Căn Phòng Nhung Nhớ
-
Chương 27: Lựa chọn và ước mơ
Thái Mãn Tâm - Hiện tại tiếp diễn
Trong thoáng chốc ấy, cô tìm lại được giá trị của mình, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhớ lại nỗi đau và sự bất lực ba năm trước, bỗng nhiên Thái Mãn Tâm cảm thấy lúc này mình đã kiên cường hơn rất nhiều. Cô đã có thể bình thản chấp nhận sự thật Giang Hải không còn nữa. Hơn nữa đám mây đen bao phủ trong tim cũng đã tan đi. Cô bắt đầu nhìn lại mình, trong sự chờ đợi và nỗi nhớ nhung đằng đẵng, có phải mình đã trở nên khép mình và cố chấp, chẳng qua là sống trong thế giới tưởng tượng của mình.
Cô không khỏi nhớ lại bức thư mà Hà Lạc đã gửi cho mình khi vừa mới quyết định đến sống ở Đồng Cảng. Cô ấy nói: “Nhất định cậu sẽ nghĩ rằng có phải số phận quá tàn nhẫn với cậu. Có lẽ tất cả những gì đã qua chỉ có thể theo cậu một thời gian, nhưng đừng vì thế mà mất đi hy vọng vào tương lai. Cậu sẽ hạnh phúc, cậu nhất định có thể hạnh phúc!”.
Tề Dực huých khuỷu tay cô: “Đến Đàm Hóa rồi, chuẩn bị xuống xe”.
“Ồ, tôi không ngủ”. Thái Mãn Tâm mở mắt: “Chỉ là nghĩ lại một số chuyện xa vời như chưa từng xảy ra”.
"’Sau khi về Bắc Kinh, trước tiên hãy nghỉ ngơi mấy ngày”. Anh dặn dò: “Đừng có vừa về là bắt đầu bận rộn với hạng mục. Bớt chút thời gian ở bên bố mẹ, chắc họ cũng rất nhớ cô”.
Thái Mãn Tâm cười: “Đúng vậy, nói ra thì tôi thấy mình nợ họ rất nhiều”.
Lần gần nhất cô về Bắc Kinh là nửa năm trước, cùng người thân đón Tết. Bố mẹ vô cùng vui mừng khi thấy cô về nhà. Mẹ còn đặc biệt nghỉ một ngày, đưa cô đi dạo phố. Từ thị trấn nhỏ yên tĩnh ven biển bỗng nhiên quay trở về thành phố lớn ồn ào náo nhiệt, Thái Mãn Tâm chưa thể thích ứng ngay được. Cô cũng không muốn mua thêm quần áo, thế nên cùng mẹ đi siêu thị, chọn mua những nguyên liệu cần cho bữa tối.
Mẹ vừa chọn thức ăn vừa hỏi: “Hạng mục mà con phụ trách tiến triển thế nào rồi?”.
“Dạo trước có tổ chuyên gia của nước ngoài đến khảo sát, trong đó có người bạn mà con đã quen ở Mỹ. Anh ấy đã đưa ra rất nhiều kiến nghị”. Thái Mãn Tâm nói: “Con không phụ trách, chỉ giúp thôi ạ”.
“Quen miệng thôi”. Mẹ cười: “Con đừng có nói mẹ và bố con sĩ diện. Người khác hỏi, mẹ không thể nói con chạy đến miền nam mở nhà nghỉ, nói là con cống hiến cho sự phát triển của địa phương, phụ trách hạng mục gì đó, cũng không coi là nói dối chứ?”.
“à con không tốt, làm chuyện chẳng mấy vẻ vang. Lúc ấy con quá bướng bỉnh”. Thái Mãn Tâm khoác vai mẹ: “Hồi ấy con rời khỏi Mỹ, bố mẹ rất thất vọng đúng không ạ?”.
“Dĩ nhiên là có chút nuối tiếc. Từ nhỏ đến lớn con luôn là niềm tự hào của gia đình chúng ta, không chỉ thành tích tốt mà luôn có mục tiêu phấn đấu. Nhưng bỗng nhiên con gạt bỏ tất cả những gì mà trước đây mình phấn đấu. Mẹ và bố con khó mà chấp nhận ngay được”. Mẹ thở dài: “Có điều, về sau bố mẹ đã bình tĩnh suy nghĩ. Có lẽ con đi quá nhanh, quá vội. Bố mẹ chỉ có thể nhìn thấy mặt chăm chỉ, hiểu chuyện của con mà quên rằng con cũng là một đứa trẻ, cũng sẽ gặp trở ngại ở những mặt khác. Con lại tự cao như vậy, khó mà chịu đựng được”.
“Con khiến bố mẹ phải lo lắng rồi”. Thái Mãn Tâm áp vào má mẹ: “Mẹ yên tâm, con đã đỡ hơn rồi, sau này con sẽ vui vẻ”.
Cô đẩy xe đồ đi bên cạnh mẹ, nghe mẹ dạy cách phân biệt móng trước móng sau như thế nào, hạt tiêu của hãng nào ngon hơn, loại đậu nào trước khi nấu phải ngâm bao lâu... Trong cuộc sống bình thường, cảm giác bình dị đượm mùi khói bếp thật ấm áp. Cô bất chợt nhớ tới một người cũng rất thích nghiên cứu về các món ăn. Khi đi mua đồ cùng Tề Dực, Thái Mãn Tâm giao hết cho anh quyền quyết định. Tề Dực cũng không giải thích nhiều, lựa chọn những nguyên liệu hợp ý mình. Chỉ khi Thái Mãn Tâm hỏi, anh mới nói tiêu chuẩn lựa chọn của mình.
Nếu anh cũng chứng tỏ phong thái của bà quản gia giống như mẹ thì không biết sẽ như thế nào. Thái Mãn Tâm tưởng tượng dáng vẻ thao thao bất tuyệt của Tề Dực mà không nhịn được cười.
“Lần này con về bao lâu?”. Mẹ hỏi.
“Nhanh thì một tuần còn lâu thì có lẽ là một tháng ạ”. Thái Mãn Tâm đáp: “Hai ngày hôm nay con về trường gặp cô Trịnh, xem cô ấy có ý kiến gì không. Hai năm nay con không dám về gặp cô ấy. Hồi ấy con đến ngân hàng thế giới thực tập là do cô ấy giới thiệu. Nhất định là cô ấy sẽ nghĩ con không biết phấn đấu, không có ý chí tiến thủ”.
Mẹ cười: “Bây giờ con biết mình không thực tế rồi à? Lúc đầu con quyết định rời khỏi Mỹ, đúng là không có cách nào ngăn cản được”.
“Nhưng con không hối hận”. Thái Mãn Tâm ôm cổ mẹ: “Bởi vì quay về rồi mới dần dần nghĩ thông suốt. Nếu ở lại bên ấy thì thật sự không biết sẽ như thế nào”. Cô mỉm cười và nói: “Có lẽ sẽ đến cầu Cổng Vàng”.
“Đến cầu Cổng Vàng làm gì, không phải là ở San Francisco sao?”.
Dĩ nhiên Thái Mãn Tâm sẽ không nói cho mẹ biết về cái nơi được gọi là thánh địa tự sát mà Hà Thiên Vĩ đã nói. Hơn nữa cho dù có bi quan tuyệt vọng như thế nào thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ cuộc sống của mình.
Thái Mãn Tâm quay trở về trường cũ, đúng vào dịp sắp tốt nghiệp, có thể nhìn thấy những học sinh mặc lễ phục đi lại khắp nơi trong trường, chụp ảnh lưu niệm trước những cảnh vật tiêu biểu.
Hôm ấy là lễ tốt nghiệp của học viện kinh tế, bạn học ở lại học tiếp thạc sĩ và giáo sư Trịnh Văn Á đều ở trung tâm hội nghị. Thế nên cô gọi điện cho cậu bạn Thẩm Liệt, đầu dây bên kia rất ồn ào.
“Mình đang chụp ảnh trước cửa thư viện”. Anh ta lớn tiếng nói: “Cậu sang đây đi, buổi trưa cùng ăn bữa cơm nhé!”.
“Chụp ảnh?”. Thái Mãn Tâm tò mò: “Không phải là cậu lên thẳng tiến sĩ, vẫn còn hai, ba năm nữa mới tốt nghiệp sao?”.
“Chẳng phải là có bà hoàng năm nay tốt nghiệp sao?”.
Thẩm Liệt thở dài: “Bắt mình phải mượn máy ảnh của bạn bằng được”.
Bên kia hét lên: “Thẩm Dương Liệt Xa, bọn em tạo dáng xong rồi, anh nói ngắn gọn thôi”.
“Ha ha, lãnh đạo sốt ruột rồi”. Thái Mãn Tâm cười: “Cậu mau đi chụp ảnh đi, mình đến thư viện tìm cậu”. Cô đã sớm nghe nói bạn gái của Thẩm Liệt là người đẹp nhất nhì khoa Anh nhưng chưa từng gặp mặt, vì thế mà không khỏi tò mò. Đi đến trước thư viện, một đám nữ sinh đang tạo dáng trên bậc thềm. Thẩm Liệt đeo túi máy ảnh, chạy qua chạy lại rất chuyên nghiệp.
“Bức ảnh lúc nãy chụp được chưa?”. Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nhấc tà áo, tạo dáng gợi cảm: “Nếu chụp chưa đẹp thì đổi kiểu khác!”.
“Thảo Thảo, cậu muốn nói là đổi kiểu tạo dáng hay là đổi bạn trai?”. Bạn cùng phòng của cô ấy trêu chọc: “Cậu đã thay mấy kiểu rồi đấy”.
“Này, đừng có mà kéo quần áo thạc sĩ như thế”. Thẩm Liệt xua tay: “Em là cô giáo, chú ý hình tượng của nhà giáo nhân dân một chút được không?”.
Cô gái tên là Thảo Thảo chạy lại, đấm hai cái vào lưng anh ta, cười khì khì, nói: “Kỹ thuật chụp ảnh cùa mình không tốt lại còn lắm chuyện”.
Thẩm Liệt hét lên: “Thời đại nào rồi mà vẫn còn có giáo viên dã man, bạo lực thế này, đánh đập học sinh!”.
“Đưa máy ảnh cho mình, mình chụp ảnh cho hai người”.
Thái Mãn Tâm mỉm cười bước lại: “Thẩm Dương Liệt Xa, đã lâu không gặp, vẫn nhí nhố như vậy”.
“Ok”. Thảo Thảo ôm cổ Thẩm Liệt, thân mật áp má vào má anh.
Bỗng chốc mặt Thẩm Liệt đỏ bừng.
Thái Mãn Tâm cười: “Sao thế, bị người ta thịt à?”.
Bạn cùng phòng của Thảo Thảo cũng cười: “Yêu nhau hai năm rồi, sao vẫn e thẹn như vậy?”.
Chụp ảnh xong, Thẩm Liệt chỉ về phía Thái Mãn Tâm: “Các em không biết cái miệng của cô ấy cay nghiệt như thế nào đâu”. Anh ta quay sang bạn gái: “Đây chính là cao thủ tuyệt đỉnh Thái Mãn Tâm thông minh xinh đẹp nhất lớp anh, tài hoa xuất chúng, thấu tình đạt lý, không ai có thể địch nổi. Ban đầu, cái biệt danh Thẩm Dương Liệt Xa cũng là cô ấy ban tặng cho anh”.
“Mình còn không biết mình có danh hiệu dài như vậy cơ đấy”. Thái Mãn Tâm cười.
“Ha ha, lần này cậu không thưởng cho mình cái lườm”. Thẩm Liệt có chút bất ngờ: “Đây là Trương Uy Nhuy, hai chữ rất khó nhớ, vì thế cậu gọi cô ấy Thảo Thảo là được”.
“A, chính là cái chị mở khách sạn bên bờ biển sao?”. Trương Uy Nhuy ngạc nhiên ngẩng đầu, suýt chút nữa thì rơi chiếc mũ thạc sĩ. Cô vội vàng chỉnh lại: “Đúng là nhân vật truyền kỳ! Em đã nghe Thẩm Liệt nhắc đến chị”.
“Ừm, về cơ bản thì cậu chính là vũ khí mà mình dùng để đả kích Thảo Thảo”. Thẩm Liệt gật đầu: “Mỗi lần cô ấy nói ‘người thông minh hơn em không xinh đẹp bằng em, người xinh đẹp hơn em không thông minh bằng em, anh tìm được em là cái phúc của anh’, mình sẽ phản bác lại, nói đó là em không quen Thái Mãn Tâm thôi”.
“Được rồi được rồi”. Thái Mãn Tâm xua tay: “Mình không muốn làm bia đỡ đạn đâu. Cùng đi ăn nhé, mình mời”.
Ba người đến nhà ăn của trường. Thảo Thảo nghiên cứu menu, Thái Mãn Tâm hỏi Thẩm Liệt về tình hình của các bạn cấp ba. Bỗng nhiên Thảo Thảo ngẩng đầu nhìn Thái Mãn Tâm rồi hỏi: “Hồi học cấp ba, anh ấy có theo đuổi chị không?”.
Thẩm Liệt đang uống trà, phỏng mồm với bạn gái: “Anh rất muốn phun vào mặt em. Những chuyện yêu đương trẻ con từ nhỏ đến lớn chẳng phải anh đã nói rõ với em rồi sao? Làm gì có chuyện còn sót?”.
Thảo Thảo lấy menu che mặt: “Em tò mò mà. Cho dù anh có thích chị Mãn Tâm thì cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Em có thể hiểu được mà. Một cô gái học giỏi lại xinh đẹp, lẽ nào hồi học trung học không được yêu quý sao?”.
“Cô ấy rất kiêu, lại đòi hỏi cao, chỉ có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, chim sẻ trên cột điện gì gì đó, không hề chú ý đến lũ củ cải bọn anh”. Thẩm Liệt lắc đầu: “Hồi ấy bọn anh ai cũng phải run sợ khi đứng trước cô ấy, nói sai cái gì đó là có thể bị cô ấy nói cho không còn mặt mũi nào. Em hỏi cô ấy mà xem, năm thứ nhất đi du lịch bụi, lớp cô ấy không có một nam sinh nào biết dùng la bàn nhưng vẫn giả vờ là biết, thế là bị cô ấy châm chọc cho chỉ còn nước chui xuống đất. Hoa hồng tuy đẹp nhưng quá nhiều gai. Cô ấy còn nhiều gai hơn bình thường, giống như nhím vậy, ai dám động vào”.
“Mình đáng sợ vậy sao?”. Thái Mãn Tâm cười: “Mình rất thẳng thắn, nhưng không đến nỗi khiến người khác mất mặt chứ? Nếu thật sự là người mà mình thấy chướng mắt thì mình không thèm bận tâm đâu”.
“Đúng đúng đúng, được chị dạy dỗ là một niềm vinh dự”. Thẩm Liệt gật đầu.
“Anh ấy lúc nào cũng thích xỏ xiên như thế”. Thảo Thảo béo má bạn trai: “Có phải con trai Bắc Kinh đều như vậy không?”.
“Thế thì không xỏ xiên nữa”. Thẩm Liệt muốn cứu vãn hình tượng của mình: “Chuyện tình cảm của cậu thế nào rồi? Ở lại bên ấy lâu như vậy, không phải là định lấy ngư dân chứ?”.
Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Ngư dân thì sao?”.
“Không phải là thật chứ?”.
“Cậu nói xem?”.
“Từ sau khi cậu bất ngờ xin thôi việc ở Mỹ, từ bỏ cám dỗ nhà lầu xe hơi thu nhập cao, kiên quyết về nước, lao mình vào sự nghiệp bảo vệ môi trường vĩ đại của nước ta thì cậu làm chuyện gì mình cũng không thấy ngạc nhiên nữa”.
“Chưa có gì mới, chỉ có cậu thôi”. Thái Mãn Tâm cười: “Có ý định kết hôn chưa?”.
“Mình vẫn đang đi học, đùa cái gì chứ, chẳng nhẽ để vợ nuôi?”.
Thảo Thảo kháng nghị: “Ai là vợ anh? Này, ai là vợ anh?”.
Thẩm Liệt thấp giọng nói: “Cậu không được gọi cô ấy là “cô Trương”, phải gọi là Ms. Zhang”. Lập tức bị nắm đấm của bạn gái hỏi thăm.
Thái Mãn Tâm và hai người cười cười nói nói, bữa ăn rất vui vẻ.
Buổi chiều, cô đến thăm giáo sư Trịnh Văn Á, giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của mình. Bắt đầu từ môn chuyên ngành của học kỳ hai năm thứ nhất, giáo sư Trịnh đã chú ý tới Thái Mãn Tâm. Cô thích cô gái thông minh hiếu học lại rất sáng tạo này, đặc biệt rất thích tính cách mạnh mẽ của cô. “Có sự tỉ mỉ của con gái nhưng lại phóng khoáng giống như con trai”, cô không ngớt lời khen ngợi Thái Mãn Tâm: “Sau này cho dù là theo học thuật hay là làm doanh nghiệp thì đều có thể phát triển rất tốt”. Một người bạn của giáo sư Trịnh làm việc ở ngân hàng thế giới nhắc đến cơ hội thực tập, Thái Mãn Tâm là lựa chọn số một.
Nhớ lại niềm hy vọng tha thiết của giáo sư Trịnh, Thái Mãn Tâm vẫn thấy bồn chồn bất an, luôn cảm thấy mình đã phụ sự kỳ vọng của ân sư. Cô đứng trước văn phòng mà trong lòng thấy rất căng thẳng.
“Sao lại đứng ở đây?”. Phía sau vang lên giọng Chiết Giang mềm mại của giáo sư Trịnh.
Thái Mãn Tâm ngạc nhiên quay lại, nhìn thấy cô đang bưng trà, mỉm cười đứng sau lưng mình. Mái tóc của cô đã điểm bạc, trông cô già hơn rất nhiều.
“Cô Trịnh, lâu lắm không gặp cô ạ. Đã lâu rồi em không đến thăm cô, vì thế có chút...”, cô hơi ngượng ngùng.
“Ha ha, cô muốn tin đó là tâm trạng phức tạp của người mới quay trở về quê hương”. Giáo sư Trịnh vỗ vai cô: “Vào trong đi, cô đã nghe bạn học của em nói về một số chuyện của em, nhưng không biết nhiều. Chỉ biết là em thôi việc ở Mỹ rồi đến miền nam, nhất định là có rất nhiều chuyện. Sao nào, không muốn kể cho cô nghe sao?”.
“Đâu có ạ”. Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Chỉ là lúc đầu cô nhiệt tình giới thiệu em, vậy mà bỗng nhiên em lại quyết định rời bỏ ngành này, không hỏi ý kiến của cô, thậm chí không chào một tiếng. Nghĩ lại đúng là phụ sự chăm sóc của cô. Hơn nữa, lần này cũng là gặp vấn đề nan giải nên mới đến thỉnh giáo cô, vì thế mà càng cảm thấy có lỗi ạ”.
“Đúng là cô bé ngốc, sao cô lại tính toán những chuyện ấy chứ?”. Cô Trịnh đặt cốc trà xuống, ngầm nghía học trò cưng: “Không phải tất cả mọi người đều đi con đường giống nhau. Cô có rất nhiều học sinh thành công trong ngành này. Nhưng đó không phải là mục tiêu của cô. Cô chỉ cố gắng hết sức, cho các em không gian phát triển tốt nhất, nhưng cô không thể ép một cây gỗ gụ biến thành một cây ngân hạnh được. Em có sự lựa chọn của em, đi con đường của em, đó là chuyện bình thường. Hơn nữa những chuyện em làm cũng rất có ý nghĩa. Có suy nghĩ, có khả năng, có tri thức, có kinh nghiệm thực tiễn, người như vậy là những người chúng ta cần nhất. Em hãy nói hạng mục mà bây giờ em đang làm đi, cô rất muốn nghe”.
“Chỉ là lúc ấy bỗng nhiên em thôi việc, thực ra... chỉ là vì một số lý do rất nhỏ, rất cá nhân”. Thái Mãn Tâm lấy hết dũng khí: “Hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa, cũng không có mục tiêu vĩ đại gì”.
“Như thế thì có sao chứ?”. Giáo sư Trịnh mỉm cười: “Cho dù suy nghĩ ban đầu của em thế nào, chỉ cần em không hổ thẹn với lòng mình, hơn nữa bây giờ tất cả đang bước vào quỹ đạo, thế thì cần gì phải tự trách mình? Em thích công việc em đang làm bây giờ, hơn nữa cho rằng đó là việc làm có ý nghĩa, vậy là đủ. Rất nhiều người chỉ làm việc vì công việc, xét về điểm này, cô thấy em rời khỏi công ty tư vấn chưa chắc đã là chuyện xấu. Em trải qua sự lựa chọn khác, trải nghiệm một cuộc sống khác, những điều này quý báu hơn bất cứ thứ gì”.
Ngồi trong văn phòng quen thuộc, Thái Mãn Tâm có cảm giác như được quay trở lại với những ngày tháng quên ăn quên ngủ khi làm luận văn năm thứ tư. Vì một đề tài lý tưởng mà tìm tài liệu không biết mệt mỏi, quan trọng hơn là theo đuổi cảm giác thỏa mãn khi được tất cả mọi người khẳng định và khen ngợi. Nhưng lúc này, nhìn ngôi trường cây xanh che phủ um tùm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô nhận ra những gì mà bây giờ mình đang theo đuổi chính là nguyện vọng mình có khả năng hoàn thành và thật lòng hy vọng thực hiện.
Trong thoáng chốc ấy, cô tìm lại được giá trị của mình, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúc hoàng hôn trời mưa phùn, sau đó lại chuyển nắng, phía chân trời xuất hiện ánh tà dương rực rỡ. Thái Mãn Tâm bước ra từ trường học, đứng ờ bến xe bus, nhìn ánh chiều tà lúc hồng đậm lúc tím nhạt. Không khí ẩm ướt khiến cô rất nhớ thời tiết bên bờ biển, không kìm được lấy điện thoại gọi về nhà nghỉ.
“Chị Mãn Tâm, là chị à?”. Đào Đào nghe điện thoại, cô bé hét rất to: “Là chị Mãn Tâm, là chị Mãn Tâm!”. Cô bé có chút ấm ức: “Có phải là sau khi quay về chị đã gặp rất nhiều bạn cũ nên đã quên bọn em rồi không? Ngày nào em cũng chạy sang hỏi có điện thoại của chị không. Ngày nào cũng thất vọng trở về”.
Thái Mãn Tâm bật cười: “Cô bé ngốc, chị mới đi mấy ngày thôi mà”.
“Vâng ạ... Nhưng bọn em đều cảm thấy chị đã đi rất lâu rồi. Hai ngày hôm nay cái đuôi kia rất chăm chỉ, cùng anh Tề sửa sang lại phòng. Có điều phần lớn thời gian anh ta vẫn ham chơi. Bây giờ chỉ còn một mình anh Tề quét sơn, anh ta chạy về rồi”.
“Này này, cô giúp thì giúp cho trót có được không?”. Hà Thiên Vĩ bực tức giằng điện thoại: “Mới nói tốt được nửa câu lại khó nghe rồi. Tôi chạy lại chẳng phải là để báo cáo tình hình gần đây với Mãn Tâm sao?”.
“Được rồi, có cậu và Tề Dực ở đó, tôi rất yên tâm”.
“Ồ, bọn anh sẽ làm tốt mọi việc. Dĩ nhiên, nếu em có thể về sớm một chút thì càng tốt. Một thời gian nữa anh phải về Mỹ rồi, bây giờ ngày nào cũng chỉ có thể đối diện với một người đàn ông”. Hà Thiên Vĩ thở dài: “Thế thì gọi gì là kỳ nghỉ chứ?”.
“Tôi gặp vài người bạn và giáo sư, nghe ý kiến của họ, có lẽ sẽ không ở Bắc Kinh lâu đâu”.
“Đúng rồi, có phải Hà Lạc cũng muốn quay về không? Anh nghe bác nói chị ấy có ý định này”.
“Có lẽ vậy, nhưng tạm thời thì không, chỉ là có dự định này thôi”.
“Bạn trai của chị ấy ở Bắc Kinh đúng không? Ha ha, trước khi về Mỹ, anh phải bảo anh ta mời một bữa mới được”.
“Lần này tôi không gặp anh ta”. Thái Mãn Tâm cười: “Có lẽ anh rể tương lai của cậu không muốn gặp tôi, bởi vì ngay từ đầu tôi chưa bao giờ ủng hộ anh ta”.
Hà Thiên Vĩ lại dặn dò vài câu, chẳng qua chỉ là hy vọng cô sớm quay trở lại.
“Mang mascarpone cream cheese về nhé!”- Đào Đào hét to: “Em muốn ăn Tiramisu anh Tề làm!”.
“Được rồi, hứa với mọi người”. Thái Mãn Tâm trả lời từng người một: “Tề Dực đâu? Anh ấy đang bận làm gì?”
Hà Thiên Vĩ miễn cưỡng gọi: “Tề Dực, Tề Dực, Mãn Tâm tìm anh. Nhanh lên một chút, điện thoại đường dài đấy”.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, Tề Dực cầm máy: “Mãn Tâm à? Tôi vừa đi rửa tay, dính ít sơn”.
“Không sao, tôi vẫn đang chờ xe”.
“Bắc Kinh vẫn đông người như vậy chứ?”.
“Đúng vậy, sau khi quay trở về từ Đồng Cảng tôi không thích ứng được. Lúc đi qua đường, rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải đều có đèn giao thông, tôi sắp không phân biệt được đâu là đèn dành cho người đi bộ, đâu là đèn dành cho xe cộ rồi. Đường lại quá rộng, đi được một nửa thì đèn xanh biến thành đèn đỏ”. Thái Mãn Tâm than phiền như một đứa trẻ con: “Thành phố quá rộng, đi đâu cũng phải ngồi xe bus ít nhất là một tiếng”.
“Ha ha, cô về trường rồi à?”. Anh cười: “Cách nhà rất xa đúng không? Gặp được giáo sư Trịnh không? Nói chuyện thế nào?”.
“Cũng được, tất cả đều thuận lợi”. Nhắc đến cuộc nói chuyện buổi chiều, Thái Mãn Tâm phấn khích hẳn lên: “Cô Trịnh đề nghị liệu có thể mở rộng phạm vi của hạng mục không. Ngoài phục hồi rừng ngập mặn ở cửa sông, đồng thời trồng rừng nhân tạo với quy mô lớn ở thượng du Lam Bình Sơn. Bây giờ có một số giống cây mới, chu kỳ sinh trưởng ngắn hơn giống cũ gần một nửa, nhưng sản lượng rất cao. Mặc dù ban đầu phải đầu tư một khoản vốn lớn nhưng một khi đã vào guồng thì thu nhập trong vài năm cao hơn lãi suất ngân hàng rất nhiều. Dĩ nhiên quy hoạch hợp lý như thế nào, trồng trọt và chặt phá có kế hoạch, trồng loại cây gì... đều cần phải căn cứ vào tình hình cụ thể để phân tích. Giáo sư Trịnh còn đưa ra rất nhiều ý kiến khác. Cô ấy muốn tôi nói chuyện với người ở Cục Lâm nghiệp, cũng hứa là sẽ làm cố vấn cho chúng ta. Có thể cô ấy sẽ đến Đồng Cảng vào một ngày gần nhất”.
“Xem ra lần này thật sự có tiến triển”. Tề Dực cười: “Lần đầu tiên thấy cô thao thao bất tuyệt như vậy”.
“Cũng không phải là nhảy vọt gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy đường càng lúc càng rộng. Cũng nhận ra mình vẫn còn rất nhiều điều có thể học, có thể làm”.
“Cô không định ở lại, đi theo cô Trịnh đấy chứ?”.
“Cũng không phải là không thể, có điều, thế nào thì cũng phải đợi đến khi giải quyết xong mọi việc. Hơn nữa, tôi không biết mình có nỡ rời khỏi Đồng Cảng không nữa”.
“Vậy thì cô định khi nào quay lại?”.
Giọng nói của anh rất hồn hậu, giọng điệu hỏi thăm khiến Thái Mãn Tâm có cảm giác vui sướng mơ hồ.
“Có lẽ sẽ không lâu đâu, tôi sẽ nhanh chóng kết thúc mọi việc ở Bắc Kinh. Ở đó vẫn ổn chứ? Cũng không cần sửa sang quá nhiều, mùi sơn nồng làm. Bây giờ vẫn đang là mùa nóng, đợi đến mùa mưa sửa sang cũng kịp mà”.
“Tôi biết, chỉ là đến lúc đó Thiên Vĩ đi rồi, sợ cô không có người”. Tề Dực ngừng một lát: “Hai hôm nữa tôi phải đi Bắc Kinh một chuyến”.
“Vậy à? Khi nào?”.
“Một người bạn mà tôi quen khi làm tình nguyện viên ở nước ngoài đến Trung Quốc. Chúng tôi hẹn gặp nhau. Anh ấy biết một vài cơ hội làm việc”.
“Anh muốn tìm việc?”.
“Ừm, có lẽ ở trong nước, có lẽ đến quốc gia khác”.
Hà Thiên Vĩ châm chọc: “Ha ha, cuối cùng cũng đi rồi. Biết ngay là có người không thể ở lâu ở một nơi nhỏ bé như chỗ chúng ta”.
Thái Mãn Tâm có chút thất vọng: “Đúng vậy, tất cả đều quay trở về quỹ đạo, anh nên đi làm những việc mà anh thật sự muốn làm”.
Trong thoáng chốc ấy, cô tìm lại được giá trị của mình, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhớ lại nỗi đau và sự bất lực ba năm trước, bỗng nhiên Thái Mãn Tâm cảm thấy lúc này mình đã kiên cường hơn rất nhiều. Cô đã có thể bình thản chấp nhận sự thật Giang Hải không còn nữa. Hơn nữa đám mây đen bao phủ trong tim cũng đã tan đi. Cô bắt đầu nhìn lại mình, trong sự chờ đợi và nỗi nhớ nhung đằng đẵng, có phải mình đã trở nên khép mình và cố chấp, chẳng qua là sống trong thế giới tưởng tượng của mình.
Cô không khỏi nhớ lại bức thư mà Hà Lạc đã gửi cho mình khi vừa mới quyết định đến sống ở Đồng Cảng. Cô ấy nói: “Nhất định cậu sẽ nghĩ rằng có phải số phận quá tàn nhẫn với cậu. Có lẽ tất cả những gì đã qua chỉ có thể theo cậu một thời gian, nhưng đừng vì thế mà mất đi hy vọng vào tương lai. Cậu sẽ hạnh phúc, cậu nhất định có thể hạnh phúc!”.
Tề Dực huých khuỷu tay cô: “Đến Đàm Hóa rồi, chuẩn bị xuống xe”.
“Ồ, tôi không ngủ”. Thái Mãn Tâm mở mắt: “Chỉ là nghĩ lại một số chuyện xa vời như chưa từng xảy ra”.
"’Sau khi về Bắc Kinh, trước tiên hãy nghỉ ngơi mấy ngày”. Anh dặn dò: “Đừng có vừa về là bắt đầu bận rộn với hạng mục. Bớt chút thời gian ở bên bố mẹ, chắc họ cũng rất nhớ cô”.
Thái Mãn Tâm cười: “Đúng vậy, nói ra thì tôi thấy mình nợ họ rất nhiều”.
Lần gần nhất cô về Bắc Kinh là nửa năm trước, cùng người thân đón Tết. Bố mẹ vô cùng vui mừng khi thấy cô về nhà. Mẹ còn đặc biệt nghỉ một ngày, đưa cô đi dạo phố. Từ thị trấn nhỏ yên tĩnh ven biển bỗng nhiên quay trở về thành phố lớn ồn ào náo nhiệt, Thái Mãn Tâm chưa thể thích ứng ngay được. Cô cũng không muốn mua thêm quần áo, thế nên cùng mẹ đi siêu thị, chọn mua những nguyên liệu cần cho bữa tối.
Mẹ vừa chọn thức ăn vừa hỏi: “Hạng mục mà con phụ trách tiến triển thế nào rồi?”.
“Dạo trước có tổ chuyên gia của nước ngoài đến khảo sát, trong đó có người bạn mà con đã quen ở Mỹ. Anh ấy đã đưa ra rất nhiều kiến nghị”. Thái Mãn Tâm nói: “Con không phụ trách, chỉ giúp thôi ạ”.
“Quen miệng thôi”. Mẹ cười: “Con đừng có nói mẹ và bố con sĩ diện. Người khác hỏi, mẹ không thể nói con chạy đến miền nam mở nhà nghỉ, nói là con cống hiến cho sự phát triển của địa phương, phụ trách hạng mục gì đó, cũng không coi là nói dối chứ?”.
“à con không tốt, làm chuyện chẳng mấy vẻ vang. Lúc ấy con quá bướng bỉnh”. Thái Mãn Tâm khoác vai mẹ: “Hồi ấy con rời khỏi Mỹ, bố mẹ rất thất vọng đúng không ạ?”.
“Dĩ nhiên là có chút nuối tiếc. Từ nhỏ đến lớn con luôn là niềm tự hào của gia đình chúng ta, không chỉ thành tích tốt mà luôn có mục tiêu phấn đấu. Nhưng bỗng nhiên con gạt bỏ tất cả những gì mà trước đây mình phấn đấu. Mẹ và bố con khó mà chấp nhận ngay được”. Mẹ thở dài: “Có điều, về sau bố mẹ đã bình tĩnh suy nghĩ. Có lẽ con đi quá nhanh, quá vội. Bố mẹ chỉ có thể nhìn thấy mặt chăm chỉ, hiểu chuyện của con mà quên rằng con cũng là một đứa trẻ, cũng sẽ gặp trở ngại ở những mặt khác. Con lại tự cao như vậy, khó mà chịu đựng được”.
“Con khiến bố mẹ phải lo lắng rồi”. Thái Mãn Tâm áp vào má mẹ: “Mẹ yên tâm, con đã đỡ hơn rồi, sau này con sẽ vui vẻ”.
Cô đẩy xe đồ đi bên cạnh mẹ, nghe mẹ dạy cách phân biệt móng trước móng sau như thế nào, hạt tiêu của hãng nào ngon hơn, loại đậu nào trước khi nấu phải ngâm bao lâu... Trong cuộc sống bình thường, cảm giác bình dị đượm mùi khói bếp thật ấm áp. Cô bất chợt nhớ tới một người cũng rất thích nghiên cứu về các món ăn. Khi đi mua đồ cùng Tề Dực, Thái Mãn Tâm giao hết cho anh quyền quyết định. Tề Dực cũng không giải thích nhiều, lựa chọn những nguyên liệu hợp ý mình. Chỉ khi Thái Mãn Tâm hỏi, anh mới nói tiêu chuẩn lựa chọn của mình.
Nếu anh cũng chứng tỏ phong thái của bà quản gia giống như mẹ thì không biết sẽ như thế nào. Thái Mãn Tâm tưởng tượng dáng vẻ thao thao bất tuyệt của Tề Dực mà không nhịn được cười.
“Lần này con về bao lâu?”. Mẹ hỏi.
“Nhanh thì một tuần còn lâu thì có lẽ là một tháng ạ”. Thái Mãn Tâm đáp: “Hai ngày hôm nay con về trường gặp cô Trịnh, xem cô ấy có ý kiến gì không. Hai năm nay con không dám về gặp cô ấy. Hồi ấy con đến ngân hàng thế giới thực tập là do cô ấy giới thiệu. Nhất định là cô ấy sẽ nghĩ con không biết phấn đấu, không có ý chí tiến thủ”.
Mẹ cười: “Bây giờ con biết mình không thực tế rồi à? Lúc đầu con quyết định rời khỏi Mỹ, đúng là không có cách nào ngăn cản được”.
“Nhưng con không hối hận”. Thái Mãn Tâm ôm cổ mẹ: “Bởi vì quay về rồi mới dần dần nghĩ thông suốt. Nếu ở lại bên ấy thì thật sự không biết sẽ như thế nào”. Cô mỉm cười và nói: “Có lẽ sẽ đến cầu Cổng Vàng”.
“Đến cầu Cổng Vàng làm gì, không phải là ở San Francisco sao?”.
Dĩ nhiên Thái Mãn Tâm sẽ không nói cho mẹ biết về cái nơi được gọi là thánh địa tự sát mà Hà Thiên Vĩ đã nói. Hơn nữa cho dù có bi quan tuyệt vọng như thế nào thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ cuộc sống của mình.
Thái Mãn Tâm quay trở về trường cũ, đúng vào dịp sắp tốt nghiệp, có thể nhìn thấy những học sinh mặc lễ phục đi lại khắp nơi trong trường, chụp ảnh lưu niệm trước những cảnh vật tiêu biểu.
Hôm ấy là lễ tốt nghiệp của học viện kinh tế, bạn học ở lại học tiếp thạc sĩ và giáo sư Trịnh Văn Á đều ở trung tâm hội nghị. Thế nên cô gọi điện cho cậu bạn Thẩm Liệt, đầu dây bên kia rất ồn ào.
“Mình đang chụp ảnh trước cửa thư viện”. Anh ta lớn tiếng nói: “Cậu sang đây đi, buổi trưa cùng ăn bữa cơm nhé!”.
“Chụp ảnh?”. Thái Mãn Tâm tò mò: “Không phải là cậu lên thẳng tiến sĩ, vẫn còn hai, ba năm nữa mới tốt nghiệp sao?”.
“Chẳng phải là có bà hoàng năm nay tốt nghiệp sao?”.
Thẩm Liệt thở dài: “Bắt mình phải mượn máy ảnh của bạn bằng được”.
Bên kia hét lên: “Thẩm Dương Liệt Xa, bọn em tạo dáng xong rồi, anh nói ngắn gọn thôi”.
“Ha ha, lãnh đạo sốt ruột rồi”. Thái Mãn Tâm cười: “Cậu mau đi chụp ảnh đi, mình đến thư viện tìm cậu”. Cô đã sớm nghe nói bạn gái của Thẩm Liệt là người đẹp nhất nhì khoa Anh nhưng chưa từng gặp mặt, vì thế mà không khỏi tò mò. Đi đến trước thư viện, một đám nữ sinh đang tạo dáng trên bậc thềm. Thẩm Liệt đeo túi máy ảnh, chạy qua chạy lại rất chuyên nghiệp.
“Bức ảnh lúc nãy chụp được chưa?”. Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nhấc tà áo, tạo dáng gợi cảm: “Nếu chụp chưa đẹp thì đổi kiểu khác!”.
“Thảo Thảo, cậu muốn nói là đổi kiểu tạo dáng hay là đổi bạn trai?”. Bạn cùng phòng của cô ấy trêu chọc: “Cậu đã thay mấy kiểu rồi đấy”.
“Này, đừng có mà kéo quần áo thạc sĩ như thế”. Thẩm Liệt xua tay: “Em là cô giáo, chú ý hình tượng của nhà giáo nhân dân một chút được không?”.
Cô gái tên là Thảo Thảo chạy lại, đấm hai cái vào lưng anh ta, cười khì khì, nói: “Kỹ thuật chụp ảnh cùa mình không tốt lại còn lắm chuyện”.
Thẩm Liệt hét lên: “Thời đại nào rồi mà vẫn còn có giáo viên dã man, bạo lực thế này, đánh đập học sinh!”.
“Đưa máy ảnh cho mình, mình chụp ảnh cho hai người”.
Thái Mãn Tâm mỉm cười bước lại: “Thẩm Dương Liệt Xa, đã lâu không gặp, vẫn nhí nhố như vậy”.
“Ok”. Thảo Thảo ôm cổ Thẩm Liệt, thân mật áp má vào má anh.
Bỗng chốc mặt Thẩm Liệt đỏ bừng.
Thái Mãn Tâm cười: “Sao thế, bị người ta thịt à?”.
Bạn cùng phòng của Thảo Thảo cũng cười: “Yêu nhau hai năm rồi, sao vẫn e thẹn như vậy?”.
Chụp ảnh xong, Thẩm Liệt chỉ về phía Thái Mãn Tâm: “Các em không biết cái miệng của cô ấy cay nghiệt như thế nào đâu”. Anh ta quay sang bạn gái: “Đây chính là cao thủ tuyệt đỉnh Thái Mãn Tâm thông minh xinh đẹp nhất lớp anh, tài hoa xuất chúng, thấu tình đạt lý, không ai có thể địch nổi. Ban đầu, cái biệt danh Thẩm Dương Liệt Xa cũng là cô ấy ban tặng cho anh”.
“Mình còn không biết mình có danh hiệu dài như vậy cơ đấy”. Thái Mãn Tâm cười.
“Ha ha, lần này cậu không thưởng cho mình cái lườm”. Thẩm Liệt có chút bất ngờ: “Đây là Trương Uy Nhuy, hai chữ rất khó nhớ, vì thế cậu gọi cô ấy Thảo Thảo là được”.
“A, chính là cái chị mở khách sạn bên bờ biển sao?”. Trương Uy Nhuy ngạc nhiên ngẩng đầu, suýt chút nữa thì rơi chiếc mũ thạc sĩ. Cô vội vàng chỉnh lại: “Đúng là nhân vật truyền kỳ! Em đã nghe Thẩm Liệt nhắc đến chị”.
“Ừm, về cơ bản thì cậu chính là vũ khí mà mình dùng để đả kích Thảo Thảo”. Thẩm Liệt gật đầu: “Mỗi lần cô ấy nói ‘người thông minh hơn em không xinh đẹp bằng em, người xinh đẹp hơn em không thông minh bằng em, anh tìm được em là cái phúc của anh’, mình sẽ phản bác lại, nói đó là em không quen Thái Mãn Tâm thôi”.
“Được rồi được rồi”. Thái Mãn Tâm xua tay: “Mình không muốn làm bia đỡ đạn đâu. Cùng đi ăn nhé, mình mời”.
Ba người đến nhà ăn của trường. Thảo Thảo nghiên cứu menu, Thái Mãn Tâm hỏi Thẩm Liệt về tình hình của các bạn cấp ba. Bỗng nhiên Thảo Thảo ngẩng đầu nhìn Thái Mãn Tâm rồi hỏi: “Hồi học cấp ba, anh ấy có theo đuổi chị không?”.
Thẩm Liệt đang uống trà, phỏng mồm với bạn gái: “Anh rất muốn phun vào mặt em. Những chuyện yêu đương trẻ con từ nhỏ đến lớn chẳng phải anh đã nói rõ với em rồi sao? Làm gì có chuyện còn sót?”.
Thảo Thảo lấy menu che mặt: “Em tò mò mà. Cho dù anh có thích chị Mãn Tâm thì cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Em có thể hiểu được mà. Một cô gái học giỏi lại xinh đẹp, lẽ nào hồi học trung học không được yêu quý sao?”.
“Cô ấy rất kiêu, lại đòi hỏi cao, chỉ có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, chim sẻ trên cột điện gì gì đó, không hề chú ý đến lũ củ cải bọn anh”. Thẩm Liệt lắc đầu: “Hồi ấy bọn anh ai cũng phải run sợ khi đứng trước cô ấy, nói sai cái gì đó là có thể bị cô ấy nói cho không còn mặt mũi nào. Em hỏi cô ấy mà xem, năm thứ nhất đi du lịch bụi, lớp cô ấy không có một nam sinh nào biết dùng la bàn nhưng vẫn giả vờ là biết, thế là bị cô ấy châm chọc cho chỉ còn nước chui xuống đất. Hoa hồng tuy đẹp nhưng quá nhiều gai. Cô ấy còn nhiều gai hơn bình thường, giống như nhím vậy, ai dám động vào”.
“Mình đáng sợ vậy sao?”. Thái Mãn Tâm cười: “Mình rất thẳng thắn, nhưng không đến nỗi khiến người khác mất mặt chứ? Nếu thật sự là người mà mình thấy chướng mắt thì mình không thèm bận tâm đâu”.
“Đúng đúng đúng, được chị dạy dỗ là một niềm vinh dự”. Thẩm Liệt gật đầu.
“Anh ấy lúc nào cũng thích xỏ xiên như thế”. Thảo Thảo béo má bạn trai: “Có phải con trai Bắc Kinh đều như vậy không?”.
“Thế thì không xỏ xiên nữa”. Thẩm Liệt muốn cứu vãn hình tượng của mình: “Chuyện tình cảm của cậu thế nào rồi? Ở lại bên ấy lâu như vậy, không phải là định lấy ngư dân chứ?”.
Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Ngư dân thì sao?”.
“Không phải là thật chứ?”.
“Cậu nói xem?”.
“Từ sau khi cậu bất ngờ xin thôi việc ở Mỹ, từ bỏ cám dỗ nhà lầu xe hơi thu nhập cao, kiên quyết về nước, lao mình vào sự nghiệp bảo vệ môi trường vĩ đại của nước ta thì cậu làm chuyện gì mình cũng không thấy ngạc nhiên nữa”.
“Chưa có gì mới, chỉ có cậu thôi”. Thái Mãn Tâm cười: “Có ý định kết hôn chưa?”.
“Mình vẫn đang đi học, đùa cái gì chứ, chẳng nhẽ để vợ nuôi?”.
Thảo Thảo kháng nghị: “Ai là vợ anh? Này, ai là vợ anh?”.
Thẩm Liệt thấp giọng nói: “Cậu không được gọi cô ấy là “cô Trương”, phải gọi là Ms. Zhang”. Lập tức bị nắm đấm của bạn gái hỏi thăm.
Thái Mãn Tâm và hai người cười cười nói nói, bữa ăn rất vui vẻ.
Buổi chiều, cô đến thăm giáo sư Trịnh Văn Á, giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của mình. Bắt đầu từ môn chuyên ngành của học kỳ hai năm thứ nhất, giáo sư Trịnh đã chú ý tới Thái Mãn Tâm. Cô thích cô gái thông minh hiếu học lại rất sáng tạo này, đặc biệt rất thích tính cách mạnh mẽ của cô. “Có sự tỉ mỉ của con gái nhưng lại phóng khoáng giống như con trai”, cô không ngớt lời khen ngợi Thái Mãn Tâm: “Sau này cho dù là theo học thuật hay là làm doanh nghiệp thì đều có thể phát triển rất tốt”. Một người bạn của giáo sư Trịnh làm việc ở ngân hàng thế giới nhắc đến cơ hội thực tập, Thái Mãn Tâm là lựa chọn số một.
Nhớ lại niềm hy vọng tha thiết của giáo sư Trịnh, Thái Mãn Tâm vẫn thấy bồn chồn bất an, luôn cảm thấy mình đã phụ sự kỳ vọng của ân sư. Cô đứng trước văn phòng mà trong lòng thấy rất căng thẳng.
“Sao lại đứng ở đây?”. Phía sau vang lên giọng Chiết Giang mềm mại của giáo sư Trịnh.
Thái Mãn Tâm ngạc nhiên quay lại, nhìn thấy cô đang bưng trà, mỉm cười đứng sau lưng mình. Mái tóc của cô đã điểm bạc, trông cô già hơn rất nhiều.
“Cô Trịnh, lâu lắm không gặp cô ạ. Đã lâu rồi em không đến thăm cô, vì thế có chút...”, cô hơi ngượng ngùng.
“Ha ha, cô muốn tin đó là tâm trạng phức tạp của người mới quay trở về quê hương”. Giáo sư Trịnh vỗ vai cô: “Vào trong đi, cô đã nghe bạn học của em nói về một số chuyện của em, nhưng không biết nhiều. Chỉ biết là em thôi việc ở Mỹ rồi đến miền nam, nhất định là có rất nhiều chuyện. Sao nào, không muốn kể cho cô nghe sao?”.
“Đâu có ạ”. Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Chỉ là lúc đầu cô nhiệt tình giới thiệu em, vậy mà bỗng nhiên em lại quyết định rời bỏ ngành này, không hỏi ý kiến của cô, thậm chí không chào một tiếng. Nghĩ lại đúng là phụ sự chăm sóc của cô. Hơn nữa, lần này cũng là gặp vấn đề nan giải nên mới đến thỉnh giáo cô, vì thế mà càng cảm thấy có lỗi ạ”.
“Đúng là cô bé ngốc, sao cô lại tính toán những chuyện ấy chứ?”. Cô Trịnh đặt cốc trà xuống, ngầm nghía học trò cưng: “Không phải tất cả mọi người đều đi con đường giống nhau. Cô có rất nhiều học sinh thành công trong ngành này. Nhưng đó không phải là mục tiêu của cô. Cô chỉ cố gắng hết sức, cho các em không gian phát triển tốt nhất, nhưng cô không thể ép một cây gỗ gụ biến thành một cây ngân hạnh được. Em có sự lựa chọn của em, đi con đường của em, đó là chuyện bình thường. Hơn nữa những chuyện em làm cũng rất có ý nghĩa. Có suy nghĩ, có khả năng, có tri thức, có kinh nghiệm thực tiễn, người như vậy là những người chúng ta cần nhất. Em hãy nói hạng mục mà bây giờ em đang làm đi, cô rất muốn nghe”.
“Chỉ là lúc ấy bỗng nhiên em thôi việc, thực ra... chỉ là vì một số lý do rất nhỏ, rất cá nhân”. Thái Mãn Tâm lấy hết dũng khí: “Hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa, cũng không có mục tiêu vĩ đại gì”.
“Như thế thì có sao chứ?”. Giáo sư Trịnh mỉm cười: “Cho dù suy nghĩ ban đầu của em thế nào, chỉ cần em không hổ thẹn với lòng mình, hơn nữa bây giờ tất cả đang bước vào quỹ đạo, thế thì cần gì phải tự trách mình? Em thích công việc em đang làm bây giờ, hơn nữa cho rằng đó là việc làm có ý nghĩa, vậy là đủ. Rất nhiều người chỉ làm việc vì công việc, xét về điểm này, cô thấy em rời khỏi công ty tư vấn chưa chắc đã là chuyện xấu. Em trải qua sự lựa chọn khác, trải nghiệm một cuộc sống khác, những điều này quý báu hơn bất cứ thứ gì”.
Ngồi trong văn phòng quen thuộc, Thái Mãn Tâm có cảm giác như được quay trở lại với những ngày tháng quên ăn quên ngủ khi làm luận văn năm thứ tư. Vì một đề tài lý tưởng mà tìm tài liệu không biết mệt mỏi, quan trọng hơn là theo đuổi cảm giác thỏa mãn khi được tất cả mọi người khẳng định và khen ngợi. Nhưng lúc này, nhìn ngôi trường cây xanh che phủ um tùm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô nhận ra những gì mà bây giờ mình đang theo đuổi chính là nguyện vọng mình có khả năng hoàn thành và thật lòng hy vọng thực hiện.
Trong thoáng chốc ấy, cô tìm lại được giá trị của mình, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúc hoàng hôn trời mưa phùn, sau đó lại chuyển nắng, phía chân trời xuất hiện ánh tà dương rực rỡ. Thái Mãn Tâm bước ra từ trường học, đứng ờ bến xe bus, nhìn ánh chiều tà lúc hồng đậm lúc tím nhạt. Không khí ẩm ướt khiến cô rất nhớ thời tiết bên bờ biển, không kìm được lấy điện thoại gọi về nhà nghỉ.
“Chị Mãn Tâm, là chị à?”. Đào Đào nghe điện thoại, cô bé hét rất to: “Là chị Mãn Tâm, là chị Mãn Tâm!”. Cô bé có chút ấm ức: “Có phải là sau khi quay về chị đã gặp rất nhiều bạn cũ nên đã quên bọn em rồi không? Ngày nào em cũng chạy sang hỏi có điện thoại của chị không. Ngày nào cũng thất vọng trở về”.
Thái Mãn Tâm bật cười: “Cô bé ngốc, chị mới đi mấy ngày thôi mà”.
“Vâng ạ... Nhưng bọn em đều cảm thấy chị đã đi rất lâu rồi. Hai ngày hôm nay cái đuôi kia rất chăm chỉ, cùng anh Tề sửa sang lại phòng. Có điều phần lớn thời gian anh ta vẫn ham chơi. Bây giờ chỉ còn một mình anh Tề quét sơn, anh ta chạy về rồi”.
“Này này, cô giúp thì giúp cho trót có được không?”. Hà Thiên Vĩ bực tức giằng điện thoại: “Mới nói tốt được nửa câu lại khó nghe rồi. Tôi chạy lại chẳng phải là để báo cáo tình hình gần đây với Mãn Tâm sao?”.
“Được rồi, có cậu và Tề Dực ở đó, tôi rất yên tâm”.
“Ồ, bọn anh sẽ làm tốt mọi việc. Dĩ nhiên, nếu em có thể về sớm một chút thì càng tốt. Một thời gian nữa anh phải về Mỹ rồi, bây giờ ngày nào cũng chỉ có thể đối diện với một người đàn ông”. Hà Thiên Vĩ thở dài: “Thế thì gọi gì là kỳ nghỉ chứ?”.
“Tôi gặp vài người bạn và giáo sư, nghe ý kiến của họ, có lẽ sẽ không ở Bắc Kinh lâu đâu”.
“Đúng rồi, có phải Hà Lạc cũng muốn quay về không? Anh nghe bác nói chị ấy có ý định này”.
“Có lẽ vậy, nhưng tạm thời thì không, chỉ là có dự định này thôi”.
“Bạn trai của chị ấy ở Bắc Kinh đúng không? Ha ha, trước khi về Mỹ, anh phải bảo anh ta mời một bữa mới được”.
“Lần này tôi không gặp anh ta”. Thái Mãn Tâm cười: “Có lẽ anh rể tương lai của cậu không muốn gặp tôi, bởi vì ngay từ đầu tôi chưa bao giờ ủng hộ anh ta”.
Hà Thiên Vĩ lại dặn dò vài câu, chẳng qua chỉ là hy vọng cô sớm quay trở lại.
“Mang mascarpone cream cheese về nhé!”- Đào Đào hét to: “Em muốn ăn Tiramisu anh Tề làm!”.
“Được rồi, hứa với mọi người”. Thái Mãn Tâm trả lời từng người một: “Tề Dực đâu? Anh ấy đang bận làm gì?”
Hà Thiên Vĩ miễn cưỡng gọi: “Tề Dực, Tề Dực, Mãn Tâm tìm anh. Nhanh lên một chút, điện thoại đường dài đấy”.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, Tề Dực cầm máy: “Mãn Tâm à? Tôi vừa đi rửa tay, dính ít sơn”.
“Không sao, tôi vẫn đang chờ xe”.
“Bắc Kinh vẫn đông người như vậy chứ?”.
“Đúng vậy, sau khi quay trở về từ Đồng Cảng tôi không thích ứng được. Lúc đi qua đường, rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải đều có đèn giao thông, tôi sắp không phân biệt được đâu là đèn dành cho người đi bộ, đâu là đèn dành cho xe cộ rồi. Đường lại quá rộng, đi được một nửa thì đèn xanh biến thành đèn đỏ”. Thái Mãn Tâm than phiền như một đứa trẻ con: “Thành phố quá rộng, đi đâu cũng phải ngồi xe bus ít nhất là một tiếng”.
“Ha ha, cô về trường rồi à?”. Anh cười: “Cách nhà rất xa đúng không? Gặp được giáo sư Trịnh không? Nói chuyện thế nào?”.
“Cũng được, tất cả đều thuận lợi”. Nhắc đến cuộc nói chuyện buổi chiều, Thái Mãn Tâm phấn khích hẳn lên: “Cô Trịnh đề nghị liệu có thể mở rộng phạm vi của hạng mục không. Ngoài phục hồi rừng ngập mặn ở cửa sông, đồng thời trồng rừng nhân tạo với quy mô lớn ở thượng du Lam Bình Sơn. Bây giờ có một số giống cây mới, chu kỳ sinh trưởng ngắn hơn giống cũ gần một nửa, nhưng sản lượng rất cao. Mặc dù ban đầu phải đầu tư một khoản vốn lớn nhưng một khi đã vào guồng thì thu nhập trong vài năm cao hơn lãi suất ngân hàng rất nhiều. Dĩ nhiên quy hoạch hợp lý như thế nào, trồng trọt và chặt phá có kế hoạch, trồng loại cây gì... đều cần phải căn cứ vào tình hình cụ thể để phân tích. Giáo sư Trịnh còn đưa ra rất nhiều ý kiến khác. Cô ấy muốn tôi nói chuyện với người ở Cục Lâm nghiệp, cũng hứa là sẽ làm cố vấn cho chúng ta. Có thể cô ấy sẽ đến Đồng Cảng vào một ngày gần nhất”.
“Xem ra lần này thật sự có tiến triển”. Tề Dực cười: “Lần đầu tiên thấy cô thao thao bất tuyệt như vậy”.
“Cũng không phải là nhảy vọt gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy đường càng lúc càng rộng. Cũng nhận ra mình vẫn còn rất nhiều điều có thể học, có thể làm”.
“Cô không định ở lại, đi theo cô Trịnh đấy chứ?”.
“Cũng không phải là không thể, có điều, thế nào thì cũng phải đợi đến khi giải quyết xong mọi việc. Hơn nữa, tôi không biết mình có nỡ rời khỏi Đồng Cảng không nữa”.
“Vậy thì cô định khi nào quay lại?”.
Giọng nói của anh rất hồn hậu, giọng điệu hỏi thăm khiến Thái Mãn Tâm có cảm giác vui sướng mơ hồ.
“Có lẽ sẽ không lâu đâu, tôi sẽ nhanh chóng kết thúc mọi việc ở Bắc Kinh. Ở đó vẫn ổn chứ? Cũng không cần sửa sang quá nhiều, mùi sơn nồng làm. Bây giờ vẫn đang là mùa nóng, đợi đến mùa mưa sửa sang cũng kịp mà”.
“Tôi biết, chỉ là đến lúc đó Thiên Vĩ đi rồi, sợ cô không có người”. Tề Dực ngừng một lát: “Hai hôm nữa tôi phải đi Bắc Kinh một chuyến”.
“Vậy à? Khi nào?”.
“Một người bạn mà tôi quen khi làm tình nguyện viên ở nước ngoài đến Trung Quốc. Chúng tôi hẹn gặp nhau. Anh ấy biết một vài cơ hội làm việc”.
“Anh muốn tìm việc?”.
“Ừm, có lẽ ở trong nước, có lẽ đến quốc gia khác”.
Hà Thiên Vĩ châm chọc: “Ha ha, cuối cùng cũng đi rồi. Biết ngay là có người không thể ở lâu ở một nơi nhỏ bé như chỗ chúng ta”.
Thái Mãn Tâm có chút thất vọng: “Đúng vậy, tất cả đều quay trở về quỹ đạo, anh nên đi làm những việc mà anh thật sự muốn làm”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook