Cẩm Y Chi Hạ
-
Chương 122
Trăng đã lơ lửng nơi lưng chừng trời.
Đồng hồ cát trên vọng gác đã chỉ cận kề giờ Tý.
Ở quân doanh của giặc Oa đóng ở ngoài thành đã bắt đầu rục rích hành động, tuy còn chưa tới sát tường thành, nhưng đã có thể thấy thấp thoáng bóng người tụ tập. Lại một đợt công thành nữa sao? Kim Hạ bất động thanh sắc rút một mũi tên ra khỏi bao tên lắp vào cánh cung; Sầm Thọ yên lặng lắp hoả dược vào súng eptigon; Dương Nhạc cùng Dương Tiêu hợp lực kéo sợi xích to bằng bắp tay thả vào bên trong bồn lửa lớn...
Thích phu nhân đứng trên vọng gác cao, nhìn đại quân Oa đen nghìn nghịt đang tiến đến mỗi lúc mỗi gần tường thành, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết: mặc kệ viện quân có đến kịp hay không, bà ấy đều phải đem toà thành này thủ đến giây phút cuối cùng!
Đang trong thời khắc mọi người đã bày trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, chuẩn bị liều chết một trận cuối cùng thì bỗng trên bầu trời đêm phía sau đại quân địch bùng nổ lên một đoá pháo hoa, màu xanh khổng tước, sáng tỏ đến thấu đáy tim.
Pháo hoa còn chưa tắt, phía trên tường thành đã tràn ngập tiếng reo hò vui sướng.
"Viện quân tới rồi! Tới rồi!"
"Thích tướng quân tới rồi! Thích tướng quân tới rồi! Cuối cùng cũng tới rồi!"
Tân Hà thành còn chưa bị đánh hạ, lại sắp rơi vào thế hai mặt đều thụ địch, giặc Oa không dám tham chiến, đội quân vốn dĩ đang tiến tới tường thành cũng bắt đầu tự động thối lui.
Kim Hạ nhãn lực kém, liên tục giục hỏi Sầm Thọ:"Ngươi nhãn lực tốt, mau nhìn xem xem, có phải Minh quân tới rồi không? Có nhìn thấy lá cờ không?"
Dù sao cũng đang là ban đêm, khoảng cách xa đến mấy chục trượng, Sầm Thọ có căng mắt nhìn cũng vẫn không nhìn rõ, nhưng đã có thể nghe vang vọng tiếng binh khí chạm vào nhau từ chỗ hai quân giáp mặt.
"Chắn chắn là quân Minh! Bọn họ đã giao chiến rồi!" Hắn xác định.
Tựa hồ muốn bá tánh Tân Hà thành biết được bọn họ đã đến, từ chỗ viện quân truyền đến một tiếng kèn thật dài, thanh âm vang vọng đúng là tiếng kèn của quân Thích gia mà dân Tân hà thành thường ngày vẫn thường nghe thấy.
Thời khắc này không riêng gì người trên tường thành mà ngay cả người trong thành đều biết được viện quân đã đến, trong lòng đều thả lỏng ra nhẹ nhõm.
Thích phu nhân tập hợp thân binh trong thành, lệnh cho thủ vệ mở cửa thành, cao giọng nói:"Theo ta ra thành nghênh địch!"
Ở trong thành nhẫn nại suốt hai ngày một đêm cuối cùng cũng có thể nhướng mày thở phào, tất thảy thân binh cao giọng hò hét hưởng ứng, cầm trong tay binh khí, theo Thích phu nhân lao ra khỏi cửa thành, tiến về phía giặc Oa...
Kim Hạ vươn vai xoa nắm đấm, ném bộ cung tên sang một bên, giành lấy một thanh lang tiễn trong tay bá tánh, đi theo đám người phía sau Sầm Thọ Tạ Tiêu, dự tính ra khỏi thành giết giặc, kết quả còn chưa lết ra được khỏi cửa thành đã bị người phía sau nắm cổ áo xách về.
"Thúc, người buông ta ra!" Nàng bất mãn nói.
Cái thúc giáo huấn nàng: "Viện quân cũng đã đến, người ta không mượn đến ngươi, người đừng có chen chân vào. Thứ công phu mèo quào của người chỉ tổ làm trò cười thôi."
"Được được được rồi, ta không đi là được chứ gì, người buông ta ra cái đã!"
Cái thúc bấy giờ mới buông nàng ra:"Tuyết trung tống than (Chuyện cần thiết) thì ta không có cản ngươi, nhưng chuyện thêu hoa lên gấm (chuyện thừa thãi) thì nên thôi đi. Đao thương không có mắt, không cẩn thận là bị chém trúng, đến lúc này rồi người cũng đừng đi theo mà gây thêm phiền phức nữa."
"Dì ta kêu thúc tới hả?" Kim Hạ nhìn xung quanh, không nhìn thấy Thẩm phu nhân:"Dì đâu ạ?"
"Nghe nói viện quân đã tới, nàng bèn trở về, để ta lại trông chừng ngươi." Cái thúc ngáp một cái, than thở:" Cả hai ngày nay đều chưa ngủ được đủ giấc, đi đi đi, mau trở về."
Bên ngoài đang chiến đấu kịch liệt, Kim Hạ đời nào chịu đi, bướng bỉnh đòi ở lại cho bằng được.
*******
Giặc Oa bị giáp công hai đầu, bởi vì trong đêm tối như bưng, cũng không nhìn thấy rõ rốt cục quân Minh có bao nhiêu người, chỉ nghe thấy tiếng quân Minh hò reo, chỉ biết là Thích Kế Quang thật sự đã xuất đại quân hồi viện ứng cứu, nhất thời bi đánh cho tan tành mảnh giáp, chạy toán loạn bốn phía, chỉ lo chạy trốn giữ mạng.
Tới tận nửa đêm về sáng, bọn giặc Oa phí ngoài Tân Hà thành đã bị dẹp sạch sẽ, hoặc giết hoặc bắt sống, quân Minh tóm được hơn một trăm tên giặc Oa.
Tướng chỉ huy quân Minh hồi viện Hồ Thủ Nhân phóng ngựa đến trước mặt Thích phu nhân, xoay người xuống ngựa, hướng nàng cung kính thi lễ"
"Mạt tướng tới muộn, thỉnh phu nhân thứ tội!"
Thích phu nhân đỡ hắn dậy:"Ngươi ắt hẳn cũng đã ngày đêm vội vã đến đây."
Hồ Thủ Nhân đáp:" "Nhận được tin cấp báo giặc Oa hành quân gấp rút về hướng Tân Hà thành, mạt tướng liền lập tức lên đường. Vốn dĩ cũng rất lo lắng không kịp cứu viện nhưng tướng quân đã nói, chỉ cần mạt tướng tập trung lên đường trở về, Tân Hà thành nhất định sẽ không việc gì."
"Tướng quân nói?" Thích phu nhân nhẹ giọng hỏi.
"Thưa vâng! Tướng quân nói, chỉ cần có phu nhân, Tân hà thành nhất định sẽ cầm cự được đến phút cuối cùng."
Thích phu nhân lặng người, sau đó nhanh chóng quay người đi, lấy ống tay áo che khuất khuôn mặt, không muốn người khác thấy mình đang rơi lệ. Suốt hai ngày một đêm trên vai áp lực đè nặng, gánh nặng dày vò tâm can, mãi đến giây phút này, nghe được những lời này của Thích Kế Quang, rốt cục tất cả ức chế cũng được buông bỏ.
Kim Hạ đứng bên cửa thành, nhìn nhóm thân binh đang áp giải tù binh vào thành, nghĩ đến Tân Hà thành rốt cục cũng đã được giải vây, mấy ngày nay nàng cùng đám Tạ Tiêu, Sầm Thọ cuối cùng cũng xem như không uổng hao tâm tổn lực. Nghĩ đến đó, tự đáy lòng nàng cũng cảm thấy hài lòng với bản thân mình thật sự, khoé môi nhếch lên cười đắc ý, cơn buồn ngủ cũng tiện đà ập đến, rốt cuộc đã hai ngày một đêm không chợp mắt, nghĩ nên quay về biệt viện đánh một giấc cái đã.
Lúc xoay người đi, khoé mắt thoáng thấy bóng hình một người một ngựa cầm cương chậm rãi đi vào thành. Bởi vì người đang lơ mơ buồn ngủ, nàng cũng không để ý nữa, đi thẳng về phía trước.
Mới đi được vài bước, thân ảnh mông lung kia tựa hồ vẫn đang chập chờn hiện ra trước mắt, đem lại một cảm giác vô cùng quen thuộc, Kim Hạ bỗng nhiên giật mình, đột nhiên đã ý thức ra được cái gì, vội vã quay người lại, cật lực mở to hai mắt ra nhìn lại....
Là hắn! Quả thật là hắn!
Mặc dù giữa bóng đêm mênh mông cách trở, Kim Hạ vẫn nhận ra Lục Dịch, trong lòng vui mừng khôn xiết, bèn vụt chạy thật nhanh về phía hắn.
Đang lúc hấp tấp chạy, nàng chạy vụt qua đụng vào vai Sầm Thọ, Tạ Tiêu vừa giết giặc trở về mà vẫn không hề để ý. Sầm Thọ vốn nhìn thấy nàng tươi cười rạng rỡ, còn tưởng là chạy đến đón mừng bọn họ, nào ngờ nàng chạy vụt qua không hề đếm xỉa gì đến bọn họ đến nhìn cũng không nhìn thấy một cái, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên bèn quay lại nhìn.
"Nha đầu này, ba chân bốn cẳng chạy đi đâu vậy?" Tạ Tiêu cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Kim Hạ hộc tốc chạy đến trước mặt Lục Dịch, cười khanh khách với hắn:" Ngài quay lại rồi?"
"Ừ"
Lục Dịch khẽ mỉm cười, duỗi tay vén một lọn tóc vương trên má nàng. Dù đã biết được việc giặc Oa còn chưa đánh được vào Tân Hà thành, hắn cũng chỉ yên tâm được phần nào, mãi đến lúc này đây thấy nàng còn nguyên vẹn tốt đẹp đứng ở ngay trước mặt mình hắn mới cảm thấy trong lòng mình rốt cục cũng được nhẹ nhõm bình yên trở lại.
Kim Hạ nhìn hắn, mới vừa rồi còn có điều muốn nói, lại cảm thấy không biết nên nói gì, trong lòng tràn ngập vui sướng, quả thực không biết như thế nào mới được, cũng mặc kệ có ai thấy hay không, nhào đến ôm lấy thắt lưng của hắn, vùi mình vào trong lòng hắn.
Lục Dịch vòng tay ôm chặt lấy nàng, đầu dựa sát vào tóc nàng, khẽ thở dài một hơi thật nhẹ tựa hồ không thể nghe thấy, vừa thoả mãn vừa như có gì phiền muộn.
"Là Lục đại nhân mà?" Tạ Tiêu nheo mắt nhìn, chép miệng có chút hờn ghen nói:" Nha đầu này, trước mặt bao nhiêu người, không thể e dè một chút sao"
Thấy thân ảnh hai người đang quấn quýt lấy nhau, trong đáy lòng Sầm Thọ hiện lên một chút mất mát, thu hồi ánh mắt, vô ý thức lẩm bẩm đếm số đinh tán trên cửa thành.
Xa hơn một chút, Lam Đạo Hành nhìn bóng Lục Dịch bên Kim Hạ, cúi đầu mỉm cười, sau đó thò tay vuốt vuốt bờm ngựa, cưỡi ngựa đi lẫn vào trong màn đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook