“Không yêu, không yêu, không yêu, không yêu anh---“
Tưởng Niệm điên cuồng lắc đầu, nắm chặt hai tay, giậm chân, vô cùng suy sụp, thân thể nhỏ yếu của cô thật run rẩy, lại không liếc mắt nhìn An Nguyệt Lê một cái.
Cô sợ nhìn thấy ánh mắt hắn, sự ưu thương sẽ khiến cô đau lòng chết.
An Nguyệt Lê chưa bao giờ thấy Tưởng Niệm như vậy, có chút điên cuồng.
Mọi người ở đây có chút giật mình, trong trí nhớ Tưởng Niệm luôn dịu dàng ít nói, thỉnh thoảng sẽ có chút hoạt bát, nhưng chưa bao giờ nóng giận đến như vậy.
Là cô ấy che giấu rất tốt, hay là bọn họ căn bản không hiểu cô ấy?
Đáy mắt Diêm Thương Tuyệt tràn ra một tia sáng khác thường, hắn ôm lấy Tưởng Niệm rất dịu dàng, thở ra nhè nhẹ, dịu dàng nhỏ nhẹ nói lời an ủi: “Không có gì, sau này có tôi, ai cũng không thể tổn hại em.”
Tưởng Niệm ra sức khóc ở trong ngực hắn, đã bao lâu cô không như vậy rồi? mấy ngày nay luôn ép bản thân, phải kiên cường, phải học ‘không sao’, đã bao nhiêu lần, cô muốn làm càn khóc rống lên?
“Được rồi, phiền phức đều đã giải quyết, Nguyệt Lê à, sau này con nên quan tâm Tiểu Miểu nhà dì nhiều một chút, đùng vì những người không liên quan làm con bé đau lòng biết không?” dì Thu khinh thường liếc nhìn Tưởng Niệm, trong lời nói mang theo chán ghét.
Phiền phức?!
Tưởng Niệm nghe thế, ngừng nức nở, rất đau lòng nhìn Tiểu Miểu và dì Thu, hai người đó đều là người cô yêu quý, dì Thu là người cô hết mực tôn kính, nhớ đến trước kia dì thường xuyên cưng chiều kêu ‘cô bé’.
Phiền phức? cô ở trong mắt hỏ cũng chỉ là một phiền phức sao?
Bây giờ sao dì có thể nói mấy lời thương tổn cô? Hóa ra lúc trước chỉ là lúc trước.
Dựa vào trong ngực Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm cười chua xót, lại níu chặt lấy âu phục đắc giá của hắn.
“Mẹ?” u oán kêu xong một tiếng, nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, Tiểu Miểu có chút khó chịu, lại nhìn đến sắc mặt của An Nguyệt Lê, sợ hắn khó chịu.
An Nguyệt Lê bật cười, người không liên quan? Rốt cuộc ai mới là người không liên quan?
Sai lần duy nhất của hắn đời này chính là biến Tưởng Niệm thành người ‘không liên quan’!
An Chí Viễn nghe lời này có chút không vui, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ là buồn bực cúi đầu nhíu mày, ông biết dì Thu làm vậy là đang nhắc nhở Tưởng Niệm và Nguyệt Lê, để bọn chúng sau này đừng bước vào thế giới của nhau, cho nhau một cuộc sống hoàn toàn mới.
Diêm Thương Tuyệt lại không giống bất kì ai ở đây, gương mặt tuấn mỹ của hắn không chút gợn sóng, khóe môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt: “Chúng ta về phòng nghỉ ngơi.”
Chúng ta về phòng nghỉ ngơi?! Về phòng nào?
Nghe vậy, Tưởng Niệm không ngừng phóng to con ngươi, không chớp mắt nhìn chằm chằm Diêm Thương Tuyệt một mặt khinh cuồng nhưng lại cười đến hoa đào đầy trời, mím chặt môi, nuốt ngụm nước bọt, do dự mở miệng: “Anh nói về đâu cơ?”
“Phòng đó, em không mệt sao?” Diêm Thương Tuyệt trả lời như chuyện đương nhiên, ánh mắt có chút ái muội nháy mắt với cô, bộ dạng bướng bỉnh cùng trêu đùa.
Tin chắc Mị Cơ hay nhân viên khác nhìn thấy Tổng giám đốc như thần thánh của họ, lại có vẻ mặt buồn cười như vậy, nhất định sẽ như bị sét đánh.
Tưởng Niệm cũng bị bộ dạng đáng yêu này của hắn ‘sát’, ngây ngốc nhìn hắn. trong trí nhớ, hắn luôn lạnh như băng, giống như cả thế giới nợ tiền hắn, nhưng mà ngay lúc vừa rồi hắn lại làm động tác đáng yêu như vậy, nhìn qua có chút vô lại, nhưng rất đáng yêu.
“Hoàn hồn, đàn ông của em có đẹp trai như vậy sao? Khiến em nhìn ngây ngốc.” Diêm Thương Tuyệt đưa tay nhẹ nhàng ngắt chiếc mũi khéo léo của Tưởng Niệm, trong mắt tràn ngập tình yêu, còn cố ý nói lớn tiếng.
An Nguyệt Lê nhìn, lòng, đau không sao diễn tả.
Từ nay về sau, cô ấy thật sự không còn thuộc về mình rồi.
Từ nay vê sau, cô ấy thuộc về một người khác.
Cô ấy, thật sự không yêu mình? Thật sự coi Diêm Thương Tuyệt là người thân?
“Tưởng Niệm muộn rồi, con về nghỉ ngơi đi, Diêm tổng cũng nên trở về đi.” An Chí Viễn đứng ở bên cạnh họ đương nhiên cũng nghe rõ mồn một lời họ nói, cho nên ông cũng biết rõ ‘chúng ta về phòng nghỉ ngơi.’ Trong lời Diêm Thương Tuyệt là có ý gì. Cho nên ông cố ý nói như vậy, muốn để Diêm Thương Tuyệt hiểu, đây là từ chối!
Tưởng Niệm cũng từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, một tay nhẹ xoa ánh mắt sưng đau, liền ngửa đầu, cười khúc khích nói với Diêm Thương Tuyệt: “Chẳng phải nói ngày mai đi chọn áo cưới sao? Về sớm nghỉ ngơi đi.”
An Nguyệt Lê vừa nghe, cả người lại ngẩn ra, cuối cùng chính là cười thê lương, tiếp đó thất tha thất thiểu lên lầu.
Hắn không muốn ở lại đây nhìn họ tiếp tục âu yếm!
Thấy An Nguyệt Lê lên lầu, dì Thu vỗ vỗ bã vai Tiểu Miểu, gật đầu với Tiểu Miểu, Tiểu Miểu liền hiểu lên lầu.
Dì Thu lại giống như người không có việc gì, ngồi ở bàn đá tiếp tục ăn cơm: “An Chí Viễn, anh lo nghĩ cho người của An gia là được rồi, đừng suốt ngày chuyện gì cũng mù quáng quan tâm, đến ăn cơm.”
Tưởng Niệm nghe một phen châm chọc khiêu khích của dì, mở to miệng thở, nước mắt vốn ngừng lại đảo quanh trong hốc mắt, cô không hiểu, dì Thu sao nhằm vào cô khắp nơi, trước kia dì không có như vậy!
Chẳng lẽ vì trong lòng An Nguyệt Lê có cô, khiến chị Tiểu Miểu chịu uất ức rồi?
Có lẽ.
Nhưng mà dì có nghĩ tới cô mới là người chịu tổn thương nặng nhất không?
Không quan trọng, cái gì cũng không còn quang trọng.
“Chúng ta ngủ đi.” Diêm Thương Tuyệt cực kì bất mãn nhìn dì Thu liên tục lải nhải kia, nặng nề nói.
“Anh?” Tưởng Niệm không hiểu cau mày, hoàn toàn không rõ ý hắn.
“Phòng của em ở đâu?” thấy dáng vẻ cô giật mình không hiểu, Diêm Thương Tuyệt cười mị hoặc, còn cố ý không hiểu chuyện nhìn chung quanh.
“Anh?” Tưởng Niệm cũng không trả lời, vẫn nhíu chặt mày nhìn hắn như cũ.
Hắn nói thế làm gì?
Chẳng lẽ.
“Đêm nay tôi ở đây.” Diêm Thương Tuyệt cũng không cố kị, nhìn cô, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của cô, khiến cô dán chặt mình, cảm thụ nguồn nhiệt của hắn.
Hắn muốn cô, lúc nào cũng thế!
Tưởng Niệm cảm nhận được vật cứng rắn này của hắn, xấu hổ muổn tránh xa, nhưng lại bị hắn kiềm chế cứng ngắc, cắn răng, thấp giọng nói: “Đừng làm loạn, được không? Mau về đi.”
Diêm Thương Tuyệt tức giận nhíu mũi, bất mãn nói: “Vậy làm sao bây giờ? Xe tôi hết xăng, em sẽ không ác như vậy bảo tôi đi về chứ?”
Tưởng Niệm thở dài, không kiên nhẫn chớp mắt, dáng vẻ khó xử, phải cho hắn ở lại đây? Vậy ngủ?
Cô hiện tại thật sự không có tâm trạng dây dưa với hắn, cô rất mệt!
“Anh về đi, em mệt mỏi a ~ anh làm gì vậy.” hai chân Tưởng Niệm vô lực giẫm, còn chưa nói xong, liền thấy Diêm Thương Tuyệt bước nhành đi về phía lầu hai, cô sợ đến mức kêu to lên.
Sao hắn biết cô ở tầng 2?
Tưởng Niệm bước nhanh theo sau, lại phát hiện hắn đã lên lầu, kinh gãi, tức giận giậm chân, đáng chết!
An Nguyệt Lê ở sát vách cô!
“Này ~ anh làm gì? Chờ chút!”
Tưởng Niệm ão não đuổi theo ở phía sau, kêu gào không kịp thở, nhưng mà Diêm Thương Tuyệt hoàn toàn không quan tâm, tự nhiên không ai sánh bằng đi về phía phòng cô, nghiêng đầu, hơi lộ vẻ tình cảm nói: “Mở cửa.”
Tưởng Niệm thất bài cúi đầu, dáng vẻ sống dở chết dở, miễn cưỡng trả lời: “Cửa không khóa.’”
Thật sự phải qua đêm ở đây? ở phòng cô? Đừng!
Tưởng Niệm thấy hắn đi vào, trầm mặc suy xét một lát, mới lười biếng đi vào, vừa mới vào, cô lại hết chỗ nói rồi, bởi vì Diêm Thương Tuyệt rất nhàn nhã-nằm-trên giường nhỏ của cô.
Tưởng Niệm lập tức đóng cửa phòng, cực kì không vui trừng mắt nhìn hắn: “Đây là giường của em.”
“Ừ, đây là giường của vợ tôi.” Diêm Thương Tuyệt cũng gật đầu đồng ý, tiếp đó thay đổi thư thế nằm thoải mái, ái muội khó hiểu nhìn vẻ mặt Tưởng Niệm đỏ bừng.
Một tay hắn chống nghiêng trước trán, một tay đặt ở trên bụng nhẹ nhàng gõ, hai mắt mị hoặc nhìn chằm chằm mình, hai chân thon dài đường nét rõ ràng chồng lên nhau, cô chưa gặp thấy qua dáng vẻ này của hắn.
Quá khứ hắn luôn rét lạnh, trên mặt luôn vết chữ ‘kẻ tới gần, chết’, khiến người ta cách xa nhìn lên, mỗi lần chung đụng với hắn, luôn khiến cô thấy áp lực không lí do, nhưng mà hắn hiện tại nhìn qua thật ung dung, thật dịu dàng.
Trên người hắn luôn có một loại hơi thở khiến người ta không thể bỏ qua, đặc biệt là đôi con ngươi đen kia, thâm u như vậy, thần bí như vậy, nhìn không rõ cảm xúc, nhưng cũng vì vậy, mới có thể khiến người ta không tự chủ trầm luân, khiến người ta không tự chủ muốn đi thăm dò.
Tưởng Niệm lại trầm mê ở gương mật anh tuấn ‘soái’ không gì sánh nổi này của hắn.
“Đến đây, tôi cởi hết để em nhìn rõ ràng, tuyệt đối khiến em vừa lòng.” Diêm Thương Tuyệt nhìn ánh mắt cô có chút háo sắc, cười xem thường, nhưng vẫn là dáng vẻ hưởng thụ.
Hắn thích trong ánh mắt cô nhìn hắn tràn ngập súng bái cùng mến mộ, như vậy, trò chơi mới càng chơi vui, tốt nhất, yêu hắn đến mức sống chết.
Nghe hắn châm chọc, Tưởng Niệm âm thầm khinh bỉ mình, không tiền đồ!
Ánh mắt mất tự nhiên trôi đến ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm chút ánh sáng trắng kia, có phần cảm thán nói: “Anh biết không? Mẹ em đang ở nơi ánh sáng trắng đó, bởi vì bà sợ tối, không thể rời khỏi ánh sáng, nhưng mà mười mấy năm trước vì tìm anh, bà đến trên núi tối như mực, tìm anh một đêm, rõ ràng bà rất sợ tối, nhưng vẫn rất kiên trì, cả đêm bà đều ra sức nắm chặt mu bàn tay mình, nhắc nhở bản thân đừng sợ, đừng sợ, bởi vì lo lắng cho anh, cho nên dù bà phải tìm một đêm, cũng không buông tha cho anh, bởi vì bà đau lòng anh, bà muốn tìm anh, nói cho anh, chúng ta là người một nhà.”
“Có ý gì?” Diêm Thương Tuyệt không rõ vì sao cô có thể đột nhiên nói cái này, nhưng không thể phủ nhận là, bởi vì lời cô, trong lòng hắn có chút khó chịu, đau.
Tưởng Niệm quay đầu lại, chỉ mỉm cười: “Anh hiểu.”
Diêm Thương Tuyệt ngồi dậy, hơi thở ra một hơi, nhìn cô rõ ràng đang cười, lời cô khiến hắn mất đi dục vọng rồi, hóa ra cô có chút thông mình.
“Tôi biết, đêm nay tôi không chạm em, nhưng mà..”
Đứng lên, hai mắt mị hoặc mê ly nhìn cô, cố ý dừng một chút, lại ái muội thốt ra ở bên tai cô: “Em phải chủ động cho tôi một cái hôn chúc ngủ ngon.”
Tưởng Niệm xem thương hắn một phen, không để ý đến hắn, trực tiếp đi đến trước tủ, lấy quấn áo chuẩn bị tắm rửa, lại nghe thấy Diêm Thương Tuyệt xấu xa nói: “Hoặc là tôi tắm cùng em, hoặc là em cho một nụ hôn, hoặc là…” ánh mắt dừng ở trên bộ ngực hấp dẫn của cô nhìn một chút….
Tưởng Niệm điên cuồng lắc đầu, nắm chặt hai tay, giậm chân, vô cùng suy sụp, thân thể nhỏ yếu của cô thật run rẩy, lại không liếc mắt nhìn An Nguyệt Lê một cái.
Cô sợ nhìn thấy ánh mắt hắn, sự ưu thương sẽ khiến cô đau lòng chết.
An Nguyệt Lê chưa bao giờ thấy Tưởng Niệm như vậy, có chút điên cuồng.
Mọi người ở đây có chút giật mình, trong trí nhớ Tưởng Niệm luôn dịu dàng ít nói, thỉnh thoảng sẽ có chút hoạt bát, nhưng chưa bao giờ nóng giận đến như vậy.
Là cô ấy che giấu rất tốt, hay là bọn họ căn bản không hiểu cô ấy?
Đáy mắt Diêm Thương Tuyệt tràn ra một tia sáng khác thường, hắn ôm lấy Tưởng Niệm rất dịu dàng, thở ra nhè nhẹ, dịu dàng nhỏ nhẹ nói lời an ủi: “Không có gì, sau này có tôi, ai cũng không thể tổn hại em.”
Tưởng Niệm ra sức khóc ở trong ngực hắn, đã bao lâu cô không như vậy rồi? mấy ngày nay luôn ép bản thân, phải kiên cường, phải học ‘không sao’, đã bao nhiêu lần, cô muốn làm càn khóc rống lên?
“Được rồi, phiền phức đều đã giải quyết, Nguyệt Lê à, sau này con nên quan tâm Tiểu Miểu nhà dì nhiều một chút, đùng vì những người không liên quan làm con bé đau lòng biết không?” dì Thu khinh thường liếc nhìn Tưởng Niệm, trong lời nói mang theo chán ghét.
Phiền phức?!
Tưởng Niệm nghe thế, ngừng nức nở, rất đau lòng nhìn Tiểu Miểu và dì Thu, hai người đó đều là người cô yêu quý, dì Thu là người cô hết mực tôn kính, nhớ đến trước kia dì thường xuyên cưng chiều kêu ‘cô bé’.
Phiền phức? cô ở trong mắt hỏ cũng chỉ là một phiền phức sao?
Bây giờ sao dì có thể nói mấy lời thương tổn cô? Hóa ra lúc trước chỉ là lúc trước.
Dựa vào trong ngực Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm cười chua xót, lại níu chặt lấy âu phục đắc giá của hắn.
“Mẹ?” u oán kêu xong một tiếng, nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, Tiểu Miểu có chút khó chịu, lại nhìn đến sắc mặt của An Nguyệt Lê, sợ hắn khó chịu.
An Nguyệt Lê bật cười, người không liên quan? Rốt cuộc ai mới là người không liên quan?
Sai lần duy nhất của hắn đời này chính là biến Tưởng Niệm thành người ‘không liên quan’!
An Chí Viễn nghe lời này có chút không vui, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ là buồn bực cúi đầu nhíu mày, ông biết dì Thu làm vậy là đang nhắc nhở Tưởng Niệm và Nguyệt Lê, để bọn chúng sau này đừng bước vào thế giới của nhau, cho nhau một cuộc sống hoàn toàn mới.
Diêm Thương Tuyệt lại không giống bất kì ai ở đây, gương mặt tuấn mỹ của hắn không chút gợn sóng, khóe môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt: “Chúng ta về phòng nghỉ ngơi.”
Chúng ta về phòng nghỉ ngơi?! Về phòng nào?
Nghe vậy, Tưởng Niệm không ngừng phóng to con ngươi, không chớp mắt nhìn chằm chằm Diêm Thương Tuyệt một mặt khinh cuồng nhưng lại cười đến hoa đào đầy trời, mím chặt môi, nuốt ngụm nước bọt, do dự mở miệng: “Anh nói về đâu cơ?”
“Phòng đó, em không mệt sao?” Diêm Thương Tuyệt trả lời như chuyện đương nhiên, ánh mắt có chút ái muội nháy mắt với cô, bộ dạng bướng bỉnh cùng trêu đùa.
Tin chắc Mị Cơ hay nhân viên khác nhìn thấy Tổng giám đốc như thần thánh của họ, lại có vẻ mặt buồn cười như vậy, nhất định sẽ như bị sét đánh.
Tưởng Niệm cũng bị bộ dạng đáng yêu này của hắn ‘sát’, ngây ngốc nhìn hắn. trong trí nhớ, hắn luôn lạnh như băng, giống như cả thế giới nợ tiền hắn, nhưng mà ngay lúc vừa rồi hắn lại làm động tác đáng yêu như vậy, nhìn qua có chút vô lại, nhưng rất đáng yêu.
“Hoàn hồn, đàn ông của em có đẹp trai như vậy sao? Khiến em nhìn ngây ngốc.” Diêm Thương Tuyệt đưa tay nhẹ nhàng ngắt chiếc mũi khéo léo của Tưởng Niệm, trong mắt tràn ngập tình yêu, còn cố ý nói lớn tiếng.
An Nguyệt Lê nhìn, lòng, đau không sao diễn tả.
Từ nay về sau, cô ấy thật sự không còn thuộc về mình rồi.
Từ nay vê sau, cô ấy thuộc về một người khác.
Cô ấy, thật sự không yêu mình? Thật sự coi Diêm Thương Tuyệt là người thân?
“Tưởng Niệm muộn rồi, con về nghỉ ngơi đi, Diêm tổng cũng nên trở về đi.” An Chí Viễn đứng ở bên cạnh họ đương nhiên cũng nghe rõ mồn một lời họ nói, cho nên ông cũng biết rõ ‘chúng ta về phòng nghỉ ngơi.’ Trong lời Diêm Thương Tuyệt là có ý gì. Cho nên ông cố ý nói như vậy, muốn để Diêm Thương Tuyệt hiểu, đây là từ chối!
Tưởng Niệm cũng từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, một tay nhẹ xoa ánh mắt sưng đau, liền ngửa đầu, cười khúc khích nói với Diêm Thương Tuyệt: “Chẳng phải nói ngày mai đi chọn áo cưới sao? Về sớm nghỉ ngơi đi.”
An Nguyệt Lê vừa nghe, cả người lại ngẩn ra, cuối cùng chính là cười thê lương, tiếp đó thất tha thất thiểu lên lầu.
Hắn không muốn ở lại đây nhìn họ tiếp tục âu yếm!
Thấy An Nguyệt Lê lên lầu, dì Thu vỗ vỗ bã vai Tiểu Miểu, gật đầu với Tiểu Miểu, Tiểu Miểu liền hiểu lên lầu.
Dì Thu lại giống như người không có việc gì, ngồi ở bàn đá tiếp tục ăn cơm: “An Chí Viễn, anh lo nghĩ cho người của An gia là được rồi, đừng suốt ngày chuyện gì cũng mù quáng quan tâm, đến ăn cơm.”
Tưởng Niệm nghe một phen châm chọc khiêu khích của dì, mở to miệng thở, nước mắt vốn ngừng lại đảo quanh trong hốc mắt, cô không hiểu, dì Thu sao nhằm vào cô khắp nơi, trước kia dì không có như vậy!
Chẳng lẽ vì trong lòng An Nguyệt Lê có cô, khiến chị Tiểu Miểu chịu uất ức rồi?
Có lẽ.
Nhưng mà dì có nghĩ tới cô mới là người chịu tổn thương nặng nhất không?
Không quan trọng, cái gì cũng không còn quang trọng.
“Chúng ta ngủ đi.” Diêm Thương Tuyệt cực kì bất mãn nhìn dì Thu liên tục lải nhải kia, nặng nề nói.
“Anh?” Tưởng Niệm không hiểu cau mày, hoàn toàn không rõ ý hắn.
“Phòng của em ở đâu?” thấy dáng vẻ cô giật mình không hiểu, Diêm Thương Tuyệt cười mị hoặc, còn cố ý không hiểu chuyện nhìn chung quanh.
“Anh?” Tưởng Niệm cũng không trả lời, vẫn nhíu chặt mày nhìn hắn như cũ.
Hắn nói thế làm gì?
Chẳng lẽ.
“Đêm nay tôi ở đây.” Diêm Thương Tuyệt cũng không cố kị, nhìn cô, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của cô, khiến cô dán chặt mình, cảm thụ nguồn nhiệt của hắn.
Hắn muốn cô, lúc nào cũng thế!
Tưởng Niệm cảm nhận được vật cứng rắn này của hắn, xấu hổ muổn tránh xa, nhưng lại bị hắn kiềm chế cứng ngắc, cắn răng, thấp giọng nói: “Đừng làm loạn, được không? Mau về đi.”
Diêm Thương Tuyệt tức giận nhíu mũi, bất mãn nói: “Vậy làm sao bây giờ? Xe tôi hết xăng, em sẽ không ác như vậy bảo tôi đi về chứ?”
Tưởng Niệm thở dài, không kiên nhẫn chớp mắt, dáng vẻ khó xử, phải cho hắn ở lại đây? Vậy ngủ?
Cô hiện tại thật sự không có tâm trạng dây dưa với hắn, cô rất mệt!
“Anh về đi, em mệt mỏi a ~ anh làm gì vậy.” hai chân Tưởng Niệm vô lực giẫm, còn chưa nói xong, liền thấy Diêm Thương Tuyệt bước nhành đi về phía lầu hai, cô sợ đến mức kêu to lên.
Sao hắn biết cô ở tầng 2?
Tưởng Niệm bước nhanh theo sau, lại phát hiện hắn đã lên lầu, kinh gãi, tức giận giậm chân, đáng chết!
An Nguyệt Lê ở sát vách cô!
“Này ~ anh làm gì? Chờ chút!”
Tưởng Niệm ão não đuổi theo ở phía sau, kêu gào không kịp thở, nhưng mà Diêm Thương Tuyệt hoàn toàn không quan tâm, tự nhiên không ai sánh bằng đi về phía phòng cô, nghiêng đầu, hơi lộ vẻ tình cảm nói: “Mở cửa.”
Tưởng Niệm thất bài cúi đầu, dáng vẻ sống dở chết dở, miễn cưỡng trả lời: “Cửa không khóa.’”
Thật sự phải qua đêm ở đây? ở phòng cô? Đừng!
Tưởng Niệm thấy hắn đi vào, trầm mặc suy xét một lát, mới lười biếng đi vào, vừa mới vào, cô lại hết chỗ nói rồi, bởi vì Diêm Thương Tuyệt rất nhàn nhã-nằm-trên giường nhỏ của cô.
Tưởng Niệm lập tức đóng cửa phòng, cực kì không vui trừng mắt nhìn hắn: “Đây là giường của em.”
“Ừ, đây là giường của vợ tôi.” Diêm Thương Tuyệt cũng gật đầu đồng ý, tiếp đó thay đổi thư thế nằm thoải mái, ái muội khó hiểu nhìn vẻ mặt Tưởng Niệm đỏ bừng.
Một tay hắn chống nghiêng trước trán, một tay đặt ở trên bụng nhẹ nhàng gõ, hai mắt mị hoặc nhìn chằm chằm mình, hai chân thon dài đường nét rõ ràng chồng lên nhau, cô chưa gặp thấy qua dáng vẻ này của hắn.
Quá khứ hắn luôn rét lạnh, trên mặt luôn vết chữ ‘kẻ tới gần, chết’, khiến người ta cách xa nhìn lên, mỗi lần chung đụng với hắn, luôn khiến cô thấy áp lực không lí do, nhưng mà hắn hiện tại nhìn qua thật ung dung, thật dịu dàng.
Trên người hắn luôn có một loại hơi thở khiến người ta không thể bỏ qua, đặc biệt là đôi con ngươi đen kia, thâm u như vậy, thần bí như vậy, nhìn không rõ cảm xúc, nhưng cũng vì vậy, mới có thể khiến người ta không tự chủ trầm luân, khiến người ta không tự chủ muốn đi thăm dò.
Tưởng Niệm lại trầm mê ở gương mật anh tuấn ‘soái’ không gì sánh nổi này của hắn.
“Đến đây, tôi cởi hết để em nhìn rõ ràng, tuyệt đối khiến em vừa lòng.” Diêm Thương Tuyệt nhìn ánh mắt cô có chút háo sắc, cười xem thường, nhưng vẫn là dáng vẻ hưởng thụ.
Hắn thích trong ánh mắt cô nhìn hắn tràn ngập súng bái cùng mến mộ, như vậy, trò chơi mới càng chơi vui, tốt nhất, yêu hắn đến mức sống chết.
Nghe hắn châm chọc, Tưởng Niệm âm thầm khinh bỉ mình, không tiền đồ!
Ánh mắt mất tự nhiên trôi đến ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm chút ánh sáng trắng kia, có phần cảm thán nói: “Anh biết không? Mẹ em đang ở nơi ánh sáng trắng đó, bởi vì bà sợ tối, không thể rời khỏi ánh sáng, nhưng mà mười mấy năm trước vì tìm anh, bà đến trên núi tối như mực, tìm anh một đêm, rõ ràng bà rất sợ tối, nhưng vẫn rất kiên trì, cả đêm bà đều ra sức nắm chặt mu bàn tay mình, nhắc nhở bản thân đừng sợ, đừng sợ, bởi vì lo lắng cho anh, cho nên dù bà phải tìm một đêm, cũng không buông tha cho anh, bởi vì bà đau lòng anh, bà muốn tìm anh, nói cho anh, chúng ta là người một nhà.”
“Có ý gì?” Diêm Thương Tuyệt không rõ vì sao cô có thể đột nhiên nói cái này, nhưng không thể phủ nhận là, bởi vì lời cô, trong lòng hắn có chút khó chịu, đau.
Tưởng Niệm quay đầu lại, chỉ mỉm cười: “Anh hiểu.”
Diêm Thương Tuyệt ngồi dậy, hơi thở ra một hơi, nhìn cô rõ ràng đang cười, lời cô khiến hắn mất đi dục vọng rồi, hóa ra cô có chút thông mình.
“Tôi biết, đêm nay tôi không chạm em, nhưng mà..”
Đứng lên, hai mắt mị hoặc mê ly nhìn cô, cố ý dừng một chút, lại ái muội thốt ra ở bên tai cô: “Em phải chủ động cho tôi một cái hôn chúc ngủ ngon.”
Tưởng Niệm xem thương hắn một phen, không để ý đến hắn, trực tiếp đi đến trước tủ, lấy quấn áo chuẩn bị tắm rửa, lại nghe thấy Diêm Thương Tuyệt xấu xa nói: “Hoặc là tôi tắm cùng em, hoặc là em cho một nụ hôn, hoặc là…” ánh mắt dừng ở trên bộ ngực hấp dẫn của cô nhìn một chút….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook