Edit: Tammie

Beta: Tammie =v=

Một chàng thanh niên trẻ tuổi đi về phía  nhà ga, vóc người cao gầy, mặt mày thanh tú. Trên tay khoác chiếc áo thật dày, áo sơ mi ca rô phối với chiếc quần jean đậm màu, trên vai mang chiếc túi du lịch, cổ choàng một chiếc khăn dài màu cà phê, che khuất non nửa khuôn mặt tinh xảo.

Người thanh niên tướng mạo cao dài bước trong dòng người đông đúc ở nhà ga khiến cho các thiếu nữ đi ngang qua đều xoay đầu nhìn thấp giọng cười trộm. Nhưng chàng thanh niên cũng không để ý biểu hiện háo sắc của các cô gái, mà vội vàng tới hướng cửa ra, đứng bên đường ngăn lại một chiếc taxi, nghiêng người chui vào.

“Tới bệnh viện Thị Nhất, phiền anh nhanh một chút,” Còn chưa ngồi vững, thanh niên đã vội nói với tài xế. Trong kính chiếu hậu lộ ra ra sắc mặt tái nhợt của y.

Người tài xế này, chuyện từng trải vô số, ông bác trung niên nghe nói vậy, đoán được phân nửa là gia đình y có người xảy ra chuyện, đang cấp cứu trong bệnh viện, lúc này không nói hai lời, một phát nhấn chân ga chạy đi.

Thanh niên siết chặt cái điện thoại trong tay khiến đốt ngón tay đều tái xanh.

Y vừa mới nhận được tin tức, bố Lục Phi gặp chuyện không may, Lục Phi quyết tâm rời khỏi thành T. Ngày hôm qua lại nhận được điện thoại của bạn, nói là Lục Phi ngồi xe đi tới nhà ga thì đường rẽ, chiếc xe buýt bị lật, người trên xe đa số đều bị thương. Có mấy người chết bị va đập biến dạng còn đang ngồi trên ghế ngồi, sau đó thì nổ bình xăng, ngay cả thi thể cũng hoàn toàn thay đổi, đang chờ người nhà tới nhận xác, mà mấy người bị thương cũng đã chuyển tới bệnh viện Thị Nhất cứu trị, đến nay còn chưa qua khỏi nguy kịch.

Sau khi nhận được tin tức, Hạ Chí Anh suốt đêm chạy từ L thành trở về, không ngủ không nghỉ, thần kinh căng chặt, sắc mặt tương đối mệt mỏi, phía đưới mắt đều có quần thâm do thức đêm.

Lục Phi vẫn không có tin tức, gọi điện đến số hắn vẫn là trong trạng thái tắt máy. Nghĩ đến Lục Phi không có ai quen biết ở thành T, cho dù có mất trên đường sợ rằng cũng không có ai biết, lại càng không có người nhà đến nhận. Hạ Chí Anh đổ mồ hôi lạnh đầy trán, ngay cả ngón tay đều lạnh như băng.

Lúc đến bệnh viện, y lập tức xuống xe đến quầy tiếp tân, hỏi phương hướng phòng bệnh rồi chạy đến đó.

Sau này nhớ lại, cái loại cảm giác khốn đốn bất lực này, thật vô cùng khó chịu. Ở phòng hồi sức cấp cứu bước từng bước nhìn những bệnh nhân bất tỉnh đeo mặt nạ oxi…Bước mỗi bước phân biệt những cỗ thi thể không rõ danh phận không người nhận…

Loại cảm giác này, thực sự nặng nề, đến nỗi khiến cho Hạ Chí Anh đời này không thể nào quên được.

“….Không phải, đều không phải…”

Nhìn đến người cuối cùng, Hạ Chí Anh nặng nề nói ra, vô lức mà ngồi trên ghế nhựa, lập tức lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Người y tá đi cùng bên cạnh nói rằng: “ Nếu không tìm được, có lẽ bạn của anh bị thương nhẹ, anh…”

Lúc này điện thoại vang lên. Hạ Chí Anh đưa mắt nhìn, là thằng bạn báo tin tai nạn xe, tim đập thình thịch y nói với y tá: “Thật ngại, tôi ra ngoài nghe điện thoại chút.”

“Này? Chí Anh, cậu không cần tìm nữa.” Trong điện thoại truyền tới thanh âm ầm ĩ, hơn phân nửa có thể đoán được đối phương đang ở chỗ nào, tiếng mạt chược lách cách liên tiếp vang lên: “Cái người họ Lục cậu bảo tôi chú ý đó, sáng hôm nay có tin tức. Hắn không có chuyện gì, chỉ trầy da một chút, ngay cả bệnh viện cũng không tới, trực tiếp đổi…chuyến xe khác, bây giờ chắc đang ở quê.”

Trong điện thoại vang đến tiếng tít tít rối loạn.

Im một lúc, thấy đầu dây bên này không nói gì.

Người bạn ngẩn người lên tiếng hỏi: “Này? Này? Chí Anh, cậu có đang nghe không?”

“A…” Bỗng nhiên hồi thần, Hạ Chí Anh giật giật môi muốn nói, thế nhưng cổ họng nghẹn ứ chỉ có thể phát ra một tiếng đơn giản: “Ừ.”

Viền mắt đột nhiên có chút ướt đỏ. Hạ Chí Anh ngẩng đầu lên, hầu kết chuyển động, gắng đem ý muốn rơi lệ nuốt xuống. Thế nhưng đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn phải nhanh chóng đưa tay lên hung hăng lau mắt.

Thực ra cho mãi đến sau này, Hạ Chí Anh cũng không biết, nếu như khi ấy Lục Phi thực sự xảy ra tai nạn rồi mất đi, y sẽ như thế nào.

Đoạn thời gian ở chung với Lục Phi tuy không dài, bản thân đều một lòng một dạ hướng về Chúc Lâm, nhưng không thể phủ nhận, ngoại trừ bố mẹ, Lục Phi là người đối với y tốt nhất. Thậm chí đoạn thời gian ở chung với Chúc Lâm sau đó, cũng không được cẩn thận chăm sóc như vậy.

Lục Phi luôn luôn không nề hà cười ha hả nói: “Cái món này tôi không thích ăn, đều cho cậu.” Mặc dù là món bánh ngọt không tốn mấy đồng nhưng hắn cũng sẽ cau mày làu bàu: “Lần sau đừng mang đến, không ai thích.”

Khi đó mặc dù có chút cảm động, thế nhưng lúc ấy gặp dịp thì chơi, luôn cảm thấy những quan tâm nhỏ bé ấy có cũng được, không có cũng chả sao, không có gì đặc biệt cần phải để ở trong lòng.

Nhưng sau này nghĩ lại, bản thân không cần phải đặt người ta ở trong lòng, nhưng người ta thì sao? Rõ ràng chỉ là quen biết tình cờ, cần gì phải đối với mình tốt như vậy.

Thì ra, ai cũng không nợ ai.

L thành là nơi trưởng thành và cũng là nơi y gặp Chúc Lâm lần đầu tiên. Sau khi Chúc Lâm kết hôn, Hạ Chí Anh tuy rằng bên ngoài là vẻ thoải mái bình thản, thế nhưng trong ngực lại nặng trĩu, cảm giác thực sự khó chịu.

Nếu nói, cho dù Trình Duy có thể đi tới hôn lễ đập bàn cướp chú rể, thì  bản thân y cũng không có quyền gì làm như vậy. Huống chi, lần này…ngay cả Trình Duy cũng không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ là lạnh nhạt một câu chúc phúc, cũng không ngập ngừng.

Y còn có thể oán giận gì đây.

Cái đảo nhiệt đới kia vẫn trời trong nắng ấm cảnh đẹp người vui như mấy năm trước. Mấy công trình công viên lúc trước cũng đã được hoàn thành, thấp thoáng phía sau cây cọ là một cơ sở trò chơi mới mẽ đẹp đẽ với những ông bố bà mẹ trẻ tuổi mang theo con nhỏ, những cặp tình nhân tay trong tay bước chậm. Hạ Chí Anh một mình ngồi trên đu quay cao ngất, chống cằm nhìn ánh đèn nê ông phồn thịnh trong màn đêm, ngực có chút trống rỗng.

Từ khi tốt nghiệp đến nay, y đều mờ mịt như vậy, chưa từng tìm một người ngồi vị trí đối diện mình. Rõ ràng không bỏ xuống được cây bút trong tay, nhưng không thể nào không bị gia tộc đẩy vào thương trường nơi ngươi lừa ta gạt. Cái cảm giác xác không hồn này thật sự chịu không thấu.

Tới thành L chụp ảnh vẽ vời, là lựa chọn lớn nhất từ trước đến nay, lần đầu tiên làm trái ý bố ý, tự chọn con đường của mình.

Tuy rằng lúc nhìn tóc mai bố đã hoa râm, ngực có chút hổ thẹn, nhưng tốt xấu, khi y đi đến bãi biển rộng rãi bạc trắng, hít vào mùi gió mặn ấm áp thổi trên biển thì y không hề hối hận chút nào.

Người nào cũng sẽ có lúc phải rời khỏi bố mẹ, lục lọi một mình trong cái xã hội này. Giống như động vật cũng sẽ rời khỏi hang ổ của mình, quả thực cuối cùng cũng phải rời khỏi. Ai cũng không ngoại lệ.

Có hoàn cảnh giàu có hơn, vậy cũng có nghĩa là ta so với mọi người ít phải đi đường vòng hơn, nhiều cơ hội hơn, bằng không thì cũng  một cây phá tiền, sớm muộn gì cũng có ngày tiêu xài không còn gì.

Ở cạnh bãi biển vẽ cảnh vật, bất tri bất giác trời đã muộn, ánh sáng mờ ảo huy hoàng dày đặc cả một góc trời, nước biển trong vắt bị ánh trời chiều chảy xuôi nhuộm thành một vùng đỏ thẫm như hoa. Từng mảng từng mảng mây phảng phất in bóng xuống cánh hoa tan tác, màu cam ánh bạc xem lẫn mày tím mỹ lệ, trời đất như thoáng chốc hiện lên một đóa cẩm tú cầu tao nhã.

Hạ Chí Anh đứng trên bờ cát ẩm ướt, sóng bọt dịu dàng ập tới, không vượt quá đôi chân trắng nõn của y, gió biển thổi tóc mái tóc mềm mại của y, áo sơ mi trắng xóa.

Y đưa camerra trước ngực lên, nheo lại đôi mắt xinh đẹp, đem trời đất một màu thu vào màn ảnh.

Răng rắc.

Một khắc kia khhung cảnh tráng lệ ấy mau chóng trở thành hình ảnh vĩnh hằng.

Đem tấm ảnh rửa ra, từng tấm từng tấm ảnh chụp khung cảnh biển đảo ấn tượng như kí ức trân quý nhất của y, y vốn cho rằng mình sẽ không chút do dự gửi những thứ tốt nhất cho Chúc Lâm, nhưng ở trong nền nhạc nhẹ nhàng của khách sạn, khi cầm bút lên, y lại lưu loát viết xuống, một dòng chữ thẳng tắp: “Gủi Lục Phi.”

Ngay cả chính y cũng ngẩn người trước bàn, mãi cho đến khi vết mực từ từ khô đi, mãi cho đến khi màu mực dần dần thấm vào mặt sau tấm ảnh.

Người nọ cũng không có gì đặc biệt, là một người bình thường, luôn một bộ dáng bất cần, không muốn trở thành tiêu điểm của người khác, hận không thể cả đời sống như một người qua đường, nói hắn giúp đỡ người khác huy hoàng hắn cũng không ngần ngại chút nào.

Tay cầm điếu thuốc lá, kiểu dáng áo sơ mi lỗi thời, căn phòng loạn thát bát tao, dười gầm giường toàn là mỳ gói của người đàn ông độc thân.

Vẫn luôn kém cỏi như vậy, không thể nào chăm sóc bản thân, cũng không hy vọng người ta đưa mắt tập trung trên người hắn.

Thật giống như một nhân vật quần chúng nhỏ bé, nếu như bị đạo diễn đột nhiên nhìn trúng, kéo tới giữa trung tâm sân khấu, cũng sẽ…không được tự nhiên thôi.

Cho nên vẫn sống thật cẩn thận, không dám đi ra khỏi vòng tròn của chính mình, e sợ đạp phải vạt áo của người ta to mặt lớn nào đó.

Cái người có thói quen rón rén nhẹ nhàng kia, ngay cả khi hắn chạy lòng mình lúc nào, Hạ Chí Anh cũng không biết.

Cầm tấm ảnh chụp ráng nắng đỏ đậm màu, ngón tay trắng nõn của Hạ Chí Anh vuốt ve dòng chữ cao ngất mảnh khảnh:”Gửi Lục Phi.”, nhìn thật thật lâu.

Spoil chương cuối cùng:

HCA đột nhập vào nhà LP, xxx chú ba ngày ba đêm, chú Lục thẹn quá hóa giận tống cổ HCA ra khỏi nhà, HCA mặt dày cầm fansign đứng trước cửa, chú Lục cảm động, hai người HE.

Nói chơi vậy thôi =)))))))))) ko có thật đêu….HCA cũng ko mạnh mẽ như vậy đêu…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương