Cẩm Y Hành - Dã Anh Tây Qua
-
Chương 10: Sức khỏe không tốt
Sau nửa tháng việc này liên tục diễn ra, cuối cùng đã kinh động đến Hình bộ.
Sau khi đến ba con ngõ nhỏ này điều tra, căn cứ vào thông tin trên giấy, bọn họ cũng bắt đầu sắp xếp cho người dân đến dưới chân núi Phù Đồ ngoại ô kinh thành đào bới, định sẽ tìm ra thứ gì đó liên quan.
Chỉ là thời điểm tiến hành tìm kiếm, chưa có kết quả gì lại phát hiện thi thể của Quang Lộc Tự Khanh Thường Văn ở ngõ Phù Hoa.
Hơn nữa cái chết là bất thường, vừa nhìn đã thấy không giống người bình thường gây ra.
Tim của Thường Văn giống như lúc sống bị moi ra, ném bên cạnh thi thể.
Hơn nữa vết thương trên ngực giống như bị năm ngón tay in lên, thoạt nhìn tựa như bị người khác dùng tay trực tiếp tiến vào lồng ngực sau đó moi tim ra.
Kết hợp với tin đồn thời gian đó trong kinh thành, địa điểm phát hiện vụ án này, cùng với bên cạnh thi thể có một chữ “oan” dùng máu tươi viết ra, người của hình bộ đều đoán có lẽ vụ án này có liên quan đến chuyện bóng ma lúc trước.
Vì thế, tiến độ đào bới dưới chân núi Phù Đồ được đẩy nhanh hơn, Hoàng Đế cũng tự mình phái Cẩm Y Vệ can thiệp vào chuyện này.
Dù sao cũng là đại án liên quan đến mệnh quan triều đình.
Mà Tề Vệ nhớ rõ, người được phái đi phối hợp điều tra chính là chỉ huy thiêm sự của Cẩm Y Vệ – Trâu Thuận.
Đây cũng là vụ án cuối cùng ông giám sát trước khi chết.
Sau đó, người của Hình bộ ở chân núi Phù Đồ đào ra một thi thể nữ, nhìn mức độ xương trắng hóa của thi thể, đã chết ba bốn năm rồi.
Chuyện gì xảy ra sau đó, Tề Vệ không biết nữa.
Hắn cũng từng đoán qua, thoạt nhìn giống như một vụ án trả thù, mà Thường Văn cũng có thể liên quan đến thi thể nữ được chôn dấu nhiều năm kia.
Chỉ là không biết, Trâu Thuận ở trung gian đóng vai trò gì lại vì điều tra vụ án này mà mất mạng.
Theo cách nói của Trâu Lan Thanh, nàng đã điều tra tất cả khả năng Trâu Thuận bị hại, cuối cùng mới tập trung mục tiêu vào vụ án này, xem ra quả thật không sai.
Lúc này, hai vụ án tử này đều chưa được phá, nếu hắn muốn nhúng tay vào, thật ra cũng không phải không thể.
Xem ra phải điều tra chuyện liên quan đến thi thể nữ kia.
Người đứng phía sau chuyện này, có lẽ cũng có quan hệ với người này.
Ngày hôm sau, sau khi lật xem tư liệu vụ án ở Vệ Sở, Tề Vệ lấy lý do ra ngoài làm công vụ để đến nhà Trâu Lan Thanh. Hắn định mang manh mối mà Hình bộ bọn họ nắm giữ cho nàng xem, thuận tiện xem xét thi thể nữ kia.
Không thể để Trâu Lan Thanh lại giả nam trang, từ giờ trở đi nàng không chỉ phải mặc nữ trang, mà còn phải mặc thật chỉnh chu, như vậy mới không bị người từng gặp qua nàng nhìn ra.
Trâu Lan Thanh đẩy người ra bên ngoài, quay người tìm kiếm, rốt cuộc tìm được một bộ xiêm y thắt eo màu vàng, lại búi tóc lưu tô kế, trang điểm đậm một chút, lúc này mới đẩy cửa ra gặp Tề Vệ đang ở trong viện.
Quả thật người đẹp vì lụa, ngựa tốt nhờ yên.
Lúc trước ở tiểu viện trong huyện Đại Hưng, nàng chỉ mặc xiêm y do hắn hoang mang rối loạn gấp rút mua về, cũng mặc kệ có đẹp hay không, cho nên khó tránh khỏi không hợp với nàng.
Hiện tại mặc lên xiêm y cực kỳ tương xứng của nàng, lại cố ý trang điểm tỉ mỉ, do đó nhìn qua khác biệt rất lớn.
Hình như còn càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Tề Vệ thầm nghĩ trong lòng.
“Nhưng ta cứ vậy tùy tiện đi theo bên cạnh chàng, lấy thân phận gì đây?”
Trâu Lan Thanh không nghĩ nhiều như hắn, giờ phút này chỉ chú ý đến vụ án.
“Không sao, đến lúc đó cứ nói nàng là nương tử của ta là được.”
Tề Vệ lại bắt đầu không biết xấu hổ.
“Có phải chàng lại thiếu đòn không!”
“Được rồi được rồi, không nháo nữa.”
“Trước khi đến ta đã từng nghĩ qua, đến lúc đó ta sẽ nói nàng là người khám nghiệm tử thi ta cố tình tìm về trong dân gian, như vậy chúng ta có thể cùng nhau thẩm vấn điều tra thi thể, cũng không ai nghi ngờ.”
Tề Vệ thu lại vẻ không đứng đắn, nói ra lý do hắn đã suy nghĩ.
Trâu Lan Thanh cân nhắc một chút, cũng không phải không được, dù sao Cẩm Y Vệ phá án cũng không ai dám hỏi nhiều, nàng chỉ cần theo bên cạnh Tề Vệ nhất định không có chuyện gì, liền gật gật đầu, theo đó hai người cùng nhau ra cửa xuất phát đến Hình bộ.
Vụ án này được giao cho Hình bộ Tả thị lang Lưu Uân xử lý, nhưng bởi vì đến tận lúc này vẫn không điều tra ra thêm được gì nên đã bị Thánh thượng nhiều lần trách móc nặng nề. Bởi vậy gã cũng biết chuyện Thánh thượng muốn giao án tử này cho Cẩm Y Vệ.
Lần này Tề Vệ đến điều tra, gã tự nhiên cũng không dám có ý kiến gì, càng không để tâm đến chuyện hắn dẫn theo người bên cạnh.
Đắc tội Cẩm Y Vệ cũng không phải chuyện gì tốt.
Hai người Tề Vệ ở Hình bộ thuận lợi không bị cản trở, rất nhanh đã biết được tiến độ của vụ án từ chỗ Lưu Uân.
Cái chết của Thường Văn có liên quan đến chuyện ma quái thời gian trước cùng với thi thể nữ dưới chân núi Phù Đồ, hiện tại cả ba vụ án đều được điều tra, nhưng vẫn không thể tìm được hành tung của kẻ giả ma kia.
Theo Lưu Uân, người g/i/ế/t Thường Văn rất có thể chính là kẻ giả thần lộng quỷ kia. Bởi vì, có thể là báo thù thay nữ tử kia.
“Vậy đã điều tra qua thân phận của nữ thi kia chưa?”
Tề Vệ vừa nhìn hồ sơ mới nhất của vụ án vừa hỏi Lưu Uân đối diện.
“Đã điều tra, người này tên là Cư Phượng, là người làng Đào Hoa phía đông núi Phù Đồ, cách nơi thi thể nàng ấy bị chôn không xa, chỉ khoảng vài dặm.”
Tề Vệ cùng Trâu Lan Thanh nhìn bản ghi chép hồ sơ vụ án, phụ mẫu không còn, là một cô nương mồ côi, có một vị hôn phu, cũng không rõ tung tích.
Chỉ chỉ vào chỗ đó, Tề Vệ hỏi Lưu Uân: “Vị hôn phu này điều tra qua tung tích chưa?”
Hắn nhìn ra, người này có hiềm nghi rất lớn, hung thủ lần này rõ ràng chính là thay Cư Phượng báo thù.
Không phụ thân không phụ mẫu, vậy vị hôn phu này cũng chính là người duy nhất có quan hệ với nàng ấy khi còn sống.
Lưu Uân đương nhiên đã từng tra, dù sao Hình bộ cũng không phải ăn không ngồi rồi.
Nhưng gã tra tới tra lui, người này giống như biến mất khỏi nhân gian, hoàn toàn không có bóng dáng.
Sau khi kể lại tình hình mình tra được nói ra, Lưu Uân đưa hai người đến nhà xác, xem xét hài cốt mới được đào ra kia.
Trong nhà xác âm u tối đen, khí lạnh toả ra từng đợt, thi thể được phủ vải bố màu trắng bị gió ở cửa lùa vào phấp phơ nhè nhẹ, khó tránh khiến người ta liên tưởng đến chuyện quỷ thần.
Lão bá trông coi nhà xác đưa ba người đến chỗ thi thể nữ được đào ra.
Xốc vải bố trắng lên, là một bộ xương khô mặc bố y màu đỏ, cơ thịt đã không còn, chỉ còn lại một bộ khung xương, được ghép thành bộ dạng khi còn sống.
Liếc mắt nhìn Trâu Lan Thanh, hai người xem xét manh mối phía trên.
Tuy rằng không phải thật sự khám nghiệm tử thi, nhưng ở trước mặt Lưu Uân, vẫn phải giả vờ một chút.
Trâu Lan Thanh xem xét hài cốt từ trên xuống dưới một lần, vậy mà thật đúng là vẫn để nàng phát hiện manh mối.
“Lưu đại nhân, trước đây Hình bộ khám nghiệm tử thi, có từng chú ý qua trên thi thể có hạt giống của thực vật không?”
Trâu Lan Thanh chỉ vào đế giày của người chết hỏi Lưu Uân.
Lưu Uân nhớ lại, trong hồ sơ vụ án quả thật có một câu, nhưng gã cảm thấy không có ích lợi gì.
Liếc nhìn Tề Vệ phía đối diện một cái, Trâu Lan Thanh không nói thêm gì nữa.
Tề Vệ đón nhận ánh mắt của nàng, biết đây là nàng có ý tưởng gì đó, tùy ý nghiệm thi một lúc, sau đó rời khỏi nhà xác, nói lời tạm biệt với Lưu Uân.
“Nàng nói đi, ta nghe đây.”
Tề Vệ tự thấy hắn quá hiểu Trâu Lan Thanh, không đợi nàng mở miệng đã hỏi thẳng.
Trâu Lan Thanh bị hắn chọc cười, sau đó mới nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta phát hiện ở đế giày thi thể có một loại thực vật gọi là cỏ thiên thanh.
Lúc còn bé ta thích xem tạp ký, từng thấy ở trên sách, loại thực vật này chủ yếu phân bố ở phía Nam.
Loại địa phương như kinh thành cũng có, nhưng rất ít.
Chủ yếu, chính là ở ngõ Văn Hoa.”
Tề Vệ ngẫm nghĩ, ngõ Văn Hoa?
Hoàn cảnh nơi đó tương đối phức tạp, không chỉ có đủ loại cửa hàng, còn có rất nhiều hoa lâu đều mở trên con ngõ này, một nữ tử như Cư Phượng vô duyên vô cớ lại từ thôn Đào Hoa chạy đến con ngõ kia để làm gì?
Nhưng bất kể thế nào cũng phải đến ngõ Văn Hoa này xem xét tình hình một chuyến.
Hai người thương lượng với nhau, định hôm nay phải đi đến ngõ Văn Hoa một chuyến, sau đó lại đến Đào Hoa thôn hỏi thăm một chút.
Sau một nén nhang, hai người đến trước ngõ Văn Hoa.
Nơi này quả nhiên như Tề Vệ vừa nói, hoàn cảnh rất rất loạn, người đến đến đi đi, phú thương ngoài nghề, tam giáo cửu lâu(*) đều có.
(* Tam giáo cửu lâu (三教九流): đủ loại hạng người)
Nhưng đi qua một đoạn tập trung toàn là hoa lâu, một mảng phía sau đều là hiệu thuốc bắc, cửa tiệm tạp hóa, người ở nơi này bình thường hơn chút.
Nếu Cư Phượng thật sự đến nơi này, vậy tám phần là đến chỗ các cửa tiệm này.
Bây giờ là tháng Năm, ven đường quả nhiên có cỏ thiên thanh đang mọc mà Trâu Lan Thanh vừa nói, xem là không sai rồi.
Toàn thân Cư Phượng chỉ có một vết thương rõ ràng nhất trên đầu, khiến hộp sọ vỡ tan, có thể thấy vết thương đó đã lấy mạng nàng ấy.
Nhưng một nữ tử tốt như nàng ấy, vì sao lại đến chỗ này, lại bị người khác đập vào đầu, sau đó chôn ở dưới chân núi Phù Đồ?
Lúc này hai người không để lãng phí thời gian, vội vàng đến thôn Đào Hoa.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ, hai người mới hỏi thăm tìm được thôn Đào Hoa.
Không thể chậm trễ, hai người định sẽ đi tìm Lý trưởng nơi này, hỏi thăm chuyện về Cư Phượng cùng vị hôn phu mất tích kia của nàng.
Lý trưởng thôn Đào Hoa đang làm việc đồng áng, tuy rằng lão cũng coi như một chức quan, nhưng nói trắng ra vẫn là một nông phu lớn lên từ đồng áng.
“Ồ, hai người nói Cư Phượng à!”
Lý trưởng buông cuốc xuống, ngồi bên bờ ruộng ngẩng đầu nói chuyện với hai người.
Bên cạnh lão còn có một người trẻ tuổi, nghe thấy hai người là người của quan phủ, còn muốn hỏi Lý trưởng về vụ án, nháy mắt đã trở về nhà.
Không nên nghe thì không nghe.
Lý trưởng nhìn thấy, nói chuyện càng không e ngại.
“Cư Phượng này, từ nhỏ mệnh đã không tốt, sau khi phụ mẫu lần lượt qua đời phải dựa vào bản thân sống qua ngày, bình thường đều dựa vào chuyện may vá cho người khác để mưu sinh.”
“Nàng với Trình Phong là hàng xóm, hai nhà quan hệ rất tốt, cho nên trước khi phụ mẫu Cư Phượng qua đời đã định hôn sự cho nàng.
Đáng tiếc, sau đó lúc Trình Phong này ra ngoài thăm người thân cũng xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tề Vệ và Trâu Lan Thanh đã đồng thanh hỏi.
“Nghe nói, nửa đường gặp thổ phỉ, bị cướp, ngay cả thi thể cũng không biết bị ném ở đâu.”
Hai người liếc nhau một cái, quyết định vẫn để Lý trưởng đưa hai người đến nhà Cư Phượng và Trình Phong xem thử rồi nói.
Khi đến đó, chỉ thấy nhà Cư Phượng đã lâu không có người tu sửa sụp một góc, trong viện mọc đầy cỏ dại.
Hai người mở cửa, đi vào nơi ở của Cư Phượng lúc còn sống.
Phòng không lớn, bên trong bài trí cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn cùng dụng cụ sinh hoạt, có thể thấy thời điểm còn sống Cư Phượng cũng rất nghèo khó.
Trên giường đất, chăn vẫn đang mở ra, trên bàn ở gian ngoài còn đặt vài cái bát rỗng, xem dấu vết bên trong, có thể vốn là đựng nước, chỉ là thời gian quá lâu, nước đã không còn.
Có thể thấy thời điểm cuối cùng trước khi Cư Phượng ra ngoài, đã trải qua không ít lo lắng, vội vội vàng vàng rời khỏi nhà.
Chỉ là trong căn phòng này, khiến Trâu Lan Thanh thấy có chút kỳ lạ.
“Lý trưởng, Cư Phượng lúc còn sống, có phải có bệnh tật gì không?”
Nàng hỏi Lý trưởng đối diện.
“Haiz, cô nương, sao cô nương lại biết?
Sức khỏe Cư Phượng quả thật không tốt.”
Sau khi đến ba con ngõ nhỏ này điều tra, căn cứ vào thông tin trên giấy, bọn họ cũng bắt đầu sắp xếp cho người dân đến dưới chân núi Phù Đồ ngoại ô kinh thành đào bới, định sẽ tìm ra thứ gì đó liên quan.
Chỉ là thời điểm tiến hành tìm kiếm, chưa có kết quả gì lại phát hiện thi thể của Quang Lộc Tự Khanh Thường Văn ở ngõ Phù Hoa.
Hơn nữa cái chết là bất thường, vừa nhìn đã thấy không giống người bình thường gây ra.
Tim của Thường Văn giống như lúc sống bị moi ra, ném bên cạnh thi thể.
Hơn nữa vết thương trên ngực giống như bị năm ngón tay in lên, thoạt nhìn tựa như bị người khác dùng tay trực tiếp tiến vào lồng ngực sau đó moi tim ra.
Kết hợp với tin đồn thời gian đó trong kinh thành, địa điểm phát hiện vụ án này, cùng với bên cạnh thi thể có một chữ “oan” dùng máu tươi viết ra, người của hình bộ đều đoán có lẽ vụ án này có liên quan đến chuyện bóng ma lúc trước.
Vì thế, tiến độ đào bới dưới chân núi Phù Đồ được đẩy nhanh hơn, Hoàng Đế cũng tự mình phái Cẩm Y Vệ can thiệp vào chuyện này.
Dù sao cũng là đại án liên quan đến mệnh quan triều đình.
Mà Tề Vệ nhớ rõ, người được phái đi phối hợp điều tra chính là chỉ huy thiêm sự của Cẩm Y Vệ – Trâu Thuận.
Đây cũng là vụ án cuối cùng ông giám sát trước khi chết.
Sau đó, người của Hình bộ ở chân núi Phù Đồ đào ra một thi thể nữ, nhìn mức độ xương trắng hóa của thi thể, đã chết ba bốn năm rồi.
Chuyện gì xảy ra sau đó, Tề Vệ không biết nữa.
Hắn cũng từng đoán qua, thoạt nhìn giống như một vụ án trả thù, mà Thường Văn cũng có thể liên quan đến thi thể nữ được chôn dấu nhiều năm kia.
Chỉ là không biết, Trâu Thuận ở trung gian đóng vai trò gì lại vì điều tra vụ án này mà mất mạng.
Theo cách nói của Trâu Lan Thanh, nàng đã điều tra tất cả khả năng Trâu Thuận bị hại, cuối cùng mới tập trung mục tiêu vào vụ án này, xem ra quả thật không sai.
Lúc này, hai vụ án tử này đều chưa được phá, nếu hắn muốn nhúng tay vào, thật ra cũng không phải không thể.
Xem ra phải điều tra chuyện liên quan đến thi thể nữ kia.
Người đứng phía sau chuyện này, có lẽ cũng có quan hệ với người này.
Ngày hôm sau, sau khi lật xem tư liệu vụ án ở Vệ Sở, Tề Vệ lấy lý do ra ngoài làm công vụ để đến nhà Trâu Lan Thanh. Hắn định mang manh mối mà Hình bộ bọn họ nắm giữ cho nàng xem, thuận tiện xem xét thi thể nữ kia.
Không thể để Trâu Lan Thanh lại giả nam trang, từ giờ trở đi nàng không chỉ phải mặc nữ trang, mà còn phải mặc thật chỉnh chu, như vậy mới không bị người từng gặp qua nàng nhìn ra.
Trâu Lan Thanh đẩy người ra bên ngoài, quay người tìm kiếm, rốt cuộc tìm được một bộ xiêm y thắt eo màu vàng, lại búi tóc lưu tô kế, trang điểm đậm một chút, lúc này mới đẩy cửa ra gặp Tề Vệ đang ở trong viện.
Quả thật người đẹp vì lụa, ngựa tốt nhờ yên.
Lúc trước ở tiểu viện trong huyện Đại Hưng, nàng chỉ mặc xiêm y do hắn hoang mang rối loạn gấp rút mua về, cũng mặc kệ có đẹp hay không, cho nên khó tránh khỏi không hợp với nàng.
Hiện tại mặc lên xiêm y cực kỳ tương xứng của nàng, lại cố ý trang điểm tỉ mỉ, do đó nhìn qua khác biệt rất lớn.
Hình như còn càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Tề Vệ thầm nghĩ trong lòng.
“Nhưng ta cứ vậy tùy tiện đi theo bên cạnh chàng, lấy thân phận gì đây?”
Trâu Lan Thanh không nghĩ nhiều như hắn, giờ phút này chỉ chú ý đến vụ án.
“Không sao, đến lúc đó cứ nói nàng là nương tử của ta là được.”
Tề Vệ lại bắt đầu không biết xấu hổ.
“Có phải chàng lại thiếu đòn không!”
“Được rồi được rồi, không nháo nữa.”
“Trước khi đến ta đã từng nghĩ qua, đến lúc đó ta sẽ nói nàng là người khám nghiệm tử thi ta cố tình tìm về trong dân gian, như vậy chúng ta có thể cùng nhau thẩm vấn điều tra thi thể, cũng không ai nghi ngờ.”
Tề Vệ thu lại vẻ không đứng đắn, nói ra lý do hắn đã suy nghĩ.
Trâu Lan Thanh cân nhắc một chút, cũng không phải không được, dù sao Cẩm Y Vệ phá án cũng không ai dám hỏi nhiều, nàng chỉ cần theo bên cạnh Tề Vệ nhất định không có chuyện gì, liền gật gật đầu, theo đó hai người cùng nhau ra cửa xuất phát đến Hình bộ.
Vụ án này được giao cho Hình bộ Tả thị lang Lưu Uân xử lý, nhưng bởi vì đến tận lúc này vẫn không điều tra ra thêm được gì nên đã bị Thánh thượng nhiều lần trách móc nặng nề. Bởi vậy gã cũng biết chuyện Thánh thượng muốn giao án tử này cho Cẩm Y Vệ.
Lần này Tề Vệ đến điều tra, gã tự nhiên cũng không dám có ý kiến gì, càng không để tâm đến chuyện hắn dẫn theo người bên cạnh.
Đắc tội Cẩm Y Vệ cũng không phải chuyện gì tốt.
Hai người Tề Vệ ở Hình bộ thuận lợi không bị cản trở, rất nhanh đã biết được tiến độ của vụ án từ chỗ Lưu Uân.
Cái chết của Thường Văn có liên quan đến chuyện ma quái thời gian trước cùng với thi thể nữ dưới chân núi Phù Đồ, hiện tại cả ba vụ án đều được điều tra, nhưng vẫn không thể tìm được hành tung của kẻ giả ma kia.
Theo Lưu Uân, người g/i/ế/t Thường Văn rất có thể chính là kẻ giả thần lộng quỷ kia. Bởi vì, có thể là báo thù thay nữ tử kia.
“Vậy đã điều tra qua thân phận của nữ thi kia chưa?”
Tề Vệ vừa nhìn hồ sơ mới nhất của vụ án vừa hỏi Lưu Uân đối diện.
“Đã điều tra, người này tên là Cư Phượng, là người làng Đào Hoa phía đông núi Phù Đồ, cách nơi thi thể nàng ấy bị chôn không xa, chỉ khoảng vài dặm.”
Tề Vệ cùng Trâu Lan Thanh nhìn bản ghi chép hồ sơ vụ án, phụ mẫu không còn, là một cô nương mồ côi, có một vị hôn phu, cũng không rõ tung tích.
Chỉ chỉ vào chỗ đó, Tề Vệ hỏi Lưu Uân: “Vị hôn phu này điều tra qua tung tích chưa?”
Hắn nhìn ra, người này có hiềm nghi rất lớn, hung thủ lần này rõ ràng chính là thay Cư Phượng báo thù.
Không phụ thân không phụ mẫu, vậy vị hôn phu này cũng chính là người duy nhất có quan hệ với nàng ấy khi còn sống.
Lưu Uân đương nhiên đã từng tra, dù sao Hình bộ cũng không phải ăn không ngồi rồi.
Nhưng gã tra tới tra lui, người này giống như biến mất khỏi nhân gian, hoàn toàn không có bóng dáng.
Sau khi kể lại tình hình mình tra được nói ra, Lưu Uân đưa hai người đến nhà xác, xem xét hài cốt mới được đào ra kia.
Trong nhà xác âm u tối đen, khí lạnh toả ra từng đợt, thi thể được phủ vải bố màu trắng bị gió ở cửa lùa vào phấp phơ nhè nhẹ, khó tránh khiến người ta liên tưởng đến chuyện quỷ thần.
Lão bá trông coi nhà xác đưa ba người đến chỗ thi thể nữ được đào ra.
Xốc vải bố trắng lên, là một bộ xương khô mặc bố y màu đỏ, cơ thịt đã không còn, chỉ còn lại một bộ khung xương, được ghép thành bộ dạng khi còn sống.
Liếc mắt nhìn Trâu Lan Thanh, hai người xem xét manh mối phía trên.
Tuy rằng không phải thật sự khám nghiệm tử thi, nhưng ở trước mặt Lưu Uân, vẫn phải giả vờ một chút.
Trâu Lan Thanh xem xét hài cốt từ trên xuống dưới một lần, vậy mà thật đúng là vẫn để nàng phát hiện manh mối.
“Lưu đại nhân, trước đây Hình bộ khám nghiệm tử thi, có từng chú ý qua trên thi thể có hạt giống của thực vật không?”
Trâu Lan Thanh chỉ vào đế giày của người chết hỏi Lưu Uân.
Lưu Uân nhớ lại, trong hồ sơ vụ án quả thật có một câu, nhưng gã cảm thấy không có ích lợi gì.
Liếc nhìn Tề Vệ phía đối diện một cái, Trâu Lan Thanh không nói thêm gì nữa.
Tề Vệ đón nhận ánh mắt của nàng, biết đây là nàng có ý tưởng gì đó, tùy ý nghiệm thi một lúc, sau đó rời khỏi nhà xác, nói lời tạm biệt với Lưu Uân.
“Nàng nói đi, ta nghe đây.”
Tề Vệ tự thấy hắn quá hiểu Trâu Lan Thanh, không đợi nàng mở miệng đã hỏi thẳng.
Trâu Lan Thanh bị hắn chọc cười, sau đó mới nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta phát hiện ở đế giày thi thể có một loại thực vật gọi là cỏ thiên thanh.
Lúc còn bé ta thích xem tạp ký, từng thấy ở trên sách, loại thực vật này chủ yếu phân bố ở phía Nam.
Loại địa phương như kinh thành cũng có, nhưng rất ít.
Chủ yếu, chính là ở ngõ Văn Hoa.”
Tề Vệ ngẫm nghĩ, ngõ Văn Hoa?
Hoàn cảnh nơi đó tương đối phức tạp, không chỉ có đủ loại cửa hàng, còn có rất nhiều hoa lâu đều mở trên con ngõ này, một nữ tử như Cư Phượng vô duyên vô cớ lại từ thôn Đào Hoa chạy đến con ngõ kia để làm gì?
Nhưng bất kể thế nào cũng phải đến ngõ Văn Hoa này xem xét tình hình một chuyến.
Hai người thương lượng với nhau, định hôm nay phải đi đến ngõ Văn Hoa một chuyến, sau đó lại đến Đào Hoa thôn hỏi thăm một chút.
Sau một nén nhang, hai người đến trước ngõ Văn Hoa.
Nơi này quả nhiên như Tề Vệ vừa nói, hoàn cảnh rất rất loạn, người đến đến đi đi, phú thương ngoài nghề, tam giáo cửu lâu(*) đều có.
(* Tam giáo cửu lâu (三教九流): đủ loại hạng người)
Nhưng đi qua một đoạn tập trung toàn là hoa lâu, một mảng phía sau đều là hiệu thuốc bắc, cửa tiệm tạp hóa, người ở nơi này bình thường hơn chút.
Nếu Cư Phượng thật sự đến nơi này, vậy tám phần là đến chỗ các cửa tiệm này.
Bây giờ là tháng Năm, ven đường quả nhiên có cỏ thiên thanh đang mọc mà Trâu Lan Thanh vừa nói, xem là không sai rồi.
Toàn thân Cư Phượng chỉ có một vết thương rõ ràng nhất trên đầu, khiến hộp sọ vỡ tan, có thể thấy vết thương đó đã lấy mạng nàng ấy.
Nhưng một nữ tử tốt như nàng ấy, vì sao lại đến chỗ này, lại bị người khác đập vào đầu, sau đó chôn ở dưới chân núi Phù Đồ?
Lúc này hai người không để lãng phí thời gian, vội vàng đến thôn Đào Hoa.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ, hai người mới hỏi thăm tìm được thôn Đào Hoa.
Không thể chậm trễ, hai người định sẽ đi tìm Lý trưởng nơi này, hỏi thăm chuyện về Cư Phượng cùng vị hôn phu mất tích kia của nàng.
Lý trưởng thôn Đào Hoa đang làm việc đồng áng, tuy rằng lão cũng coi như một chức quan, nhưng nói trắng ra vẫn là một nông phu lớn lên từ đồng áng.
“Ồ, hai người nói Cư Phượng à!”
Lý trưởng buông cuốc xuống, ngồi bên bờ ruộng ngẩng đầu nói chuyện với hai người.
Bên cạnh lão còn có một người trẻ tuổi, nghe thấy hai người là người của quan phủ, còn muốn hỏi Lý trưởng về vụ án, nháy mắt đã trở về nhà.
Không nên nghe thì không nghe.
Lý trưởng nhìn thấy, nói chuyện càng không e ngại.
“Cư Phượng này, từ nhỏ mệnh đã không tốt, sau khi phụ mẫu lần lượt qua đời phải dựa vào bản thân sống qua ngày, bình thường đều dựa vào chuyện may vá cho người khác để mưu sinh.”
“Nàng với Trình Phong là hàng xóm, hai nhà quan hệ rất tốt, cho nên trước khi phụ mẫu Cư Phượng qua đời đã định hôn sự cho nàng.
Đáng tiếc, sau đó lúc Trình Phong này ra ngoài thăm người thân cũng xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tề Vệ và Trâu Lan Thanh đã đồng thanh hỏi.
“Nghe nói, nửa đường gặp thổ phỉ, bị cướp, ngay cả thi thể cũng không biết bị ném ở đâu.”
Hai người liếc nhau một cái, quyết định vẫn để Lý trưởng đưa hai người đến nhà Cư Phượng và Trình Phong xem thử rồi nói.
Khi đến đó, chỉ thấy nhà Cư Phượng đã lâu không có người tu sửa sụp một góc, trong viện mọc đầy cỏ dại.
Hai người mở cửa, đi vào nơi ở của Cư Phượng lúc còn sống.
Phòng không lớn, bên trong bài trí cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn cùng dụng cụ sinh hoạt, có thể thấy thời điểm còn sống Cư Phượng cũng rất nghèo khó.
Trên giường đất, chăn vẫn đang mở ra, trên bàn ở gian ngoài còn đặt vài cái bát rỗng, xem dấu vết bên trong, có thể vốn là đựng nước, chỉ là thời gian quá lâu, nước đã không còn.
Có thể thấy thời điểm cuối cùng trước khi Cư Phượng ra ngoài, đã trải qua không ít lo lắng, vội vội vàng vàng rời khỏi nhà.
Chỉ là trong căn phòng này, khiến Trâu Lan Thanh thấy có chút kỳ lạ.
“Lý trưởng, Cư Phượng lúc còn sống, có phải có bệnh tật gì không?”
Nàng hỏi Lý trưởng đối diện.
“Haiz, cô nương, sao cô nương lại biết?
Sức khỏe Cư Phượng quả thật không tốt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook