Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 110: Nó không phải kẻ thao túng chân chính

Edit & beta: Rya

Không một giọt máu nào chảy ra từ vết thương bị xâm nhập của thủ vệ quân, nhưng Hoàng Thiên có thể nhìn thấy máu chảy ra, bởi vì toàn thân rễ có màu đỏ tươi, máu chảy trong thân rễ khiến thân rễ nhẵn nhụi và căng phồng.

Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghĩ đến bộ rễ giống như mạch máu cắ m vào lưng mọi người, được sử dụng như một gói dinh dưỡng để cung cấp cho cây thông này.

Đó là cảm giác về sự hoang đường khi vị trí của họ bị đảo ngược.

Trước khi có dị biến rõ ràng, con người có thể làm bất cứ điều gì họ muốn với tất cả các loài thực vật.

Nhưng bây giờ tất cả những người bị mắc kẹt do tơ nhện, đứng xung quanh thân cây dày đặc, hết lớp này đến lớp khác, giống như một màn hiến tế lớn, chỉ khiến Hoàng Thiên cảm thấy rùng mình.

Bọn họ không dám chặt cái rễ cây này, vì sợ gây ra thiệt hại nghiêm trọng hơn cho thủ vệ quân.

Trương Á Lập đứng bên cạnh thủ vệ quân quan sát, đưa tay chạm vào mạch đập của đối phương, mạch đập yếu đến mức gần như không thể phát hiện được.

Anh ta nhìn vào khuôn mặt tái nhợt bất thường của thủ vệ quân, đột nhiên nhận thấy điều gì đó: “Miệng của cậu ta … hình như cử động?”

Hoàng Thiên ngay lập tức đứng thẳng và quay đầu lại, nắm chặt khẩu súng trong tay, sải bước về phía Trương Á Lập, cảnh giác nhìn chằm chằm sợi rễ sau lưng thủ vệ quân, phòng ngừa nó xuất hiện dị động.

Trương Á Lập đợi một lúc, nhìn khuôn mặt tái nhợt của thủ vệ quân, trong lòng có dự cảm chẳng lành, trực tiếp đưa tay nắm cằm của thủ vệ quân, dùng sức ấn mạnh, buộc thủ vệ quân phải mở miệng, chỉ liếc một cái liền chửi rủa.: “Mẹ kiếp!”

Rễ cây màu đỏ như máu không chỉ từ phía sau nhô ra để hút máu, lúc này miệng của thủ vệ quân đã bị bao phủ bởi những sợi rễ nhỏ dày đặc có màu đỏ của máu, thậm chí chúng còn di chuyển xung quanh như những xúc tu.

Trương Á Lập vội buông tay, lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào thủ vệ quân.

Giờ khắc này, anh ta thậm chí còn không biết đối phương còn sống hay không, cũng không biết mạch đập mà mình cảm nhận được vừa rồi có phải là mạch đập của thủ vệ quân hay không.

“Các cậu ở làm gì ở đây?”

Sau khi phá hủy tuyến tơ của con nhện dị biến, sức tấn công của nó giảm đi đáng kể, các đội viên trên chiếc xe số 4 chịu trách nhiệm đối phó với nó, Diệp Trường Minh và một đội viên khác lên chiếc xe bán tải địa hình.

Khi bọn họ lái xe tới, ngọn lửa trên xe đã tắt.

Côn Nhạc nhảy xuống xe trước, khi nhìn thấy Trương Á Lập đứng đó bất động, anh ta vô thức hỏi.

Trương Á Lập không biết phải giải thích như thế nào, vì vậy chỉ có thể bước sang một bên để bọn họ tận mắt chứng kiến.

“Chuyện gì xảy ra?” Côn Nhạc cau mày đi tới, khi nhìn thấy cái gì đó phía sau thủ vệ quân, anh ta sửng sốt một chút, cũng bất động.

Ngoại trừ đội viên lái chiếc xe số 5, những người khác đều xuống xe, Diệp Trường Minh tự nhiên nhìn thấy cái rễ c ắm vào trên người thủ vệ quân.

“Đội trưởng, trong miệng bọn họ đầy những thứ rễ cây nhỏ này.” Trương Á Lập lại kéo cằm của thủ vệ quân, trên mặt lộ ra vẻ khó coi.

Diệp Trường Minh ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó dời ánh mắt đi, xuyên qua từng tầng lớp kén màu trắng nhìn về phía cái cây ở giữa, dọc theo thân cây màu nâu sẫm kia nhìn lên, cây này cao to dị thường, đến hiện tại không làm ra thế công kích nào, tựa hồ chỉ là một gốc thông cao to bình thường.

“Chờ Đỗ Bán Mai tới xác nhận.” Diệp Trường Minh bảo những người khác tiếp tục đốt kén: “Điền Tề Tiếu đếm xem có bao nhiêu người.”

Khi những người khác phụ trách đốt kén, máy bay không người lái quét qua đếm từ đầu đến cuối thân cây, tính toán số lượng kén trắng đứng xung quanh thân cây.

“Ít hơn.” Điền Tề Tiếu lái máy bay hai lần, đếm hai lần, kiên định nói: “Đội trưởng, còn thiếu một số ít người.”

Sắc mặt Diệp Trường Minh hơi động: “Có lẽ vẫn còn người sống, kiểm tra xung quanh một chút. “



Sau khi Đỗ Bán Mai và những người khác bắn chết con nhện dị biến khổng lồ, khi họ xông tới, một số người đã cởi trói cho phần lớn kén trắng, những người bên trong đều giống như người thủ vệ quân đầu tiên, với một sợi rễ được c ắm vào lưng để hút máu tươi.

“Nó quá sâu.” Đỗ Bán Mai sau khi kiểm tra trạng thái của các thủ vệ quân, cau mày: “Xung quanh cột sống có những chỗ lồi lõm bất thường, tôi nghi ngờ có rễ cây trong đó.”

Cho dù có thể cứu người hay không, rất có khả năng là họ sẽ bị liệt nửa người.

“Nếu như dùng đạn dược làm cái cây này khô héo thì thế nào?” Diệp Trường Minh hỏi.

Nhiều người như vậy, không có cách nào chặt gốc vào một thời điểm thống nhất, nhất định sẽ dẫn đến bạo động, những người còn lại đến lúc đó rất có thể sẽ trở thành vật hy sinh.

Đỗ Bán Mai sắc mặt trầm trọng, rồi lại nhìn xem dụng cụ dò tìm trong tay dò, chậm rãi nói: “Đội trưởng, nghiêm túc mà nói, cậu ta đang hấp hối, trong cơ thể mất rất nhiều máu, đã đi qua nửa đường.”

Đây mới chỉ là một thủ vệ quân ở bên ngoài, càng tiến vào bên trong, những người được tách ra khỏi cái kén trắng nõn, sắc mặt tái xanh, hai má hóp lại, vẻ mặt như người chết.

Tất cả những người bị mắc kẹt trong cái kén trắng đều được tách ra hết, Đỗ Bán Mai nhanh chóng đi qua mọi người để xác nhận trạng thái, cuối cùng quay lại và lắc đầu với Diệp Trường Minh: “Có thể thử cho cây thông này khô héo đi.”

Không có hy vọng, chỉ có thể giải quyết nguồn gốc.

“Đội trưởng, nơi này không phát hiện đội viên Dị sát đội, còn thiếu mười lăm thủ vệ quân, hai nghiên cứu viên trung cấp khác cũng mất tích.” Điền Tề Tiếu không chỉ kiểm tra xung quanh mà còn thiết lập một danh sách tư liệu để so sánh, thống kê những người bị nhốt trong kén trắng.

Diệp Trường Minh nghiêng đầu: “Còn có dấu vết của những người khác không?”

Điền Tề Tiếu híp mắt nhìn màn hình điều khiển trong tay: “Em không nhìn thấy người, chỉ là nhìn thấy rải rác vài dấu chân, cũng không biết có phải là họ hay không.”

“Tiếp tục theo dõi.”

Diệp Trường Minh ngay lập tức nhìn Chi Minh Nguyệt, ra lệnh cho cô ta bắn vào giữa cây thông.

Các đội viên khác lùi lại, phụ trách trông coi những người bị tách khỏi kén trắng và quan sát trạng thái của họ.

Chi Minh Nguyệt ôm lấy súng, nín thở nhìn ở giữa cây thông, cái cây ở giữa, cô ta đã gặp phải những cái cây dị biến cao hơn và hung dữ hơn, nhưng chưa bao giờ có cảm xúc phức tạp như lần này.

Cũng không phải bởi vì mấy chục đoàn đội thương vong quy mô lớn, trước đó bọn họ gặp phải càng nhiều thương vong hơn, hơn nữa cái chết đều rất thảm, rất nhanh.

Cô ta chỉ… cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh không thể giải thích được.

Dị sát đội vẫn ở đây, bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được có cái gì đang thay đổi, nhưng lại không biết tương lai phát triển ra sao.

Chi Minh Nguyệt hơi cong ngón trỏ, dùng sức bóp cò.

“Ầm!”

Viên đạn trong nháy mắt bay ra, độ giật do nó mang lại đập vào vai cô ta, cảm giác đau nhói yếu ớt thường ngày đột nhiên lúc này lại trở nên rõ ràng hơn.

Ngay khi viên đạn sắp tiếp cận thân cây, một cảnh tượng mà không ai ngờ tới đã xuất hiện.

Một nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng ở vòng trong cùng bất ngờ “bay” lên, lấy thân mình chặn viên đạn, nhưng vì mất quá nhiều máu nên khi viên đạn xuyên qua người, không một giọt máu nào trào ra.

Đạn xuyên không ngừng đẩy về phía trước, lại có thêm hai người “bay” lên, chặn đường cuối cùng của viên đạn.

Khuôn mặt của mọi người trong Đội số 0 trong nháy mắt càng còn trở nên khó hơn.

Bộ rễ này đã hoàn toàn khống chế thân thể của tất cả những người trong cái kén màu trắng, giống như đang chơi đồ chơi, rễ cây chui ra khỏi mặt đất, lần lượt “bay” lên, giống như con rối bay lơ lửng, chặn ở phía trước thân cây, lên xuống lắc nhẹ.

Trong một khoảnh khắc nhất định, tất cả những người đó đột nhiên mở mắt ra.

– Đó không phải là mắt con người.

Vô hồn, không có bất kỳ cảm xúc nào, lạnh lùng, đầy vẻ trịch thượng ở trên cao nhìn xuống.

Rất nhiều “người” bay lên bồng bềnh, và có nhiều mắt như thế.

Dị sát đội dường như bất ngờ được đặt trên sân khấu, với những ánh mắt tà ác từ mọi hướng, nó hoặc là bọn chúng đang theo dõi họ.

“Điên rồi.” Côn Nhạc giơ tay dùng sức gãi gãi da đầu, miễn cưỡng ngăn cản cảm giác ớn lạnh cùng ngứa ngáy từ trong cơ thể truyền đến.

Nhưng mà, sau một khắc, biểu tình trên mặt của những “người” bồng bềnh này lại thay đổi.

Vui, giận, buồn, vui, tham, hoảng sợ, sợ hãi… Đủ loại cảm xúc hiện ra trên khuôn mặt lơ lửng của con người, những cảm xúc này quá khoa trương và cứng nhắc, dường như được vẽ lên da người.

“Đội trưởng…” Chi Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Diệp Trường Minh.

“Mục tiêu của cô là bắn trúng cây.” Diệp Trường Minh chậm rãi rút ra đường Đao, mặt không chút thay đổi nói: “Những người khác hủy diệt tất cả sợi rễ.”

Từ khi những người này vừa mở mắt ra, tất cả mọi người đều biết bọn họ không thể cứu được.

Chi Minh Nguyệt lập tức giơ súng lên, một lần nữa nhằm vào cây thông.

Mỗi một lần cô ta bắn một viên đạn, đều có một người bay tới che trước cây thông, viên đạn xuyên qua, nhưng những người này lại không cảm thấy đau, trên mặt không ngừng xen lẫn các loại tâm tình vui, giận, đau, buồn.

Họ giống như một bộ da con người được tô vẽ, không có suy nghĩ, vô hồn và chỉ còn lại một cái vỏ.

Các đội viên cũng đang bắn vào rễ cây, một số bắn trúng rễ cây, rễ cây đó càng gãy nhanh hơn, trước khi dung dịch thuốc được tiết ra, rễ cây đã bị chính nó cắt đứt, người bị khống chế ngã xuống đất, đầu nứt ra, tứ chi vặn vẹo mềm nhũn, cũng không có bất kỳ phản ứng.

Một số bị người lơ lửng giữa không trung, thân thể bị dùng chặn viên đạn, toàn bộ những “người” này được dùng làm lá chắn, một số đầu bị gãy làm đôi, số còn lại trên khuôn mặt vẫn không ngừng diễn ra các loại cảm xúc.

“Mẹ kiếp!” Hoàng Thiên hung hăng chửi bới, tiếp tục nhắm vào rễ cây, để “người” đang lơ lửng rơi xuống.

Chỉ là rất nhanh những “người” trôi nổi kia nghiêng đầu nhìn bọn họ, một ít thủ vệ quân cổ quái giơ súng lên, từ trên xuống dưới bắn về phía bọn họ.

“Con quái vật này đang học hỏi từ chúng ta.” Tả Hoa lớn tiếng nhắc nhở mọi người.

Những “người” lơ lửng này ở trên cao nắm giữ vị trí điểm bắn cực kỳ vượt trội, còn những Dị sát đội vốn tập trung đông đúc đã né tránh và phân tán ngay lập tức.

Côn Nhạc trực tiếp nhảy trở lại chiếc xe bán tải địa hình, lấy súng cối ra, tấn công “người” đang lơ lửng phía trên.

Những thủ vệ quân này trên người chỉ có súng.

Côn Nhạc đã tạo cơ hội cho Dị sát đội né tránh.

Chẳng mấy chốc, năm hoặc sáu “người” lơ lửng đã vượt qua làn đạn, bao vây Côn Nhạc trên chiếc xe bán tải.

Côn Nhạc đã bắn vào bọn họ, làm tổn thương thân thể bọn họ, nhưng những “người” này vẫn có thể tiếp tục di chuyển.

Dường như ngay khi viên đạn bắn trúng, rễ máu trong cơ thể những “người” này đã chủ động tránh sang chỗ khác.

Côn Nhạc chỉ có thể đặt súng xuống, rút thanh chủy thủ ra, tấn công ở cự ly gần.

Anh ta khống chế một “thủ vệ quân” bằng một vài động tác, ấn đầu gối vào lưng thủ vệ quân, dùng thanh chủy thủ chặt đứt những cái rễ đẫm máu.

Gãy đứt đoạn.

Côn Nhạc đang muốn tiếp tục, lại phát hiện “người” xung quanh còn lại đều dừng lại, trên mặt mang theo mấy phần cảm xúc đan xen, cuối cùng lưu lại một bộ vẻ mặt hiếu kỳ, dùng một đôi mắt lạnh lùng mà vô hồn nhìn chằm chằm anh ta.

Sau đó không ngờ lại trúc trắc bày ra động tác mà Côn Nhạc vừa làm.

Côn Nhạc hoảng sợ và muốn sớm thoát khỏi những “người” này càng sớm càng tốt, nhưng tay chân của những “người” này ngay từ đầu còn trúc trắc, nhưng dần dần trở nên thành thạo.

Khi đang đối phó với “người” cuối cùng, Côn Nhạc thật sự đã nhìn thấy các động tác tấn công của đồng đội ở trên đối phương.

Anh ta hốt hoảng quay đầu lại thì thấy những đồng đội khác cũng gặp phải tình trạng tương tự.

Không giống như những người khác, Diệp Trường Minh qua lại giữa những “người” trôi nổi này, nắm bắt mọi cơ hội để cắt đứt gốc rễ đẫm máu, những “người” đó thậm chí không có cơ hội chạm vào góc áo của anh.

Con đường của Diệp Trường Minh rất vặn vẹo phức tạp, dường như chỉ tùy ý công kích, nhưng tại một thời điểm nhất định, anh đã mạnh mẽ áp chế những “người” lơ lửng này và dành cho Chi Minh Nguyệt một khoảng trống.

“Bang!”

Một phát súng khác được b ắn ra.

Sợi rễ máu nhanh chóng điều khiển con nhộng người gần đó chặn họng súng, Diệp Trường Minh làm động tác đuổi theo chém giết.

“Bang! Bang!”

Chi Minh Nguyệt tiếp tục bắn về hướng đó đúng như dự đoán.

Thế là càng có nhiều “người” tiến lại gần Diệp Trường Minh, cố gắng đỡ đạn mà anh và Chỉ Minh Nguyệt hướng tới.

“Bang… bang!”

Chi Minh Nguyệt bắn thêm hai phát nữa, phát thứ nhất vẫn như thường lệ, nhưng phát thứ hai lệch hướng, nâng cao góc độ, bắn vào một cành cây trên tán cây.

Trong một khoảnh khắc, thời gian tựa hồ dừng lại ở đây.

Những thân cây thông khổng lồ khô héo đột ngột và nhanh chóng: “người” lơ lửng cũng ngã xuống, dễ thấy nhất chính là những chiếc rễ đẫm máu đó.

Chúng không khô héo ngay lập tức, mà máu chảy ngược với tốc độ cực nhanh, biến mất trong lòng đất và cuối cùng khô héo.

Diệp Trường Minh lạnh lùng nhìn những biến hóa của đám rễ đẫm máu này.

“Đội trưởng, em có một phát hiện mới!” Điền Tề Tiếu hô to: “Hướng Tây Nam có dấu vết giao chiến, mới phát sinh không lâu.”

“Mọi người lên xe, rẽ hướng Tây Nam đi.” Diệp Trường Minh nói.

“Đội trưởng, cái cây này… “ Hoàng Thiên tiến lên một bước, hơi chần chờ: “Có phải chết quá dễ dàng hay không?”

Với khả năng điều khiển và mô phỏng đáng sợ quỷ dị như vậy, Hoàng Thiên còn cho rằng đó là một loại thực vật dị biến cấp A.

Diệp Trường Minh quay đầu nhìn cây khô héo, âm thanh lạnh lùng: “Nó không phải kẻ thao túng chân chính.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương