Cặn Bã Hoàn Lương
-
20: Vết Son Khó Phai 7
Một tuần sau khi Hà Khôi ra đi, Trương Viễn Hoài những tưởng có thể hưởng thụ nhàn hạ, ai ngờ rắc rối cứ thích tìm đến cửa.
Chẳng phải lúc trước hắn lợi dụng Bùi Nhan để chèn ép Hà Khôi hay sao? Giờ thì hay lắm, Bùi Nhan vì Diệp Hàn lại ngứa mắt hắn.
Người xưa có một câu rất hay, đúng là "Quả táo nhãn lồng không chừa một ai (Quả báo nhãn tiền:v)"
Nói về thủ đoạn của Bùi Nhan, hắn cứ mãi dùng một chiêu, tuy thuần thục thuận lợi nhưng không khỏi tránh bị Trương Viễn Hoài chửi ngu si nhàm chán.
Bùi Nhan chu đáo hơi dư thừa, sai học sinh trộm vở Trương Viễn Hoài, học sinh đó mò cả buổi trời mới phát hiện Trương Viễn Hoài vốn không đem theo vở, đúng rồi, là không đem theo một cuốn vở nào cả!
Kể từ khi được Diệp Hàn hậu thuẫn, hắn vô pháp vô thiên coi trời bằng vung rồi!
Mắng hắn tiện không oan chút nào, lúc trước một thân một mình ỷ phần nhan sắc, bất quá không thèm học hành.
Giờ có Diệp Hàn âm thầm chống lưng liền ngông cuồng đến nổi sách vở cũng không đem, chẳng ai có thể làm gì được.
Nhân tình, ân tình, ân sủng, đặc cách gì đó của Diệp Hàn hắn đều không chút liêm sĩ nhận tất, vậy mà ngay cả chút sắc mặt tốt cũng chưa bao giờ cho người ta.
Thay vì nói là nuôi sủng vật thì gọi là đốt tiền đúng hơn.
Bởi vì thú cưng ít nhất cũng biết cho chủ nhân mặt mũi, còn Trương Viễn Hoài chỉ biết nhận, không biết trả lại, cho hắn là xác định mất luôn.
Diệp thiếu gia đã từng đi qua ngàn bụi hoa sao không biết mình đang bị trắng trợn lợi dụng, có điều tên nhóc này luôn có cách thu hút y, khiến y không dứt ra được.
Quá nhiều lần y chỉ biết thở dài cảm thán: "Mẹ nó đúng là hết thuốc chữa."
Quay lại câu chuyện với tiêu đề "Hành trình tìm chết của Bùi Nhan" thì kể từ ngày trách phạt Trương Viễn Hoài, Hoài Karma đã cực nhạy bén nắm bắt được lời khiêu chiến của đối phương.
Trái với tưởng tượng của Diệp Hàn về học sinh lớp 11, Trương Viễn Hoài không hề tỏ ra sợ sệt mà còn vô cùng phấn khích, một lần nữa chạm vào vị trí đặc biệt trong lòng y.
Buổi chiều thứ bảy, học sinh đa phần đã nghỉ, chỉ có vài lớp học bù còn hoạt động.
Trương Viễn Hoài một mình đi trên hành lan vắng vẻ, bước chân thong thả như chẳng phát hiện một bóng đen ẩn nấp phía sau.
Hắn chậm rãi vào nhà vệ sinh giáo viên, bóng đen lập tức mờ ám tọt vào theo.
Bùi Nhan tiến lại gần dãy phòng vệ sinh, đôi mắt to tròn đáng yêu từng hạ gục biết bao đại gia giờ khắc này lóe lên tia sáng thâm độc.
Hắn tập trung vào cửa phòng vệ sinh đang đóng duy nhất, nụ cười ngọt ngào chậm rãi vươn lên.
"Là mày không biết lượng sức!"
Hắn dùng sức đem thùng nước và chổi chặn cánh cửa từ bên ngoài, sau đó hưởng thụ cầm xô nước hất vào bên trong.
Những tưởng sẽ nghe được tiếng la thảm thiết, không ngờ thứ lọt vào tai lại là một giọng nói châm chọc.
Tách Đèn flash lóe lên, Trương Viễn Hoài thu điện thoại lại, nhìn hắn cười kinh bỉ: "Nhìn xem bộ dạng của mày bây giờ có bao nhiêu ngu xuẩn kìa~"
Bùi Nhan vừa nghe liền xoay người về hướng phát ra tiếng nói, đặt vào mắt hắn là hình ảnh Trương Viễn Hoài ung dung khoanh tay dựa vào cửa lớn đang dùng đôi mắt thượng đẳng nhìn hắn.
Cảm xúc nhục nhã như thác nước dội vào đầu hắn, Bùi Nhan tức đến vặn vẹo khuôn mặt: "Sao mày lại ở đây?"
Ý cười của Trương Viễn Hoài càng sâu, bước chân như nặng như nhẹ tiến lại gần Bùi Nhan.
Hắn vừa đến gần, Bùi Nhan liền cảm nhận được một cỗ áp lực đè xuống, nặng nề đến khó thở.
Bùi Nhan nói lắp: "Mày, mày muốn làm gì? Mày tưởng tao sợ mày à?"
Trương Viễn Hoài đột ngột bước nhanh, không tới hai giây đã phi tới trước mặt Bùi Nhan.
Bùi Nhan còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn nắm đầu đè xuống thùng nước trước cửa phòng vệ sinh.
Lực tay Trương Viễn Hoài không yếu, một khi nắm chặt thì rất khó gỡ, huống hồ Bùi Nhan còn phải đớp nước.
Đoán hắn đã uống đủ rồi, Trương Viễn Hoài lôi đầu hắn lên, khiêu khích: "Còn muốn chơi tao không?"
Không đợi Bùi Nhan trả lời, hắn lần nữa ấn đầu người ta xuống nước.
Một lần rồi lại một lần, Bùi Nhan bị hành hạ đến mức hoảng loạn.
"Đố kị rất tốt, nhưng mày bắt nạt sai người rồi!"
Từng lời nói lạnh lẽo của Trương Viễn Hoài vang lên đỉnh đầu khiến Bùi Nhan vô cùng sợ hãi, cơ thể hắn bắt đầu rét run, không biết vì lạnh hay vì sợ chết nữa.
"Còn dám tính kế ông nữa không? Hả?"
Bùi Nhan hoảng sợ đáp, "Khôn--!!! Ọc"
Trương Viễn Hoài còn lâu mới cho người ta cơ hội trả lời.
Vì trong lúc nguy nan con người sẽ làm bất cứ điều gì để cầu sinh, lời nói, hứa hẹn gì đó hắn đều không tin, cũng không muốn lãng phí thời gian.
"Em còn nhấn nước nữa là hắn chết thật đó." Bóng dáng Diệp Hàn lửng thửng xuất hiện ở cửa lớn.
Trương Viễn Hoài nắm đầu Bùi Nhan lôi lên, không chút thương tiếc quăng cơ thể mềm nhũn của hắn xuống sàn, ghét ra mặt: "Chuyện cứt gì cũng có mặt anh."
Diệp Hàn nở nụ cười u mê nhìn Trương Viễn Hoài, lời nói dơ bẩn theo nghĩa đen: "Vì em là cứt~" (Phiên dịch tiếng người: Vì đó là chuyện của em:v)
Trương Viễn Hoài: Cmn!!! "Anh mới là cứt! Cả nhà anh đều là cứt!"
Trong khi đó, Đại Lợi điên cuồng giật lightstick một mình: "Chủ nhân thả thính hay quá hú hú."
Chuyện này đã dạy cho Bùi Nhan một bài học nhớ đời, từ đây mọi chuyện kết thúc, Trương Viễn Hoài sống một cuộc sống tốt đẹp đến cuối đời...
Xạo đó!
Hoài Karma của chúng ta làm sao có thể dễ dàng tha cho Bùi Nhan như vậy được.
Thật ra cũng không phải vì Trương Viễn Hoài thù dai, mà là vì đức hạnh của Bùi Nhan quá nát.
Như đã nói từ trước, Bùi Nhan là một kỹ nam đời tư hỗn loạn, nếu không nhắc đến một chân đã bị đứt với Diệp Hàn, thì còn có vô số chân khác, mà vững vàng nhất chính là hiệu trưởng.
Không sai, là hiệu trưởng trường cấp ba của Trương Viễn Hoài.
Chính vì có cây cao bóng cả này nên Bùi Nhan có thể lộng hành trong trường, mới dám khiêu chiến đứa nhóc không quyền không thế như Phan Thần.
Đương nhiên thân phận Diệp Hàn rất đáng quan ngại, nhưng Bùi Nhan tin rằng y sẽ không vì một nhóc con kiêu ngạo mà ra mặt làm lớn chuyện.
Có điều hắn không ngờ, nguyên nhân Diệp Hàn mãi không ra mặt lại là vì mong chờ chứng kiến thủ đoạn của Trương Viễn Hoài.
Sau cái ngày làm "công chúa thủy tề", Bùi Nhan không dám đi một mình nữa.
Nhưng hắn vẫn không thể nuốt trôi cục tức đó, nên có dịp là sẽ kéo bè cánh công khai xử phạt Trương Viễn Hoài, không có thì tự tạo.
Riết rồi mỗi buổi sáng thứ hai, màn đọc kiểm điểm của Trương Viễn Hoài không thiếu tuần nào.
Đến mức học sinh ba khối và lân cận ai cũng biết trong trường này có một thằng nhóc đẹp trai bại hoại đạo đức.
...
Trương Viễn Hoài đứng trên lầu cao, mái tóc vàng nhạt yên lặng bất động như khuôn mặt không chút biến hóa của hắn.
Chỉ vì để quan sát thật rõ một màn hôm nay mà hắn phải đeo cặp kính cận dày của mình.
Ánh sáng kim loại lóe lên trong nắng, nụ cười đắc ý chậm rãi nâng lên của Trương Viễn Hoài càng chói mắt.
Hắn nhìn một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt xuống con xế hộp đắt tiền, đánh giá sơ bộ có thể miễn cưỡng gọi là quý phái.
Bà ta bước chân vội vã vào văn phòng hiệu trưởng, Trương Viễn Hoài đợi một lát vẫn không thấy ai ra, trong lòng liền bực bội.
Bỗng nhiên một bàn tay to lớn vòng qua eo hắn từ phía sau, Diệp Hàn trầm giọng dụ dỗ: "Muốn đi xem không?"
Trương Viễn Hoài ghét bỏ đẩy hắn ra: "Mẹ nó đương nhiên muốn!"
Vốn tưởng với tính cách sồn sồn của bà ta thì phải đánh ghen tại cổng trường luôn chứ, ai ngờ còn chút tỉnh táo vào văn phòng, hại Trương Viễn Hoài chả thấy được cọng lông nào cả.
Lúc này trên đỉnh đầu vang lên nụ cười sủng nịch: "Đi thôi."
Khi Trương Viễn Hoài theo Diệp Hàn đường đường chính chính hóng drama thì vừa đúng đến cao trào.
Người phụ nữ bị hiệu trưởng ôm lại trong lòng, ngăn không cho bà ta cắn bừa.
Phía đối diện, Bùi Nhan hai tay bưng khuôn mặt đỏ chót khóc sụt sùi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook