Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 174: Cậu có vết đỏ

Edit & beta: Rya

Sáng sớm, Triệu Ly Nông đã chủ động gõ cửa phòng đối diện.

Triệu Phong Hòa mở cửa, nhìn thấy Triệu Ly Nông ở ngoài cửa, ngay câu đầu tiên liền hỏi: “Đầu có đau không? Lần sau đừng ở bên ngoài uống nhiều rượu.”

Hai người vẫn thân thiết như thường, không có gì khác biệt, nhưng khi Triệu Ly Nông lại nhìn Triệu Phong Hòa, đáy mắt ẩn chứa nghi hoặc, sự thuần túy trước đó đã giảm đi.

Khi người phục vụ mang bữa sáng lên, Triệu Phong Hòa đẩy ly sữa bò mà bà ấy đã gọi đến trước mặt Triệu Ly Nông.

Thứ đặt trước mặt cô vẫn như thường lệ, chỉ có một bát cháo và một món ăn kèm, còn có một quả trứng luộc, bữa sáng điển hình của người Trung Quốc.

“Tối hôm qua con nói muốn uống sữa nóng, quên rồi sao?” Triệu Phong Hòa chỉ vào cái ly mà bà ấy đã đẩy tới, nhìn Triệu Ly Nông: “Tuy rằng hiện tại đã tỉnh rượu, nhưng buổi sáng có thể uống một chút.”

Triệu Ly Nông không tránh ánh mắt của bà, suy nghĩ một chút, cười nói: “Hình như có chuyện này.”

Cô cầm sữa đặt sang một bên, không uống ngay mà ngồi ở đối diện, chậm rãi ăn bữa sáng, cuối cùng một hơi uống hết sạch.

Trong khoảng thời gian này Viện nghiên cứu đã trùng tu xong, kiến trúc bên ngoài lần nữa khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, người ra người vào tựa hồ cũng không khác trước bao nhiêu.

Triệu Ly Nông xuống xe, khoác chiếc ba lô trên vai trái, bên trong vẫn còn chiếc bút máy có gắn máy nghe lén, cô đeo thẻ ID công tác, lặng lẽ đi lên cầu thang của Viện nghiên cứu.

Thật tình cờ hôm nay Tào Văn Diệu cũng đang ở đây, ông ta đứng trên cầu thang, quay đầu lại đánh giá những chiếc xe đậu trước cổng, thấy không có ai khác đi xuống, ông ta kinh ngạc hỏi Triệu Ly Nông: “Cô có xe đặc chủng từ khi nào vậy? Vừa rồi là vệ sĩ riêng?”

Chắc chắn không phải xe của Đan Vân và Ngụy Lệ, hai mẹ con nhà họ không có loại xe đặc chủng như vậy, hơn nữa xưa nay đều trực tiếp điều động thủ vệ quân.

Cũng không phải của Nghiêm Thắng Biến, Tào Văn Diệu không nghe được tin tức gì.

“Tào tổ trưởng.” Triệu Ly Nông gật đầu với ông ta, lên tiếng chào hỏi.

Tào Văn Diệu đột nhiên nhớ tới lúc trước Kỷ lão ra mặt cho Triệu Ly Nông, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng: “…Là, thật sao? Rất tốt.”

Suýt chút nữa đã quên Triệu Ly Nông ôm bắp đùi Kỷ lão.

Tào Văn Diệu ho khan vài tiếng: “Đừng để ý, vừa rồi tôi chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.” Ông ta không muốn bị Kỷ lão giáo huấn.

Lần trước các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đều bị tập kích đã chết hơn phân nửa, Viện nghiên cứu đang thảo luận xem trước hết có nên mời Kỷ lão về hay không, để ông ta tạm thời đến để trấn giữ, sau đó là xác nhận cơ chế thăng cấp lên nghiên cứu viên cao cấp sau này.

Khi cầu thang đi đến cuối cùng, cánh cửa của đại sảnh Viện nghiên cứu đã xuất hiện trước mặt.

Triệu Ly Nông lại gật đầu với ông ta, xem như là đáp lại, mang theo bụng đầy suy nghĩ đi vào.

Trong phòng thí nghiệm đã có người, vừa bước vào, cô đã nhìn thấy Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh.

Có lẽ Nghiêm Tĩnh Thủy vừa tới không bao lâu, trong tay còn cầm túi balo.

Cô ấy nhìn thấy Triệu Ly Nông bước vào, hỏi: “Ngày hôm qua Diệp đội trưởng tìm cậu vì chuyện gì?”

Hà Nguyệt Sinh đang ngồi trước bàn thí nghiệm, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông đặt ba lô dưới bàn thí nghiệm: “Hỏi về những thứ trong video giám sát cuộc tập kích ở Thượng nội thành, sau đó ở phía nam ngắm hoàng hôn, rất đẹp.”

Nửa câu nói sau của cô chỉ đơn thuần là dùng để che giấu chuyện về máy nghe lén.

Hà Nguyệt Sinh không nghe ra vấn đề, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy lại khó hiểu: “Cậu và Diệp đội trưởng ở phía nam? Chỗ bức tường cao kia?”

“Tôi nhớ hình như bên kia có lời đồn đại.” Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày suy nghĩ một chút, nhưng nhất thời không nhớ ra.

“Lời đồn gì?” Hà Nguyệt Sinh đặt tay lên bàn thí nghiệm, đứng dậy tò mò hỏi: “Sao tôi chưa từng nghe nói đến?”

“Là lời đồn trong quân đội.” Nghiêm Tĩnh Thủy ngẩng đầu, cố gắng lục tìm trong trí nhớ: “Tôi nghe anh trai tôi từng nói, hình như hai người không thể đơn độc ở riêng trên đó.”

Tâm trí của Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn luôn là chăm chỉ học tập, không quan tâm đ ến những lời đồn đại, căn bản không thể nhớ rõ, vì vậy một lúc sau cô ấy mới phun ra được một câu: “Sẽ gặp thực vật dị biến.”

Hà Nguyệt Sinh không khỏi bật cười.

“Thực vật dị biến đâu?!” Ngụy Lệ từ bên ngoài đi vào, nghe thấy một câu mơ hồ, vội vàng hỏi, một tay thò vào trong túi lấy Tiểu hoàng kê ra, định ném ra ngoài cho nó phòng thủ.

Triệu Ly Nông đè tay Ngụy Lệ xuống: “Không có thực vật dị biến.”

Ngụy Lệ lại đút Tiểu hoàng kê vào trong túi: “Vậy vừa rồi mọi người nói cái gì?”

“Nghiêm nỗ lực nói nếu hai người đơn độc ở riêng trên bức tường cao phía nam kia sẽ nhìn thấy thực vật dị biến.” Hà Nguyệt Sinh dựa lưng vào ghế, nói một cách uể oải.

Ngụy Lệ “À” một tiếng, cảm thấy khó hiểu: “Những lời đồn này từ đâu ra vậy? Nơi đó không phải là thánh địa hẹn hò của thủ vệ quân sao?”

Ba người trong phòng thí nghiệm đều quay đầu nhìn sang Ngụy Lệ.

“Làm gì nhìn người ta như vậy?” Ngụy Lệ xoa xoa cánh tay, nhất thời cảm thấy khiếp sợ.

Nghiêm Tĩnh Thủy quay sang nhìn Triệu Ly Nông, đôi mắt trừng lớn một vòng, hẹn hò? Cùng Diệp Trường Minh?

“Học tỷ, chị đến đây làm gì?” Triệu Ly Nông không ngờ lại có lời đồn đại như vậy, cô ngơ ngác, lập tức chủ động chuyển chủ đề nói sang chuyện khác.

“Há, chị tới đây để nói máu của em không có vấn đề gì cả, những con gà kia khi tiêm vào cũng không có biến hóa gì.” Ngụy Lệ nói: “Không giống như việc lấy máu của Tiểu Lệ, khi tiêm vào những con gà khác sẽ ít nhiều gây ra dị biến hoặc là dị dạng.”

Ngụy Lệ cho bọn họ xem báo cáo phân tích thí nghiệm, mấy người đã tụ tập lại xung quanh, vừa xem vừa trò chuyện.

“Một chút biến hóa cũng không có?” Hà Nguyệt Sinh nhìn nội dung trên màn hình quang não mà Ngụy Lệ đã gửi lên: “Hay là các bước thí nghiệm của chị có vấn đề, dẫn đến lượng máu tiêm vào không đủ?”

“Không thể nào, chị đã là nghiên cứu viên, quy trình thí nghiệm không thể phạm sai lầm được.” Ngụy Lệ cảm thấy bị xúc phạm: “So với tất cả thí nghiệm mà chị đã làm với Tiểu Lệ, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.”

Hà Nguyệt Sinh suy đoán: “Chẳng lẽ là không đủ thời gian?”

Ngụy Lệ đã nói về tiến độ của cuộc thí nghiệm nhiều lần, nhưng chưa từng phát hiện máu của Triệu Ly Nông có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với đàn gà thí nghiệm, Hà Nguyệt Sinh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cậu rất rõ ràng …

Đêm qua, Hà Nguyệt Sinh đến phòng điều khiển giám sát, muốn kiểm tra xem thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của Ngụy Lệ có vấn đề gì không, nhưng Đồng Đồng đột nhiên xuất hiện để cảnh báo cậu.

Ngụy Lệ: “Dù sao thì chị vẫn tiếp tục để ý quan sát đàn gà thí nghiệm kia, nếu có tình huống gì sẽ báo cho mọi người biết.”

Bốn người bọn họ nói chuyện cùng nhau, giữa các khoảng cách chỉ bằng một cánh tay.

Triệu Ly Nông ngước mắt liếc Hà Nguyệt Sinh đang quay đầu đối diện với mình, chỉ vào tai cậu: “Chỗ này của cậu bị sao vậy?”

Hà Nguyệt Sinh sửng sốt một chút, vươn tay sờ sờ sau tai: “Cái gì?”

“Có một vết đỏ.” Triệu Ly Nông nói.

“Thật sao? Chắc là đụng phải chỗ nào rồi.” Hà Nguyệt Sinh cười nói: “Tôi không chú ý.”

Triệu Ly Nông nói: “Hình như bị thứ gì đó có gai cào vào.”

Ngụy Lệ và Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh cũng nhìn sang, chưa thấy được vết thương, bởi vì Hà Nguyệt Sinh không buông tay ra, vẫn đang che đậy.

“Để chị xem nào.” Ngụy Lệ đi thẳng tới kéo tay Hà Nguyệt Sinh.

Hàm của Hà Nguyệt Sinh hơi căng ra, cố gắng không đẩy Ngụy Lệ ra, nương theo lực của Ngụy Lệ mà bỏ tay xuống.

“Thật sự là vết xước có gai.” Ngụy Lệ thò đầu nhìn, trên vết sẹo bị trầy có mấy chấm đỏ, nếu không nhìn kỹ hoàn toàn không nhìn ra.

“Hai ngày nữa sẽ không sao.” Hà Nguyệt Sinh đưa tay sờ sờ, che đi vết đỏ sau tai, cười với Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu, ánh mắt của cậu thật sắc bén, tôi còn không chú ý tới. “

Triệu Ly Nông đối diện với ánh mắt của Hà Nguyệt Sinh, chậm rãi nói: “Hình như là dấu vết do dây leo có gai quấn quanh để lại.”

Hà Nguyệt Sinh tim đập thình thịch, tối hôm qua khi trở về đã bôi thuốc lên tất cả vết sẹo trên người, trong thời gian ngắn đã lành lặn, không ngờ lại bỏ sót sau tai.

“Thật sao?” Hà Nguyệt Sinh lắc đầu: “Không biết là loại vết thương cào.”

“Làm việc đi.” Triệu Ly Nông tựa hồ chỉ tùy ý nói, cũng không có để trong lòng.

Ba người bọn họ quay trở lại bàn thí nghiệm của mình, còn Ngụy Lệ đi vòng quanh dạo một chút, sau đó cũng trở về địa bàn của mình.

Triệu Ly Nông đặt tay trái lên bàn thí nghiệm, tay còn lại mở quang não, ngước mắt lên thì va phải ánh mắt của Hà Nguyệt Sinh.

“Ăn kẹo không?” Hà Nguyệt Sinh từ trong túi lấy ra hai viên kẹo, ném về phía Triệu Ly Nông, lại đưa một viên cho Nghiêm Tĩnh Thủy ở bàn thí nghiệm bên cạnh: “Mùi vị mới.”

Triệu Ly Nông vươn tay bắt lấy, rũ mắt xuống: “Cám ơn.”

Cô không ăn, tiện tay bỏ vào túi áo.

Trong phòng thí nghiệm thỉnh thoảng chỉ có tiếng Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh di chuyển dụng cụ thiết bị, Triệu Ly Nông lặng lẽ nhìn thứ trên màn hình quân não do Diệp Trường Minh gửi đến ngày hôm, phóng to cái bóng hình người kia đến mức tối đa, chuyển tiêu điểm sang vị trí của đôi tay, nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu.

——Có vẻ như các bộ phận của ngón tay đều đã biến thành nhiều dây leo, các độ cong nhỏ nhô ra trên sợi dây dài của cái bóng trông giống như gai của dây leo.

Triệu Ly Nông tắt não quang, lại lần nữa liếc nhìn Hà Nguyệt Sinh đang cúi đầu chăm chú làm thí nghiệm.

Chẳng biết vì sao, bây giờ cô nhìn ai cũng đều thấy có chút khả nghi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương