Cận Thân Cuồng Tế
-
19: Đang Mắng Al
“Chị gái em chỗ nào cũng tốt, nhưng lòng tự trọng quá cao, chết cũng phải giữ thể giết mang phải va." Sở Vân gắp một cái chân gà bỏ vào đĩa nhỏ của Tô Tiểu Tiểu, bùi ngùi nói.
"Tiểu Tiểu, sau này em sẽ thuyết phục cô ấy nhiều hơn.
Ở tuổi cô ấy không có lợi thế trong làng giải trí.
Nhưng sao vẫn gặp trở ngại với lãnh đạo ? Đó không phải là tự cắt cổ sao?
Tô Tiểu Tiểu ừ một tiếng, nói chuyện câu được câu không.
Cô ấy đã xác định rằng chị gái mình sẽ tiếp tục công việc của mình và thái độ của cô ấy đối với Sở Vân đã được cải thiện rất nhiều.
Chỉ là cô ấy vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi về những gì đã xảy ra vào đêm đó, và cô ấy bối rối không thể tả được.
Hãy để anh cho em biết một số tin tốt.
“Sở Vân rót một ly nước trái cây, đưa cho Tô Tiểu Tiểu.” Anh rể cũng đã tìm được việc.
Và trở thành đồng nghiệp với chị gái của em." "Thật sao ? "Tô Tiểu Tiểu bắt đầu có hứng.
Tôi nghe nói từ thím của tôi rằng, Sở Vân đã làm ầm ĩ Tổng Hoành một trận, gà bay chó nhảy.
Họ còn dám tuyển anh?"
Tất nhiên.
" Anh rể nói dối em khi nào? “Sở Vân hùng hồn nói.” Xét về địa vị, anh rể vẫn được coi là lãnh đạo của chị gái em.
11 11 Chém gió."Tô Tiểu Tiểu nhấp một ngụm nước trái cây" Không có nhiều lãnh đạo ở Tổng Hoành có thể quản lý chị gái tôi.
"Anh rể không có tài, lại là một trong những lãnh đạo có thể quản chị gái em." "Sở Vân lộ ra vẻ hài lòng, rõ ràng là muốn kéo gần quan hệ với Tô Tiểu Tiểu." Nhưng đừng lo lắng, anh đã bày tỏ ý kiến với chị gái em rồi.
Cô ấy là lãnh đạo của anh bất kể cô ấy ở nhà hay ở công ty.
Bất cứ nơi nào cô ấy chỉ, cho dù là.
Tô Tiểu Tiểu cũng không biết câu núi đao biển lửa anh cũng lên."
Tô Tiểu Tiểu không biết Sở Vân nói câu nào là thật hay câu nào là giả, sau khi uống vài ngụm, cô đã đặt bát và đũa xuống vì chán ăn.
"Sao không ăn nữa? Còn vài món chưa lên nữa mà." Sở Vân quan tâm hỏi.
"Tiểu Tiểu, em ăn không ngon à? Hay là ai đã làm em khó chịu?"
Nếu là em vợ của người khác,thì sẽ phải tìm anh rể than thở.
Tô Tiểu
Tiểu không dám.
Cô thực sự ám ảnh tâm lý trước sự hung dữ của Sở Vân.
Đánh gãy chân người ta nếu không vừa ý thì ai chịu nổi? "Không có chuyện gì, chỉ là ăn không ngon." Tô Tiểu Tiểu lắc đầu, có chút không vui.
Sở Vân đã thành người rồi, làm sao có thể không nhìn ra Tô Tiểu Tiểu tâm tư.
Dịu dàng nói: “Anh rể không phải người ngoài.
Nói đi, có lẽ anh rể có thể giúp em."
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn Sở Vân.
So với nửa năm trước, tuy rằng anh rể tính tình hoàn toàn thay đổi, nhưng lại hung bạo tàn bạo.
Nhưng ở góc độ khác, anh ấy là người có trách nhiệm và mang đến cho mọi người cảm giác an toàn.
Suy nghĩ một chút, cô chống cằm nói: “Anh thật sự muốn nghe?” “Cần thiết.” Sở Vân thề thốt.
"Em là em vợ của anh, anh rể vì em mà lên núi đao, xuống biển lửa, vì em chân trần giẫm lên xỉ thủy tinh sẽ không bao giờ nhíu mày!”
Tô Tiểu Tiểu trợn mắt: “Anh có thể sửa cái tật xấu cứ thích ba hoa của mình không hả? "
Sở Vân gật gật đầu, lập tức im lặng.
Sau khi pha xong, Tô Tiểu Tiểu lấy ống hút khuấy một ít nước trái cây: “Sáng nay, tôi nhận được cuộc gọi từ một bạn học cũ.
Tôi và cô ấy học cùng bàn với nhau ở trường cấp ba đã ba năm, bài tập đều không bằng tôi nên lần nào cũng chép bài tôi.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi được nhận vào Đại học Minh Châu với điểm số cao, cô ấy thi vào học viện điện ảnh với tư cách là một thí sinh nghệ thuật, trong hai năm qua, cô ấy đã đóng bảy tám quảng cáo và tham gia một số bộ phim truyền hình, mặc dù chưa thành công lớn nhưng cô ấy đã kiếm được tiền.
Hơn một nghìn vạn (10.000.000).
Cô ấy còn giúp bố mẹ mua một căn nhà ở Yên Kinh "
Sở Vận công bằng nói:" Tiểu Tiểu em cũng đâu có tệ lắm đâu.
Đại học nổi tiếng, người đẹp.
Sau này nhất định có triển vọng.
"
Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt mờ mịt" Chị gái tôi xinh hơn tôi, học vấn cao hơn tôi.
Cô ấy vẫn là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Không phải vẫn lâm vào cảnh thế này sao?" Ngập ngừng 1 lúc , Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Không ngoa khi nói rằng chị gái còn không nổi bằng các bạn cùng lớp của tôi.
"
Sở Vân đóng vai một người nghe có trình độ, Nghe Tô Tiểu Tiểu trình bày xong, anh ấy hỏi: “Tiểu Tiểu, có muốn kiếm tiền trong làng giải trí không?” “Làm gì cũng không quan trọng, miễn là có thể kiếm tiền." Tộ Tiểu Tiểu lại thêm một câu "Nhưng bạn học của tôi nói rằng muốn nổi tiếng trong làng giải trí, đặc biệt là phụ nữ thì phải làm sớm, nhân lúc còn chưa muộn.
Tuổi tác mà cao, cũng chẳng còn mấy thị trường nữa, dù có trở nên nổi tiếng cũng không thể kiếm được tiền." Dựa trên sự hiểu biết của anh về Tô Tiểu Tiểu, con bé này muốn kiểm tiền không phải vì sự phù phiếm và ghen tuông mà vì cô ấy muốn san sẻ nỗi lo cho gia đình và giúp chị gái mình cũng nhau gánh vác.
Có lẽ là Tô Minh Nguyệt suýt mất việc làm, đã tạo thành một nỗi khủng hoảng trong lòng nó, chắc vậy? “Tiểu Tiểu, em vẫn là sinh viên, bàn chuyện kiếm tiền còn hơi sớm.
Sở Vân trịnh trọng nói.
“Ngay cả khi em muốn kiếm thêm tiền, anh rể cũng không đề nghị em bước vào làng giải trí.” “Tại sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Chị em bước vào làng giải trí là vì bất lực.
Việc làm ăn này bẩn thỉu và nham hiểm như thế nào, ngay cả khi chị gái em không nói ra, em cũng biết chút ít chứ?", Sở Vẫn tận tình khuyến bảo.
“Em có đủ tự tin để tránh những thứ này.” Đôi mắt của To Tiểu Tiểu bừng sáng, có khát khao kiếm tiền mạnh mẽ.
“Dù sao thì em cũng đang học năm cuối.
Em có ít tiết hơn và thời gian rảnh rỗi rất nhiều.
Thỉnh thoảng ra ngoài làm việc cũng không trì hoãn việc học.”
Sở Vân lắc đầu: “Chị gái em chắc chắn sẽ không đồng ý.
Sở Vân lại lắc đầu.
Tô Tiểu Tiểu có chút không vui: “ Biết thế không nói với anh!”
Sở Vân vừa định giải thích, điện thoại liền vang lên.
Nhìn tên người gọi, anh không kiên nhẫn mà nói: " Tiết tổng, tôi đang ăn tối với em vợ, có chuyện gì không?" "Tối có rảnh không? Tôi có một nơi.
Tôi muốn anh đi cùng." Tiết Triều Thanh nói rất lịch sự.
“Tối về nói sau.
Cúp đây.” Sở Vân trực tiếp cúp máy.
Sau đó mỉm cười với Tô Tiểu Tiểu.
"Anh rể vẫn cho rằng em nên đặt việc học lên hàng đầu.
Về phần đi làm kiếm tiền, không phải còn có anh và chị gái em sao." "Anh nợ tôi tiền còn chưa trả hết kìa." Cô nhìn thấy thái độ của Sở Vân, cũng lười nói nhảm.
Sở Vân nghẹn họng nhìn trận trối : "Tiểu Tiểu, em muốn nói như vậy là không vui rồi.
Lần trước chúng ta ăn KFC, anh tiêu hết 180 tệ.
Bữa nay ít nhất cũng 500 tệ.
Chỉ có 1.000 tệ là tiền của em.", Anh rể chi tiêu ở đây không phải là tiền sao? "Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, không khỏi trừng mắt nhìn Sở Vân một cái "
Anh tính toán thật là cần thận.
Sở Vân cười mỉm, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động.
Mẫu mới nhất có giá thị trường là mười hai nghìn tệ.
Nó vẫn chưa được bán ở Trung Quốc, vì vậy anh ấy đã nhờ Tiết Triệu Thanh mua nó.
“Cho em." Sở Vân cong môi.
“Đỡ phải lo lắng về số tiền ngàn tệ đó." Tô Tiểu Tiểu hai mắt sáng lên, sau đó lập tức lại mờ mịt: “Nếu em có thể kiếm tiền mua điện thoại di động, chẳng phải tốt hơn sao?” “Được rồi." Sở Vân xua tay.
“Cho dù cả đời không đi làm, anh rể cũng sẽ vô điều kiện cung cấp đồ ăn thức uống cho em vui vẻ.
“Em không phải là phế nhân.” Tô Tiểu Tiểu nhận lấy điện thoại, vẫn còn khá là vui sướng.
Mặc dù cô ấy không theo đuổi vật chất, nhưng chiếc điện thoại di động trong túi xách của cô ấy mua hồi mới lên đại học, và nó đã lỗi thời từ lâu.
Sau đó, xí nghiệp của nhà họ Tô đóng cửa, cô không còn mặt mũi nào xin tiền gia đình để đổi điện thoại di động.
Sở Vân kỹ tính, ngày thứ hai đi làm liền tìm tạm ứng tiền lương, mua máy mới cho em vợ.
“Em mắng ai đấy?" Sở Vân cau mày.
"Em ăn bám qua chưa? Có có tư cách gì nói ba nói bốn?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook