Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta
-
9: Tình Yêu
Lưu Linh cảm thấy rất lạnh.
Trong cái lạnh thấu xương này, nàng không ngờ tất cả suy nghĩ đều ùa ra, dồn nén thần kinh của nàng – – nàng đã sớm đưa thư tới nghiệp kinh, giải trừ hôn ước với Lục Minh Sơn.
Lần này vào kinh, là để xử lý chuyện tiếp theo đó.
Nàng nhớ lại thiếu niên ngày đó đưa tay về phía nàng, đợi nàng, "A Linh, không phải sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng."
Nhưng thực ra hắn không ở bên cạnh nàng nữa.
Sau khi rời khỏi phủ Giang Châu, Lưu Linh đã rất lâu không nhớ tới Lục Minh Sơn.
Nàng đắm chìm trong niềm vui thú mà Thẩm Yến mang đến, hắn là người khó tiếp xúc nhất trong đám người nàng từng gặp, nhưng lại hấp dẫn nàng như cây anh túc.
Thẩm Yến rất đẹp mắt, nhưng Lưu Linh thích nhất là tính tình ngay thẳng của hắn.
Trừ thứ đó ra, nàng mượn Thẩm Yến để quên Lục Minh Sơn.
Đêm nay bất ngờ không phòng ngự nhớ tới người thương cũ, khiến lòng nàng đau như bị đao chém.
Cuộc đời của Lưu Linh, giống như một con rối gỗ được giật dây, dựa vào người ta mà sống.
Có lẽ nàng vốn có thể độc lập, đáng tiếc việc đời khó đoán, lúc nàng còn rất nhỏ, đã mất đi loại năng lực này.
Ban đầu là mẫu thân nàng, sau bà ấy, người kia biến thành Lục Minh Sơn.
Nàng gặp hắn ở nghiệp kinh thời niên thiếu, rất nhanh đã hứa hôn cùng hắn.
Sau chuyện của mẫu thân nàng, nàng đã không còn tin vào bất cứ thứ tình yêu gì nữa.
Nhưng Lục Minh Sơn không giống như vậy.
Mạng Lục Minh Sơn là do nàng cứu.
Thiếu niên tiến vào thế giới của nàng đó, nàng có quyền lựa chọn hắn.
Lần đầu tiên thấy hắn, liền mang hắn cả người toàn vết thương nặng vào trong nhà.
Sau khi hắn tỉnh dậy, nàng mới biết thân thế phức tạp của hắn.
Hắn xuất thân từ danh môn nơi nghiệp kinh, cha mẹ chia lìa trong chiến loạn, đợi đến lúc hắn lớn lên trở về tìm người nhà, mới biết phụ thân đã cưới thê thất khác.
Xuất thân của Lưu Linh cũng phức tạp, mẫu thân hiện tại của nàng, vốn là di mẫu của nàng.
Phụ thân của nàng – Quảng Bình vương không được thánh sủng, nhưng lúc nàng còn nhỏ ở nhà của ngoại tổ phụ ở nghiệp kinh, lại rất được thánh thượng yêu thích.
Chỉ tới khi nàng về nhà, mới phát hiện mình có đệ đệ muội muội, Quảng Bình vương phủ đã không còn chỗ cho nàng dung thân nữa.
Cùng có địa vị xấu hổ như thế, làm cho lúc Lưu Linh chăm sóc thiếu niên bị thương đó có sự nhẫn nại vô hạn.
Khi đó nàng mới mười tuổi, Lục Minh Sơn cũng chỉ tới mười lăm.
Hắn đau khổ trong lòng, có nàng lặng im bầu bạn, khiến hắn chợt có áo giác chung tình.
Lưu Linh không biết trong khoảng thời gian đó, Lục Minh Sơn đã lén quan sát nàng như thế nào.
Nhưng sau khi hắn trở về gia tộc, liền xin cưới nàng.
Lưu Linh thật kinh ngạc, "Sao ngươi dám đề thân với ta? Ngươi không nghe người nhà ta nói sao, mẫu thân ta là do ta giết."
Câu trả lời của Lục Minh Sơn, cả đời nàng cũng sẽ không thể quên.
Hắn cúi xuống, đưa tay lau nước mắt đọng trên lông mi nàng, mặt lộ vẻ thương tiếc, "A Linh, ta nghĩ, lúc người khác sợ gặp phải phiền phức vào người, thì nàng lại ôm lấy đầu ta, tiểu cô nương cho ta uống từng ngụm nước một, sẽ không hại chết mẫu thân của mình.
Đó mới là nguyên do thực sự của nàng, nhất định không phải nàng cố ý."
Lưu Linh cùng Lục Minh Sơn bắt đầu đã kèm theo hiểu lầm.
Hắn cho rằng nàng tâm địa lương thiện, nàng chỉ là hay giả trang, không sợ hãi điều gì.
Từ hiểu lầm rồi bắt đầu yêu, có lẽ cũng sẽ kết thúc như thế.
Lúc đó, Lưu Linh si ngốc nhìn thiếu niên, nước mắt rơi từng giọt xuống.
Nàng im lặng, không nói lấy một tiếng, nhưng nàng nghĩ: Nàng sẽ đối tốt với hắn cả đời.
Nàng nghĩ như thế này: Ta và hắn giống nhau, cao quý ngạo mạn, cùng có vết thương chôn kín trong lòng.
Chúng ta gặp nhau là do ông trời đã an bài trước, linh hồn giống nhau gặp nhau, đều là loại người đau buồn cần an ủi.
Bởi vì giống nhau, cho nên chứng tỏ, sẽ không chia ly.
Trước đây nàng không thương người thiếu niên này, nhưng từ lúc hắn nói ra những lời nà, nàng đã chắc chắn thương hắn.
Trước đây nàng sống như một cái xác không hồn, từ sau khi hắn tới, cầm lấy tay của nàng, mạng của nàng đã là của hắn.
Nàng phải ở cùng hắn.
Sau khi mẫu thân qua đời, sinh mệnh Lưu Linh như núi lửa dần chết đi.
Năm nàng mười tuổi, Lục Minh Sơn đã kéo nàng ra khỏi cái nơi vạn kiếp bất phục ấy.
Hắn cho nàng tình yêu, cho nàng sự tín nhiệm, cho nàng hi vọng.
Gần sáu năm đó, Lưu Linh mang toàn bộ tình yêu thiếu nữ ôm ấp đặt hết lên trên người hắn.
Mà Lục Minh Sơn cũng thật sự đối xử tốt với nàng, hắn vốn hiền lành, nên luôn khoan dung với nàng, Lưu Linh chưa bao giờ thấy hắn thân thiết với bất kỳ cô nương nào khác.
"A Linh, sao ta có thể rời khỏi nàng được chứ? Mạng của ta là của nàng mà." Hắn vuốt ve mái tóc mềm như mây của nàng, vô cùng thân thiết xoa xoa chóp mũi của nàng.
"Ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng." Cái ôm của hắn cũng ấm áp như nụ cười của hắn vậy, nàng chìm đắm vào trong đó, lưu luyến.
Lưu Linh nhớ lại gương mặt phú quý dịu dàng của hắn, đôi mắt sâu thẳm, còn có khí chất sơn minh thủy tú.
Lúc nàng không thấy hắn, nàng sẽ lục lọi trong ký ức, rồi dần dần hiểu ra.
Tình yêu của nàng đã đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, quá trình cũng ngắn ngủi so với tình yêu của bất cứ cô nương nào.
Vĩnh viễn là cái từ xa xỉ, Lưu Linh không dám hy vọng xa vời.
Nhưng Lục Minh Sơn nói "mãi mãi", vừa khóc lóc vừa vui mừng trong lòng – – nàng tin hắn.
Nhưng cũng chỉ có hắn, phản bội nàng.
Năm trước lúc cập kê, Lục Minh Sơn không tới phủ Giang Châu chúc mừng sinh nhật của nàng.
Mới đầu nàng không để ở trong lòng, dù sao hôn phu của nàng, là người bận rộn ở nghiệp kinh mà.
Mãi đến khi nàng biết được, Lục Minh Sơn không tìm nàng, không phải vì bận, mà là hắn đã tìm được người thương cũ của hắn.
Nàng đột nhiên biết, trước khi Lục Minh Sơn gặp nàng, đã từng có người thương.
Nàng đối với Lục Minh Sơn mà nói không giống như người bình thường, mà người kia cũng như thế.
Lục Minh Sơn nói với Lưu Linh: Mạng của ta là của nàng.
Nhưng người thương cũ kia của hắn, mới là ánh sáng không bao giờ bị phai nhạt trong lòng hắn.
Ánh trăng sáng trong đó chiếu theo hắn, từ lúc thiếu niên đến trưởng thành, vô luận hắn là ai, vô luận hắn ở phương nào, tim của hắn đều hướng về người đó.
Lưu Linh là ai?
Lưu Linh nghĩ: Có lẽ hắn đã quên.
Không ai biết được, trong thư từ lén qua lại, Lưu Linh cùng Lục Minh Sơn ầm ĩ không ngừng, càng ầm ĩ càng quyết liệt.
Một năm, nàng giống như sống một ngày bằng một năm, suốt ba trăm năm thời thời khắc khắc đều bị dày vò.
Lục Minh Sơn cuối cùng gửi một phong thư, đã có chút phiền chán, thậm chí lấy thứ vĩnh không thể đụng chạm trong lòng Lưu Linh ra, "A Linh, nàng làm gì phải chém tận giết tuyệt người? Mẫu thân nàng bị nàng..
Còn chưa đủ sao?"
Yêu là mất hứng như thế này đây.
Lưu Linh nhìn thư của hắn, đứng dậy đến trước cửa sổ.
Trời hơi mát, lá sen trong hồ trải rộng, trong sương mù dày đặc ẩm ướt, gió thổi làm xao động mặt hồ.
Gió mang theo mùi cỏ nước tới, thổi qua hai giò má Lưu Linh.
Ngày hè, trong đình sức sống nảy nở, Lưu Linh lại bệnh nặng kéo dài.
Sau khi mẫu thân chết, nàng chuyển vào sân của mẫu thân, mỗi ngày đứng trước cửa sổ, là có thể nhìn thấy cái hồ mà mẫu thân chìm xuống.
Mỗi lần nhìn nó, sẽ cảm thấy mẫu thân lại chết ở trước mặt mình một lần.
Đến hôm nay, Lục Minh Sơn cũng chết trong lòng nàng.
Người nàng nhớ nhớ nhung nhung, cuối cũng cũng có một ngày, chán ghét nàng.
Hắn hối hận – – "Cùng với nàng, thật mệt mỏi."
Trong lòng quyến luyến Lục Minh Sơn, làm cho hắn trở thành vật sống ký sinh trong người nàng.
Nàng đất bẩn đầy người, hắn là gấm lụa quý báu nàng cẩn thận cất giữ.
Nàng từng nóng bỏng, mãnh liệt, chân thành tha thiết yêu hắn.
Nhưng bây giờ nàng đè nén sự kỳ vọng, mang theo ánh sáng cùng bóng tối, đi cầu chúc tương lai của bọn họ.
Cảm tình mãnh liệt gửi gắm như thế, rốt cuộc cũng chết đi rồi.
Núi cao, không khí lạnh lẽo, trời đổ mưa, từng giọt tí tách, giống như sẽ mãi không ngừng lại.
Lưu Linh cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, nàng trằn trọc không yên trong giấc mơ đó, do đó mất ngủ.
Đêm dài giống một đời, mơ mãi cũng không chịu tỉnh, Lưu Linh trăm bề khó chịu, giống như cứ một lần rồi một lần chết đi.
Nàng và Lục Minh Sơn hiểu nhau năm năm, tranh chấp một năm, phía trước đã không còn đường để đi.
Có lẽ nên trách nàng gửi gắm tình cảm sai nơi, hậu quả xấu tự mà chịu.
"Ta và hắn giống nhau, cao quý ngạo mạn, cùng có vết thương chôn kín trong lòng.
Chúng ta gặp nhau là do ông trời đã an bài trước, linh hồn giống nhau gặp nhau, đều là loại người đau buồn cần an ủi.
Bởi vì giống nhau, cho nên chứng tỏ, sẽ không chia ly.."
Vì thế cái nàng chờ đợi, chính là – – hy vọng xa vời, thê lương.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook