Tưởng Niệm bị Diêm Thương Tuyệt cưỡng ép ôm vào phòng tắm, tiếp theo thật ngang ngược tắm cho cả người cô, nhưng chỉ đơn giản là tắm thôi, không làm gì khác, điều này làm Tưởng Niệm có chút kinh ngạc.
Sau khi tắm xong còn dịu dàng thay cô lau-nước-trên người, mỗi động tác đều thâm tình đến cực điểm.
Tưởng Niệm sợ hắn thú tính bộc phát, nên cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể đỏ mặt để hắn làm như mong muốn.
Hắn nói tối nay là một đêm đặc biệt, sự tốt đẹp của cô, tối nay hắn sẽ nhấm nháp.
Hắn nói tối nay hắn muốn mở tiệc, cô sẽ là nữ chính đẹp nhất.
Hắn nói tối nay sẽ để cho tất cả mọi người biết, cuộc sống sau này của cô là thuộc về hắn, là phải trải qua cùng hắn.
Hắn nói hắn sẽ vì cô tạo nên một thiên-đường.
Hắn nói…
Hắn nói nhiều lắm, mỗi một câu đều mang theo ma lực, làm say lòng người.
Hiển nhiên cô đã mê mang, lúc này cô cần nhất là sự ấm áp, hắn cho!
“Sao vậy? đang nghĩ gì?” Diêm Thương Tuyệt mặc bộ pyjamas(đồ ngủ, đồ ở nhà) màu trắng, mặt mỉm cười nhìn Tưởng Niệm đang đứng trước mặt.
Gương mặt anh tuấn hoàn mỹ giờ phút này không còn vẻ nghiêm túc lạnh lùng của ngày xưa, thay vào đó là vẻ dịu dàng khiêm tốn.
Tưởng Niệm lắc đầu cười ngọt ngào: “Không có gì.”
Vừa tắm xong Tưởng Niệm mặc chiếc áo váy pyjamas hồng nhạt , tóc xỏa trên vai, đã được sấy khô, hai mắt chan chứa tình cảm nhìn Diêm Thương Tuyệt.
Hắn thật thân mật vì cô chuẩn bị ba tủ quần áo lớn đầy đồ, đủ loại kiểu đáng, mỗi bộ quần áo đều có rất nhiều màu sắc, hồng, trắng, xanh, tím, vàng…
Hơn nữa đều là size của cô.
Trong lòng lại bị cảm động.
Diêm Thương Tuyệt không hỏi tiếp, dắt bàn tay be bé mềm mại không xương của cô: “Chúng ta xuống ăn chút gì đi, buổi tối có lẽ sẽ đói rất lâu.
Nắm chặt tay hắn, Tưởng Niệm cảm động cười: “Anh, cảm ơn anh.”
Chân thành cảm tạ hắn, cảm ơn hắn giúp cô điều tra chủ mưu hại mẹ, cảm ơn hắn lại lần nữa sưởi ấm cô, cảm ơn hắn, không còn hận cô.
Diêm Thương Tuyệt khẽ kéo vai ôm cô vào lòng, tham lam hít lấy hương thơm này, híp mắt: “Tôi không cần em cảm ơn, tôi muốn tình yêu của em.”
Tưởng Niệm ngước mắt, thấy Diêm Thương Tuyệt nghiêm túc, trong lòng có chút áy này.
Nhưng cô không quên được An Nguyệt Lê.
Anh đối xử tốt với cô như vậy, nếu cô nghĩ đến người đàn ông khác, là rất không công bằng với hắn?
“Được.” do dự nửa ngày, Tưởng Niệm ôm lấy eo hắn, tiện đó tiến vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
Diêm Thương Tuyệt thật hài lòng với câu trả lời của cô, tuy có chút do dự, nhưng còn tốt, cô không keo kiệt cho.
Diêm Thương Tuyệt ôm eo Tưởng Niệm đi ra cửa, lại khôi phục hơi thở rét lạnh lúc xưa.
“Em không thích phòng này.” Tưởng Niệm đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn căn phòng tuy rằng xa hoa nhưng lại cảm thấy rất lạnh lẽo, hơn nữa sàn còn màu xanh nước, cảm thấy bọn họ như đang bước trên nước, có chút quỷ dị.
Không biết người có thích hay không, dù sao cô cũng cảm thấy như thế.
Diêm Thương Tuyệt cau màu nhìn hết thảy căn phòng này, căn phòng đặc biệt như vậy, cô ấy không thích?
“Ừm, đợi em tự chọn một căn em thích, tôi sẽ sai người thay trang trí lại, nếu còn không được thì đổi cả phòng.” Diêm Thương Tuyệt hơi cúi người, giọng rất dịu dàng.
Hắn không thiếu gì, chính là tiền có xài bao nhiêu cũng không hết.
Lời hắn khiến Tưởng Niệm cảm động, thật ra là cô nói một câu không đầu không đuôi, không ngờ hắn sẽ lo cho cô như vậy. trước kia An Nguyệt Lê cũng vậy.
Tâm thần mà!
Chẳng phải nói đặt ở đáy lòng là được rồi sao? Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa!
Nghĩ như vậy sẽ thật có lỗi với anh!
“Đừng quá cảm động, ở với tôi tốt, không tốt đều sẽ xảy ra, em phải tệp quen với ‘bất ngờ’.” Diêm Thương Tuyệt lộ ra hàm răng trắng, nụ cười không hề sắc sảo.
Điều đó và hắn ngày thường tựa như hai người.
Tưởng Niệm không nói nữa, chỉ là càng nắm chặt tay hắn, còn chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn theo hắn.
“Đi thôi.” Nắm tay cô, cười ấm áp.
Ra cửa phòng, Tưởng Niệm có chút sợ….đây là biệt thự đã đến lần trước!
Cô ngạc nhiên hoàn toàn không biết mình ở nơi nào, vì cô tin tưởng hắn.
Nói vậy, căn phòng ‘y chang không khác’ kia cũng ở đây?
Lòng, bắt đầu lạnh.
Níu chặt làn váy bên người, nhất thời ngừng thở, giật mình mở to hai mắt, thím Doãn đó sao?!
“Thiếu gia.” Vừa vặn, chợt nghe giọng đạm mạc của thím Doãn.
Tưởng Niệm ngẩn ra, thực sự ở đây!
Làm sao bây giờ? Cô lại sợ!
“Ừ.” Giọng Diêm Thương Tuyệt đáp, lại hoàn toàn lơ vẻ không thoải mái của Tưởng Niệm, quay đầu nói với thím Doãn: “Sau này Tưởng Niệm chính là thiếu phu nhân của Diêm gia, cô ấy sẽ ở đây, bà nên chuẩn bị nhiều điểm tâm.”
“Vâng, thiếu gia.” Thím Doãn cười nhợt nhạt, liền bước nhanh đến trước mặt Tưởng Niệm, cung kính cúi đầu khom lưng: “Chào thiếu phu nhân, tôi nhất định sẽ tận tâm chăm sóc thiếu phu nhân.”
Lúc Tưởng Niệm nhìn thấy thím Doãn chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, nhớ đến tình cảnh mười năm trước bà cầm dao đuổi theo cô khắp phòng, nhớ đến lần trước đến đây, lúc bà cố ý dẫn cô đến căn phòng kia, sáng vẻ âm trầm.
Cô sợ!
Không khỏi lùi về sau một chút, trốn ở sau lưng Diêm Thương Tuyệt, tay nhỏ bé túm lấy ống tay áo của hắn, gương mặt căng thẳng lại vẫn ‘phấn điêu ngọc trác’ như trước.
“Sao vậy?” Diêm Thương Tuyệt biết còn cố hỏi vuốt bàn tay nhỏ của cô, nhỏ giọng hỏi, như là an ủi.
Tưởng Niểm đưa mắt nhìn thím Doãn liền lắc đầu không nói gì.
“Chúng ta xuống ăn cơm.” Diêm Thương Tuyệt buông tay cô, mạnh mẽ ôm lấy eo cô, để cô tiến sát mình từng bước xuống lầu.
Lại về nơi này, lần trước mình còn nói không muốn bước vào đây nữa, không ngờ….
Cô không thích nơi này, bởi vì cô sợ, không biết vì sao, trong lòng cô cực kì bài xích căn biệt thự này, nhưng mà không thể nói với anh, hắn đã đối xử với cô tốt lắm rồi, không muốn hắn lại lo lắng cho cô.
Đến phòng ăn dưới lầu, nhìn cáchbày trí và đồ gia dụng phi phàm, thậm chí những chỗ rất nhỏ cũng đều tao nhã lịch sự, cảm giác tự ti trong Tưởng Niệm nảy sinh, thật ra ngược lại cô hướng đến chốn nhà gỗ nhỏ giữa rừng núi, gần gũi cùng thiên nhiên to lớn như vậy không có gì lo lắng, thoải mái tự do, đâu đâu cũng nghe tiếng chim hót, đâu đâu cũng ngửi được hương hoa, hết thảy đều giản dị.
Thật tốt!
Nơi này tuy tốt, cũng không phải là cô muốn.
Hoàn hồn, cô đã được Diêm Thương Tuyệt kéo đến bàn ăn, Diêm Thương Tuyệt thật lịch sự thay cô kéo ghế ra, tiếp đó sửa sang lại khăn ăn mới ngồi xuống đối diện cô: “An cơm đi.”
Tưởng Niệm chậm rãi nhấp môi một chút mới lấy đồ ăn, nhìn bữa sáng dinh dưỡng ngon miệng lại phối hợp đẹp mắt trên bàn, Tưởng Niệm chút khẩu vị cũng không có, cô không thích ăn sáng kiêu Tây Âu.
Cầm nĩa nhàm chán ghim bánh mì nướng và trứng ốp-la cùng một miếng thịt xông khói, cô quen ăn cháo buổi sáng nên không có chút khẩu vị nào.
Thật ra chú An nấu cháo gà rất ngon.
Buông nĩa, cầm ly trà chanh bên cạnh uống một ngụm, lại nhẹ nhàng buông xuống, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Diêm Thương Tuyệt cách xa 3 mét đối diện.
Hắn vừa uống cà phê, vừa xem tạp chí giải trí.
Tạp chí giải trí?!
Hắn thích xem cái này?
Thương nhân không phải xem báo kinh tế và tài chính gì đó sao?
Tưởng Niệm có chút khó hiểu, hai tay đặt lên bàn rồi chống má nhìn bộ dạng soái khí của hắn.
Hắn mặc bộ pyjamas(đồ ở nhà, đồ ngủ) màu trắng, cổ chữ V làm lộ ra một vùng da màu lúa mạch săn chắc, tay áo cuốn lên đến khuỷu tay, nước trên tóc còn chưa khô, hơi hơi rủ xuống, còn vài giọt nước nhỏ, vài sợi rủ trước trán, nhìn qua mê hoặc chết người.
Lúc nào hắn cũng không cho phép người ta xem nhẹ!
Tưởng Niệm cứ như vậy ngây ngốc nhìn, hoàn toàn không phát hiện nhóm nữ giúp việc bên cạnh đang cười ra tiếng.
Diêm Thương Tuyệt đang xem báo khẽ nhíu màu lạnh mặt ngước nhìn mấy osin đang cười nhạo, một tia bén nhọn khiến hiện trường yên tĩnh lại, lại xoay đầu nhìn bộ dạng háo sắc của Tưởng Niệm, trong lòng ấm áp.
“Ách..” không dự đoán được hắn cũng sẽ thật rãnh rỗi nhìn mình, Tưởng Niệm lập tức hoảng loạn, mất tự nhiên lên tiếng: “Em….làm phiền anh sao?”
Diêm Thương Tuyệt buông tờ tạp chí, hai tay đan lại đặt trên bụng, nhẹ nhàng châm biếm: “Ừ.”
ừ? Là ý gì?
Tưởng Niệm trề môi, vắt óc nghĩ nghĩ: “Thật sự làm phiền anh sao? Vậy anh ăn đi, em không, em không làm phiền là được.”
“Nhưng bây giờ tôi muốn ăn một thứ khác.” Diêm Thương Tuyệt đẩy bộ đồ ăn trước mặt ra, chống tay lên bàn, hai con ngươi phát ra tia sáng khác thường, làm cả người hắn nhìn qua giống như một vị thần khó đoán.
Khí chất vương giả bẩm sinh này làm người ta có thói quen ngước nhìn.
“Gì vậy?” Tưởng Niệm không biết gì duỗi cổ rất tò mò nhìn hắn, hiển nhiên cô không biết tò mò hại chết còn mèo = =
“Em.” Cánh môi bạc của Diêm Thương Tuyệt bật thốt một chữ này rõ ràng, tiếp đó đứng dậy, bước đến bên cạnh cô bế cô lên, Tưởng Niệm sợ đến mức oa oa—kêu to.
“Đừng, anh, anh..anh thả em xuống, đừng cứ dã man như vậy.” Tưởng Niệm ra sức giãy giụa, giọng không tự giác có chút làm nũng, nghe vào không làm cho người ta ngàn, ngược lại ngọt ngào rất thoải mái.
Khiến Diêm Thương Tuyệt thoải mái đến kích tình mênh mông, trong lòng muốn cô càng ngày càng mãnh liệt, ôm cô vòng qua ghế phi thẳng đến phòng ngủ trên tầng 2.
Dã man?! Hắn sẽ dã-man cho cô xem!
Chờ hai người lên lầu, nhòm nữ osin trong phòng ăn ngoài trời mới hào hứng tụm lại với nhau.
“Các cô xem, đó là thiếu phu nhân của chúng ta đó! Thật đẹp mà, khó trách thiếu gia thích cô ấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay lúc tôi quét dọn, thiếu gia rất dịu dàng ôm thiếu phu nhân vào, lúc đó tôi giật mình mém đánh vỡ bình hoa cổ mà lúc còn sống ông chủ thích nhất, nhưng mà thiếu gia chẳng những không nổi giận, chỉ nghiêng mặt bảo tôi nhẹ nhàng rời đi, nhìn đi, thiếu gia yêu thương thiếu phu nhân không thôi! Thiếu phu nhân thật hạnh phúc.”
“Gì cơ?” một nữ giúp việc lớn tuổi cao ngạo bước đến, lắc lắc mông đẹp, yêu mị khinh bỉ mọi người: “Các người không thấy sao? Cô bé này mới bao lớn? có lẽ vì lợi ích bản thân mà chủ động dâng hiến, hoặc là chính là hồ ly có âm mưu.”
“Ly Ly, cô muốn chết à! Nếu để người có lòng dạ xấu nghe được là toi, cô còn không chết thảm?! thủ đoạn của thiếu gia cô không biết sao? Huống chi thím Doãn cũng chưa nói gì. Được rồi được rồi, mọi người làm việc đi, buổi tối bận rộn rồi, còn ở đây tán dóc.” Trong số đó có một cô gái nhìn qua như là quản gia lên tiếng nói.
Mọi người nhàm chán bĩu môi, liền tự tan rã, chỉ có Ly Ly đứng tại chỗ tức giận nhìn nơi nào đó trên tầng 2.
Người phụ nữ đáng chết.
Sau khi tắm xong còn dịu dàng thay cô lau-nước-trên người, mỗi động tác đều thâm tình đến cực điểm.
Tưởng Niệm sợ hắn thú tính bộc phát, nên cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể đỏ mặt để hắn làm như mong muốn.
Hắn nói tối nay là một đêm đặc biệt, sự tốt đẹp của cô, tối nay hắn sẽ nhấm nháp.
Hắn nói tối nay hắn muốn mở tiệc, cô sẽ là nữ chính đẹp nhất.
Hắn nói tối nay sẽ để cho tất cả mọi người biết, cuộc sống sau này của cô là thuộc về hắn, là phải trải qua cùng hắn.
Hắn nói hắn sẽ vì cô tạo nên một thiên-đường.
Hắn nói…
Hắn nói nhiều lắm, mỗi một câu đều mang theo ma lực, làm say lòng người.
Hiển nhiên cô đã mê mang, lúc này cô cần nhất là sự ấm áp, hắn cho!
“Sao vậy? đang nghĩ gì?” Diêm Thương Tuyệt mặc bộ pyjamas(đồ ngủ, đồ ở nhà) màu trắng, mặt mỉm cười nhìn Tưởng Niệm đang đứng trước mặt.
Gương mặt anh tuấn hoàn mỹ giờ phút này không còn vẻ nghiêm túc lạnh lùng của ngày xưa, thay vào đó là vẻ dịu dàng khiêm tốn.
Tưởng Niệm lắc đầu cười ngọt ngào: “Không có gì.”
Vừa tắm xong Tưởng Niệm mặc chiếc áo váy pyjamas hồng nhạt , tóc xỏa trên vai, đã được sấy khô, hai mắt chan chứa tình cảm nhìn Diêm Thương Tuyệt.
Hắn thật thân mật vì cô chuẩn bị ba tủ quần áo lớn đầy đồ, đủ loại kiểu đáng, mỗi bộ quần áo đều có rất nhiều màu sắc, hồng, trắng, xanh, tím, vàng…
Hơn nữa đều là size của cô.
Trong lòng lại bị cảm động.
Diêm Thương Tuyệt không hỏi tiếp, dắt bàn tay be bé mềm mại không xương của cô: “Chúng ta xuống ăn chút gì đi, buổi tối có lẽ sẽ đói rất lâu.
Nắm chặt tay hắn, Tưởng Niệm cảm động cười: “Anh, cảm ơn anh.”
Chân thành cảm tạ hắn, cảm ơn hắn giúp cô điều tra chủ mưu hại mẹ, cảm ơn hắn lại lần nữa sưởi ấm cô, cảm ơn hắn, không còn hận cô.
Diêm Thương Tuyệt khẽ kéo vai ôm cô vào lòng, tham lam hít lấy hương thơm này, híp mắt: “Tôi không cần em cảm ơn, tôi muốn tình yêu của em.”
Tưởng Niệm ngước mắt, thấy Diêm Thương Tuyệt nghiêm túc, trong lòng có chút áy này.
Nhưng cô không quên được An Nguyệt Lê.
Anh đối xử tốt với cô như vậy, nếu cô nghĩ đến người đàn ông khác, là rất không công bằng với hắn?
“Được.” do dự nửa ngày, Tưởng Niệm ôm lấy eo hắn, tiện đó tiến vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
Diêm Thương Tuyệt thật hài lòng với câu trả lời của cô, tuy có chút do dự, nhưng còn tốt, cô không keo kiệt cho.
Diêm Thương Tuyệt ôm eo Tưởng Niệm đi ra cửa, lại khôi phục hơi thở rét lạnh lúc xưa.
“Em không thích phòng này.” Tưởng Niệm đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn căn phòng tuy rằng xa hoa nhưng lại cảm thấy rất lạnh lẽo, hơn nữa sàn còn màu xanh nước, cảm thấy bọn họ như đang bước trên nước, có chút quỷ dị.
Không biết người có thích hay không, dù sao cô cũng cảm thấy như thế.
Diêm Thương Tuyệt cau màu nhìn hết thảy căn phòng này, căn phòng đặc biệt như vậy, cô ấy không thích?
“Ừm, đợi em tự chọn một căn em thích, tôi sẽ sai người thay trang trí lại, nếu còn không được thì đổi cả phòng.” Diêm Thương Tuyệt hơi cúi người, giọng rất dịu dàng.
Hắn không thiếu gì, chính là tiền có xài bao nhiêu cũng không hết.
Lời hắn khiến Tưởng Niệm cảm động, thật ra là cô nói một câu không đầu không đuôi, không ngờ hắn sẽ lo cho cô như vậy. trước kia An Nguyệt Lê cũng vậy.
Tâm thần mà!
Chẳng phải nói đặt ở đáy lòng là được rồi sao? Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa!
Nghĩ như vậy sẽ thật có lỗi với anh!
“Đừng quá cảm động, ở với tôi tốt, không tốt đều sẽ xảy ra, em phải tệp quen với ‘bất ngờ’.” Diêm Thương Tuyệt lộ ra hàm răng trắng, nụ cười không hề sắc sảo.
Điều đó và hắn ngày thường tựa như hai người.
Tưởng Niệm không nói nữa, chỉ là càng nắm chặt tay hắn, còn chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn theo hắn.
“Đi thôi.” Nắm tay cô, cười ấm áp.
Ra cửa phòng, Tưởng Niệm có chút sợ….đây là biệt thự đã đến lần trước!
Cô ngạc nhiên hoàn toàn không biết mình ở nơi nào, vì cô tin tưởng hắn.
Nói vậy, căn phòng ‘y chang không khác’ kia cũng ở đây?
Lòng, bắt đầu lạnh.
Níu chặt làn váy bên người, nhất thời ngừng thở, giật mình mở to hai mắt, thím Doãn đó sao?!
“Thiếu gia.” Vừa vặn, chợt nghe giọng đạm mạc của thím Doãn.
Tưởng Niệm ngẩn ra, thực sự ở đây!
Làm sao bây giờ? Cô lại sợ!
“Ừ.” Giọng Diêm Thương Tuyệt đáp, lại hoàn toàn lơ vẻ không thoải mái của Tưởng Niệm, quay đầu nói với thím Doãn: “Sau này Tưởng Niệm chính là thiếu phu nhân của Diêm gia, cô ấy sẽ ở đây, bà nên chuẩn bị nhiều điểm tâm.”
“Vâng, thiếu gia.” Thím Doãn cười nhợt nhạt, liền bước nhanh đến trước mặt Tưởng Niệm, cung kính cúi đầu khom lưng: “Chào thiếu phu nhân, tôi nhất định sẽ tận tâm chăm sóc thiếu phu nhân.”
Lúc Tưởng Niệm nhìn thấy thím Doãn chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, nhớ đến tình cảnh mười năm trước bà cầm dao đuổi theo cô khắp phòng, nhớ đến lần trước đến đây, lúc bà cố ý dẫn cô đến căn phòng kia, sáng vẻ âm trầm.
Cô sợ!
Không khỏi lùi về sau một chút, trốn ở sau lưng Diêm Thương Tuyệt, tay nhỏ bé túm lấy ống tay áo của hắn, gương mặt căng thẳng lại vẫn ‘phấn điêu ngọc trác’ như trước.
“Sao vậy?” Diêm Thương Tuyệt biết còn cố hỏi vuốt bàn tay nhỏ của cô, nhỏ giọng hỏi, như là an ủi.
Tưởng Niểm đưa mắt nhìn thím Doãn liền lắc đầu không nói gì.
“Chúng ta xuống ăn cơm.” Diêm Thương Tuyệt buông tay cô, mạnh mẽ ôm lấy eo cô, để cô tiến sát mình từng bước xuống lầu.
Lại về nơi này, lần trước mình còn nói không muốn bước vào đây nữa, không ngờ….
Cô không thích nơi này, bởi vì cô sợ, không biết vì sao, trong lòng cô cực kì bài xích căn biệt thự này, nhưng mà không thể nói với anh, hắn đã đối xử với cô tốt lắm rồi, không muốn hắn lại lo lắng cho cô.
Đến phòng ăn dưới lầu, nhìn cáchbày trí và đồ gia dụng phi phàm, thậm chí những chỗ rất nhỏ cũng đều tao nhã lịch sự, cảm giác tự ti trong Tưởng Niệm nảy sinh, thật ra ngược lại cô hướng đến chốn nhà gỗ nhỏ giữa rừng núi, gần gũi cùng thiên nhiên to lớn như vậy không có gì lo lắng, thoải mái tự do, đâu đâu cũng nghe tiếng chim hót, đâu đâu cũng ngửi được hương hoa, hết thảy đều giản dị.
Thật tốt!
Nơi này tuy tốt, cũng không phải là cô muốn.
Hoàn hồn, cô đã được Diêm Thương Tuyệt kéo đến bàn ăn, Diêm Thương Tuyệt thật lịch sự thay cô kéo ghế ra, tiếp đó sửa sang lại khăn ăn mới ngồi xuống đối diện cô: “An cơm đi.”
Tưởng Niệm chậm rãi nhấp môi một chút mới lấy đồ ăn, nhìn bữa sáng dinh dưỡng ngon miệng lại phối hợp đẹp mắt trên bàn, Tưởng Niệm chút khẩu vị cũng không có, cô không thích ăn sáng kiêu Tây Âu.
Cầm nĩa nhàm chán ghim bánh mì nướng và trứng ốp-la cùng một miếng thịt xông khói, cô quen ăn cháo buổi sáng nên không có chút khẩu vị nào.
Thật ra chú An nấu cháo gà rất ngon.
Buông nĩa, cầm ly trà chanh bên cạnh uống một ngụm, lại nhẹ nhàng buông xuống, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Diêm Thương Tuyệt cách xa 3 mét đối diện.
Hắn vừa uống cà phê, vừa xem tạp chí giải trí.
Tạp chí giải trí?!
Hắn thích xem cái này?
Thương nhân không phải xem báo kinh tế và tài chính gì đó sao?
Tưởng Niệm có chút khó hiểu, hai tay đặt lên bàn rồi chống má nhìn bộ dạng soái khí của hắn.
Hắn mặc bộ pyjamas(đồ ở nhà, đồ ngủ) màu trắng, cổ chữ V làm lộ ra một vùng da màu lúa mạch săn chắc, tay áo cuốn lên đến khuỷu tay, nước trên tóc còn chưa khô, hơi hơi rủ xuống, còn vài giọt nước nhỏ, vài sợi rủ trước trán, nhìn qua mê hoặc chết người.
Lúc nào hắn cũng không cho phép người ta xem nhẹ!
Tưởng Niệm cứ như vậy ngây ngốc nhìn, hoàn toàn không phát hiện nhóm nữ giúp việc bên cạnh đang cười ra tiếng.
Diêm Thương Tuyệt đang xem báo khẽ nhíu màu lạnh mặt ngước nhìn mấy osin đang cười nhạo, một tia bén nhọn khiến hiện trường yên tĩnh lại, lại xoay đầu nhìn bộ dạng háo sắc của Tưởng Niệm, trong lòng ấm áp.
“Ách..” không dự đoán được hắn cũng sẽ thật rãnh rỗi nhìn mình, Tưởng Niệm lập tức hoảng loạn, mất tự nhiên lên tiếng: “Em….làm phiền anh sao?”
Diêm Thương Tuyệt buông tờ tạp chí, hai tay đan lại đặt trên bụng, nhẹ nhàng châm biếm: “Ừ.”
ừ? Là ý gì?
Tưởng Niệm trề môi, vắt óc nghĩ nghĩ: “Thật sự làm phiền anh sao? Vậy anh ăn đi, em không, em không làm phiền là được.”
“Nhưng bây giờ tôi muốn ăn một thứ khác.” Diêm Thương Tuyệt đẩy bộ đồ ăn trước mặt ra, chống tay lên bàn, hai con ngươi phát ra tia sáng khác thường, làm cả người hắn nhìn qua giống như một vị thần khó đoán.
Khí chất vương giả bẩm sinh này làm người ta có thói quen ngước nhìn.
“Gì vậy?” Tưởng Niệm không biết gì duỗi cổ rất tò mò nhìn hắn, hiển nhiên cô không biết tò mò hại chết còn mèo = =
“Em.” Cánh môi bạc của Diêm Thương Tuyệt bật thốt một chữ này rõ ràng, tiếp đó đứng dậy, bước đến bên cạnh cô bế cô lên, Tưởng Niệm sợ đến mức oa oa—kêu to.
“Đừng, anh, anh..anh thả em xuống, đừng cứ dã man như vậy.” Tưởng Niệm ra sức giãy giụa, giọng không tự giác có chút làm nũng, nghe vào không làm cho người ta ngàn, ngược lại ngọt ngào rất thoải mái.
Khiến Diêm Thương Tuyệt thoải mái đến kích tình mênh mông, trong lòng muốn cô càng ngày càng mãnh liệt, ôm cô vòng qua ghế phi thẳng đến phòng ngủ trên tầng 2.
Dã man?! Hắn sẽ dã-man cho cô xem!
Chờ hai người lên lầu, nhòm nữ osin trong phòng ăn ngoài trời mới hào hứng tụm lại với nhau.
“Các cô xem, đó là thiếu phu nhân của chúng ta đó! Thật đẹp mà, khó trách thiếu gia thích cô ấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay lúc tôi quét dọn, thiếu gia rất dịu dàng ôm thiếu phu nhân vào, lúc đó tôi giật mình mém đánh vỡ bình hoa cổ mà lúc còn sống ông chủ thích nhất, nhưng mà thiếu gia chẳng những không nổi giận, chỉ nghiêng mặt bảo tôi nhẹ nhàng rời đi, nhìn đi, thiếu gia yêu thương thiếu phu nhân không thôi! Thiếu phu nhân thật hạnh phúc.”
“Gì cơ?” một nữ giúp việc lớn tuổi cao ngạo bước đến, lắc lắc mông đẹp, yêu mị khinh bỉ mọi người: “Các người không thấy sao? Cô bé này mới bao lớn? có lẽ vì lợi ích bản thân mà chủ động dâng hiến, hoặc là chính là hồ ly có âm mưu.”
“Ly Ly, cô muốn chết à! Nếu để người có lòng dạ xấu nghe được là toi, cô còn không chết thảm?! thủ đoạn của thiếu gia cô không biết sao? Huống chi thím Doãn cũng chưa nói gì. Được rồi được rồi, mọi người làm việc đi, buổi tối bận rộn rồi, còn ở đây tán dóc.” Trong số đó có một cô gái nhìn qua như là quản gia lên tiếng nói.
Mọi người nhàm chán bĩu môi, liền tự tan rã, chỉ có Ly Ly đứng tại chỗ tức giận nhìn nơi nào đó trên tầng 2.
Người phụ nữ đáng chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook