Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư
-
Chương 29: Cơ bụng đấy, có muốn nhìn không?
Chủ nhật là sinh nhật Phạm Mạnh Minh, Giang Vọng ra khỏi phòng bơi, sau khi về nhà ăn cơm chiều thì lập tức chuẩn bị đến ‘Dã’-Nơi mà Phạm Mạnh Minh đã hẹn.
Trước đây anh không huấn luyện đã lâu, cả cơ bắp lẫn thể lực đều không theo kịp, cả ngày cuối tuần gần như là ‘ngâm mình’ ở phòng huấn luyện.
Thật ra từ sau khi thực sự hạ quyết tâm muốn bắt đầu lại một lần nữa thì trái lại cũng ổn, dù thành tích huấn luyện có không tốt đi chăng nữa thì cũng không đến mức khó thừa nhận đến thế.
Ăn cơm chiều xong thì anh đi tắm một cái trước, sau khi huấn luyện thì cả người đầy mồ hôi.
Dáng người của Giang Vọng không nhỏ gầy như hầu hết con trai ở tuổi này, anh có cơ bắp, đường cong mượt mà rõ nét, độ cong đẹp đẽ, dù ngồi tù nửa năm nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đường cong cơ bắp.
Mấy ngày nay anh đều huấn luyện với cường độ cao nên cơ thể có hơi đau nhức, sau khi tắm nước nóng xong cuối cùng mới thấy dễ chịu.
Vào 9 giờ tối thì ‘Dã’ đã phô ra cuộc sống về đêm nơi thành phố trong khi vẫn còn chưa đến đêm khuya, có một người đẹp tóc dài ngồi trên sân khấu quán bar, ôm đàn ghi-ta hát một ca khúc dân gian, mái tóc dài xoã một bên vai.
Kể từ sau khi Giang Vọng tham gia lớp bồi dưỡng vật lí thì đã không còn tới cái chỗ ăn chơi kiểu này nữa từ lâu.
Sinh nhật của Phạm Mạnh Minh gần như là gọi mấy người bạn cùng trường cấp ba trước đây tới hết, Giang Vọng vừa bước vào thì cậu ta liền đứng dậy vẫy tay một hồi: “Anh Vọng! Ở đây này!”
Ngồi bên cạnh Phạm Mạnh Minh chính là người bạn gái mà vừa mới vào đại học cậu ta ‘vừa gặp đã yêu’ nên theo đuổi một tháng, cao gầy, cũng rất xinh đẹp.
Hứa Ninh Thanh cầm di động ngồi trong góc, Giang Vọng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Chẳng có chút hứng thú gì đối với kiểu tiệc tùng này.
Hứa Ninh Thanh nhắn một tin, rồi mới gập di động lại, nghiêng đầu hỏi: “Nghe nói cậu quay lại đội tuyển lần nữa hả?”
Giang Vọng cầm ly rượu trước mặt lên uống: “Ừ.”
“Tai đã tốt rồi à?”
Anh gãi mày: “Không, huấn luyện một khoảng thời gian trước, sau đó còn phải tuyển chọn, xem tình hình đã.”
Hứa Ninh Thanh vừa định nói thêm gì đó thì có một đôi giày cao gót màu đen dừng trước mặt hai người, một cô gái rất xinh đẹp đứng trước mặt Giang Vọng, mặc một bộ váy dài màu rượu đỏ cổ chữ V, đôi khuyên tai dài lấp lánh giấu sau tóc.
“Giang Vọng.” Cô ta mở miệng.
Hứa Ninh Thanh bình tĩnh nhướng mày, nhìn sang Phạm Mạnh Minh thì thấy cậu ta làm một cái mặt quỷ.
“…”
Hứa Ninh Thanh vỗ vai Giang Vọng một cái rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Phạm Mạnh Minh, chỉ vào.
“Cậu đó, chuyện là sao vậy?”
Phạm Mạnh Minh nở cụ cười như con cún*: “Anh không biết em gái này hả?”
(*) Tui thề là tác giả viết thế này, không phải tui xuyên tạc đâu =))))
“Ai vậy?” Hứa Ninh Thanh nhìn cô gái kia.
“Cùng khoá với chúng ta, lúc đó theo đuổi Giang Vọng lâu lắm đó, tên là gì nhỉ, Tô Quỳnh, ở lớp ba lê bên khối xã hội.”
“À.” Hứa Ninh Thanh có chút ấn tượng mơ hồ, “Xinh đẹp hơn trước rồi thì phải, hình như trước đây đâu có như này.”
“Hiếm khi đến cả cậu Hứa cũng thấy xinh đẹp! Vậy anh nói xem, có phải hai người bọn họ sẽ có hi vọng không hả?” Phạm Mạnh Minh chỉ lo tự nói, “Bây giờ ngày nào anh Vọng cũng phải đến trường cấp ba, phải tìm cho anh ấy một người đẹp như hoa như ngọc xinh đẹp gợi cảm như vậy thì mới có thể giúp anh ấy không mất đi hi vọng trong quãng thời gian học cấp ba còn lại.”
Phạm Mạnh Minh nói, lại còn làm như là đến cả mình cũng bị bản thân làm cho cảm động lây, khoa trương chấm chấm đôi mắt, cảm thán mình đây thật sự là quá xứng đáng với cái danh ‘anh em tốt’.
Hứa Ninh Thanh chờ cậu ta ‘diễn’ xong thì bình thản nói: “Tô Quỳnh không phải là kiểu mà cậu ấy thích.”
“Vậy anh Vọng thích kiểu nào ạ, sắp xếp thế này mà vẫn chưa được hả?” Phạm Mạnh Minh dừng hai giây, kinh ngạc, “Không đúng, hai người các anh còn tán gẫu với nhau về tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng nữa hả, chuyện này cũng buồn cười quá rồi đó, không nhìn ra được là…oái!”
Nói được một nửa thì Hứa Ninh Thanh liền đưa tay đánh một cái lên đầu cậu ta, rút một điếu thuốc ra, nói: “Cậu ấy có người mình thích rồi, không phải như vậy.”
Phạm Mạnh Minh kinh hãi: “Ai thế?”
Hứa Ninh Thanh thở ra một làn khói, nở nụ cười vui vẻ: “Em gái tôi.”
“…” Phạm Mạnh Minh sửng sốt khoảng mười giây mới phản ứng lại được, “Cô nhóc loli kia ấy hả? Người ngồi cùng bàn mới…của anh Vọng á?”
Hứa Ninh Thanh liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Ừ.”
“Không đúng, vậy chẳng phải là anh Vọng đang giở trò lưu manh sao, anh ấy và em gái Thời của em không phải cùng một kiểu người mà.” Phạm Mạnh Minh thật sự là trợn mắt há mồm, “Đây là đang dạy hư em gái nhỏ ngây thơ đó, anh Hứa à, chuyện này mà anh cũng nhịn được hả?”
“Cô nhóc Thời Niệm Niệm kia bẩm sinh đã thiếu gân, A Vọng còn bị nó giày vò đấy, còn phải để tôi nhịn sao hả?”
Ở bên kia.
Tô Quỳnh ngồi xuống bên cạnh Giang Vọng, sửa lại váy, ghé vào bên tai anh hỏi: “Giang Vọng, cậu có nhớ mình không?”
Chàng trai nghiêng đầu, hờ hững liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Hửm?”
Ý là không có ấn tượng gì.
Bảo không thất vọng là giả, Tô Quỳnh đã thích anh từ lâu, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích, nghĩ mọi cách để xuất hiện trước mặt anh, bất kể là cách khiến người thích hay là khiến người ghét cũng đã từng thử cả, nhưng từ trước tới giờ anh đều chưa từng nhìn cô ta.
Cô ta cũng biết anh rất hư hỏng, trước đây ở trường có rất nhiều người sợ anh, nhưng mà cô ta không ngờ anh có thể cầm dao đâm người đến mức phải vào viện.
Rất đáng sợ.
Chỉ là sau khi nỗi sợ qua rồi, thì cô ta vẫn thích.
Cô ta khẽ đổi giọng, nói: “Mình vốn học cùng một khoá với cậu, Tô Quỳnh, khối xã hội, có đi chơi chung với các cậu vài lần.”
Giang Vọng “Ừ” một tiếng coi như đã nghe thấy, cũng chẳng có thêm phản ứng dư thừa nào.
Tô Quỳnh nhìn đám người sôi nổi ở xung quanh, rồi lại quay sang: “Cậu có bạn gái rồi à?”
“Không có.” Anh trả lời dứt khoát.
Tô Quỳnh còn chưa kịp nghĩ ra cái gì để nói thì lại nghe thấy người nọ ở bên cạnh cười một cái.
Hơi thở của cô ta cứng lại, nương theo ánh đèn sặc sỡ nhìn sang.
Từ trước tới giờ không phải là cô ta chưa từng thấy Giang Vọng cười.
Đa số thời điểm anh đều mang khuôn mặt lạnh lùng, kiêu căng ngạo mạn, thỉnh thoảng vào những lúc đi chơi cùng nhóm người Hứa Ninh Thanh thì cũng sẽ cười, vừa lưu manh vừa xấu xa, rất trêu người.
Nhưng không giống với nụ cười của bây giờ.
Cô ta không chỉ ra được rốt cuộc là không giống ở đâu, rồi ngay sau đó lại nghe thấy anh nói: “Nhưng có người mình thích rồi.”
Tô Quỳnh sửng sốt.
Cô ta căn bản không hề suy tính đến loại khả năng này trong đầu, trước giờ cô ta cũng chưa từng thấy Giang Vọng thể hiện sự yêu thích đối với một cô gái nào, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến cô ta không cam lòng nhiều năm như vậy.
Cô ta vốn tưởng là, Giang Vọng chắc chắn sẽ bảo là không có bạn gái, cho dù có cơ hội hay không, cô ta cũng sẽ tỏ tình với anh một lần.
Giang Vọng cúi người cầm ly rượu trước mặt lên, sau khi uống cạn thì đứng lên, hất cằm với Phạm Mạnh Minh: “Tôi đi trước đây.”
Phạm Mạnh Minh lén liếc mắt về phía Tô Quỳnh: “Sớm thế ạ?”
Anh xoay người xua tay về phía sau: “Có tiết.”
Tiết thứ tư của sáng thứ hai là tiết thí nghiệm hoá học, sau khi ăn cơm xong thì Thời Niệm Niệm giúp giáo viên đi trả dụng cụ thí nghiệm lại cho phòng hoá học.
Giữa trưa, thời tiết hôm nay trái lại khá là đẹp, ánh mặt trời ấm áp lan toả khắp mọi nơi.
Thời Niệm Niệm trả lại dụng cụ thí nghiệm cho giáo viên quản lí ở phòng hoá học xong thì đi ra, đi qua sân thể dục, mắt nhìn vào bên trong.
Gió thổi tới, bước chân cô dừng lại, ánh mắt dừng trên người Giang Vọng ở trên đường băng nhựa màu đỏ.
Anh đang chạy bộ.
Thời Niệm Niệm đứng tại chỗ một lúc, rồi vẫn đi về phía sân thể dục.
Cô đứng bên cạnh đường băng, Giang Vọng nhìn thấy cô, tăng tốc chạy đến trước mặt cô rồi dừng lại.
Có mồ hôi chảy dọc xuống từ thái dương của anh, anh mặc một cái áo ngắn tay màu trắng, mồ hôi thấm ướt một mảng lớn trên quần áo, khẽ thở gấp đứng trước mặt cô.
Hơi nóng nung người.
Thời Niệm Niệm cảm thấy không thoải mái, lùi ra sau nửa bước.
Giang Vọng giơ tay lau mồ hôi trên trán, cúi người nhìn vào đôi mắt cô: “Em tìm tôi hả?”
“Ừ.” Đầu ngón tay Thời Niệm Niệm chỉ sân thể dục, “Anh đang…làm gì vậy?”
“Chạy bộ đó.”
Thời Niệm Niệm không hiểu: “Vì sao?”
Giang Vọng ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngón trỏ móc lấy ngón út của cô, thở ra một hơi nói: “Tôi muốn tập bơi lại lần nữa.”
Mắt Thời Niệm Niệm sáng rực lên: “Vậy thì… tốt quá.”
Giang Vọng cười một cái, hỏi: “Em làm gì ở đây vậy?”
“Trả dụng cụ hoá học.”
Anh lấy di động ra xem giờ, còn mười phút nữa là bắt đầu giờ tự học buổi trưa, anh đưa áo khoác đồng phục ném ở bên cạnh cho cô: “Ở lại đây với tôi hả?”
Thời Niệm Niệm lúng túng, vội vã lắc đầu: “Tôi phải về, về.”
Giang Vọng cũng không ép, đứng lên vỗ vỗ đầu cô: “Về đi.”
Bàn tay anh đặt trên đỉnh đầu Thời Niệm Niệm, cô hơi rụt cổ vẻ khó mà phát hiện được, ngước mắt lên nhìn anh.
Chàng trai cụp mắt, khoé miệng hơi nhếch lên, ẩn chứa chút dịu dàng như có như không, cùng với vẻ uể oải lưu manh của ngày thường, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Đốt ngón tay với khớp xương rõ ràng.
Hôm nay trên người anh không có mùi thuốc lá, mà là mùi bồ kết rất tươi mát dễ chịu của quần áo.
Thời Niệm Niệm có hơi ngỡ ngàng mặc cho anh xoa mái tóc mình, ngước mắt ngơ ngác nhìn anh, một lát sau mới cụp mắt, nhìn mũi chân mình.
Cuối cùng âm thầm siết chặt góc áo đồng phục của mình, xoay người chạy về phía khu nhà dạy học.
…
Khương Linh vừa thấy cô đi vào thì hỏi: “Niệm Niệm, sao cậu đi lâu thế?”
“A…” Cô hoàn hồn, “Cái gì cơ?”
“Cậu làm sao vậy?” Khương Linh nhìn cô một cách kì lạ, duỗi tay sờ trán cô “Không phải cậu lại bị sốt đó chứ, có thấy khó chịu không?”
“Không bị sốt đâu.”
“Hình như là không nóng lắm.” Khương Linh thu tay về, rồi lại sờ cái trán của mình, so sánh nhiệt độ, “Vậy sao mà mặt cậu đỏ thế?”
Thời Niệm Niệm nằm bò ra bàn, cằm gối lên tay: “Khương Linh.”
“Ừ?”
Cô nói một cách chậm chạp: “Tim mình đập…rất nhanh.”
“Cậu vừa chạy hả, hay là không thoải mái ở đâu?” Khương Linh càng nhìn càng thấy lạ, “Niệm Niệm, không phải tim cậu khó chịu đó chứ?!”
“Không có, cậu đừng…lo.”
Cô có hơi thất bại vùi mặt vào khuỷu tay, lắc đầu rất nhẹ.
Vào mùa thu, giờ tự học buổi trưa không khiến người ta cảm thấy buồn ngủ như mùa hè hay mùa đông, kì thi giữa kì sắp đến gần, bài tập cũng ngày một nhiều thêm, mọi người ngủ chưa được một lúc thì đã bắt đầu ‘hạ bút thành văn’.
Thời Niệm Niệm còn phải chuẩn bị cho cuộc thi vật lí không lâu sau đó, thời gian càng thêm gấp gáp.
Cô vừa làm bài tập, một cái tay khác lại hơi đè lên chỗ ngực.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết tiếng Anh của Lưu Quốc Khải, vừa vào phòng học đã hát một bài hát tiếng Anh rock n roll cực kì ầm ĩ, đánh bay cơn buồn ngủ của tất cả mọi người.
“Các em chuẩn bị đi chuẩn bị đi, chúng ta bắt đầu vào học, tỉnh ngủ rồi thì lấy bài thi ra, chưa tỉnh ngủ thì đi rửa mặt bằng nước lạnh!” Ông vỗ tay, “Nhanh nhanh nhanh, di chuyển đi.”
Phía dưới là một loạt tiếng kêu quỷ khóc sói gào thảm thiết.
Đấu tranh đứng lên khỏi chỗ ngồi đến WC rửa mặt, Giang Vọng đi vào phòng học cùng với đám người đến WC rửa mặt kia.
Thay bộ quần áo ngắn tay mướt mồ hôi vì chạy bộ vừa rồi ra, khuôn mặt không đỏ hơi thở không gấp, không nhìn ra được vừa rồi anh đã chạy nhiều vòng như vậy.
Lưu Quốc Khải dựa theo lệ cũ là trước khi vào học thì đứng trên bục giảng nói hăng say.
“Bài thi nghe lần này thế mà trung bình mỗi người lại sai tận ba câu, còn có bạn sai hơn nửa! Em nói chút xem em đang nghe cái gì vậy hả?!”
Ông mở bài nghe ra lần nữa, cứ một câu vang lên xong thì gọi một người đứng lên dịch.
Câu cuối cùng có hơi khó, ông đưa mắt nhìn khắp phòng học, ngón tay chỉ: “Nào, Giang Vọng, em làm câu này xem!”
Còn không quên nói mỉa một câu: “Thế mà hôm nay lại không đi muộn nhỉ.”
Giang Vọng dịch xong một cách rất dễ dàng.
“Được, rất tốt.” Lưu Quốc Khải gật đầu, “ngồi xuống đi.”
Khi Giang Vọng ngồi xuống thì kêu lên một tiếng rất khẽ, tay ôm phần bụng đau nhức.
Thời Niệm Niệm nghe thấy tiếng vang, nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng trên cái tay đang ôm lấy bụng của anh hai giây, nhớ tới cách đó không lâu khi Khương Linh bị đau bụng cô có đi mua thuốc cho cô ấy, vẫn còn một hộp thuốc chữa tiêu chảy trong ngăn kéo.
“Bụng của anh…đau hả?” Cô hỏi.
Bàn tay Giang Vọng đè bụng nhỏ, “Ừ” một tiếng.
Thời Niệm Niệm lấy hộp thuốc ra đưa sang: “Có cần không?”
Giang Vọng nhìn lướt qua chữ trên hộp thuốc: “Không phải là cái kiểu đau bụng này.”
“Vậy là cái gì?”
“Tôi đây là…” Mắt Giang Vọng nhìn về phía Lưu Quốc Khải, người dựa sang, kéo dài âm xấu xa nói: “Đau cơ.”
Mấy ngày nay anh huấn luyện với cường độ cao, cơ bắp quả thật là có hơi đau nhức.
Thời Niệm Niệm sửng sốt, ánh mắt không thể khống chế dừng ở chỗ dưới bàn tay anh.
Giang Vọng ngồi dựa vào lưng ghế lần nữa, kéo cổ áo, mặt mày rũ xuống, vừa lưu manh vừa xấu xa, đôi mắt vừa đen vừa trầm ẩn chứa ý cười hư hỏng nhìn về phía Thời Niệm Niệm.
Đầu ngón tay anh đi dọc từ giữa bụng xuống đường cong cơ thể.
Đầu ngón tay với cổ tay trắng nõn gầy gò, để trên lớp vải quần áo mỏng manh khiến cho hình dáng bên dưới lộ ra.
Anh như cười như không hỏi: “Có muốn nhìn không?”
Thời Niệm Niệm khó tin nhìn về phía anh, thật sự là không thể ngờ nổi trên đời lại có thể tồn tại loại người mặt dày không biết xấu hổ như này.
Cô còn chưa kịp nói gì, cũng chưa kịp xấu hổ hay ngượng ngùng thì ở trên bục giảng, Lưu Quốc Khải đã ném sách “bốp” một cái xuống bục giảng.
Trừng mắt với Giang Vọng: “Nào, Giang Vọng, đừng keo kiệt đến nỗi chỉ cho bạn cùng bàn của em nhìn thế chứ, có muốn lên đây phô cơ bụng của em ra để mọi người cùng chiêm ngưỡng một chút không hả?”
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha tôi yêu giáo viên Tiếng Anh quá!!
Hết chương 29.
Trước đây anh không huấn luyện đã lâu, cả cơ bắp lẫn thể lực đều không theo kịp, cả ngày cuối tuần gần như là ‘ngâm mình’ ở phòng huấn luyện.
Thật ra từ sau khi thực sự hạ quyết tâm muốn bắt đầu lại một lần nữa thì trái lại cũng ổn, dù thành tích huấn luyện có không tốt đi chăng nữa thì cũng không đến mức khó thừa nhận đến thế.
Ăn cơm chiều xong thì anh đi tắm một cái trước, sau khi huấn luyện thì cả người đầy mồ hôi.
Dáng người của Giang Vọng không nhỏ gầy như hầu hết con trai ở tuổi này, anh có cơ bắp, đường cong mượt mà rõ nét, độ cong đẹp đẽ, dù ngồi tù nửa năm nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đường cong cơ bắp.
Mấy ngày nay anh đều huấn luyện với cường độ cao nên cơ thể có hơi đau nhức, sau khi tắm nước nóng xong cuối cùng mới thấy dễ chịu.
Vào 9 giờ tối thì ‘Dã’ đã phô ra cuộc sống về đêm nơi thành phố trong khi vẫn còn chưa đến đêm khuya, có một người đẹp tóc dài ngồi trên sân khấu quán bar, ôm đàn ghi-ta hát một ca khúc dân gian, mái tóc dài xoã một bên vai.
Kể từ sau khi Giang Vọng tham gia lớp bồi dưỡng vật lí thì đã không còn tới cái chỗ ăn chơi kiểu này nữa từ lâu.
Sinh nhật của Phạm Mạnh Minh gần như là gọi mấy người bạn cùng trường cấp ba trước đây tới hết, Giang Vọng vừa bước vào thì cậu ta liền đứng dậy vẫy tay một hồi: “Anh Vọng! Ở đây này!”
Ngồi bên cạnh Phạm Mạnh Minh chính là người bạn gái mà vừa mới vào đại học cậu ta ‘vừa gặp đã yêu’ nên theo đuổi một tháng, cao gầy, cũng rất xinh đẹp.
Hứa Ninh Thanh cầm di động ngồi trong góc, Giang Vọng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Chẳng có chút hứng thú gì đối với kiểu tiệc tùng này.
Hứa Ninh Thanh nhắn một tin, rồi mới gập di động lại, nghiêng đầu hỏi: “Nghe nói cậu quay lại đội tuyển lần nữa hả?”
Giang Vọng cầm ly rượu trước mặt lên uống: “Ừ.”
“Tai đã tốt rồi à?”
Anh gãi mày: “Không, huấn luyện một khoảng thời gian trước, sau đó còn phải tuyển chọn, xem tình hình đã.”
Hứa Ninh Thanh vừa định nói thêm gì đó thì có một đôi giày cao gót màu đen dừng trước mặt hai người, một cô gái rất xinh đẹp đứng trước mặt Giang Vọng, mặc một bộ váy dài màu rượu đỏ cổ chữ V, đôi khuyên tai dài lấp lánh giấu sau tóc.
“Giang Vọng.” Cô ta mở miệng.
Hứa Ninh Thanh bình tĩnh nhướng mày, nhìn sang Phạm Mạnh Minh thì thấy cậu ta làm một cái mặt quỷ.
“…”
Hứa Ninh Thanh vỗ vai Giang Vọng một cái rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Phạm Mạnh Minh, chỉ vào.
“Cậu đó, chuyện là sao vậy?”
Phạm Mạnh Minh nở cụ cười như con cún*: “Anh không biết em gái này hả?”
(*) Tui thề là tác giả viết thế này, không phải tui xuyên tạc đâu =))))
“Ai vậy?” Hứa Ninh Thanh nhìn cô gái kia.
“Cùng khoá với chúng ta, lúc đó theo đuổi Giang Vọng lâu lắm đó, tên là gì nhỉ, Tô Quỳnh, ở lớp ba lê bên khối xã hội.”
“À.” Hứa Ninh Thanh có chút ấn tượng mơ hồ, “Xinh đẹp hơn trước rồi thì phải, hình như trước đây đâu có như này.”
“Hiếm khi đến cả cậu Hứa cũng thấy xinh đẹp! Vậy anh nói xem, có phải hai người bọn họ sẽ có hi vọng không hả?” Phạm Mạnh Minh chỉ lo tự nói, “Bây giờ ngày nào anh Vọng cũng phải đến trường cấp ba, phải tìm cho anh ấy một người đẹp như hoa như ngọc xinh đẹp gợi cảm như vậy thì mới có thể giúp anh ấy không mất đi hi vọng trong quãng thời gian học cấp ba còn lại.”
Phạm Mạnh Minh nói, lại còn làm như là đến cả mình cũng bị bản thân làm cho cảm động lây, khoa trương chấm chấm đôi mắt, cảm thán mình đây thật sự là quá xứng đáng với cái danh ‘anh em tốt’.
Hứa Ninh Thanh chờ cậu ta ‘diễn’ xong thì bình thản nói: “Tô Quỳnh không phải là kiểu mà cậu ấy thích.”
“Vậy anh Vọng thích kiểu nào ạ, sắp xếp thế này mà vẫn chưa được hả?” Phạm Mạnh Minh dừng hai giây, kinh ngạc, “Không đúng, hai người các anh còn tán gẫu với nhau về tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng nữa hả, chuyện này cũng buồn cười quá rồi đó, không nhìn ra được là…oái!”
Nói được một nửa thì Hứa Ninh Thanh liền đưa tay đánh một cái lên đầu cậu ta, rút một điếu thuốc ra, nói: “Cậu ấy có người mình thích rồi, không phải như vậy.”
Phạm Mạnh Minh kinh hãi: “Ai thế?”
Hứa Ninh Thanh thở ra một làn khói, nở nụ cười vui vẻ: “Em gái tôi.”
“…” Phạm Mạnh Minh sửng sốt khoảng mười giây mới phản ứng lại được, “Cô nhóc loli kia ấy hả? Người ngồi cùng bàn mới…của anh Vọng á?”
Hứa Ninh Thanh liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Ừ.”
“Không đúng, vậy chẳng phải là anh Vọng đang giở trò lưu manh sao, anh ấy và em gái Thời của em không phải cùng một kiểu người mà.” Phạm Mạnh Minh thật sự là trợn mắt há mồm, “Đây là đang dạy hư em gái nhỏ ngây thơ đó, anh Hứa à, chuyện này mà anh cũng nhịn được hả?”
“Cô nhóc Thời Niệm Niệm kia bẩm sinh đã thiếu gân, A Vọng còn bị nó giày vò đấy, còn phải để tôi nhịn sao hả?”
Ở bên kia.
Tô Quỳnh ngồi xuống bên cạnh Giang Vọng, sửa lại váy, ghé vào bên tai anh hỏi: “Giang Vọng, cậu có nhớ mình không?”
Chàng trai nghiêng đầu, hờ hững liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Hửm?”
Ý là không có ấn tượng gì.
Bảo không thất vọng là giả, Tô Quỳnh đã thích anh từ lâu, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích, nghĩ mọi cách để xuất hiện trước mặt anh, bất kể là cách khiến người thích hay là khiến người ghét cũng đã từng thử cả, nhưng từ trước tới giờ anh đều chưa từng nhìn cô ta.
Cô ta cũng biết anh rất hư hỏng, trước đây ở trường có rất nhiều người sợ anh, nhưng mà cô ta không ngờ anh có thể cầm dao đâm người đến mức phải vào viện.
Rất đáng sợ.
Chỉ là sau khi nỗi sợ qua rồi, thì cô ta vẫn thích.
Cô ta khẽ đổi giọng, nói: “Mình vốn học cùng một khoá với cậu, Tô Quỳnh, khối xã hội, có đi chơi chung với các cậu vài lần.”
Giang Vọng “Ừ” một tiếng coi như đã nghe thấy, cũng chẳng có thêm phản ứng dư thừa nào.
Tô Quỳnh nhìn đám người sôi nổi ở xung quanh, rồi lại quay sang: “Cậu có bạn gái rồi à?”
“Không có.” Anh trả lời dứt khoát.
Tô Quỳnh còn chưa kịp nghĩ ra cái gì để nói thì lại nghe thấy người nọ ở bên cạnh cười một cái.
Hơi thở của cô ta cứng lại, nương theo ánh đèn sặc sỡ nhìn sang.
Từ trước tới giờ không phải là cô ta chưa từng thấy Giang Vọng cười.
Đa số thời điểm anh đều mang khuôn mặt lạnh lùng, kiêu căng ngạo mạn, thỉnh thoảng vào những lúc đi chơi cùng nhóm người Hứa Ninh Thanh thì cũng sẽ cười, vừa lưu manh vừa xấu xa, rất trêu người.
Nhưng không giống với nụ cười của bây giờ.
Cô ta không chỉ ra được rốt cuộc là không giống ở đâu, rồi ngay sau đó lại nghe thấy anh nói: “Nhưng có người mình thích rồi.”
Tô Quỳnh sửng sốt.
Cô ta căn bản không hề suy tính đến loại khả năng này trong đầu, trước giờ cô ta cũng chưa từng thấy Giang Vọng thể hiện sự yêu thích đối với một cô gái nào, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến cô ta không cam lòng nhiều năm như vậy.
Cô ta vốn tưởng là, Giang Vọng chắc chắn sẽ bảo là không có bạn gái, cho dù có cơ hội hay không, cô ta cũng sẽ tỏ tình với anh một lần.
Giang Vọng cúi người cầm ly rượu trước mặt lên, sau khi uống cạn thì đứng lên, hất cằm với Phạm Mạnh Minh: “Tôi đi trước đây.”
Phạm Mạnh Minh lén liếc mắt về phía Tô Quỳnh: “Sớm thế ạ?”
Anh xoay người xua tay về phía sau: “Có tiết.”
Tiết thứ tư của sáng thứ hai là tiết thí nghiệm hoá học, sau khi ăn cơm xong thì Thời Niệm Niệm giúp giáo viên đi trả dụng cụ thí nghiệm lại cho phòng hoá học.
Giữa trưa, thời tiết hôm nay trái lại khá là đẹp, ánh mặt trời ấm áp lan toả khắp mọi nơi.
Thời Niệm Niệm trả lại dụng cụ thí nghiệm cho giáo viên quản lí ở phòng hoá học xong thì đi ra, đi qua sân thể dục, mắt nhìn vào bên trong.
Gió thổi tới, bước chân cô dừng lại, ánh mắt dừng trên người Giang Vọng ở trên đường băng nhựa màu đỏ.
Anh đang chạy bộ.
Thời Niệm Niệm đứng tại chỗ một lúc, rồi vẫn đi về phía sân thể dục.
Cô đứng bên cạnh đường băng, Giang Vọng nhìn thấy cô, tăng tốc chạy đến trước mặt cô rồi dừng lại.
Có mồ hôi chảy dọc xuống từ thái dương của anh, anh mặc một cái áo ngắn tay màu trắng, mồ hôi thấm ướt một mảng lớn trên quần áo, khẽ thở gấp đứng trước mặt cô.
Hơi nóng nung người.
Thời Niệm Niệm cảm thấy không thoải mái, lùi ra sau nửa bước.
Giang Vọng giơ tay lau mồ hôi trên trán, cúi người nhìn vào đôi mắt cô: “Em tìm tôi hả?”
“Ừ.” Đầu ngón tay Thời Niệm Niệm chỉ sân thể dục, “Anh đang…làm gì vậy?”
“Chạy bộ đó.”
Thời Niệm Niệm không hiểu: “Vì sao?”
Giang Vọng ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngón trỏ móc lấy ngón út của cô, thở ra một hơi nói: “Tôi muốn tập bơi lại lần nữa.”
Mắt Thời Niệm Niệm sáng rực lên: “Vậy thì… tốt quá.”
Giang Vọng cười một cái, hỏi: “Em làm gì ở đây vậy?”
“Trả dụng cụ hoá học.”
Anh lấy di động ra xem giờ, còn mười phút nữa là bắt đầu giờ tự học buổi trưa, anh đưa áo khoác đồng phục ném ở bên cạnh cho cô: “Ở lại đây với tôi hả?”
Thời Niệm Niệm lúng túng, vội vã lắc đầu: “Tôi phải về, về.”
Giang Vọng cũng không ép, đứng lên vỗ vỗ đầu cô: “Về đi.”
Bàn tay anh đặt trên đỉnh đầu Thời Niệm Niệm, cô hơi rụt cổ vẻ khó mà phát hiện được, ngước mắt lên nhìn anh.
Chàng trai cụp mắt, khoé miệng hơi nhếch lên, ẩn chứa chút dịu dàng như có như không, cùng với vẻ uể oải lưu manh của ngày thường, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Đốt ngón tay với khớp xương rõ ràng.
Hôm nay trên người anh không có mùi thuốc lá, mà là mùi bồ kết rất tươi mát dễ chịu của quần áo.
Thời Niệm Niệm có hơi ngỡ ngàng mặc cho anh xoa mái tóc mình, ngước mắt ngơ ngác nhìn anh, một lát sau mới cụp mắt, nhìn mũi chân mình.
Cuối cùng âm thầm siết chặt góc áo đồng phục của mình, xoay người chạy về phía khu nhà dạy học.
…
Khương Linh vừa thấy cô đi vào thì hỏi: “Niệm Niệm, sao cậu đi lâu thế?”
“A…” Cô hoàn hồn, “Cái gì cơ?”
“Cậu làm sao vậy?” Khương Linh nhìn cô một cách kì lạ, duỗi tay sờ trán cô “Không phải cậu lại bị sốt đó chứ, có thấy khó chịu không?”
“Không bị sốt đâu.”
“Hình như là không nóng lắm.” Khương Linh thu tay về, rồi lại sờ cái trán của mình, so sánh nhiệt độ, “Vậy sao mà mặt cậu đỏ thế?”
Thời Niệm Niệm nằm bò ra bàn, cằm gối lên tay: “Khương Linh.”
“Ừ?”
Cô nói một cách chậm chạp: “Tim mình đập…rất nhanh.”
“Cậu vừa chạy hả, hay là không thoải mái ở đâu?” Khương Linh càng nhìn càng thấy lạ, “Niệm Niệm, không phải tim cậu khó chịu đó chứ?!”
“Không có, cậu đừng…lo.”
Cô có hơi thất bại vùi mặt vào khuỷu tay, lắc đầu rất nhẹ.
Vào mùa thu, giờ tự học buổi trưa không khiến người ta cảm thấy buồn ngủ như mùa hè hay mùa đông, kì thi giữa kì sắp đến gần, bài tập cũng ngày một nhiều thêm, mọi người ngủ chưa được một lúc thì đã bắt đầu ‘hạ bút thành văn’.
Thời Niệm Niệm còn phải chuẩn bị cho cuộc thi vật lí không lâu sau đó, thời gian càng thêm gấp gáp.
Cô vừa làm bài tập, một cái tay khác lại hơi đè lên chỗ ngực.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết tiếng Anh của Lưu Quốc Khải, vừa vào phòng học đã hát một bài hát tiếng Anh rock n roll cực kì ầm ĩ, đánh bay cơn buồn ngủ của tất cả mọi người.
“Các em chuẩn bị đi chuẩn bị đi, chúng ta bắt đầu vào học, tỉnh ngủ rồi thì lấy bài thi ra, chưa tỉnh ngủ thì đi rửa mặt bằng nước lạnh!” Ông vỗ tay, “Nhanh nhanh nhanh, di chuyển đi.”
Phía dưới là một loạt tiếng kêu quỷ khóc sói gào thảm thiết.
Đấu tranh đứng lên khỏi chỗ ngồi đến WC rửa mặt, Giang Vọng đi vào phòng học cùng với đám người đến WC rửa mặt kia.
Thay bộ quần áo ngắn tay mướt mồ hôi vì chạy bộ vừa rồi ra, khuôn mặt không đỏ hơi thở không gấp, không nhìn ra được vừa rồi anh đã chạy nhiều vòng như vậy.
Lưu Quốc Khải dựa theo lệ cũ là trước khi vào học thì đứng trên bục giảng nói hăng say.
“Bài thi nghe lần này thế mà trung bình mỗi người lại sai tận ba câu, còn có bạn sai hơn nửa! Em nói chút xem em đang nghe cái gì vậy hả?!”
Ông mở bài nghe ra lần nữa, cứ một câu vang lên xong thì gọi một người đứng lên dịch.
Câu cuối cùng có hơi khó, ông đưa mắt nhìn khắp phòng học, ngón tay chỉ: “Nào, Giang Vọng, em làm câu này xem!”
Còn không quên nói mỉa một câu: “Thế mà hôm nay lại không đi muộn nhỉ.”
Giang Vọng dịch xong một cách rất dễ dàng.
“Được, rất tốt.” Lưu Quốc Khải gật đầu, “ngồi xuống đi.”
Khi Giang Vọng ngồi xuống thì kêu lên một tiếng rất khẽ, tay ôm phần bụng đau nhức.
Thời Niệm Niệm nghe thấy tiếng vang, nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng trên cái tay đang ôm lấy bụng của anh hai giây, nhớ tới cách đó không lâu khi Khương Linh bị đau bụng cô có đi mua thuốc cho cô ấy, vẫn còn một hộp thuốc chữa tiêu chảy trong ngăn kéo.
“Bụng của anh…đau hả?” Cô hỏi.
Bàn tay Giang Vọng đè bụng nhỏ, “Ừ” một tiếng.
Thời Niệm Niệm lấy hộp thuốc ra đưa sang: “Có cần không?”
Giang Vọng nhìn lướt qua chữ trên hộp thuốc: “Không phải là cái kiểu đau bụng này.”
“Vậy là cái gì?”
“Tôi đây là…” Mắt Giang Vọng nhìn về phía Lưu Quốc Khải, người dựa sang, kéo dài âm xấu xa nói: “Đau cơ.”
Mấy ngày nay anh huấn luyện với cường độ cao, cơ bắp quả thật là có hơi đau nhức.
Thời Niệm Niệm sửng sốt, ánh mắt không thể khống chế dừng ở chỗ dưới bàn tay anh.
Giang Vọng ngồi dựa vào lưng ghế lần nữa, kéo cổ áo, mặt mày rũ xuống, vừa lưu manh vừa xấu xa, đôi mắt vừa đen vừa trầm ẩn chứa ý cười hư hỏng nhìn về phía Thời Niệm Niệm.
Đầu ngón tay anh đi dọc từ giữa bụng xuống đường cong cơ thể.
Đầu ngón tay với cổ tay trắng nõn gầy gò, để trên lớp vải quần áo mỏng manh khiến cho hình dáng bên dưới lộ ra.
Anh như cười như không hỏi: “Có muốn nhìn không?”
Thời Niệm Niệm khó tin nhìn về phía anh, thật sự là không thể ngờ nổi trên đời lại có thể tồn tại loại người mặt dày không biết xấu hổ như này.
Cô còn chưa kịp nói gì, cũng chưa kịp xấu hổ hay ngượng ngùng thì ở trên bục giảng, Lưu Quốc Khải đã ném sách “bốp” một cái xuống bục giảng.
Trừng mắt với Giang Vọng: “Nào, Giang Vọng, đừng keo kiệt đến nỗi chỉ cho bạn cùng bàn của em nhìn thế chứ, có muốn lên đây phô cơ bụng của em ra để mọi người cùng chiêm ngưỡng một chút không hả?”
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha tôi yêu giáo viên Tiếng Anh quá!!
Hết chương 29.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook