai nấy đều có thể bị tìm ra, việc này đồn ra ngoài thì chuyện làm ăn của em cũng không tốt."
Cố Kiêu gật đầu, "Được rồi, ngươi có thể lựa chọn, hoặc là ngươi để cho ta cứu người, sau này việc làm ăn sẽ khó khăn hơn chút, hoặc là, ta hiện tại liền dẫn người lục tung chỗ này của ngươi lên.

Ngươi nghĩ cái nào tốt hơn?"
Nụ cười trên mặt của Ti Hòe đông cứng lại, hắn hiểu quá rõ Cố Kiêu, người này chưa bao giờ nói đùa.
Trước khi ở trong quân đội, Ti Hòe đã sợ hãi trước uy dũng của ông, thậm chí sau hơn 20 năm, sự uy nghi đó vẫn ở đó.

Mà năm đó khi đang thực hiện nhiệm vụ, Cố Kiêu lại cứu sống hắn nên hai người đã trong lúc sự sống và cái chết đã trở nên có giao tình.
Chỉ là con đường đi sau này có khác, nhưng cảm tình của Ti Hòe đối với Cố Kiêu vẫn còn, và khả năng nói ra điều này của ông ấy cũng chứng tỏ tầm quan trọng của con người này.
"Vậy thì ...!Anh, anh định cứu ai?"
Cố Kiêu thấp hơn Ti Hòe nửa cái đầu, nhưng khí chất của ông ta vượt hẳn Ti Hòe.
"Con dâu của Lão Tử, trong bụng nó còn có cháu của Lão Tử.

Ngươi mẹ nó không cho ta cứu, chính là muốn diệt nhà ta tuyệt tử tuyệt tôn, đúng không?"
Vấn đề này thật nghiêm trọng quá rồi, Ti Hòe mồ hôi rơi lã chã, lập tức phủ nhận: "Không không, anh ơi, em không có ý đó.

Không biết là người nhà của anh? Em lập tức cho người đi tìm ngay, tìm ngay.

"
Ti Hòe dùng máy liên lạc để thông báo ngay cho tất cả đàm em của mình rằng tất cả những ai gặp phải quân đội của Cố Kiêu đều để họ đi, bất luận kẻ nào cũng không được cản trợ.
Cố Kiêu cùng Cố Thành An đi theo con đường do Kẹo Đường chỉ dẫn, thuận lợi tìm thấy Tần Úc.
Trong nhà kho trống không, Tần Úc bị trói bên trong, y ngồi trên chiếc ghế đổ nát, miệng bị giẻ rách bịt miệng, may mà không bị thương.
Tuy nhiên, trong phòng hoàn toàn không thấy Tần Như Hải.
Hết Chương 68.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương