Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 137: Đội trưởng, tài khoản của anh bị hack?
Edit & beta: Rya
Ba thủ vệ quân hôn mê đã được đội ngũ y tế đưa đi kiểm tra và điều trị toàn diện.
Nghiêm Thắng Biến và Chu Thiên Lý đang kiểm tra máy ghi hành động trong tay đội cứu viện, máy bay trực thăng không tiếp cận đất liền, đang đi được nửa hành trình thì bọn họ tìm thấy ba thủ vệ quân trên ca nô, còn thủ vệ quân trước đó đã bị công kích, bọn họ không thể mang thi thể của anh ta đem về.
“Lúc đầu, những người trong Căn cứ số ba miễn là không công kích bọn chúng, thì bọn họ có thể ra ngoài thuận lợi.” Chu Thiên Lý thở dài: “Bây giờ tình hình ngày càng tồi tệ, con người một khi tới gần sẽ bị công kích, bước kế tiếp không biết bọn chúng liệu có phát triển thành cây liễu rũ dị biến ở Căn cứ số tám hay không.”
“Như thế xem ra, thực vật dị biến cấp S ở Căn cứ số tám không giống với tình huống ở Tự Thành.” Nghiêm Thắng Biến quay mặt sang nhìn Triệu Ly Nông đang đứng chéo ở phía sau: “Tiểu Triệu, cô nghĩ sao?”
Một tuần trước, trong phòng hội nghị cao nhất, Triệu Ly Nông đã sử dụng thực vật dị biến khác nhau ở Căn cứ số ba và Căn cứ số tám để so sánh, đưa ra khả năng có thể tồn tại loài người thân với thực vật dị biến cấp S.
Bây giờ tình hình của thực vật dị biến ở Căn cứ số ba đã thay đổi, câu hỏi của Nghiêm Thắng Biến giống như nói rằng suy nghĩ trước đây của cô có vấn đề.
Triệu Ly Nông đứng bên cạnh ông ta, hai tay đút túi quần, tay phải đang chạm vào một chiếc lọ thủy tinh nhỏ kín khí, trong đó có một hạt giống cây thông dị biến từ Khâu Thành.
Sau khi được đăng ký tại Viện nghiên cứu nông học Trung ương, nó đã được trả lại cho cô, trước khi đến, không biết vì lý do gì, cô đã mang một hạt giống ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Tôi… Hắt xì!” Triệu Ly Nông lập tức đưa tay che mũi miệng, hơi khom người cúi đầu xuống, cả khoang thuyền tràn ngập tiếng cô hắt hơi mấy lần.
Nghiêm Thắng Biến: “…”
“Có phải là cảm lạnh không?” Chu Thiên Lý lo lắng hỏi.
“Sức khỏe không tốt lắm, tuần trước còn bị ngất xỉu.” Nghiêm Thắng Biến nhắc nhở Triệu Ly Nông: “Ngay cả khi là một nghiên cứu viên, cũng cần phải tăng cường rèn luyện.”
“Vâng.” Triệu Ly Nông rốt cuộc ngừng hắt hơi, hàm hồ đáp một tiếng, cô ngẩng đầu khịt khịt mũi, không khí trắng mà cô thở ra gần như có thể đóng băng.
Thấy vậy, Chu Thiên Lý hỏi cô: “Em có sợ lạnh không?”
“Có một chút.” Triệu Ly Nông thừa nhận rằng cô luôn sợ lạnh, đứng trên boong tàu cảm thấy lạnh sống lưng.
Cuối cùng, Nghiêm Thắng Biến nói: “Trở về đi.”
Triệu Ly Nông quay người bước nhanh vào, khi quay lại lại vừa lúc nhìn thấy Diệp Trường Minh, liền gật gật đầu với anh.
Cô cho rằng mình đang nghiêm túc chào hỏi, lại không biết đôi mắt mình ươn ướt, chóp mũi ửng đỏ, còn có dáng vẻ trịnh trọng gật đầu, trong mắt đối phương nhìn thật sự rất đáng thương.
Trong mắt Diệp Trường Minh xẹt qua ý cười, chỉ thoáng qua, nhìn cô theo sau mấy vị nghiên cứu viên đi vào.
…
Đến buổi tối, bác sĩ truyền đến tin tức, nói ba thủ vệ quân tạm thời không có nguy hiểm, nhưng chịu áp lực trong thời gian dài khiến đại não bị tổn thương, cần thời gian dài hồi phục.
Triệu Ly Nông đã tắm rửa xong, không chỉ mặc áo khoác ngoài mà còn quấn chăn ngồi trên giường.
– Cô rất lạnh.
Trong phòng có hệ thống sưởi, nhiệt độ khoảng 26 độ, theo lý mặc áo dài tay thì có thể hạ nhiệt, nhưng cô mặc chiếc áo khoác lông vũ và quấn trong chăn bông nhưng vẫn thấy rất lạnh.
Đôi môi của Triệu Ly Nông trở nên tím tái vì lạnh, như thể cô đang ở giữa thế giới băng tuyết, nếu đã vào lúc này mà cô lại không cảm thấy có vấn đề bất thường, thì đầu óc của cô có vấn đề.
Thần giao cách cảm đề cập đến sự chuyển động và biến đổi của các giác quan khác nhau như thị giác, thính giác và khứu giác.
Giờ khắc này Triệu Ly Nông cũng không biết mình cảm giác được từ loài thực vật dị biến nào, tay chân tê cóng, cảm giác ớn lạnh này từ trong xương tỏa ra, bên ngoài căn bản không thể cải thiện được.
Triệu Ly Nông run rẩy đứng dậy khỏi giường, muốn rót một ly nước nóng để uống, nhưng lại nhớ rằng chiếc ly duy nhất trong phòng đã bị vỡ.
Bọc người trong chăn bông, cô cứng đờ đứng trước bàn làm việc, ngơ ngác nhìn bút và sổ ghi chép trên bàn, trong giây lát tự hỏi liệu hôm nay mình có thể bị chết cóng không.
Ngay khi Triệu Ly Nông đang do dự có nên lên tầng hai để lấy một chiếc ly hay không, cơn ớn lạnh khắp người cô lại biến mất.
Hết rồi?
Cô ngập ngừng kéo chăn ra, quả nhiên, người cô đột nhiên nóng lên.
Triệu Ly Nông thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng kiểm tra thời gian, cảm giác vật lý này kéo dài mười lăm phút.
Cô ném chăn xuống giường, đưa tay lên sờ mặt, cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng, bắt đầu thấy nóng.
Triệu Ly Nông lại cởi áo khoác ngoài, ngồi trở lại giường, định nghỉ ngơi, nhưng vừa ngồi xuống, liền cảm thấy bỏng rát, vội vàng đứng dậy.
Một giọt mồ hôi trượt từ trán xuống một bên mặt.
Triệu Ly Nông cởi chiếc áo lông trên người ra, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó cả người cô như bị ánh mặt trời thiêu đốt.
“…”
Không lâu sau, trên người Triệu Ly Nông chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi, nhưng vẫn cảm thấy nóng bức.
Triệu Ly Nông: Đây rốt cuộc là cảm giác của loài thực vật dị biến nào?
Cô nóng đến mức muốn lao lên boong tàu cho mát, nhưng lý trí lại khiến Triệu Ly Nông đành chịu ngồi xuống ghế, xé một tờ giấy trắng trong quyển vở ra, gấp lại thành chiếc quạt nhỏ để quạt, không quên cầm chiếc khăn để lau mồ hôi.
Chỉ trong mười phút, chiếc khăn khô nhanh chóng biến thành khăn ướt.
Triệu Ly Nông ngồi phịch xuống lưng ghế, chiếc quạt giấy không ngừng thổi cuối cùng cũng dừng lại, lần này thời gian so với trước đây ngắn hơn.
Như vừa tắm xong.
Triệu Ly Nông thở một hơi thật sâu, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng kết thúc, nhưng không ngờ đó chỉ là bắt đầu, cảm giác nóng lạnh luân phiên thay phiên nhau, mặc dù thời gian cảm ứng thần giao cách cảm càng ngày càng ngắn, nhưng tình huống cũng dần trở nên thái quá và hỗn loạn.
Đôi khi cô cảm hai bên trái phải của cơ thể vừa nóng vừa lạnh, cô phải mặc một chiếc áo khoác lông vũ và chăn bông ở một bên người, trong khi bên còn lại vẫn đổ mồ hôi đầm đìa trong bộ quần áo không có vải lót.
Thậm chí còn xuất hiện cảm giác nửa người trên và nửa người dưới nóng lạnh không giống nhau.
Tình huống hỗn loạn và khủng khiếp này cuối cùng đã làm gục ngã Triệu Ly Nông, người luôn yêu cầu bản thân phải bình tĩnh trong mọi tình huống.
Cô dùng khăn lau mồ hôi bằng tay trái, vươn bàn tay phải tím tái vì lạnh, bấm vào quang não, cô muốn gửi tin nhắn vào trong nhóm nhỏ, nhưng cô không biết rằng mình đang run rẩy, gửi đến cho người bên dưới.
…
Phòng bên cạnh.
Diệp Trường Minh ngồi ở bàn làm việc, một tay dùng khăn lau đầu, một tay phóng to sơ đồ kết cấu tàu sân bay trên màn hình quang não trước mặt, anh nhìn lại lần nữa, sau khi xác nhận rằng không có sơ sót nào, định tắt quang não, nhưng đột nhiên lại hiện lên một thông báo tin nhắn.
Người gửi: [Triệu Ly Nông]
Anh nhướng mày, cảm thấy cô có chuyện muốn hỏi.
Với phong cách của Triệu Ly Nông, nếu không có chuyện gì thì sẽ không chủ động liên lạc với anh.
Diệp Trường Minh mở tin nhắn ra, sau khi nhìn thấy nội dung, chậm rãi nhíu mày, bởi vì nội dung tin nhắn có chút làm anh không hiểu.
[ Có thể dùng phương pháp gì để khiến người ta bất tỉnh? ]
Diệp Trường Minh trả lời tin nhắn của cô: Cô muốn… đối phó với ai?
Nếu như anh nhớ không lầm, sau khi Triệu Ly Nông vào phòng, liền không có đi ra nữa.
Bên kia, Triệu Ly Nông đang chịu đựng thời tiết nóng và lạnh, cảm giác của cô về thế giới bên ngoài dần trở nên mơ hồ, bên tai bắt đầu xuất hiện tiếng gió của thung lũng, mũi cô có thể ngửi thấy gió đêm mùa hè…
Năm giác quan của cô dường như đã bị hỏng hết.
Diệp Trường Minh đợi hồi lâu vẫn không thấy Triệu Ly Nông trả lời, anh cầm khăn tắm ngồi một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đi tới cửa phòng Triệu Ly Nông, giơ tay định gõ cửa, chợt nhớ tới trước đó cô thật kỳ lạ, anh nhìn sang bên kia hành lang, gần đó còn có những nghiên cứu viên khác, cuối cùng dừng lại.
Diệp Trường Minh đứng nghe một hồi, vẫn không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, liền trực tiếp bấm số liên lạc của Triệu Ly Nông, có thể nghe thấy âm thanh tinh tế của quang não rung động trên cổ tay, nhưng cô không có trả lời.
Cuối cùng, Diệp Trường Minh nói chuyện riêng với Đổng Hưng: [Giúp tôi phá khóa cửa phòng của Triệu Ly Nông.]
Đổng Hưng đã sớm nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nhận được tin tức từ đội trưởng, lập tức trở mình: [Đội trưởng, tài khoản của anh bị hack à???]
Diệp Trường Minh: [……]
Ba thủ vệ quân hôn mê đã được đội ngũ y tế đưa đi kiểm tra và điều trị toàn diện.
Nghiêm Thắng Biến và Chu Thiên Lý đang kiểm tra máy ghi hành động trong tay đội cứu viện, máy bay trực thăng không tiếp cận đất liền, đang đi được nửa hành trình thì bọn họ tìm thấy ba thủ vệ quân trên ca nô, còn thủ vệ quân trước đó đã bị công kích, bọn họ không thể mang thi thể của anh ta đem về.
“Lúc đầu, những người trong Căn cứ số ba miễn là không công kích bọn chúng, thì bọn họ có thể ra ngoài thuận lợi.” Chu Thiên Lý thở dài: “Bây giờ tình hình ngày càng tồi tệ, con người một khi tới gần sẽ bị công kích, bước kế tiếp không biết bọn chúng liệu có phát triển thành cây liễu rũ dị biến ở Căn cứ số tám hay không.”
“Như thế xem ra, thực vật dị biến cấp S ở Căn cứ số tám không giống với tình huống ở Tự Thành.” Nghiêm Thắng Biến quay mặt sang nhìn Triệu Ly Nông đang đứng chéo ở phía sau: “Tiểu Triệu, cô nghĩ sao?”
Một tuần trước, trong phòng hội nghị cao nhất, Triệu Ly Nông đã sử dụng thực vật dị biến khác nhau ở Căn cứ số ba và Căn cứ số tám để so sánh, đưa ra khả năng có thể tồn tại loài người thân với thực vật dị biến cấp S.
Bây giờ tình hình của thực vật dị biến ở Căn cứ số ba đã thay đổi, câu hỏi của Nghiêm Thắng Biến giống như nói rằng suy nghĩ trước đây của cô có vấn đề.
Triệu Ly Nông đứng bên cạnh ông ta, hai tay đút túi quần, tay phải đang chạm vào một chiếc lọ thủy tinh nhỏ kín khí, trong đó có một hạt giống cây thông dị biến từ Khâu Thành.
Sau khi được đăng ký tại Viện nghiên cứu nông học Trung ương, nó đã được trả lại cho cô, trước khi đến, không biết vì lý do gì, cô đã mang một hạt giống ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Tôi… Hắt xì!” Triệu Ly Nông lập tức đưa tay che mũi miệng, hơi khom người cúi đầu xuống, cả khoang thuyền tràn ngập tiếng cô hắt hơi mấy lần.
Nghiêm Thắng Biến: “…”
“Có phải là cảm lạnh không?” Chu Thiên Lý lo lắng hỏi.
“Sức khỏe không tốt lắm, tuần trước còn bị ngất xỉu.” Nghiêm Thắng Biến nhắc nhở Triệu Ly Nông: “Ngay cả khi là một nghiên cứu viên, cũng cần phải tăng cường rèn luyện.”
“Vâng.” Triệu Ly Nông rốt cuộc ngừng hắt hơi, hàm hồ đáp một tiếng, cô ngẩng đầu khịt khịt mũi, không khí trắng mà cô thở ra gần như có thể đóng băng.
Thấy vậy, Chu Thiên Lý hỏi cô: “Em có sợ lạnh không?”
“Có một chút.” Triệu Ly Nông thừa nhận rằng cô luôn sợ lạnh, đứng trên boong tàu cảm thấy lạnh sống lưng.
Cuối cùng, Nghiêm Thắng Biến nói: “Trở về đi.”
Triệu Ly Nông quay người bước nhanh vào, khi quay lại lại vừa lúc nhìn thấy Diệp Trường Minh, liền gật gật đầu với anh.
Cô cho rằng mình đang nghiêm túc chào hỏi, lại không biết đôi mắt mình ươn ướt, chóp mũi ửng đỏ, còn có dáng vẻ trịnh trọng gật đầu, trong mắt đối phương nhìn thật sự rất đáng thương.
Trong mắt Diệp Trường Minh xẹt qua ý cười, chỉ thoáng qua, nhìn cô theo sau mấy vị nghiên cứu viên đi vào.
…
Đến buổi tối, bác sĩ truyền đến tin tức, nói ba thủ vệ quân tạm thời không có nguy hiểm, nhưng chịu áp lực trong thời gian dài khiến đại não bị tổn thương, cần thời gian dài hồi phục.
Triệu Ly Nông đã tắm rửa xong, không chỉ mặc áo khoác ngoài mà còn quấn chăn ngồi trên giường.
– Cô rất lạnh.
Trong phòng có hệ thống sưởi, nhiệt độ khoảng 26 độ, theo lý mặc áo dài tay thì có thể hạ nhiệt, nhưng cô mặc chiếc áo khoác lông vũ và quấn trong chăn bông nhưng vẫn thấy rất lạnh.
Đôi môi của Triệu Ly Nông trở nên tím tái vì lạnh, như thể cô đang ở giữa thế giới băng tuyết, nếu đã vào lúc này mà cô lại không cảm thấy có vấn đề bất thường, thì đầu óc của cô có vấn đề.
Thần giao cách cảm đề cập đến sự chuyển động và biến đổi của các giác quan khác nhau như thị giác, thính giác và khứu giác.
Giờ khắc này Triệu Ly Nông cũng không biết mình cảm giác được từ loài thực vật dị biến nào, tay chân tê cóng, cảm giác ớn lạnh này từ trong xương tỏa ra, bên ngoài căn bản không thể cải thiện được.
Triệu Ly Nông run rẩy đứng dậy khỏi giường, muốn rót một ly nước nóng để uống, nhưng lại nhớ rằng chiếc ly duy nhất trong phòng đã bị vỡ.
Bọc người trong chăn bông, cô cứng đờ đứng trước bàn làm việc, ngơ ngác nhìn bút và sổ ghi chép trên bàn, trong giây lát tự hỏi liệu hôm nay mình có thể bị chết cóng không.
Ngay khi Triệu Ly Nông đang do dự có nên lên tầng hai để lấy một chiếc ly hay không, cơn ớn lạnh khắp người cô lại biến mất.
Hết rồi?
Cô ngập ngừng kéo chăn ra, quả nhiên, người cô đột nhiên nóng lên.
Triệu Ly Nông thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng kiểm tra thời gian, cảm giác vật lý này kéo dài mười lăm phút.
Cô ném chăn xuống giường, đưa tay lên sờ mặt, cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng, bắt đầu thấy nóng.
Triệu Ly Nông lại cởi áo khoác ngoài, ngồi trở lại giường, định nghỉ ngơi, nhưng vừa ngồi xuống, liền cảm thấy bỏng rát, vội vàng đứng dậy.
Một giọt mồ hôi trượt từ trán xuống một bên mặt.
Triệu Ly Nông cởi chiếc áo lông trên người ra, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó cả người cô như bị ánh mặt trời thiêu đốt.
“…”
Không lâu sau, trên người Triệu Ly Nông chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi, nhưng vẫn cảm thấy nóng bức.
Triệu Ly Nông: Đây rốt cuộc là cảm giác của loài thực vật dị biến nào?
Cô nóng đến mức muốn lao lên boong tàu cho mát, nhưng lý trí lại khiến Triệu Ly Nông đành chịu ngồi xuống ghế, xé một tờ giấy trắng trong quyển vở ra, gấp lại thành chiếc quạt nhỏ để quạt, không quên cầm chiếc khăn để lau mồ hôi.
Chỉ trong mười phút, chiếc khăn khô nhanh chóng biến thành khăn ướt.
Triệu Ly Nông ngồi phịch xuống lưng ghế, chiếc quạt giấy không ngừng thổi cuối cùng cũng dừng lại, lần này thời gian so với trước đây ngắn hơn.
Như vừa tắm xong.
Triệu Ly Nông thở một hơi thật sâu, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng kết thúc, nhưng không ngờ đó chỉ là bắt đầu, cảm giác nóng lạnh luân phiên thay phiên nhau, mặc dù thời gian cảm ứng thần giao cách cảm càng ngày càng ngắn, nhưng tình huống cũng dần trở nên thái quá và hỗn loạn.
Đôi khi cô cảm hai bên trái phải của cơ thể vừa nóng vừa lạnh, cô phải mặc một chiếc áo khoác lông vũ và chăn bông ở một bên người, trong khi bên còn lại vẫn đổ mồ hôi đầm đìa trong bộ quần áo không có vải lót.
Thậm chí còn xuất hiện cảm giác nửa người trên và nửa người dưới nóng lạnh không giống nhau.
Tình huống hỗn loạn và khủng khiếp này cuối cùng đã làm gục ngã Triệu Ly Nông, người luôn yêu cầu bản thân phải bình tĩnh trong mọi tình huống.
Cô dùng khăn lau mồ hôi bằng tay trái, vươn bàn tay phải tím tái vì lạnh, bấm vào quang não, cô muốn gửi tin nhắn vào trong nhóm nhỏ, nhưng cô không biết rằng mình đang run rẩy, gửi đến cho người bên dưới.
…
Phòng bên cạnh.
Diệp Trường Minh ngồi ở bàn làm việc, một tay dùng khăn lau đầu, một tay phóng to sơ đồ kết cấu tàu sân bay trên màn hình quang não trước mặt, anh nhìn lại lần nữa, sau khi xác nhận rằng không có sơ sót nào, định tắt quang não, nhưng đột nhiên lại hiện lên một thông báo tin nhắn.
Người gửi: [Triệu Ly Nông]
Anh nhướng mày, cảm thấy cô có chuyện muốn hỏi.
Với phong cách của Triệu Ly Nông, nếu không có chuyện gì thì sẽ không chủ động liên lạc với anh.
Diệp Trường Minh mở tin nhắn ra, sau khi nhìn thấy nội dung, chậm rãi nhíu mày, bởi vì nội dung tin nhắn có chút làm anh không hiểu.
[ Có thể dùng phương pháp gì để khiến người ta bất tỉnh? ]
Diệp Trường Minh trả lời tin nhắn của cô: Cô muốn… đối phó với ai?
Nếu như anh nhớ không lầm, sau khi Triệu Ly Nông vào phòng, liền không có đi ra nữa.
Bên kia, Triệu Ly Nông đang chịu đựng thời tiết nóng và lạnh, cảm giác của cô về thế giới bên ngoài dần trở nên mơ hồ, bên tai bắt đầu xuất hiện tiếng gió của thung lũng, mũi cô có thể ngửi thấy gió đêm mùa hè…
Năm giác quan của cô dường như đã bị hỏng hết.
Diệp Trường Minh đợi hồi lâu vẫn không thấy Triệu Ly Nông trả lời, anh cầm khăn tắm ngồi một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đi tới cửa phòng Triệu Ly Nông, giơ tay định gõ cửa, chợt nhớ tới trước đó cô thật kỳ lạ, anh nhìn sang bên kia hành lang, gần đó còn có những nghiên cứu viên khác, cuối cùng dừng lại.
Diệp Trường Minh đứng nghe một hồi, vẫn không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, liền trực tiếp bấm số liên lạc của Triệu Ly Nông, có thể nghe thấy âm thanh tinh tế của quang não rung động trên cổ tay, nhưng cô không có trả lời.
Cuối cùng, Diệp Trường Minh nói chuyện riêng với Đổng Hưng: [Giúp tôi phá khóa cửa phòng của Triệu Ly Nông.]
Đổng Hưng đã sớm nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nhận được tin tức từ đội trưởng, lập tức trở mình: [Đội trưởng, tài khoản của anh bị hack à???]
Diệp Trường Minh: [……]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook