Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người
Chương 3: Phỏng vấn nhầm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Tam 


Lục Phi  không ngờ tới thằng Uông Tinh Vệ này nhìn qua rất gầy nhưng mà khí lực rất lớn nha ~, đè chặt trên người hắn giống y như xe tăng hạng nặng vậy, đẩy đẩy hoài không ra. Hắn liều mạng giãy dụa, trong đầu âm thầm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của thằng Uông Tinh Vệ mặt điểu này, nhưng ai ngờ ngay sau đó lại bị một đôi nóng bỏng cơ khát hạ xuống bao phủ, Lục Phi  vội vã quay mặt đi nhưng con sói đói này lại một lần nữa hướng tới khuôn mặt hắn mà hôn lấy hôn để, đôi môi nóng rực không ngừng lan rộng, khiến cho hắn ngứa ngáy tê dại, nụ hôn như kiến bò dọc theo 2 gò má, đi xuống cổ, rồi lan dần đến xương quai xanh.

Lưng Lục Phi nổi lên một tầng da gà, hắn thừa nhận rằng Uông Tinh Vệ này là một mỹ thiếu niên, lớn lên rất hợp gu của hắn – dịu dàng mỹ thiếu niên a~~~,nếu có cơ hội cùng một mỹ thiếu niên như vậy lên giường hắn đương nhiên sẽ không từ chối….

Thế nhưng điều kiện tiên quyết là hắn thao người khác chứ không phải người khác thao hắn nha~~~!!!!!!!!!

Luigi ồ ồ thở dốc, đầu dần dần tiến đến ngực hắn, bàn tay cũng bắt đầu nôn nóng cởi bỏ đai lưng của Lục Phi, Lục Phi  rốt cuộc nhịn không được, tại xương sườn của thiếu niên thúc một quyền. Hắn lúc trẻ đã từng ở công trường vác gạch khuân vữa làm thuê, sức lực của một quyền này cũng có thể tưởng tượng, thiếu niên thú tính bị đánh kêu lên một tiếng đau đớn, hít sâu một hơi rồi ngừng lại động tác.

Lục Phi  chớp lấy thời cơ này, đẩy mạnh y ra rồi lảo đảo cầm vạt áo lộn xộn đứng lên. Sự hoảng sợ, ý muốn chạy trốn choáng hết tâm trí hắn, thế nhưng còn chưa có chạy ra được vài bước, cánh tay đã bị hung hăng túm trụ, thân thể bị giật ngược lại về phía sau, cả người Lục Phi được ôm tới giường, và lần này hắn chỉ kịp chửi ra một tiếng “Fuck!” thì môi đã bị ngăn chặn.

Luigi đặt cả người y trên mình hắn, đôi mắt vốn lãnh tĩnh đen láy nay đã trở nên đỏ rực, Lục Phi  tâm trạng hoảng hốt, cũng bất chấp cái gì gọi là hình tượng, với tay vào túi quần lấy điện thoại di dộng gọi lão Sa cầu viện, thế nhưng tay hắn chưa có kịp đụng tới cái điện thoại, đã bị Luigi bắt lấy trói quặt ra sau lưng, sau đó bị một cái còng thiếc lạnh lẽo “cùm cụp” một tiếng khóa chặt.

Lục Phi  tức muốn ói máu, hắn đương nhiên biết đây là thứ gì, con mẹ nó- đây là cái còng tay tình thú ở trong phòng.

“Cút ngay! Con mẹ mày muốn làm gì hả? Tía mày hồi giờ chỉ làm số một, mày muốn động dục thì đi mà tìm vịt ấy!” Thế nhưng mặc cho Lục Phi chửi bậy, người thanh niên làm lơ  giống như không nghe thấy, dồn dập thở hỗn hển, đem Lục Phi  ném lên cái giường rộng lớn, không đầu không đuôi mà tiến hành xé quần hắn.

Tay Lục Phi  bất đắc dĩ bị ràng buộc, Luigi xé xé vài cái, quần của Lục Phi  đã rơi hết vào tay giặc rồi bị vứt sang một bên,  Lục Phi  nghe âm thanh dây lưng xột xoạt khua trên sàn nhà mà lông tóc dựng đứng.

Dược tính đã cắn nuốt hoàn toàn lý trí của cậu trai, một tay y chống trên tấm nệm, một tay khéo léo xé rách áo Lục Phi, bởi vì không được phát tiết mà y ngày càng trở nên thiếu kiên nhẫn, bất ngờ đưa đầu gối (cứng rắn?) cọ cọ vào giữa 2 chân Lục Phi. 

“Cút con mẹ mày đi thằng nhóc! Mày muốn làm cũng phải thấy rõ đối tượng chứ!” Lục Phi  không hề để ý hình tượng mà rống to.

Luigi không nhịn được, cúi thấp đầu dùng chất giọng khàn khàn phun ra một câu: “ Ồn chết đi được”. Sau đó y lần thứ hai cúi xuống, vùi mặt vào hõm vai Lục Phi, nghiêng nghiêng khuôn mặt cắn gặm cổ hắn.

Đầu Lục Phi  “Ông” một tiếng hiện lên hình ảnh của một con ma cà rồng đang hút máu, Luigi sau khi chuyên tâm vào cổ hắn, lại tiếp tục nâng chân Lục Phi  lên, Lục Phi đã hoàn toàn chịu hết nổi, hắn chưa từng bị nam nhân đùa bỡn qua như thế này, cho dù trước kia hắn cũng đã từng lên giường với gay nhưng lúc nào cũng là hắn đè người khác a, cái chuyện hắn bị người khác đè có nghĩ cũng không dám nghĩ tới vì vậy bây giờ Lục Phi sợ đến tái mặt, chỉ cảm thấy rằng nếu như hôm mà không có người tới ngăn cản thì tấm thân xử nữ (=))~) này không lâu nữa sẽ nằm gọn trong tay con sói này mất.

Trong bóng tối, Lục Phi  mơ mơ hồ hồ thấy được khuôn mặt của Luigi, lớn lên trẻ đẹp xinh trai, cho dù hai mắt đỏ đậm, (đang chuẩn bị) làm những chuyện không bằng cầm thú nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, thậm chí là có thêm vài phần quyến rũ, mị hoặc.

Lục Phi  đột ngột xuất hiện một ý tưởng rất không đúng lúc… Nếu mà.. nếu mà …hiện tại hắn có thể đè được thằng Luigi này dưới thân, hung hăng chà đạp.. nói không chừng đêm nay sẽ là một đêm tốt đẹp khó quên.

Có lẽ ông trời cảm thấy mình đối với người đàn ông thất bại này rất sao nhãng, chưa từng có nghe qua tiếng lòng của hắn, lần này lương tâm phát giác, cuối cùng cũng mở mắt … (có lẽ là khúc này Lục Phi nói ông trời mở mắt rồi nên mới cho Lục Phi  qua đêm cùng trai đẹp như thế này??? ;_ ;)

……

Dù sao trong lúc hy vọng của Lục Phi gần như bị mất, sẵn sàng chấp nhận thực tế “khí tiết tuổi già” khó giữ được thì cánh cửa căn phòng bất ngờ bị đẩy ra …

“Ba” một tiếng- đèn bật sáng ngay lập tức.

Trên mặt ghế lô nhúng đầy ánh sáng mỏng manh mà trầm đục từ hộp đèn tỏa xuống, rồi sau đó một tia sáng rực rỡ lại tiếp tục chiếu xuống, đột ngột mà thẳng tiến đâm thẳng vào mắt Lục Phi, mắt Lục Phi  bị chói cơ hồ muốn rơi lệ, muốn dùng tay che lại đôi mắt, nhưng chính là tay lại bị khóa, hắn không thể làm gì khác hơn là đành nhắm mắt lại.

Ánh sáng đỏ rực chiếu sáng trên mi mắt Lục Phi , hắn nhắm chặt 2 tròng mắt, có một chút bất ổn khi thấy vầng sáng mờ nhạt, cảm thấy tựa như thế giới đang biến thành màu đỏ. (?)

“Lục Phi! ” khi giọng nói của lão Sa oang oang vang lên trong phòng, cả người Lục Phi đều cứng lại, cổ họng tắc nghẹn, nước mắt gần như muốn rớt xuống, trong tâm không biết vui hay là buồn, chỉ biết âm thầm mắng chửi.. Fuck! Cái thứ bạn bè chó má, chờ tôi bị rape đã đời rồi con mẹ nó ông mới chịu tới, may là ông không sinh ra trong thời kháng chiến chống Nhật chứ không thì cái đất nước này sớm đã bị bọn quỷ Nhật Bản đánh xuống sông Hoàng Hà.

Đại khái cũng mất một tuần từ sự kiện cưỡng gian để Lục Phi  phục hồi lại tinh thần. Lục Phi nói với lão Sa rằng: “ Tuổi đã lớn, không giống như mấy đứa thanh niên cứ vậy lạc quan yêu đời, bị kích thích cũng không dễ dàng khôi phục lại được, chỉ hy vọng sau này đừng vì vậy mà để lại bóng ma khiến cho mình trở nên “bất cử” thì tốt rồi.

Lời này nói xong, lão Sa lo sợ, kinh hoảng, ân hận về việc làm của mình, y phát hạ lời thề nếu như Lục Phi  bị “bất cử”, y sẽ lấy đao tự  cung ( tự thiến) để bồi tội. Vì vậy trong lúc Lục Phi  nghỉ ngơi lấy sức, lão Sa mỗi ngày đều đến thăm hắn, hơn nữa mỗi lần đến đều cười cười tới chột dạ mà nịnh nọt, còn tiện thể cầm thật nhiều thuốc bổ tới, mà đa số đều là  sinh hào (con hàu),  ngưu tiên ( cái xxx của con trâu) … y e sợ Lục Phi  thực sự bị liệt dương, chính mình phải làm tròn lời hứa, sẽ đi theo Lục Phi  làm thái giám mất.

Lục Phi  kỳ thực cũng không trách lão Sa, hắn biết lão Sa không phải cố ý, hắn chỉ là không có nơi phát tiết nên mới trút giận lên đầu y. Tối hôm nay, chuông cửa lại đúng hẹn vang lên, Lục Phi lết mông ra mở cửa thì thấy lão Sa đứng ở bên ngoài, hào hứng đưa cho hắn  một hộp Viagra, hắn rốt cuộc không nhịn được mỉm cười bất lực rồi vỗ vỗ cái trán hói của lão Sa một chút: “ A, nói giỡn với anh mà anh cũng tin nha!”

Lão Sa đáng thương không kịp phản ứng, sửng sốt tại chỗ trong chốc lát rồi mới ngây ngốc đi vào nhà, kè kè sát sau lưng Lục Phi  hỏi: “Chú mày còn có thể trọng chấn hùng phong?” (1)

“…” Lục Phi  liếc mắt khinh thường về phía y một cái, từ nhà bếp mang ra một nồi (tộ) thịt hầm, sau đó từ ống trúc (đựng đũa) rút ra một đôi rồi đưa cho lão Sa: “Ăn cơm không?”

Lão Sa chớp hạ đôi mắt, minh bạch Lục Phi  đã không còn trách y nữa, nét vui mừng không khỏi lộ rõ trên khuôn mặt, vui vẻ cầm đôi đũa mà thốt lên: “Yo! Nấu cái gì vậy, chưa mở vung mà đã thơm thế này rồi..”

Lão Sa chớp hạ đôi mắt, minh bạch Lục Phi  đã không còn trách y nữa, nét vui mừng không khỏi lộ rõ trên khuôn mặt, vui vẻ cầm đôi đũa mà thốt lên: “Yo! Nấu cái gì vậy, chưa mở vung mà đã thơm thế này rồi..”

“Gà ác (ô cốt kê) (1) hầm đó, thím tôi mới ở quê mang lên” Lục Phi nói, tay đưa bát canh nóng hổi cho lão Sa: “Uống xong thì nhanh cút, ngày mai không cần tới!”

Lão Sa giật mình một cái, lập tức oán giận nói: “ Lục Phi, tôi đã nói người keo kiệt như chú làm sao có khả năng mời người khác ăn canh gà, thì ra đây là bữa cơm tuyệt giao phải không? Chú còn đang giận tôi sao?”

“ Nghĩ lung tung cái gì?” Lục Phi  trừng mắt lão Sa một chút,: “ Ông đây là một đại nam nhân, không muốn lúc nào cũng thất nghiệp để làm tổ ở nhà, ngày mai tôi còn muốn đi tới hội chợ việc làm, anh mà đến thì tôi cũng không có ở nhà. Cái gì mà cơm tuyệt giao, anh ăn mà cảm thấy bức rức áy náy thì trả tiền cho tôi được rồi, ưu đãi cho đồng nghiệp cũ, uống ngụm đầu tiên miễn phí, ngụm tiếp theo phải đưa 10 đồng, cắn một miếng thịt thì trả 20 đồng.”

Lão Sa cuống quýt nói: “ Ai, đừng mà. Tôi sai rồi, được chưa? Ăn canh, ăn canh, 2 chúng ta cùng ăn, hahaha..”

Lục Phi  nhìn cái trán hói của láoa mà ngực âm thầm buồn cười. Cái người này quả nhiên ngốc nghếch, có lẽ cái sự cố ở quán bar sẽ khiến cho lão hết dám làm bậy, người này đã già mà còn ham, không kể thân đầy nếp nhăn, da dẻ đầy đồi mồi, đối phương dù gì cũng là một mỹ nam đúng chuẩn, kỳ thực lần đầ tiên thấy Luigi ở quán bar, tâm Lục Phi cũng ít nhiều xao động một chút, cậu trai đó lớn lên phi thường hợp khẩu vị của hắn, nếu như mà thằng nhỏ bằng lòng làm 0, nói không chừng bây giờ hắn còn cảm ơn lão Sa không kịp ni.

Bất quá… mấy cái này cũng chỉ là suy nghĩ viễn vông mà thôi, cái sự đẹp đẽ trẻ trung của thằng nhỏ thực sực cách xa hắn quá nhiều, hắn không còn trẻ, cũng không còn dũng khí chơi đùa bịp bợm các kiểu, hơn nữa là hắn không có tiền nên hắn cũng không có vốn để đùa.

Về phần cái loại chuyện làm 0 này, không cần suy nghĩ, Lục Phi  thà đè một đứa nhỏ xấu quắc còn hơn bị một thằng xinh trai áp đảo. Nhất là cái thằng Luigi này, diện mạo của nó hơi nữ tính, chỉ cần ở trong chỗ tối một chút thì chả phân biệt được nó là là ông hay bà.

Nghĩ ngơi vui chơi một tuần, tinh thần khôi phục như bình thường, Lục Phi quyết định tiếp tục bước chân trên con đường tìm việc gian khổ, sáng sớm húp một bát cháo cải thì vội vã ra khỏi nhà, chen chúc giữa dòng xe cộ đông đúc mà đi tới hội chợ việc làm.

Không khí hội chợ lần này so với lần trước còn sôi động hơn, Lục Phi  phải vật lộn để đưa cái xác cá mòi của mình chen lấn trong đám người, thân mình dính đầy mùi nước hoa cùng thuốc lá.

Lục Phi đứng tại cửa xem qua thông báo thuyển dụng chức vụ, cảm thấy có một công ty xuất khẩu thực phẩm kia rất thích hợp với mình, bọn họ cần tuyển 2 đại diện bên khâu dịch vụ khách hàng, Lục Phi len lỏi trong đám người đi tới quầy tuyển dụng của đơn vị nọ, nơi ấy người xếp thành một hàng dài đằng đẵng, Lục Phi  tấm tắc lưỡi, ôm sơ tập hồ sơ đứng cuối hàng.

Đứng xếp hàng một tiếng đòng hồ rồi cũng đến lượt Lục Phi. Bây giờ hắn có thể thấy rõ được vẻ mặt của các phỏng vấn viên tuyển dụng, rõ ràng chỉ là một xí nghiệp nho nhỏ, nhưng gian hàng lại bố trí rất phô trương, phỏng vấn viên ăn mặc vô cùng bảnh bao, nam như trai bao, nữ như gái gọi.

Chà, cái thói đời gì mà chó má…Mặc dù tâm trạng vốn đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơn nhưng Lục Phi  vẫn trưng ra nụ cười háo hức giả tạo, đi về phía một nữ phỏng vấn viên, niềm nở mà trình lên tập sơ yếu lý lịch.

Nữ phỏng vấn viên nheo nheo đôi mắt khói, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn một vòng, từ mái tóc đến đôi môi khô khốc rồi lướt xuống cái cà vạt của hắn, sau đó nhăn mũi với vẻ mặt chắn ghét cuối xuống xem bản sơ yếu lý lịch.

“ Tốt nghiệp trường cao đẳng … M? “ người nào mà không biết tâm trạng của cô ấy còn tưởng dưới mũi cô ta bị người đặt phân lạc đà.

“Vâng!”

Phỏng vấn viên khép lại tập hồ sơ, nhìn Lục Phi như người ngoài hành tinh: “Trường cũ của anh là trường dân lập phải không? Nghe nói năm ngoái đã bị giải thể?”

Khóe miệng Lục Phi giật giật. Hai mươi năm trước, các trường cao đẳng mọc lên như nấm, trở thành các nhà máy sản xuất bằng tốt nghiệp, thế nhưng chính là tháp cơ cấu dân số của đất nước lại là hình thoi, càng về sau người trẻ càng ít, nhiều trường học thiếu học sinh, rồi cũng không chống đỡ nổi.

Này cũng không có gì kỳ quái, hắn biết cô kinh ngạc về cái gì.

“Đúng vậy” Hắn nói: “ Nghe nói năm ngoái đúng là đã suy sụp”

“…” Hai má nữ phỏng vấn viên thực buồn cười mà run rẩy giật mình. Sau đó, cô nói: “ Lục tiên sinh, điều gì khiến cho anh lựa chọn công ty của chúng tôi, anh biết rõ tình hình công ty chúng tôi? Cảm thấy có thể đảm đương được chức vị này?”

“ Tôi đã từng làm giám đốc tiêu thụ tại một nhà máy chế biến thực phẩm” Lục Phi  nói: “Công tác kinh nghiệm rất phong phú, đối với quý công ty không thể nói là đặc biệt hiểu rõ, nhưng tôi hết sức thích sản phẩm cá ngừ cali đóng hộp của quý công ty”

“…” Lời vừa nói ra, không chỉ nữ phỏng vấn viên, tất cả mọi người xung quanh đều thình lình im bặt, mọi người như nghẹn phải trứng gà trong cổ họng, con mắt trừng lớn nhìn về phía bọn họ (nữ phỏng vấn với Lục Phi)

“… Có vấn đề gì sao?” Lục Phi khó hiểu mà hỏi thăm.

“ Cá ngừ cali đóng hộp?” Nữ phỏng vấn viên hầu như có triệu chứng co giật, run rẩy nửa ngày rồi nói: “ Lục tiên sinh, anh rốt cuộc là tới đây làm gì?”

“Để nhận lời mời a~” Lục Phi mê man nhìn cô ta: “Làm ứng cử viên cho chức đại diện bên khâu dịch vụ khách hàng của quý công ty hải sản a~”

Xung quanh bắt đầu có người cười nhạo.

Nữ phỏng vấn viên trừng mắt nhìn hắn, như thể có một đóa loa kèn đang bừng sáng nở rộ trong mũi hắn, sau đó cô ta chậm rãi giơ tay lên, chỉ về phía quầy tuyển dụng bên cạnh: “ Ý anh muốn nói … chính là …công ty chế biến hải sản bên cạnh?”

Theo hướng ngón tay đỏ chót của nữ phỏng vấn viên nhìn lại, bên kia có mấy bà thím phỏng vấn viên đang đặt vấn đề cho mấy chú, mấy bác. Lục Phi  lăng lăng nhìn vài giây, sương mù trong đầu dần dần tiêu tán: hình như mới nãy người xếp hàng chỗ này rất nhiều, ngoằn ngoèo uốn lượn, chiếm cả vị trí tuyển dụng của công ty khác, Lục Phi  cũng không để ý, cứ theo sắp xếp theo hàng dài mà đi vào…

Nói như vậy …

Nói như vậy có nghĩa là hắn đã phỏng vấn nhầm rồi?

Lục Phi  tâm trạng hoảng hốt, theo tầm mắt náo nhiệt của mọi người mà ngước mắt theo, lúc ngẩng đầu lên không tránh khỏi kinh sợ, nhìn lại tấm bảng quảng cáo của công ty … trên đó có bốn ký tự màu đỏ to rầm chói chang, tiêu sái ngang ngược, dị thường đồ sộ, hiệu ứng rất nghệ thuật, Lục Phi  cảm thấy như nghìn cân trọng lượng theo bốn ký tự đó đập xuống đầu mình, khiến cho Lục Phi  thất điên bát đảo, chủ vị tân (2)  chẳng phân biệt được.

Trên tấm biển quảng cáo viết rành rành bốn chữ: Nghệ Thuật Hồng Sa

empty

(1): Trọng chấn hùng phong: chỉ sự khôi phục khả năng TD của đàn ông.

(2) Chủ vị tân: Chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương