Cẩm Y Chi Hạ
Chương 26

Trăng sáng sao thưa, Lục Dịch ở dưới đèn lật xem hồ sơ đã mang về, không chỉ có hồ sơ tra án của Chu Hiển, còn có Ô An Bang phái, Đường chủ vân vân tài liệu.

Cao Khánh đứng hầu bên ngoài phòng Lục Dịch, chờ chỉ thị khi có nhu cầu.

Trước sân ánh trăng lưỡi liềm ở ngoài cửa, dường như có người đến, Cao Khánh nhanh nhẹn quan sát xung quanh, tay cầm Tú xuân đao,quát nói:"Ai"

"Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ, là ta." Kim Hạ tươi cười thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh trăng, bước chân uyển chuyển đến gần, dùng tay lặng lẽ chỉ chỉ vào trong phòng, hạ giọng hỏi hắn:"Lục đại nhân có dùng cơm không? Tâm trang không tốt sao?"

Không trả lời nàng, Cao Khánh cứng rắn hỏi:"Ngươi có việc gì sao?"

"Việc này...Tra án mấy ngày nay có chút thiếu tiền chi tiêu, ta cùng Đại Dương trong tay cũng không còn nhiều, Lưu đại nhân vẫn còn chưa trở lại, cho nên muốn thỉnh Lục đại nhân chu cấp một ít ngân lượng." Kim Hạ tủm tỉm cười nói.

Cao Khánh có chút không tưởng tượng nổi, kinh ngạc nhìn Kim Hạ không ngờ bọn người Lục phiến môn lại có loại người không biết xấu hổ này:"Trời đã tối, ngươi đến đòi tiền sao?"

"Không còn cách nào khác, ta cũng là vì tra án, muốn thuê một chiếc thuyền tốn không ít kinh phí." Kim Hạ giải thích nói

Cửa két một tiếng, có người mở cửa đi ra, Lục Dịch nửa khoác áo ngoài xuất hiện ở cửa, hơi cau mày nhìn Kim Hạ:"Ngươi muốn thuê thuyền làm gì?"

"Chuyện là như thế nào, đại nhân.."

Mặc dù cười có chút chua xót, nhưng dù sao cũng là nóng lòng thỉnh cầu, Kim Hạ vẫn kiên trì vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Lục Dịch cố gắng đem sự việc ra giải thích một lần.

Lục Dịch sau khi nghe xong, trầm ngâm một hồi lâu, căn dặn Cao Khánh nói:"Ngày mai ta muốn dạo chơi trên hồ, ngươi thay ta an bài một chiếc hương thuyền, lại đem tin tức này truyền ra ngoài. Ngươi biết làm như thế nào rồi chứ?"

Cao Khánh chớp mắt lập tức nói:"Ty chức đã rõ."

"Đi đi"

"Ty chứa cáo lui"

Kế bên Kim Hạ chỉ biết cúi đầu không dám nhìn Lục Dịch, vội liếc nhìn Dương Nhạc đang đứng bên ngoài ra hiệu:"Đã ổn thỏa!"

"Ngày mai ngươi cải trang thành nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ ta, bảo Dương Nhạc cũng giả làm tôi tớ đi theo." Lục Dịch căn dặn sau đó liếc mắt nhìn Kim Hạ:"Hy vọng tin tức của ngươi chính xác, để không uổng phí công sức của ta."

"Chắc chắn không sai, là gia gia của ngài nói cho ta biết."

Kim Hạ còn chưa nói xong, Lục Dịch đã vào trong, đóng cửa lại, thiếu chút nữa là làm tổn thương mũi của nàng.

Kim Hạ không chút nào nhụt chí, hướng về phía khe cửa, cao giọng nói thành khẩn:"Gia gia của ngài đặc biệt tốt, nếu được ta dẫn ngài đi gặp lão."

Lúc này bên trong đèn đã tắt.

Kim Hạ sờ mũi một cái, không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi.

*********

Ngày kế lại là một ngày mưa dầm, trên hồ bao phủ mưa bụi dệt thành sương khói, không ngừng tràn vào bờ, ngồi trong thuyền mưa bụi mơ hồ có thể nhìn thấy con thuyền thoắt ẩn thoắt hiện.

Trong đó có một hương thuyền, trên thuyền có vài người, càng thêm có hương rượu, quanh quẩn xông vào mũi, khiến cho người say mê.

Kim Hạ mặc một bộ quần áo xanh, sửa soạn như nha hoàn, đầu tóc tết lại gọn gàng. Lúc này Kim Hạ như quy củ sửa soạn tươm tất, đứng ở bên ngoài thuyền quan sát.

Dương Nhạc đứng bên cạnh Kim Hạ, cải trang thành tôi tớ, mặc bộ đồ màu xanh bên ngoài còn có lớp áo giáp mỏng, vừa mới mặc vào Kim Hạ khen ngợi hắn, bảo rất hợp với hắn.

Cẩm y vệ Thiên hộ Cao Khánh, không ngại mưa phùn đứng ở mũi thuyền, hiên ngang sừng sững, mặc một bộ cẩm tú phục liệt liệt phất phơ,cùng với khuôn mặt lạnh lùng, giống như đang truy lùng kẻ thù.

"Rót rượu!"Thanh đạm gọi

Nghe tiếng, Kim Hạ vội tiến lên, cầm bình rượu bằng đồng, rót đầy vào trong ly, dè dặt một giọt cũng không vơi ra ngoài.

"Đại nhân xin thỉnh người dùng." Giọng điệu này khó mà nắm bắt nhưng khá cung kính thấp giọng nói nhẹ nhàng, Kim Hạ tự nhận mình làm nha hoàn trong trò kịch này, hướng về bản thân có chút hài lòng, mặt không tránh được vẻ đắc ý:"Đại nhân ngài thấy ta như thế nào?"

Lục Dịch cầm ly rượu nhàn nhạt liếc Kim Hạ:"Mưa bụi, hương thuyền, nô tỳ, trước giờ không phải là ta chưa từng trông thấy." Hắn hết lần này đến lần khác cũng không nói rõ ràng.

"...Ty chức tuy nhan sắc có hơi kém một chút." Kim Hạ bị nghẹn ở chỗ đó, bất mãn nói:"Nhưng vì tra án, đại nhân không thể quay sang mà hài lòng một chút sao?"

Hắn nhàn nhạt nói:"Khi thích hợp ta sẽ trọng dụng ngươi."

Gió cùng với hạt mưa bụi, rơi tí tách trên cửa sổ nghe xào xạt.

Kim Hạ nghe thấy, nhíu mày sâu xa nghĩ, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Dương Nhạc:"Bây giờ trời đang mưa, không biết vị Địch cô nương kia có hay không dạo chơi thuyền?"

Dương Nhạc vừa muốn nói chuyện, nhất thời nghe thấy âm thanh bên ngoài thuyền, hình như có xảy ra chuyện gì.

Cao Khánh từ mũi thuyền tiến vào trong bẩm báo với Lục Dịch:"Đại nhân có thuyền tiếp cận, hình như là thuyền của Ô An Bang."

Kim Hạ nhanh chóng cùng Dương Nhạc nhìn nhau một lát. Bởi vì chuyện ở Đề hình án sát sử bị cháy nổ, Kim Hạ hôm qua làm xong việc riêng đặc biệt chạy đến Ô An BAng phủ, lại gặp các bang chủ, không tiện, lại đến bến thuyền xin gặp Thượng Quan Hi, nhưng phát hiện trên bến tàu có bọn Cẩm y vệ, liền từ bỏ.

Còn đang phỏng đoán bên ngoài đích thực là ai, bên ngoài thuyền người kia cao giọng nói:"Ô An Bang Thượng Quan Đường chủ tham kiến Lục đại nhân."

Cao Khánh cau mày nói:"Bọn họ là người trong chốn giang hồ, dường như không nên gặp họ, để ty chức bảo bọn họ trở về."

Lục Dịch hướng về Cao Khánh gật đầu:"Không ngại chuyện này, lần trước ta cùng vị Thượng Quan Đường chủ này có gặp nhau một lần, cũng đang muốn gặp lại nói chuyện,bảo nàng vào trong cho ta gặp."

"Vâng!" Cao Khánh xoay người ra ngoài khoang.

Không ngờ lại là Thượng Quan Hi, tại sao tỷ ấy lại muốn gặp Lục Dịch. Kim Hạ một bụng nghi ngờ, nhịn không được hỏi:"Đại nhân, không phải ngài muốn gặp Địch Lan Diệp sao?"

"Không gấp, tất cả đều là giai nhân, ta cũng không ngại gì." Lục Dịch nghiêng đầu hỏi ngược lại.

Lúc này đáp lại thì có chút không biết xấu hổ, Kim Hạ khóe miệng giật giật, không còn lời gì để nói.

Thuyền hơi chao đảo một chút, cách sa mành, có thể thấy được một bóng ngươi tinh tế nhanh nhẹn nhảy lên mũi thuyền, Cao Khánh dẫn nàng vào. Hôm nay Thượng Quan Hi so với bến tàu hôm ấy có điểm khác biệt, khoác lên bộ y phục nhẹ nhàng thanh tao, càng tôn lên dáng vẻ của Đường chủ giỏi giang, cũng không kém phần nữ tử kiều nhu.

Kim Hạ vẫn luôn nhìn Thượng Quan Hi, mong rằng tỷ cùng chính mình có ánh mắt giao lưu, ít nhất là tỏ ý rõ ràng vì sao đến đây. Nhưng Thượng Quan Hi từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Kim Hạ một lần, cả Dương Nhạc bên cạnh cũng vậy.

Lục Dịch đứng dậy nghênh đón, cười nói:"Thượng Quan Đường chủ, không ngờ nhanh như vậy lại có thể gặp lại."

Thượng Quan Hi cũng khách khí chắp tay nói:"Chỉ là đi du hồ, chẳng hay Kinh lịch đại nhân cũng có nhã hứng này."

"Dương Châu là nơi tốt về địa giới, gặp mưa bụi thành thơ, lúc này mà ở kinh thành thì trời rét buốt, không thể nhàn hạ thoải mái." Lục Dịch đi vào trong khoang tiếp tục nói

Bên trong khoang thuyền so với bên ngoài bố trí càng lịch sự tao nhã, mọi thứ đều đầy đủ, lồng than lò sưởi đã được đặt sẵn, so với bên ngoài càng thêm ấm áp. Kim Hạ thuận theo bưng mâm trà đến, rót vào ly hai người từng chén trà hoa, sơ ý rót tràn ly lại mùi hương hoa quá nồng khiến cho nàng hắt xì.

Lục Dịch nhìn Kim Hạ vòng tới vòng lui, không kiên nhẫn nói:"Được rồi,ngươi đi ra ngoài chờ,đóng cửa lại cho ta."

Đi ra ngoài? Còn đóng cửa lại? Vốn là muốn nghe một chút rốt cuộc bọn họ nói gì, Kim Hạ ngớ ngẩn, nhìn xem xét Lục Dịch nói:"Khách quý ở đây,không bằng nô tỳ lưu lại đây, bưng trà rót nước cũng tiện."

Lục Dịch khẽ cau mày, còn chưa nói chuyện, lại nghe Thượng Quan Hi cười nói:"Nhi nữ giang hồ, không câu nệ tiểu tiết."

"Nghe thấy rồi còn không mau đi ra!" Lục Dịch hướng về phía Kim Hạ trầm giọng nói.

Kim Hạ không còn cách nào khác chỉ đành lui ra ngoài.

"Đóng cửa!" Bên trong lập tức có một âm thanh vọng ra

Kim Hạ rón rén lại gần kẽ hở ở cửa, khẽ đưa mắt nhìn qua khe hở, nhìn thấy Lục Dịch hai mắt đang hướng về phía mình.

Không làm sao được, Kim Hạ liền thành thật kéo cửa khép kín lại, hướng về phía Dương Nhạc ra hiệu, Dương Nhạc hiểu ý, thuận tay đi lấy hai ly sứ, đưa cho nàng một cái. Hai người áp cái ly sứ sát vào cửa, nín thở tĩnh khí nghe bên trong động tĩnh.

"Các ngươi làm sao có thể..." Cao Khánh dùng tay kéo bọn họ ra ngoài

"Suỵt!" Kim Hạ hướng hắn lo lắng sợ gây ra động tĩnh, trầm thấp giọng nói:"Bên trong chính là Ô An Bang phái Thượng Quan Đường chủ, lẽ nào ngươi không lo an nguy cho Lục đại nhân. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm thế nào?"

Cao Khánh cũng không thể nói không lo lắng, nhưng bọn họ làm theo cách này có chút không hợp quy củ, đang tự mình chần chừ, hai người kia bên cạnh vẫn tiếp tục nghe lén.

Lúc này ở bên trong truyền ra ngoài tiếng của Lục Dịch:"Cao Khánh, hai người kia có những hành động quá mức cho phép, ngươi giải quyết cho ta."

"Ty chức tuân mệnh."

Cao Khánh trầm giọng đáp, dùng con mắt sắc bén mà trừng mắt nhìn họ

Kim Hạ cùng Dương Nhạc cũng nhận thức được, cười mỉa mai lui ra mấy bước, đem ly sứ đi cất

Uống nước trà trên thuyền, lúc trầm bổng, cũng lấy làm rạo rực.

"Ta có tra ra sổ sách của Ô An Bang phái mấy năm gần đây, ít ra trước kia cũng vô cùng sạch sẽ, Thượng Quan Đường chủ quả thật có công lao không thể chối cãi." Lục Dịch phong khinh vân đạm nhấp một ngụm trà

Thượng Quan Hi khẽ mỉm cười:"Bọn ta cũng chỉ làm công ăn lương, chủ yếu buôn bán kiếm sống mà thôi."

"Bất quá theo ta được biết, các ngươi cùng một số bọn bán buôn giao thiệp bí mật ở Giang Ninh, Dương Châu, việc chuyển giao tiền bạc cũng trong bí mật, dường như không được sạch sẽ như ta nghĩ."

"Việc này sợ có chút là hiểu lầm, Ô An Bang phái là một đại gia tiểu thương, khó tránh khỏi việc bọn tiểu thương ghen ghét, tung tin vịt sinh chuyện." Thượng Quan Hi nhìn Lục Dịch lại cười nói:"Đại nhân lần đầu đến Dương Châu, chớ có tin vào lời của bọn tiểu nhân. Bọn ta đối với triều đình từ trước đến nay vẫn luôn tận tâm, việc gì gây mạo phạm với luật pháp sẽ không gây ra."

"Việc này nếu như không có ai tra, luôn là gió êm sóng lặng." Lục Dịch vẻ mặt ôn hòa đáp lại, tựa hồ nhớ tới một chuyện:"Đúng rồi có món đồ vật ta muốn đưa về cho chủ của nó." Hắn tự lấy trong thắt lưng đai của mình một vật rồi để lên bàn.

Hạt trân châu tròn trịa bóng loáng, phía trên nó còn một sợi chỉ bạc, thấy vật này Thượng Quan Hi cũng không bị gây khó dễ, sắc mặt tuy vẫn còn bình thường, đôi mắt sắt bén nhìn Lục Dịch lập tức đứng dậy.

"Thiếu Bang chủ đích thực công phu không tệ, mặc dù tính khí của hắn hơi nóng nảy một chút. Ngươi cùng hắn từ nhỏ là thanh mai trúc mã, lại cùng một chỗ bái sư học nghệ, một dạ cùng nhau có cảm tình, những việc này ta đều có thể lý giải được." Lục Dịch ung dung thong thả nói:"Bất quá, cho nổ Đề hính án sát sử ti, vẫn là có chút quá giới hạn."

Thượng Quan Hi đôi mắt tối sầm lại, cứng rắn nói:"Đại nhân đang nói việc gì, ta nghe không hiểu?"

"Nếu ngươi nghe không hiểu, không bằng ta tìm Thiếu Bang chủ của các ngươi đến nói chuyện một chút."

Lục Dịch tỏ vẻ không chút nào miễn cưỡng, lập tức đứng dậy hướng ra ngoài

Thượng Quan Hi sống lưng cứng còng, chốc lát sau đó, lấy tay đặt sau vai Lục Dịch, khốn khổ nói:"Đợi đã!"

Sớm nghe được phía sau lưng động tĩnh, Lục Dịch nghiêng người tránh đi, nhanh nhẹn xoay người bắt lấy cổ tay nàng, nhưng bị Thượng Quan Hi lật bàn tay đẩy ra. Trong khoang thuyền nhỏ, hai ngươi lần lượt ra quyền chưởng đan xen lẫn nhau, bởi vì Lục Dịch muốn thử võ công của nàng thâm hậu tới đâu, cũng không dốc hết sức lực mà đánh, một bên dẫn dụ nàng xuất chiêu.

Giao thủ mấy chiêu, Thượng Quan Hi đã biết chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, chỉ sợ rằng không thoát thân được.

"Chiêu này quả nhiên không tồi, đáng tiếc ngươi thân là Đường chủ, quan tâm nhiều việc, chiêu này ngươi luyện vẫn không đủ nhanh." Lục Dịch bất ngờ ra chiêu, tay nàng khuất phục thành công tung quyền ở huyệt thái dương mà đánh tới.

Quyền phong ác liệt, Thượng Quan Hi tránh không kịp, đụng ngã lăn trên bàn, ly trà bình trà ngã lăn xuống đất.

Lục Dịch tay khó khăn lắm mới nắm được thái dương huyệt của nàng, một tay kia đúng lúc trụ trên eo nàng, không cho Thượng Quan Hi té ngã trên mặt đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương