Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người
-
Chương 28: Chia tay
Editor: Tammie Beta: Patee c(>v<) Trên đường Giang Hoàn đều là những cửa hàng cao cấp đắt tiền đến dọa người, một cái cà vạt tùy tiện trong shop thời trang cũng có thể đốt sạch một tháng tiền lương của tầng lớp bình dân. Kiến trúc bên ngoài của nhà hàng Tây mà Trương Mộng nhắc tới kia thoạt nhìn khá xa hoa, nếu là lúc trước, có đánh chết Lục Phi cũng không dám tiến vào nửa bước. Nhưng mà bây giờ không giống, làm thư kí của Trình Duy làm sao có thể không đào ra tiền đãi cơm người ta. Chẳng qua Lục Phi tiết kiệm nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn hắn thoải mái ra vào một khách sạn xa hoa hắn vẫn không thể quen được. Thời điểm được cậu bồi bàn có vẻ mặt và dáng người không thể chê vào đâu được dẫn đến gian phòng đặt trước, Lục Phi mới phát hiện Trương Mộng không phải đi một mình đến, bên cạnh cô còn có một người đàn ông cao lớn khôi ngô tuấn tú. Tình huống bất ngờ xảy ra khiến Lục Phi ngẩn người, nhất thời không biết bản ứng như thế nào. Trương Mộng đứng lên tiến đến chào đón, hôm nay cô ăn mặc rất khéo léo, lúc nói chuyện đều mang theo hương hoa lan thơm ngát thoang thoảng, nhưng Lục Phi lại đột nhiên cảm thấy, cô ấy hình như đã trở nên xa lạ. “Lục Phi, đến đây làm quen một chút.”
Trương Mộng kéo tay hắn, dắt hắn đứng trước mặt người đàn ông đẹp trai:“ Đây là bạn học thời đại học của em, Lưu Cảnh Minh, mới từ Mỹ trở về, hiện tại đang làm giám đốc ở một công ty IT.”
“Cảnh Minh, đây là Lục Phi, em và anh đã cùng đến bệnh viện thăm qua, anh ấy tốt lắm.”
Lưu Cảnh Minh cao hơn thước tám, làm nổi dậy đủ hiệu quả thị giác, khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên, không có ý cười, giống như có người thiếu nợ hắn năm triệu đô la vậy, y vươn tay ra nắm tay Lục Phi rồi nhanh chóng buông lỏng. Lục Phi có chút ngượng ngùng, nhìn Trương Mộng xin giúp đỡ, nhưng cô ấy lại hoàn toàn không chú ý tới hắn, mắt lúng liếng ngước mặt nhìn Lưu Cảnh Minh, Ánh mắt như thế của Trương Mộng khiến Lục Phi bất an, ho khan vài tiếng, tẻ nhạt nói: “Lưu tiên sinh, anh…”
“Xin chào.”
Lưu Cảnh Minh đột nhiên cắt đứt câu chuyện của Lục Phi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Thư ký đắc lực của phó tổng Hồng Sa, ngưỡng mộ đã lâu. Lục tiên sinh… quả nhiên rất có năng lực.”
“A?”
Lục Phi ngẩn người, nói qua quýt: “ Không có gì, chỉ là trợ giúp giám độc Trình xử lý ít việc vặt thôi.”
Lưu Cảnh Minh cười cười, ấy thế nhưng trong ánh mắt đen nhánh của y lại hoàn toàn trầm lạnh, hoàn toàn không có ý cười: “Có thể làm thư ký của Trình Duy đã là rất giỏi rồi. Thủ đoạn của hắn, cho dù ở Mỹ tôi cũng nghe qua tiếng tăm.”
Lục Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lưu Cảnh Minh, đột nhiên cảm thấy người này thật đúng là âm trầm đáng sợ, nếu lời nói ý tứ sâu xa, khiến người ta đoán không ra ý thì cùn khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Trương Mộng có lẽ là cảm thấy không khí giữa bọn họ biến hóa kỳ lạ, vội vã cười làm lành, kéo cái ghế hoa bọc lụa, lên tiếng: “Đừng nói lời khách sáo, Cảnh Minh, Lục Phi, trước hãy ngồi xuống ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Những món ăn trên cái thực đơn nặng trịch được in ấn tinh xảo đều là những món Ý mà Lục Phi không hề quen thuộc, nghe Trương Mộng ở bên rủ rỉ giảng giải sự khác nhau giữa các món Ý chính tông này với các loại mỹ thức khác, Lục Phi chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, không biết một chút gì. Cuối cùng vẫn là Lưu Cảnh Minh thay hắn gọi món khai vị, món thứ nhất là cơm Risotto, món thứ hai là beefsteak sốt rượu vang và kem Sicilia 3 sắc. Những quy củ bừa bộn khi ăn món thứ nhất rồi món thứ hai đã làm cho Lục Phi lúng túng, hết lần này đến lần khác không biết dùng dao đĩa như thế nào, đành phải nhìn động tác ưu nhã thành thạo của Lưu Cảnh Minh ngồi đối diện, ngắc ngứ bắt chước theo. Trương Mộng ở bên thấy thế liền bật cười: “Lục Phi, anh cầm dao nĩa ngược rồi kìa.”
Lục Phi lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên: “Không, không phải chứ, bọn em không phải đều cầm như thế sao?”
“…”
Lưu Cảnh Minh mấp máy đôi môi mỏng không nói gì, Trương Mộng lại cười: “Bọn em ngồi đối diện với anh mà, anh nói như bọn em mới cầm sai vậy? Anh hẳn là nên đổi tay lại.”
Lục Phi bây giờ mới phản ứng kịp,nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, không thể làm gì hơn đành phải đổi tay dao dưới ánh nhìn soi mói không gì sánh được của hai người họ, giả vờ cúi đầu cắt thịt bò, cái dao nhỏ bắt ngờ rạch một đường, ở trên đĩa ăn mài ra một âm thanh vô cùng chói tai. Lúc này hai bên tai Lục Phi đều ửng đỏ. Thật vất vả bước qua ải dùng cơm thì đến ải uống cà phê, Trương Mộng và Lưu Cảnh Minh đều chọn Espressp, Lục Phi nhìn cái chén nho nhỏ trong thực đơn, lại nhìn giá cả một chút, nhất thời đau lòng, quyết định lựa chọn một lý Capuchino tương đối mềm, Kết quả Trương Mộng lại cười: “Ha, Lục Phi, không nên uống Capuchino, người Ý sẽ không uống capuchino và buổi trưa, như vậy rất kỳ quái.”
Kỳ quái? Có cái gì kỳ quái chứ, tôi cũng không phải người Ý. Lục Phi có chút buồn bực nhưng vẫn rầu rĩ thay đổi sang ly cà phê đặc quánh không đủ nhét kẽ răng. Lúc uống cà phê, ba người đều im lặng, sau đó Lưu Cảnh Minh mở miệng nói: “Trương Mộng, những lời này nên nói cho anh ta biết đi, dù sao cũng cần phải nói, cứ ngâm nga mãi cũng không tiện.”
Trương Mộng do dự một chút, giương mắt áy náy nhìn Lục Phi, nhẹ nhàng đặt ly cà phê trên bàn: “ Lục Phi.”
“Ừ.”
“Chúng ta…”
Trương Mộng ngừng một chút, lấy can đảm tiếp lời: “Sau này, làm bạn bè nhé.”
Lục Phi dừng tay lại, chăm chú nhìn cô. Thần thái trên mặt dần ảm đạm, có lẽ là do bị từ chối qua nhiều nên cũng không nổi giận, chỉ là im lặng một hồi,mệt mỏi không chịu được hỏi lại: “Có lý do gì sao?”
Trương Mộng cúi đầu, không nói lời nào. Lục Phi liếc mắt nhìn Lưu Cảnh Minh cao ngất đẹp trai ngồi đối diện rồi đóng mắt lại, ly cà phê cầm trong tay trở nên nhạt nhẽo, nguội thật nhanh, còn có chút lạnh. “Được rồi, anh nghĩ anh biết lý do.”
Lục Phi cười tự giễu, đứng dậy muốn đi. Trương Mộng sau lưng gọi hắn lại: “Lục Phi, xin lỗi. Anh… anh là một người tốt. Thế nhưng khi nhìn anh ở bệnh viện… Em cho rằng, anh nhất định không qua khỏi, lúc ấy Cảnh Minh lại đột nhiên về nước, em…”
Cô che mặt lại, câu nói “xin lỗi”
có chút nghẹn ngào không được lặp lại, lọt vào tai Lục Phi, hắn cảm giác trái tim không còn trẻ của mình đang đau buốt. Rõ ràng đau khổ là hắn, nhưng tại sao, hắn còn phải nghe sự thống khổ và mâu thuẫn của người khác chứ? Hạ Chí Anh cũng được, Trương Mộng cũng được, hắn đem nụ cười chân thành cho bọn họ, thế nhưng kết quả là hắn lại giống như cái thùng rác, nghe bọn họ khóc lóc kể lể. Thực sự là … không công bằng. Hắn đích xác là một nhân vật nhỏ bé tầm thường, không có gì đặc biệt, thậm chí có thể nói là xúi quẩy. Hắn vẫn luôn ra vẻ bất cần đời, vui mừng tức giận, hình như đối với cái gì cũng không để ý, hình như đối với ai cũng không để tâm. Nhưng hắn chỉ là muốn dựa vào lớp ngụy trang ấy để đem tuổi thanh xuân đã qua của mình giấu vào trong thân thể, giống như con rùa chịu nhiều thương tổn, rúc mình trong cái mai cồng kềnh. Hắn không dễ dàng rơi nước mắt… Thế nhưng, hắn… cũng sẽ đau. Vì sao ai cũng coi hắn là cái lốp xe phòng hờ, lúc xe hư thì lấy ra dùng, dùng xong rồi không khách khí ném đi. Vì sao cả đời hắn chỉ có thể làm diễn viên phụ trong cuộc sống của người khác, chỉ có thể ở bên cạnh diễn viên chính trong nháy mắt rồi rời đi, giống như khách mời trong vở hài kịch, để cho khán giả dưới sân khâu châm biếm hắn ngu ngốc. Không sao, là hắn đần, nhưng hắn vẫn cố gắng diễn, muốn phối hợp thật tốt, hắn còn cho rằng sẽ có người vì sự nỗ lực của hắn mà cảm động, sẽ có người nguyện ý trở thành diễn viên của đời hắn. Cho dù không có khán giả vỗ tay vì câu chuyện giản đơn của họ, hắn cũng cảm thấy đủ rồi. Thế nhưng, đổi lại chỉ có mấy câu trào phúng: “Anh là người tốt, thế nhưng tôi không thể ở bên anh, xin lỗi.”
Chỉ là như vậy mà thôi. Lúc trẻ còn có thể ngây ngốc, có chút hy vọng trông mong, có chút ảo tưởng, tin rằng thượng đế chỉ là đang ngủ gật, không nhìn thấy nỗ lực của hắn ở dưới đây. Thế nhưng dần dần, hắn hiểu, cho dù thượng đế có thấy mình thì cái vở hài kịch không chủ biên này cũng không lọt vào mắt xanh của y. Lục Phi biết, ánh đèn sân khấu sẽ mãi mãi không bao giờ rơi trên người mình. Đi một mình trên con phố lớn nhộn nhịp, hai bên đường luôn có những gia đình ba người nhàn nhã tản bộ phía sau còn có thể có một con chó lông xù theo đuôi. Những cặp tình nhân dựa gần vào nhau, cúi đầu khe khẽ, cũng không biết đang nói cái gì cười cái gì. Vui sướng của bọn họ, đều không liên quan gì đến hắn. Đi vào siêu thị mua chai rượu, xoay cái nút chai trật khỏi đường răng cưa không nề hà mà muốn ừng ực, uống say đến chếnh choáng, mới lê bước về nhà. Nhớ tới lần trước uống say, ở dưới lầu gặp được Hạ Chí Anh, thằng nhóc kia khẩn trương mà ôm mình vào lòng, vừa trách cứ vừa quan tâm, nài ép lôi kéo mình lên lầu. Thế nhưng sự ôn nhu đó cũng chỉ là giả tạo mà thôi. Cái gì mà “Tôi sẽ chăm sóc chú”
… Đều là giả. Hắn cứ thất bại như bậy, phỏng chừng say này sẽ tiếp tục thất bại. Một người lăn lộn cả đời, lúc chết ở trong nhà cũng không có người phát hiện, chờ cho thi thể được tìm thấy phỏng chừng đã thối rửa chỉ còn bộ xương, trên xương còn chút ít thịt khô hôi thối đọng lại. Ngẫm lại cũng thật đáng buồn. Về đến nhà lại tiếp tục uống rượu, mở TV, bên trong đang chiếu một bộ phim ngôn tình Hương Cảng phổ biến, hắn nhìn cô gái xinh đẹp và chàng trai đỏm dáng bên trong TV anh anh em em, đôi mắt từ từ ứ nước. Ngày thứ hai, tự nhiên không đi làm, cũng không thèm xin phép, bực mình rút dây điện thoại cả người chôn trên giường ngủ đến quên trời đất. Chẳng biết khi nào ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa, tí tách tí tách làm ướt mái ngói gian phòng rẻ tiền của hắn, Lục Phi vùi người trong căn phòng đầy ngất mùi rượu, thật giống như một con ốc mượn hồn đã tìm được vỏ, tuy cái vở này sứt mẻ rạn nứt, nhưng ít ra cũng tạm coi là một căn nhà. Bữa sáng chưa kịp ăn bữa trưa đã đến, bữa tối cũng qua đi, không hề muốn ăn uống. Một ngày một đêm đều nằm trên giường. Đến hơn bảy giờ tối, hắn mới biếng nhác đem dây điện thoại bàn cắm lại, khởi động di động, hiện lên vài tin nhắn ngắn, có cái Trình Duy giục hắn đi làm, có cái Hạ Chí Anh hỏi tình cảnh của hắn, còn có tin hỏi han của Mạc Vân. Tin nhắn Trương Mộng gửi tới vẫn là: “Thật xin lỗi.”
Ba chữ này nghe nhiều năm như vậy lỗ tai của hắn đã muốn đóng kén, Lục Phi dứt khoát đem số điện thoại của Trương Mộng xóa đi. Hắn không cần sự đồng cảm của cô ấy. Lại một lát sau, chán chường mà dựa vào giường nghe tin tức trên radio, đang bồn chồn không yên bỗng dưng nghe thấy tiếng đập cửa gấp rút. Lục Phi cảm giác trái tim lâu năm thiếu tu sửa của mình lại bắt đầu bất thường mà đập rộn, trong ngực là sự sợ hãi vô danh, khàn khàn tiếng nói, hỏi một câu: “Ai vậy?”
“Là tôi, Mạc Vân.”
Người bên ngoài có vẻ rát gấp,: “Lục Phi, anh làm sao vậy? Sao không đi làm, cũng không liên lạc được, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Mở cửa mau, cho tôi vào.”
Nghe được giọng nói khẩn trương của thằng bé kia, chẳng biết tại sao Lục Phi lại thở dài một tiếng, xoa xoa mái tóc bù xù như tổ chim của mình, mở cửa nhà ra. “Sao cậu lại tới đây?”
Hôm nay – [ 25 -3 ] – kỷ niệm 2 năm thành lập WP
Trương Mộng kéo tay hắn, dắt hắn đứng trước mặt người đàn ông đẹp trai:“ Đây là bạn học thời đại học của em, Lưu Cảnh Minh, mới từ Mỹ trở về, hiện tại đang làm giám đốc ở một công ty IT.”
“Cảnh Minh, đây là Lục Phi, em và anh đã cùng đến bệnh viện thăm qua, anh ấy tốt lắm.”
Lưu Cảnh Minh cao hơn thước tám, làm nổi dậy đủ hiệu quả thị giác, khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên, không có ý cười, giống như có người thiếu nợ hắn năm triệu đô la vậy, y vươn tay ra nắm tay Lục Phi rồi nhanh chóng buông lỏng. Lục Phi có chút ngượng ngùng, nhìn Trương Mộng xin giúp đỡ, nhưng cô ấy lại hoàn toàn không chú ý tới hắn, mắt lúng liếng ngước mặt nhìn Lưu Cảnh Minh, Ánh mắt như thế của Trương Mộng khiến Lục Phi bất an, ho khan vài tiếng, tẻ nhạt nói: “Lưu tiên sinh, anh…”
“Xin chào.”
Lưu Cảnh Minh đột nhiên cắt đứt câu chuyện của Lục Phi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Thư ký đắc lực của phó tổng Hồng Sa, ngưỡng mộ đã lâu. Lục tiên sinh… quả nhiên rất có năng lực.”
“A?”
Lục Phi ngẩn người, nói qua quýt: “ Không có gì, chỉ là trợ giúp giám độc Trình xử lý ít việc vặt thôi.”
Lưu Cảnh Minh cười cười, ấy thế nhưng trong ánh mắt đen nhánh của y lại hoàn toàn trầm lạnh, hoàn toàn không có ý cười: “Có thể làm thư ký của Trình Duy đã là rất giỏi rồi. Thủ đoạn của hắn, cho dù ở Mỹ tôi cũng nghe qua tiếng tăm.”
Lục Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lưu Cảnh Minh, đột nhiên cảm thấy người này thật đúng là âm trầm đáng sợ, nếu lời nói ý tứ sâu xa, khiến người ta đoán không ra ý thì cùn khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Trương Mộng có lẽ là cảm thấy không khí giữa bọn họ biến hóa kỳ lạ, vội vã cười làm lành, kéo cái ghế hoa bọc lụa, lên tiếng: “Đừng nói lời khách sáo, Cảnh Minh, Lục Phi, trước hãy ngồi xuống ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Những món ăn trên cái thực đơn nặng trịch được in ấn tinh xảo đều là những món Ý mà Lục Phi không hề quen thuộc, nghe Trương Mộng ở bên rủ rỉ giảng giải sự khác nhau giữa các món Ý chính tông này với các loại mỹ thức khác, Lục Phi chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, không biết một chút gì. Cuối cùng vẫn là Lưu Cảnh Minh thay hắn gọi món khai vị, món thứ nhất là cơm Risotto, món thứ hai là beefsteak sốt rượu vang và kem Sicilia 3 sắc. Những quy củ bừa bộn khi ăn món thứ nhất rồi món thứ hai đã làm cho Lục Phi lúng túng, hết lần này đến lần khác không biết dùng dao đĩa như thế nào, đành phải nhìn động tác ưu nhã thành thạo của Lưu Cảnh Minh ngồi đối diện, ngắc ngứ bắt chước theo. Trương Mộng ở bên thấy thế liền bật cười: “Lục Phi, anh cầm dao nĩa ngược rồi kìa.”
Lục Phi lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên: “Không, không phải chứ, bọn em không phải đều cầm như thế sao?”
“…”
Lưu Cảnh Minh mấp máy đôi môi mỏng không nói gì, Trương Mộng lại cười: “Bọn em ngồi đối diện với anh mà, anh nói như bọn em mới cầm sai vậy? Anh hẳn là nên đổi tay lại.”
Lục Phi bây giờ mới phản ứng kịp,nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, không thể làm gì hơn đành phải đổi tay dao dưới ánh nhìn soi mói không gì sánh được của hai người họ, giả vờ cúi đầu cắt thịt bò, cái dao nhỏ bắt ngờ rạch một đường, ở trên đĩa ăn mài ra một âm thanh vô cùng chói tai. Lúc này hai bên tai Lục Phi đều ửng đỏ. Thật vất vả bước qua ải dùng cơm thì đến ải uống cà phê, Trương Mộng và Lưu Cảnh Minh đều chọn Espressp, Lục Phi nhìn cái chén nho nhỏ trong thực đơn, lại nhìn giá cả một chút, nhất thời đau lòng, quyết định lựa chọn một lý Capuchino tương đối mềm, Kết quả Trương Mộng lại cười: “Ha, Lục Phi, không nên uống Capuchino, người Ý sẽ không uống capuchino và buổi trưa, như vậy rất kỳ quái.”
Kỳ quái? Có cái gì kỳ quái chứ, tôi cũng không phải người Ý. Lục Phi có chút buồn bực nhưng vẫn rầu rĩ thay đổi sang ly cà phê đặc quánh không đủ nhét kẽ răng. Lúc uống cà phê, ba người đều im lặng, sau đó Lưu Cảnh Minh mở miệng nói: “Trương Mộng, những lời này nên nói cho anh ta biết đi, dù sao cũng cần phải nói, cứ ngâm nga mãi cũng không tiện.”
Trương Mộng do dự một chút, giương mắt áy náy nhìn Lục Phi, nhẹ nhàng đặt ly cà phê trên bàn: “ Lục Phi.”
“Ừ.”
“Chúng ta…”
Trương Mộng ngừng một chút, lấy can đảm tiếp lời: “Sau này, làm bạn bè nhé.”
Lục Phi dừng tay lại, chăm chú nhìn cô. Thần thái trên mặt dần ảm đạm, có lẽ là do bị từ chối qua nhiều nên cũng không nổi giận, chỉ là im lặng một hồi,mệt mỏi không chịu được hỏi lại: “Có lý do gì sao?”
Trương Mộng cúi đầu, không nói lời nào. Lục Phi liếc mắt nhìn Lưu Cảnh Minh cao ngất đẹp trai ngồi đối diện rồi đóng mắt lại, ly cà phê cầm trong tay trở nên nhạt nhẽo, nguội thật nhanh, còn có chút lạnh. “Được rồi, anh nghĩ anh biết lý do.”
Lục Phi cười tự giễu, đứng dậy muốn đi. Trương Mộng sau lưng gọi hắn lại: “Lục Phi, xin lỗi. Anh… anh là một người tốt. Thế nhưng khi nhìn anh ở bệnh viện… Em cho rằng, anh nhất định không qua khỏi, lúc ấy Cảnh Minh lại đột nhiên về nước, em…”
Cô che mặt lại, câu nói “xin lỗi”
có chút nghẹn ngào không được lặp lại, lọt vào tai Lục Phi, hắn cảm giác trái tim không còn trẻ của mình đang đau buốt. Rõ ràng đau khổ là hắn, nhưng tại sao, hắn còn phải nghe sự thống khổ và mâu thuẫn của người khác chứ? Hạ Chí Anh cũng được, Trương Mộng cũng được, hắn đem nụ cười chân thành cho bọn họ, thế nhưng kết quả là hắn lại giống như cái thùng rác, nghe bọn họ khóc lóc kể lể. Thực sự là … không công bằng. Hắn đích xác là một nhân vật nhỏ bé tầm thường, không có gì đặc biệt, thậm chí có thể nói là xúi quẩy. Hắn vẫn luôn ra vẻ bất cần đời, vui mừng tức giận, hình như đối với cái gì cũng không để ý, hình như đối với ai cũng không để tâm. Nhưng hắn chỉ là muốn dựa vào lớp ngụy trang ấy để đem tuổi thanh xuân đã qua của mình giấu vào trong thân thể, giống như con rùa chịu nhiều thương tổn, rúc mình trong cái mai cồng kềnh. Hắn không dễ dàng rơi nước mắt… Thế nhưng, hắn… cũng sẽ đau. Vì sao ai cũng coi hắn là cái lốp xe phòng hờ, lúc xe hư thì lấy ra dùng, dùng xong rồi không khách khí ném đi. Vì sao cả đời hắn chỉ có thể làm diễn viên phụ trong cuộc sống của người khác, chỉ có thể ở bên cạnh diễn viên chính trong nháy mắt rồi rời đi, giống như khách mời trong vở hài kịch, để cho khán giả dưới sân khâu châm biếm hắn ngu ngốc. Không sao, là hắn đần, nhưng hắn vẫn cố gắng diễn, muốn phối hợp thật tốt, hắn còn cho rằng sẽ có người vì sự nỗ lực của hắn mà cảm động, sẽ có người nguyện ý trở thành diễn viên của đời hắn. Cho dù không có khán giả vỗ tay vì câu chuyện giản đơn của họ, hắn cũng cảm thấy đủ rồi. Thế nhưng, đổi lại chỉ có mấy câu trào phúng: “Anh là người tốt, thế nhưng tôi không thể ở bên anh, xin lỗi.”
Chỉ là như vậy mà thôi. Lúc trẻ còn có thể ngây ngốc, có chút hy vọng trông mong, có chút ảo tưởng, tin rằng thượng đế chỉ là đang ngủ gật, không nhìn thấy nỗ lực của hắn ở dưới đây. Thế nhưng dần dần, hắn hiểu, cho dù thượng đế có thấy mình thì cái vở hài kịch không chủ biên này cũng không lọt vào mắt xanh của y. Lục Phi biết, ánh đèn sân khấu sẽ mãi mãi không bao giờ rơi trên người mình. Đi một mình trên con phố lớn nhộn nhịp, hai bên đường luôn có những gia đình ba người nhàn nhã tản bộ phía sau còn có thể có một con chó lông xù theo đuôi. Những cặp tình nhân dựa gần vào nhau, cúi đầu khe khẽ, cũng không biết đang nói cái gì cười cái gì. Vui sướng của bọn họ, đều không liên quan gì đến hắn. Đi vào siêu thị mua chai rượu, xoay cái nút chai trật khỏi đường răng cưa không nề hà mà muốn ừng ực, uống say đến chếnh choáng, mới lê bước về nhà. Nhớ tới lần trước uống say, ở dưới lầu gặp được Hạ Chí Anh, thằng nhóc kia khẩn trương mà ôm mình vào lòng, vừa trách cứ vừa quan tâm, nài ép lôi kéo mình lên lầu. Thế nhưng sự ôn nhu đó cũng chỉ là giả tạo mà thôi. Cái gì mà “Tôi sẽ chăm sóc chú”
… Đều là giả. Hắn cứ thất bại như bậy, phỏng chừng say này sẽ tiếp tục thất bại. Một người lăn lộn cả đời, lúc chết ở trong nhà cũng không có người phát hiện, chờ cho thi thể được tìm thấy phỏng chừng đã thối rửa chỉ còn bộ xương, trên xương còn chút ít thịt khô hôi thối đọng lại. Ngẫm lại cũng thật đáng buồn. Về đến nhà lại tiếp tục uống rượu, mở TV, bên trong đang chiếu một bộ phim ngôn tình Hương Cảng phổ biến, hắn nhìn cô gái xinh đẹp và chàng trai đỏm dáng bên trong TV anh anh em em, đôi mắt từ từ ứ nước. Ngày thứ hai, tự nhiên không đi làm, cũng không thèm xin phép, bực mình rút dây điện thoại cả người chôn trên giường ngủ đến quên trời đất. Chẳng biết khi nào ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa, tí tách tí tách làm ướt mái ngói gian phòng rẻ tiền của hắn, Lục Phi vùi người trong căn phòng đầy ngất mùi rượu, thật giống như một con ốc mượn hồn đã tìm được vỏ, tuy cái vở này sứt mẻ rạn nứt, nhưng ít ra cũng tạm coi là một căn nhà. Bữa sáng chưa kịp ăn bữa trưa đã đến, bữa tối cũng qua đi, không hề muốn ăn uống. Một ngày một đêm đều nằm trên giường. Đến hơn bảy giờ tối, hắn mới biếng nhác đem dây điện thoại bàn cắm lại, khởi động di động, hiện lên vài tin nhắn ngắn, có cái Trình Duy giục hắn đi làm, có cái Hạ Chí Anh hỏi tình cảnh của hắn, còn có tin hỏi han của Mạc Vân. Tin nhắn Trương Mộng gửi tới vẫn là: “Thật xin lỗi.”
Ba chữ này nghe nhiều năm như vậy lỗ tai của hắn đã muốn đóng kén, Lục Phi dứt khoát đem số điện thoại của Trương Mộng xóa đi. Hắn không cần sự đồng cảm của cô ấy. Lại một lát sau, chán chường mà dựa vào giường nghe tin tức trên radio, đang bồn chồn không yên bỗng dưng nghe thấy tiếng đập cửa gấp rút. Lục Phi cảm giác trái tim lâu năm thiếu tu sửa của mình lại bắt đầu bất thường mà đập rộn, trong ngực là sự sợ hãi vô danh, khàn khàn tiếng nói, hỏi một câu: “Ai vậy?”
“Là tôi, Mạc Vân.”
Người bên ngoài có vẻ rát gấp,: “Lục Phi, anh làm sao vậy? Sao không đi làm, cũng không liên lạc được, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Mở cửa mau, cho tôi vào.”
Nghe được giọng nói khẩn trương của thằng bé kia, chẳng biết tại sao Lục Phi lại thở dài một tiếng, xoa xoa mái tóc bù xù như tổ chim của mình, mở cửa nhà ra. “Sao cậu lại tới đây?”
Hôm nay – [ 25 -3 ] – kỷ niệm 2 năm thành lập WP
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook