Cẩn Ngôn
-
Chương 17
Ngày hôm nay, phủ đệ của Lâu đại soái khách đến chật nhà, cực kì náo nhiệt.
Con trai độc nhất của Lâu đại soái kết hôn, quan viên lớn nhỏ ở sáu tỉnh Bắc Kì, bất kể gần hay xa, đều phải chạy đến chúc mừng, cho dù bị công việc níu chân không thể tới được, cũng phải sai người đưa lên một phần quà mừng, giống như là một cuộc tranh tài, hồng bao của người này so với người kia càng thêm dày.
Quà mừng của nhóm quan văn có thể nói là đa dạng đủ loại, đồ cổ tranh cổ từ triều địa trước đến hàng ngoại nhập phương Tây, cái gì cần có đều có, còn nhóm võ quan tất cả đều giống nhau – tặng bạc.
Một sư trưởng đi theo Lâu đại soái nam chinh bắc chiến hơn hai mươi năm, vỗ vỗ cái bụng có chút phát tướng, cười ha hả nói: “Đại soái, tôi cùng mấy anh em đều là mấy tên già đầu thô kệch, cũng không học được mấy chuyện phong nhã của đám văn nhân kia, thật sự thì mấy cái này đều là chút tâm ý của bọn tôi, ngài nghìn vạn lần đừng bắt bẻ! Không cần quan tâm nghìn tốt vạn tốt, bạc vẫn là tốt nhất!”
Nói xong, cả phòng đều cười vang, ngay cả các quan văn từ trước đến nay không thể nào hòa hợp với những quân nhân này cũng không kiềm được mà nở nụ cười.
Trong chính phủ phương Bắc, quan viên của sáu tỉnh Bắc Kì tự tạo phe cánh, phần lớn bọn họ là đi theo Lâu đại soái lập nghiệp, lại theo Lâu đại soái một đường phong quang đi tới, lòng trung thành đối với Lâu đại soái tuyệt không thể nghi ngờ. Dù cho mâu thuẫn nội bộ có lớn cách mấy, vào thời điểm đối ngoại, vẫn có thể trên dưới một lòng.
Sở dĩ tổng thống Tư Mã gần hai năm nay đối với Lâu đại soái kiêng kị như vậy, hẳn là tránh không khỏi quan hệ đến hệ thống quan viên của sáu tỉnh Bắc Kì. Nôm na mà nói, chính phủ phương Bắc là một triều đình lớn thì sáu tỉnh Bắc Kì chính là một triều đình nhỏ. Cho dù Lâu đại soái không hề có tâm tư làm phản, tổng thống vẫn đứng ngồi không yên. May mà phương Nam còn có một Trịnh Hoài Ân nắm giữ, nếu không tổng thống Tư Mã cùng Lâu đại soái xé rách da mặt với nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Trong nhà Lâu đại soái làm hỉ sự, cũng có không ít thành viên trọng yếu trong chính phủ phương Bắc đến chúc mừng, trong đó Bộ trưởng bộ Giao thông đương nhiệm Triển Trường Thanh là em rể của Lâu đại soái, chính thất phu nhân là em ruột của Lâu phu nhân, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn kém một chút thôi đã trở thành thông gia cùng Lâu đại soái, thân càng thêm thân. Bộ trường Triển cùng Triển phu nhân nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy tiếc hận, trách ai được, vẫn đành phải trách cô nương nhà mình không có phúc khí.
Lâu phu nhân và Triển phu nhân là chị em ruột cùng cha cùng mẹ, cảm tình từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt. Việc đính hôn trước đây không thành, hai chị em đều có chút tiếc nuối. Bên ngoài một dạo còn có tin đồn hai chị em trở mặt thành thù, khiến cho anh cả của nhà mẹ đẻ Lâu phu nhân tự mình đến hỏi. Hôm nay Triển phu nhân đích thân đến đây chúc mừng, mọi lời đồn đãi đều tự sụp đổ. Lâu phu nhân cũng vì dụng tâm của em gái mà xúc động, vội vàng lôi kéo tay Triển phu nhân, “Thực là mong muội đến quá đi.”
Triển phu nhân cười nói: “Tỷ trông ta sao? Là trông hồng bao của ta chứ gì?”
“Lời này muội nói cũng không ngại rùng mình, cháu ngoại trai của muội kết hôn, muội thân làm dì cũng không nên biểu hiện một chút gì đó sao? Còn không biết xấu hổ mà đem đến khoe khoang.”
“Trường Thanh nhà ta đây chính là nha môn trong sạch, ta chính là keo kiệt đấy, đi tay không đến ăn tiệc đấy, tỷ còn có thể làm gì nào, chẳng lẽ lại đem ta đá đi?”
“Muội a!”
Lâu phu nhân nghe Triển phu nhân nhắc đến chuyện tình của Triển Trường Thanh, trong lòng khẽ động, nhưng trước mắt cũng không hỏi kĩ càng, chỉ thoáng ra hiệu cho Triển phu nhân, khoát khoát tay, để sau hẵng nói.
Triển phu nhân hiểu ý, cũng không nói thêm gì nữa, giúp Lâu phu nhân cùng chào hỏi quan viên đến đây chúc mừng.
Bên này đang náo nhiệt, ngoài cửa đột nhiên một trận huyên náo, “Tổng thống đích thân đến!”
“Tổng thống đến đây?”
Lâu đại soái lập tức đi ra ngoài đón, Lâu phu nhân cũng nhanh nhẹn đi lên mấy bước, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, những người khác không biết, vẫn chỉ xem tổng thống là nhớ đến vị anh em kết nghĩa này, thế nhưng Lâu đại soái cùng Lâu phu nhân biết rõ, tổng thống đi chuyến này, tám phần mười không phải đơn giản là đến uống chén rượu mừng như vậy.
Xe con đen cắm cờ xí năm màu của phủ tổng thống dừng ở trước phủ đại soái, nhân viên bảo vệ đi theo tản ra khắp nơi, theo sau đó vẫn còn mấy chiếc xe khác.
Tài xế mở cửa xe, tổng thống Tư Mã mặc âu phục, dưới chân là giày da màu đen, càng tôn lên thân hình cao lớn của ông, quai hàm vuông vắn, lông mày dày đậm, nhìn diện mạo của ông thật sự là không giống với một chính khách mà lại càng giống với một vị tướng quân quanh năm dẫn binh đi đánh giặc. Ai có thể nghĩ tới, một người đàn ông nhìn thô kệch như vậy lại ngồi ở trên vị trí tổng thống chính phủ phương Bắc, cầm trong tay một nhánh quân đội mạnh mẽ, quân phiệt lớn nhỏ ở phương Bắc chỉ có thể cúi đầu hàng phục.
“Hiền đệ, hôm nay cháu trai kết hôn, vi huynh đến xin uống một chén rượu mừng, đệ sẽ không từ chối đón tiếp ta chứ?”
“Làm sao có thể!” Lâu đại soái cười ha ha một tiếng: “Đại ca đây là cho ta mặt mũi vô cùng lớn mà! Làm đệ đệ chỉ có cao hứng, chỗ nào sẽ không hoan nghênh chứ? Nhưng mà đại ca à, huynh mang người đến, lễ cũng đem theo không ít chứ hả?”
Lâu đại soái cố tình nói trắng ra mấy lời thô lỗ, mà ở trong mắt người ngoài ông là một tên quân nhân thô kệch lỗ mãng, cái cách nói chuyện và làm việc như thế này mới đúng là bình thường.
Lâu phu nhân không hài lòng liếc Lâu đại soái, nhìn tổng thống Tư Mã cười nói: “Đại ca, huynh đừng để ý đến hắn, huynh có thể tới đã là một phần đại lễ rồi.”
“Vẫn là em dâu biết nói chuyện.” Tổng thống Tư Mã cười cười, nói tiếp: “Không chỉ có mỗi ta tới, muội xem một chút, còn có ai?”
Mọi người lúc này mới đưa mắt nhìn sang mấy chiếc xe đi theo sau xe tổng thống, từ cửa xe lục tục mở ra, âm thanh hít khi lập tức nổi lên tứ phía.
Xuống xe trước là một người trung niên nhìn hơi già dặn, gầy gò, trên người mặc trường bào tiền triều làm áo khoác ngoài, thế nhưng lại mang khuôn mặt của người phương Tây. Đừng xem tướng mạo của vị trung niên người ngoại quốc này tầm thường, lại không ai dám khinh thường, hắn chính là đại công sứ Anh Quốc đóng tại Trung Hoa – Jordan, ngay cả Từ Hi lão thái hậu cũng từng bị lão cáo già này lừa vài lần, sau khi chính phủ hai miền nam bắc giằng co, chính quyền phương Nam một mực tuyên bố mình mới đúng là chính thống, mà Jordan đứng đầu công sứ các quốc gia lại chưa từng bày tỏ thái độ rõ ràng, không thừa nhận phương Nam, cũng không đắc tội với phương Bắc, quả nhiên là thuận lợi mọi bề, ai cũng không đắc tội, hai bên đều được chỗ tốt.
“Lâu đại soái, xin chúc mừng!” Jordan học theo dáng vẻ của người bản xứ, hai tay ôm quyền, cười đến mặt đầy nếp nhăn.
Lâu đại soái hiển nhiên không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền đáp lễ: “Đa tạ.”
Sau Jordan là công sứ Pháp đóng tại Trung Hoa Pan Soleil, công sứ Đức đóng tại Trung Hoa Hak Shaw Gentry, công sứ Hợp chủng quốc Bắc Mỹ đóng tại Trung Hoa Carvo, công sứ Ý đóng tại Trung Hoa Verdes Sforza, công sứ Nga đóng tại Trung Hoa Silvitz, công sứ Nhật Bản đóng tại Trung Hoa Irakusetto Hikokichi không đích thân đến, đi tới chính là thư kí được công sứ ủy quyền Honda Kumataro.
Ngoại trừ Jordan, mấy người công sứ phương Tây đều cao lớn cường tráng, chỉ có Honda Kumataro là có vóc người vừa đến một thước năm, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực bày ra một bộ dáng ngạo mạn, nhìn thế nào cũng thấy tức cười.
Mấy người trẻ tuổi đi theo cha mẹ cùng đến chúc mừng, trốn phía sau đám người, nén cười đến đau bụng.
Tổng thống và công sứ các quốc gia đóng tại Trung Hoa vừa đến, toàn bộ không gian càng thêm náo nhiệt. Binh sĩ phụ trách phòng vệ phủ đại soái tất cả đều xốc lên mười hai vạn phần tinh thần, ngày hôm nay nơi này chính là chốn tụ tập một đám đại quan của chính phủ phương Bắc, nếu như xảy ra sự cố gì, tất cả đều gánh không nổi đâu!
So với đại quan chính phủ, nhóm quân phiệt đốc soái thực sự nắm trong tay các vùng phương Bắc đa phần lại không tiện đến đây, nhất là Hàm An Sơn của Sơn Đông và Tống Kỳ Ninh của Hồ Bắc, quả nhiên một bước cũng không đi, Hàm An Sơn đang tranh chấp với Tống Chu của sáu tỉnh Nam Kì, thường thường nổ vài phát pháo, đánh vài ngọn thương, Hồ Bắc mà Tống Kỳ Ninh đang canh giữ từ xưa đến nay chính là tứ chiến chi địa, còn có một nhà xưởng công binh Hán Dương, không nói phương Nam, ngay cả Mã Khánh Tường cũng nhìn Hồ Bắc mà chảy nước miếng.
Thế nhưng, Tống Kỳ Ninh người không tới nhưng lễ lại tới, còn vừa vặn đưa sau tổng thống Tư Mã.
“Hồ Bắc tống đốc dâng tiền mừng mười vạn viên chỉnh!”
Số lượng đây không phải là nhỏ, mọi người ở đây, ngay cả tổng thống Tư Mã cũng không nhịn được có phần kinh ngạc. Phải biết rằng, thời buổi bây giờ, một trăm đồng bạc xấp xỉ đủ cho sinh hoạt của một nhà năm miệng ăn trong một năm, Tống Kỳ Ninh này vừa vung tay chính là mười vạn, ngoại trừ chứng tỏ hắn trong tay rất giàu có ra thì còn chứng minh điều gì nữa? Quan hệ giữa hắn và Lâu Thịnh Phong quả nhiên không bình thường!
Lâu đại soái cũng không ngờ tới Tống Kỳ Ninh lại vung tay mạnh bạo như vậy, ngay sau đó, Hàm An Sơn của Sơn Đông, Diêm Hoài Ngọc của Sơn Tây, quà mừng của Thanh Hải Mã Khánh Thụy cũng lục tục được đưa đến, những thứ này đốc suất thống lĩnh các tỉnh xuất thủ đều là vật bất phàm, mặc dù không giống với Tống Kỳ Ninh vừa vung tay đã là mười vạn, song ít nhất cũng ba vạn.
Đến Mã Khánh Tường của Thiểm Tam, lại một hồi chê cười ầm ĩ, tên râu ngựa này không đưa tiền mà trực tiếp tặng cho Lâu đại soái ba trăm con chiến mã thể tráng béo tốt, thêm vào đó còn đưa tới hai đầu gấu trúc đầu tròn tròn, trên mình đen trắng hai màu.
“Đây là, gấu mèo?”
Phía Tây bắt đầu từ Nam Túc, khu vực dãy núi Tần Lĩnh – nơi giao nhau của phần phía Nam Thiểm Tây và phần phía Bắc Tứ Xuyên, là một trong những khu vực sinh sống chủ yếu của gấu trúc. Gấu trúc Tần Lĩnh so ra giống như gấu trúc Tứ Xuyên, từ trước đến giờ được xưng tụng là mỹ nhân trong số quốc bảo.
Hiện tại, gấu trúc còn chưa có trở thành quốc bảo, chỉ là càng thêm hiếm thấy so với những loài động vật khác mà thôi.
“Mã Khánh Tường này cũng thực có ý tứ.” Lâu đại soái nhìn hai thứ giống gấu mà không phải là gấu ở trong lồng tre, loài động vật có tướng mạo làm cho người ta yêu thích, tay sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình: “Sao hắn lại nghĩ ra tặn thứ này?”
So với Lâu đại soái, Lâu phu nhân vô cùng yêu thích hai đầu gấu trúc này, những vị phu nhân tiểu thư khác cũng nhìn đến thán phục không thôi, thoạt nhìn thì ngốc ngốc, nếu không phải cách lồng, cũng không biết tập tính, có lẽ đã có người trực tiếp thò tay vào sờ.
“Thiếu soái đã đón dâu trở về!”
Đúng lúc này, lại một hồi huyên náo ồn ào, tiếng vó ngựa cùng tiếng kèn Xô-na càng ngày càng gần, mọi người trong phủ đại soái biết rõ đây là Lâu thiếu soái nghênh đón tân nương tử đã trở lại, Lâu đại soái cùng Lâu phu nhân liền mang vẻ mặt tươi cười, nụ cười cũng thật tâm thật ý hơn nhiều so với vừa rồi.
Có điều, đoàn người Lâu Tiêu vừa xuất hiện ở trước mặt mọi người, toàn bộ hiện trường đều im lặng ba phút.
Phủ đại soái hôm nay là đi đón dâu mà, không phải là đi cướp dâu đâu nhỉ?
Những người đi theo sau đoàn kỵ mã của thiếu soái là gia nhân đưa dâu của Lý gia phải không? Tại sao lại chật vật như vậy? Còn có những người thổi kèn Xô-na cùng đánh trống, có vài người hai mắt đã trắng dã, còn kém miệng sùi bọt mép nữa thôi.
Đây là, làm hỉ sự ư?
Lâu phu nhân nhìn Lý Cẩn Ngôn đang giãy dụa muốn thoát ra khỏi áo khoác liền biết con trai mình nhất định lại cố tình gây sự.
Lý Cẩn Ngôn được Lâu Tiêu đỡ xuống từ trên ngựa, chân vừa mới chạm đất đã nhũn ra. Hắn không bao giờ nói cưỡi ngựa là chuyện tốt nữa, không trải qua huấn luyện đặc biệt, cưỡi trên lưng ngựa chạy một đường, quả nhiên là chịu tội mà!
Tay Lâu Tiêu từ đầu đến cuôi vẫn không rời khỏi người của Lý Cẩn Ngôn. Lâu phu nhân thấy không ra thể thống gì cả, chả lẽ để cho con trai phải ôm con dâu một mạch bái đường rồi vào động phòng?
Lâu đại soái trái lại không để bụng, gật đầu, ừm, thằng nhóc này không tệ, có phong thái của lão cha hắn năm đó!
Sau khi mọi người phục hồi lại tinh thần, đều mở miệng chúc mừng tới tấp, ai cũng không phải kẻ không có mắt mà mở miệng nói cái gì không hợp với quy củ vào lúc này, tân nương sao lại không có khăn trùm đầu các loại.
Về chuyện tân nương tử là đàn ông thì cũng không có gì hiếm lạ. Tiếng tăm Lâu Tiêu khắc thê như sấm bên tai, chuyện đạo sĩ phán mệnh, nói hắn chỉ có thể lấy một nam thê cũng không phải là bí mật gì, đa số đều đã sớm nghe qua.
Lâu thiếu soái mặc dù bá đạo, nhưng cũng sẽ không thực sự không quan tâm gì mà làm theo ý mình.
Ánh mắt Lâu phu nhân quét tới, hắn liền buông Lý Cẩn Ngôn ra, Lý Cẩn Ngôn liền cảm thấy hô hấp thông suốt, len lén sờ sờ phía sau thắt lưng của mình, chắc chắn là bầm rồi.
Người Lý gia đi đưa dâu được quản gia Lâu gia đưa xuống dưới tiếp đãi, kế tiếp là cô dâu chú rể bái đường. Lâu đại soái khách khí đưa tay mời Tư Mã Quân ngồi vào chính vị, tổng thống Tư Mã vội vã xua tay: “Cái này không thể được, hôm nay là con trai đệ kết hôn, ta không thể ngồi ở đây!”
Lâu đại soái cũng chỉ là khách khí cho có lệ, thấy tổng thống Tư Mã khước từ, liền cùng Lâu phu nhân đồng thời ngồi lên ghế chính vị, tổng thống Tư Mã và công sứ các quốc gia khác ở một bên dự lễ, quan viên lớn nhỏ của chính phủ phương Bắc và của quân đoàn chính phủ sáu tỉnh Bắc Kì cũng không dồn hết tâm trí đi phân chỗ ngồi, nhưng rốt cuộc ai với ai không hợp nhau, ai với ai là cùng một phe, chỉ vừa liếc mắt qua liền biết ngay.
Trong mấy công sứ các quốc gia cũng có không ít người theo Thiên chúa giáo cùng Cơ đốc giáo, song đối với chuyện vợ của Lâu thiếu soái là một người đàn ông, cũng không biểu hiện ra quá nhiều sự mất tự nhiên.
Quả nhiên, ở trước mặt chính trị và lợi ích, tín ngưỡng tôn giáo cũng sẽ bị vứt vào trong xó.
Lâu Tiêu cùng Lý Cẩn Ngôn đi vào chính đường, quỳ gối trước Lâu đại soái và Lâu phu nhân dập đầu, lễ quan cao giọng xướng.
Đã bái thiên địa, dĩ nhiên là phải khai tiệc. Tất cả đầu bếp trong mấy đại tửu lâu ở bắc thành đều được mời tới phủ đại soái ngày hôm nay, dọn mấy trăm bàn, vậy mà vẫn còn ngồi không đủ, dứt khoát đặt thẳng trong viện, dọn thêm chỗ ngồi khác.
Mấy phó quan đi theo sau Lâu Tiêu tất cả đều có trách nhiệm ngăn rượu giúp thiếu soái, Lý Cẩn Ngôn cũng không trực tiếp bị đưa về phòng tân hôn, vốn là cùng Lâu Tiêu đi mời rượu, sau khi kính qua mấy bàn chính liền bị Lâu phu nhân lôi kéo, bảy cô tám dì, liền biết được người này là phu nhân bộ trưởng người kia là phu nhân cục trưởng.
Nụ cười trên mặt Lý Cẩn Ngôn đã sớm cứng đờ.
Mấy vị công sứ nước ngoài cũng không đến tay không, quà mừng tân hôn bọn họ đưa cho Lâu thiếu soái cùng thiếu soái phu nhân vô cùng đặc biệt, tất cả đều là súng.
Lý Cẩn Ngôn nhìn tôi tớ Lâu gia ôm cái hộp đi xuống, trên trán chợt xuất hiện ba vệt đen, là hắn quá lạc hậu sao? Tặng súng trong hôn lễ, mấy người này đều suy nghĩ thế nào vậy?
Lâu Tiêu vẫn luôn nghiêm nghị trầm mặc, chỉ đến khi gặp công sứ Đức thì mới biểu hiện ra một chút quan biết thân thiết hiếm có. Lâu thiếu soái ở trường quân sự đế quốc năm năm, không phải chỉ học không. Chuyện nguyên soái Von Schilieffen đối xử đặc biệt với một người phương Đông cũng không phải là chuyện bí mật gì trong xã hội thượng lưu Đức và trong quân đội, ngay cả nguyên soái Hindenburg cũng hết sức coi trọng Lâu Tiêu, vua của nước Đức – William đệ nhị còn muốn hẹn gặp hắn, nhưng Lâu Tiêu khi đó đã trở về nước.
Hak Shaw Gentry đã từng phục vụ ở trong quân đội, tin tức vô cùng linh hoạt, hơn nữa trước đó từ trong nước đã gửi điện báo đến, nghĩ tới việc tiếp theo cần phải làm, hắn biểu hiện nhiệt tình rất đúng mực đối với Lâu Tiêu, một cách vô cùng tự nhiên
Lý Cẩn Ngôn đi theo bên người Lâu Tiêu, thấy Lâu thiếu soái dùng tiếng Đức lưu loát trò chuyện với công sứ Đức, còn không hiểu gì, về sau nghe được từ miệng hắn tiếng Anh, tiếng Pháp, thậm chí là tiếng Ý, trên mặt Lý Cẩn Ngôn không che giấu được ngạc nhiên. Chờ đến công sứ Nga trước mặt, Lâu thiếu soái đột nhiên không lên tiếng, rất hiển nhiên, thái độ của Lâu đại soái đối với lão già lông lá này cũng trực tiếp ảnh hưởng đến Lâu thiếu soái. Trên mặt Silvitz có phần khó coi, nhưng so với Honda Kumataro, đãi ngộ của hắn đã coi như không tệ, chí ít thì Lâu thiếu soái cũng gật đầu với hắn một cái, về phần tên Nhật Bản thân cao chưa tới bả vai Lâu thiếu soái kia, trực tiếp bị thiếu soái xem như không khí làm như không thấy.
Lý Cẩn Ngôn không nhịn được muốn cười, Lâu Tiêu cúi đầu nhìn hắn một cái, chợt nhéo lỗ tai hắn một chút: “Muốn cười thì cười đi.”
“Hả?”
“Quả thực buồn cười.”
“…”
Rõ ràng Lý tam thiếu vẫn không thể theo kịp tốc độ tư duy của Lâu thiếu soái. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, chân mày không nhịn được mà cau lại, Lâu thiếu soái này, tựa hồ không quá giống với tưởng tượng trước đây của hắn, cảm giác thế nào nhỉ, người này có chút nghịch ngợm thích gây chuyện?
Quân nhân phần lớn vẫn còn ở đây, sau đó mượn dịp say rượu, càng ngày càng không kiêng kị gì. Lâu phu nhân biết, Lâu Tiêu có thể ứng phó đến bây giờ đã là không dễ dàng, liền kiếm cớ để Lâu Tiêu mang Lý Cẩn Ngôn xuống nghỉ ngơi.
“Đám anh em kia của cha con, ồn ào lên là không còn tiết tháo, đừng có hùa theo bọn họ.” Lâu phu nhân dặn dò Lâu thiếu soái mấy tiếng, quay đầu nhìn về phía Lý Cẩn Ngôn: “Đứa bé ngoan, hôm nay hẳn là con đã mệt chết rồi ha?”
Mặt của Lý Cẩn Ngôn có chút hồng, hắn tự nhận tửu lượng cũng không tệ lắm, nhưng vẫn không sao so bì được với đám quân nhân vô lại này, lại chịu không nổi nhiều người, chú này bác kia, đầu cũng có chút choáng váng.
“Phu nhân, con không sao.”
Lâu phu nhân nở nụ cười: “Còn gọi phu nhân? Đều là người nhà với nhau rồi, xưng hô này cũng nên sửa lại đi chứ?”
Lý Cẩn Ngôn há miệng, rốt cuộc vẫn kêu một tiếng: “Mẹ.”
“Ai da!” Lâu phu nhân cười đến hài lòng, bởi vì vui vẻ nên vừa rồi cũng không nhịn được uống thêm vài ly, cơn say rượu mạnh mẽ dâng lên, có chút choáng váng đầu, phân phó nha đầu đưa Lâu Tiêu và Lý Cẩn Ngôn xuống nghỉ ngơi, quay đầu thì liền nghe đám quân binh vô lại uống nhiều kia la hét ầm ĩ đòi nháo động phòng, lập tức lông mày bà dựng lên: “Ai dám đi nháo động phòng của con ta, ta liền bắt đại soái trừ một năm quân lương nhánh quân của hắn!”
Lời này vừa dứt, mấy người ồn ào sôi nổi nhất trực tiếp từ trên ghế trượt xuống đất, không dám ho he một tiếng.
Phu nhân, uy vũ!
Lâu Tiêu rảo bước thật nhanh, cả đường đi đều lôi cánh tay của Lý Cẩn Ngôn, bước vào phòng tân hôn.
Chữ hỉ đỏ chót dán trên tường, màn đỏ rũ xuống, chăn cưới được thêu đồ án uyên ương hí thủy. Nến đỏ long phượng to bằng cánh tay trẻ em đang cháy, trên bàn bày hơn mười mâm quả hạch cùng bánh điểm tâm, ánh mắt Lý Cẩn Ngôn chuyển sang trên giường, trong lòng không nhịn được nhớ tới điều đã từng thấy trong mấy bộ phim truyền hình, trên giường này chẳng lẽ còn vẩy hoa quế hạt sen táo đỏ các thứ sao? Hai nam nhân sớm sinh quý tử? Vậy xem như đây là một chuyện tiếu lâm đi.
Chờ chút!
Lý Cẩn Ngôn đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn Lâu Tiêu, Lâu thiếu soái mặt không chút biểu tình đang cởi hai nút áo quân phục, lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng cùng yết hầu nhô ra.
Trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt kia lại đen đến phát sáng.
Trong lòng của Lý Cẩn Ngôn có chút bồn chồn, không nhịn được lui về phía sau một bước, việc này, hình như có chút không ổn a…
Con trai độc nhất của Lâu đại soái kết hôn, quan viên lớn nhỏ ở sáu tỉnh Bắc Kì, bất kể gần hay xa, đều phải chạy đến chúc mừng, cho dù bị công việc níu chân không thể tới được, cũng phải sai người đưa lên một phần quà mừng, giống như là một cuộc tranh tài, hồng bao của người này so với người kia càng thêm dày.
Quà mừng của nhóm quan văn có thể nói là đa dạng đủ loại, đồ cổ tranh cổ từ triều địa trước đến hàng ngoại nhập phương Tây, cái gì cần có đều có, còn nhóm võ quan tất cả đều giống nhau – tặng bạc.
Một sư trưởng đi theo Lâu đại soái nam chinh bắc chiến hơn hai mươi năm, vỗ vỗ cái bụng có chút phát tướng, cười ha hả nói: “Đại soái, tôi cùng mấy anh em đều là mấy tên già đầu thô kệch, cũng không học được mấy chuyện phong nhã của đám văn nhân kia, thật sự thì mấy cái này đều là chút tâm ý của bọn tôi, ngài nghìn vạn lần đừng bắt bẻ! Không cần quan tâm nghìn tốt vạn tốt, bạc vẫn là tốt nhất!”
Nói xong, cả phòng đều cười vang, ngay cả các quan văn từ trước đến nay không thể nào hòa hợp với những quân nhân này cũng không kiềm được mà nở nụ cười.
Trong chính phủ phương Bắc, quan viên của sáu tỉnh Bắc Kì tự tạo phe cánh, phần lớn bọn họ là đi theo Lâu đại soái lập nghiệp, lại theo Lâu đại soái một đường phong quang đi tới, lòng trung thành đối với Lâu đại soái tuyệt không thể nghi ngờ. Dù cho mâu thuẫn nội bộ có lớn cách mấy, vào thời điểm đối ngoại, vẫn có thể trên dưới một lòng.
Sở dĩ tổng thống Tư Mã gần hai năm nay đối với Lâu đại soái kiêng kị như vậy, hẳn là tránh không khỏi quan hệ đến hệ thống quan viên của sáu tỉnh Bắc Kì. Nôm na mà nói, chính phủ phương Bắc là một triều đình lớn thì sáu tỉnh Bắc Kì chính là một triều đình nhỏ. Cho dù Lâu đại soái không hề có tâm tư làm phản, tổng thống vẫn đứng ngồi không yên. May mà phương Nam còn có một Trịnh Hoài Ân nắm giữ, nếu không tổng thống Tư Mã cùng Lâu đại soái xé rách da mặt với nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Trong nhà Lâu đại soái làm hỉ sự, cũng có không ít thành viên trọng yếu trong chính phủ phương Bắc đến chúc mừng, trong đó Bộ trưởng bộ Giao thông đương nhiệm Triển Trường Thanh là em rể của Lâu đại soái, chính thất phu nhân là em ruột của Lâu phu nhân, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn kém một chút thôi đã trở thành thông gia cùng Lâu đại soái, thân càng thêm thân. Bộ trường Triển cùng Triển phu nhân nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy tiếc hận, trách ai được, vẫn đành phải trách cô nương nhà mình không có phúc khí.
Lâu phu nhân và Triển phu nhân là chị em ruột cùng cha cùng mẹ, cảm tình từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt. Việc đính hôn trước đây không thành, hai chị em đều có chút tiếc nuối. Bên ngoài một dạo còn có tin đồn hai chị em trở mặt thành thù, khiến cho anh cả của nhà mẹ đẻ Lâu phu nhân tự mình đến hỏi. Hôm nay Triển phu nhân đích thân đến đây chúc mừng, mọi lời đồn đãi đều tự sụp đổ. Lâu phu nhân cũng vì dụng tâm của em gái mà xúc động, vội vàng lôi kéo tay Triển phu nhân, “Thực là mong muội đến quá đi.”
Triển phu nhân cười nói: “Tỷ trông ta sao? Là trông hồng bao của ta chứ gì?”
“Lời này muội nói cũng không ngại rùng mình, cháu ngoại trai của muội kết hôn, muội thân làm dì cũng không nên biểu hiện một chút gì đó sao? Còn không biết xấu hổ mà đem đến khoe khoang.”
“Trường Thanh nhà ta đây chính là nha môn trong sạch, ta chính là keo kiệt đấy, đi tay không đến ăn tiệc đấy, tỷ còn có thể làm gì nào, chẳng lẽ lại đem ta đá đi?”
“Muội a!”
Lâu phu nhân nghe Triển phu nhân nhắc đến chuyện tình của Triển Trường Thanh, trong lòng khẽ động, nhưng trước mắt cũng không hỏi kĩ càng, chỉ thoáng ra hiệu cho Triển phu nhân, khoát khoát tay, để sau hẵng nói.
Triển phu nhân hiểu ý, cũng không nói thêm gì nữa, giúp Lâu phu nhân cùng chào hỏi quan viên đến đây chúc mừng.
Bên này đang náo nhiệt, ngoài cửa đột nhiên một trận huyên náo, “Tổng thống đích thân đến!”
“Tổng thống đến đây?”
Lâu đại soái lập tức đi ra ngoài đón, Lâu phu nhân cũng nhanh nhẹn đi lên mấy bước, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, những người khác không biết, vẫn chỉ xem tổng thống là nhớ đến vị anh em kết nghĩa này, thế nhưng Lâu đại soái cùng Lâu phu nhân biết rõ, tổng thống đi chuyến này, tám phần mười không phải đơn giản là đến uống chén rượu mừng như vậy.
Xe con đen cắm cờ xí năm màu của phủ tổng thống dừng ở trước phủ đại soái, nhân viên bảo vệ đi theo tản ra khắp nơi, theo sau đó vẫn còn mấy chiếc xe khác.
Tài xế mở cửa xe, tổng thống Tư Mã mặc âu phục, dưới chân là giày da màu đen, càng tôn lên thân hình cao lớn của ông, quai hàm vuông vắn, lông mày dày đậm, nhìn diện mạo của ông thật sự là không giống với một chính khách mà lại càng giống với một vị tướng quân quanh năm dẫn binh đi đánh giặc. Ai có thể nghĩ tới, một người đàn ông nhìn thô kệch như vậy lại ngồi ở trên vị trí tổng thống chính phủ phương Bắc, cầm trong tay một nhánh quân đội mạnh mẽ, quân phiệt lớn nhỏ ở phương Bắc chỉ có thể cúi đầu hàng phục.
“Hiền đệ, hôm nay cháu trai kết hôn, vi huynh đến xin uống một chén rượu mừng, đệ sẽ không từ chối đón tiếp ta chứ?”
“Làm sao có thể!” Lâu đại soái cười ha ha một tiếng: “Đại ca đây là cho ta mặt mũi vô cùng lớn mà! Làm đệ đệ chỉ có cao hứng, chỗ nào sẽ không hoan nghênh chứ? Nhưng mà đại ca à, huynh mang người đến, lễ cũng đem theo không ít chứ hả?”
Lâu đại soái cố tình nói trắng ra mấy lời thô lỗ, mà ở trong mắt người ngoài ông là một tên quân nhân thô kệch lỗ mãng, cái cách nói chuyện và làm việc như thế này mới đúng là bình thường.
Lâu phu nhân không hài lòng liếc Lâu đại soái, nhìn tổng thống Tư Mã cười nói: “Đại ca, huynh đừng để ý đến hắn, huynh có thể tới đã là một phần đại lễ rồi.”
“Vẫn là em dâu biết nói chuyện.” Tổng thống Tư Mã cười cười, nói tiếp: “Không chỉ có mỗi ta tới, muội xem một chút, còn có ai?”
Mọi người lúc này mới đưa mắt nhìn sang mấy chiếc xe đi theo sau xe tổng thống, từ cửa xe lục tục mở ra, âm thanh hít khi lập tức nổi lên tứ phía.
Xuống xe trước là một người trung niên nhìn hơi già dặn, gầy gò, trên người mặc trường bào tiền triều làm áo khoác ngoài, thế nhưng lại mang khuôn mặt của người phương Tây. Đừng xem tướng mạo của vị trung niên người ngoại quốc này tầm thường, lại không ai dám khinh thường, hắn chính là đại công sứ Anh Quốc đóng tại Trung Hoa – Jordan, ngay cả Từ Hi lão thái hậu cũng từng bị lão cáo già này lừa vài lần, sau khi chính phủ hai miền nam bắc giằng co, chính quyền phương Nam một mực tuyên bố mình mới đúng là chính thống, mà Jordan đứng đầu công sứ các quốc gia lại chưa từng bày tỏ thái độ rõ ràng, không thừa nhận phương Nam, cũng không đắc tội với phương Bắc, quả nhiên là thuận lợi mọi bề, ai cũng không đắc tội, hai bên đều được chỗ tốt.
“Lâu đại soái, xin chúc mừng!” Jordan học theo dáng vẻ của người bản xứ, hai tay ôm quyền, cười đến mặt đầy nếp nhăn.
Lâu đại soái hiển nhiên không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền đáp lễ: “Đa tạ.”
Sau Jordan là công sứ Pháp đóng tại Trung Hoa Pan Soleil, công sứ Đức đóng tại Trung Hoa Hak Shaw Gentry, công sứ Hợp chủng quốc Bắc Mỹ đóng tại Trung Hoa Carvo, công sứ Ý đóng tại Trung Hoa Verdes Sforza, công sứ Nga đóng tại Trung Hoa Silvitz, công sứ Nhật Bản đóng tại Trung Hoa Irakusetto Hikokichi không đích thân đến, đi tới chính là thư kí được công sứ ủy quyền Honda Kumataro.
Ngoại trừ Jordan, mấy người công sứ phương Tây đều cao lớn cường tráng, chỉ có Honda Kumataro là có vóc người vừa đến một thước năm, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực bày ra một bộ dáng ngạo mạn, nhìn thế nào cũng thấy tức cười.
Mấy người trẻ tuổi đi theo cha mẹ cùng đến chúc mừng, trốn phía sau đám người, nén cười đến đau bụng.
Tổng thống và công sứ các quốc gia đóng tại Trung Hoa vừa đến, toàn bộ không gian càng thêm náo nhiệt. Binh sĩ phụ trách phòng vệ phủ đại soái tất cả đều xốc lên mười hai vạn phần tinh thần, ngày hôm nay nơi này chính là chốn tụ tập một đám đại quan của chính phủ phương Bắc, nếu như xảy ra sự cố gì, tất cả đều gánh không nổi đâu!
So với đại quan chính phủ, nhóm quân phiệt đốc soái thực sự nắm trong tay các vùng phương Bắc đa phần lại không tiện đến đây, nhất là Hàm An Sơn của Sơn Đông và Tống Kỳ Ninh của Hồ Bắc, quả nhiên một bước cũng không đi, Hàm An Sơn đang tranh chấp với Tống Chu của sáu tỉnh Nam Kì, thường thường nổ vài phát pháo, đánh vài ngọn thương, Hồ Bắc mà Tống Kỳ Ninh đang canh giữ từ xưa đến nay chính là tứ chiến chi địa, còn có một nhà xưởng công binh Hán Dương, không nói phương Nam, ngay cả Mã Khánh Tường cũng nhìn Hồ Bắc mà chảy nước miếng.
Thế nhưng, Tống Kỳ Ninh người không tới nhưng lễ lại tới, còn vừa vặn đưa sau tổng thống Tư Mã.
“Hồ Bắc tống đốc dâng tiền mừng mười vạn viên chỉnh!”
Số lượng đây không phải là nhỏ, mọi người ở đây, ngay cả tổng thống Tư Mã cũng không nhịn được có phần kinh ngạc. Phải biết rằng, thời buổi bây giờ, một trăm đồng bạc xấp xỉ đủ cho sinh hoạt của một nhà năm miệng ăn trong một năm, Tống Kỳ Ninh này vừa vung tay chính là mười vạn, ngoại trừ chứng tỏ hắn trong tay rất giàu có ra thì còn chứng minh điều gì nữa? Quan hệ giữa hắn và Lâu Thịnh Phong quả nhiên không bình thường!
Lâu đại soái cũng không ngờ tới Tống Kỳ Ninh lại vung tay mạnh bạo như vậy, ngay sau đó, Hàm An Sơn của Sơn Đông, Diêm Hoài Ngọc của Sơn Tây, quà mừng của Thanh Hải Mã Khánh Thụy cũng lục tục được đưa đến, những thứ này đốc suất thống lĩnh các tỉnh xuất thủ đều là vật bất phàm, mặc dù không giống với Tống Kỳ Ninh vừa vung tay đã là mười vạn, song ít nhất cũng ba vạn.
Đến Mã Khánh Tường của Thiểm Tam, lại một hồi chê cười ầm ĩ, tên râu ngựa này không đưa tiền mà trực tiếp tặng cho Lâu đại soái ba trăm con chiến mã thể tráng béo tốt, thêm vào đó còn đưa tới hai đầu gấu trúc đầu tròn tròn, trên mình đen trắng hai màu.
“Đây là, gấu mèo?”
Phía Tây bắt đầu từ Nam Túc, khu vực dãy núi Tần Lĩnh – nơi giao nhau của phần phía Nam Thiểm Tây và phần phía Bắc Tứ Xuyên, là một trong những khu vực sinh sống chủ yếu của gấu trúc. Gấu trúc Tần Lĩnh so ra giống như gấu trúc Tứ Xuyên, từ trước đến giờ được xưng tụng là mỹ nhân trong số quốc bảo.
Hiện tại, gấu trúc còn chưa có trở thành quốc bảo, chỉ là càng thêm hiếm thấy so với những loài động vật khác mà thôi.
“Mã Khánh Tường này cũng thực có ý tứ.” Lâu đại soái nhìn hai thứ giống gấu mà không phải là gấu ở trong lồng tre, loài động vật có tướng mạo làm cho người ta yêu thích, tay sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình: “Sao hắn lại nghĩ ra tặn thứ này?”
So với Lâu đại soái, Lâu phu nhân vô cùng yêu thích hai đầu gấu trúc này, những vị phu nhân tiểu thư khác cũng nhìn đến thán phục không thôi, thoạt nhìn thì ngốc ngốc, nếu không phải cách lồng, cũng không biết tập tính, có lẽ đã có người trực tiếp thò tay vào sờ.
“Thiếu soái đã đón dâu trở về!”
Đúng lúc này, lại một hồi huyên náo ồn ào, tiếng vó ngựa cùng tiếng kèn Xô-na càng ngày càng gần, mọi người trong phủ đại soái biết rõ đây là Lâu thiếu soái nghênh đón tân nương tử đã trở lại, Lâu đại soái cùng Lâu phu nhân liền mang vẻ mặt tươi cười, nụ cười cũng thật tâm thật ý hơn nhiều so với vừa rồi.
Có điều, đoàn người Lâu Tiêu vừa xuất hiện ở trước mặt mọi người, toàn bộ hiện trường đều im lặng ba phút.
Phủ đại soái hôm nay là đi đón dâu mà, không phải là đi cướp dâu đâu nhỉ?
Những người đi theo sau đoàn kỵ mã của thiếu soái là gia nhân đưa dâu của Lý gia phải không? Tại sao lại chật vật như vậy? Còn có những người thổi kèn Xô-na cùng đánh trống, có vài người hai mắt đã trắng dã, còn kém miệng sùi bọt mép nữa thôi.
Đây là, làm hỉ sự ư?
Lâu phu nhân nhìn Lý Cẩn Ngôn đang giãy dụa muốn thoát ra khỏi áo khoác liền biết con trai mình nhất định lại cố tình gây sự.
Lý Cẩn Ngôn được Lâu Tiêu đỡ xuống từ trên ngựa, chân vừa mới chạm đất đã nhũn ra. Hắn không bao giờ nói cưỡi ngựa là chuyện tốt nữa, không trải qua huấn luyện đặc biệt, cưỡi trên lưng ngựa chạy một đường, quả nhiên là chịu tội mà!
Tay Lâu Tiêu từ đầu đến cuôi vẫn không rời khỏi người của Lý Cẩn Ngôn. Lâu phu nhân thấy không ra thể thống gì cả, chả lẽ để cho con trai phải ôm con dâu một mạch bái đường rồi vào động phòng?
Lâu đại soái trái lại không để bụng, gật đầu, ừm, thằng nhóc này không tệ, có phong thái của lão cha hắn năm đó!
Sau khi mọi người phục hồi lại tinh thần, đều mở miệng chúc mừng tới tấp, ai cũng không phải kẻ không có mắt mà mở miệng nói cái gì không hợp với quy củ vào lúc này, tân nương sao lại không có khăn trùm đầu các loại.
Về chuyện tân nương tử là đàn ông thì cũng không có gì hiếm lạ. Tiếng tăm Lâu Tiêu khắc thê như sấm bên tai, chuyện đạo sĩ phán mệnh, nói hắn chỉ có thể lấy một nam thê cũng không phải là bí mật gì, đa số đều đã sớm nghe qua.
Lâu thiếu soái mặc dù bá đạo, nhưng cũng sẽ không thực sự không quan tâm gì mà làm theo ý mình.
Ánh mắt Lâu phu nhân quét tới, hắn liền buông Lý Cẩn Ngôn ra, Lý Cẩn Ngôn liền cảm thấy hô hấp thông suốt, len lén sờ sờ phía sau thắt lưng của mình, chắc chắn là bầm rồi.
Người Lý gia đi đưa dâu được quản gia Lâu gia đưa xuống dưới tiếp đãi, kế tiếp là cô dâu chú rể bái đường. Lâu đại soái khách khí đưa tay mời Tư Mã Quân ngồi vào chính vị, tổng thống Tư Mã vội vã xua tay: “Cái này không thể được, hôm nay là con trai đệ kết hôn, ta không thể ngồi ở đây!”
Lâu đại soái cũng chỉ là khách khí cho có lệ, thấy tổng thống Tư Mã khước từ, liền cùng Lâu phu nhân đồng thời ngồi lên ghế chính vị, tổng thống Tư Mã và công sứ các quốc gia khác ở một bên dự lễ, quan viên lớn nhỏ của chính phủ phương Bắc và của quân đoàn chính phủ sáu tỉnh Bắc Kì cũng không dồn hết tâm trí đi phân chỗ ngồi, nhưng rốt cuộc ai với ai không hợp nhau, ai với ai là cùng một phe, chỉ vừa liếc mắt qua liền biết ngay.
Trong mấy công sứ các quốc gia cũng có không ít người theo Thiên chúa giáo cùng Cơ đốc giáo, song đối với chuyện vợ của Lâu thiếu soái là một người đàn ông, cũng không biểu hiện ra quá nhiều sự mất tự nhiên.
Quả nhiên, ở trước mặt chính trị và lợi ích, tín ngưỡng tôn giáo cũng sẽ bị vứt vào trong xó.
Lâu Tiêu cùng Lý Cẩn Ngôn đi vào chính đường, quỳ gối trước Lâu đại soái và Lâu phu nhân dập đầu, lễ quan cao giọng xướng.
Đã bái thiên địa, dĩ nhiên là phải khai tiệc. Tất cả đầu bếp trong mấy đại tửu lâu ở bắc thành đều được mời tới phủ đại soái ngày hôm nay, dọn mấy trăm bàn, vậy mà vẫn còn ngồi không đủ, dứt khoát đặt thẳng trong viện, dọn thêm chỗ ngồi khác.
Mấy phó quan đi theo sau Lâu Tiêu tất cả đều có trách nhiệm ngăn rượu giúp thiếu soái, Lý Cẩn Ngôn cũng không trực tiếp bị đưa về phòng tân hôn, vốn là cùng Lâu Tiêu đi mời rượu, sau khi kính qua mấy bàn chính liền bị Lâu phu nhân lôi kéo, bảy cô tám dì, liền biết được người này là phu nhân bộ trưởng người kia là phu nhân cục trưởng.
Nụ cười trên mặt Lý Cẩn Ngôn đã sớm cứng đờ.
Mấy vị công sứ nước ngoài cũng không đến tay không, quà mừng tân hôn bọn họ đưa cho Lâu thiếu soái cùng thiếu soái phu nhân vô cùng đặc biệt, tất cả đều là súng.
Lý Cẩn Ngôn nhìn tôi tớ Lâu gia ôm cái hộp đi xuống, trên trán chợt xuất hiện ba vệt đen, là hắn quá lạc hậu sao? Tặng súng trong hôn lễ, mấy người này đều suy nghĩ thế nào vậy?
Lâu Tiêu vẫn luôn nghiêm nghị trầm mặc, chỉ đến khi gặp công sứ Đức thì mới biểu hiện ra một chút quan biết thân thiết hiếm có. Lâu thiếu soái ở trường quân sự đế quốc năm năm, không phải chỉ học không. Chuyện nguyên soái Von Schilieffen đối xử đặc biệt với một người phương Đông cũng không phải là chuyện bí mật gì trong xã hội thượng lưu Đức và trong quân đội, ngay cả nguyên soái Hindenburg cũng hết sức coi trọng Lâu Tiêu, vua của nước Đức – William đệ nhị còn muốn hẹn gặp hắn, nhưng Lâu Tiêu khi đó đã trở về nước.
Hak Shaw Gentry đã từng phục vụ ở trong quân đội, tin tức vô cùng linh hoạt, hơn nữa trước đó từ trong nước đã gửi điện báo đến, nghĩ tới việc tiếp theo cần phải làm, hắn biểu hiện nhiệt tình rất đúng mực đối với Lâu Tiêu, một cách vô cùng tự nhiên
Lý Cẩn Ngôn đi theo bên người Lâu Tiêu, thấy Lâu thiếu soái dùng tiếng Đức lưu loát trò chuyện với công sứ Đức, còn không hiểu gì, về sau nghe được từ miệng hắn tiếng Anh, tiếng Pháp, thậm chí là tiếng Ý, trên mặt Lý Cẩn Ngôn không che giấu được ngạc nhiên. Chờ đến công sứ Nga trước mặt, Lâu thiếu soái đột nhiên không lên tiếng, rất hiển nhiên, thái độ của Lâu đại soái đối với lão già lông lá này cũng trực tiếp ảnh hưởng đến Lâu thiếu soái. Trên mặt Silvitz có phần khó coi, nhưng so với Honda Kumataro, đãi ngộ của hắn đã coi như không tệ, chí ít thì Lâu thiếu soái cũng gật đầu với hắn một cái, về phần tên Nhật Bản thân cao chưa tới bả vai Lâu thiếu soái kia, trực tiếp bị thiếu soái xem như không khí làm như không thấy.
Lý Cẩn Ngôn không nhịn được muốn cười, Lâu Tiêu cúi đầu nhìn hắn một cái, chợt nhéo lỗ tai hắn một chút: “Muốn cười thì cười đi.”
“Hả?”
“Quả thực buồn cười.”
“…”
Rõ ràng Lý tam thiếu vẫn không thể theo kịp tốc độ tư duy của Lâu thiếu soái. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, chân mày không nhịn được mà cau lại, Lâu thiếu soái này, tựa hồ không quá giống với tưởng tượng trước đây của hắn, cảm giác thế nào nhỉ, người này có chút nghịch ngợm thích gây chuyện?
Quân nhân phần lớn vẫn còn ở đây, sau đó mượn dịp say rượu, càng ngày càng không kiêng kị gì. Lâu phu nhân biết, Lâu Tiêu có thể ứng phó đến bây giờ đã là không dễ dàng, liền kiếm cớ để Lâu Tiêu mang Lý Cẩn Ngôn xuống nghỉ ngơi.
“Đám anh em kia của cha con, ồn ào lên là không còn tiết tháo, đừng có hùa theo bọn họ.” Lâu phu nhân dặn dò Lâu thiếu soái mấy tiếng, quay đầu nhìn về phía Lý Cẩn Ngôn: “Đứa bé ngoan, hôm nay hẳn là con đã mệt chết rồi ha?”
Mặt của Lý Cẩn Ngôn có chút hồng, hắn tự nhận tửu lượng cũng không tệ lắm, nhưng vẫn không sao so bì được với đám quân nhân vô lại này, lại chịu không nổi nhiều người, chú này bác kia, đầu cũng có chút choáng váng.
“Phu nhân, con không sao.”
Lâu phu nhân nở nụ cười: “Còn gọi phu nhân? Đều là người nhà với nhau rồi, xưng hô này cũng nên sửa lại đi chứ?”
Lý Cẩn Ngôn há miệng, rốt cuộc vẫn kêu một tiếng: “Mẹ.”
“Ai da!” Lâu phu nhân cười đến hài lòng, bởi vì vui vẻ nên vừa rồi cũng không nhịn được uống thêm vài ly, cơn say rượu mạnh mẽ dâng lên, có chút choáng váng đầu, phân phó nha đầu đưa Lâu Tiêu và Lý Cẩn Ngôn xuống nghỉ ngơi, quay đầu thì liền nghe đám quân binh vô lại uống nhiều kia la hét ầm ĩ đòi nháo động phòng, lập tức lông mày bà dựng lên: “Ai dám đi nháo động phòng của con ta, ta liền bắt đại soái trừ một năm quân lương nhánh quân của hắn!”
Lời này vừa dứt, mấy người ồn ào sôi nổi nhất trực tiếp từ trên ghế trượt xuống đất, không dám ho he một tiếng.
Phu nhân, uy vũ!
Lâu Tiêu rảo bước thật nhanh, cả đường đi đều lôi cánh tay của Lý Cẩn Ngôn, bước vào phòng tân hôn.
Chữ hỉ đỏ chót dán trên tường, màn đỏ rũ xuống, chăn cưới được thêu đồ án uyên ương hí thủy. Nến đỏ long phượng to bằng cánh tay trẻ em đang cháy, trên bàn bày hơn mười mâm quả hạch cùng bánh điểm tâm, ánh mắt Lý Cẩn Ngôn chuyển sang trên giường, trong lòng không nhịn được nhớ tới điều đã từng thấy trong mấy bộ phim truyền hình, trên giường này chẳng lẽ còn vẩy hoa quế hạt sen táo đỏ các thứ sao? Hai nam nhân sớm sinh quý tử? Vậy xem như đây là một chuyện tiếu lâm đi.
Chờ chút!
Lý Cẩn Ngôn đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn Lâu Tiêu, Lâu thiếu soái mặt không chút biểu tình đang cởi hai nút áo quân phục, lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng cùng yết hầu nhô ra.
Trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt kia lại đen đến phát sáng.
Trong lòng của Lý Cẩn Ngôn có chút bồn chồn, không nhịn được lui về phía sau một bước, việc này, hình như có chút không ổn a…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook