“Ở một ngôi làng nọ có một đôi vợ chồng rất yêu thương nhau, bọn họ sinh ra ba đứa bé đáng yêu, một đứa tên là Cường Đạo(nghĩa là trôm cướp), một đứa tên là Thái Dao(con dao làm bếp), người còn lại tên là Phiền Phức, một ngày nọ, Phiền Phức mất tích, Cường Đạo liền dẫn Thái Dao đến sở cảnh sát, nói với cảnh sát: “Xin chào, tôi là Cường Đạo, tôi mang theo Thái Dao đến tìm Phiền Phức...” ha ha~~ có phải rất buồn cười không? Tưởng Niệm nói xong ôm bụng cười lăn lộn.
Nghe vậy, Tô Xích Cảnh chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm gương mặt cười của cô, ý cười nơi khóe miệng cũng ngày càng rõ ràng, không phải vì cô chọc cười, mà là nụ cười hồn nhiên của cô lây nhiễm qua hắn.
Hóa ra thật sự thích một người, chính là vì nụ cười của cô ấy mà cười, vì nổi đau của cô ấy mà đau.
“Không mắc cười sao?” Cười đã rồi, Tưởng Niệm nghiêm mặt nhìn Tô Xích Cảnh đang không có biểu hiện gì, không mắc cười à? Vì sao hắn chỉ nhìn cô cười-miễn cưỡng~ là cô buồn cười?
“Không phải, truyện cười em kể rất buồn cười, tôi rất vui đó.” Tô Xích Cảnh vẫn chăm chú nhìn cô như trước, không hề chớp mắt, sợ bản thân bỏ lỡ mất biểu cảm của cô.
Hóa đây là yêu sâu đậm---
“Buồn cười? Nhưng sao tôi cảm thấy chú vẫn không vui vậy?” Tưởng Niệm nghiên đầu, buồn rầu nhìn hắn.
“Sao tôi có thể không vui chứ? Hôm nay là ngày vui của người bạn tốt nhất tốt nhất của tôi, chuyện đáng chúc mừng như vậy đương nhiên tôi vui vẻ chứ, tôi chỉ đang nghĩ lúc nào thì tôi mới có thể gặp được người con gái làm tôi cảm thấy hạnh phúc, giống như cô gái tốt bụng chân thành của Tuyệt vậy.” trong lời hắn có hàm ý khác.
“Sẽ mà, chú tốt như vậy, sau này nhất định có phúc, nói không chừng, cô gái ấy của chú, đang chờ chú rồi.”Tưởng Niệm nghiêm túc an ủi hắn, cho rằng hắn chỉ có tâm sự cần phát tiết ra.
Tô Xích Cảnh cười chua xót, sẽ không, sẽ không bao giờ nữa, người con gái hắn muốn có và trân trọng, là của người khác rồi.
“Chú, chú biết không? Tôi cảm thấy ở cùng chú rất tốt, cảm thấy rất thoải mái, tựa như ở dưới bầu trời xanh lam, nằm trên bãi cỏ xanh, thật thanh thản.” Tưởng Niệm cũng học theo dáng hắn, tựa vào ghế, cô ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, cạnh ngôi sao sáng nhất sáng nhất kia nhất định là mẹ.
Lời Tưởng Niệm thốt ra từ tận đáy lòng khiến lòng Tô Xích Cảnh ấm áp, cô ấy thật sự cảm thấy như vậy?
Cô ấy thích đứng chung với mình?
“Em...em nói thật sao? Em thích ở chung với tôi?” Tô Xích Cảnh thậm chí có phần không tin, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của cô chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Đương nhiên là thật! Chú nghĩ rằng tôi đùa với chú? Không có gì dỗ chú vui vẻ à? Tôi cũng không biết vì sao, chỉ là cảm giác như vậy, khiến tôi có thể không càn cảnh giác ở chung với chú, khiến tôi có thể nói hết với chú, tôi là không kiềm lòng được tin tưởng chú.” Tưởng Niệm vẫn nhìn bầu trời như trức, thành tâm thành ý khe khẽ nói.
Thật ra chỉ cần cô hơi quay đầu, có thể phát hiện ra đáy mắt Tô Xích Cảnh tản ra tình yêu say dắm rõ ràng.
Có đôi khi chỉ cần bạn dừng lại một chút, quay đầu nhìn bên cạnh, bạn sẽ phát hiện, thật ra thứ tốt nhât, đáng giá nhất mà bạn có được đang ở ngay bên cạnh bạn, bạn luôn vì loại tình cảm hảo huyền mà buông tha chạy theo giấc mơ lại không chú ý.
“Tưởng Niệm, thật ra tôi...” thích em, nghe lời nói ấm áp của cô, Tô Xích Cảnh đột nhiên muốn nói với cô, suy nghĩ thật sự nhất trong lòng hắn, nhưng nếu cô ấy biết mình thích...cô ấy, có phải cô ấy sẽ cách xa mình hơn không?
Do dự một chút, Tô Xích Cảnh vẫn không nói miệng, vô lực nhắm mắt, hắn không thể mạo hiểm như vậy, bây giờ cô ấy hạnh phúc, mình có thể nói thế nào chứ?
Hay cứ giữ lại bí mật này, bởi vì nó ngọt ngào.
“Chú? Tôi cảm thấy đêm nay chú trở nên rất lạ.” Tưởng Niệm cau mũ, tuy dáng ve3vo6 cùng hoạt bát, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Sao, có gì lạ? Hay là cao lớn anh tuấn, phong lưu tiêu sái hơn à.” Tô Xích Cảnh thở nhẹ ra một hơi, cố tình thoải mái nói.
Tưởng Niệm bĩu môi, cô cũng không ra được, dù sao cô chỉ cảm thấy hắn khác bình thường, buồn bã như thế.
Hai người cũng không nói nữa, cứ lẳng lặng ngồi như vậy, nhìn từng điểm sáng trên trời, hiện tại tất cả đều bình tĩnh, tốt đẹp như vậy, giống như chuyện cứ thế trở thành kết cục đã định rồi.
Tưởng Niệm không chống đỡ được cơn buồn ngủ nghiên đầu, tựa vào trên vai Tô Xích Cảnh thiếp đi, nhắm đôi mắt như nước nhắm lại, lông mi dày dài nhỏ phủ bên trên, gương mặt trắng nõn đơn thuần, môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn qua thật câu hồn, một vài sợi tóc đen rớt trên mũi, theo hơi thở ra mà dao động có tiết tấu, Tô Xích Cảnh đưa tay, dùng ngón tay thật nhàng nhẹ vén những sợi tóc đến sau tai cô, lúc chạm đến da thịt trơn trụi, lòng, nhẹ nhàng run lên.
Nhìn dáng vẻ cô ngủ say, Tô Xích Cảnh cười thật dịu dàng, ngón tay lại vô cùng lưu luyến di chuyển vòng quanh trên gương mặt cô, vẻ thâm tình say lòng người tràn ngập trong con ngươi
Sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho cô!
Xa xa, một đôi con ngươi xinh đẹp tức giận nhìn tất cả, nhưng trong nháy mắt, đôi con ngươi liền tản ra ánh sáng khó nắm bắt, cuối cùng, theo đó bóng đêm cũng dần dần đi xa.
Đồ con hoang, tôi nhất định sẽ không để cho cô tốt hơn, nhiều đàn ông thích cô thế sao? Vậy tôi sẽ dần dần hủy hoại tất cả!
Đêm dần lạnh, Tưởng Niệm vẫn còn ngủ say, mà Tô Xích Cảnh có lòng muốn giữ lại khoảnh khắc một mình ở bên cô, muốn để cô dựa vào lòng hắn. Vì hắn cho rằng sợ là không còn cơ hội kề bên cô như vậy nữa.
Cho nên, thấy cô ngủ, hắn không đánh thức cô, cũng không mang cô đi vào.
Tưởng Niệm càng cảm thấy lạnh, thật tự nhiên khẽ động ở trên vai Tô Xích Cảnh, cảm thấy hơi lạnh, nhưng giống như cô biết có người sưởi ấm bên cạnh, nên thân thể cô cũng càng lúc càng dựa vào người Tô Xích Cảnh, dần dần chui vào lòng hắn, cả người Tô Xích Cảnh cứng đờ, nhìn vẻ mặt cô ngủ say thật đẹp, gáy nóng lên, chậm rãi cúi đầu, hôn thật nhanh lên cánh môi mềm mại, sau đó vội vàng rời khỏi cánh môi anh đào, tim đập thình thịch, mặt đỏ chưa từng thấy.
Thấy cô khẽ nhíu mày, trong lòng Tô Xích Cảnh nổi lên cảm giác tội lỗi nặng nề.
Sao hắn có thể như thế? Thừa nước đục thả câu như vậy, hắn coi mình là gì? Coi cô là gì?
Dưới đáy lòng hung hăng khinh bỉ chính mình, hắn biết không thể cứ để Tưởng Niệm dựa vào lòng hắn như vậy, đầu cô còn thường xuyên dụi dụi vào ngực hắn, điều này đối với một người đàn ông bình thường, chính là quyến rũ chết người, ngượng ngùng chớp đôi mắt anh đào mê người, vẻ mặt có chút khẩn trương, giọng khàn: “Tưởng Niệm? Tưởng Niệm? Tỉnh dậy?”
Mộng dep bị phá, Tưởng Niệm càng nhíu chặt mày, mở nửa mắt, lười biếng nhìn gương mặt Tô Xích Cảnh càng lúc càng rõ ràng, chính mình còn nằm trong ngực hắn ta, chán nản ngồi thẳng người dậy, ấp úng: “Tôi...tôi...cái đó...thật ngại..”
Tô Xích Cảnh thấy trong ngực trống rỗng, giống như đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, buồn rầu, đau đau: “Không có gì, em mau vào đi, bên ngoài lạnh coi chừng bị cảm, không biết chăm sóc bản thân như vậy, làm sao cho người ta yên tâm đây? Sau này phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết chưa?”
Tưởng Niệm mím môi, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn dịu dàng nhỏ nhẹ căn dặn, hắn luôn đối tốt với cô như vậy.
“Sao thế? Sao khóc? Tôi...tôi nói gì sai....sao?” Tô Xích Cảnh thấy cô một giọt lại một giọt nước mắt rơi xuống, nhất thời hoảng hốt thay cô lau nước mắt, nhưng sao lại thế? Hình như càng lúc càng nhìu.
Nhìn dáng vẻ hắn tự trách, Tưởng Niệm càng khó chọi, dần dần khóc lên tiến, cô nhào vào lòng Tô Xích Cảnh: “Chú! Vì sao chú luôn đối xử tốt với tôi vậy? Chú có biết tôi sắp hạnh phúc đến chết không, chú, tôi thích chú, rất yêu thích chú.”
đúng vậy! Cô thích hắn, thích hắn như người thân bạn bè.
Bởi vì hắn cho mình ấm áp vô điều kiện.
“Chỉ cần em hạnh phúc, tôi sẽ hạnh phúc, sau này dù tôi ở đâu, trên trời hay dưới đất, chỉ cần để tôi biết em không hạnh phúc, tôi nhất định không tha cho Tuyệt, càng không tha thứ cho em, biết chưa?” Tô Xích Cảnh nâng mặt cô, nhìn cô thật dịu dàng, nhỏ giọng nói.
Thứ duy nhất tôi có thể cho em, thứ duy nhất không gây phiền phức cho em đó là lời chúc phúc chân thành nhất, tôi yêu em, Tưởng Niệm!
Tô Xích Cảnh tham lam nhìn ngắm tỉ mỉ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, giống như hắn sắp sửa xa rời cô mãi mãi, cho nên lúc hắn đang còn sống, thầm nghĩ ghi tạc nét mặt của cô thật sâu trong đầu, dù sau này trở thành một đám mây, một cơn gió, hắn vẫn sẽ không quên!
“Chú, Trên trời dưới đất gì? Vì sao nói lời không tốt như vậy chứ? Tôi sẽ hạnh phúc, chúng ta đều sẽ hạnh phúc, trước giờ hành phúc luôn thuộc về người tốt, chú là người tốt, lúc tôi đau lòng thất vọng đã sưởi ấm tôi, chú nói với tôi đi, chú cũng sẽ hạnh phúc đúng không?” Tưởng Niệm khóc không thành tiếng níu chặt tay áo của hắn, trong lòng không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ, vì sao lời của hắn khiến cô sợ hãi như vậy, giống như...giống như.....bọn họ sắp 'sinh ly tử biệt'!
Bốn chử khiến người ta sợ hãi biết bao, cô không muốn, cô cũng không muốn để bốn chữ này xuất hiện trong thế giới của cô, không muốn. Ai cũng không bỏ cô, ai cũng không!
“Được được, không nói, chúng ta đều phải hạnh phúc, chúng ta sẽ hạnh phúc, chúng ta đều là người tốt.” Tô Xích Cảnh nhanh chóng ôm lấy cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, cảm thấy cô vì lo cho hắn mà cả người có chút run rẩy, hắn vô cùng thõa mãn.
“Ôm—đã chưa?” một tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên, xung quanh đột nhiên nổi gió 'vù vù'.
Hai người đều giật mình, vội tách ra, đứng lại nhìn chằm chàm vào vẻ mặt lạnh lùng của người đến----Diêm Thương Tuyệt.
Hắn đến từ lúc nào?
“Anh?” Lông mi dài dài của Tưởng Niệm nhẹ nhàng phe phẩy, bất an gọi khẽ một tiếng, có phải hắn hiểu lầm rồi không?
“Còn gọi anh?” Diêm Thương Tuyệt gỡ vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng vừa rồi xuống, thay vào đó là vẻ yêu chiều, đi vài bước đến trước mặt Tưởng Niệm cười dịu dàng, nhẹ nhàng giúp cô sửa lại tóc.
Tưởng Niệm cười ngượng ngùng, khóe môi chậm rãi nâng lên, khẽ gọi: “Tuyệt.”
Tô Xích Cảnh thấy dáng vẻ hai người ân ái, trong lòng có loại cảm xúc không nói lên được, hắn vui vì cô có thể hạnh phúc, nhưng lại đau khổ vì mình không phải người mang lại hạnh phúc cho cô.
“Cảnh, sao ở ngoài? Trợ lý Tổng Thống Ireland vừa mới nhắc anh với tôi, không khó nhìn ra cô ấy có ý với anh, anh thì sao? Cảm thấy thế nào?” Diêm Thương Tuyệt ôm lấy Tưởng Niệm, nhìn vẻ đau lòng của Tô Xích Cảnh.
Nghe vậy, Tô Xích Cảnh chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm gương mặt cười của cô, ý cười nơi khóe miệng cũng ngày càng rõ ràng, không phải vì cô chọc cười, mà là nụ cười hồn nhiên của cô lây nhiễm qua hắn.
Hóa ra thật sự thích một người, chính là vì nụ cười của cô ấy mà cười, vì nổi đau của cô ấy mà đau.
“Không mắc cười sao?” Cười đã rồi, Tưởng Niệm nghiêm mặt nhìn Tô Xích Cảnh đang không có biểu hiện gì, không mắc cười à? Vì sao hắn chỉ nhìn cô cười-miễn cưỡng~ là cô buồn cười?
“Không phải, truyện cười em kể rất buồn cười, tôi rất vui đó.” Tô Xích Cảnh vẫn chăm chú nhìn cô như trước, không hề chớp mắt, sợ bản thân bỏ lỡ mất biểu cảm của cô.
Hóa đây là yêu sâu đậm---
“Buồn cười? Nhưng sao tôi cảm thấy chú vẫn không vui vậy?” Tưởng Niệm nghiên đầu, buồn rầu nhìn hắn.
“Sao tôi có thể không vui chứ? Hôm nay là ngày vui của người bạn tốt nhất tốt nhất của tôi, chuyện đáng chúc mừng như vậy đương nhiên tôi vui vẻ chứ, tôi chỉ đang nghĩ lúc nào thì tôi mới có thể gặp được người con gái làm tôi cảm thấy hạnh phúc, giống như cô gái tốt bụng chân thành của Tuyệt vậy.” trong lời hắn có hàm ý khác.
“Sẽ mà, chú tốt như vậy, sau này nhất định có phúc, nói không chừng, cô gái ấy của chú, đang chờ chú rồi.”Tưởng Niệm nghiêm túc an ủi hắn, cho rằng hắn chỉ có tâm sự cần phát tiết ra.
Tô Xích Cảnh cười chua xót, sẽ không, sẽ không bao giờ nữa, người con gái hắn muốn có và trân trọng, là của người khác rồi.
“Chú, chú biết không? Tôi cảm thấy ở cùng chú rất tốt, cảm thấy rất thoải mái, tựa như ở dưới bầu trời xanh lam, nằm trên bãi cỏ xanh, thật thanh thản.” Tưởng Niệm cũng học theo dáng hắn, tựa vào ghế, cô ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, cạnh ngôi sao sáng nhất sáng nhất kia nhất định là mẹ.
Lời Tưởng Niệm thốt ra từ tận đáy lòng khiến lòng Tô Xích Cảnh ấm áp, cô ấy thật sự cảm thấy như vậy?
Cô ấy thích đứng chung với mình?
“Em...em nói thật sao? Em thích ở chung với tôi?” Tô Xích Cảnh thậm chí có phần không tin, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của cô chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Đương nhiên là thật! Chú nghĩ rằng tôi đùa với chú? Không có gì dỗ chú vui vẻ à? Tôi cũng không biết vì sao, chỉ là cảm giác như vậy, khiến tôi có thể không càn cảnh giác ở chung với chú, khiến tôi có thể nói hết với chú, tôi là không kiềm lòng được tin tưởng chú.” Tưởng Niệm vẫn nhìn bầu trời như trức, thành tâm thành ý khe khẽ nói.
Thật ra chỉ cần cô hơi quay đầu, có thể phát hiện ra đáy mắt Tô Xích Cảnh tản ra tình yêu say dắm rõ ràng.
Có đôi khi chỉ cần bạn dừng lại một chút, quay đầu nhìn bên cạnh, bạn sẽ phát hiện, thật ra thứ tốt nhât, đáng giá nhất mà bạn có được đang ở ngay bên cạnh bạn, bạn luôn vì loại tình cảm hảo huyền mà buông tha chạy theo giấc mơ lại không chú ý.
“Tưởng Niệm, thật ra tôi...” thích em, nghe lời nói ấm áp của cô, Tô Xích Cảnh đột nhiên muốn nói với cô, suy nghĩ thật sự nhất trong lòng hắn, nhưng nếu cô ấy biết mình thích...cô ấy, có phải cô ấy sẽ cách xa mình hơn không?
Do dự một chút, Tô Xích Cảnh vẫn không nói miệng, vô lực nhắm mắt, hắn không thể mạo hiểm như vậy, bây giờ cô ấy hạnh phúc, mình có thể nói thế nào chứ?
Hay cứ giữ lại bí mật này, bởi vì nó ngọt ngào.
“Chú? Tôi cảm thấy đêm nay chú trở nên rất lạ.” Tưởng Niệm cau mũ, tuy dáng ve3vo6 cùng hoạt bát, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Sao, có gì lạ? Hay là cao lớn anh tuấn, phong lưu tiêu sái hơn à.” Tô Xích Cảnh thở nhẹ ra một hơi, cố tình thoải mái nói.
Tưởng Niệm bĩu môi, cô cũng không ra được, dù sao cô chỉ cảm thấy hắn khác bình thường, buồn bã như thế.
Hai người cũng không nói nữa, cứ lẳng lặng ngồi như vậy, nhìn từng điểm sáng trên trời, hiện tại tất cả đều bình tĩnh, tốt đẹp như vậy, giống như chuyện cứ thế trở thành kết cục đã định rồi.
Tưởng Niệm không chống đỡ được cơn buồn ngủ nghiên đầu, tựa vào trên vai Tô Xích Cảnh thiếp đi, nhắm đôi mắt như nước nhắm lại, lông mi dày dài nhỏ phủ bên trên, gương mặt trắng nõn đơn thuần, môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn qua thật câu hồn, một vài sợi tóc đen rớt trên mũi, theo hơi thở ra mà dao động có tiết tấu, Tô Xích Cảnh đưa tay, dùng ngón tay thật nhàng nhẹ vén những sợi tóc đến sau tai cô, lúc chạm đến da thịt trơn trụi, lòng, nhẹ nhàng run lên.
Nhìn dáng vẻ cô ngủ say, Tô Xích Cảnh cười thật dịu dàng, ngón tay lại vô cùng lưu luyến di chuyển vòng quanh trên gương mặt cô, vẻ thâm tình say lòng người tràn ngập trong con ngươi
Sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho cô!
Xa xa, một đôi con ngươi xinh đẹp tức giận nhìn tất cả, nhưng trong nháy mắt, đôi con ngươi liền tản ra ánh sáng khó nắm bắt, cuối cùng, theo đó bóng đêm cũng dần dần đi xa.
Đồ con hoang, tôi nhất định sẽ không để cho cô tốt hơn, nhiều đàn ông thích cô thế sao? Vậy tôi sẽ dần dần hủy hoại tất cả!
Đêm dần lạnh, Tưởng Niệm vẫn còn ngủ say, mà Tô Xích Cảnh có lòng muốn giữ lại khoảnh khắc một mình ở bên cô, muốn để cô dựa vào lòng hắn. Vì hắn cho rằng sợ là không còn cơ hội kề bên cô như vậy nữa.
Cho nên, thấy cô ngủ, hắn không đánh thức cô, cũng không mang cô đi vào.
Tưởng Niệm càng cảm thấy lạnh, thật tự nhiên khẽ động ở trên vai Tô Xích Cảnh, cảm thấy hơi lạnh, nhưng giống như cô biết có người sưởi ấm bên cạnh, nên thân thể cô cũng càng lúc càng dựa vào người Tô Xích Cảnh, dần dần chui vào lòng hắn, cả người Tô Xích Cảnh cứng đờ, nhìn vẻ mặt cô ngủ say thật đẹp, gáy nóng lên, chậm rãi cúi đầu, hôn thật nhanh lên cánh môi mềm mại, sau đó vội vàng rời khỏi cánh môi anh đào, tim đập thình thịch, mặt đỏ chưa từng thấy.
Thấy cô khẽ nhíu mày, trong lòng Tô Xích Cảnh nổi lên cảm giác tội lỗi nặng nề.
Sao hắn có thể như thế? Thừa nước đục thả câu như vậy, hắn coi mình là gì? Coi cô là gì?
Dưới đáy lòng hung hăng khinh bỉ chính mình, hắn biết không thể cứ để Tưởng Niệm dựa vào lòng hắn như vậy, đầu cô còn thường xuyên dụi dụi vào ngực hắn, điều này đối với một người đàn ông bình thường, chính là quyến rũ chết người, ngượng ngùng chớp đôi mắt anh đào mê người, vẻ mặt có chút khẩn trương, giọng khàn: “Tưởng Niệm? Tưởng Niệm? Tỉnh dậy?”
Mộng dep bị phá, Tưởng Niệm càng nhíu chặt mày, mở nửa mắt, lười biếng nhìn gương mặt Tô Xích Cảnh càng lúc càng rõ ràng, chính mình còn nằm trong ngực hắn ta, chán nản ngồi thẳng người dậy, ấp úng: “Tôi...tôi...cái đó...thật ngại..”
Tô Xích Cảnh thấy trong ngực trống rỗng, giống như đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, buồn rầu, đau đau: “Không có gì, em mau vào đi, bên ngoài lạnh coi chừng bị cảm, không biết chăm sóc bản thân như vậy, làm sao cho người ta yên tâm đây? Sau này phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết chưa?”
Tưởng Niệm mím môi, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn dịu dàng nhỏ nhẹ căn dặn, hắn luôn đối tốt với cô như vậy.
“Sao thế? Sao khóc? Tôi...tôi nói gì sai....sao?” Tô Xích Cảnh thấy cô một giọt lại một giọt nước mắt rơi xuống, nhất thời hoảng hốt thay cô lau nước mắt, nhưng sao lại thế? Hình như càng lúc càng nhìu.
Nhìn dáng vẻ hắn tự trách, Tưởng Niệm càng khó chọi, dần dần khóc lên tiến, cô nhào vào lòng Tô Xích Cảnh: “Chú! Vì sao chú luôn đối xử tốt với tôi vậy? Chú có biết tôi sắp hạnh phúc đến chết không, chú, tôi thích chú, rất yêu thích chú.”
đúng vậy! Cô thích hắn, thích hắn như người thân bạn bè.
Bởi vì hắn cho mình ấm áp vô điều kiện.
“Chỉ cần em hạnh phúc, tôi sẽ hạnh phúc, sau này dù tôi ở đâu, trên trời hay dưới đất, chỉ cần để tôi biết em không hạnh phúc, tôi nhất định không tha cho Tuyệt, càng không tha thứ cho em, biết chưa?” Tô Xích Cảnh nâng mặt cô, nhìn cô thật dịu dàng, nhỏ giọng nói.
Thứ duy nhất tôi có thể cho em, thứ duy nhất không gây phiền phức cho em đó là lời chúc phúc chân thành nhất, tôi yêu em, Tưởng Niệm!
Tô Xích Cảnh tham lam nhìn ngắm tỉ mỉ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, giống như hắn sắp sửa xa rời cô mãi mãi, cho nên lúc hắn đang còn sống, thầm nghĩ ghi tạc nét mặt của cô thật sâu trong đầu, dù sau này trở thành một đám mây, một cơn gió, hắn vẫn sẽ không quên!
“Chú, Trên trời dưới đất gì? Vì sao nói lời không tốt như vậy chứ? Tôi sẽ hạnh phúc, chúng ta đều sẽ hạnh phúc, trước giờ hành phúc luôn thuộc về người tốt, chú là người tốt, lúc tôi đau lòng thất vọng đã sưởi ấm tôi, chú nói với tôi đi, chú cũng sẽ hạnh phúc đúng không?” Tưởng Niệm khóc không thành tiếng níu chặt tay áo của hắn, trong lòng không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ, vì sao lời của hắn khiến cô sợ hãi như vậy, giống như...giống như.....bọn họ sắp 'sinh ly tử biệt'!
Bốn chử khiến người ta sợ hãi biết bao, cô không muốn, cô cũng không muốn để bốn chữ này xuất hiện trong thế giới của cô, không muốn. Ai cũng không bỏ cô, ai cũng không!
“Được được, không nói, chúng ta đều phải hạnh phúc, chúng ta sẽ hạnh phúc, chúng ta đều là người tốt.” Tô Xích Cảnh nhanh chóng ôm lấy cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, cảm thấy cô vì lo cho hắn mà cả người có chút run rẩy, hắn vô cùng thõa mãn.
“Ôm—đã chưa?” một tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên, xung quanh đột nhiên nổi gió 'vù vù'.
Hai người đều giật mình, vội tách ra, đứng lại nhìn chằm chàm vào vẻ mặt lạnh lùng của người đến----Diêm Thương Tuyệt.
Hắn đến từ lúc nào?
“Anh?” Lông mi dài dài của Tưởng Niệm nhẹ nhàng phe phẩy, bất an gọi khẽ một tiếng, có phải hắn hiểu lầm rồi không?
“Còn gọi anh?” Diêm Thương Tuyệt gỡ vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng vừa rồi xuống, thay vào đó là vẻ yêu chiều, đi vài bước đến trước mặt Tưởng Niệm cười dịu dàng, nhẹ nhàng giúp cô sửa lại tóc.
Tưởng Niệm cười ngượng ngùng, khóe môi chậm rãi nâng lên, khẽ gọi: “Tuyệt.”
Tô Xích Cảnh thấy dáng vẻ hai người ân ái, trong lòng có loại cảm xúc không nói lên được, hắn vui vì cô có thể hạnh phúc, nhưng lại đau khổ vì mình không phải người mang lại hạnh phúc cho cô.
“Cảnh, sao ở ngoài? Trợ lý Tổng Thống Ireland vừa mới nhắc anh với tôi, không khó nhìn ra cô ấy có ý với anh, anh thì sao? Cảm thấy thế nào?” Diêm Thương Tuyệt ôm lấy Tưởng Niệm, nhìn vẻ đau lòng của Tô Xích Cảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook