Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta
-
14: Bá Vương Thẩm Đại Nhân
Nhạc Linh hơi sững sờ đối với việc Linh Tê trách cứ mình, nên đứng người lại một lúc rồi mới miễn cưỡng mỉm cười, "Cô nương ngươi hiểu lầm rồi, ta từ nhỏ đã quen biết Minh ca, cũng đã từng có hôn ước với hắn."
Trước quận chúa, Lục công tử từng hứa hôn với người khác, việc này Linh Tê Linh Bích đều không biết, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng lớn tới việc nhị nữ cảm thấy bất bình cho quận chúa.
Sau khi bắt đầu hoài nghi mục đích thực sự khi Nhạc Linh xuất hiện, Linh Bích cũng không khách khí nữa, "Ta không cần biết lúc trước ngươi và Lục công tử có chuyện gì, nhưng ngươi đúng là kẻ xuất hiện sau khi quận chúa nhà ta và Lục công tử lưỡng tình tương duyệt.
Ngươi phá hủy tình cảm của bọn họ! Làm sao ngươi còn mặt mũi đứng ở đây?"
Ngay từ đầu Nhạc Linh còn có chút chột dạ, bây giờ ngược lại bình tĩnh hẳn rồi.
Mọi người vây công, nàng đứng ở cạnh cửa đích đến, gầy yếu lại tái nhợt, nhan sắc xinh đẹp tất nhiên là phải được thương yêu, "Nào có lưỡng tình tương duyệt gì chứ? Chỉ có lừa mình dối người mà thôi.
Ta tên một chữ Linh, Minh ca từng nói với ta, tên quận chúa cũng một chữ Linh..
Nhiều năm như vậy, mỗi lần Minh ca gọi khuê danh của quận chúa, các ngươi có bao giờ nghĩ tới, rốt cuộc là hắn đang gọi ai ư?"
"Ngươi! Ngươi nói xằng nói bậy!"
* * *
Thẩm Yến đứng cạnh cửa sổ, lặng im nhìn mưa bụi liên miên ngoài phòng.
Bóng lưng hắn cao ngất, nhìn sương mù bao phủ bên ngoài, thị giác mơ hồ, cùng với hắn, là một luồng khói thoang thoảng trong lô nơi phòng, phảng phất trên đất rồi bay lên, sau đó tự nhiên tan ra, biến mất không thấy gì nữa.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cùng tiếng gió mát luân phiên nhau, để lộ ra bóng người đang tranh cãi trong phòng, hai bên tranh chấp, hình thành một bầy không khí cực kỳ đáng sợ, làm cho người ta rét lạnh.
Nhị nữ tranh cãi với Nhạc Linh, giọng lúc cao lúc thấp.
Lúc đầu hắn còn nghe, sau đó không nghe thấy nữa, suy nghĩ bay đi xa.
Người hắn đang nghĩ tới chính là Lưu Linh, trong lòng chua xót buồn khổ, lại mang theo một chút mừng trộm chỉ một mình hắn biết.
Mà lúc này, nhị nữ vì chuyện của nàng mà tranh chấp, còn nàng đến cùng đang ở đâu đây?
Thẩm Yến nhìn qua cửa sổ thấy có bóng dáng màu xanh của thủ hạ vội vã vụt lên trong mưa.
Hắn nhấc mi, không đợi người trong phòng phản ứng kịp, đã tự mình mở cửa.
"Thẩm đại nhân, đã tìm được hành tung của quận chúa." Cẩm y vệ báo lại.
Một lúc lâu sau, Thẩm Yến cùng bọn Cẩm y vệ xuất hiện ở một nơi sâu trong rừng rậm, cũng tìm được đám người Dương Diệp đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Phóng mắt nhìn đi, rừng tùng xanh ngát, mưa lớt ngớt trên lá cây, căn bản không thể phát hiện ra hành tung của Lưu Linh.
Thẩm Yến đăm chiêu, đôi mắt sâu thẳm đánh giá trong rừng, bay vút lên cây, muốn từ chỗ cao nhất dò la chút manh mối.
Nhung khổ nỗi mưa to không ngớt, rất nhiều dấu vết đều bị giấu đi, làm Lưu Linh biến mất im hơi lặng tiếng.
Vì sao đám người Dương Diệp lại hôn mê, còn Lưu Linh lại không thấy? Xảy ra chuyện gì?
Thẩm yến nhất thời sốt ruột, lại vừa hối hận.
Hắn không thể không ôm hết trách nhiệm lên người mình, hắn biết – – nếu không phải hắn chọc tức nàng, nàng cũng sẽ không thể đột nhiên có ý nghĩ đi "săn thú".
"Thẩm đại nhân, ở đây có một phong thư." Sau khi tìm người không có kết quả, bọn họ đỡ Dương Diệp cùng thị vệ đứng dậy, lúc này mới thấy dưới thân nửa ướt của Dương Diệp, có một phong thư được dán kĩ nằm lẳng lặng.
Thẩm Yến nhận lấy thư đọc, đọc nhanh như gió.
Động tác nhanh chóng như thế, làm cho người chuyển thư khó hiểu nhìn hắn vài lần.
Sau đó mọi người lập tức thấy sắc mặt Thẩm đại nhân trở nên vô cùng cổ quái, giống như vui cũng giồng như buồn, giống như tức cũng giống như không tức giận.
"Đại nhân, thư có liên quan tới quận chúa sao?" Có người dè dặt hỏi.
Vẻ mặt Thẩm Yến khó coi: Đâu chỉ có liên quan tới Lưu Linh, mà còn là thư do tự tay Lưu Linh viết nữa.
Nàng viết: Ta muốn yên tĩnh, cứ để người của Quảng Bình vương phủ ở lại là được, không dám làm phiền một Cẩm y vệ ưu tú như Thẩm đại nhân chờ đâu.
Nói mấy câu ngắn ngủn như thế mà nàng vẫn cố ý chỉ ra đại danh của Thẩm Yến.
Thẩm Yến nhất thời tức cười, nhàu bức thư bị mưa làm ẩm, xoa xoa hàng lông mày đang nhíu chặt: Nàng đối với hắn, thật sự nhớ mãi không quên..
Đến tình cảnh này rồi, vẫn không quên đâm hắn một nhát.
La Phàm nói thầm, "Nếu quận chúa đã có an bài, vậy chúng ta cứ theo đó mà làm chứ sao."
Đang lúc mọi người mong ngóng, Thẩm Yến lại gấp thư lại, "Các ngươi giải Vân Dịch về kinh, ta đi tìm quận chúa, rồi sẽ mang nàng hội họp với mọi người sau."
Thấy mọi người có vẻ không tán thành, Thẩm Yến nhàn nhạt nói, "Ta đã đáp ứng hộ tống Trường Nhạc quận chúa hồi kinh, quyết không nuốt lời."
Thẩm Yến muốn tự mình đi tìm Lưu Linh, người của Quảng Bình vương phủ hai tay tán thành.
Sau khi đám người Dương Diệp tỉnh lại, phát hiện mình bị quận chúa hạ dược, cảm thấy tự trách vì chính mình đã đánh mất quận chúa.
Nếu quận chúa đã không muốn gặp bên mình như thế, vậy thì tìm người có năng lực là được – – nói thí dụ như Thẩm đại nhân.
Dưới sự kỳ vọng cao vời của mọi người, sau khi Thẩm Yến sắp xếp xong lộ trình của Cẩm y vệ, liền bắt đầu đi tìm quận chúa.
Trong lúc này, Nhạc Linh vẫn không chịu rời đi, dưới ánh mắt xem thường của người trong vương phỉ, nàng ta lại càng vui vẻ ở lại.
Có lẽ trong lòng nàng ta tò mò đủ điều về Trường Nhạc quận chúa, có lẽ chỉ là muốn tìm Trường Nhạc quận chúa để khoe mẽ tình yêu..
Vô luận là như thế nào, chuyện này cũng phải đợi Trường Nhạc quận chúa xuất hiện rồi hẵng nói.
Cũng may năng lực chuyên môn của Thẩm Yến vững vàng, lúc hắn bắt đầu tìm kiếm thì đã có vô vàn manh mối hỗ trợ, chẳng phải không có đầu mối.
Năm ngày sau, Thẩm Yến đi tới một thị trấn nhỏ.
Dựa theo suy đoán của hắn, nếu phương hướng đi của Lưu Linh không thay đổi, thì rất có thể nàng sẽ xuất hiện ở đây.
Chỉ cần nàng ở trong này, Thẩm Yến khẳng định mình có thể tìm được nàng.
Thẩm Yến rất lo cho Lưu Linh: Ngay cả một cái dù nàng ấy cũng không biết mở, một mình ra cửa, thật sự sẽ không có chuyện gì sao?
Mà Lưu Linh lúc này đang đứng ở trước một quầy bắn tên nhìn chủ quán không nói năng gì.
Chủ quán vừa chột dạ vừa giận, làm thu hút sự chú ý của người xung quanh, "Không phải nói ta gian dối sao? Ngươi bắn không trúng liền thoái thác nguyên nhân lên người ta..
Xem ngươi cũng là tiểu thư xuất thân từ phú gia, tại sao lại có thể đổ oan cho kẻ buôn bán như chúng ta? Ông đây hôm nay sẽ đứng ở đây nhìn ngươi bắn tên! Ngươi bắn trúng cái gì thì lấy cái đó, bắn không trúng chỉ có thể trách ngươi không đủ trình độ, đừng nói lão tử lừa gạt!"
Lưu Linh lại nhìn lại, có một đứa bé trai đang sợ hãi chui đầu ra khỏi đám người, miệng nàng nhếch lên, mặt không biểu cảm.
Nàng không mở miệng, chủ quán lại càng kiêu ngạo muốn làm nàng mất mặt.
Ai biết Lưu Linh quay đầu, liếc chủ quán một cái, trong đôi mắt kia là sự cao quý khoe khoang, làm chủ quán lộp bộp trong lòng.
Nhưng nghĩ lại, hắn cũng có làm gi sai đâu.
Cái cô nương phía trước này cứ quấy phá hắn làm ăn, Cho dù bẩm báo quan nha, người thua cũng chưa chắc là hắn, nghĩ thế hắn càng làm cho mình có thêm khí thế – –
"Tiểu cô nương ngươi thấy có được không? Không được thì nói xin lỗi ông đây ngay đi, ông đây cũng không cần ngươi đền!"
Hẳn là trong đầu hắn cứ nghĩ rằng hẳn tiểu cô nương này sẽ hạ bậc?
Lưu Linh nói giống như sai bảo hạ nhân, "Lấy tên ra."
"..
Không phải, ngươi –!" Chủ quán lại bắt đầu lo sợ, "Ngươi thật sự muốn bắn tên?"
Lưu Linh hừ một tiếng, ánh mắt vểnh lên trời.
Quần chúng vây xem đều là loại người thích náo nhiệt không chê chuyện lớn, dưới biểu hiện tràn đầy tự tin của Lưu Linh, bọn họ đều nháo nhít chế giễu chủ quán.
Chủ quán đành buồn rười rượi, tiếp nhận vận mệnh đã định, nhưng trong lòng thì cực kỳ xem thường Lưu Linh.
Sau khi đưa cho Lưu Linh cung tên, tư thế nâng cung của Lưu Linh vô cùng chuyên nghiệp, động tác nhắm trúng mục tiêu lạnh nhạt lại tự nhiên.
Nàng không bắn bia phía trước, mà là một vật được chỉ định bên cạnh, thành tích năm tên đều trúng cả năm, làm chủ quán càng hoảng hốt.
Ngay trong tâm trạng này, mọi người ngừng thở, nhìn tên của tiểu cô nương chỉ hồng tâm, ngón tay cong lên lại thả ra, mũi tên thứ nhất đã được bắn ra – –
Không trung.
Có tiếng thổn thức trong đám người.
Lưu Linh bình tĩnh kéo cung, bắn mũi tên thứ hai.
Chủ quán mới thở phào, lại một lần nữa nhín thở trợn mắt, khẩn trương nhìn theo phương hướng mũi tên bay đi- –
Không trung.
Tiếng xùy càng lớn hơn nữa.
Mũi tên thứ ba, vẫn như cũ bay lên không trung.
Mũi tên thứ tư..
Chủ quán đã dương dương đắc ý "Ha ha ha" thật lâu, như tố cáo rõ ràng Lưu Linh, quay đầu nhìn đám người xem ý bảo rằng mình không hề gian dối.
Mà vô luận chung quanh có ồn ào như thế nào, thì vẻ mặt Lưu Linh vẫn không thay đổi.
Cho dù nàng chưa bắn trúng lần nào, thì trên mặt nàng cũng chưa bao giờ xuất hiện chút hoảng hốt, vẫn như cũ kéo cung, chuẩn bị bắn tiếp một mũi tên.
Mãi đến khi phía sau truyền tới giọng nói lạnh nhạt, "Ta đã từng nói, kỹ thuật bắn tên của người còn kém lắm, đừng ra đường khoe khoang, để người ta nhạo báng rồi mà."
Tay Lưu Linh run lên, mũi tên sắp tuột khỏi tay, ngay lúc đó một bàn tay từ sau vươn ra, vững vàng nâng lên.
Mũi tên sắp đi khỏi tay, liền bị cái tay kia một lần nữa kéo trở về trong tay Lưu Linh.
Động tác này vừa nhanh lại vừa nhỏ, trừ bỏ Lưu Linh tự mình biết vừa rồi mình tay run mắt nháy, thì chung quanh cũng chỉ thấy một thanh niên như cây tùng thẳng đi ra từ trong đám người, đứng ở phía sau cô nương xinh đẹp, cầm tay nàng.
Lưu Linh quay đầu, đối diện với đôi mắt đang cúi xuống của Thẩm Yến.
Người này đứng sau lưng nàng, rất gần với nàng, lông mi cụp xuống, hơn nữa hắn sửa chữa tư thế chuẩn cho nàng bắn tên, giống như đang ôm ấp tình nhân.
Phúc lợi này, nhưng vẻ mặt Lưu Linh lại chẳng tỏ vẻ vui vẻ gì, vẫn vô tình như vậy, "Cút.
Ta có thể cho ngươi cơ hội rời đi lần nữa."
Chủ quán kêu lên, "Ngươi là ai? Ở đâu chui ra vậy? Tên vốn khó bắn, bắn không trúng thì đừng nói ông đây gian dối!"
Lưu Linh tỏ vẻ khinh thường, nhưng không lên tiếng.
Thẩm Yến không vội vàng mở miệng, "Nàng ấy nói sai sao? Ngươi động tay động chân lên đầu mũi tên, có nam châm cùng bia ngắm hấp dẫn nhau.
Có thiết bị này, bắn trúng nơi nào vốn do ngươi khống chế."
Lưu Linh nhìn ánh mắt hắn, đột nhiên sáng tỏ hơn, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập – – "Nàng ấy nói sai sao?" Câu hỏi lại mang tính bảo vệ cỡ nào.
Hắn luôn bày ra vẻ mặt đưa đám với nàng, nhưng khi người ngoài bắt nạt nàng, hắn lại hướng về nàng như vậy.
Lưu Linh cụp mí mắt.
Chung quanh ồ lên.
"Ngươi đừng có nói nhảm –!" Chủ quán bỗng chốc hoảng.
Lưu Linh giương mắt, "Nói giống như ngươi có thể bắn trúng vậy."
"Ta vốn có thể." Thẩm Yến nói.
"..."
Người chung quanh nghe thấy thế có chút hồ đồ, không biết vị công tử cùng cô nương này, rốt cuộc có phải cùng một phe hay không nữa, nếu là một phe thì vì sao còn phá rối nhau?
Loại nghi hoặc này, liên tục từ lúc vị công tử kia nắm tay vị côn nương kia, từ sau khi tương trợ, giúp đỡ nàng bắn trúng hết sáu mũi tên vào hồng tâm mới thôi.
Sau đó, thanh niên kéo cô nương kia rời khỏi đám người, mọi người vội vàng đoán thân phận hai vị này, chủ quán muốn chuồn đi cũng rất dễ dàng vì không có ai chú ý.
Thẩm Yến đi theo Lưu Linh trở về khách điếm nàng đang ở tạm.
Lưu Linh lúc trước tỏ vẻ lạnh lùng với Thẩm Yến, nhưng giờ hắn đi theo nàng, nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua, không hề trách cứ hắn.
Trở về phòng, còn khách khí rớt nước cho Thẩm Yến.
Thấy Thẩm Yến uống liền hai chén nước giải khát, Lưu Linh ôm cánh tay mà xem, giọng mát rượi, "Ta cho huynh thêm một cơ hội rời đi nữa."
Thẩm Yến thờ ơ.
Yên tĩnh một lúc lâu sau, Lưu Linh cười một tiếng, nhàn nhã đi về phía hắn, đứng ở trước mặt hắn, động tác đột nhiên nhanh và độc.
Tay kéo cổ áo hắn, lúc đối phương còn đang kinh ngạc, thân thể nho nhỏ của nàng bộc phát ra một luồng sức mạnh vĩ đại, một tay đẩy Thẩm Yến lên tường.
Lưu Linh lấn người mà lên, hướng về phía mép môi mỏng của hắn – –
"Tự gánh lấy hậu quả.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook