Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người
-
Chương 8: Nhạc hội
Editor: Tiểu Tam
Beta: Ocean
Lúc Hạ Chí Anh rời khỏi nhà Lục Phi thì đã 10h tối.
Cái khu dân cư bần hàn keo kiệt, ngay cả đèn đường chỉ có đúng một ngọn đơn độc, mấy con mèo lang thang gầy trơ xương đứng bên cạnh đống rác rưởi bẩn thỉu, cõi lòng đầy mong chờ mà cẩn thận đánh hơi,dùng móng vuốt bé nhỏ gảy gảy mấy chiếc túi plastic.
Hạ Chí Anh lấy điện thoại di động ra, rất nhanh chóng tìm được hai chữ “Chúc Lâm” trong danh bạ, ngón tay chần chừ để trên phím gọi thật lâu, sau đó thật cẩn thận ấn xuống.
Mỗi lần gọi điện thoại tới người nam nhân này đều giống như lên triều, ***g ngục căng cứng, thận trọng đến thở cũng không dám thở mạnh.
Vài tiếng tít tít vang lên, điện thoại được bắt máy.
“Alo” Trong điện truyền đên một giọng nói trầm thấp khàn khàn, dư vị của đợt tình cảm mãnh liệt vừa qua thậm chí còn chưa biến mất.
Trong nháy mắt nghe được thanh âm đó, Hạ Chí Anh cảm nhận được mạch máu của mình hoàn toàn bị cắt đứt, một bộ phận nào đó của cơ thể bị đứt lìa, không thể hàn gắn trở lại.
Loại cảm giác này thật giống như một tín đồ thành kính mà bần hèn, sau khi đem tất cả tinh thần và vật chất cống nộp cho giáo hoàng thì lại phát hiện người ta chỉ là một tên thanh sắc khuyển mã (1) giả danh lừa bịp.
“… Trình Duy, tôi muốn gặp Chúc Lâm.” Y hít sâu một hơi, sau đó nắm chặt cổ áo bành tô, chậm rãi nói.
Trình Duy không kiên nhẫn cầm điện thoại, khuông mặt tuấn tú lạnh lùng có chút hướng xuống, liếc mắt nhìn thấy người yêu đang ẩn nhẫn dưới thân mình liền tức giận nói:
“Chúc Lâm đang ngủ, cậu có chuyện gì thì cứ nói với tôi”
“…”
Rốt cuộc cậu ta đang ngủ, hay là cậu con mẹ nó đang “ngủ” với cậu ta?
Hạ Chí Anh nắm chặt điện thoại, ngón tay trong không khí lạnh đến tê dại.
“ Thôi khỏi… Cũng không có chuyện gì quan trọng”
“Vậy tôi cúp máy đây”
“Được”
Rắc một tiếng.
Ngay sau đó một tràng âm thanh tút tút vang lên.
Tay Hạ Chí Anh vẫn dán bên tai như trước, đứng im tại chỗ, nghe thanh âm điện thoại máy móc vang lên, cả người lạnh băng mất thăng bằng, giống như có một chiếc côn gỗ đang đánh mạnh vào ngực y. Y chỉ là muốn nghe một chút thanh âm của Chúc Lâm mà thôi. Chỉ là muốn nghe giọng cậu ta nói một tiếng “ngủ ngon”, ôn hòa, mềm mại, trầm thấp mong manh. Mỗi một đặc điểm, y đều nhớ kĩ như vậy, thế nhưng đã lâu rồi y chưa được nghe qua. Y sợ một ngày nào đó mình sẽ quên mất
Hạ Chí Anh biết, thời gian rất ích kỷ, nó cho rằng mọi vật trên đời đều phụ thuộc vào nó, nó muốn mang ai đi thì cứ đoạt lấy người đó. Vợ, bố mẹ, con cái, những người bạn yêu không có lúc nào thuộc về bạn, thời gian chỉ hào phóng cho bạn mượn bọn họ, rồi cho một ngày tới kỳ hạn, nó sẽ không chút do dự mà đem bọn họ bắt lại. Càng đáng ghét hơn là thằng nhóc này không những ích kỷ mà còn rất tàn độc, ngay cả kí ức cũng không chịu cho người ta lưu lại. Đã từng sánh vai làm bạn, thế mà trải qua sự khoét đục thời gian cuối cùng cái gì cũng chẳng nhớ rõ được. Xằng bậy như thế, nó chính là đồ hạ lưu bại hoại, quả địa cầu này có hơn 6,5 tỷ người, thế nhưng nó lại keo kiệt ngay cả một người bình thường như Chúc Lâm mà cũng không chịu cho y.
Hạ Chí Anh rút tay bỏ vào trong túi áo. Y nghĩ, thôi được rồi, hiện tại y đã biết được cái gì gọi là thời gian, phàm những ai đã từng cảm nghiệm qua tình yêu hay biệt ly đều có thể cảm nhận được nó. Mẹ nó, thằng nhãi này cũng chả khác đếch gì lão Grandet (2) Liệu Hạ Chí Anh có nên tìm nó giữa biển người đã có trong nhận thức của y? tìm ra cái Lão Grandet ấy? Hạ Chí Anh chợt nghĩ đến Lục Phi, nghĩ đến chuyện mình sẽ cùng hắn đi xem nhạc hội vào cuối tuần thì hy vọng của hắn càng trở nên kiên định.
Buổi nhạc hội giao hưởng Viena sẽ được tổ chức tại rạp hát lớn ở thành T, những người đi nghe loại nghệ thuật cao nhã này đều là những nhân vật thượng lưu, hoặc chí ít là những người thích thể hiện. Sở dĩ nói rằng “thích thể hiện” là bởi vì Hạ Chí Anh ngoan cố cho rằng, sẽ có người giống như Trình Duy – trông vẻ bề ngoài thì thượng lưu đầy mình nhưng khi cởi đồ ra thì so với cẩu còn hạ lưu hơn thế mà hết lần này đến lần khác đều đặt vé VIP, nhạc hội mới mở cửa là vé đã nằm gọn trong tay hắn. Hay nói cách khác, chính là … Trình Duy hay cẩu cũng đều muốn đi nghe nhạc.
Trước khi nhạc hội tân niên bắt đầu diễn ra khoảng 3 giờ, thì Hạ Chí Anh đang ở trong căn hộ 180m2 mở máy điều hòa mà hóa trang. Cái gọi là hóa trang đương nhiên không phải là bôi phấn vẽ son mà là nếu muốn biến thành một người “Mới có việc làm, một sinh viên tốt nghiệp nghèo khó dựa vào tiền làm công mà sống” thì cần phải có chút đỉnh trang phục và đạo cụ. Y cởi chiếc áo khoác Armani của mình ra, thay bằng một chiếc áo sợi bông giản dị được mua ở viả hè, rồi tới sô pha tìm đôi giày thể thao gần như là phế phẩm được bác gái mua tới, nhíu nhíu đầu mày một chút rồi mang vào.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Hạ Chí Anh đang buộc dây giày, nghe được tiếng chuông reo bèn nhấp chân đứng lên cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ. Hạ Chí Anh mơ hoặc nhíu mày, tiếp điện thoại thoại dán vào bên tai: “ Alo, tôi là Hạ Chí Anh “
“Khụ…” Đối phương có chíu xấu hổ mà hắng giọng sau đó nói “ Tôi là Lục Phi..”
Hạ Chí Anh chớp hạ đôi mi, rồi ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, mỉm cười nói: “Hửm? Chú Lục, cuối cùng chú đã nhớ được số điện thoại của tôi rồi sao?”
“Umh” Thanh âm do dự vang lên.
Hạ Chí Anh nghe ra hắn có điểm bất thưởng, vì vậy thử dò hỏi: “ Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì phải không?”
Lục Phi trầm mặc nữa ngày, cuối cùng hạ quyết tâm thật lớn, hít sâu một hơi, dứt khoát: “ Hạ Chí Anh… Tôi làm mất tấm vé vào cửa rồi…”
Hai giờ sau, trên một con đường cách rạp hát khá xa, có một người nam nhân hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác có mũ, bởi vì khí trời quá lạnh cho nên hắn kéo khóa kéo tới tận cổ. Trong tay hắn cầm hai chiếc vé nhạc hội đầy vết nhăn, thấy người đi qua đường liền tới gần:
“Xin chào, tiểu thư, xin hỏi cô có muốn đi nghe tấu nhạc Venus không? Rạp hát ở gần đây, chuẩn bị bắt đầu buổi … Này, này, cô đừng chạy …”
“ Tiên sinh, anh có muốn đi nghe tấu nhạc Venus không? …Ừ, giá không đắt lắm đâu, 1200 một vé, ai, tiên sinh chờ chút, giá có thể thỏa thuận mà, tiên sinh…”
“Chào chị, tôi có vé vào cửa của nhạc hội Venus nè, chị có muốn đi không? Chúng ta có thể thương lượng giá…”
“Bác trai này…”
Sau nửa tiếng đồng hồ, cách buổi biểu diễn khoảng 10 phút, Lục Phi rốt cuộc cũng bán được tấm vé nhạc hội Venus với giá 120 tệ
Hắn nhìn đôi tình nhân kia ly khai, rồi lại nhìn lặng lẽ siết chặt nắm tiền 240 tệ đỏ rực (3) trong tay, lấy tay xoa xoa chóp mũi đã bị gió lạnh thổi đến tê dại, liền lẩm bẩm cằn nhằn: “ Nói cái gì mà buổi nhạc hội xa xỉ, vé liveshow của Dương Đình qua tay tôi từ 200 còn bán được tới 1000 tệ. Ấy thế mà, thật không ngờ cái vé này giá thị trường tới 1200 mà lúc bán đi lại thiếu mất một con số 0”
Bất quá oán giận thì cũng oán giận rồi, nắm trong tay mấy tờ tiền nhăn nhúm Lục Phi cảm thấy rất hài lòng, tuy rằng đã lừa dối Hạ Chí Anh, nhưng thế thì có sao đâu? Cơm còn không có ăn thì làm gì mà có tâm tình đi nghe cái gì mà hòa âm, chi bằng đổi thành tiền mặt thật sự. Lục Phi đút tiền vào túi, chậm rãi đi tới trạm xe buýt. Hắn lẩm nhẩm tính toán … có mấy đồng này thì có thể mua được một ít thịt heo với chút tôm. Tôm thì có thể mua loại hơi ươn ươn, như vậy có thể rẻ hơn một chút rau dưa thì hẳn là nên mua nhiều một tí để tích trữ kẻo trời lạnh nó lại tăng giá, lần sau thì cũng có thể đãi Hạ Chí Anh ăn cá trích, thanh niên gì mà chỉ toàn ăn rau dưa, chả ăn được lấy một miếng thịt…
Không hiểu tại sao lại nhớ tới lần gặp mặt hôm trước, Hạ Chí Anh kia từ phía sau ôn tồn ôm lấy hắn, trong ngực xao động từng cơn.Tuy rằng không nói gì thêm, thế nhưng nếu one night stand cùng một mỹ thiếu niên như vậy mà y lại cam chịu làm 0 thì năm nay thực sự là tốt vận.
Không biết vì sao, nghĩ đến lúc one night stand, trái tim rộn ràng của hắn chợt xoắn lại một chút, tuy nhiên hắn lại hoàn toàn không có ý niệm gì trong đầu. Hắn không muốn có bất cứ một ý tưởng không an phận nào, thanh xuân của Hạ Chí Anh cùng sự già nua của hắn đã từng chữ từng chữ rõ ràng nói với hắn, hắn đã qua tuổi mơ mộng lâu rồi.
Đang đi ngang qua quầy hoa quả, Lục Phi chợt nhớ rằng Hạ Chí Anh rất thích ăn dâu tây, mặc dù bây giờ không phải mùa dâu nên vừa mắc lại không ngon… bất quá.. hai người ăn một ít cũng không có chuyện gì đi? Lục Phi nắm chặt tờ tiền trong túi áo khoác mà hồ hôi chảy ròng, ngây người đứng trước quầy hoa quả rực rỡ một hồi lâu, rốt cuộc hắn thở dài, bước vào trong.
: Khúc này anh ấy đang trách Chúc Lâm (?)
: Nghĩa của khúc này hình như là Hạ Chí Anh muốn có được Chúc Lâm thì phải tìm ra cái thằng “thời gian” để đòi người ạ, và việc đó cũng chả khác gì anh bắt buộc phải thắng cược với Trình Duy cho nên lúc này anh mới nghĩ tới Lục Phi
(1) Thanh sắc khuyển mã: lối sống hoang *** vô độ
(2) Lão Grandet: một nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac, y là một là một lão tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt. [Chi tiết]
(3) Tờ 100 tệ có màu đỏ:
Editor: Tammie
Beta: Ocean
Lục Phi này thực ngu ngốc!!!!
Hạ Chí Anh buồn bực oán thầm một câu, rồi ngồi xuống ghế lái chốt hạ dây an toàn. Nhờ ơn tên Lục Phi ban tặng mà bây giờ y phải cải biên lại kế hoạch của mình, cởi bộ trang phục sinh viên ngu ngốc ra mà khoác vào bộ âu phục để xuất hiện trước mọi người.
Y vốn không muốn đến nhạc hội, nhưng đã lỡ thương lượng với người phụ trách rồi, vả lại thân là người thừa kế của Hạ gia cho nên tấu hội y nhất định phải hãnh diện đến tham dự, vậy nên cho dù Lục Phi có làm mất vé vào cửa đi chăng nữa, thì y – quay về với bộ mặt thật của mình, mặc kệ có vé hay không thì ông chủ rạp hát vẫn rất nhiệt tình hoan nghênh.
Trước cửa rạp hát lớn thành T lúc này đã tụ tập không ít người, không ít xe ô tô sang trọng chậm chạp dừng bánh trên khoảng sân phẳng rộng trước rạp hát. Mấy bảo vệ cao to anh tuấn mặc đồng phục thay nhau hướng dẫn chỗ đậu xe. Kiến trúc vòm nhà hình bán nguyệt to lớn được gắn lớp lớp bóng đèn sáng choang tựa như kim cương lấp lánh. Nơi mấy chiếc xe ô tô bóng loáng, khi cửa xe mở, bước ra đều là thân sĩ,thục nữ ăn nói ưu nhã, cử chỉ cao sang càng không hẹn mà gặp là các đối tác thương nghiệp, hai bên đều khách sáo lễ phép mà thảo luận đàm tiếu, sau đó lại lần lượt bước lên tấm thảm mà đi tới cánh cửa xoay khổng lồ của rạp hát.
Hạ Chí Anh đưa tay thắt cà vạt, điều chỉnh lại một chút, rồi hướng phía vách tường mà liếc mắt một cái, bên kia vách tường thủy tinh cũng có một người nam nhân trạc tuổi đang đưa mắt nhìn y. Hạ Chí Anh đối với phong độ của mình rất là thỏa mãn, y đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen bóng được xịt keo rồi mang theo nụ cười lễ độ thân quen mà bước vào cánh cửa xoay mạ vàng. Trong tình huống này, bình thường có thể không hẹn mà gặp một số người có địa vị, được tiếp thu gia giáo tốt đẹp, Hạ Chí Anh đương nhiên biết mình cần phải nên làm chuyện gì. Y nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhạc hội đã mau chóng bắt đầu rồi, bước chân y trở nên nhanh hơn, nhưng trong tâm tưởng lại nghĩ tới tên Trình Duy kia. Y biết lần này Trình Duy hỏi công ty vé vào cửa, nghe chừng là muốn cùng Chúc Lâm tới nghe tấu nhạc. Chỗ ngồi của Hạ Chí Anh ở phía sau chỗ ngồi của Trình Duy, như vậy là y có thể nhìn thấy bóng lưng của Chúc Lâm, việc đó khiến cho y thật cao hứng.
Thế nhưng lúc buổi hòa nhạc bắt đầu, y lại kinh ngạc phát hiện hàng ghế Vip vốn nên trống hai chỗ, bỗng đâu xuất hiện một đôi tình lữ trẻ tuổi
“…”
Hạ Chí Anh dừng cước bộ, do dự, không tiến về phía trước. Nhìn đôi nam nữ trò chuyện cách đó không xa chợt cảm thấy ngạc nhiên vô cùng: Không phải Lục Phi đã làm mất vé vào cửa rồi sao? Tại sao chỗ đó lại có người ngồi?
Lúc này, sau lưng Hạ Chí Anh chợt vang lên một giọng nam tràn đầy mị hoặc, hơi thở ấm áp phảng phất sau cổ, thanh âm mang theo ý tứ châm chọc: “Chào buổi tối, Hạ tổng giám”
Lưng Hạ Chí Anh cứng đờ, quay đầu lại, không ngoài sở liệu là khuôn mặt anh khí bức người của Trình Duy.
Trình Duy hướng y mỉm cười, thu gần cự ly, sau đó nói: “Tới thật đúng lúc, tôi vừa vặn có chuyện muốn nói với cậu, lúc tôi lái xe tới rạp hát thì thấy một nam nhân hơn 30 tuổi đang đứng ở đầu đường bán lại vé nhạc hội, trông thật giống với chú Lục nhà cậu!”
Hắn nói, xong rồi lại giả vờ nhìn trái nhìn phải một chút: “ Lục Phi kia đâu? Không phải là nói hắn sẽ đi cùng với cậu sao? Cái lão nam nhân hèn mọn mà tôi thấy trên đường (sẽ) không phải là chú Lục nhà cậu chứ? Hửm?”
Khuôn mặt Hạ Chí Anh đanh lại nhìn chằm chằm kẻ đang gây sự, đang muốn lên tiếng, lại đột nhiên thấy một người phụ nữ vóc dáng cao gầy từ phía sau Trình Duy đi tới. Đó là một nữ nhân thành thục, chân mang giày Chanel, thân mặc chiếc váy dạ hội trễ ngực vô cùng cầu kỳ, trên vai còn khoác thên một chiếc áo lông trắng bồng bềnh mềm mại, khuôn mặt tinh tế, tóc búi khéo léo. Dáng người cô ta rất chuẩn, nhưng thái độ lại vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không hề người ta đặt trong mắt, chỉ khi ánh mắt tiếp xúc với Trình Duy mới lộ ra vẻ liễu yếu đào tơ mà cúi đầu một chút, khóe miệng phi thường thẹn thường thẹn thùng mà ngọt ngào nở nụ cười.
“…Lý tiểu thư.” – Hạ Chí Anh phút chốc kinh ngạc, lập tức khách khí chào hỏi.
“Chào anh.” – Cô con gái duy nhất của Lý gia – Lý Lỵ gật đầu, sau đó khéo léo khoác tay Trình Duy, “Thân ái, nhạc hội chuẩn bị mắt đầu rồi, chúng ta tới chỗ ngồi đi?”
“Em đi trước đi!” Trình Duy ôn hòa mỉm cười, “Tôi cùng Hạ tiên sinh nói chuyện vài câu xong sẽ lập tức tới tìm em.”
Nhìn Lý Lỵ lắc lắc cái eo thon nhỏ tha thướt rời đi, sắc mặt của Hạ Chí Anh dần dần trầm lại, so với bụi xi măng còn u ám hơn, y bỗng nhiên quay đầu lại, túm góc áo tây trang của Trình Duy kéo tới góc khuất lối thoát hiểm, thanh âm đè nén đầy phẫn nộ: “Anh đang làm cái trò gì?”
“Như cậu thấy thôi, tôi đang hẹn hò.”
“Ít giả bộ cho tôi! Anh thừa biết Chúc Lâm thích nghe nhạc giao hưởng nhất! Tôi cứ nghĩ anh hỏi công ty 2 vé là muốn…là muốn…” Y cắn môi, không nói gì tiếp theo, nhưng lửa giận trong mắt không hề thuyên giảm.
Trình Duy vẫn mỉm cười như trước, bất quá đôi mắt nâu trở nên lạnh lùng đáng sợ: “Đừng sốc, đấy chỉ là suy đoán của cậu mà thôi.”
“Anh vậy mà lại mang theo loại nữ nhân này——!”
“Lý Lỵ tốt nghiệp học viện âm nhạc thành T, còn hơn loại Chúc Lâm tầm thường đó, và đương nhiên cô ấy càng có trình độ để thưởng thức nhạc hội này.” Trình Duy nói, dần dần thu lại dáng vẻ tươi cười, “Hơn nữa, cậu đừng quên, cô ấy đang hẹn hò với tôi.”
“Vậy cứ vui vẻ mà mang nữ nhân của anh cút ngay đi, đừng…cùng Chúc Lâm dây dưa nữa”
Trình Duy hừ lạnh một tiếng, sửa sang lại cà vạt, nói rằng: “Thật ngại quá, cậu tuy rằng là người thừa kế Hạ gia, nhưng tôi không phải người hầu nhà họ Hạ, tôi nghĩ tôi còn chưa đến mức suy bại để mà nghe theo mệnh lệnh của cậu.”
Hạ Chí Anh cắn chặt răng, huyệt thái dương thình thịch đập loạn: “Họ Trình kia, anh rốt cuộc muốn thế nào đây?”
“Tôi chưa từng ép cậu phải có nghĩa vụ đi phân tích tư duy đại não của tôi thì phải? Hạ Chí Anh?” Trình Duy thản nhiên nhìn chăm chú vào y, đôi ngươi nâu nhạt hiện lên vẻ vô tình, “Nếu như yêu Chúc Lâm thì trở về mà hoàn thành cái vụ đánh cược kia đi. Trong ba tháng kì hạn, chỉ cần theo đuổi được lão nam nhân kia là cậu thắng rồi. Lúc đó, Chúc Lâm sẽ là của cậu, cậu muốn làm gì cậu ta tôi cũng không ngăn cản.”…
Nhạc hội đã đến lúc bắt đầu, ngọn đèn nhạt màu, ảm đạm lan tỏa, hai người đứng trong lối thoát hiểm, khiến cho ánh đèn đỏ rực của biển thoát hiểm chiếu trên khuôn mặt anh tuấn, kiên nghị của Trình Duy thoạt nhìn rất quỷ dị.
Hạ Chí Anh không còn nghe được bất kì thanh âm nào nữa, phổi của y đều nhanh chóng bị Trình Duy chèn ép từng mảnh nhỏ. Trình Duy dáng đi vững vàng, khí định thần nhàn mà xoay người đẩy cửa ra ngoài, Hạ Chí Anh đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng cáu kỉnh mà kéo kéo cà vạt, thấp giọng chửi bới hướng về phía ngược lại mà đi. Tiếng nhạc của màn hòa tấu saxophone, violon cùng piano vang lên, nhưng Hạ Chí Anh không hề lưu luyến mà bỏ lại sau lưng.
Beta: Ocean
Lúc Hạ Chí Anh rời khỏi nhà Lục Phi thì đã 10h tối.
Cái khu dân cư bần hàn keo kiệt, ngay cả đèn đường chỉ có đúng một ngọn đơn độc, mấy con mèo lang thang gầy trơ xương đứng bên cạnh đống rác rưởi bẩn thỉu, cõi lòng đầy mong chờ mà cẩn thận đánh hơi,dùng móng vuốt bé nhỏ gảy gảy mấy chiếc túi plastic.
Hạ Chí Anh lấy điện thoại di động ra, rất nhanh chóng tìm được hai chữ “Chúc Lâm” trong danh bạ, ngón tay chần chừ để trên phím gọi thật lâu, sau đó thật cẩn thận ấn xuống.
Mỗi lần gọi điện thoại tới người nam nhân này đều giống như lên triều, ***g ngục căng cứng, thận trọng đến thở cũng không dám thở mạnh.
Vài tiếng tít tít vang lên, điện thoại được bắt máy.
“Alo” Trong điện truyền đên một giọng nói trầm thấp khàn khàn, dư vị của đợt tình cảm mãnh liệt vừa qua thậm chí còn chưa biến mất.
Trong nháy mắt nghe được thanh âm đó, Hạ Chí Anh cảm nhận được mạch máu của mình hoàn toàn bị cắt đứt, một bộ phận nào đó của cơ thể bị đứt lìa, không thể hàn gắn trở lại.
Loại cảm giác này thật giống như một tín đồ thành kính mà bần hèn, sau khi đem tất cả tinh thần và vật chất cống nộp cho giáo hoàng thì lại phát hiện người ta chỉ là một tên thanh sắc khuyển mã (1) giả danh lừa bịp.
“… Trình Duy, tôi muốn gặp Chúc Lâm.” Y hít sâu một hơi, sau đó nắm chặt cổ áo bành tô, chậm rãi nói.
Trình Duy không kiên nhẫn cầm điện thoại, khuông mặt tuấn tú lạnh lùng có chút hướng xuống, liếc mắt nhìn thấy người yêu đang ẩn nhẫn dưới thân mình liền tức giận nói:
“Chúc Lâm đang ngủ, cậu có chuyện gì thì cứ nói với tôi”
“…”
Rốt cuộc cậu ta đang ngủ, hay là cậu con mẹ nó đang “ngủ” với cậu ta?
Hạ Chí Anh nắm chặt điện thoại, ngón tay trong không khí lạnh đến tê dại.
“ Thôi khỏi… Cũng không có chuyện gì quan trọng”
“Vậy tôi cúp máy đây”
“Được”
Rắc một tiếng.
Ngay sau đó một tràng âm thanh tút tút vang lên.
Tay Hạ Chí Anh vẫn dán bên tai như trước, đứng im tại chỗ, nghe thanh âm điện thoại máy móc vang lên, cả người lạnh băng mất thăng bằng, giống như có một chiếc côn gỗ đang đánh mạnh vào ngực y. Y chỉ là muốn nghe một chút thanh âm của Chúc Lâm mà thôi. Chỉ là muốn nghe giọng cậu ta nói một tiếng “ngủ ngon”, ôn hòa, mềm mại, trầm thấp mong manh. Mỗi một đặc điểm, y đều nhớ kĩ như vậy, thế nhưng đã lâu rồi y chưa được nghe qua. Y sợ một ngày nào đó mình sẽ quên mất
Hạ Chí Anh biết, thời gian rất ích kỷ, nó cho rằng mọi vật trên đời đều phụ thuộc vào nó, nó muốn mang ai đi thì cứ đoạt lấy người đó. Vợ, bố mẹ, con cái, những người bạn yêu không có lúc nào thuộc về bạn, thời gian chỉ hào phóng cho bạn mượn bọn họ, rồi cho một ngày tới kỳ hạn, nó sẽ không chút do dự mà đem bọn họ bắt lại. Càng đáng ghét hơn là thằng nhóc này không những ích kỷ mà còn rất tàn độc, ngay cả kí ức cũng không chịu cho người ta lưu lại. Đã từng sánh vai làm bạn, thế mà trải qua sự khoét đục thời gian cuối cùng cái gì cũng chẳng nhớ rõ được. Xằng bậy như thế, nó chính là đồ hạ lưu bại hoại, quả địa cầu này có hơn 6,5 tỷ người, thế nhưng nó lại keo kiệt ngay cả một người bình thường như Chúc Lâm mà cũng không chịu cho y.
Hạ Chí Anh rút tay bỏ vào trong túi áo. Y nghĩ, thôi được rồi, hiện tại y đã biết được cái gì gọi là thời gian, phàm những ai đã từng cảm nghiệm qua tình yêu hay biệt ly đều có thể cảm nhận được nó. Mẹ nó, thằng nhãi này cũng chả khác đếch gì lão Grandet (2) Liệu Hạ Chí Anh có nên tìm nó giữa biển người đã có trong nhận thức của y? tìm ra cái Lão Grandet ấy? Hạ Chí Anh chợt nghĩ đến Lục Phi, nghĩ đến chuyện mình sẽ cùng hắn đi xem nhạc hội vào cuối tuần thì hy vọng của hắn càng trở nên kiên định.
Buổi nhạc hội giao hưởng Viena sẽ được tổ chức tại rạp hát lớn ở thành T, những người đi nghe loại nghệ thuật cao nhã này đều là những nhân vật thượng lưu, hoặc chí ít là những người thích thể hiện. Sở dĩ nói rằng “thích thể hiện” là bởi vì Hạ Chí Anh ngoan cố cho rằng, sẽ có người giống như Trình Duy – trông vẻ bề ngoài thì thượng lưu đầy mình nhưng khi cởi đồ ra thì so với cẩu còn hạ lưu hơn thế mà hết lần này đến lần khác đều đặt vé VIP, nhạc hội mới mở cửa là vé đã nằm gọn trong tay hắn. Hay nói cách khác, chính là … Trình Duy hay cẩu cũng đều muốn đi nghe nhạc.
Trước khi nhạc hội tân niên bắt đầu diễn ra khoảng 3 giờ, thì Hạ Chí Anh đang ở trong căn hộ 180m2 mở máy điều hòa mà hóa trang. Cái gọi là hóa trang đương nhiên không phải là bôi phấn vẽ son mà là nếu muốn biến thành một người “Mới có việc làm, một sinh viên tốt nghiệp nghèo khó dựa vào tiền làm công mà sống” thì cần phải có chút đỉnh trang phục và đạo cụ. Y cởi chiếc áo khoác Armani của mình ra, thay bằng một chiếc áo sợi bông giản dị được mua ở viả hè, rồi tới sô pha tìm đôi giày thể thao gần như là phế phẩm được bác gái mua tới, nhíu nhíu đầu mày một chút rồi mang vào.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Hạ Chí Anh đang buộc dây giày, nghe được tiếng chuông reo bèn nhấp chân đứng lên cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ. Hạ Chí Anh mơ hoặc nhíu mày, tiếp điện thoại thoại dán vào bên tai: “ Alo, tôi là Hạ Chí Anh “
“Khụ…” Đối phương có chíu xấu hổ mà hắng giọng sau đó nói “ Tôi là Lục Phi..”
Hạ Chí Anh chớp hạ đôi mi, rồi ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, mỉm cười nói: “Hửm? Chú Lục, cuối cùng chú đã nhớ được số điện thoại của tôi rồi sao?”
“Umh” Thanh âm do dự vang lên.
Hạ Chí Anh nghe ra hắn có điểm bất thưởng, vì vậy thử dò hỏi: “ Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì phải không?”
Lục Phi trầm mặc nữa ngày, cuối cùng hạ quyết tâm thật lớn, hít sâu một hơi, dứt khoát: “ Hạ Chí Anh… Tôi làm mất tấm vé vào cửa rồi…”
Hai giờ sau, trên một con đường cách rạp hát khá xa, có một người nam nhân hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác có mũ, bởi vì khí trời quá lạnh cho nên hắn kéo khóa kéo tới tận cổ. Trong tay hắn cầm hai chiếc vé nhạc hội đầy vết nhăn, thấy người đi qua đường liền tới gần:
“Xin chào, tiểu thư, xin hỏi cô có muốn đi nghe tấu nhạc Venus không? Rạp hát ở gần đây, chuẩn bị bắt đầu buổi … Này, này, cô đừng chạy …”
“ Tiên sinh, anh có muốn đi nghe tấu nhạc Venus không? …Ừ, giá không đắt lắm đâu, 1200 một vé, ai, tiên sinh chờ chút, giá có thể thỏa thuận mà, tiên sinh…”
“Chào chị, tôi có vé vào cửa của nhạc hội Venus nè, chị có muốn đi không? Chúng ta có thể thương lượng giá…”
“Bác trai này…”
Sau nửa tiếng đồng hồ, cách buổi biểu diễn khoảng 10 phút, Lục Phi rốt cuộc cũng bán được tấm vé nhạc hội Venus với giá 120 tệ
Hắn nhìn đôi tình nhân kia ly khai, rồi lại nhìn lặng lẽ siết chặt nắm tiền 240 tệ đỏ rực (3) trong tay, lấy tay xoa xoa chóp mũi đã bị gió lạnh thổi đến tê dại, liền lẩm bẩm cằn nhằn: “ Nói cái gì mà buổi nhạc hội xa xỉ, vé liveshow của Dương Đình qua tay tôi từ 200 còn bán được tới 1000 tệ. Ấy thế mà, thật không ngờ cái vé này giá thị trường tới 1200 mà lúc bán đi lại thiếu mất một con số 0”
Bất quá oán giận thì cũng oán giận rồi, nắm trong tay mấy tờ tiền nhăn nhúm Lục Phi cảm thấy rất hài lòng, tuy rằng đã lừa dối Hạ Chí Anh, nhưng thế thì có sao đâu? Cơm còn không có ăn thì làm gì mà có tâm tình đi nghe cái gì mà hòa âm, chi bằng đổi thành tiền mặt thật sự. Lục Phi đút tiền vào túi, chậm rãi đi tới trạm xe buýt. Hắn lẩm nhẩm tính toán … có mấy đồng này thì có thể mua được một ít thịt heo với chút tôm. Tôm thì có thể mua loại hơi ươn ươn, như vậy có thể rẻ hơn một chút rau dưa thì hẳn là nên mua nhiều một tí để tích trữ kẻo trời lạnh nó lại tăng giá, lần sau thì cũng có thể đãi Hạ Chí Anh ăn cá trích, thanh niên gì mà chỉ toàn ăn rau dưa, chả ăn được lấy một miếng thịt…
Không hiểu tại sao lại nhớ tới lần gặp mặt hôm trước, Hạ Chí Anh kia từ phía sau ôn tồn ôm lấy hắn, trong ngực xao động từng cơn.Tuy rằng không nói gì thêm, thế nhưng nếu one night stand cùng một mỹ thiếu niên như vậy mà y lại cam chịu làm 0 thì năm nay thực sự là tốt vận.
Không biết vì sao, nghĩ đến lúc one night stand, trái tim rộn ràng của hắn chợt xoắn lại một chút, tuy nhiên hắn lại hoàn toàn không có ý niệm gì trong đầu. Hắn không muốn có bất cứ một ý tưởng không an phận nào, thanh xuân của Hạ Chí Anh cùng sự già nua của hắn đã từng chữ từng chữ rõ ràng nói với hắn, hắn đã qua tuổi mơ mộng lâu rồi.
Đang đi ngang qua quầy hoa quả, Lục Phi chợt nhớ rằng Hạ Chí Anh rất thích ăn dâu tây, mặc dù bây giờ không phải mùa dâu nên vừa mắc lại không ngon… bất quá.. hai người ăn một ít cũng không có chuyện gì đi? Lục Phi nắm chặt tờ tiền trong túi áo khoác mà hồ hôi chảy ròng, ngây người đứng trước quầy hoa quả rực rỡ một hồi lâu, rốt cuộc hắn thở dài, bước vào trong.
: Khúc này anh ấy đang trách Chúc Lâm (?)
: Nghĩa của khúc này hình như là Hạ Chí Anh muốn có được Chúc Lâm thì phải tìm ra cái thằng “thời gian” để đòi người ạ, và việc đó cũng chả khác gì anh bắt buộc phải thắng cược với Trình Duy cho nên lúc này anh mới nghĩ tới Lục Phi
(1) Thanh sắc khuyển mã: lối sống hoang *** vô độ
(2) Lão Grandet: một nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac, y là một là một lão tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt. [Chi tiết]
(3) Tờ 100 tệ có màu đỏ:
Editor: Tammie
Beta: Ocean
Lục Phi này thực ngu ngốc!!!!
Hạ Chí Anh buồn bực oán thầm một câu, rồi ngồi xuống ghế lái chốt hạ dây an toàn. Nhờ ơn tên Lục Phi ban tặng mà bây giờ y phải cải biên lại kế hoạch của mình, cởi bộ trang phục sinh viên ngu ngốc ra mà khoác vào bộ âu phục để xuất hiện trước mọi người.
Y vốn không muốn đến nhạc hội, nhưng đã lỡ thương lượng với người phụ trách rồi, vả lại thân là người thừa kế của Hạ gia cho nên tấu hội y nhất định phải hãnh diện đến tham dự, vậy nên cho dù Lục Phi có làm mất vé vào cửa đi chăng nữa, thì y – quay về với bộ mặt thật của mình, mặc kệ có vé hay không thì ông chủ rạp hát vẫn rất nhiệt tình hoan nghênh.
Trước cửa rạp hát lớn thành T lúc này đã tụ tập không ít người, không ít xe ô tô sang trọng chậm chạp dừng bánh trên khoảng sân phẳng rộng trước rạp hát. Mấy bảo vệ cao to anh tuấn mặc đồng phục thay nhau hướng dẫn chỗ đậu xe. Kiến trúc vòm nhà hình bán nguyệt to lớn được gắn lớp lớp bóng đèn sáng choang tựa như kim cương lấp lánh. Nơi mấy chiếc xe ô tô bóng loáng, khi cửa xe mở, bước ra đều là thân sĩ,thục nữ ăn nói ưu nhã, cử chỉ cao sang càng không hẹn mà gặp là các đối tác thương nghiệp, hai bên đều khách sáo lễ phép mà thảo luận đàm tiếu, sau đó lại lần lượt bước lên tấm thảm mà đi tới cánh cửa xoay khổng lồ của rạp hát.
Hạ Chí Anh đưa tay thắt cà vạt, điều chỉnh lại một chút, rồi hướng phía vách tường mà liếc mắt một cái, bên kia vách tường thủy tinh cũng có một người nam nhân trạc tuổi đang đưa mắt nhìn y. Hạ Chí Anh đối với phong độ của mình rất là thỏa mãn, y đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen bóng được xịt keo rồi mang theo nụ cười lễ độ thân quen mà bước vào cánh cửa xoay mạ vàng. Trong tình huống này, bình thường có thể không hẹn mà gặp một số người có địa vị, được tiếp thu gia giáo tốt đẹp, Hạ Chí Anh đương nhiên biết mình cần phải nên làm chuyện gì. Y nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhạc hội đã mau chóng bắt đầu rồi, bước chân y trở nên nhanh hơn, nhưng trong tâm tưởng lại nghĩ tới tên Trình Duy kia. Y biết lần này Trình Duy hỏi công ty vé vào cửa, nghe chừng là muốn cùng Chúc Lâm tới nghe tấu nhạc. Chỗ ngồi của Hạ Chí Anh ở phía sau chỗ ngồi của Trình Duy, như vậy là y có thể nhìn thấy bóng lưng của Chúc Lâm, việc đó khiến cho y thật cao hứng.
Thế nhưng lúc buổi hòa nhạc bắt đầu, y lại kinh ngạc phát hiện hàng ghế Vip vốn nên trống hai chỗ, bỗng đâu xuất hiện một đôi tình lữ trẻ tuổi
“…”
Hạ Chí Anh dừng cước bộ, do dự, không tiến về phía trước. Nhìn đôi nam nữ trò chuyện cách đó không xa chợt cảm thấy ngạc nhiên vô cùng: Không phải Lục Phi đã làm mất vé vào cửa rồi sao? Tại sao chỗ đó lại có người ngồi?
Lúc này, sau lưng Hạ Chí Anh chợt vang lên một giọng nam tràn đầy mị hoặc, hơi thở ấm áp phảng phất sau cổ, thanh âm mang theo ý tứ châm chọc: “Chào buổi tối, Hạ tổng giám”
Lưng Hạ Chí Anh cứng đờ, quay đầu lại, không ngoài sở liệu là khuôn mặt anh khí bức người của Trình Duy.
Trình Duy hướng y mỉm cười, thu gần cự ly, sau đó nói: “Tới thật đúng lúc, tôi vừa vặn có chuyện muốn nói với cậu, lúc tôi lái xe tới rạp hát thì thấy một nam nhân hơn 30 tuổi đang đứng ở đầu đường bán lại vé nhạc hội, trông thật giống với chú Lục nhà cậu!”
Hắn nói, xong rồi lại giả vờ nhìn trái nhìn phải một chút: “ Lục Phi kia đâu? Không phải là nói hắn sẽ đi cùng với cậu sao? Cái lão nam nhân hèn mọn mà tôi thấy trên đường (sẽ) không phải là chú Lục nhà cậu chứ? Hửm?”
Khuôn mặt Hạ Chí Anh đanh lại nhìn chằm chằm kẻ đang gây sự, đang muốn lên tiếng, lại đột nhiên thấy một người phụ nữ vóc dáng cao gầy từ phía sau Trình Duy đi tới. Đó là một nữ nhân thành thục, chân mang giày Chanel, thân mặc chiếc váy dạ hội trễ ngực vô cùng cầu kỳ, trên vai còn khoác thên một chiếc áo lông trắng bồng bềnh mềm mại, khuôn mặt tinh tế, tóc búi khéo léo. Dáng người cô ta rất chuẩn, nhưng thái độ lại vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không hề người ta đặt trong mắt, chỉ khi ánh mắt tiếp xúc với Trình Duy mới lộ ra vẻ liễu yếu đào tơ mà cúi đầu một chút, khóe miệng phi thường thẹn thường thẹn thùng mà ngọt ngào nở nụ cười.
“…Lý tiểu thư.” – Hạ Chí Anh phút chốc kinh ngạc, lập tức khách khí chào hỏi.
“Chào anh.” – Cô con gái duy nhất của Lý gia – Lý Lỵ gật đầu, sau đó khéo léo khoác tay Trình Duy, “Thân ái, nhạc hội chuẩn bị mắt đầu rồi, chúng ta tới chỗ ngồi đi?”
“Em đi trước đi!” Trình Duy ôn hòa mỉm cười, “Tôi cùng Hạ tiên sinh nói chuyện vài câu xong sẽ lập tức tới tìm em.”
Nhìn Lý Lỵ lắc lắc cái eo thon nhỏ tha thướt rời đi, sắc mặt của Hạ Chí Anh dần dần trầm lại, so với bụi xi măng còn u ám hơn, y bỗng nhiên quay đầu lại, túm góc áo tây trang của Trình Duy kéo tới góc khuất lối thoát hiểm, thanh âm đè nén đầy phẫn nộ: “Anh đang làm cái trò gì?”
“Như cậu thấy thôi, tôi đang hẹn hò.”
“Ít giả bộ cho tôi! Anh thừa biết Chúc Lâm thích nghe nhạc giao hưởng nhất! Tôi cứ nghĩ anh hỏi công ty 2 vé là muốn…là muốn…” Y cắn môi, không nói gì tiếp theo, nhưng lửa giận trong mắt không hề thuyên giảm.
Trình Duy vẫn mỉm cười như trước, bất quá đôi mắt nâu trở nên lạnh lùng đáng sợ: “Đừng sốc, đấy chỉ là suy đoán của cậu mà thôi.”
“Anh vậy mà lại mang theo loại nữ nhân này——!”
“Lý Lỵ tốt nghiệp học viện âm nhạc thành T, còn hơn loại Chúc Lâm tầm thường đó, và đương nhiên cô ấy càng có trình độ để thưởng thức nhạc hội này.” Trình Duy nói, dần dần thu lại dáng vẻ tươi cười, “Hơn nữa, cậu đừng quên, cô ấy đang hẹn hò với tôi.”
“Vậy cứ vui vẻ mà mang nữ nhân của anh cút ngay đi, đừng…cùng Chúc Lâm dây dưa nữa”
Trình Duy hừ lạnh một tiếng, sửa sang lại cà vạt, nói rằng: “Thật ngại quá, cậu tuy rằng là người thừa kế Hạ gia, nhưng tôi không phải người hầu nhà họ Hạ, tôi nghĩ tôi còn chưa đến mức suy bại để mà nghe theo mệnh lệnh của cậu.”
Hạ Chí Anh cắn chặt răng, huyệt thái dương thình thịch đập loạn: “Họ Trình kia, anh rốt cuộc muốn thế nào đây?”
“Tôi chưa từng ép cậu phải có nghĩa vụ đi phân tích tư duy đại não của tôi thì phải? Hạ Chí Anh?” Trình Duy thản nhiên nhìn chăm chú vào y, đôi ngươi nâu nhạt hiện lên vẻ vô tình, “Nếu như yêu Chúc Lâm thì trở về mà hoàn thành cái vụ đánh cược kia đi. Trong ba tháng kì hạn, chỉ cần theo đuổi được lão nam nhân kia là cậu thắng rồi. Lúc đó, Chúc Lâm sẽ là của cậu, cậu muốn làm gì cậu ta tôi cũng không ngăn cản.”…
Nhạc hội đã đến lúc bắt đầu, ngọn đèn nhạt màu, ảm đạm lan tỏa, hai người đứng trong lối thoát hiểm, khiến cho ánh đèn đỏ rực của biển thoát hiểm chiếu trên khuôn mặt anh tuấn, kiên nghị của Trình Duy thoạt nhìn rất quỷ dị.
Hạ Chí Anh không còn nghe được bất kì thanh âm nào nữa, phổi của y đều nhanh chóng bị Trình Duy chèn ép từng mảnh nhỏ. Trình Duy dáng đi vững vàng, khí định thần nhàn mà xoay người đẩy cửa ra ngoài, Hạ Chí Anh đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng cáu kỉnh mà kéo kéo cà vạt, thấp giọng chửi bới hướng về phía ngược lại mà đi. Tiếng nhạc của màn hòa tấu saxophone, violon cùng piano vang lên, nhưng Hạ Chí Anh không hề lưu luyến mà bỏ lại sau lưng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook