Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà Làm Gì Căng
C1: Bị cắn một cái có tính không

"Bác sĩ, có phải tôi..."

Làm một Alpha, có thể nói là trai thẳng đến không thể thẳng hơn, lần đầu tiên Cố Giản nói chuyện lại ấp a ấp úng như thế này. Cậu cảm thấy xấu hổ lại tức giận mỗi khi nhắc đến tình trạng đang xảy ra trên người mình. Nhưng so với đó, cậu sợ hãi nhiều hơn.

Mà vị bác sĩ đang nghe cậu lắp bắp nãy giờ cũng đủ kiên nhẫn... Không, phải nói là ông vô cùng hứng thú nên mới có thể kiên nhẫn như vậy.

"Khụ, đại khái là tôi đã hiểu ý của cậu rồi."

Ông tằng hắng một tiếng, ra vẻ nghiêm túc khuyên: "Trước mắt cậu nên điều chỉnh cảm xác một chút, như vậy mới tốt cho tình trạng hiện tại của cậu."

Cố Giản bị ông nhắc nhở, trong lòng bất an càng sâu nhưng vẫn nghe lời mà cố gắng bình tĩnh lại. Quan trọng nhất là bởi vì cảm xúc của cậu giao động quá lớn, những biểu hiện bất thường kia lại càng dữ dội hơn, khiến cậu thẹn muốn chết.

"Tôi có thể hỏi trước khi những chuyện này xảy ra cậu đã gặp phải chuyện gì hay không?"

Bác sĩ mặc dù rất kích động với trường hợp trước mặt nhưng vẫn kính nghiệp nghiêm túc hỏi.

Có lẽ chủ đề này đối với Cố Giản dễ tiếp thu hơn một chút nên cậu đáp rất nhanh: "Tôi bị cắn một cái trên tuyến thể có thể tính là bất thường không?"

Cậu nói thì bình tĩnh, bác sĩ nghe lại kích động muốn nhảy dựng, mém chút không kiềm được mà bắt cậu lên bàn nghiên cứu cho tận tình.


"Khụ, bất thường hay không phải kể đến việc người cắn cậu là ai trước."

Bác sĩ tỏ ra bình tĩnh đáng tin tỏ vẻ.

"Là ai..."

Cố Giản lại hoang mang.

"Cậu không biết người cắn mình là ai?"

Bác sĩ gặng hỏi. Ánh mắt chỉ thiếu hóa thành hai tia laze.

Cố Giản lại không có tâm tình để ý tới ông. Trong lòng cậu đang nghĩ mình thật sự không nhớ người cắn là ai.

Hôm đó là buổi họp lớp dành cho bạn học thời cao trung...

Trong KTV nhạc dạo sập xình, ánh sáng không đủ để nhìn được khắp mặt mọi người cùng một lúc. Chỉ có đôi khi ánh sáng phát ra từ màn hình lướt qua mới nhìn thấy được tóm tóm nam nữ sinh đang túm tụm cụng ly nhau không ngừng. Cố Giản chính là ngồi ở chính giữa, bị ép đến choáng váng.

Làm một học bá Alpha, còn là nam thần diện mạo xuất chúng, nhân duyên của Cố Giản vô cùng tốt. Bình thường cậu cũng không cao lãnh nên dù đã một năm không thấy, bạn bè sau khi lên đại học một năm lại càng tan tác như chim muông, khi có dịp ngồi lại Cố Giản vẫn được hoan nghênh như cũ.

"Không được, không thể uống nữa..."

Cho dù có là Alpha đỉnh cấp cũng không chịu nổi đám điên này nhằm vào. Cố Giản xua tay không cho người bên cạnh rót nữa.

Cậu ngã người vào lưng ghế, đầu óc say xẩm. Thời điểm tùy tiện dáng vẻ cao thẳng ở trong đám người càng thêm đẹp mắt. Cách đó không xa trong nhóm nữ sinh ngồi cùng nhau có người đã ái mộ cậu từ lâu rục rịt muốn lại gần ôn chuyện.

"Kiều Mạch, còn không tới thì đợi đến khi nào!"

Người bên cạnh cô cỗ vũ.

Vị nữ sinh gọi Kiều Mạch khi ngượng ngùng thấy rõ, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Cố Giản lại lấp lánh, tràn ngập hướng tới.

Thời điểm cô quyết tâm đứng ra thì...


Cố Giản vốn đang nằm dài bỗng lảo đảo đứng dậy, đến cả âm thanh cũng giống như bị uốn trên đầu lưỡi vài vòng rồi mới thả ra: "Tôi đi WC một chút... Các cậu uống đi, đừng chờ tôi..."

Cố Giản một chút cũng không nhìn thấy nữ sinh đã gom hết can đảm muốn tiếp cận cậu biểu tình chán nản vô cùng.

Cậu lảo đảo đi vào WC, hắt mấy ngụm nước mới cảm thấy tầm nhìn đỡ mơ hồ một chút. Cậu trai bên trong gương cả mặt đều là nước nhưng vẫn đậm chất nam tính, mang theo một chút men say lại quyến rũ muốn tràn ra ngoài.

Cảm thấy mình không trụ nổi nữa, vừa đi ra ngoài Cố Giản vừa nghĩ dùng cái lý do gì để đi về trước.

Trên hành lang mờ tối, một nhóm người khá đông vừa đi vừa cười đùa.

"Hạng thiếu gia, cậu còn được không đó?"

"Đừng hỏi nữa, đưa cậu ấy về đi."

"Chậc, khó khăn lắm mới tụ tập đông đủ như hôm nay này."

"Vậy anh có chịu trách nhiệm được nếu Hạng Nghiêm xảy ra chuyện không?"

"Ok ok!"

Cố Giản không biết người trong chủ đề kia là ai, những câu chữ này chui vào tai cậu, chưa đi được hết thùy não đã bị men say thổi bay toàn bộ.

Bởi vì say, Cố Giản nép người một bên, cũng có ý đồ dựa tường để không phải ngã, vừa muốn né tránh cho bản thân không đụng vào nhóm người đang cười nói trên đường kia.


Ai biết cậu đã có ý như vậy rồi, thời điểm lướt ngang qua bọn họ lại vẫn có chuyện.

Pặc!

"Ưm!"

Không hề phòng bị thời điểm Cố Giản bị ấn chặt trên tường cậu còn chưa có hiểu gì, vô thức phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Lúc đó cậu còn chưa nghĩ được gì, lại hiểu được vì sao một Alpha thân cao mét tám ba như cậu lại có thể dễ dàng bị người ta ấn trên tường. Cậu chỉ mơ hồ cảm nhận sau vành tai luôn có một cỗ hơi thở không ngừng thăm dò... Cái gì cậu không biết.

Sau đó...

"A..."

Bỗng nhiên sau gáy cậu bị cắn một cái. Cậu vô thức phát ra một tiếng rên nhỏ.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương