Cẩn Ngôn
-
Chương 136
Tô giới Nhật ở Thiên Tân tạm thời bị Trung Quốc tiếp quản, người dân trong bốn tô giới Nhật ở Hán Khẩu, Tô Châu, Hàng Châu, Trùng Khánh đều cảm thấy bất an.
Dù trên báo có viết rõ chuyện tô giới Nhật ở Thiên Tân quả thực là do nội loạn của kiều bào Nhật Bản, quân đội Trung Quốc chỉ tạm thời tiếp quản, nhưng khi một Trung đoàn quân Hà Bắc bắt đầu tiến vào tô giới Nhật, dọn dẹp hiện trường hỏa hoạn, đạp đổ nhiều công trình Nhật Bản cũng như xây dựng quân doanh thì đã có người nhận ra được, kỳ hạn “tạm thời tiếp quản” này e rằng sẽ rất lâu, lâu đến nỗi người Nhật Bản không còn cách nào có thể sống yên trên đất Thiên Tân.
Đối với việc này, tô giới Pháp ở giáp đó không có ý kiến gì, người Nga cũng không có động tĩnh, nước Ý cách một dòng sông tự nhiên cũng sẽ không làm chim đầu đàn. Hơn nữa, các nước Anh, Pháp, Mỹ đều nhận được phần lợi cho mình, cho nên việc quân đội Trung Quốc xây dựng quân doanh ở tô giới Nhật, hành động với ý đồ đóng quân dài hạn kia bị triệt để xem nhẹ.
Trên báo không đưa tin, song người dân sống trong thành phố Thiên Tân lại tụm năm tụm ba đến xem náo nhiệt.
Kiều bào Nhật Bản trong tô giới, trừ bỏ mạng và mất tích ra thì toàn bộ đều bị gán cho đủ loại tội danh rồi tống vào ngục giam. Trước khi lãnh sự Nhật Bản mới được phái đến trú tại Thiên Tân, bọn họ chỉ có nước tiếp tục ngốc ở trong đó.
Toàn bộ kiều bào Triều Tiên bị đuổi đi, tài sản ở Thiên Tân đều bị lấy đi, toàn thân trên dưới chỉ có một bộ quần áo, phụ nữ thì có lẽ còn giữ được mấy kiện trang sức, nhưng thời điểm chưa ra khỏi Thiên Tân đã bị đồng bào cướp mất. Không phải không có người phản kháng, nhưng binh sĩ Hà Bắc không còn khách khí như trong dĩ vãng. Thấy qua thái độ của đại binh sáu tỉnh Bắc Kỳ đối đãi với Nhật kiều và nhị quỷ tử, tất cả bọn họ đều cảm thấy bản thân chẳng ra dáng một thằng đàn ông!
Đám quân Hà Bắc vừa “man” lên, mấy tên nhị quỷ tử này liền thảm.
Thành thật nhận mệnh rồi rời đi thì còn được, phản kháng gây rối đều sẽ bị ăn đập, tựa như trước đây bọn họ ỷ vào thế lực của người Nhật rồi làm ra những hành động y như thế với người dân Trung Quốc. Gia nô ba họ, để người Nhật Bản làm gia nô ba họ ở Trung Quốc diễu võ dương oai nhiều năm như vậy, cũng nên trả nợ đi là vừa.
Người Trung Quốc vốn sinh hoạt ở tô giới Nhật đều bị đưa đi xem xét kỹ càng, Hán gian thì bị xử bắn trước mặt toàn bộ dân chúng Thiên Tân. Sòng bạc, kỹ viện, quán thuốc phiện đều là của cải phi pháp, không cần biết là ở trong hay ngoài tô giới Nhật, một đồng cũng không để lại. Về phần những người mưu sinh ở những nơi kia, nhưng lại có chút khiến người ta đau đầu.
Nhất là những kỹ nữ, phần lớn đều bị lừa gạt hoặc bị người nhà bán vào trong đó. Các cô có người bần cùng khốn khổ, cũng có người gia cảnh không tồi, thậm chí còn có mấy người có ăn học qua, một khi vào nơi đó, không nói tới việc liên hệ với người nhà, cho dù có muốn bước ra khỏi tô giới một bước cũng là điều không thể. Chuyện cho tới bây giờ, các cô ấy có nhà cũng không muốn về, hoặc nói, không về được. Một khi bị người ta biết các cô làm cái nghề này, có vài người có lẽ còn có thể tìm được lối thoát, cùng lắm thì lại bị người nhà bán đi lần nữa, song lại có vài người chỉ còn một con đường chết. Nhất là những học sinh và tiểu thư nhà giàu bị lừa bán, chỉ e càng là như vậy.
“Trung đoàn trưởng, việc này sắp xếp thế nào đây ạ?”
Tiểu đoàn trưởng phụ trách giải quyết mang vẻ mặt đau khổ, mấy người phụ nữ này có người thì mạnh mẽ, ngồi dưới đất khóc lóc mắng chửi, mắng đám người Nhật không được chết tử tế, mắng người nhà bán các cô vào không phải này kia. Lại có người chẳng hé môi mà chỉ rơi lệ, cũng không biết các cô làm thế nào mà tránh được cuộc bạo loạn kia. Đều là người Trung Quốc, không thể bắt lại giống như người Nhật Bản, cũng không thể dùng gậy đuổi đi giống như người Triều Tiên được.
“Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?” Trung đoàn trưởng trừng mắt: “Nếu không thì như thế này, không phải còn có mấy tòa nhà chưa bị hủy sao? Trước tiên cứ sắp xếp cho các cô ấy tới đó cái đã, tôi đi xin chỉ thị của Sư đoàn trưởng, xem việc này xử lí thế nào.”
“Rõ!”
“Còn nữa, nhắc nhở các anh em, đừng có mà gây chuyện.”
“Rõ!”
Tiểu đoàn trưởng gãi gãi đầu, quay lại nhìn thoáng qua, vẫn là không nói, từ lúc cùng ăn chung nồi cơm với Lữ đoàn Độc Lập của Lâu Thiếu soái, “giác ngộ” của binh sĩ dưới quyền hắn đều nâng cao không ít, không quấy nhiễu dân chúng, quân phục cũng không lôi thôi như trước kia, đối với nhóm phụ nữ này, ngay cả một câu nói lung tung cũng không có.
Chỉ là cũng có chỗ khiến hắn phát cáu. Đám binh lính vô lại này không phải nói Lữ đoàn Độc Lập 1 ngày 3 bữa, mỗi bữa đều là đồ khô, thậm chí có thể bắt gặp chút dầu mỡ sao. Bọn họ 1 ngày 2 bữa, còn là một bữa đồ khô một bữa cháo loãng. Thật không công bằng, chí ít phải tăng thêm cho bọn họ một phần, cháo loãng cũng được.
Nghe xong những lời này, Tiểu đoàn trưởng từng kinh qua trường lớp suýt nữa giơ chân đạp hết không chừa thằng nào. Có thể so sánh sao?! Tình huống của sáu tỉnh Bắc Kỳ thế nào, tình huống bên ta là như thế nào? Tuy nói quân lương đều là Chính phủ Liên hiệp thống nhất phát xuống, nhưng quân phục hay cơm nước đều là do chính quyền địa phương giải quyết.
Sáu tỉnh Bắc Kỳ có một thần tài tái thế Lý tam thiếu. Mà Hà Bắc, tuy không thiếu của cải đất đai, nhưng hiển nhiên nào có ai cả ngày đến quân doanh tặng đồ chứ? Hắn thế nhưng lại nghe anh em quân Hà Bắc trở về Sơn Đông nói, người vợ kia của Lâu Thiếu soái thích nhất là tặng đồ cho quân đội, ăn, mặc, dùng, có gì tặng nấy, thứ nào tốt cũng đều đưa sang đó cả.
Bọn họ còn một vẻ hăng hái phô trương, nói rằng mình và ai ai ai trong Sư đoàn 11 sáu tỉnh Bắc Kỳ ở Sơn Đông đã kết bạn bè, bái làm anh em kết nghĩa nè, được tặng mấy lon đồ hộp và không ít vật hiếm lạ nè, còn nói là những thứ đó tiền cũng không đổi được.
Mấy anh em nói ra những lời kia thấy người ngoài không tin thì lập tức móc trong ngực ra một cái hộp sắt, mở nắp hộp ra, bên trong nhét đầy một bọc mì xào nhỏ, bánh quy dùng giấy dầu bao lại, lại còn thêm mấy khối kẹo cứng đủ màu sắc.
“Đây đều là để mang về cho người lớn và trẻ nhỏ trong nhà,” – vị kia đắc chí nói: “Nói chứ, người trên ấy rất trượng nghĩa, đối xử với tôi rất tốt, cũng không lấy tiền của tôi, toàn bộ đều cho không.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Vị kia đảo mắt nhìn xung quanh, ra hiệu cho mọi người tiến gần lại, nhỏ giọng nói: “Mấy người không biết đâu, đừng tưởng chúng ta mỗi tháng lãnh 5 đồng quân lương đã là cao, người ta một tháng là từng này nè!” Nói xong, hắn liền vươn bàn tay ra dấu: “Đây là cái giá thấp nhất. Còn có, cứ ra chiến trường thì đều có tiền trợ cấp. Tôi nghe người anh em kia của tôi bảo, trong đại đội của bọn họ có một đại đầu binh, lần trước ở Nam Mãn Châu chém chết một tên Thiếu tá phía quân Nhật, tiền thưởng đủ mua một con bò. Hắn còn nói, hiện giờ bọn họ đều hóng đánh nhau với tụi nước ngoài, để trút giận cho người mình không nói, lại còn được kiếm thêm phụ cấp.”
Mọi người nghe nói đều hít ngược một hơi.
“Người ta một ngày ba bữa ăn đã là cái gì? Hai cái bánh mì, thịt hộp, canh miến với cải trắng trụng nước sôi, còn có hoa quả, nào là táo, quýt, lại còn có đào đóng hộp nữa, chưa ăn qua chứ gì? Còn có đường khối. Làm cán bộ mới có thêm thuốc lá sợi. Người ta đều là chiếu theo đầu người mà phát. Còn chúng ta á,” hắn bĩu môi: “Có củ cải trắng mà gặm đã là không tệ rồi.”
“Cậu bịa chuyện phải không? Nhà của địa chủ còn không được ăn như vậy nữa là.”
“Sao tôi lại đi lừa cậu làm gì?” Vị kia trừng mắt: “Tôi đã từng ăn một bữa cơm trong doanh trại của bọn họ, vừa vặn hôm ấy bọn họ ăn bánh bao cộng thêm bánh bột ngô, miếng thịt mỡ to hơn nửa bàn tay, còn có trứng vịt muối, mỡ màng óng ánh, mỗi người nửa cái, kẹp trong bánh bao, cắn một miếng, ôi chao ngon miễn bàn. Lại uống một miệng đầy canh, mùi vị kia, chẹp chẹp!”
Một cậu lính 15, 16 tuổi nghe vậy thì chảy cả nước miếng: “Thật sự ăn ngon vậy sao? Nhà em cũng chưa từng ăn ngon như vậy trong lễ mừng năm mới.”
Những người khác cũng mang ánh mắt đăm đăm. Những binh sĩ này trong bụng đều thiếu chất béo, nghe tới miếng thịt mỡ thì không nhịn nổi nuốt nước miếng.
“Anh mày có thể nói dóc sao? Mày cứ tùy tiện tìm một người anh em từ Sơn Đông trở về hỏi một chút sẽ biết. Cũng không thiếu anh em chạy sang bên kia đâu.” Thanh âm của người lính Hà Bắc lại hạ thấp không ít: “Nếu không phải tôi còn mẹ già, vợ hiền và con dại, tôi cũng đi rồi. Qua bên kia liền được ăn ngon uống cay, áo quần mặc vào cũng đẹp hơn không ít…”
Thỉnh thoảng nhớ tới cuộc nói chuyện đã nghe được, Tiểu đoàn trưởng thở dài, quả thực là thua kém người ta, không thể trách các anh em được.
Đi lính cầm lương, khiêng súng ăn cơm lính. Loại công việc mang đầu treo ở cặp quần, ai lại không muốn nhận được một cái giá tốt?
Thế nhưng, trong khoảng thời gian tiếp xúc với quân binh Lữ đoàn Độc Lập, sư đoàn 5 của quân Hà Bắc cũng phát hiện, những binh sĩ của sáu tỉnh Bắc Kỳ này tựa như cũng không chỉ vì thêm mấy đồng bạc mà bán mạng. Bọn họ thường nói cái gì mà trách nhiệm của người lính là bảo vệ quốc gia, bảo hộ dân chúng. Những điều này bọn họ đều có thể hiểu được, có điều, mở rộng lãnh thổ gì gì đó, bọn họ lại có chút lơ mơ.
Hiện tại, Trung Quốc còn bị người nước ngoài ức hiếp, tô giới của các quốc gia rành rành ra đó, muốn đuổi hết tất cả những người nước ngoài ra khỏi đất Trung Hoa còn khó, nói gì tới chuyện bắt chước tổ tiên Hán Đường mở rộng lãnh thổ?
Bất luận là đại đầu binh không biết chữ hay là sĩ quan đã từng đến trường đều cảm thấy ý tưởng này rất không thực tế.
Nhưng thấy mỗi quân binh của Lữ đoàn Độc Lập đều thề son sắt, nhớ tới bọn họ trước kia đã đánh nhau với người Nga, người Nhật và đã thắng rất đẹp, hơn nữa qua vụ việc tiếp quản tô giới Nhật lần này, quân binh trong Sư đoàn 5 quân Hà Bắc lại cảm thấy, đây cũng không phải là lời nói suông.
Một tiểu đội trưởng của Lữ đoàn Độc Lập vừa mới tốt nghiệp không lâu từ trường sĩ quan sáu tỉnh Bắc Kỳ nói: “Chúng ta là người lính Trung Hoa thì phải làm cho Trung Hoa độc lập, dân tộc được tự do dù có chảy đến giọt máu cuối cùng! Sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ khiến cho thế giới biết rằng, Trung Quốc không thể khinh thường!”
Vị sinh viên tốt nghiệp trường quân đội này còn rất trẻ, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ như in, trong buổi lễ tốt nghiệp, Lâu Thiếu soái đứng trước giáo viên và học sinh toàn trường phát biểu.
“Quân địch xâm phạm lãnh thổ ta, giết hại nhân dân ta, thế hệ quân nhân chúng ta phải làm thế nào?” Lâu Tiêu khoanh tay mà đứng, thân thể thẳng tắp như một cây súng: “Giết chết bọn chúng! Giết chết từng tên địch trước mắt!”
138 sinh viên tốt nghiệp và 1531 tân sinh viên, toàn bộ đều cất cao giọng hô vang: “Giết! Giết! Giết!”
Tiểu đội trưởng còn đang trẻ tuổi gần như là huơ nắm tay nói xong những lời này, không chỉ là binh sĩ sáu tỉnh Bắc Kỳ, kể cả quân Hà Bắc bên cạnh cũng kích động đến đỏ mặt.
Sư đoàn trưởng Sư đoàn 5 quân Hà Bắc Trần Quang Minh nghe xong bài phát biểu của Trung đoàn trưởng liền im lặng một cách bất thường, sau đó lập tức giận dữ nói: “Thế hệ chúng ta không bằng rồi.”
“Sư đoàn trưởng?”
“Thôi, việc này tạm thời không đề cập tới, về việc ổn định thế nào cho những người ở tô giới kia… Lần này không những tiếp quản tô giới Nhật, những nhà máy do người Nhật Bản và người Triều Tiên kia mở, chúng ta cũng cùng tiếp nhận. Bên trong có 2 nhà máy dệt, bố trí những người này đến nhà máy dệt làm việc đi.”
Trung đoàn trưởng gật đầu.
Quyết định được thông báo xuống, phần lớn phụ nữ đều nguyện ý đến nhà máy dệt làm việc, một số ít người khác thật sự không chịu được khổ, sau khi ra khỏi tô giới liền âm thầm bắt đầu hành nghề cũ, miễn cưỡng cũng có thể sống tạm qua ngày.
Cùng lúc đó, cha con Tống gia cũng bắt đầu bắt tay vào việc quản lý người Nhật Bản. Nhưng khu vực bọn họ lựa chọn không phải là tô giới Nhật chính quy, mà là tô giới công cộng ở Thượng Hải.
Từ cuối thời Quang Tự, thế lực của người Nhật Bản ở tô giới công cộng Thượng Hải đã khuếch trương rộng rãi, nhất là khu vực Hồng Khẩu, nhân số Nhật kiều an cư lập nghiệp còn nhiều hơn các nước khác, còn thành lập ra cái gọi là “Trung đoàn Nghĩa Dũng”, tính toán nhúng tay vào việc quản lý trị an ở tô giới công cộng. Đáng tiếc, Thượng Hải vẫn luôn là phạm vi thế lực lâu đời của nước Anh, lúc này chiến tranh châu Âu còn chưa bùng nổ, người Pháp cũng chiếm ưu thế ở nơi này, nên dù người Nhật Bản có nhiều hơn nữa thì cũng chả dám hó hé gì trước mặt những cường quốc của châu Âu.
Sau khi xảy ra sự việc tô giới Nhật ở Thiên Tân, Nhật kiều ở Hồng Khẩu, dưới tổ chức đặc nhiệm Nhật Bản, giơ biểu ngữ trên diện rộng biểu tình kháng nghị, luôn mồm phản đối sự tàn bạo của quân đội Trung Quốc, một số cánh truyền thông nước ngoài cũng chụp lại cảnh tượng lúc ấy rồi đăng tải lên báo chí ở tô giới.
Đối với việc này, Lâu Thịnh Phong và Tư Mã Quân đều không lên tiếng, dù sao tiện nghi bọn họ cũng chiếm rồi, bọn người Nhật Bản muốn nháo thì cứ nháo đi thôi. Ngược lại, Tống Chu lại nghẹn một bụng lửa giận, ánh mắt lạnh tanh nhìn vào tờ báo mới ra. Đám Nhật lùn này không chịu yên tĩnh, ở Bắc Kỳ bị đánh đến mặt mũi bầm dập, không chiếm được lợi liền bỏ chạy đến Nam Kỳ gây rối, khinh thường Tống Chu hắn dễ chọc sao?
“Cha, ngài cho gọi con?”
Tống Vũ gõ cửa tiến vào, chỉ thấy Tống Chu đang ngồi sau bàn làm việc, mặt mang vẻ tức giận.
Trong khoảng thời gian này, hắn luôn bận rộn với sự vụ kinh tế của sáu tỉnh Nam Kỳ.
Hành trình đến thành Quan Bắc đã giúp Tống Vũ thấy được rất nhiều.
Tinh thần của người ở nơi ấy, những nơi khác quả thực không thể so sánh được. Nơi đó không có ăn mày, tất cả mọi người đều có thể dựa vào hai bàn tay để nuôi sống chính mình. Ngoài thành còn có trạm thu dụng, nhưng người ở lại nơi đó trong thời gian dài cũng rất ít.
Người Quan Bắc tự giác hình thành một loại tư tưởng, có tay có chân chịu khó làm việc là có thể nuôi sống bản thân, không làm mà hưởng, dựa dẫm vào người khác giúp đỡ, dù là đứa nhỏ mới mấy tuổi cũng sẽ coi thường mi!
Tống gia cai quản sáu tỉnh Nam Kỳ, từ xưa đến nay đều là vùng đất lắm cá nhiều thóc, cũng là bến tàu được mở ra sớm nhất thời Thanh, là địa phương công nghiệp hóa sớm nhất, bọn họ từng là số một của Trung Quốc, hiện giờ lại theo sau đuôi người ta.
Sáu tỉnh Bắc Kỳ có chí sĩ giàu lòng nhân ái, thương nhân yêu nước, sáu tỉnh Nam Kỳ cũng không thiếu! Ngay cả Tam Mã Tây Bắc cũng bắt đầu “hùn vốn” mở nhà máy, dần dần thoát khỏi cảnh bị ức hiếp. Tên tuổi của Tư lệnh mã phỉ, Tống Vũ cũng biết, nếu không muốn bị bỏ lại phía sau, Tống gia nhất định phải ra sức đuổi theo.
Ánh mắt của hắn rất chuẩn, trước hết phải nhìn chằm chằm vào đất đai. Trung Quốc là một nước nông nghiệp, đất đai đối với dân chúng Trung Quốc mà nói là quan trọng nhất. Sáu tỉnh Nam Kỳ không thể so với sáu tỉnh Bắc Kỳ. Sáu tỉnh Bắc Kỳ hoang vắng, có khả năng thu hút phần lớn dân di cư, càng nhiều người đến bọn họ càng cao hứng. Sáu tỉnh Nam Kỳ lại đất chật người đông, phần lớn đất đai đều tập trung vào trong tay một số người. Vả lại giá đất cũng đắt hơn nhiều so với Bắc Kỳ. Làm thế nào để các hương thân địa chủ chiếm giữ một khoản đất đai rộng lớn kia nhường lại ruộng đất vẫn còn là một nan đề.
Không nghĩ chuyện này lại ngoài ý muốn được Liêu Kỳ Đình hỗ trợ giải quyết. Hắn và Lục Hoài Đức vâng mệnh xuôi nam, tiến nhập sáu tỉnh Nam Kỳ, hiển nhiên là muốn đến phủ soái. Tống Chu lại đúng lúc không có nhà, Tống Vũ liền tiếp đón bọn họ. Liêu gia và Tống gia gần đây có chút “giao tình”, lúc biết được chuyện mà Tống Vũ đang xử lý, Liêu Kỳ Đình liền đưa cho hắn một chủ ý không tồi.
“Lấy lại.”
“Lấy lại ruộng đất trong tay địa chủ, bán lại cho nông dân, tiền mua đất có thể cho vay.” Liêu Kỳ Đình cười nói với hắn: “Ngân hàng Nhà nước của sáu tỉnh Nam Kỳ không phải đã thành lập rồi sao? Dựa theo quy định của Ngân hàng Quốc gia Trung Hoa, lợi tức cho vay của ngân hàng sẽ thấp hơn nhiều so với mượn ở bên ngoài. Ngân hàng Nhà nước ở sáu tỉnh Bắc Kỳ đã sớm triển khai hạng mục nghiệp vụ này rồi, người đến vay tiền mua đất mở nhà máy nhiều không kể xiết.”
Có một việc mà Liêu Kỳ Đình không nói thẳng, kẻ thống trị thực sự của sáu tỉnh Nam Kỳ mà mở miệng, ai dám không nể mặt đây? Nếu không thức thời, chỉ e kết quả cuối cùng chẳng những không tốt, mà mạng cũng khó mà đảm bảo…
“Về phần hương thân địa chủ bán ruộng đất, Tống huynh cũng không cần phải quá lo lắng, hoàn toàn có thể thuyết phục bọn họ dùng tiền bán đất để mở nhà máy.”
“Mở nhà máy?” Tống Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay gõ lên mặt bàn, ánh mắt lóe lên: “Đây là ý của riêng Liêu hiền đệ?”
Dù trên báo có viết rõ chuyện tô giới Nhật ở Thiên Tân quả thực là do nội loạn của kiều bào Nhật Bản, quân đội Trung Quốc chỉ tạm thời tiếp quản, nhưng khi một Trung đoàn quân Hà Bắc bắt đầu tiến vào tô giới Nhật, dọn dẹp hiện trường hỏa hoạn, đạp đổ nhiều công trình Nhật Bản cũng như xây dựng quân doanh thì đã có người nhận ra được, kỳ hạn “tạm thời tiếp quản” này e rằng sẽ rất lâu, lâu đến nỗi người Nhật Bản không còn cách nào có thể sống yên trên đất Thiên Tân.
Đối với việc này, tô giới Pháp ở giáp đó không có ý kiến gì, người Nga cũng không có động tĩnh, nước Ý cách một dòng sông tự nhiên cũng sẽ không làm chim đầu đàn. Hơn nữa, các nước Anh, Pháp, Mỹ đều nhận được phần lợi cho mình, cho nên việc quân đội Trung Quốc xây dựng quân doanh ở tô giới Nhật, hành động với ý đồ đóng quân dài hạn kia bị triệt để xem nhẹ.
Trên báo không đưa tin, song người dân sống trong thành phố Thiên Tân lại tụm năm tụm ba đến xem náo nhiệt.
Kiều bào Nhật Bản trong tô giới, trừ bỏ mạng và mất tích ra thì toàn bộ đều bị gán cho đủ loại tội danh rồi tống vào ngục giam. Trước khi lãnh sự Nhật Bản mới được phái đến trú tại Thiên Tân, bọn họ chỉ có nước tiếp tục ngốc ở trong đó.
Toàn bộ kiều bào Triều Tiên bị đuổi đi, tài sản ở Thiên Tân đều bị lấy đi, toàn thân trên dưới chỉ có một bộ quần áo, phụ nữ thì có lẽ còn giữ được mấy kiện trang sức, nhưng thời điểm chưa ra khỏi Thiên Tân đã bị đồng bào cướp mất. Không phải không có người phản kháng, nhưng binh sĩ Hà Bắc không còn khách khí như trong dĩ vãng. Thấy qua thái độ của đại binh sáu tỉnh Bắc Kỳ đối đãi với Nhật kiều và nhị quỷ tử, tất cả bọn họ đều cảm thấy bản thân chẳng ra dáng một thằng đàn ông!
Đám quân Hà Bắc vừa “man” lên, mấy tên nhị quỷ tử này liền thảm.
Thành thật nhận mệnh rồi rời đi thì còn được, phản kháng gây rối đều sẽ bị ăn đập, tựa như trước đây bọn họ ỷ vào thế lực của người Nhật rồi làm ra những hành động y như thế với người dân Trung Quốc. Gia nô ba họ, để người Nhật Bản làm gia nô ba họ ở Trung Quốc diễu võ dương oai nhiều năm như vậy, cũng nên trả nợ đi là vừa.
Người Trung Quốc vốn sinh hoạt ở tô giới Nhật đều bị đưa đi xem xét kỹ càng, Hán gian thì bị xử bắn trước mặt toàn bộ dân chúng Thiên Tân. Sòng bạc, kỹ viện, quán thuốc phiện đều là của cải phi pháp, không cần biết là ở trong hay ngoài tô giới Nhật, một đồng cũng không để lại. Về phần những người mưu sinh ở những nơi kia, nhưng lại có chút khiến người ta đau đầu.
Nhất là những kỹ nữ, phần lớn đều bị lừa gạt hoặc bị người nhà bán vào trong đó. Các cô có người bần cùng khốn khổ, cũng có người gia cảnh không tồi, thậm chí còn có mấy người có ăn học qua, một khi vào nơi đó, không nói tới việc liên hệ với người nhà, cho dù có muốn bước ra khỏi tô giới một bước cũng là điều không thể. Chuyện cho tới bây giờ, các cô ấy có nhà cũng không muốn về, hoặc nói, không về được. Một khi bị người ta biết các cô làm cái nghề này, có vài người có lẽ còn có thể tìm được lối thoát, cùng lắm thì lại bị người nhà bán đi lần nữa, song lại có vài người chỉ còn một con đường chết. Nhất là những học sinh và tiểu thư nhà giàu bị lừa bán, chỉ e càng là như vậy.
“Trung đoàn trưởng, việc này sắp xếp thế nào đây ạ?”
Tiểu đoàn trưởng phụ trách giải quyết mang vẻ mặt đau khổ, mấy người phụ nữ này có người thì mạnh mẽ, ngồi dưới đất khóc lóc mắng chửi, mắng đám người Nhật không được chết tử tế, mắng người nhà bán các cô vào không phải này kia. Lại có người chẳng hé môi mà chỉ rơi lệ, cũng không biết các cô làm thế nào mà tránh được cuộc bạo loạn kia. Đều là người Trung Quốc, không thể bắt lại giống như người Nhật Bản, cũng không thể dùng gậy đuổi đi giống như người Triều Tiên được.
“Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?” Trung đoàn trưởng trừng mắt: “Nếu không thì như thế này, không phải còn có mấy tòa nhà chưa bị hủy sao? Trước tiên cứ sắp xếp cho các cô ấy tới đó cái đã, tôi đi xin chỉ thị của Sư đoàn trưởng, xem việc này xử lí thế nào.”
“Rõ!”
“Còn nữa, nhắc nhở các anh em, đừng có mà gây chuyện.”
“Rõ!”
Tiểu đoàn trưởng gãi gãi đầu, quay lại nhìn thoáng qua, vẫn là không nói, từ lúc cùng ăn chung nồi cơm với Lữ đoàn Độc Lập của Lâu Thiếu soái, “giác ngộ” của binh sĩ dưới quyền hắn đều nâng cao không ít, không quấy nhiễu dân chúng, quân phục cũng không lôi thôi như trước kia, đối với nhóm phụ nữ này, ngay cả một câu nói lung tung cũng không có.
Chỉ là cũng có chỗ khiến hắn phát cáu. Đám binh lính vô lại này không phải nói Lữ đoàn Độc Lập 1 ngày 3 bữa, mỗi bữa đều là đồ khô, thậm chí có thể bắt gặp chút dầu mỡ sao. Bọn họ 1 ngày 2 bữa, còn là một bữa đồ khô một bữa cháo loãng. Thật không công bằng, chí ít phải tăng thêm cho bọn họ một phần, cháo loãng cũng được.
Nghe xong những lời này, Tiểu đoàn trưởng từng kinh qua trường lớp suýt nữa giơ chân đạp hết không chừa thằng nào. Có thể so sánh sao?! Tình huống của sáu tỉnh Bắc Kỳ thế nào, tình huống bên ta là như thế nào? Tuy nói quân lương đều là Chính phủ Liên hiệp thống nhất phát xuống, nhưng quân phục hay cơm nước đều là do chính quyền địa phương giải quyết.
Sáu tỉnh Bắc Kỳ có một thần tài tái thế Lý tam thiếu. Mà Hà Bắc, tuy không thiếu của cải đất đai, nhưng hiển nhiên nào có ai cả ngày đến quân doanh tặng đồ chứ? Hắn thế nhưng lại nghe anh em quân Hà Bắc trở về Sơn Đông nói, người vợ kia của Lâu Thiếu soái thích nhất là tặng đồ cho quân đội, ăn, mặc, dùng, có gì tặng nấy, thứ nào tốt cũng đều đưa sang đó cả.
Bọn họ còn một vẻ hăng hái phô trương, nói rằng mình và ai ai ai trong Sư đoàn 11 sáu tỉnh Bắc Kỳ ở Sơn Đông đã kết bạn bè, bái làm anh em kết nghĩa nè, được tặng mấy lon đồ hộp và không ít vật hiếm lạ nè, còn nói là những thứ đó tiền cũng không đổi được.
Mấy anh em nói ra những lời kia thấy người ngoài không tin thì lập tức móc trong ngực ra một cái hộp sắt, mở nắp hộp ra, bên trong nhét đầy một bọc mì xào nhỏ, bánh quy dùng giấy dầu bao lại, lại còn thêm mấy khối kẹo cứng đủ màu sắc.
“Đây đều là để mang về cho người lớn và trẻ nhỏ trong nhà,” – vị kia đắc chí nói: “Nói chứ, người trên ấy rất trượng nghĩa, đối xử với tôi rất tốt, cũng không lấy tiền của tôi, toàn bộ đều cho không.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Vị kia đảo mắt nhìn xung quanh, ra hiệu cho mọi người tiến gần lại, nhỏ giọng nói: “Mấy người không biết đâu, đừng tưởng chúng ta mỗi tháng lãnh 5 đồng quân lương đã là cao, người ta một tháng là từng này nè!” Nói xong, hắn liền vươn bàn tay ra dấu: “Đây là cái giá thấp nhất. Còn có, cứ ra chiến trường thì đều có tiền trợ cấp. Tôi nghe người anh em kia của tôi bảo, trong đại đội của bọn họ có một đại đầu binh, lần trước ở Nam Mãn Châu chém chết một tên Thiếu tá phía quân Nhật, tiền thưởng đủ mua một con bò. Hắn còn nói, hiện giờ bọn họ đều hóng đánh nhau với tụi nước ngoài, để trút giận cho người mình không nói, lại còn được kiếm thêm phụ cấp.”
Mọi người nghe nói đều hít ngược một hơi.
“Người ta một ngày ba bữa ăn đã là cái gì? Hai cái bánh mì, thịt hộp, canh miến với cải trắng trụng nước sôi, còn có hoa quả, nào là táo, quýt, lại còn có đào đóng hộp nữa, chưa ăn qua chứ gì? Còn có đường khối. Làm cán bộ mới có thêm thuốc lá sợi. Người ta đều là chiếu theo đầu người mà phát. Còn chúng ta á,” hắn bĩu môi: “Có củ cải trắng mà gặm đã là không tệ rồi.”
“Cậu bịa chuyện phải không? Nhà của địa chủ còn không được ăn như vậy nữa là.”
“Sao tôi lại đi lừa cậu làm gì?” Vị kia trừng mắt: “Tôi đã từng ăn một bữa cơm trong doanh trại của bọn họ, vừa vặn hôm ấy bọn họ ăn bánh bao cộng thêm bánh bột ngô, miếng thịt mỡ to hơn nửa bàn tay, còn có trứng vịt muối, mỡ màng óng ánh, mỗi người nửa cái, kẹp trong bánh bao, cắn một miếng, ôi chao ngon miễn bàn. Lại uống một miệng đầy canh, mùi vị kia, chẹp chẹp!”
Một cậu lính 15, 16 tuổi nghe vậy thì chảy cả nước miếng: “Thật sự ăn ngon vậy sao? Nhà em cũng chưa từng ăn ngon như vậy trong lễ mừng năm mới.”
Những người khác cũng mang ánh mắt đăm đăm. Những binh sĩ này trong bụng đều thiếu chất béo, nghe tới miếng thịt mỡ thì không nhịn nổi nuốt nước miếng.
“Anh mày có thể nói dóc sao? Mày cứ tùy tiện tìm một người anh em từ Sơn Đông trở về hỏi một chút sẽ biết. Cũng không thiếu anh em chạy sang bên kia đâu.” Thanh âm của người lính Hà Bắc lại hạ thấp không ít: “Nếu không phải tôi còn mẹ già, vợ hiền và con dại, tôi cũng đi rồi. Qua bên kia liền được ăn ngon uống cay, áo quần mặc vào cũng đẹp hơn không ít…”
Thỉnh thoảng nhớ tới cuộc nói chuyện đã nghe được, Tiểu đoàn trưởng thở dài, quả thực là thua kém người ta, không thể trách các anh em được.
Đi lính cầm lương, khiêng súng ăn cơm lính. Loại công việc mang đầu treo ở cặp quần, ai lại không muốn nhận được một cái giá tốt?
Thế nhưng, trong khoảng thời gian tiếp xúc với quân binh Lữ đoàn Độc Lập, sư đoàn 5 của quân Hà Bắc cũng phát hiện, những binh sĩ của sáu tỉnh Bắc Kỳ này tựa như cũng không chỉ vì thêm mấy đồng bạc mà bán mạng. Bọn họ thường nói cái gì mà trách nhiệm của người lính là bảo vệ quốc gia, bảo hộ dân chúng. Những điều này bọn họ đều có thể hiểu được, có điều, mở rộng lãnh thổ gì gì đó, bọn họ lại có chút lơ mơ.
Hiện tại, Trung Quốc còn bị người nước ngoài ức hiếp, tô giới của các quốc gia rành rành ra đó, muốn đuổi hết tất cả những người nước ngoài ra khỏi đất Trung Hoa còn khó, nói gì tới chuyện bắt chước tổ tiên Hán Đường mở rộng lãnh thổ?
Bất luận là đại đầu binh không biết chữ hay là sĩ quan đã từng đến trường đều cảm thấy ý tưởng này rất không thực tế.
Nhưng thấy mỗi quân binh của Lữ đoàn Độc Lập đều thề son sắt, nhớ tới bọn họ trước kia đã đánh nhau với người Nga, người Nhật và đã thắng rất đẹp, hơn nữa qua vụ việc tiếp quản tô giới Nhật lần này, quân binh trong Sư đoàn 5 quân Hà Bắc lại cảm thấy, đây cũng không phải là lời nói suông.
Một tiểu đội trưởng của Lữ đoàn Độc Lập vừa mới tốt nghiệp không lâu từ trường sĩ quan sáu tỉnh Bắc Kỳ nói: “Chúng ta là người lính Trung Hoa thì phải làm cho Trung Hoa độc lập, dân tộc được tự do dù có chảy đến giọt máu cuối cùng! Sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ khiến cho thế giới biết rằng, Trung Quốc không thể khinh thường!”
Vị sinh viên tốt nghiệp trường quân đội này còn rất trẻ, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ như in, trong buổi lễ tốt nghiệp, Lâu Thiếu soái đứng trước giáo viên và học sinh toàn trường phát biểu.
“Quân địch xâm phạm lãnh thổ ta, giết hại nhân dân ta, thế hệ quân nhân chúng ta phải làm thế nào?” Lâu Tiêu khoanh tay mà đứng, thân thể thẳng tắp như một cây súng: “Giết chết bọn chúng! Giết chết từng tên địch trước mắt!”
138 sinh viên tốt nghiệp và 1531 tân sinh viên, toàn bộ đều cất cao giọng hô vang: “Giết! Giết! Giết!”
Tiểu đội trưởng còn đang trẻ tuổi gần như là huơ nắm tay nói xong những lời này, không chỉ là binh sĩ sáu tỉnh Bắc Kỳ, kể cả quân Hà Bắc bên cạnh cũng kích động đến đỏ mặt.
Sư đoàn trưởng Sư đoàn 5 quân Hà Bắc Trần Quang Minh nghe xong bài phát biểu của Trung đoàn trưởng liền im lặng một cách bất thường, sau đó lập tức giận dữ nói: “Thế hệ chúng ta không bằng rồi.”
“Sư đoàn trưởng?”
“Thôi, việc này tạm thời không đề cập tới, về việc ổn định thế nào cho những người ở tô giới kia… Lần này không những tiếp quản tô giới Nhật, những nhà máy do người Nhật Bản và người Triều Tiên kia mở, chúng ta cũng cùng tiếp nhận. Bên trong có 2 nhà máy dệt, bố trí những người này đến nhà máy dệt làm việc đi.”
Trung đoàn trưởng gật đầu.
Quyết định được thông báo xuống, phần lớn phụ nữ đều nguyện ý đến nhà máy dệt làm việc, một số ít người khác thật sự không chịu được khổ, sau khi ra khỏi tô giới liền âm thầm bắt đầu hành nghề cũ, miễn cưỡng cũng có thể sống tạm qua ngày.
Cùng lúc đó, cha con Tống gia cũng bắt đầu bắt tay vào việc quản lý người Nhật Bản. Nhưng khu vực bọn họ lựa chọn không phải là tô giới Nhật chính quy, mà là tô giới công cộng ở Thượng Hải.
Từ cuối thời Quang Tự, thế lực của người Nhật Bản ở tô giới công cộng Thượng Hải đã khuếch trương rộng rãi, nhất là khu vực Hồng Khẩu, nhân số Nhật kiều an cư lập nghiệp còn nhiều hơn các nước khác, còn thành lập ra cái gọi là “Trung đoàn Nghĩa Dũng”, tính toán nhúng tay vào việc quản lý trị an ở tô giới công cộng. Đáng tiếc, Thượng Hải vẫn luôn là phạm vi thế lực lâu đời của nước Anh, lúc này chiến tranh châu Âu còn chưa bùng nổ, người Pháp cũng chiếm ưu thế ở nơi này, nên dù người Nhật Bản có nhiều hơn nữa thì cũng chả dám hó hé gì trước mặt những cường quốc của châu Âu.
Sau khi xảy ra sự việc tô giới Nhật ở Thiên Tân, Nhật kiều ở Hồng Khẩu, dưới tổ chức đặc nhiệm Nhật Bản, giơ biểu ngữ trên diện rộng biểu tình kháng nghị, luôn mồm phản đối sự tàn bạo của quân đội Trung Quốc, một số cánh truyền thông nước ngoài cũng chụp lại cảnh tượng lúc ấy rồi đăng tải lên báo chí ở tô giới.
Đối với việc này, Lâu Thịnh Phong và Tư Mã Quân đều không lên tiếng, dù sao tiện nghi bọn họ cũng chiếm rồi, bọn người Nhật Bản muốn nháo thì cứ nháo đi thôi. Ngược lại, Tống Chu lại nghẹn một bụng lửa giận, ánh mắt lạnh tanh nhìn vào tờ báo mới ra. Đám Nhật lùn này không chịu yên tĩnh, ở Bắc Kỳ bị đánh đến mặt mũi bầm dập, không chiếm được lợi liền bỏ chạy đến Nam Kỳ gây rối, khinh thường Tống Chu hắn dễ chọc sao?
“Cha, ngài cho gọi con?”
Tống Vũ gõ cửa tiến vào, chỉ thấy Tống Chu đang ngồi sau bàn làm việc, mặt mang vẻ tức giận.
Trong khoảng thời gian này, hắn luôn bận rộn với sự vụ kinh tế của sáu tỉnh Nam Kỳ.
Hành trình đến thành Quan Bắc đã giúp Tống Vũ thấy được rất nhiều.
Tinh thần của người ở nơi ấy, những nơi khác quả thực không thể so sánh được. Nơi đó không có ăn mày, tất cả mọi người đều có thể dựa vào hai bàn tay để nuôi sống chính mình. Ngoài thành còn có trạm thu dụng, nhưng người ở lại nơi đó trong thời gian dài cũng rất ít.
Người Quan Bắc tự giác hình thành một loại tư tưởng, có tay có chân chịu khó làm việc là có thể nuôi sống bản thân, không làm mà hưởng, dựa dẫm vào người khác giúp đỡ, dù là đứa nhỏ mới mấy tuổi cũng sẽ coi thường mi!
Tống gia cai quản sáu tỉnh Nam Kỳ, từ xưa đến nay đều là vùng đất lắm cá nhiều thóc, cũng là bến tàu được mở ra sớm nhất thời Thanh, là địa phương công nghiệp hóa sớm nhất, bọn họ từng là số một của Trung Quốc, hiện giờ lại theo sau đuôi người ta.
Sáu tỉnh Bắc Kỳ có chí sĩ giàu lòng nhân ái, thương nhân yêu nước, sáu tỉnh Nam Kỳ cũng không thiếu! Ngay cả Tam Mã Tây Bắc cũng bắt đầu “hùn vốn” mở nhà máy, dần dần thoát khỏi cảnh bị ức hiếp. Tên tuổi của Tư lệnh mã phỉ, Tống Vũ cũng biết, nếu không muốn bị bỏ lại phía sau, Tống gia nhất định phải ra sức đuổi theo.
Ánh mắt của hắn rất chuẩn, trước hết phải nhìn chằm chằm vào đất đai. Trung Quốc là một nước nông nghiệp, đất đai đối với dân chúng Trung Quốc mà nói là quan trọng nhất. Sáu tỉnh Nam Kỳ không thể so với sáu tỉnh Bắc Kỳ. Sáu tỉnh Bắc Kỳ hoang vắng, có khả năng thu hút phần lớn dân di cư, càng nhiều người đến bọn họ càng cao hứng. Sáu tỉnh Nam Kỳ lại đất chật người đông, phần lớn đất đai đều tập trung vào trong tay một số người. Vả lại giá đất cũng đắt hơn nhiều so với Bắc Kỳ. Làm thế nào để các hương thân địa chủ chiếm giữ một khoản đất đai rộng lớn kia nhường lại ruộng đất vẫn còn là một nan đề.
Không nghĩ chuyện này lại ngoài ý muốn được Liêu Kỳ Đình hỗ trợ giải quyết. Hắn và Lục Hoài Đức vâng mệnh xuôi nam, tiến nhập sáu tỉnh Nam Kỳ, hiển nhiên là muốn đến phủ soái. Tống Chu lại đúng lúc không có nhà, Tống Vũ liền tiếp đón bọn họ. Liêu gia và Tống gia gần đây có chút “giao tình”, lúc biết được chuyện mà Tống Vũ đang xử lý, Liêu Kỳ Đình liền đưa cho hắn một chủ ý không tồi.
“Lấy lại.”
“Lấy lại ruộng đất trong tay địa chủ, bán lại cho nông dân, tiền mua đất có thể cho vay.” Liêu Kỳ Đình cười nói với hắn: “Ngân hàng Nhà nước của sáu tỉnh Nam Kỳ không phải đã thành lập rồi sao? Dựa theo quy định của Ngân hàng Quốc gia Trung Hoa, lợi tức cho vay của ngân hàng sẽ thấp hơn nhiều so với mượn ở bên ngoài. Ngân hàng Nhà nước ở sáu tỉnh Bắc Kỳ đã sớm triển khai hạng mục nghiệp vụ này rồi, người đến vay tiền mua đất mở nhà máy nhiều không kể xiết.”
Có một việc mà Liêu Kỳ Đình không nói thẳng, kẻ thống trị thực sự của sáu tỉnh Nam Kỳ mà mở miệng, ai dám không nể mặt đây? Nếu không thức thời, chỉ e kết quả cuối cùng chẳng những không tốt, mà mạng cũng khó mà đảm bảo…
“Về phần hương thân địa chủ bán ruộng đất, Tống huynh cũng không cần phải quá lo lắng, hoàn toàn có thể thuyết phục bọn họ dùng tiền bán đất để mở nhà máy.”
“Mở nhà máy?” Tống Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay gõ lên mặt bàn, ánh mắt lóe lên: “Đây là ý của riêng Liêu hiền đệ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook