Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 135: Muốn đi đâu, đều có thể tự mình đi

Edit & beta: Rya

Trung tâm chỉ huy Dung Đông Hào.

Sau khi La Phiên Tuyết nói muốn cử một máy bay trực thăng đặc chế đến để giải cứu, không ít kỹ thuật viên quay đầu lại nhìn bọn họ với các biểu cảm khác nhau, những thủ vệ quân được phái đi đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị không thể trở về được, nhưng có thể nghe được cô ta nói như thế, đa số mọi người vẫn còn mấy phần cảm kích.

Chí ít vẫn có phần tâm ý.

“Cô cảm thấy có nên phái máy bay trực thăng của chúng ta đến cứu viện không?” Nghiêm Thắng Biến chuyển ánh mắt sang Triệu Ly Nông.

Máy bay trực thăng đặc chế của bọn họ là do đám người La Liên Vũ trước đây đặt hàng và chế tạo, chúng khác với những chiếc máy bay trực thăng mà những người khác sử dụng, các bộ phận quan trọng đều xử lý phòng hộ, số lượng khan hiếm.

Lần này đến đây, bởi vì có Nghiêm Thắng Biến, vì thế bên trong cabin có đặt một chiếc, những chiếc khác đều đặt ở Căn cứ trung ương.

Toàn bộ máy bay đều dùng vật liệu đặc biệt, chế tạo cần phải có thời gian, Căn cứ trung ương không có cách nào lập tức có thể sản xuất số lượng lớn để sử dụng, chỉ có thể đơn giản bảo hộ linh kiện hạt nhân, nhưng thời gian chống đỡ cũng không dài như vậy.

Khi Triệu Ly Nông nghe thấy câu hỏi, phản ứng đầu tiên của cô là cau mày.

Cô nhìn Nghiêm Thắng Biến, đối diện với đôi mắt của ông ta, trầm mặc một lúc mới nói: “Bên ngoài đang là âm 10 độ, trực thăng từ trên tàu máy bay cất cánh đến đất liền cũng phải mất ít nhất hai mươi phút. Sau khi đến, những thủ vệ quân ngâm mình trong biển căn bản không có khả năng cứu vớt được.”

“Vì vậy, cô không đồng ý cứu người?” Nghiêm Thắng Biến hỏi cô.

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Tôi đồng ý cứu người. Chỉ cần tàu không chìm, thủ vệ quân có khả năng tự cứu mình.”

Phẩm chất của thủ vệ quân mạnh hơn người thường, tốc độ phản ứng của họ cũng nhanh hơn, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng sống.

Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm Nghiêm Thắng Biến, nói từng chữ một: “Máy bay trực thăng kia là do Căn cứ trung ương cho dùng để bảo vệ tính mạng của Nghiêm tổ trưởng, không thể động vào, nhưng lấy tình hình trước mắt mà nói, trước có thể điều động máy bay trực thăng dự phòng… đội kỹ thuật chúng ta mang đến đã bắt đầu đi cải tạo.”

Khi cô đi vào phòng thí nghiệm, cô nhìn thấy rõ ràng đội kỹ thuật mang theo từng hộp từng hộp công cụ và vật liệu đang đi về phía khác.

Nghiêm Thắng Biến mỉm cười: “Mạng sống của tôi không quan trọng như vậy… Nhưng mà, cô nói cũng không sai, trên máy bay vận tải vẫn còn một chiếc máy bay trực thăng dự phòng.”

Ông ta bật quang não, liên lạc với đội trưởng đội kỹ thuật, hỏi tiến độ của họ. Sau đó nhìn về phía Quan Nghĩa: “Mười phút nữa, một máy bay trực thăng có thể cải tạo xong, các cậu có thể phái người tới đón.”

Nói cách khác, nếu mọi việc suôn sẻ, máy bay trực thăng cải tạo có thể trong nửa giờ sẽ đến đất liền.

Lái ca nô cao tốc chỉ cần đến gần khu vực năng lượng bức xạ là mất một tiếng rưỡi đồng hồ mới vào đến bờ, lúc đó chỉ có thể đi nhặt xác của thủ vệ quân.

Máy bay trực thăng bay nhanh thật, nhưng có bay đến lục địa được không và có thể thuận lợi trở về được hay không thì vẫn chưa biết.

Những ngày này, Dung Đông Hào vẫn đều sử dụng máy bay không người lái, khác với máy bay trực thăng.

Quan Nghĩa đồng ý đến đón, còn sớm phái hai chiếc ca nô đi ra ngoài, không nói đến những thủ vệ quân vừa rồi, vạn nhất máy bay trực thăng cũng xảy ra chuyện, còn có cơ hội cứu được người trên đó.

“Nơi này giao cho các cậu.” Nghiêm Thắng Biến giơ tay lên và ấn vào giữa lông mày: “Chúng tôi đi nghỉ ngơi trước, khi cứu viện có tin tức thì thông báo cho chúng tôi biết.”

Chu Thiên Lý gửi bản đồ phân bố đại thể của tàu sân bay cho bọn họ, kèm theo số phòng và mật khẩu.

Mấy người Nghiêm Thắng Biến sống ở tầng sáu, ở giữa cách nhau mấy gian phòng, lần lượt là của các đội viên Dị sát đội, có thể ngay lập tức ra ngoài bảo vệ bọn họ.

Bất quá, hai nhánh Dị sát đội và một nhánh Tân dị sát đội trước tiên đi theo Chu Thiên Lý đi một vòng quanh tàu sân bay để làm quen với hoàn cảnh xung quanh, để khi có bất kỳ vấn đề gì thì trước tiên bọn họ có thể phản ứng được.

Ba người Nghiêm Thắng Biến đi thang máy và đến tầng sáu, bọn bước ra khỏi thang máy, đi đến hành lang bên trái.

Triệu Ly Nông là người đầu tiên nhìn thấy gian phòng của mình: “Nghiêm tổ trưởng, tôi vào phòng trước.”

Nghiêm Thắng Biến ôn hòa nói: “Vào đi, chợp mắt một lát, sắp tới không biết còn chuyện gì đang chờ chúng ta.”

Ông ta ở trong hành lang chậm rãi bước đi, giẫm lên tấm thảm mềm mại, tiếng bước chân bị thảm hấp thụ, âm thanh gần như im lặng, La Phiên Tuyết thì đi theo phía sau.

Đột nhiên, Nghiêm Thắng Biến dừng lại.

La Phiên Tuyết không thể không cùng dừng lại: “Tổ trưởng?”

“Tiểu La.” Nghiêm Thắng Biến nghiêng mặt, khóe mắt liếc nhìn La Phiên Tuyết: “Vừa nãy ở trung tâm chỉ huy, điểm xuất phát của cô là tốt, nhưng tôi hy vọng sau này cô có thể bình tĩnh, suy nghĩ rõ ràng sau đó hãy lên tiếng.”

Trong miệng La Phiên Tuyết chợt thấy cay đắng, nhìn xuống tấm thảm đỏ đen dưới chân, một lúc lâu sau mới mở miệng và hỏi: “Giống như cô ta?”

“Không có logic, chỉ một mực tranh cầu thì có ích lợi gì?” Nghiêm Thắng Biến quay mặt đi, tiếp tục đi về phía trước: “Cô không thể dựa vào bối cảnh của mình cả đời, luôn có những người không thích điều này.”

La Phiên Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tổ trưởng, ngài cho rằng tôi chỉ dựa vào có chỗ chống lưng để nói chuyện?”

Nghiêm Thắng Biến không dừng bước chân: “Không, tôi cảm thấy cô không có đủ thực lực để chỉ huy tất cả mọi người. Chỉ khi cô đạt đến thực lực tuyệt đối, bất kể lời nói của cô có hợp lý hay không, người khác trước tiên cũng sẽ tin ba phần.”

Ông ta đi tới trước cửa phòng mình, giơ tay lên khóa, lùi lại rồi đi vào, để lại một mình La Phiên Tuyết.

Cô ta đứng cúi đầu trong hành lang mười phút trước khi bước vào phòng.



Sau khi Triệu Ly Nông vào phòng, cô thấy hành lý của mình đã được đặt sẵn, cô kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ra, ngồi im lặng một lúc, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài.

Tập tin đính kèm do Chu viện trưởng gửi trước đó có số phòng của mọi người, sau khi nhìn lướt qua, cô đi đến cửa phòng Nghiêm Thắng Biến, nhấn chuông cửa rồi giơ tay gõ cửa.

“Cạch!”

Cánh cửa phòng bị mở ra, Nghiêm Thắng Biến đứng bên trong, ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Ly Nông: “Sao vậy?”

“Tôi có chuyện muốn nói với Nghiêm tổ trưởng.” Triệu Ly Nông liếc nhìn vào phòng: “Tôi có thể vào không?”

“Vào đi.” Nghiêm Thắng Biến mở cửa và lùi lại hai bước.

Triệu Ly Nông bước vào phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, quay lại và nhìn Nghiêm Thắng Biến.

“Cô có gì muốn nói?” Nghiêm Thắng Biến hiếm thấy có chút ngạc nhiên.

Triệu Ly Nông lặng lẽ nhìn ông ta một lúc rồi nói: “Tôi không muốn trở thành hòn đá mài dao của La Phiên Tuyết, tôi cũng không muốn La Phiên Tuyết trở thành đá kê chân của tôi.”

Nghiêm Thắng Biến sững sờ, lập tức cười ra tiếng, nhìn kỹ mới có thể phát hiện nụ cười này là một có chút khác biệt so với nụ cười ôn hòa thường ngày: “Tiểu Triệu, tại sao cô lại nghĩ như vậy?”

“Có đi cứu viện hay không, Nghiêm tổ trưởng ngài chỉ cần nói một câu, không cần thiết sau khi cô ấy nói xong, ngay trước mặt mọi người lại trưng cầu ý kiến của tôi.” Vẻ mặt của Triệu Ly Nông vẫn bình tĩnh nói: “La Phiên Tuyết là tổ viên của ngài, ngài nên dẫn dắt cô ấy, còn tổ trưởng của tôi là Đan Vân, tôi vẫn có người dẫn dắt.”

Cô không ghét Nghiêm Thắng Biến, ông ta có lập trường của ông ta, thế nhưng hết lần này đến lần khác, hành động của ông ta quá cấp tiến và lộ liễu, bất kể ông ta chân thành dẫn dắt, hay là giả dối lợi dụng, cô đều không thích.

Nghiêm Thắng Biến đi về phía trước, đi thẳng đến cửa sổ bên kia, nhìn ra ngoài, một mảnh biển xanh băng giá, trông yên bình và mỹ lệ.

Một lúc sau, tiếng cười của Nghiêm Thắng Biến đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh, thậm chí còn có chút tùy tiện.

Nhưng cũng biến mất rất nhanh.

Ông ta cố nén ý cười trong mắt, quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu.”

Triệu Ly Nông nghiêng đầu, lần nữa đối mặt với Nghiêm Thắng Biến.

“Đan Vân có thể mang lại cho cô cái gì? Bà ấy trước đến giờ vẫn luôn thờ ơ.” Cảm xúc trên khuôn mặt của Nghiêm Thắng Biến hoàn toàn biến mất, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi dẫn cô đi, cô mới có thể lên một vị trí cao hơn, dẫn những người kia quan tâm đ ến cô thì mới tiếp tục phát triển được.”

Triệu Ly Nông ngước mắt nhìn ông ta, ánh mắt kiên định: “Tôi muốn đi đâu, đều có thể tự mình đi, không cần ai nâng đỡ.”

Căn phòng lại rơi vào trầm mặc.

Mãi cho đến khi Nghiêm Thắng Biến nói: “Trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt.”

Triệu Ly Nông hơi khom người gật đầu với ông ta, sau đó rời đi, đóng cửa lại sau lưng.

Nghiêm Thắng Biến bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, lại cười lần nữa, bất quá lần này không bất kỳ ý vị gì, chỉ là một tiếng cười đơn giản.

Ông ta thì thầm: “…Quả nhiên không nhìn lầm.”



La Phiên Tuyết trước sau ở trong phòng không có cách nào an tâm nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên Nghiêm Thắng Biến nói “nặng lời” với cô ta như vậy, cô ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn cùng nói chuyện với Triệu Ly Nông, để có thể tháo gỡ được khúc mắc hiện tại hay không.

Vừa mở cửa bước ra, cô ta đang định đi về phía phòng của Triệu Ly Nông thì nghe thấy tiếng đóng cửa từ bên trái. La Phiên Tuyết theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Triệu Ly Nông đang từ nơi đó đi tới.

Căn phòng đó là… phòng của tổ trưởng?

Bởi vì tất cả các tầng đều có điều hòa nên Triệu Ly Nông không mặc áo khoác lông vũ màu trắng, chỉ mặc một chiếc áo len trắng mờ mờ, cô ở bên ngoài đóng cửa xong, cúi đầu đi một lúc mới phát hiện ra điều gì đó, cô ngẩng đầu lên. Ánh mắt của cô vừa lúc nhìn thấy La Phiên Tuyết bên ngoài cửa: “Cô muốn đi ra ngoài à?”

La Phiên Tuyết sửng sốt, sau đó nói: “Ừm, tôi đói bụng, muốn đi căn tin ăn chút gì.”

Cô ta đi đến trước mặt Triệu Ly Nông và đi về phía thang máy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương