Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người
-
Chương 18: Phá vỡ giao ước
Edit: Tammie
Beta: Ocean
Di động trong túi áo rung lên hai cái.
Hạ Chí Anh lấy máy ra, là tin nhắn của ngân hàng gửi tới, thông báo sáng hôm nay tài khoản ngân hàng đã bị lấy đi hai mươi nghìn tệ.
“…” Hạ Chí Anh tựa vào vách thang máy, nhìn chằm chằm cái thông báo kia trong chốc lát, khóe miệng hơi nhếch lên, có chút chua xót.
Quả nhiên, bất kể là ai, tiền ngay trước mắt, sẽ không còn có cái gì gọi là nguyên tắc nữa
Kỳ thật như vậy cũng đúng lúc, cứ coi như là thanh toán luôn một lần. Từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa.
Nhưng mà trong lòng vẫn còn rất áy náy.
Lục Phi, thực sự xin lỗi.
Lục Phi.
Lúc thang máy chạy lên, toàn bộ dạ dày như bị lấy mất, trống rỗng.
Văn phòng phó giám đốc được đặt ở nơi an tĩnh nhất công ty, đó là bởi vì Trình Duy thích thanh tĩnh, không muốn nghe tiếng giày cao gót 1 tấc giòn vang của nhân viên nữ giẫm trên nền gạch.
Hạ Chí Anh đưa tay gõ cửa, sau khi nghe tiếng đáp của người bên trong thì liền đẩy cửa đi vào.
Trình Duy đang ngồi trên ghế nệm xoay, ánh mắt hướng về khoảng trời xám trắng bên ngoài. Hai ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc lá đang hút dở. Kính mắt đã được lấy xuống, đặt trên chiếc bàn làm việc ngăn nắp.
Chắc có lẽ là do hắn không mang kính nên thoạt nhìn rất nhã nhặn, khiến cho người ta cảm thấy nhu hòa đi rất nhiều, mày râu nhẵn nhụi, sắc môi đạm nhạt như cánh hoa, bóng mi dày đậm thẫm màu, làm tôn lên ngũ quan sắc sảo.
Nghe thấy tiếng động của Hạ Chí Anh, hắn lạnh nhạt mà di chuyển ghế dựa, đôi mắt nâu bởi vì không mang kính mà trở nên đặc biệt mông lung.
“…Có việc?”
Hạ Chí Anh tuy rằng là một người tài năng nhưng đứng trước mặt người nam nhân này vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Khí thế của Trình Duy thật sự quá mạnh mẽ. Công ty chỉ cần có hắn xuất hiện thì trong phạm vi một trăm mét tuyệt đối là ngàn dặm không bóng mây, mọi người cúi đầu đẩy nhanh tốc độ công tác, ngay cả hắt xì cũng không dám hó hé.
Nhưng chính là đằng sau lưng là một người thâm sâu khó lường, phất tay một cái có thể cuốn lại một nửa bầu trời thành T ấy, lại có một Chúc Lâm tạm dừng bên người hắn 14 năm, không dời đi một bước.
Hắn tra tấn Chúc Lâm, bỏ rơi Chúc Lâm, hãm hại Chúc Lâm.
Hạ Chí Anh luôn rõ ràng, nếu Trình Duy kia muốn hủy hoại một người bình thường, nội trong một giờ hắn có thể đem đối phương biến mất khỏi thế giới này.
Chúc Lâm thiện lương ôn hòa như vậy, tên ác ma Trình Duy này chỉ cần một cước là đem cậu đá đến địa ngục, nhưng hắn lại cố tình giằng co tới 14 năm.
14 năm, Trình Duy chuyện xấu gì hắn cũng đều làm được, luôn làm cho cậu ta chìm vào trong vô vọng.
“Lần đánh cược trước của tôi với anh.” Hạ Chí Anh hít sâu một hơi, đi về phía Trình Duy, chậm rãi nói: “Tôi đã hoàn thành.”
Trình Duy nhướng mày, vẻ mặt thực bình tĩnh: “A?”
Hạ Chí Anh sợ hắn không nghe thấy, lặp lại lời nói: “Tôi đã hoàn thành, là tôi thắng.”
Trình Duy không nói lời nào, đưa tay hướng về phía y: “Đưa đây.”
Hạ Chí Anh xụ mặt đưa điện thoại cùng dây cáp cho hắn. Trình Duy mang đôi kính đen vào, lơ đễnh đem dây cáp gắn vào máy tính. Trong tệp điện thoại nhảy ra ảnh chụp của Hạ Chí Anh.
Bức ảnh là thừa dịp Lục Phi ngủ say chụp trộm, hoàn toàn không có thứ gì che đậy, nội dung tương đối khó coi.
Nhưng là chỉ có một tấm ảnh duy nhất.
Hạ Chí Anh liếc mắt một cái, sắc mặt liền biến đen, quay đầu đi chỗ khác, không muốn đối mặt. Trình Duy lại hờ hững nhìn, trên khuôn mặt anh tuấn không có bất cứ một biểu tình gì, sau khi xem xong, hắn thản nhiên nở nụ cười, rút dây cáp nối ra đưa cho Hạ Chí Anh: “Điện thoại của cậu chụp nét thật đấy.”
Hạ Chí Anh im lặng.
Trình Duy bình tĩnh nhả khói thuốc: “Nhưng mà cái này không phải là thứ tôi muốn, cậu cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ”
“Đừng nói giỡn!” Hạ Chí Anh cả giận nói. “Tôi đã chụp lại thời điểm mấu chốt, anh còn nói cái gì mà quay phim … anh bảo tôi làm sao quay được?!”
Trình Duy thản nhiên nói: “Tùy cậu thôi, nghe thấy mất hứng thì đi về đi”
Hạ Chí Anh trừng mắt, khuôn mặt tuần mĩ tức giận đến đỏ bừng, nắm tay cũng run lên từng đợt. Trình Duy thì hoàn toàn tương phản, bộ dáng lãnh tĩnh, ánh mắt thậm chí còn có chút lười nhác, liếc mắt thấy thái dương Hạ Chí Anh nổi gân xanh, nói: “Đừng xúc động, cậu nhớ cho rõ, sau lưng Hồng Sa là thế lực của Dư gia, cho dù quan hệ giữa Hạ gia các cậu đối với Dư gia có tốt mấy đi chăng nữa thì cậu cũng không nên động thủ đối với tôi tại địa bàn của Dư gia.”
“Dư Minh Thần như thế nào lại để cho cậu làm phụ tá đắc lực của anh ta?”
Trình Duy lạnh lùng nở nụ cười: “Liên quan gì tới cậu?”
Môi Hạ Chí Anh đều bị chính mình cắn đến xuất huyết, nửa ngày mới áp chế được cơn tức giận, nói với Trình Duy: “… Anh muốn tôi quay phim … Tôi làm không được!”
Trình Duy tao nhã đem điếu thuốc lá để vào gạt tàn dập tắt, giương mắt hỏi: “Như vậy, làm cho hắn yêu cậu chưa? Cũng làm không được sao?”
Khuôn mặt Hạ Chí Anh vặn vẹo, không nói được một lời.
Trình Duy cười cười: “Vậy cút đi. Tôi không muốn phí võ mốm cùng người làm việc lề mề như câu.”
“… Mày rất ghê tởm, Trình Duy” Hạ Chí Anh cắn chặt răng thấp giọng nói “Lúc trước là tao não tàn mới đi nghe lời mày, lương tâm của mày bị mông heo đè bẹp rồi sao? Mày không thấy người khác chật vật khốn khổ thì không vui vẻ à? Hợp tác mới mày quả thực chính là lợi bất cập hại”
“Bây giờ cậu mới biết sao?” Trình Duy thản nhiên cười nhạt, “cung phản xạ dài thật đấy.” (Cung phản xạ: là đường dẫn truyền xung thần kinh từ cơ quan thụ cảm qua trung ương thần kinh đến cơ quan phản ứng.)
Hắn thay đổi lấy một tư thế thoải mái mà dựa vào lưng ghế xoay, bình thản nói: “Bất quá cậu cũng không cần dạy bảo tôi, làm như cậu vĩ đại lắm vậy.”
Hạ Chí Anh bình tĩnh nhìn hắn.
Trình Duy lại tiếp tục: “Cho dù bây giờ cậu đã phát hiện ra, thì cậu ít nhất đã từng vì lợi ích của mình mà đi lừa bịp tổn thương một người không hề liên quan gì tới mình, cho dù cậu có thắng thì cậu cho là Chúc Lâm sẽ thích cậu? Cậu ta ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt cậu một cái.”
“… Ngay từ đầu mày đã lợi dụng tao?!”
Trình Duy thoải mái mà thừa nhận: “Thì sao? Tôi cũng chưa từng đem dao kề cổ cậu bắt cậu làm, là chính cậu muốn làm, chẳng lẽ bây giờ muốn đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi sao?”
Hạ Chí Anh cúi đầu, tóc mái đen nhánh buông xuống trước mắt, bả vai run run. Trình Duy híp mắt, vô cùng lạnh lùng nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình.
“Ba”
Di động đột nhiên bị ném mạnh vào tường, lực đạo Hạ Chí Anh rất lớn, chiếc điện thoại vơ nãt thành từng mảnh. Người thanh niên nổi giận nâng lên đôi mắt như lang như hổ mà trừng tên nam nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế xoay. Đôi mắt xinh đẹp bởi vì phẫn uất mà trở nên đỏ ngầu.
“Trình Duy, tao sẽ không giúp mày bất cứ thứ gì nữa, tao cũng không cần mày nhường nhịn, tao có thể tự mình theo đuổi Chúc Lâm, tao có thể tự mình đối tốt với cậu ấy!”
Trình Duy một tay sờ cằm, thản nhiên nhìn y phát giận trong văn phòng của mình, bình tĩnh nói: “Đi đi, tôi chưa bao giờ ép buộc cậu, hết thảy đều do cậu lựa chọn.”
Sau khi Hạ Chí Anh rời đi, Trình Duy từ ghế xoay đứng lên, đứng trước cái đống điện thoại vỡ nát, khóe môi bị bóng đen bao phủ chậm rãi cong lên hiện rõ vể giễu cợt lạnh lùng, đôi giày Italy mềm mại sa hoa giẫm lên mảnh vỡ của chiếc điện thoại, nghiền nghiền.
Một lát sau, hắn lại xoay người cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc ấn số nội bộ của công ty.
“Này. Tiểu Trần. Tôi có việc cho cậu làm, trong vòng hai ngày làm tốt cho tôi, không được có bất cứ sai lầm gì.”
Hạ Chí Anh nổi giận đùng đùng mà bước vào thang máy, trên đường về phòng làm việc của y tại tầng trệt, dọc đường đụng phải không biết bao người, mà ngay cả câu xin lỗi cũng không thèm nói, đôi mắt đỏ ngầu, tức giận không thôi.
Trên bàn làm việc rộng lớn là các văn kiện phải xử lý hôm nay, trong đó còn có tập dự án thời trang mùa xuân giành cho nam giới chủ lực của Hồng Sa, nhưng chính là y trở mình nửa ngày cũng không có tâm tư xem qua, rồng bay phương múa loạn thất bát tao cứ thế mà ký vào rồi liền ném cây bút lông xuống, phiền não mà xoa xoa mái tóc, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đôi môi khẽ nhếch hàng lông mày tú lệ cũng hơi nhăn lại, nhíu chặt tại ấn đường
Đột nhiên y hồi tưởng về thời mình còn học trung học ở trường Tây Cao nổi tiếng ở thành T, có một lần lớp tiến hành tổng về sinh, y phụ trách dọn dẹp phòng trưng bày giải thưởng ở khu lầu phía nam.
Tây Cao là trường trung học đứng đầu trong top 3 các trường trung học ở thành T, có lịch sử dài lâu, lấy được nhiều giải thưởng huy hoàng nên huy chương nhiều không kể xiết. Lúc ấy y đi vào phòng trưng bày mà trông giống như đi vào lễ đường vậy, hàng đống các loại cúp, huy hiệu giấy khen được trưng bày trong các tủ kính lớn nhỏ quả thực có thể khiến cho người ta lóa mắt.
Hạ Chí Anh phụ trách chà lau khu phần thưởng của khóa 09, khóa 09 là lớp đàn anh hơn y 5 khóa, bọn bọ hẳn là đã tốt nghiệp đại nghiệp đại học.
Hạ Chí Anh càng lau chùi càng cảm thấy buồn bực, bởi vì giải thưởng khóa 09 là nhiều nhất, phạm vi yêu cầu lau chùi của y tự nhiên cũng lớn hơn so với bạn học khác.
Y oán giận đầy mình, rồi xấu xa thầm phát tiết, lúc lau chùi y những tưởng khóa 09 nhân tài như lá mùa thu, chính là lúc gần hoàn thành xong công việc, Hạ Chí Anh rốt cuộc phát hiện, kỳ thật các huy chương lòe lòe tỏa sáng kia đều là thuộc về … một người.
Khăn lau chùi đi lớp bụi che trên chiếc huy chương bằng đồng thau, Hạ Chí Anh lau sạch sẽ, đọc hàng chữ trên mặt, là cuộc thi ngoại ngữ tập hợp của các trường Tây Cao, Bắc Cao, Nam Cao, Đông Cao … Tây Cao đạt được giải thưởng tiếng Pháp cao nhất.
Phía dưới là tên học sinh đạt giải, quả nhiên, lại là tên của người kia.
“Trình Duy”.
Nói thực ra, ngay từ đầu, Hạ Chí Anh vô cùng ngưỡng mộ Trình Duy, người này quả thực rất trâu bò, cái gì cũng giỏi, không thiếu không hụt chỗ nào.
Chính là …
Hạ Chí Anh mệt mỏi đưa tay che mắt, thở dài.
Vì cái gì mà trở nên như thế này?
Lúc trước huy hiệu học tập, huy hiệu đạo đức, huy hiệu văn minh … đều đoạt được, như thế nào lại trở thành một tên nam nhân tàn khốc lạnh lùng như thế này?
Liên tiếp vài ngày không tập trung công tác, ngay cả lúc họp hành đều ngồi ngẩn người, thật vất vả mới lết được đến cuối tuần, Hạ Chí Anh không lái xe, chậm rãi đi bộ dọc theo con đường mình thường xuyên về nhà.
Trên đường có quán cơm Tây, lúc trước y lừa Lục Phi mình đi làm ở nơi này. Kỳ thật không phải thế, bánh ngọt y tặng cho Lục Phi đều là mua ở quầy điểm tâm ở quán cơm Tây này.
Tổng cảm thấy, lừa gạt đối phương, trong lòng rất khó chịu, chính là y đã tiến được một bước, nếu không bước được bước tiếp theo lại cảm thấy không cam lòng.
Chỉ có thể lấy phương thức như thế bồi thường, hy vọng có thể giảm bớt tội ác trong lòng.
Nhưng mà mỗi khi nhìn thấy Lục Phi ăn chiếc bánh ngọt do chính tay mình mang đến, vết thương trong tim không tài nào khép lại mà còn bị xé toạt ra.
Không nên làm như vậy.
Đừng làm như vậy.
Vì cái gì mà muốn lừa gạt nam nhân nghèo túng này, vì cái gì mà muốn dìm con người vô tội này xuống nước?
Chính là sự áy náy mãnh liệt này đã bị ngăn chặn chỉ bằng dăm ba câu nói của Trình Duy. Trình Duy lấy Chúc Lâm làm mồi nhử, để Hạ Chí Anh biết là mình làm sai, nhưng vẫn do do dư dự, từng bước từng bước một tiến hành.
Con người tên Trình Duy này, hình như trời sinh chỉ biết dùng những thứ mà người khác khát vọng để thao túng họ, mất đi lương tâm, chỉ còn lại dục cầu. Cặp mắt nâu đạm nhạt của hắn như có thể xuyên qua máu thịt mà nhìn thẳng vào nội tâm của người ta.
Hạ Chí Anh mấy ngày này đều vô cùng mệt mỏi, sau cái ngày nói chuyện đánh cược cùng Trình Duy, cả người đều giống như cái bánh quế bị dẫm nát. Y không thể dùng bất cứ lời dối trá nào để bao biện cho tội lỗi của mình, đúng là sai một li đi ngàn dặm. Loại cảm giác dằn vặt thật khó chịu, nhất là đối với một con người quang minh chính trực như Hạ Chí Anh mà nói, đó cũng có thể nói là nỗi thống khổ không thể tưởng tượng.
Người trung thực đôi khi mắc sai lầm thì cảm giác tội ác và đau thương của họ còn gấp bội lần so với những người cùng hung cực ác.
Nhìn Lục Phi tín nhiệm mình, nhìn Lục Phi tiết kiệm tiền mua đồ ăn cho mình, Hạ Chí Anh cảm thấy như mình một lần lại một lần trải qua sự tra tấn vô thanh vô tức, lương tâm trong bóng tối kịch liệt mà giãy dụa ra khỏi gông xiềng, cơ hồ muốn xé rách ***g ngực.
Y thực sự không chịu đựng được nữa. Hơn nữa, ngày đó Lục Phi uống rượu, hắn gắt gao lôi kéo tay y thì thào chuyện cũ, y nhìn người nam nhân luôn luôn nhất quán kiên cường lại lộ ra thần thái yếu đuối như vậy trên khuôn mặt, nhìn nước mắt Lục Phi chảy dọc theo hai má, y đột nhiên cảm thấy, chính mình không có tư cách đi lợi dụng người này.
Ai chẳng có cha có mẹ đau lòng, đều là người giống nhau, hà cớ gì y lại có thể vì tư lợi bản thân mà đi lừa gạt lợi dụng người khác? Dựa vào cái gì mà không đành lòng tổn thương Chúc Lâm nhưng có thể đem Lục Phi vô tội giày xéo dưới thân?
Y rốt cuộc có tư cách gì mà làm như vậy, y là cái gì chứ?
Cho nên y mới có thể nhìn thẳng mặt Lục Phi, tùy ý cho hắn nắm chặt tay mình, cho nên y mới có thể nói với Lục Phi: “…Hãy để tôi chăm sóc anh.”
Những lời này không phải là dối trá, không phải vì lừa gạt hắn mới nói như vậy.
Một khắc kia tâm y trở nên mềm mại, mặc dù biết mình không hề thương yêu người nam nhân này, nhưng y vẫn muốn chăm sóc hắn thật tốt, không muốn để hắn cứ cô đơn hoài như vây, không muốn hắn mỗi ngày đều không hề tiết chế cứ hút mãi loại thuốc rẻ tiền, ăn mãi gói mì ăn liền 3 tệ.
Thật sự muốn chăm sóc hắn, để hắn nhớ rõ mùa đông ra ngoài phải mang bao tay, không thể uống quá nhiều rượu đế.
Muốn thành tâm thật lòng thật dạ mà nói với hắn, mà không cần phải dùng bất cứ cái mặt nạ dối trá nào.
Muốn đối đãi hắn thật tốt, với thân phận bạn bè.
Nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi ác tâm.
Thời điểm đem Lục Phi đặt dưới thân, Hạ Chí Anh quả thực chán ghét chính mình tới cực độ, chứ đừng nói tới lúc lén lút chụp ảnh hắn.
Thật ghê tởm, như thế nào lại ghê tởm đến vậy.
Ngón tay run rẩy ấnh nút chụp, được một tấm, dẫu biết rằng Trình Duy sẽ khó lòng chấp nhận nhưng y vẫn không thể nào chụp được tấm thứ hai.
Y cảm thấy nếu mình cứ tiếp diễn như vậy thì chính y sẽ bị điên mất.
Y cho tới bây giờ đều coi thường cái hành vi cưỡng bức này. Chính là hiện tại, y làm như vậy cũng chỉ là vì chính mình. Chỉ có hai tháng ngắn ngủi mà y đã thay đổi tâm tính của mình, chẳng còn tên Hạ Chí Anh ngay thẳng thật thà nào nữa, bây giờ chỉ có một tên khốn nạn vì mục đích của chính mình mà không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào.
Y cũng chả ngờ được mình lại hèn mọn như vậy.
Hạ Chí Anh trầm ngân đứng bên ngoài ô cửa của quầy bánh ngọt trong chốc lát, bên trong có cô gái bán hàng nhận ra y, ngọt ngào mà cười nói: “A, Hạ tiên sinh, hôm nay anh cũng tới mua bánh sao? Anh muốn mua loại nào? Chúng tôi mới có loại bánh ngọt vị champage hoa hồng, ngon lắm ạ”
“….A, không cần.” Giật mình khôi phục lại tinh thần, Hạ Chí Anh áy náy cười cười “Gần đây dạ dày không tốt cho lắm, tạm thời không ăn.”
Sau khi nói xong, thân mình khẽ run lên một chút.
Y phát hiện, chính mình đã nhiễm phải thói quen nói dối. Ngay cả đối với một người bán bánh ngọt cũng chẳng có một câu thật tâm.
Y từ khi nào mà biến thành như thế này? Y từ khi nào mà biến thành như thế này?
Vào tiệm tạp hóa ven đường mua một bao thuốc lá, từ trước tới nay y chưa từng hút qua, chính là trong tâm thực sự rất buồn bực, chỉ muốn mùi thuốc lá xộc vào trong người để giảm bớt nột tâm đang thống khổ khó chịu
Châm điếu thuốc lá, mới hút hơi đầu tiên liền không thể kiểm soát nổi mà sặc ho kịch liệt, hốc mắt đều bị kích thích tới phiếm hồng, đang ho không thở nổi, thì khóe mắt đột nhiên thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc từ phía lề đường đối diện chạy về phía mình.
Beta: Ocean
Di động trong túi áo rung lên hai cái.
Hạ Chí Anh lấy máy ra, là tin nhắn của ngân hàng gửi tới, thông báo sáng hôm nay tài khoản ngân hàng đã bị lấy đi hai mươi nghìn tệ.
“…” Hạ Chí Anh tựa vào vách thang máy, nhìn chằm chằm cái thông báo kia trong chốc lát, khóe miệng hơi nhếch lên, có chút chua xót.
Quả nhiên, bất kể là ai, tiền ngay trước mắt, sẽ không còn có cái gì gọi là nguyên tắc nữa
Kỳ thật như vậy cũng đúng lúc, cứ coi như là thanh toán luôn một lần. Từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa.
Nhưng mà trong lòng vẫn còn rất áy náy.
Lục Phi, thực sự xin lỗi.
Lục Phi.
Lúc thang máy chạy lên, toàn bộ dạ dày như bị lấy mất, trống rỗng.
Văn phòng phó giám đốc được đặt ở nơi an tĩnh nhất công ty, đó là bởi vì Trình Duy thích thanh tĩnh, không muốn nghe tiếng giày cao gót 1 tấc giòn vang của nhân viên nữ giẫm trên nền gạch.
Hạ Chí Anh đưa tay gõ cửa, sau khi nghe tiếng đáp của người bên trong thì liền đẩy cửa đi vào.
Trình Duy đang ngồi trên ghế nệm xoay, ánh mắt hướng về khoảng trời xám trắng bên ngoài. Hai ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc lá đang hút dở. Kính mắt đã được lấy xuống, đặt trên chiếc bàn làm việc ngăn nắp.
Chắc có lẽ là do hắn không mang kính nên thoạt nhìn rất nhã nhặn, khiến cho người ta cảm thấy nhu hòa đi rất nhiều, mày râu nhẵn nhụi, sắc môi đạm nhạt như cánh hoa, bóng mi dày đậm thẫm màu, làm tôn lên ngũ quan sắc sảo.
Nghe thấy tiếng động của Hạ Chí Anh, hắn lạnh nhạt mà di chuyển ghế dựa, đôi mắt nâu bởi vì không mang kính mà trở nên đặc biệt mông lung.
“…Có việc?”
Hạ Chí Anh tuy rằng là một người tài năng nhưng đứng trước mặt người nam nhân này vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Khí thế của Trình Duy thật sự quá mạnh mẽ. Công ty chỉ cần có hắn xuất hiện thì trong phạm vi một trăm mét tuyệt đối là ngàn dặm không bóng mây, mọi người cúi đầu đẩy nhanh tốc độ công tác, ngay cả hắt xì cũng không dám hó hé.
Nhưng chính là đằng sau lưng là một người thâm sâu khó lường, phất tay một cái có thể cuốn lại một nửa bầu trời thành T ấy, lại có một Chúc Lâm tạm dừng bên người hắn 14 năm, không dời đi một bước.
Hắn tra tấn Chúc Lâm, bỏ rơi Chúc Lâm, hãm hại Chúc Lâm.
Hạ Chí Anh luôn rõ ràng, nếu Trình Duy kia muốn hủy hoại một người bình thường, nội trong một giờ hắn có thể đem đối phương biến mất khỏi thế giới này.
Chúc Lâm thiện lương ôn hòa như vậy, tên ác ma Trình Duy này chỉ cần một cước là đem cậu đá đến địa ngục, nhưng hắn lại cố tình giằng co tới 14 năm.
14 năm, Trình Duy chuyện xấu gì hắn cũng đều làm được, luôn làm cho cậu ta chìm vào trong vô vọng.
“Lần đánh cược trước của tôi với anh.” Hạ Chí Anh hít sâu một hơi, đi về phía Trình Duy, chậm rãi nói: “Tôi đã hoàn thành.”
Trình Duy nhướng mày, vẻ mặt thực bình tĩnh: “A?”
Hạ Chí Anh sợ hắn không nghe thấy, lặp lại lời nói: “Tôi đã hoàn thành, là tôi thắng.”
Trình Duy không nói lời nào, đưa tay hướng về phía y: “Đưa đây.”
Hạ Chí Anh xụ mặt đưa điện thoại cùng dây cáp cho hắn. Trình Duy mang đôi kính đen vào, lơ đễnh đem dây cáp gắn vào máy tính. Trong tệp điện thoại nhảy ra ảnh chụp của Hạ Chí Anh.
Bức ảnh là thừa dịp Lục Phi ngủ say chụp trộm, hoàn toàn không có thứ gì che đậy, nội dung tương đối khó coi.
Nhưng là chỉ có một tấm ảnh duy nhất.
Hạ Chí Anh liếc mắt một cái, sắc mặt liền biến đen, quay đầu đi chỗ khác, không muốn đối mặt. Trình Duy lại hờ hững nhìn, trên khuôn mặt anh tuấn không có bất cứ một biểu tình gì, sau khi xem xong, hắn thản nhiên nở nụ cười, rút dây cáp nối ra đưa cho Hạ Chí Anh: “Điện thoại của cậu chụp nét thật đấy.”
Hạ Chí Anh im lặng.
Trình Duy bình tĩnh nhả khói thuốc: “Nhưng mà cái này không phải là thứ tôi muốn, cậu cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ”
“Đừng nói giỡn!” Hạ Chí Anh cả giận nói. “Tôi đã chụp lại thời điểm mấu chốt, anh còn nói cái gì mà quay phim … anh bảo tôi làm sao quay được?!”
Trình Duy thản nhiên nói: “Tùy cậu thôi, nghe thấy mất hứng thì đi về đi”
Hạ Chí Anh trừng mắt, khuôn mặt tuần mĩ tức giận đến đỏ bừng, nắm tay cũng run lên từng đợt. Trình Duy thì hoàn toàn tương phản, bộ dáng lãnh tĩnh, ánh mắt thậm chí còn có chút lười nhác, liếc mắt thấy thái dương Hạ Chí Anh nổi gân xanh, nói: “Đừng xúc động, cậu nhớ cho rõ, sau lưng Hồng Sa là thế lực của Dư gia, cho dù quan hệ giữa Hạ gia các cậu đối với Dư gia có tốt mấy đi chăng nữa thì cậu cũng không nên động thủ đối với tôi tại địa bàn của Dư gia.”
“Dư Minh Thần như thế nào lại để cho cậu làm phụ tá đắc lực của anh ta?”
Trình Duy lạnh lùng nở nụ cười: “Liên quan gì tới cậu?”
Môi Hạ Chí Anh đều bị chính mình cắn đến xuất huyết, nửa ngày mới áp chế được cơn tức giận, nói với Trình Duy: “… Anh muốn tôi quay phim … Tôi làm không được!”
Trình Duy tao nhã đem điếu thuốc lá để vào gạt tàn dập tắt, giương mắt hỏi: “Như vậy, làm cho hắn yêu cậu chưa? Cũng làm không được sao?”
Khuôn mặt Hạ Chí Anh vặn vẹo, không nói được một lời.
Trình Duy cười cười: “Vậy cút đi. Tôi không muốn phí võ mốm cùng người làm việc lề mề như câu.”
“… Mày rất ghê tởm, Trình Duy” Hạ Chí Anh cắn chặt răng thấp giọng nói “Lúc trước là tao não tàn mới đi nghe lời mày, lương tâm của mày bị mông heo đè bẹp rồi sao? Mày không thấy người khác chật vật khốn khổ thì không vui vẻ à? Hợp tác mới mày quả thực chính là lợi bất cập hại”
“Bây giờ cậu mới biết sao?” Trình Duy thản nhiên cười nhạt, “cung phản xạ dài thật đấy.” (Cung phản xạ: là đường dẫn truyền xung thần kinh từ cơ quan thụ cảm qua trung ương thần kinh đến cơ quan phản ứng.)
Hắn thay đổi lấy một tư thế thoải mái mà dựa vào lưng ghế xoay, bình thản nói: “Bất quá cậu cũng không cần dạy bảo tôi, làm như cậu vĩ đại lắm vậy.”
Hạ Chí Anh bình tĩnh nhìn hắn.
Trình Duy lại tiếp tục: “Cho dù bây giờ cậu đã phát hiện ra, thì cậu ít nhất đã từng vì lợi ích của mình mà đi lừa bịp tổn thương một người không hề liên quan gì tới mình, cho dù cậu có thắng thì cậu cho là Chúc Lâm sẽ thích cậu? Cậu ta ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt cậu một cái.”
“… Ngay từ đầu mày đã lợi dụng tao?!”
Trình Duy thoải mái mà thừa nhận: “Thì sao? Tôi cũng chưa từng đem dao kề cổ cậu bắt cậu làm, là chính cậu muốn làm, chẳng lẽ bây giờ muốn đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi sao?”
Hạ Chí Anh cúi đầu, tóc mái đen nhánh buông xuống trước mắt, bả vai run run. Trình Duy híp mắt, vô cùng lạnh lùng nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình.
“Ba”
Di động đột nhiên bị ném mạnh vào tường, lực đạo Hạ Chí Anh rất lớn, chiếc điện thoại vơ nãt thành từng mảnh. Người thanh niên nổi giận nâng lên đôi mắt như lang như hổ mà trừng tên nam nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế xoay. Đôi mắt xinh đẹp bởi vì phẫn uất mà trở nên đỏ ngầu.
“Trình Duy, tao sẽ không giúp mày bất cứ thứ gì nữa, tao cũng không cần mày nhường nhịn, tao có thể tự mình theo đuổi Chúc Lâm, tao có thể tự mình đối tốt với cậu ấy!”
Trình Duy một tay sờ cằm, thản nhiên nhìn y phát giận trong văn phòng của mình, bình tĩnh nói: “Đi đi, tôi chưa bao giờ ép buộc cậu, hết thảy đều do cậu lựa chọn.”
Sau khi Hạ Chí Anh rời đi, Trình Duy từ ghế xoay đứng lên, đứng trước cái đống điện thoại vỡ nát, khóe môi bị bóng đen bao phủ chậm rãi cong lên hiện rõ vể giễu cợt lạnh lùng, đôi giày Italy mềm mại sa hoa giẫm lên mảnh vỡ của chiếc điện thoại, nghiền nghiền.
Một lát sau, hắn lại xoay người cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc ấn số nội bộ của công ty.
“Này. Tiểu Trần. Tôi có việc cho cậu làm, trong vòng hai ngày làm tốt cho tôi, không được có bất cứ sai lầm gì.”
Hạ Chí Anh nổi giận đùng đùng mà bước vào thang máy, trên đường về phòng làm việc của y tại tầng trệt, dọc đường đụng phải không biết bao người, mà ngay cả câu xin lỗi cũng không thèm nói, đôi mắt đỏ ngầu, tức giận không thôi.
Trên bàn làm việc rộng lớn là các văn kiện phải xử lý hôm nay, trong đó còn có tập dự án thời trang mùa xuân giành cho nam giới chủ lực của Hồng Sa, nhưng chính là y trở mình nửa ngày cũng không có tâm tư xem qua, rồng bay phương múa loạn thất bát tao cứ thế mà ký vào rồi liền ném cây bút lông xuống, phiền não mà xoa xoa mái tóc, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đôi môi khẽ nhếch hàng lông mày tú lệ cũng hơi nhăn lại, nhíu chặt tại ấn đường
Đột nhiên y hồi tưởng về thời mình còn học trung học ở trường Tây Cao nổi tiếng ở thành T, có một lần lớp tiến hành tổng về sinh, y phụ trách dọn dẹp phòng trưng bày giải thưởng ở khu lầu phía nam.
Tây Cao là trường trung học đứng đầu trong top 3 các trường trung học ở thành T, có lịch sử dài lâu, lấy được nhiều giải thưởng huy hoàng nên huy chương nhiều không kể xiết. Lúc ấy y đi vào phòng trưng bày mà trông giống như đi vào lễ đường vậy, hàng đống các loại cúp, huy hiệu giấy khen được trưng bày trong các tủ kính lớn nhỏ quả thực có thể khiến cho người ta lóa mắt.
Hạ Chí Anh phụ trách chà lau khu phần thưởng của khóa 09, khóa 09 là lớp đàn anh hơn y 5 khóa, bọn bọ hẳn là đã tốt nghiệp đại nghiệp đại học.
Hạ Chí Anh càng lau chùi càng cảm thấy buồn bực, bởi vì giải thưởng khóa 09 là nhiều nhất, phạm vi yêu cầu lau chùi của y tự nhiên cũng lớn hơn so với bạn học khác.
Y oán giận đầy mình, rồi xấu xa thầm phát tiết, lúc lau chùi y những tưởng khóa 09 nhân tài như lá mùa thu, chính là lúc gần hoàn thành xong công việc, Hạ Chí Anh rốt cuộc phát hiện, kỳ thật các huy chương lòe lòe tỏa sáng kia đều là thuộc về … một người.
Khăn lau chùi đi lớp bụi che trên chiếc huy chương bằng đồng thau, Hạ Chí Anh lau sạch sẽ, đọc hàng chữ trên mặt, là cuộc thi ngoại ngữ tập hợp của các trường Tây Cao, Bắc Cao, Nam Cao, Đông Cao … Tây Cao đạt được giải thưởng tiếng Pháp cao nhất.
Phía dưới là tên học sinh đạt giải, quả nhiên, lại là tên của người kia.
“Trình Duy”.
Nói thực ra, ngay từ đầu, Hạ Chí Anh vô cùng ngưỡng mộ Trình Duy, người này quả thực rất trâu bò, cái gì cũng giỏi, không thiếu không hụt chỗ nào.
Chính là …
Hạ Chí Anh mệt mỏi đưa tay che mắt, thở dài.
Vì cái gì mà trở nên như thế này?
Lúc trước huy hiệu học tập, huy hiệu đạo đức, huy hiệu văn minh … đều đoạt được, như thế nào lại trở thành một tên nam nhân tàn khốc lạnh lùng như thế này?
Liên tiếp vài ngày không tập trung công tác, ngay cả lúc họp hành đều ngồi ngẩn người, thật vất vả mới lết được đến cuối tuần, Hạ Chí Anh không lái xe, chậm rãi đi bộ dọc theo con đường mình thường xuyên về nhà.
Trên đường có quán cơm Tây, lúc trước y lừa Lục Phi mình đi làm ở nơi này. Kỳ thật không phải thế, bánh ngọt y tặng cho Lục Phi đều là mua ở quầy điểm tâm ở quán cơm Tây này.
Tổng cảm thấy, lừa gạt đối phương, trong lòng rất khó chịu, chính là y đã tiến được một bước, nếu không bước được bước tiếp theo lại cảm thấy không cam lòng.
Chỉ có thể lấy phương thức như thế bồi thường, hy vọng có thể giảm bớt tội ác trong lòng.
Nhưng mà mỗi khi nhìn thấy Lục Phi ăn chiếc bánh ngọt do chính tay mình mang đến, vết thương trong tim không tài nào khép lại mà còn bị xé toạt ra.
Không nên làm như vậy.
Đừng làm như vậy.
Vì cái gì mà muốn lừa gạt nam nhân nghèo túng này, vì cái gì mà muốn dìm con người vô tội này xuống nước?
Chính là sự áy náy mãnh liệt này đã bị ngăn chặn chỉ bằng dăm ba câu nói của Trình Duy. Trình Duy lấy Chúc Lâm làm mồi nhử, để Hạ Chí Anh biết là mình làm sai, nhưng vẫn do do dư dự, từng bước từng bước một tiến hành.
Con người tên Trình Duy này, hình như trời sinh chỉ biết dùng những thứ mà người khác khát vọng để thao túng họ, mất đi lương tâm, chỉ còn lại dục cầu. Cặp mắt nâu đạm nhạt của hắn như có thể xuyên qua máu thịt mà nhìn thẳng vào nội tâm của người ta.
Hạ Chí Anh mấy ngày này đều vô cùng mệt mỏi, sau cái ngày nói chuyện đánh cược cùng Trình Duy, cả người đều giống như cái bánh quế bị dẫm nát. Y không thể dùng bất cứ lời dối trá nào để bao biện cho tội lỗi của mình, đúng là sai một li đi ngàn dặm. Loại cảm giác dằn vặt thật khó chịu, nhất là đối với một con người quang minh chính trực như Hạ Chí Anh mà nói, đó cũng có thể nói là nỗi thống khổ không thể tưởng tượng.
Người trung thực đôi khi mắc sai lầm thì cảm giác tội ác và đau thương của họ còn gấp bội lần so với những người cùng hung cực ác.
Nhìn Lục Phi tín nhiệm mình, nhìn Lục Phi tiết kiệm tiền mua đồ ăn cho mình, Hạ Chí Anh cảm thấy như mình một lần lại một lần trải qua sự tra tấn vô thanh vô tức, lương tâm trong bóng tối kịch liệt mà giãy dụa ra khỏi gông xiềng, cơ hồ muốn xé rách ***g ngực.
Y thực sự không chịu đựng được nữa. Hơn nữa, ngày đó Lục Phi uống rượu, hắn gắt gao lôi kéo tay y thì thào chuyện cũ, y nhìn người nam nhân luôn luôn nhất quán kiên cường lại lộ ra thần thái yếu đuối như vậy trên khuôn mặt, nhìn nước mắt Lục Phi chảy dọc theo hai má, y đột nhiên cảm thấy, chính mình không có tư cách đi lợi dụng người này.
Ai chẳng có cha có mẹ đau lòng, đều là người giống nhau, hà cớ gì y lại có thể vì tư lợi bản thân mà đi lừa gạt lợi dụng người khác? Dựa vào cái gì mà không đành lòng tổn thương Chúc Lâm nhưng có thể đem Lục Phi vô tội giày xéo dưới thân?
Y rốt cuộc có tư cách gì mà làm như vậy, y là cái gì chứ?
Cho nên y mới có thể nhìn thẳng mặt Lục Phi, tùy ý cho hắn nắm chặt tay mình, cho nên y mới có thể nói với Lục Phi: “…Hãy để tôi chăm sóc anh.”
Những lời này không phải là dối trá, không phải vì lừa gạt hắn mới nói như vậy.
Một khắc kia tâm y trở nên mềm mại, mặc dù biết mình không hề thương yêu người nam nhân này, nhưng y vẫn muốn chăm sóc hắn thật tốt, không muốn để hắn cứ cô đơn hoài như vây, không muốn hắn mỗi ngày đều không hề tiết chế cứ hút mãi loại thuốc rẻ tiền, ăn mãi gói mì ăn liền 3 tệ.
Thật sự muốn chăm sóc hắn, để hắn nhớ rõ mùa đông ra ngoài phải mang bao tay, không thể uống quá nhiều rượu đế.
Muốn thành tâm thật lòng thật dạ mà nói với hắn, mà không cần phải dùng bất cứ cái mặt nạ dối trá nào.
Muốn đối đãi hắn thật tốt, với thân phận bạn bè.
Nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi ác tâm.
Thời điểm đem Lục Phi đặt dưới thân, Hạ Chí Anh quả thực chán ghét chính mình tới cực độ, chứ đừng nói tới lúc lén lút chụp ảnh hắn.
Thật ghê tởm, như thế nào lại ghê tởm đến vậy.
Ngón tay run rẩy ấnh nút chụp, được một tấm, dẫu biết rằng Trình Duy sẽ khó lòng chấp nhận nhưng y vẫn không thể nào chụp được tấm thứ hai.
Y cảm thấy nếu mình cứ tiếp diễn như vậy thì chính y sẽ bị điên mất.
Y cho tới bây giờ đều coi thường cái hành vi cưỡng bức này. Chính là hiện tại, y làm như vậy cũng chỉ là vì chính mình. Chỉ có hai tháng ngắn ngủi mà y đã thay đổi tâm tính của mình, chẳng còn tên Hạ Chí Anh ngay thẳng thật thà nào nữa, bây giờ chỉ có một tên khốn nạn vì mục đích của chính mình mà không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào.
Y cũng chả ngờ được mình lại hèn mọn như vậy.
Hạ Chí Anh trầm ngân đứng bên ngoài ô cửa của quầy bánh ngọt trong chốc lát, bên trong có cô gái bán hàng nhận ra y, ngọt ngào mà cười nói: “A, Hạ tiên sinh, hôm nay anh cũng tới mua bánh sao? Anh muốn mua loại nào? Chúng tôi mới có loại bánh ngọt vị champage hoa hồng, ngon lắm ạ”
“….A, không cần.” Giật mình khôi phục lại tinh thần, Hạ Chí Anh áy náy cười cười “Gần đây dạ dày không tốt cho lắm, tạm thời không ăn.”
Sau khi nói xong, thân mình khẽ run lên một chút.
Y phát hiện, chính mình đã nhiễm phải thói quen nói dối. Ngay cả đối với một người bán bánh ngọt cũng chẳng có một câu thật tâm.
Y từ khi nào mà biến thành như thế này? Y từ khi nào mà biến thành như thế này?
Vào tiệm tạp hóa ven đường mua một bao thuốc lá, từ trước tới nay y chưa từng hút qua, chính là trong tâm thực sự rất buồn bực, chỉ muốn mùi thuốc lá xộc vào trong người để giảm bớt nột tâm đang thống khổ khó chịu
Châm điếu thuốc lá, mới hút hơi đầu tiên liền không thể kiểm soát nổi mà sặc ho kịch liệt, hốc mắt đều bị kích thích tới phiếm hồng, đang ho không thở nổi, thì khóe mắt đột nhiên thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc từ phía lề đường đối diện chạy về phía mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook