Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 185: Ảnh chụp
Edit & beta: Rya
Khoang đóng kín dựng thẳng được kết nối với những đường ống xung quanh, giống như mạch máu duy trì sự sống, Triệu Phong Hòa đứng đối diện nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên trong chỉ còn nửa khuôn mặt một lúc lâu, sau đó ấn mạnh công tắc mở khoang.
Một lượng lớn thuốc loãng từ đường ống chảy ra tràn vào khoang, dần dần nhấn chìm người phụ nữ bên trong, vỏ cây màu nâu lan tràn đến mặt cũng từ từ dừng lại.
Triệu Phong Hòa đi đến một thiết bị dựa vào bức tường bên phải, di chuyển nó sang một bên, để lộ một chiếc két sắt hình vuông được gắn trong tường.
Ổ khóa là những con số mật mã, cùng với chiếc chìa khóa bà ấy lấy ra từ người khác, hai lớp bảo vệ, cuối cùng cũng mở được cánh cửa két sắt, lôi từ trong đó ra một chiếc hộp màu bạc.
Triệu Phong Hòa đặt chiếc hộp bạc lên bàn, sau khi nhập mật khẩu thì mở ra.
Hà Nguyệt Sinh đứng ở sau lưng, ánh mắt theo bản năng rơi vào chiếc hộp được chia làm hai phần, nửa bên trái chất đầy một miếng bọt biển chống va chạm lớn màu đen, ở giữa có một chỗ lõm hình trụ dài, hẳn là đã từng để một cái gì đó, nhưng bây giờ trống rỗng.
Nửa bên phải là một bản thảo tương tự bản tháo rời, khổ giấy cỡ B5, bìa màu xám cổ điển, giống với bản thảo mà Triệu Phong Hòa cầm trên tay.
Ngoài ra, mặt trong hộp bạc còn có dán một tấm ảnh cũ, nó chỉ là một bức tường hoa rất bình thường, duy nhất đặc biệt chính là khắp tường mọc đầy dây leo hoa hồng cầu vồng, năm màu sặc sỡ.
Nếu Triệu Ly Nông ở đây, cô sẽ nhận ra ngay bức ảnh này là bức ảnh mà Đồng Đồng đã cho cô xem khi đó.
Triệu Phong Hòa đặt bản thảo mà bà ấy nhận được từ La Liên Vũ vào nửa hộp bên phải, vừa vặn cũng đều bằng với bên trái, bên trong hộp hiện không còn chỗ cho bất cứ thứ gì nữa.
“Đây có phải là đồ mà ông cố đã để lại cho mẹ không?” Hà Nguyệt Sinh hỏi.
Triệu Phong Hòa một tay nắm chặt góc hộp, mép móng tay thậm chí bởi vì dùng sức quá nhiều mà trở nên trắng bệch: “Không tính.”
Cha mẹ của bà ấy đã sớm gặp chuyện, Triệu Khiên Minh quá bận rộn nên giao bà ấy cho Triệu Hiền, Triệu Hiền người này không tính xuất sắc trong lĩnh vực chuyên môn, nhưng ông ta lương thiện tốt bụng, thật sự đã nuôi dạy Triệu Phong Hòa như con gái của mình.
Trong những năm dị biến, Triệu Khiên Minh hiếm khi đến gặp bà, lần cuối cùng là khi Triệu Hiền mời ông đến nhà mình dưới danh nghĩa muốn thỉnh giáo ý kiến, để ông cháu hai người gặp nhau.
Chiếc hộp này là do Triệu Khiên Minh sau bữa tối đó để lại, hoặc cũng có thể nói là Triệu Phong Hòa cố ý giấu đi, muốn cho ông ở lại thêm một đêm.
“Phong Hòa, cháu đã là người lớn, không thể tùy hứng như vậy.”
Bà ấy vẫn nhớ những gì ông nội nói sau khi bất đắc dĩ liếc nhìn mình.
Triệu Phong Hòa khi đó mới mười ba mười bốn tuổi, hoàn toàn không nghe lọt tai, trước sau không muốn trả lại chiếc hộp.
“Đặt hộp ở đây trước đi, cháu giữ hộ cho ông nội.” Cuối cùng Triệu Khiên Minh vẫn muốn rời đi: “Mấy ngày nữa ông sẽ quay lại lấy.”
Đáng tiếc sau khi rời đi, Triệu Khiên Minh không trở về nữa.
Chỉ có ba cơ hội để nhập mật khẩu vào chiếc hộp, Triệu Phong Hòa đã thử hai lần, nhưng đều sai.
Lần cuối cùng là vào năm dị biến thứ chín, cũng là một năm sau khi Triệu Khiên Minh qua đời, lúc đó Triệu Hiền cũng đang bệnh nặng, cho gọi bà ấy đi tới.
“Tiểu Hòa, đừng trách Triệu lão sư.” Triệu Hiền nằm ở trên giường, hai mắt trũng sâu, đôi môi tím đen, vẫn chống đỡ nói chuyện với bà ấy: “Mấy năm nay trong phòng thí nghiệm ý kiến phản đối càng lúc càng lớn, Triệu lão sư nóng lòng muốn có đột phá, mới không để ý tới con.”
“Con biết, người học trò kia vẫn luôn phản đối ông ấy!” Triệu Phong Hòa cắn răng nói.
“Giang Tập?” Triệu Hiền lắc đầu: “Cậu ta đã rút lui khỏi phòng thí nghiệm hạt nhân, là những nghiên cứu viên khác phản đối, bọn họ yêu cầu Triệu lão sư đưa ra bằng chứng cho thấy thí nghiệm tiến hóa của con người là khả thi.”
Ngay cả khi Triệu Hiền đều đã nói như vậy, Triệu Phong Hòa vẫn ghét Giang Tập, trong những năm nay, bà ấy đã bí mật hỏi thăm điều tra xung quanh, vào đêm trước khi xảy ra tai nạn trong phòng thí nghiệm hạt nhân, Triệu Khiên Minh và Giang Tập đã cãi nhau, nhiều nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm đều biết.
“Chú không có quyền tiếp xúc với phòng thí nghiệm hạt nhân, có rất nhiều thứ không biết được, nhưng …”
Triệu Hiền nhìn lên trần nhà, bởi vì đau ốm dằn vặt, hoảng hốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Thành viên trong phòng thí nghiệm hạt nhân so với chú cũng không hơn gì, chỉ có số ít người biết đến, bọn họ vẫn còn tiếp tục phản đối, bởi vì bên ngoài người chết quá nhiều, hết đợt này đến đợt khác, lãnh đạo tối cao của quân khu đều xảy ra chuyện hết.”
“Họ phản đối việc tiếp tục thí nghiệm, trừ khi có bằng chứng cho thấy sự tiến hóa của con người là có thể.”
Triệu Hiền tinh thần không tốt lắm, cứ lặp đi lặp lại những điều giống nhau, cuối cùng dừng lại một lúc lâu mới nhớ ra điều gì đó nói: “Triệu lão sư có một người học trò, trước khi dị biến đã gặp sự cố, con có biết không?”
“Là Triệu Ly Nông.”
Triệu Phong Hòa rất thông minh và có trí nhớ tốt, những học trò mà Triệu Khiên Minh đã từng nhắc ở nhà, bà ấy đều nhớ rõ, đặc biệt là Triệu Ly Nông, người được nhắc đến nhiều nhất.
Bà ấy luôn nhớ rằng mỗi khi ông nội nhắc đến người học trò này, giọng điệu phiền não, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười.
Thật đáng tiếc là người chết quá sớm.
“Là cô ấy.” Triệu Hiền chống đỡ ngồi dậy, khó nhọc mở ngăn tủ đầu giường, từ trong đó lấy ra một khung ảnh: “Bức ảnh này là ngày đó chú lén lút lấy từ trong phòng phòng thí nghiệm hạt nhân ra ngoài, trước đó vẫn luôn đặt ở trên bàn của Triệu lão sư, hôm nay con đốt nó cho Triệu lão sư.”
Triệu Phong Hòa không muốn tiếp nhận: “Trên bàn ông ấy không đặt ảnh người nhà, mà lại là ảnh của học trò.”
“Có lẽ là do tiếc nuối.” Triệu Hiền cười: “Nếu con có thể sống tốt, Triệu lão sư sẽ rất vui.”
Một lúc lâu sau, Triệu Hiền không thể chịu đựng được nữa và sắp sụp đổ, vì vậy bà ấy đưa tay ra để nhận lấy.
Một khung ảnh sáu tấc rất bình thường, có lẽ hôm đó rơi khỏi bàn, kính vỡ thành hình mạng nhện, bên trong là một cô gái trẻ gầy gò, đi ủng mưa dài màu đen đứng ngoài đồng, chân đầy bùn, trên tay bẩn thỉu vẫn còn mầm xanh lấm bùn. Chắc là người chụp gọi nên cô quay đầu lại nhìn máy ảnh, nhưng nắng gắt quá, cô nheo mắt lại, đưa tay kia lên che trán, đầu ngón tay hất bùn lên mặt, cũng không che được ý cười nơi khóe miệng, rất chói mắt.
Phía sau cô là những ngọn núi xanh hùng vĩ ở đằng xa.
Không được hoàn mỹ chính là dưới góc phải ảnh chụp dính một vệt máu, không biết đó là máu của Triệu Khiên Minh hay của nghiên cứu viên khác.
Rốt cuộc, Triệu Phong Hòa vẫn định đốt bức ảnh theo lời của Triệu Hiền, nhưng Triệu Khiên Minh không có bia mộ, phòng thí nghiệm bên kia đã trực tiếp xử lý thi thể của ông mà không để lại bất cứ thứ gì.
Bà ấy cầm lấy khung ảnh, bước vào phòng vệ sinh, tháo khung ảnh hỏng ra, từ bên trong lấy ra bức ảnh này.
Triệu Phong Hòa nhìn người trong ảnh, bắt đầu châm lửa từ góc dưới bên phải, thấy lửa bén lên, tay lắc lắc, định ném vào bồn rửa mặt, lại thoáng nhìn thấy hàng chữ ở phía sau bức ảnh.
Bà ấy nhanh chóng dập lửa, lật xem mặt sau của bức ảnh, dòng chữ là một dãy số có tám chữ số, hình như là ngày chụp bức ảnh này.
Nhưng Triệu Phong Hòa đột nhiên nhớ đến chiếc hộp bạc mà Triệu Khiên Minh để lại, ổ khóa vừa vặn là mật khẩu gồm tám chữ số.
Bà ấy vội vã trở về phòng và thử mật khẩu lần cuối, sử dụng ngày tháng ở đằng sau của bức ảnh.
— Đã mở được!
Sau đó, Triệu Phong Hòa từ trong chiếc hộp bạc này nhìn thấy bản thảo của Triệu Khiên Minh và kế hoạch nghiên cứu tiếp theo của ông, chỉ là năng lực của bà ấy không đủ, thêm vào đó là bản thảo bị thiếu sót một phần, trước sau vẫn không có cách nào tiến triển tốt hơn.
Nội dung của bản thảo trong chiếc hộp từ đề cập đến vẫn còn một phần bản thảo khác, mới đầu bà ấy còn tưởng rằng chúng có thể đã bị phá hủy hoặc thất lạc, mãi đến khi Triệu Đồng gặp nạn, bà ấy mới đoán được những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia có được bản thảo của ông nội mình.
Chỉ là, phần bản thảo mới này không tiếp nối với nội dung bản thảo trong chiếc hộp bạc.
Nếu không tìm lại được bản thảo, e rằng… không kịp.
“Con đi tìm Hà Hạo.” Triệu Phong Hòa lại nhìn Đồng Đồng mở to mắt: “Mẹ và con bé sẽ đi tìm Triệu Ly Nông.”
…
“Thần giao cách cảm?” Qua thời gian rất lâu, Giang Tập kích động vì những nội dung mình vừa biết được mới hồi thần lại: “Ý của em là, em có thể cảm ứng được thực vật dị biến?”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Có mấy lần tựa hồ em biến thành thực vật dị biến, từ góc độ của bọn chúng nhìn thế giới bên ngoài.”
“Sao mà…” Giang Tập dừng một chút, sau đó nghiêm túc nhìn cô: “Cơ thể của em còn có chỗ nào không khỏe không?”
“Mệt mỏi.” Triệu Ly Nông lắc đầu: “Nhưng hiện tại không có vấn đề khác.”
“Đợi trời sáng, sau đó lại tỉ mỉ đi làm kiểm tra.” Giang Tập nghiêm túc nói, suy nghĩ một chút: “Em nói em thấy mạng lưới màu xanh có khả năng là mạng lưới kết nối cây cối, nhưng mạng lưới kết nối cây cối tạo thành cần phải có sự tiếp xúc của nhiều rễ ngầm dưới mặt đất, thông qua việc truyền vi khuẩn và chất dinh dưỡng mới hình thành được một mạng lưới.”
Nhưng Triệu Ly Nông không phải là một cái cây, cũng không có rễ, cũng không có vi khuẩn trên cơ thể.
“Sư huynh, mạng lưới kết nối cây cối chỉ là một khái niệm sơ bộ.” Triệu Ly Nông nhớ lại những tài liệu đã đọc: “Trước khi xảy ra dị biến, giới học thuật không nghiên cứu kỹ càng về mạng lưới kết nối cây cối, chỉ có thể dựa trên những gì đã có mới đưa ra phán đoán.”
Hai người ở trong phòng lấy khái niệm “Mạng lưới kết nối cây cối” bắt đầu bàn bạc tranh luận, trong lúc hoảng hốt giống như trở lại năm đó.
Cho đến khi bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “Ầm”.
Cuộc đối thoại giữa hai người bị gián đoạn.
Triệu Ly Nông giữ Giang Tập lại, đang định đứng dậy để kiểm tra tình hình bên ngoài, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Đốc, đốc, đốc!”
Triệu Ly Nông và Giang Tập nhìn nhau, cuối cùng cũng đứng dậy ra mở cửa.
Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Triệu Phong Hòa xách một chiếc hộp đứng ngoài cửa.
“Tôi chỉ muốn tới tìm người nói chuyện.” Triệu Phong Hòa liếc nhìn Diệp Trường Minh đang đứng ở cửa, đang sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào: “Tạm thời tôi sẽ không động vào cô ấy.”
Diệp Trường Minh không lùi bước, cửa ngoài vừa mở ra liền nhìn thấy người trong hành lang đều ngã gục, có người thông qua lỗ thông gió của bệnh viện thả ra một lượng lớn thuốc mê, mãi đến khi người bên ngoài đi vào mới dừng lại.
La Liên Vũ, Nghiêm Thắng Biến và Đan Vân bị kèm hai bên bị bắt làm con tin trước sau được đưa vào, sau đó có một số người khác bước vào.
Nghiêm Thắng Biến làm một cử chỉ bảo anh đừng động thủ, Diệp Trường Minh cũng chưa hoàn toàn mặc kệ, Triệu Phong Hòa cũng không mạnh mẽ xông vào, chỉ nói đi tìm Triệu Ly Nông.
Diệp Trường Minh đảo qua bà ấy và người phía sau bà ấy, cuối cùng tránh sang một bên, nhưng không có rời đi.
“Đã lâu không gặp.” Triệu Ly Nông nhìn lướt qua Triệu Phong Hòa, cuối cùng rơi vào trên người Đồng Đồng ở bên trái, bình tĩnh nói.
Dáng vẻ của cô ấy thoạt nhìn cũng không giống người bình thường, trên người thỉnh thoảng lan tràn ra dây leo màu xanh, lộ ra rõ ràng làn da tr@n trụi, một lát sau lại bị đè ép xuống, một tay duỗi ra dây leo quấn lấy quanh cổ của ba nghiên cứu viên cao cấp, có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Đồng Đồng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Triệu Ly Nông một hồi, sau đó chậm rãi cười lên, lộ ra hai lúm đồng tiền, ngay cả giọng nói cũng như mềm mại ôn nhu như trước đây: “Đã lâu không gặp ~”
Nếu như ánh mắt của cô ấy không phải hoàn toàn lạnh lẽo, sẽ cực kỳ giống với động vật máu lạnh.
Triệu Ly Nông đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn không thích cảnh tượng này, cuối cùng nhìn đi chỗ khác.
“Có thể đi vào nói chuyện được không?” Triệu Phong Hòa nhìn về phía Giang Tập bên trong, sau đó nói với Triệu Ly Nông: “Dù sao… các người đều là học trò của Triệu Khiên Minh.”
Ngoài cửa, Diệp Trường Minh phút chốc đưa mắt nhìn sang Triệu Ly Nông.
“Tiểu Triệu.” Giang Tập từ bên trong phòng gọi một tiếng: “Cho cô ta vào.”
Triệu Ly Nông cụp mi, tránh ánh mắt của Diệp Trường Minh, bước sang một bên.
Trước khi Triệu Phong Hòa đi vào, lại quay đầu đặc biệt nhìn Diệp Trường Minh một cái rồi mới đi vào.
Sau khi cửa phòng bên trong đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại Đồng Đồng, nhưng hai tay cô ấy đã dị hóa từ lâu, dây leo bao phủ khắp tường và trần nhà, tạm thời tạo thành thế đối đầu thầm lặng với đội viên Dị sát đội.
“Triệu Khiên Minh là ai?” Nghiêm Thắng Biến quay đầu hỏi La Liên Vũ bên cạnh.
Từ vụ bản thảo trước đó cho đến Triệu Phong Hòa hiện tại, Nghiêm Thắng Biến hoàn toàn không thể hiểu rõ logic trong đó.
Triệu Ly Nông cũng vậy.
La Liên Vũ cả người tái nhợt run rẩy, La Phiên Tuyết bên cạnh vẻ mặt khẩn trương, đỡ lấy bà ta, nhưng bà ta vẫn kiên trì đứng thẳng: “Tôi không biết, bản thảo là do mẹ của tôi đưa cho.”
“Suỵt-”
Đồng Đồng siết chặt dây leo mảnh khảnh quanh cổ bọn họ, cô ấy híp mắt lại, đằng đằng sát khí nói: “Không muốn chết thì đừng có lên tiếng.”
“Tất cả đều là một mớ hỗn độn.” Đan Vân trực tiếp ngồi xuống đất.
Đồng Đồng lập tức quay đầu nhìn chằm chằm bà, sau đó siết chặt một cây dây leo, nhưng Đan Vân không để tâm chút nào, chỉ nói: “Tôi mệt mỏi buồn ngủ, cô muốn giết thì giết.”
Gân xanh trên cổ của Đồng Đồng như ẩn như hiện, nghiêng đầu nhìn Đan Vân hồi lâu: “Thật đáng ghét, bà cũng phiền toái giống như cái bình khí xui xẻo xấu xí kia.”
Nhưng cô ấy đã từng ăn thịt gà của bình khí xui xẻo.
Đồng Đồng không khỏi nghĩ đến khi bọn họ nướng gà trên bờ ruộng của Căn cứ nông học số chín, đó là món ăn ngon nhất mà cô ấy từng ăn.
“Mẹ nuôi không cho tôi giết.” Cô ấy phun ra một câu, dây leo quấn quanh người Đan Vân nới lỏng ra.
Khoang đóng kín dựng thẳng được kết nối với những đường ống xung quanh, giống như mạch máu duy trì sự sống, Triệu Phong Hòa đứng đối diện nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên trong chỉ còn nửa khuôn mặt một lúc lâu, sau đó ấn mạnh công tắc mở khoang.
Một lượng lớn thuốc loãng từ đường ống chảy ra tràn vào khoang, dần dần nhấn chìm người phụ nữ bên trong, vỏ cây màu nâu lan tràn đến mặt cũng từ từ dừng lại.
Triệu Phong Hòa đi đến một thiết bị dựa vào bức tường bên phải, di chuyển nó sang một bên, để lộ một chiếc két sắt hình vuông được gắn trong tường.
Ổ khóa là những con số mật mã, cùng với chiếc chìa khóa bà ấy lấy ra từ người khác, hai lớp bảo vệ, cuối cùng cũng mở được cánh cửa két sắt, lôi từ trong đó ra một chiếc hộp màu bạc.
Triệu Phong Hòa đặt chiếc hộp bạc lên bàn, sau khi nhập mật khẩu thì mở ra.
Hà Nguyệt Sinh đứng ở sau lưng, ánh mắt theo bản năng rơi vào chiếc hộp được chia làm hai phần, nửa bên trái chất đầy một miếng bọt biển chống va chạm lớn màu đen, ở giữa có một chỗ lõm hình trụ dài, hẳn là đã từng để một cái gì đó, nhưng bây giờ trống rỗng.
Nửa bên phải là một bản thảo tương tự bản tháo rời, khổ giấy cỡ B5, bìa màu xám cổ điển, giống với bản thảo mà Triệu Phong Hòa cầm trên tay.
Ngoài ra, mặt trong hộp bạc còn có dán một tấm ảnh cũ, nó chỉ là một bức tường hoa rất bình thường, duy nhất đặc biệt chính là khắp tường mọc đầy dây leo hoa hồng cầu vồng, năm màu sặc sỡ.
Nếu Triệu Ly Nông ở đây, cô sẽ nhận ra ngay bức ảnh này là bức ảnh mà Đồng Đồng đã cho cô xem khi đó.
Triệu Phong Hòa đặt bản thảo mà bà ấy nhận được từ La Liên Vũ vào nửa hộp bên phải, vừa vặn cũng đều bằng với bên trái, bên trong hộp hiện không còn chỗ cho bất cứ thứ gì nữa.
“Đây có phải là đồ mà ông cố đã để lại cho mẹ không?” Hà Nguyệt Sinh hỏi.
Triệu Phong Hòa một tay nắm chặt góc hộp, mép móng tay thậm chí bởi vì dùng sức quá nhiều mà trở nên trắng bệch: “Không tính.”
Cha mẹ của bà ấy đã sớm gặp chuyện, Triệu Khiên Minh quá bận rộn nên giao bà ấy cho Triệu Hiền, Triệu Hiền người này không tính xuất sắc trong lĩnh vực chuyên môn, nhưng ông ta lương thiện tốt bụng, thật sự đã nuôi dạy Triệu Phong Hòa như con gái của mình.
Trong những năm dị biến, Triệu Khiên Minh hiếm khi đến gặp bà, lần cuối cùng là khi Triệu Hiền mời ông đến nhà mình dưới danh nghĩa muốn thỉnh giáo ý kiến, để ông cháu hai người gặp nhau.
Chiếc hộp này là do Triệu Khiên Minh sau bữa tối đó để lại, hoặc cũng có thể nói là Triệu Phong Hòa cố ý giấu đi, muốn cho ông ở lại thêm một đêm.
“Phong Hòa, cháu đã là người lớn, không thể tùy hứng như vậy.”
Bà ấy vẫn nhớ những gì ông nội nói sau khi bất đắc dĩ liếc nhìn mình.
Triệu Phong Hòa khi đó mới mười ba mười bốn tuổi, hoàn toàn không nghe lọt tai, trước sau không muốn trả lại chiếc hộp.
“Đặt hộp ở đây trước đi, cháu giữ hộ cho ông nội.” Cuối cùng Triệu Khiên Minh vẫn muốn rời đi: “Mấy ngày nữa ông sẽ quay lại lấy.”
Đáng tiếc sau khi rời đi, Triệu Khiên Minh không trở về nữa.
Chỉ có ba cơ hội để nhập mật khẩu vào chiếc hộp, Triệu Phong Hòa đã thử hai lần, nhưng đều sai.
Lần cuối cùng là vào năm dị biến thứ chín, cũng là một năm sau khi Triệu Khiên Minh qua đời, lúc đó Triệu Hiền cũng đang bệnh nặng, cho gọi bà ấy đi tới.
“Tiểu Hòa, đừng trách Triệu lão sư.” Triệu Hiền nằm ở trên giường, hai mắt trũng sâu, đôi môi tím đen, vẫn chống đỡ nói chuyện với bà ấy: “Mấy năm nay trong phòng thí nghiệm ý kiến phản đối càng lúc càng lớn, Triệu lão sư nóng lòng muốn có đột phá, mới không để ý tới con.”
“Con biết, người học trò kia vẫn luôn phản đối ông ấy!” Triệu Phong Hòa cắn răng nói.
“Giang Tập?” Triệu Hiền lắc đầu: “Cậu ta đã rút lui khỏi phòng thí nghiệm hạt nhân, là những nghiên cứu viên khác phản đối, bọn họ yêu cầu Triệu lão sư đưa ra bằng chứng cho thấy thí nghiệm tiến hóa của con người là khả thi.”
Ngay cả khi Triệu Hiền đều đã nói như vậy, Triệu Phong Hòa vẫn ghét Giang Tập, trong những năm nay, bà ấy đã bí mật hỏi thăm điều tra xung quanh, vào đêm trước khi xảy ra tai nạn trong phòng thí nghiệm hạt nhân, Triệu Khiên Minh và Giang Tập đã cãi nhau, nhiều nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm đều biết.
“Chú không có quyền tiếp xúc với phòng thí nghiệm hạt nhân, có rất nhiều thứ không biết được, nhưng …”
Triệu Hiền nhìn lên trần nhà, bởi vì đau ốm dằn vặt, hoảng hốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Thành viên trong phòng thí nghiệm hạt nhân so với chú cũng không hơn gì, chỉ có số ít người biết đến, bọn họ vẫn còn tiếp tục phản đối, bởi vì bên ngoài người chết quá nhiều, hết đợt này đến đợt khác, lãnh đạo tối cao của quân khu đều xảy ra chuyện hết.”
“Họ phản đối việc tiếp tục thí nghiệm, trừ khi có bằng chứng cho thấy sự tiến hóa của con người là có thể.”
Triệu Hiền tinh thần không tốt lắm, cứ lặp đi lặp lại những điều giống nhau, cuối cùng dừng lại một lúc lâu mới nhớ ra điều gì đó nói: “Triệu lão sư có một người học trò, trước khi dị biến đã gặp sự cố, con có biết không?”
“Là Triệu Ly Nông.”
Triệu Phong Hòa rất thông minh và có trí nhớ tốt, những học trò mà Triệu Khiên Minh đã từng nhắc ở nhà, bà ấy đều nhớ rõ, đặc biệt là Triệu Ly Nông, người được nhắc đến nhiều nhất.
Bà ấy luôn nhớ rằng mỗi khi ông nội nhắc đến người học trò này, giọng điệu phiền não, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười.
Thật đáng tiếc là người chết quá sớm.
“Là cô ấy.” Triệu Hiền chống đỡ ngồi dậy, khó nhọc mở ngăn tủ đầu giường, từ trong đó lấy ra một khung ảnh: “Bức ảnh này là ngày đó chú lén lút lấy từ trong phòng phòng thí nghiệm hạt nhân ra ngoài, trước đó vẫn luôn đặt ở trên bàn của Triệu lão sư, hôm nay con đốt nó cho Triệu lão sư.”
Triệu Phong Hòa không muốn tiếp nhận: “Trên bàn ông ấy không đặt ảnh người nhà, mà lại là ảnh của học trò.”
“Có lẽ là do tiếc nuối.” Triệu Hiền cười: “Nếu con có thể sống tốt, Triệu lão sư sẽ rất vui.”
Một lúc lâu sau, Triệu Hiền không thể chịu đựng được nữa và sắp sụp đổ, vì vậy bà ấy đưa tay ra để nhận lấy.
Một khung ảnh sáu tấc rất bình thường, có lẽ hôm đó rơi khỏi bàn, kính vỡ thành hình mạng nhện, bên trong là một cô gái trẻ gầy gò, đi ủng mưa dài màu đen đứng ngoài đồng, chân đầy bùn, trên tay bẩn thỉu vẫn còn mầm xanh lấm bùn. Chắc là người chụp gọi nên cô quay đầu lại nhìn máy ảnh, nhưng nắng gắt quá, cô nheo mắt lại, đưa tay kia lên che trán, đầu ngón tay hất bùn lên mặt, cũng không che được ý cười nơi khóe miệng, rất chói mắt.
Phía sau cô là những ngọn núi xanh hùng vĩ ở đằng xa.
Không được hoàn mỹ chính là dưới góc phải ảnh chụp dính một vệt máu, không biết đó là máu của Triệu Khiên Minh hay của nghiên cứu viên khác.
Rốt cuộc, Triệu Phong Hòa vẫn định đốt bức ảnh theo lời của Triệu Hiền, nhưng Triệu Khiên Minh không có bia mộ, phòng thí nghiệm bên kia đã trực tiếp xử lý thi thể của ông mà không để lại bất cứ thứ gì.
Bà ấy cầm lấy khung ảnh, bước vào phòng vệ sinh, tháo khung ảnh hỏng ra, từ bên trong lấy ra bức ảnh này.
Triệu Phong Hòa nhìn người trong ảnh, bắt đầu châm lửa từ góc dưới bên phải, thấy lửa bén lên, tay lắc lắc, định ném vào bồn rửa mặt, lại thoáng nhìn thấy hàng chữ ở phía sau bức ảnh.
Bà ấy nhanh chóng dập lửa, lật xem mặt sau của bức ảnh, dòng chữ là một dãy số có tám chữ số, hình như là ngày chụp bức ảnh này.
Nhưng Triệu Phong Hòa đột nhiên nhớ đến chiếc hộp bạc mà Triệu Khiên Minh để lại, ổ khóa vừa vặn là mật khẩu gồm tám chữ số.
Bà ấy vội vã trở về phòng và thử mật khẩu lần cuối, sử dụng ngày tháng ở đằng sau của bức ảnh.
— Đã mở được!
Sau đó, Triệu Phong Hòa từ trong chiếc hộp bạc này nhìn thấy bản thảo của Triệu Khiên Minh và kế hoạch nghiên cứu tiếp theo của ông, chỉ là năng lực của bà ấy không đủ, thêm vào đó là bản thảo bị thiếu sót một phần, trước sau vẫn không có cách nào tiến triển tốt hơn.
Nội dung của bản thảo trong chiếc hộp từ đề cập đến vẫn còn một phần bản thảo khác, mới đầu bà ấy còn tưởng rằng chúng có thể đã bị phá hủy hoặc thất lạc, mãi đến khi Triệu Đồng gặp nạn, bà ấy mới đoán được những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia có được bản thảo của ông nội mình.
Chỉ là, phần bản thảo mới này không tiếp nối với nội dung bản thảo trong chiếc hộp bạc.
Nếu không tìm lại được bản thảo, e rằng… không kịp.
“Con đi tìm Hà Hạo.” Triệu Phong Hòa lại nhìn Đồng Đồng mở to mắt: “Mẹ và con bé sẽ đi tìm Triệu Ly Nông.”
…
“Thần giao cách cảm?” Qua thời gian rất lâu, Giang Tập kích động vì những nội dung mình vừa biết được mới hồi thần lại: “Ý của em là, em có thể cảm ứng được thực vật dị biến?”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Có mấy lần tựa hồ em biến thành thực vật dị biến, từ góc độ của bọn chúng nhìn thế giới bên ngoài.”
“Sao mà…” Giang Tập dừng một chút, sau đó nghiêm túc nhìn cô: “Cơ thể của em còn có chỗ nào không khỏe không?”
“Mệt mỏi.” Triệu Ly Nông lắc đầu: “Nhưng hiện tại không có vấn đề khác.”
“Đợi trời sáng, sau đó lại tỉ mỉ đi làm kiểm tra.” Giang Tập nghiêm túc nói, suy nghĩ một chút: “Em nói em thấy mạng lưới màu xanh có khả năng là mạng lưới kết nối cây cối, nhưng mạng lưới kết nối cây cối tạo thành cần phải có sự tiếp xúc của nhiều rễ ngầm dưới mặt đất, thông qua việc truyền vi khuẩn và chất dinh dưỡng mới hình thành được một mạng lưới.”
Nhưng Triệu Ly Nông không phải là một cái cây, cũng không có rễ, cũng không có vi khuẩn trên cơ thể.
“Sư huynh, mạng lưới kết nối cây cối chỉ là một khái niệm sơ bộ.” Triệu Ly Nông nhớ lại những tài liệu đã đọc: “Trước khi xảy ra dị biến, giới học thuật không nghiên cứu kỹ càng về mạng lưới kết nối cây cối, chỉ có thể dựa trên những gì đã có mới đưa ra phán đoán.”
Hai người ở trong phòng lấy khái niệm “Mạng lưới kết nối cây cối” bắt đầu bàn bạc tranh luận, trong lúc hoảng hốt giống như trở lại năm đó.
Cho đến khi bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “Ầm”.
Cuộc đối thoại giữa hai người bị gián đoạn.
Triệu Ly Nông giữ Giang Tập lại, đang định đứng dậy để kiểm tra tình hình bên ngoài, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Đốc, đốc, đốc!”
Triệu Ly Nông và Giang Tập nhìn nhau, cuối cùng cũng đứng dậy ra mở cửa.
Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Triệu Phong Hòa xách một chiếc hộp đứng ngoài cửa.
“Tôi chỉ muốn tới tìm người nói chuyện.” Triệu Phong Hòa liếc nhìn Diệp Trường Minh đang đứng ở cửa, đang sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào: “Tạm thời tôi sẽ không động vào cô ấy.”
Diệp Trường Minh không lùi bước, cửa ngoài vừa mở ra liền nhìn thấy người trong hành lang đều ngã gục, có người thông qua lỗ thông gió của bệnh viện thả ra một lượng lớn thuốc mê, mãi đến khi người bên ngoài đi vào mới dừng lại.
La Liên Vũ, Nghiêm Thắng Biến và Đan Vân bị kèm hai bên bị bắt làm con tin trước sau được đưa vào, sau đó có một số người khác bước vào.
Nghiêm Thắng Biến làm một cử chỉ bảo anh đừng động thủ, Diệp Trường Minh cũng chưa hoàn toàn mặc kệ, Triệu Phong Hòa cũng không mạnh mẽ xông vào, chỉ nói đi tìm Triệu Ly Nông.
Diệp Trường Minh đảo qua bà ấy và người phía sau bà ấy, cuối cùng tránh sang một bên, nhưng không có rời đi.
“Đã lâu không gặp.” Triệu Ly Nông nhìn lướt qua Triệu Phong Hòa, cuối cùng rơi vào trên người Đồng Đồng ở bên trái, bình tĩnh nói.
Dáng vẻ của cô ấy thoạt nhìn cũng không giống người bình thường, trên người thỉnh thoảng lan tràn ra dây leo màu xanh, lộ ra rõ ràng làn da tr@n trụi, một lát sau lại bị đè ép xuống, một tay duỗi ra dây leo quấn lấy quanh cổ của ba nghiên cứu viên cao cấp, có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Đồng Đồng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Triệu Ly Nông một hồi, sau đó chậm rãi cười lên, lộ ra hai lúm đồng tiền, ngay cả giọng nói cũng như mềm mại ôn nhu như trước đây: “Đã lâu không gặp ~”
Nếu như ánh mắt của cô ấy không phải hoàn toàn lạnh lẽo, sẽ cực kỳ giống với động vật máu lạnh.
Triệu Ly Nông đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn không thích cảnh tượng này, cuối cùng nhìn đi chỗ khác.
“Có thể đi vào nói chuyện được không?” Triệu Phong Hòa nhìn về phía Giang Tập bên trong, sau đó nói với Triệu Ly Nông: “Dù sao… các người đều là học trò của Triệu Khiên Minh.”
Ngoài cửa, Diệp Trường Minh phút chốc đưa mắt nhìn sang Triệu Ly Nông.
“Tiểu Triệu.” Giang Tập từ bên trong phòng gọi một tiếng: “Cho cô ta vào.”
Triệu Ly Nông cụp mi, tránh ánh mắt của Diệp Trường Minh, bước sang một bên.
Trước khi Triệu Phong Hòa đi vào, lại quay đầu đặc biệt nhìn Diệp Trường Minh một cái rồi mới đi vào.
Sau khi cửa phòng bên trong đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại Đồng Đồng, nhưng hai tay cô ấy đã dị hóa từ lâu, dây leo bao phủ khắp tường và trần nhà, tạm thời tạo thành thế đối đầu thầm lặng với đội viên Dị sát đội.
“Triệu Khiên Minh là ai?” Nghiêm Thắng Biến quay đầu hỏi La Liên Vũ bên cạnh.
Từ vụ bản thảo trước đó cho đến Triệu Phong Hòa hiện tại, Nghiêm Thắng Biến hoàn toàn không thể hiểu rõ logic trong đó.
Triệu Ly Nông cũng vậy.
La Liên Vũ cả người tái nhợt run rẩy, La Phiên Tuyết bên cạnh vẻ mặt khẩn trương, đỡ lấy bà ta, nhưng bà ta vẫn kiên trì đứng thẳng: “Tôi không biết, bản thảo là do mẹ của tôi đưa cho.”
“Suỵt-”
Đồng Đồng siết chặt dây leo mảnh khảnh quanh cổ bọn họ, cô ấy híp mắt lại, đằng đằng sát khí nói: “Không muốn chết thì đừng có lên tiếng.”
“Tất cả đều là một mớ hỗn độn.” Đan Vân trực tiếp ngồi xuống đất.
Đồng Đồng lập tức quay đầu nhìn chằm chằm bà, sau đó siết chặt một cây dây leo, nhưng Đan Vân không để tâm chút nào, chỉ nói: “Tôi mệt mỏi buồn ngủ, cô muốn giết thì giết.”
Gân xanh trên cổ của Đồng Đồng như ẩn như hiện, nghiêng đầu nhìn Đan Vân hồi lâu: “Thật đáng ghét, bà cũng phiền toái giống như cái bình khí xui xẻo xấu xí kia.”
Nhưng cô ấy đã từng ăn thịt gà của bình khí xui xẻo.
Đồng Đồng không khỏi nghĩ đến khi bọn họ nướng gà trên bờ ruộng của Căn cứ nông học số chín, đó là món ăn ngon nhất mà cô ấy từng ăn.
“Mẹ nuôi không cho tôi giết.” Cô ấy phun ra một câu, dây leo quấn quanh người Đan Vân nới lỏng ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook