Căn Hộ Có Quỷ
-
Chương 9
Vốn là một con dê già độc thân háo sắc từ trong bụng mẹ, lại bị trêu chọc bởi một tên nhóc tự xưng là quỷ vừa đẹp mắt vừa ngon lành, tôi thật sự không khống chế nổi chính mình.
Ban đầu tôi còn do dự và dè dặt, nhưng sau nhiều đêm liên tục nằm mơ những giấc mơ khó tả, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nữa. Nhất định phải tìm ra cái tên nhát gan đó trước rồi mới tính sau!
Tuy nhiên, dù tôi có dỗ dành hay mời mọc như thế nào thì cậu nhóc vẫn không chịu xuất hiện, thế nhưng cậu ta vẫn rất hứng thú với mớ “đồ cúng” của tôi. Lại cộng thêm việc hai vợ chồng lầu dưới dạo này “hoạt động” có vẻ khá kịch liệt, càng làm gia tăng sự trống trải và cô đơn đến vô cùng của tôi.
Chẳng lẽ bởi vì tôi quá tích cực nên đã dọa cho cậu em ngây thơ này sợ hãi mà bỏ chạy?
Ngày nào tôi cũng lầm bầm làu bàu, để lại lời nhắn rằng tôi muốn gặp cậu nhiều như thế nào.
Mà bây giờ Tử Dạ cũng đã ngoan ngoan hồi âm lại cho tôi.
Ví dụ như những mẩu tin nhắn sau:
[1]
Tôi: “Nhóc con, em bao nhiêu tuổi?”
Tử Dạ: “Chị……đừng bảo định tắm cho tôi nhé?”
Ừ thì hôm đó tắm cho cậu là sự thật, nhưng mà cậu ta vẫn mặc quần lót tam giác mà. Tôi cũng đâu mặt dày tới mức nhìn chằm chằm vào chỗ đó, nên cũng không thấy gì quá rõ ràng…… Ơ kìa, sao suy nghĩ của tôi lại lạc trôi đi đâu vậy!!! AAAAAAAAA!!!
Tôi: “Chị hỏi là em bao nhiêu tuổi?”
Tử Dạ: “17? 18? Tôi không nhớ nữa.”
…Biết ngay mà…tôi có cảm giác như mình đang phạm tội. T__T
[2]
Tôi: “Vết thương trên người em từ đâu mà có vậy? Là ai đã bắt nạt em? Nói đi, chị sẽ báo thù cho em.”
Tử Dạ: “Là tôi tự tạo ra đấy, báo ứng cả thôi.”
[3]
Tôi: “Tóc em dài quá à, che chắn hết đôi mắt rồi, chị đưa em đi cắt tóc nhé.”
Tử Dạ: “Tôi không có cách nào ra khỏi cửa cả.”
Tôi: “Chẳng lẽ em cũng giống như ma cà rồng, ánh nắng bên ngoài sẽ thiêu đốt em thành tro bụi?”
Tử Dạ: “……Chỉ là không muốn đi ra ngoài mà thôi, chẳng phải loài người cũng có trạch nam, trạch nữ sao?”
(Trạch nam, trạch nữ = những người ru rú trong nhà)
Tôi: “À chị hiểu rồi, em là trạch quỷ.”
Tôi: “Vậy để chị cắt tóc cho em nghen.” *bẻ khớp tay*
[4]
Tôi: “Em có hút máu như ma cà rồng không? Máu của chị có ngon không? Nếu em chịu chủ động xuất hiện thì chị sẽ cân nhắc để cho em hút tiếp à nha.”
Tử Dạ: “……Tôi không phải ma cà rồng.”
Tử Dạ: “Ừm, máu của chị, mùi vị cũng không tệ.”
[5]
Tôi: “Em sống ở đâu vậy? Em ở ngay trong phòng của chị, hay ở trên lầu?”
Tử Dạ: “Trên gác mái.”
……Tôi thật khờ ghê, đúng là có một khoảng trống ở giữa mái nhà và trần nhà của tôi mà!
Tôi: “Ồ thì ra là vậy! Vậy em có thể nhìn thấy chị không?”
Tử Dạ: “Chị làm gì tôi đều biết hết.”
Tôi: “Vậy, lúc chị đi tắm, đi vệ sinh…Ừm, lúc chị làm chuyện hư hỏng ở trong chăn bông, em cũng…”
Viết câu này xong, tôi liền vội vàng bôi đen con chữ. Trời ạ, ngượng chín cả người…
Việc chết người nhất chính là, tôi luôn thấy ớn lạnh ở sau gáy, thậm chí còn có thể cảm nhận được một một nhịp thở vô cùng đều đặn!
Tôi những tưởng cậu ấy đang đứng ngay sau lưng nhìn chằm chằm vào từng con chữ của tôi!
Ban đầu tôi còn do dự và dè dặt, nhưng sau nhiều đêm liên tục nằm mơ những giấc mơ khó tả, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nữa. Nhất định phải tìm ra cái tên nhát gan đó trước rồi mới tính sau!
Tuy nhiên, dù tôi có dỗ dành hay mời mọc như thế nào thì cậu nhóc vẫn không chịu xuất hiện, thế nhưng cậu ta vẫn rất hứng thú với mớ “đồ cúng” của tôi. Lại cộng thêm việc hai vợ chồng lầu dưới dạo này “hoạt động” có vẻ khá kịch liệt, càng làm gia tăng sự trống trải và cô đơn đến vô cùng của tôi.
Chẳng lẽ bởi vì tôi quá tích cực nên đã dọa cho cậu em ngây thơ này sợ hãi mà bỏ chạy?
Ngày nào tôi cũng lầm bầm làu bàu, để lại lời nhắn rằng tôi muốn gặp cậu nhiều như thế nào.
Mà bây giờ Tử Dạ cũng đã ngoan ngoan hồi âm lại cho tôi.
Ví dụ như những mẩu tin nhắn sau:
[1]
Tôi: “Nhóc con, em bao nhiêu tuổi?”
Tử Dạ: “Chị……đừng bảo định tắm cho tôi nhé?”
Ừ thì hôm đó tắm cho cậu là sự thật, nhưng mà cậu ta vẫn mặc quần lót tam giác mà. Tôi cũng đâu mặt dày tới mức nhìn chằm chằm vào chỗ đó, nên cũng không thấy gì quá rõ ràng…… Ơ kìa, sao suy nghĩ của tôi lại lạc trôi đi đâu vậy!!! AAAAAAAAA!!!
Tôi: “Chị hỏi là em bao nhiêu tuổi?”
Tử Dạ: “17? 18? Tôi không nhớ nữa.”
…Biết ngay mà…tôi có cảm giác như mình đang phạm tội. T__T
[2]
Tôi: “Vết thương trên người em từ đâu mà có vậy? Là ai đã bắt nạt em? Nói đi, chị sẽ báo thù cho em.”
Tử Dạ: “Là tôi tự tạo ra đấy, báo ứng cả thôi.”
[3]
Tôi: “Tóc em dài quá à, che chắn hết đôi mắt rồi, chị đưa em đi cắt tóc nhé.”
Tử Dạ: “Tôi không có cách nào ra khỏi cửa cả.”
Tôi: “Chẳng lẽ em cũng giống như ma cà rồng, ánh nắng bên ngoài sẽ thiêu đốt em thành tro bụi?”
Tử Dạ: “……Chỉ là không muốn đi ra ngoài mà thôi, chẳng phải loài người cũng có trạch nam, trạch nữ sao?”
(Trạch nam, trạch nữ = những người ru rú trong nhà)
Tôi: “À chị hiểu rồi, em là trạch quỷ.”
Tôi: “Vậy để chị cắt tóc cho em nghen.” *bẻ khớp tay*
[4]
Tôi: “Em có hút máu như ma cà rồng không? Máu của chị có ngon không? Nếu em chịu chủ động xuất hiện thì chị sẽ cân nhắc để cho em hút tiếp à nha.”
Tử Dạ: “……Tôi không phải ma cà rồng.”
Tử Dạ: “Ừm, máu của chị, mùi vị cũng không tệ.”
[5]
Tôi: “Em sống ở đâu vậy? Em ở ngay trong phòng của chị, hay ở trên lầu?”
Tử Dạ: “Trên gác mái.”
……Tôi thật khờ ghê, đúng là có một khoảng trống ở giữa mái nhà và trần nhà của tôi mà!
Tôi: “Ồ thì ra là vậy! Vậy em có thể nhìn thấy chị không?”
Tử Dạ: “Chị làm gì tôi đều biết hết.”
Tôi: “Vậy, lúc chị đi tắm, đi vệ sinh…Ừm, lúc chị làm chuyện hư hỏng ở trong chăn bông, em cũng…”
Viết câu này xong, tôi liền vội vàng bôi đen con chữ. Trời ạ, ngượng chín cả người…
Việc chết người nhất chính là, tôi luôn thấy ớn lạnh ở sau gáy, thậm chí còn có thể cảm nhận được một một nhịp thở vô cùng đều đặn!
Tôi những tưởng cậu ấy đang đứng ngay sau lưng nhìn chằm chằm vào từng con chữ của tôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook