Cận Chiến Pháp Sư
-
Quyển 5 - Chương 254: Cố Phi không nói nghĩa khí
Thứ bảy, trận chung kết cuộc thi đấu sắp diễn ra, tất cả mọi người đều tận dụng khoảng thời gian còn lại của mình. Nếu chỉ thiếu một chút là có thể lên cấp thì họ sẽ nắm chặt thời gian kiếm kinh nghiệm để vượt qua con số đó. Nếu kỹ năng chỉ còn thiếu một chút điểm thuần thục là đủ để thăng lên một tầng thì người đó sẽ tận dụng thời gian để tăng độ thuần thục.
Mà phương thức đơn giản trực tiếp nhất, chính là tậu cho mình những thần binh lợi khí trước giờ thi đấu. Đây chính là cách giúp thực lực bay vọt một cách siêu cao. Mà lúc này Công Tử tinh anh đoàn đã có một món trang bị như vậy.
Trường Tru Đoản Thán, không thể nghi ngờ đây là những trang bị vượt cấp, hơn nữa nó còn thuộc về một bộ trang bị lục. Hôm qua Cố Phi tuyên bố muốn tìm người mất để trả đồ, kết quả hắn tìm một vòng rồi lại trở về nói chủ nhân của cặp chuỷ thủ này chính là Tàn Mộng Tử, cho nên bây giờ hết thảy thuộc về hắn.
Mấy tên cao thủ đều không nói gì. Bởi vì Cố Phi ở trong Công Tử tinh anh đoàn cũng có ít ghi chép bất lương đấy, cho nên mấy người cũng không nhận định hắn là một thanh niên chính trực đầy hứa hẹn gì. Nhưng giờ chuyện này vừa ra…
Mặt người dạ thú!
Ra vẻ đạo mạo!
Trong lòng của tất cả mọi người đều hiện lên những từ ngữ loại này. Tất nhiên trong đám không ai dám tùy tiện văng chúng ra khỏi miệng. Dù sao thì kiếm của Cố Phi vẫn còn đặt trên bàn kia kìa! Thuận tay lắm!
“Trường Tru Đoản Thán này tôi hình như dùng không được rồi!” Cố Phi cảm thán, hắn đã loay hoay nghịch hai món này được một lúc. “Các cậu xem!” Tay phải của Cố Phi nắm lấy Trường Tru” “Ngay cả ánh sáng lục cũng mờ mờ ảo ảo, điều này chứng tỏ ngay cả hệ số yêu cầu mà tôi cũng không đạt được.” Phương diện này Cố Phi rất có kinh nghiệm, kiếm Ám Dạ Lưu Quang của hắn chính là một ví dụ điển hình. Nó là trang bị tím nhưng màu sắc của công kích vật lý và công kích pháp thuật lại không cùng một đẳng cấp. Vừa nhìn thì đã nhận ra công kích pháp thuật lóng lánh sáng sủa hơn.
Đây cũng coi như một cách nhắc nhở của hệ thống, dùng màu sắc sáng tối để cho biết người sử dụng có hệ số không đủ yêu cầu. Mà ở phương diện này thì tình huống của Trường Tru rất nghiêm trọng. Không chỉ ánh sáng của công kích tái đi mà ngay cả những dòng thuộc tính phụ cũng không hiện rõ màu xanh biếc. Điều này cho thấy nó chưa được kích hoạt chút nào.
Nói xong, Cố Phi lại duỗi tay trái ra, nắm trong tay ấy là Đoản Thán: “Xem đi, cái chuôi này tốt hơn, trừ hai chữ Đoản Thán thì những thứ còn lại đều lên màu. Có phải là do tôi không có kỹ năng sử dụng vũ khí cả hai tay nên mới không được ư?”
Các cao thủ nhìn tay trái rồi liếc qua tay phải, sau đó lại từ tay phải nhìn qua tay trái. Cuối cùng cả đám kêu lên mắng: “Xem cái rắm, không giám định được. Bỏ lên bàn mau!”
Trang bị cao cấp là vậy, Thuật Giám Định bình thường không theo kịp yêu cầu. Vì vậy muốn nhìn thuộc tính thì hoặc là mình cầm trang bị trong tay, hoặc là phải để chủ nhân của nó bày sạp rồi công khai thuộc tính. Mà việc mọi người bảo Cố Phi để đồ lên bàn ý bảo là hắn bày sạp một lần. Nhưng Cố Phi thì quá hào phóng, hắn trực tiếp ném hai con chuỷ thủ lên trên bàn rồi, ý bảo mọi người tự cầm xem.
Các cao thủ lần lượt cầm nó lên, thay phiên thưởng thức. Bọn họ còn so bì với nhau: “Ôi chao, ôi chao, ôi chao! Xem tôi này, màu xanh biếc luôn!”
“Không lục bằng tôi, nhìn tôi cầm nè!”
“Tôi mới xanh nhất…”
Cố Phi cố nén lửa giận không bùng nổ. Mới vừa nãy đám này còn bảo cầm trong tay giám định không được đâu, vậy mà bây giờ lại còn so xem ai xanh hơn?
Tính cách của Kiếm Quỷ không chủ động bằng mấy người kia. Sau cùng hai chuỷ thủ kia mới được truyền đến tay hắn. Lúc này Kiếm Quỷ đưa tay cầm một con lên rồi gật đầu: “Rất xanh!”
Tiếp đó hắn bỏ xuống rồi lấy con dao găm còn lại: “Cũng rất xanh.”
Sau lại cầm hai cây lên rồi nhìn tay trái gật đầu: “Tay này không xanh lắm. Xem ra là cần kỹ năng dùng hai tay.”
Chiến Vô Thương đắc ý, hắn đoạt lấy hay con chuỷ thủ từ tay Kiếm Quỷ rồi đắc ý hết sức mà nói: “Tôi có thể làm cho cả hai con đều xanh nè!”
“Xanh đủ chưa!” Cuối cùng Cố Phi đã không nhịn được, hắn chuẩn bị lật bàn.
“Không đủ, không đủ!” Chiến Vô Thương còn dám lắc đầu, “Tôi cầm chắc chắc không xanh bằng Kiếm Quỷ.”
Dù kỹ năng bị động cấp 12 của chiến sĩ có tên là Tinh Thông Vũ Khí, phạm vi của nó tương đối rộng, bao phủ toàn bộ đao kiếm búa các kiểu. Thế nhưng chuỷ thủ, cung tiễn các loại thì lại không nằm trong số đó. Vì vậy nếu tính về hệ số của chuỷ thủ thì chỉ có Kiếm Quỷ trong đám là cao nhất.
“Tôi cũng không biết có thể hoàn toàn kích hoạt nó hay không nữa.” Kiếm Quỷ lắc đầu. Dù sao các cao thủ ở đây cũng là lần đầu gặp trang bị lục, cũng chẳng ai biết yêu cầu trình độ cần đạt đến của nó là gì. Cuối cùng Kiếm Quỷ lại quay đầu nhìn về Chiến Vô Thương: “Anh có kích hoạt được ám thuộc tính không?”
Chiến Vô Thương ủ rũ: “Không có.”
“Xem ra là cần phải đạt hệ số hoàn toàn mới được.” Kiếm Quỷ kết luận.
“Tạm thời không nói đến hệ số đi! Còn ai có kỹ năng hai tay đâu, trừ Cuồng Bạo Chiến Sĩ ra thì ai có kỹ năng đó?” Ngự Thiên Thần Minh nhắc nhở mọi người.
Kiếm Quỷ trầm mặc một chút rồi nói: “Đạo Tặc chuyển chức thành Thích Khách thì cũng có. Mỗi tội cần phải học thông qua quyển trục.”
Cố Phi hỏi: “Pháp Sư không được hả?”
“Cái này… chắc là không ha?” Mọi người nhìn nhau. Cố Phi hỏi vấn đề này nghe qua có vẻ ngu ngốc, nhưng không ai dám vỗ ngực khẳng định. Bởi vì vấn đề ngu ngốc kia chưa từng có ai rảnh rỗi nghiên cứu qua nên thiếu căn cứ thực tiễn rất nhiều.
“Tôi cũng nghĩ là không được.” Cố Phi ít ra cũng biết một chút quy luật của trò chơi. Vì vậy hắn thở dài, đưa tay ra: “Vậy Kiếm Quỷ cầm đi!”
Cả đám đã hiểu khá rõ tính cách của Cố Phi, nên đã nghĩ đến tình huống hắn không thể dùng được thì cuối cùng Kiếm Quỷ sẽ là kẻ có lợi. Mấy người mắt đỏ đến mức có thể tích ra máu.
Còn Ngự Thiên Thần Minh thì liên tục cảm khái: “Khi nào anh mới bạo một cây cung về đây?”
Cậu ta mới đổi cung mới được mấy hôm xong, mấy ngày trước còn yêu thích không rời kia kìa! Nhưng mà con người mà ai chẳng có tính hơn thua, tốt xấu cũng chỉ là tương đối, cho nên so với Trường Tru Đoản Thán, cả đám lột đồ toàn thân xuống thì vẫn còn kém một đoạn.
Nhưng vẻ mặt của Kiếm Quỷ lúc này có hơi nhăn nhó. Hắn không phải là người dối trá, hắn thật sự rất muốn có hai cây Trường Tru Đoản Thán này, vậy nên không có ý lên tiếng từ chối. Thế nhưng, nếu như cứ nhận trực tiếp như vậy thì không tốt lắm; Ít nhất thì cũng phải nói trả tiền mới được! Nhưng mà có chút khó mở miệng nói điều này. Nói cho cùng, thì quan hệ giữa hắn với Cố Phi nói thân thì cũng không thân, nói không thân thì cũng không phải, làm Kiếm Quỷ khó lòng quyết đoán.
Ngự Thiên Thần Minh ngồi một bên nhìn Trường Tru Đoản Thán rồi không biết vô tình hay cố ý mà lầm bầm: “Nếu đem cái này ra ngoài bán thì chắc cũng được 2000 vàng ha?”
“2000 vàng? Ngự Thiên, cậu bảo thủ quá rồi.” Hữu Ca ra vẻ người có chuyên môn lên tiếng: “Nhìn sơ qua hai thanh này đi, cậu không thể cầm giá thị trường ra để đánh giá nó. Nếu như tách ra từng món, thương tổn của Trường Tru là một ưu thế đáng sợ vì vậy giá cả có thể lên đến trên một ngàn; Đoản Thán thì thương tổn không cao như vậy, nhưng cũng đã là một thanh chuỷ thủ hàng đầu, giá bán cũng phải trên dưới tám trăm. Mà hiện tại hai thanh lại xuất hiện cùng một chỗ, lại bổ sung thêm trí mạng, đã vậy nó còn là vũ khí có kỹ năng. Mấy thứ này gộp lại có thể bán được 3000 đấy.”
Hai người này đã thảo luận giá tiền, Kiếm Quỷ làm sao có thể bịt tai làm ngơ được. Lúc này hắn quang minh chính đạo nói với Cố Phi: “Vậy coi như tôi mua của cậu với giá 3000 đi, nhưng mà hiện tại tôi không có tiền, ghi sổ trước nhé!”
Cố Phi cười nói: “Đã là người quen mà, nghiêm túc vậy làm gì! Cậu đưa tôi nghìn tám là được rồi.”
“Còn đòi tượng trưng nghìn tám nữa, giọng điệu của anh ghê thật, sao anh không cho không đi!” Ngự Thiên Thần Minh ồn ào, cậu ta cảm thấy Kiếm Quỷ mở miệng đề cập đến chuyện tiền nong thì Cố Phi sẽ từ chối. Việc này sẽ tạo thành tình cảm anh em đầy nghĩa khí, hai bên đều vui vẻ. Vậy mà cái tên kia lại mở miệng hạ giá mới ghê chứ?
“Con nít con nôi biết cái gì, đi ra chỗ khác chơi đi!” Cố Phi phất tay xua đuổi.
Kiếm Quỷ lại cảm thấy vui mừng: “Vậy coi như tôi được lợi rồi, 2000 vàng đi.”
“Nói nghìn tám thì nghìn tám, 1800 vàng.” Cố Phi đáp lời.
Lúc này Kiếm Quỷ mới biết nghìn tám mà Cố Phi nói không phải là một con số tượng trưng mà là một con số xác định sau khi cân nhắc. Mà có 200 kim cứ đẩy qua đẩy lại thì dối trá quá, vì vậy Kiếm Quỷ không chút do dự mà gật đầu, nhưng hắn mở miệng nói thêm: “Tạm thời tôi không có 1800 kim tệ, cậu cứ ghi nợ đi!”
“Ừa, không vội.” Cố Phi nhàn nhạt trả lời.
Đương sự dã không dị nghi, nhưng Ngự Thiên Thần Minh giống như ức chế không chịu được, tay cắm vào trong túi rồi lấy ra một cuốn sách, vỗ lên mặt bàn rồi nhìn Cố Phi: “Quyển trục Điện Hệ nè, bán cho anh 1800 vàng, mua không?”
“Được!” Cố Phi vui vẻ giơ tay đến, vừa tháo quyển trục vừa nói: “Ttạm thời cũng không có tiền, cũng thiếu nhé!”
“Tiền trao cháo múc…” Ngự Thiên Thần Minh còn chưa nói hết câu thì một tiếng sấm đã vang lên rồi một đạo ánh sáng lén lút bay vào người Cố Phi và biến mất. Mà quyển trục đã trở nên nhăn nheo như một mớ giấy lộn, Cố Phi tiện tay phủi phủi, lập tức tan biến.
Các cao thủ có kiến thức rộng rãi đều biết Cố Phi đã dùng xong quyển trục kia. Mỗi người đều há hốc miệng kính phục không thôi vì Cố Phi dứt khoát, mà Ngự Thiên Thần Minh thì lại càng thộn ra một chỗ, câu nói nửa vời khi nãy đã bị đứt đoạn không thành tiếng mà thay bằng tiếng lắp bắp: “Đã…dùng… rồi?” Âm thanh cuối cao lên, có thể nghe ra biết bao không tin tưởng vào việc trước mắt.
“Ừ, dùng rồi, mai mốt có tiền tôi sẽ trả cậu.” Cố Phi tỉnh queo trả lời.
“Trời ạ!!!” Ngự Thiên Thần Minh tỏ vẻ muốn nhào tới, Cố Phi vội vàng nói “Gặp lại ở truyền tống trận” rồi chạy ngay ra khỏi phòng. Nhưng Ngự Thiên Thần Minh nào có buông tha, cố chấp chạy theo. Mà Ngự Thiên Thần Minh có nhanh nhưng sao so với thuấn di của Cố Phi, chờ hắn lao ra khỏi quán rượu, chạy đến con đường có nhiều ngã rẽ thì bóng dáng của Cố Phi đã không biết tới nơi nào rồi.
Ngự Thiên Thần Minh tức giận trở lại phòng, hắn thấy Kiếm Quỷ đang mân mê Trường Tru Đoản Thán mà mình đã mong ước từ lâu, có lẽ trong đầu Kiếm Quỷ đang huyễn tưởng đến ngày hai thanh chuỷ thủ này được kích hoạt hoàn toàn.
“Kiếm Quỷ, anh không cần trả tiền cho tên kia đâu, cứ coi như tôi lấy quyển trục đổi cho anh đi.” Ngự Thiên Thần Minh hào khí vỗ vỗ vai Kiếm Quỷ.
Nhưng Kiếm Quỷ cũng chỉ cười cười: “Không thể tính như thế được.”
“Vãy làm sao mới tính, Thiên Lý quá thiếu suy nghĩ mà.” Ngự Thiên Thần Minh cực kì buồn bực ngồi xuống một bên, với vẻ mặt “Tôi đã nhìn lầm người”.
“Cậu ấy đã thay tôi nghĩ rồi, không muốn để tôi lại thiếu nhân tình cậu ấy mà thôi.” Kiếm Quỷ thản nhiên nói.
“Hử?” Ngự Thiên Thần Minh chốc lát không hiểu được ngay.
“Trả tiền thì dễ nhưng trả nhân tình thì lại khó mà!” Kiếm Quỷ thở dài.
“Vì người mà nghĩ, vì người mà nghĩ.” Hữu Ca bên kia giải thích, “Phong cách xử sự của Thiên Lý tương đối nghĩ cho người khác, hắn biết phong cách của Kiếm Quỷ nên mới làm như vậy. Còn như Ngự Thiên sao? Khụ, Ngự Thiên, anh nghĩ cậu cứ thế quên quyển trục của mình đi tương đối tốt…”
Mà phương thức đơn giản trực tiếp nhất, chính là tậu cho mình những thần binh lợi khí trước giờ thi đấu. Đây chính là cách giúp thực lực bay vọt một cách siêu cao. Mà lúc này Công Tử tinh anh đoàn đã có một món trang bị như vậy.
Trường Tru Đoản Thán, không thể nghi ngờ đây là những trang bị vượt cấp, hơn nữa nó còn thuộc về một bộ trang bị lục. Hôm qua Cố Phi tuyên bố muốn tìm người mất để trả đồ, kết quả hắn tìm một vòng rồi lại trở về nói chủ nhân của cặp chuỷ thủ này chính là Tàn Mộng Tử, cho nên bây giờ hết thảy thuộc về hắn.
Mấy tên cao thủ đều không nói gì. Bởi vì Cố Phi ở trong Công Tử tinh anh đoàn cũng có ít ghi chép bất lương đấy, cho nên mấy người cũng không nhận định hắn là một thanh niên chính trực đầy hứa hẹn gì. Nhưng giờ chuyện này vừa ra…
Mặt người dạ thú!
Ra vẻ đạo mạo!
Trong lòng của tất cả mọi người đều hiện lên những từ ngữ loại này. Tất nhiên trong đám không ai dám tùy tiện văng chúng ra khỏi miệng. Dù sao thì kiếm của Cố Phi vẫn còn đặt trên bàn kia kìa! Thuận tay lắm!
“Trường Tru Đoản Thán này tôi hình như dùng không được rồi!” Cố Phi cảm thán, hắn đã loay hoay nghịch hai món này được một lúc. “Các cậu xem!” Tay phải của Cố Phi nắm lấy Trường Tru” “Ngay cả ánh sáng lục cũng mờ mờ ảo ảo, điều này chứng tỏ ngay cả hệ số yêu cầu mà tôi cũng không đạt được.” Phương diện này Cố Phi rất có kinh nghiệm, kiếm Ám Dạ Lưu Quang của hắn chính là một ví dụ điển hình. Nó là trang bị tím nhưng màu sắc của công kích vật lý và công kích pháp thuật lại không cùng một đẳng cấp. Vừa nhìn thì đã nhận ra công kích pháp thuật lóng lánh sáng sủa hơn.
Đây cũng coi như một cách nhắc nhở của hệ thống, dùng màu sắc sáng tối để cho biết người sử dụng có hệ số không đủ yêu cầu. Mà ở phương diện này thì tình huống của Trường Tru rất nghiêm trọng. Không chỉ ánh sáng của công kích tái đi mà ngay cả những dòng thuộc tính phụ cũng không hiện rõ màu xanh biếc. Điều này cho thấy nó chưa được kích hoạt chút nào.
Nói xong, Cố Phi lại duỗi tay trái ra, nắm trong tay ấy là Đoản Thán: “Xem đi, cái chuôi này tốt hơn, trừ hai chữ Đoản Thán thì những thứ còn lại đều lên màu. Có phải là do tôi không có kỹ năng sử dụng vũ khí cả hai tay nên mới không được ư?”
Các cao thủ nhìn tay trái rồi liếc qua tay phải, sau đó lại từ tay phải nhìn qua tay trái. Cuối cùng cả đám kêu lên mắng: “Xem cái rắm, không giám định được. Bỏ lên bàn mau!”
Trang bị cao cấp là vậy, Thuật Giám Định bình thường không theo kịp yêu cầu. Vì vậy muốn nhìn thuộc tính thì hoặc là mình cầm trang bị trong tay, hoặc là phải để chủ nhân của nó bày sạp rồi công khai thuộc tính. Mà việc mọi người bảo Cố Phi để đồ lên bàn ý bảo là hắn bày sạp một lần. Nhưng Cố Phi thì quá hào phóng, hắn trực tiếp ném hai con chuỷ thủ lên trên bàn rồi, ý bảo mọi người tự cầm xem.
Các cao thủ lần lượt cầm nó lên, thay phiên thưởng thức. Bọn họ còn so bì với nhau: “Ôi chao, ôi chao, ôi chao! Xem tôi này, màu xanh biếc luôn!”
“Không lục bằng tôi, nhìn tôi cầm nè!”
“Tôi mới xanh nhất…”
Cố Phi cố nén lửa giận không bùng nổ. Mới vừa nãy đám này còn bảo cầm trong tay giám định không được đâu, vậy mà bây giờ lại còn so xem ai xanh hơn?
Tính cách của Kiếm Quỷ không chủ động bằng mấy người kia. Sau cùng hai chuỷ thủ kia mới được truyền đến tay hắn. Lúc này Kiếm Quỷ đưa tay cầm một con lên rồi gật đầu: “Rất xanh!”
Tiếp đó hắn bỏ xuống rồi lấy con dao găm còn lại: “Cũng rất xanh.”
Sau lại cầm hai cây lên rồi nhìn tay trái gật đầu: “Tay này không xanh lắm. Xem ra là cần kỹ năng dùng hai tay.”
Chiến Vô Thương đắc ý, hắn đoạt lấy hay con chuỷ thủ từ tay Kiếm Quỷ rồi đắc ý hết sức mà nói: “Tôi có thể làm cho cả hai con đều xanh nè!”
“Xanh đủ chưa!” Cuối cùng Cố Phi đã không nhịn được, hắn chuẩn bị lật bàn.
“Không đủ, không đủ!” Chiến Vô Thương còn dám lắc đầu, “Tôi cầm chắc chắc không xanh bằng Kiếm Quỷ.”
Dù kỹ năng bị động cấp 12 của chiến sĩ có tên là Tinh Thông Vũ Khí, phạm vi của nó tương đối rộng, bao phủ toàn bộ đao kiếm búa các kiểu. Thế nhưng chuỷ thủ, cung tiễn các loại thì lại không nằm trong số đó. Vì vậy nếu tính về hệ số của chuỷ thủ thì chỉ có Kiếm Quỷ trong đám là cao nhất.
“Tôi cũng không biết có thể hoàn toàn kích hoạt nó hay không nữa.” Kiếm Quỷ lắc đầu. Dù sao các cao thủ ở đây cũng là lần đầu gặp trang bị lục, cũng chẳng ai biết yêu cầu trình độ cần đạt đến của nó là gì. Cuối cùng Kiếm Quỷ lại quay đầu nhìn về Chiến Vô Thương: “Anh có kích hoạt được ám thuộc tính không?”
Chiến Vô Thương ủ rũ: “Không có.”
“Xem ra là cần phải đạt hệ số hoàn toàn mới được.” Kiếm Quỷ kết luận.
“Tạm thời không nói đến hệ số đi! Còn ai có kỹ năng hai tay đâu, trừ Cuồng Bạo Chiến Sĩ ra thì ai có kỹ năng đó?” Ngự Thiên Thần Minh nhắc nhở mọi người.
Kiếm Quỷ trầm mặc một chút rồi nói: “Đạo Tặc chuyển chức thành Thích Khách thì cũng có. Mỗi tội cần phải học thông qua quyển trục.”
Cố Phi hỏi: “Pháp Sư không được hả?”
“Cái này… chắc là không ha?” Mọi người nhìn nhau. Cố Phi hỏi vấn đề này nghe qua có vẻ ngu ngốc, nhưng không ai dám vỗ ngực khẳng định. Bởi vì vấn đề ngu ngốc kia chưa từng có ai rảnh rỗi nghiên cứu qua nên thiếu căn cứ thực tiễn rất nhiều.
“Tôi cũng nghĩ là không được.” Cố Phi ít ra cũng biết một chút quy luật của trò chơi. Vì vậy hắn thở dài, đưa tay ra: “Vậy Kiếm Quỷ cầm đi!”
Cả đám đã hiểu khá rõ tính cách của Cố Phi, nên đã nghĩ đến tình huống hắn không thể dùng được thì cuối cùng Kiếm Quỷ sẽ là kẻ có lợi. Mấy người mắt đỏ đến mức có thể tích ra máu.
Còn Ngự Thiên Thần Minh thì liên tục cảm khái: “Khi nào anh mới bạo một cây cung về đây?”
Cậu ta mới đổi cung mới được mấy hôm xong, mấy ngày trước còn yêu thích không rời kia kìa! Nhưng mà con người mà ai chẳng có tính hơn thua, tốt xấu cũng chỉ là tương đối, cho nên so với Trường Tru Đoản Thán, cả đám lột đồ toàn thân xuống thì vẫn còn kém một đoạn.
Nhưng vẻ mặt của Kiếm Quỷ lúc này có hơi nhăn nhó. Hắn không phải là người dối trá, hắn thật sự rất muốn có hai cây Trường Tru Đoản Thán này, vậy nên không có ý lên tiếng từ chối. Thế nhưng, nếu như cứ nhận trực tiếp như vậy thì không tốt lắm; Ít nhất thì cũng phải nói trả tiền mới được! Nhưng mà có chút khó mở miệng nói điều này. Nói cho cùng, thì quan hệ giữa hắn với Cố Phi nói thân thì cũng không thân, nói không thân thì cũng không phải, làm Kiếm Quỷ khó lòng quyết đoán.
Ngự Thiên Thần Minh ngồi một bên nhìn Trường Tru Đoản Thán rồi không biết vô tình hay cố ý mà lầm bầm: “Nếu đem cái này ra ngoài bán thì chắc cũng được 2000 vàng ha?”
“2000 vàng? Ngự Thiên, cậu bảo thủ quá rồi.” Hữu Ca ra vẻ người có chuyên môn lên tiếng: “Nhìn sơ qua hai thanh này đi, cậu không thể cầm giá thị trường ra để đánh giá nó. Nếu như tách ra từng món, thương tổn của Trường Tru là một ưu thế đáng sợ vì vậy giá cả có thể lên đến trên một ngàn; Đoản Thán thì thương tổn không cao như vậy, nhưng cũng đã là một thanh chuỷ thủ hàng đầu, giá bán cũng phải trên dưới tám trăm. Mà hiện tại hai thanh lại xuất hiện cùng một chỗ, lại bổ sung thêm trí mạng, đã vậy nó còn là vũ khí có kỹ năng. Mấy thứ này gộp lại có thể bán được 3000 đấy.”
Hai người này đã thảo luận giá tiền, Kiếm Quỷ làm sao có thể bịt tai làm ngơ được. Lúc này hắn quang minh chính đạo nói với Cố Phi: “Vậy coi như tôi mua của cậu với giá 3000 đi, nhưng mà hiện tại tôi không có tiền, ghi sổ trước nhé!”
Cố Phi cười nói: “Đã là người quen mà, nghiêm túc vậy làm gì! Cậu đưa tôi nghìn tám là được rồi.”
“Còn đòi tượng trưng nghìn tám nữa, giọng điệu của anh ghê thật, sao anh không cho không đi!” Ngự Thiên Thần Minh ồn ào, cậu ta cảm thấy Kiếm Quỷ mở miệng đề cập đến chuyện tiền nong thì Cố Phi sẽ từ chối. Việc này sẽ tạo thành tình cảm anh em đầy nghĩa khí, hai bên đều vui vẻ. Vậy mà cái tên kia lại mở miệng hạ giá mới ghê chứ?
“Con nít con nôi biết cái gì, đi ra chỗ khác chơi đi!” Cố Phi phất tay xua đuổi.
Kiếm Quỷ lại cảm thấy vui mừng: “Vậy coi như tôi được lợi rồi, 2000 vàng đi.”
“Nói nghìn tám thì nghìn tám, 1800 vàng.” Cố Phi đáp lời.
Lúc này Kiếm Quỷ mới biết nghìn tám mà Cố Phi nói không phải là một con số tượng trưng mà là một con số xác định sau khi cân nhắc. Mà có 200 kim cứ đẩy qua đẩy lại thì dối trá quá, vì vậy Kiếm Quỷ không chút do dự mà gật đầu, nhưng hắn mở miệng nói thêm: “Tạm thời tôi không có 1800 kim tệ, cậu cứ ghi nợ đi!”
“Ừa, không vội.” Cố Phi nhàn nhạt trả lời.
Đương sự dã không dị nghi, nhưng Ngự Thiên Thần Minh giống như ức chế không chịu được, tay cắm vào trong túi rồi lấy ra một cuốn sách, vỗ lên mặt bàn rồi nhìn Cố Phi: “Quyển trục Điện Hệ nè, bán cho anh 1800 vàng, mua không?”
“Được!” Cố Phi vui vẻ giơ tay đến, vừa tháo quyển trục vừa nói: “Ttạm thời cũng không có tiền, cũng thiếu nhé!”
“Tiền trao cháo múc…” Ngự Thiên Thần Minh còn chưa nói hết câu thì một tiếng sấm đã vang lên rồi một đạo ánh sáng lén lút bay vào người Cố Phi và biến mất. Mà quyển trục đã trở nên nhăn nheo như một mớ giấy lộn, Cố Phi tiện tay phủi phủi, lập tức tan biến.
Các cao thủ có kiến thức rộng rãi đều biết Cố Phi đã dùng xong quyển trục kia. Mỗi người đều há hốc miệng kính phục không thôi vì Cố Phi dứt khoát, mà Ngự Thiên Thần Minh thì lại càng thộn ra một chỗ, câu nói nửa vời khi nãy đã bị đứt đoạn không thành tiếng mà thay bằng tiếng lắp bắp: “Đã…dùng… rồi?” Âm thanh cuối cao lên, có thể nghe ra biết bao không tin tưởng vào việc trước mắt.
“Ừ, dùng rồi, mai mốt có tiền tôi sẽ trả cậu.” Cố Phi tỉnh queo trả lời.
“Trời ạ!!!” Ngự Thiên Thần Minh tỏ vẻ muốn nhào tới, Cố Phi vội vàng nói “Gặp lại ở truyền tống trận” rồi chạy ngay ra khỏi phòng. Nhưng Ngự Thiên Thần Minh nào có buông tha, cố chấp chạy theo. Mà Ngự Thiên Thần Minh có nhanh nhưng sao so với thuấn di của Cố Phi, chờ hắn lao ra khỏi quán rượu, chạy đến con đường có nhiều ngã rẽ thì bóng dáng của Cố Phi đã không biết tới nơi nào rồi.
Ngự Thiên Thần Minh tức giận trở lại phòng, hắn thấy Kiếm Quỷ đang mân mê Trường Tru Đoản Thán mà mình đã mong ước từ lâu, có lẽ trong đầu Kiếm Quỷ đang huyễn tưởng đến ngày hai thanh chuỷ thủ này được kích hoạt hoàn toàn.
“Kiếm Quỷ, anh không cần trả tiền cho tên kia đâu, cứ coi như tôi lấy quyển trục đổi cho anh đi.” Ngự Thiên Thần Minh hào khí vỗ vỗ vai Kiếm Quỷ.
Nhưng Kiếm Quỷ cũng chỉ cười cười: “Không thể tính như thế được.”
“Vãy làm sao mới tính, Thiên Lý quá thiếu suy nghĩ mà.” Ngự Thiên Thần Minh cực kì buồn bực ngồi xuống một bên, với vẻ mặt “Tôi đã nhìn lầm người”.
“Cậu ấy đã thay tôi nghĩ rồi, không muốn để tôi lại thiếu nhân tình cậu ấy mà thôi.” Kiếm Quỷ thản nhiên nói.
“Hử?” Ngự Thiên Thần Minh chốc lát không hiểu được ngay.
“Trả tiền thì dễ nhưng trả nhân tình thì lại khó mà!” Kiếm Quỷ thở dài.
“Vì người mà nghĩ, vì người mà nghĩ.” Hữu Ca bên kia giải thích, “Phong cách xử sự của Thiên Lý tương đối nghĩ cho người khác, hắn biết phong cách của Kiếm Quỷ nên mới làm như vậy. Còn như Ngự Thiên sao? Khụ, Ngự Thiên, anh nghĩ cậu cứ thế quên quyển trục của mình đi tương đối tốt…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook