Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta
-
7: Đụng Chạm Thẩm Đại Nhân
Lưu Linh liên tiếp đùa giỡn Thẩm Yến, Thẩm Yến không thể không phát hiện.
Hắn không phải người trì độn, chỉ là những năm gần đây, đã không để ý tới nữ sắc như vậy nữa.
Nhất là lúc chấp hành công vụ, Thẩm Yến không thích liên lụy tới kẻ không liên quan.
Thẩm Yến bây giờ đã hết kiên nhẫn với Trường Nhạc quận chúa luôn khách khí giả dối, "Có lẽ lúc trước quận chúa có chút hiểu lầm với ta, thực tế ta không có ý khác với quận chúa.
Quận chúa xuân xanh lau sậy.." Hắn bỗng nhiên không nói được nữa.
Bởi vì vừa cúi mắt nhìn, ô trong tay Trường Nhạc quận chúa nghiêng xuống, nước mưa chảy lũ lượt xuống.
Một tay nàng đỡ khung ô, một tay nắm cán ô, khép rồi mở ra vài lần như thế.
Lưu Linh chuyên tâm vào cái ô trên tay, căn bản không nghe Thẩm Yến nói chuyện.
Lưu Linh nâng mắt, nghiêm túc nhíu mày, "Ô của ta hỏng rồi."
"..."
Thẩm Yến kích động tới mức không còn lời nào để nói, nghiêm túc tràn ngập đột ngột tan rã, gần như lập tức bị giọng điệu vô tội của nàng chọc cười.
Hắn bỏ đèn trong tay xuống đất, đưa tay cầm lấy ô của nàng, làm mẫu cho nàng, "Nơi người dùng lực không đúng."
Lưu Linh đứng bên cạnh, nhìn Thẩm đại nhân dạy nàng cách thu ô chính xác, "Ta có thị nữ hầu hạ, không cần phải tự mình thu ô."
"Có một số việc, quận chúa vẫn nên tự làm.
Nhỡ mai kia ở một mình, quận chúa sẽ làm như thế nào?" Thẩm Yến giúp nàng cất kỹ ô, thuận miệng nói một câu.
Lưu Linh nghiêng đầu, ngừng một chút, "Ta nghe huynh."
Cái bộ dạng nghe lời có tình có lý này, làm Thẩm Yến nắm chặt ô, sau một lát mới dường như không có việc gì nới ra.
Hắn nhìn về phía nàng, mưa bay lất phất, thiếu nữ đang đứng cùng hắn dưới một mái hiên, một tấc vuông trong đất trời này, chỉ có hai người bọn họ, rất có cảm giác gắn bó đến già.
Thẩm Yến ung dung nhường bước, giọng cực thấp, "Vào nhà đi."
Bọn họ cần nói chuyện chút.
Tất cả phòng đều bị Quảng Bình vương phủ chiếm đoạt, phần lớn phòng của Cẩm y vệ đều cũ nát.
Thẩm Yến là trưởng quan cao nhất của Cẩm y vệ, vậy mà phòng ở này của hắn lại nhỏ tới mức nhìn qua một cái là không sót thứ gì.
Cả phòng ẩm ướt, giữa phòng bày một thùng gỗ, hạt mưa từ trên đỉnh ngói rớt xuống.
Lưu Linh đi đến bên giường, Thẩm Yến xoay người rót nước cho nàng, nàng nhìn chằm chằm cây nấm mới mọc lên ở chân giường mà ngẩn người.
Thẩm Yến đưa nước cho nàng, cũng không chủ động nói chuyện.
"Ta không biết tình trạng nơi ở của huynh kém như vậy" Lưu Linh mở miệng, "Huynh một đường vất vả, nếu ngay cả nơi ngủ cũng không được sắp xếp tốt, làm sao có thể kiên trì đến nghiệp kinh? Ân nhân cứu mạng của ta khổ như thế, ta thấy mà đau đớn.."
Thẩm Yến nghiêng người dựa vào bàn vuông, hai tay nâng cốc nước ấm, lúc uống lúc không.
Làm Cẩm y vệ, được thánh thượng dùng làm nhân tài toàn năng, Thẩm Yến đơn giản am hiểu dẫn dắt chủ đề.
Nhưng đối mặt với Trường Nhạc quận chúa, Thẩm Yến cảm thấy nàng nói những chuyện kia rất thú vị, cho nên không muốn dẫn dắt nàng.
Nước ấm đi xuống cổ họng, cả người ấm áp một chút, giọng Thẩm Yến ươn ướt, "Quận chúa bất an như vậy, là muốn mượn phòng cho ta?"
"..
Không," Lưu Linh nhìn hắn, "Ta mời huynh ngủ ở phòng của ta."
Đôi mắt hơi ươn ướt của Thẩm Yến bỗng chốc đông lại, có sự rét lạnh của Thất Xích bảo kiếm lúc phá băng, băng bao quanh thân kiếm, vọng lại sự sợ hãi.
Lưu Linh không lui lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn cố ý làm nàng sợ hãi, nhưng nàng không sợ.
Thẩm Yến chậm rãi nói, "Đa tạ ý tốt của quận chúa, nhưng không cần đâu."
Mấy câu chữ "không" gì gì đó của Thẩm Yến, Lưu Linh đã nghe quen từ khi biết hắn.
Sau khi bị cự tuyệt một lần nữa, Lưu Linh chết lặng không có cảm xúc.
Nàng tiếc nuối bĩu môi, nhìn dáng người thanh niên từ trên xuống dưới.
Côn ngọc* leng keng, gió đơn thuần thổi qua.
(*Côn ngọc là một loại ngọc đẹp)
Hắn càng cự tuyệt, nàng càng có hứng thú với hắn.
Nàng nhìn hắn, sớm hay muộn hắn cũng sẽ coi trọng nàng.
Lưu Linh thay đổi đề tài, "Huynh còn nhớ rõ trọng tâm đề tài ban đầu chúng ta muốn nói không?"
"Ừhm, bội tình bạc nghĩa, ta nhớ được." Giọng Thẩm Yến lạnh nhạt, lại có chút trào phúng, nhìn lướt ngang qua nàng.
Lưu Linh không hiểu sự chế giễu đó của hắn, gật đầu, "Khi đó, huynh hôn ta."
"Người hôn ta." Thẩm Yến một chữ không thay đổi.
"Huynh sờ ngực của ta."
"Ta cứu người."
"Trước khi gặp huynh, ta chưa bao giờ bị nam nhân chiếm tiện nghi như vậy.
Trong sạch của ta bị hủy ở trong tay huynh." Lưu Linh cố chấp nói hết lời.
Thẩm Yến lại uống một ngụm nước nữa, răng đau đau: Trường Nhạc quận chúa việc nhỏ hóa to, bản lĩnh trả đũa, quả thật bất phàm.
"Để bồi thường, người muốn ta hộ tống người hồi kinh?" Hắn chỉ ra mục đích chính.
Nếu nàng kiên trì, hắn có thể..
"Ta thay đổi chủ ý rồi." Lưu Linh rướn người một cái, nói.
Thẩm Yến nhìn về phía nàng, thoáng chốc mắt lạnh xuống, Lưu Linh là nhân vật khó chơi, hắn cho nàng chút mặt mũi, nàng sẽ tiến thêm một thước.
Hơn nữa trái tim của nàng quá mạnh mẽ, nữ nhân bình thường sẽ thẹn thùng e lệ, còn trên người Lưu Linh đúng là không nhìn thấy nổi.
Chiêu thuật đối phó với nữ nhân thông thường, chỉ sợ tất cả đều không hữu hiệu ở trên người Lưu Linh,
Thẩm Yến lạnh lạnh nói, "Muốn ta cưới người?"
"Không."
Thẩm Yến có chút ngoài ý muốn, lại nói, "Muốn ta ngủ với người?"
Lời nói thô thiển cỡ nào.
Nếu là nam nhân khác dám không khách khí với Lưu Linh như vậy, Lưu Linh khẳng định sẽ quăng cho hắn một cái tát.
Chẳng qua Thẩm Yến càng cố ý dẫn dắt để nàng lưu lại ấn tượng xấu với hắn, thì ấn tượng của Lưu Linh với hắn lại càng tốt hơn.
Nàng dựng thẳng ngón trỏ lên lắc lắc, "Không."
Thẩm Yến quả thực ngoài ý muốn.
Hắn bắt đầu nghĩ lại liệu có phải mình hiểu nhầm Lưu Linh rồi không, dù sao đó cũng là một quận chúa, quý nữ cử chỉ tao nhã.
Có lẽ là hắn xấu xa, cho rằng mắt nàng đang câu dẫn người, cuối cùng trêu chọc hắn, trên thực tế có thể là ánh mắt của người ta không tốt, híp mắt nhìn người?
Lưu Linh ngắt sự ảo tưởng của Thẩm Yến, "Huynh hôn ta, ta muốn hôn lại."
"Huynh sờ soạng ta, ta muốn sờ lại."
Bộ dạng rảnh rang của Lưu Linh rất đểu, "Xảy ra chuyện như vậy, kỳ thực ta không thể lấy ra để uy hiếp huynh được, rất mất mặt, huynh cũng khinh thường ta.
Cho nên ta theo đuổi trao đổi đồng giá, huynh không thiệt thòi, ta cũng không chịu thiệt."
"..
Ta không hôn người."
"À, là ta hôn huynh, huynh có thể hôn lại."
Nàng nói xong, thả chén nước trong tay lại chỗ cũ, lập tức đi lại phía Thẩm Yến.
Thẩm Yến vẫn dựa vào cái bàn vuông như cũ, hắn đương nhiên sẽ không bị một tiểu nữ tử dọa.
Vì thế chỉ vài bước, Lưu Linh đã đứng ở trước mặt hắn.
Hắn rũ mắt nhìn nàng, con ngươi vắng lặng.
Lưu Linh rất đẹp, đứng ở trước mặt hắn, vòng eo nhỏ nhắn, ngực hở ra.
Nàng cúi thấp đầu, tóc đen như rơi vào trong đó, lộ ra màu da như ánh trăng thuần khiết.
Nàng áp sát hắn, trong bóng đêm, hương thơm thiếu nữ phảng phất trong không khí lành lạnh ẩm ướt, bay về phía chóp mũi Thẩm Yến.
Nàng rũ cái cổ với đường cong tuyệt đẹp xuống, vươn cánh tay, cổ tay trắng nõn màu xanh nhạt đã sờ vào hông của hắn.
Quần áo trên người nam tử, vẫn mang theo hơi ẩm.
Khi Lưu Linh đụng đến đai lưng của hắn, liền đụng đến thân thể nóng bỏng của hắn.
Hóa ra thắt lưng của hắn lại nhỏ như vậy, lúc nàng đụng tới, cơ bắp đang thả lỏng bỗng chốc căng cứng.
Đôi con ngươi của nàng óng ánh ướt át, tay run lên nhè nhẹ.
Nháy mắt sau, tay của Lưu Linh đã bị thanh niên tóm lấy.
Lực của thanh niên mạnh mẽ, nàng không thể chống lại.
Nàng bị đẩy về sau, áp vào tường, hai tay đều bị kìm lại, ngửa đầu, đối diện với Thẩm Yến, nhìn xuống..
Vết sẹo phía dưới này.
Thanh niên cúi xuống, hô hấp cực kì nặng nề.
Hắn có ma lực khiến nàng không kháng cự được.
"Ta không đùa với người." Thẩm Yến cảnh cáo nàng.
Đùa?
Có lẽ vậy.
Lưu Linh chỉ biết miệng đắng lưỡi khô, nàng còn biết, tình trạng của hắn không khác nàng là mấy – – bằng không, vì sao tay hắn đang cầm tay nàng lại nóng vậy?
Lưu Linh cong chân lên, húc lên trên, vật thể nóng rực giữa đùi hắn xuất hiện phản ứng.
Biểu cảm Thẩm Yến ngừng lại, lại một lần nữa Lưu Linh làm đổi mới nhận thức của hắn đối với nữ nhân, khiến hắn trở tay không kịp.
Lưu Linh thanh thản ngửa đầu, ánh trăng chiếu vào cái cổ thon dài của Thẩm Yến, trái cổ hắn lăn lộn, lòng của nàng vì thế mà nhảy lên.
Nàng nói, "Ta không đùa với huynh.
Huynh sờ ta, ta sờ lại, thiên kinh địa nghĩa."
Thiên kinh địa nghĩa cái rắm!
Thẩm Yến nheo mắt, đột nhiên giữ chặt tay nàng, đặt ở trước ngực mình.
Lúc Lưu Linh bất ngờ không kịp phòng ngự, Thẩm Yến trầm tĩnh nói, "Ta sờ ngực của người, người cũng sờ ngực ta; ta chạm người qua lớp xiêm y, người cũng chạm ta qua lớp áo.
Công bằng rồi."
"..."
Lưu Linh phản ứng rất nhanh, "Cái huynh sờ chính là bộ phận mê người nhất của nữ nhân, ngực của huynh khẳng định không phải là chỗ mê người nhất.
Ta muốn đổi.." Ánh mắt của nàng trực tiếp quét tới bụng hắn.
"Không."
Lúc Thẩm Yến mở miệng cự tuyệt, đất trời bên ngoài chợt có tiếng sấm lớn, sấm sét lóe lên, làm mặt họ ánh lên như băng tuyết.
Lưu Linh đểu đểu nói, "Đây là ông trời ra ám hiệu ngầm cho huynh, trách huynh không nên nói Không, nên để ta sờ một chút."
Tiếng đùng ngang qua rồi yên lặng, Thẩm Yến không bác bỏ lời của nàng.
Hắn nới tay nàng ra, bước nhanh về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Lưu Linh không rõ chân tướng, lúc nàng đi đến phía sau hắn, Thẩm Yến đã làm ra động tác cúi người.
"Này.." Lưu Linh kêu.
Thân hình Thẩm Yến ngừng lại trước cửa, cũng không quay đầu lại, "Về phòng của người đi, đêm nay đừng ra ngoài."
Cửa mở ra, hắn đi vào trong mưa bão, rất nhanh dung nhập vào đêm khuya.
Lưu Linh đứng ở trước cửa sổ, nhìn ngọn lửa nổi lên tận trời ở bên ngoài, mới rõ ràng ý của Thẩm Yến – – sấm sét mới vừa rồi, đã đánh trúng một góc trong chùa, gây ra hỏa hoạn.
Lưu Linh đoán được nơi phát cháy, không phải phía đông, nơi mà nàng và hủ hạ ở lại.
Thẩm Yến vội vàng mà đi, chắc hẳn muốn xem đồng bạn của hắn có sao không.
Ra khỏi phòng của Thẩm Yến, Lưu Linh lại bị cái ô lưới làm khó xử ở ngoài cửa.
Nàng mở mãi mà ô không xòe ra, liền thức thời ném luôn nó đi, tiêu sái đi vào trong màn mưa.
Cũng may thị nữ đang chờ ở bên ngoài thấy bóng dáng quận chúa, vừa nghi hoặc vì sao quận chúa không bung ô, vừa giúp quận chúa mở ô ra.
"Bên kia bị cháy, quận chúa, chúng ta đi nhìn xem sao?" Linh Bích rướn cổ lên.
Lưu Linh vểnh môi, "Thẩm Yến bảo ta đừng ra khỏi phòng, ta phải đi về ngủ."
Hai nàng kinh ngạc nhìn nhau: Tâm trạng quận chúa đang tốt lắm?
Chẳng qua cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Trên đường trở về, Lưu Linh bị người phía sau tóm lấy, kéo vào chân tường sau đó, siết chặt cổ nàng, "Dám kêu lên, ta giết ngươi!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook