Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 81: Làm sao em biết được anh không phải đang gạt em
Rất nhanh kéo Tưởng Niệm ra, ôm cô vào lòng, vẻ mặt lại không khách khí trừng Tô Xích Cảnh: “Đừng mơ chạm vào, người anh không nên chạm!”
Tưởng Niệm ngẩng đầu, mặt ngấn lệ nhìn Diêm Thương Tuyệt, nhưng vẫn như cũ nắm chặt tay của Tô Xích Cảnh, tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng, đương nhiên cô không biết những động tác này của cô khiến lửa giận của Diêm Thương Tuyệt lên đến đỉnh điểm.
Cô ấy quả thật rất giỏi! giỏi vô cùng! Cư nhiên ở trước mặt hắn ôm ấp người đàn ông khác!
“Tôi không muốn gặp anh, anh đi.” Tưởng Niệm muốn rời khỏi ngực hắn, lại phát hiện mỗi lần mình vùng vẫy lại đổi lấy cư xử thô lỗ của hắn, thậm chí thậm chí hắn còn luồn tay vào kẻ hở giữa hai người, hung hăng chà đạp----chà đạp mông cô.
Cho nên chỉ cần cô giãy giụa hắn sẽ ra sức giày---xéo, cuối cùng đau đớn cũng là cô, xấu hỗ và giận dữ cũng là cô.
“Cậu buông cô ấy ra!” Tô Xích Cảnh thấy Tưởng Niệm rưng rưng nước mắt, nhất thời đau lòng không thôi, đẩy Diêm Thương Tuyệt một cái.
Diêm Thương Tuyệt không chút dao động, lại tựa đầu vào trên vai Tưởng Niệm, nhẹ thở ra: “Để bọn họ ra ngoài, nếu không, tôi lập tức xốc chăn của cô lên, để cô trần---truồng, tin không?”
Tay Tưởng Niệm vốn đặt ở ngực hắn, đột nhiên rơi xuống trên đùi hắn, mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Diêm Thương Tuyệt, hắn muốn làm gì? Tối hôm qua sau khi đối xử với cô như vậy, cô cũng không cần hắn chịu trách nhiệm, hắn còn dây-dưa làm gì?
“Mau lên---“ Diêm Thương Tuyệt tức giận cau mày đè nén tính tình gầm nhẹ nói.
Thấy cô vẫn bất động, vẻ mặt đần độn, Diêm Thương Tuyệt nhếch môi mỏng, giả vờ muốn kéo chăn ra, lại bị bàn tay nhỏ nhắn đè lại: “Các người đi ra ngoài trước được không? Tôi ‘tôi muốn nói chuyện với anh’.”
Một bàn tay nhỏ của Tưởng Niệm giấu ở trong chăn, ép chặt Diêm Thương Tuyệt, hết sức mất tự nhiên nói với mọi người.
“Tưởng Niệm? em sao vậy? tôi…” VẺ mặt Tô Xích Cảnh nghi hoặc, vừa định hỏi cần thận, liền bị Tưởng Niệm dịu dàng cắt ngang: “Chú, tôi đói bụng, rất đói, chú mua vài thứ giúp tôi được không?”
Tưởng Niệm miễn cưỡng vui cười, ra sức đè ép bàn tay to của Diêm Thương Tuyệt đang dời đến thắt lưng cô, hắn làm-bậy cái gì?
“Tôi nhanh chóng quay về.” Tô Xích Cảnh dường như biết gì đó, gật đầu, vẻ mặt cảnh cáo trừng mắt Diêm Thương Tuyệt đang đắc ý.
Chờ tất cả mọi người rời khỏi, Tưởng Niệm mới thở nhẹ một hơi: “Có thể buông tay chứ? Này---“
Diêm Thương Tuyệt dùng sức đẩy ngã Tưởng Niệm trên giường, một phen kéo tấm chăn vướng viu ra, một chân đã đặt thẳng ở trên giường, nặng nề áp chế trên người Tưởng Niệm, cười lạnh xấu xa nói: “Sáng hôm nay vì sao chạy?”
Cô ấy có biết hắn tức giận cỡ nào không?
Cô ấy có biết hắn….nghĩ-muốn-cô cỡ nào không?
Không cho cô cơ hội tranh cãi, nụ hôn của Diêm Thương Tuyệt hạ xuống tự nhiên như thế, Tưởng Niệm ra sức ngăn, miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng ‘ưm-ưm’.
Một tay Diêm Thương Tuyệt đè lại chân lộn xộn của cô, một tay đè lại tay cô, hơn phân nửa cơ thể đều đã áp ở trên người cô, khiến cô sắp hít thở không thông, chỉ có thể há to miệng nghĩ muốn thở một ngụm, điều này lại để môi của Diêm Thương Tuyệt có cơ hội hạ xuống, gát gao che lại miệng nhắn của cô, vô cùng tham-luyến gặm cắn, như là trừng phạt.
“Hu hu—“ giãy giụa cũng không được, cầu xin cũng không được, Tưởng Niệm khóc, khóc thật thương tâm, mặc cho đầu lưỡi kia chi chit trượt vào tàn sát bữa bái nướu trong miệng cô, thậm chí còn sắp đến cổ họng.
Diêm Thương Tuyệt khẽ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đẫm nước mắt của cô, liền cau mày thả tay cô ra, nhưng bàn tay to kia vẫn như cũ thật rảnh rang ma sát đùi cô: “Khóc gì?”
Tiếng nói có chút khàn khàn mang theo vẻ lười nhác, sau đó dặt đầu ở trước ngực cô dụi dụi hưởng thụ, khiến Tưởng Niệm hoàn toàn mềm nhũn: “Vì sao anh đối xử với em như vậy? là trả thù sao? nếu là trả thù thì có thể dùng cách khác không?”
Tưởng Niệm nói từng câu từng chữ thật nghiêm túc, đôi mắt trong veo nhìn đỉnh đầu của Diêm Thương Tuyệt, lúc này cô căn bản không phản kháng được, thân thể đã cho hắn, giãy giụa nữa có ích sao?
Nếu hắn muốn trả thù, sẽ dễ dàng bỏ qua vậy sao?
Nhưng vì sao phải dùng cách này? Đáng chết chính là cô không kháng cự được.
“Cái này và trả thù không liên quan, bởi vì tôi muốn làm vậy, liền làm vậy, hiểu chưa?” đầu vẫn chôn ở trước ngực cô, hai tay vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Bởi vì không còn chăn trên người, Tưởng Niệm chỉ có thể để mặc da thịt phơi bày trong không khí mà hơi cuộn chân lên, tiếp đó nói: “Nhưng có biết anh hủy em hay không? Chú nói anh có vị hôn thê, không phải sao? Anh nên quan tâm cảm nhận của cô ấy! vì sao đàn ông luôn như vậy, không thể có trách nhiệm một chút sao?”
Ngơ ngác nhìn trần nhà, giọng điệu luôn thương cảm như thế.
Cơ thể Diêm Thương Tuyệt rõ ràng cứng ngắc một hồi, hắn biết, cô nhớ đến người đàn ông kia, ngồi ngay ngắn dậy nhìn cô tự mình thương cảm, mang theo nhàn nhạt không vui: “Ai nói tôi không chịu trách nhiệm?”
Thân thể Diêm Thương Tuyệt rõ ràng cứng ngắc một phen, hắn biết, cô nghĩ đến người đàn ông kia, ngồi ngay ngắn dậy nhìn cô tự mình thương cảm, mang theo nhàn nhạt không vui: “Ai nói tôi không chịu trách nhiệm?”
Tưởng Niệm mặt kinh hãi nhìn hắn, lại bị đôi con ngươi sắc bén của hắn làm giật mình, hắn luôn lạnh như băng thế này sao? Hay là chỉ đối với mình cô?
“Có ý gì?”
“Ý là tôi sẽ chịu trách nhiệm, sau này em theo tôi.” Lạnh lùng khinh thường liếc nhìn cô một cái.
Buông tha, chỉ vì tương lai càng thêm hành hạ.
“Không cần!” nghe hắn nói vậy, Tưởng Niệm phản xạ hô lên, theo hắn?
“Bởi vì An Nguyệt Lê hay là Tô Xích Cảnh?” con ngươi đen của Diêm Thương Tuyệt nhìn cô như rìn mồi, như con sói gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, hắn thật muốn một ngụm nuốt sống cô.
Tưởng Niệm đột nhiên không nói nữa, hắn, vẫn không nói thể lý như vậy.
Theo hắn đi, bây giờ cô mệt quá, đau quá!
Chậm rãi nhắm hai mắt, Tưởng Niệm chợt muốn ngủ, tốt nhất cả cả đời cũng đừng tỉnh lại.
“Thu dọn một chút, theo tôi về.” thấy cả người cô đầy vết hôn, Diêm Thương Tuyệt có chút đau lòng, nhặt tấm chăn trên đất che thân thể cô lại, sau đó thật kiên nhẫn nói.
“Về đâu?” Tưởng Niệm vẫn như cũ chậm rãi nhắm mắt.
“Trong kia.” Diêm Thương Tuyệt cũng lẳng lặng nhìn cô chợp mắt.
“Em sẽ không đi.” Tay dưới chăn đã nắm chặt.
“Không phải theo cô! Nên làm, không nên làm chúng ta đều đã làm, cô còn muốn gì? Chờ chết An Nguyệt Lê? Hay là giống như mẹ cô làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta?” rốt cuộc Diêm Thương Tuyệt cũng không chịu được bộ dạng kháng cự của cô, đứng lên, hung hăng trừng lớn con ngươi đỏ tươi kia của hắn, mặt, có chút hung dữ.
Kẻ thứ ba??!
Hắn nói ai là kẻ thứ ba?!
Lập tức mở to hai mắt, ngồi dậy, tuyệt không quan tâm đến tấm chăn từ trên người trượt xuống, lộ ra thân thể xinh đẹp, cảm xúc kích động tiến lên kéo lấy quần áo của Diêm Thương Tuyệt: “Ai? Anh nói ai là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta? Ai?”
Đôi tay đã vô cùng run rẩy, nước mắt sớm đã thấm ướt trên gương mặt, gắt gao cắn chặt cánh môi, muốn mượn điều này để làm mình tỉnh táo đôi chút, hắn nói chính là mẹ sao?
Mẹ sao có thể là kẻ kẻ kẻ thứ ba----đáng xẩu hổ?
“Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Mẹ-cô-Cố Nguyệt Như.” Nhẫn tâm giữ chặt bả vai của Tương Niệm, con ngươi trợn to, dáng vẻ càng thêm hung dữ.
“Không phải! không phải! mẹ em sao có thể làm tiểu—tam(hồ ly tinh)? Anh gạt em, nhất định là anh muốn trả thù em nên mới cố ý nói như vậy đúng không? Xin anh…” Tưởng Niệm nhào qua, kích động kéo lấy cổ tay áo của Diêm Thương Tuyệt, tựa như đang cầu xin: “Anh muốn trả thù em cứ nhằm vào em là được rồi, trừng phạt thế nào em cũng đểu đón nhận, xin anh! Xin anh đừng nên sỉ nhục mẹ em, bà đã chết rồi, xin anh mà!”
“Sỉ nhục? à---“ Diêm Thương Tuyệt cười cực lạnh, khinh thường nhìn Tưởng Niệm suy sụp: “Tôi không có sĩ nhục bà ta, mẹ cô thật sự là tiểu tam mà người người khinh bỉ mắng nhiếc, còn cha của cô---Hàn Quốc Minh, chiếm giữ bà ta ba năm!”
“Bốp.” bởi vì quá kích động cũng như không thể tự chủ được cứ để hắn như vậy nhục mạ mẹ, dưới tình thế cấp bách Tưởng Niệm dùng hết sức lực toàn thân tát Diêm Thương Tuyệt một bạt tay.
Lực lớn như vậy, cô có thể cảm nhận được bàn tay mình có phần run rẩy, sững sờ, lấy lại tinh thần: “Xin lỗi.”
Diêm Thương Tuyệt lại cực kì tức giận, nhen nhóm lửa giận, mặt âm u, đôi con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm cô, nhanh chóng vươn tay, dùng sức xiết chặt cằm cô, khiến cô hơi quay đầu nhìn thẳng mình: “Cô dám đánh tôi? Cô có biết cái giá phải trả là gì không?”
“Là anh sĩ nhục mẹ em trước, lúc còn sống chẳng phải mẹ đối xử rất tốt với anh sao?” nước mắt nhanh chóng rơi xuống, vào miệng quyết liệt trơn bóng.
Diêm Thương Tuyệt nhìn cô làm sai còn dám trừng mình, tức khắc nổi trận lôi đình, lại lần nữa hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn thơm tho kia của cô, như nổi điên cùng cô triền-miên-đến-chết.
Lưỡi từng chút từng chút cắn mút cô, mãi đến khi hoàn toàn đưa lưỡi của cô vào trong miệng mình, mới không chút thô bạo, chỉ là dịu dàng tráo(hôn lưỡi) từng chút từng chút lúc cạn lúc sâu.
Đầu óc Tưởng Niệm trống rỗng, sao lại đến chuyện này rồi hả?
Muốn ngậm miệng cũng không được, muốn rút đầu lưỡi ra cũng xong, Tưởng Niệm chỉ có thể gắt gao nắm chặt quần áo của hắn, vô lực phụ thuộc vào hắn, hắn luôn như vậy, rất ngang ngược lại bá đạo, động một tí liền sử dụng chiêu này với cô.
Cô cũng luôn không kháng cự được nụ hôn của hắn, mặc dù không sẵn lòng đón nhận, nhưng trong lòng cũng không thấy phản cảm.
Vô—sỉ!
Sao cô có thể như vậy? lại còn trầm-mê!
Tưởng Niệm bị ‘ý loạn tình mê’ của chính mình dọa sợ, bắt đầu liều mạng đẩy Diêm Thương Tuyệt ra.
Một lúc sau, hai người thở gấp gáp từng ngụm khí lớn, thẳng tắp nhìn chằm chằm đối phương.
“theo tôi, tôi nói cho em một chuyện, có liên quan đến mẹ em, rất-quan-trọng.” Diêm Thương Tuyệt đứng dậy, tao nhã chỉnh lại âu phục mất trật tự của mình, dịu dàng nói với Tưởng Niệm.
“Chuyện gì?” vừa nghe thấy có liên quan đến mẹ, Tưởng Niệm theo bản năng ngưng mắt, tò mò nhìn theo hắn.
“Tôi nói theo tôi thì tôi sẽ nói cho em biết.” Diêm Thương Tuyệt dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, miễn cưỡng chứa đựng ý cười.
“Làm sao em biết được có phải anh gạt em không? Là muốn trả thù em hay không? Mẹ em có thể có chuyện gì?” Tưởng Niệm không nhịn được trề môi thật cẩn thận thăm dò hỏi.
“Em dùng chiêu này trên người tôi, vô dụng, tôi chỉ có thể nói cho em biết, tôi thật sự muốn trả thù em, nhưng tôi cũng thích cơ thể thắt chặt đến muốn chết này của em, hơn nữa chuyện của mẹ em, tôi không cần phải lừa em.” Ngồi ở bên giường, không có khí thế khắc nghiệt như vừa rồi, chỉ là thật nhã nhặn nhìn Tưởng Niệm.
Hắn nghĩ muốn cô, tối hôm qua cảm giác mà cô cho hắn thật là quá tuyệt vời, chặt chẽ làm hắn vui sướng mà trước nay từng nếm chưa bao giờ có, cho nên mới có thể không thõa mãn muốn cô.
“Nếu là chuyện tiểu tam, anh vẫn đửng phí tâm hơi, em sẽ không tin.” Tưởng Niệm nằm xuống, lưng đối diện với hắn, cực kì mất hứng.
Tưởng Niệm ngẩng đầu, mặt ngấn lệ nhìn Diêm Thương Tuyệt, nhưng vẫn như cũ nắm chặt tay của Tô Xích Cảnh, tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng, đương nhiên cô không biết những động tác này của cô khiến lửa giận của Diêm Thương Tuyệt lên đến đỉnh điểm.
Cô ấy quả thật rất giỏi! giỏi vô cùng! Cư nhiên ở trước mặt hắn ôm ấp người đàn ông khác!
“Tôi không muốn gặp anh, anh đi.” Tưởng Niệm muốn rời khỏi ngực hắn, lại phát hiện mỗi lần mình vùng vẫy lại đổi lấy cư xử thô lỗ của hắn, thậm chí thậm chí hắn còn luồn tay vào kẻ hở giữa hai người, hung hăng chà đạp----chà đạp mông cô.
Cho nên chỉ cần cô giãy giụa hắn sẽ ra sức giày---xéo, cuối cùng đau đớn cũng là cô, xấu hỗ và giận dữ cũng là cô.
“Cậu buông cô ấy ra!” Tô Xích Cảnh thấy Tưởng Niệm rưng rưng nước mắt, nhất thời đau lòng không thôi, đẩy Diêm Thương Tuyệt một cái.
Diêm Thương Tuyệt không chút dao động, lại tựa đầu vào trên vai Tưởng Niệm, nhẹ thở ra: “Để bọn họ ra ngoài, nếu không, tôi lập tức xốc chăn của cô lên, để cô trần---truồng, tin không?”
Tay Tưởng Niệm vốn đặt ở ngực hắn, đột nhiên rơi xuống trên đùi hắn, mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Diêm Thương Tuyệt, hắn muốn làm gì? Tối hôm qua sau khi đối xử với cô như vậy, cô cũng không cần hắn chịu trách nhiệm, hắn còn dây-dưa làm gì?
“Mau lên---“ Diêm Thương Tuyệt tức giận cau mày đè nén tính tình gầm nhẹ nói.
Thấy cô vẫn bất động, vẻ mặt đần độn, Diêm Thương Tuyệt nhếch môi mỏng, giả vờ muốn kéo chăn ra, lại bị bàn tay nhỏ nhắn đè lại: “Các người đi ra ngoài trước được không? Tôi ‘tôi muốn nói chuyện với anh’.”
Một bàn tay nhỏ của Tưởng Niệm giấu ở trong chăn, ép chặt Diêm Thương Tuyệt, hết sức mất tự nhiên nói với mọi người.
“Tưởng Niệm? em sao vậy? tôi…” VẺ mặt Tô Xích Cảnh nghi hoặc, vừa định hỏi cần thận, liền bị Tưởng Niệm dịu dàng cắt ngang: “Chú, tôi đói bụng, rất đói, chú mua vài thứ giúp tôi được không?”
Tưởng Niệm miễn cưỡng vui cười, ra sức đè ép bàn tay to của Diêm Thương Tuyệt đang dời đến thắt lưng cô, hắn làm-bậy cái gì?
“Tôi nhanh chóng quay về.” Tô Xích Cảnh dường như biết gì đó, gật đầu, vẻ mặt cảnh cáo trừng mắt Diêm Thương Tuyệt đang đắc ý.
Chờ tất cả mọi người rời khỏi, Tưởng Niệm mới thở nhẹ một hơi: “Có thể buông tay chứ? Này---“
Diêm Thương Tuyệt dùng sức đẩy ngã Tưởng Niệm trên giường, một phen kéo tấm chăn vướng viu ra, một chân đã đặt thẳng ở trên giường, nặng nề áp chế trên người Tưởng Niệm, cười lạnh xấu xa nói: “Sáng hôm nay vì sao chạy?”
Cô ấy có biết hắn tức giận cỡ nào không?
Cô ấy có biết hắn….nghĩ-muốn-cô cỡ nào không?
Không cho cô cơ hội tranh cãi, nụ hôn của Diêm Thương Tuyệt hạ xuống tự nhiên như thế, Tưởng Niệm ra sức ngăn, miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng ‘ưm-ưm’.
Một tay Diêm Thương Tuyệt đè lại chân lộn xộn của cô, một tay đè lại tay cô, hơn phân nửa cơ thể đều đã áp ở trên người cô, khiến cô sắp hít thở không thông, chỉ có thể há to miệng nghĩ muốn thở một ngụm, điều này lại để môi của Diêm Thương Tuyệt có cơ hội hạ xuống, gát gao che lại miệng nhắn của cô, vô cùng tham-luyến gặm cắn, như là trừng phạt.
“Hu hu—“ giãy giụa cũng không được, cầu xin cũng không được, Tưởng Niệm khóc, khóc thật thương tâm, mặc cho đầu lưỡi kia chi chit trượt vào tàn sát bữa bái nướu trong miệng cô, thậm chí còn sắp đến cổ họng.
Diêm Thương Tuyệt khẽ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đẫm nước mắt của cô, liền cau mày thả tay cô ra, nhưng bàn tay to kia vẫn như cũ thật rảnh rang ma sát đùi cô: “Khóc gì?”
Tiếng nói có chút khàn khàn mang theo vẻ lười nhác, sau đó dặt đầu ở trước ngực cô dụi dụi hưởng thụ, khiến Tưởng Niệm hoàn toàn mềm nhũn: “Vì sao anh đối xử với em như vậy? là trả thù sao? nếu là trả thù thì có thể dùng cách khác không?”
Tưởng Niệm nói từng câu từng chữ thật nghiêm túc, đôi mắt trong veo nhìn đỉnh đầu của Diêm Thương Tuyệt, lúc này cô căn bản không phản kháng được, thân thể đã cho hắn, giãy giụa nữa có ích sao?
Nếu hắn muốn trả thù, sẽ dễ dàng bỏ qua vậy sao?
Nhưng vì sao phải dùng cách này? Đáng chết chính là cô không kháng cự được.
“Cái này và trả thù không liên quan, bởi vì tôi muốn làm vậy, liền làm vậy, hiểu chưa?” đầu vẫn chôn ở trước ngực cô, hai tay vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Bởi vì không còn chăn trên người, Tưởng Niệm chỉ có thể để mặc da thịt phơi bày trong không khí mà hơi cuộn chân lên, tiếp đó nói: “Nhưng có biết anh hủy em hay không? Chú nói anh có vị hôn thê, không phải sao? Anh nên quan tâm cảm nhận của cô ấy! vì sao đàn ông luôn như vậy, không thể có trách nhiệm một chút sao?”
Ngơ ngác nhìn trần nhà, giọng điệu luôn thương cảm như thế.
Cơ thể Diêm Thương Tuyệt rõ ràng cứng ngắc một hồi, hắn biết, cô nhớ đến người đàn ông kia, ngồi ngay ngắn dậy nhìn cô tự mình thương cảm, mang theo nhàn nhạt không vui: “Ai nói tôi không chịu trách nhiệm?”
Thân thể Diêm Thương Tuyệt rõ ràng cứng ngắc một phen, hắn biết, cô nghĩ đến người đàn ông kia, ngồi ngay ngắn dậy nhìn cô tự mình thương cảm, mang theo nhàn nhạt không vui: “Ai nói tôi không chịu trách nhiệm?”
Tưởng Niệm mặt kinh hãi nhìn hắn, lại bị đôi con ngươi sắc bén của hắn làm giật mình, hắn luôn lạnh như băng thế này sao? Hay là chỉ đối với mình cô?
“Có ý gì?”
“Ý là tôi sẽ chịu trách nhiệm, sau này em theo tôi.” Lạnh lùng khinh thường liếc nhìn cô một cái.
Buông tha, chỉ vì tương lai càng thêm hành hạ.
“Không cần!” nghe hắn nói vậy, Tưởng Niệm phản xạ hô lên, theo hắn?
“Bởi vì An Nguyệt Lê hay là Tô Xích Cảnh?” con ngươi đen của Diêm Thương Tuyệt nhìn cô như rìn mồi, như con sói gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, hắn thật muốn một ngụm nuốt sống cô.
Tưởng Niệm đột nhiên không nói nữa, hắn, vẫn không nói thể lý như vậy.
Theo hắn đi, bây giờ cô mệt quá, đau quá!
Chậm rãi nhắm hai mắt, Tưởng Niệm chợt muốn ngủ, tốt nhất cả cả đời cũng đừng tỉnh lại.
“Thu dọn một chút, theo tôi về.” thấy cả người cô đầy vết hôn, Diêm Thương Tuyệt có chút đau lòng, nhặt tấm chăn trên đất che thân thể cô lại, sau đó thật kiên nhẫn nói.
“Về đâu?” Tưởng Niệm vẫn như cũ chậm rãi nhắm mắt.
“Trong kia.” Diêm Thương Tuyệt cũng lẳng lặng nhìn cô chợp mắt.
“Em sẽ không đi.” Tay dưới chăn đã nắm chặt.
“Không phải theo cô! Nên làm, không nên làm chúng ta đều đã làm, cô còn muốn gì? Chờ chết An Nguyệt Lê? Hay là giống như mẹ cô làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta?” rốt cuộc Diêm Thương Tuyệt cũng không chịu được bộ dạng kháng cự của cô, đứng lên, hung hăng trừng lớn con ngươi đỏ tươi kia của hắn, mặt, có chút hung dữ.
Kẻ thứ ba??!
Hắn nói ai là kẻ thứ ba?!
Lập tức mở to hai mắt, ngồi dậy, tuyệt không quan tâm đến tấm chăn từ trên người trượt xuống, lộ ra thân thể xinh đẹp, cảm xúc kích động tiến lên kéo lấy quần áo của Diêm Thương Tuyệt: “Ai? Anh nói ai là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta? Ai?”
Đôi tay đã vô cùng run rẩy, nước mắt sớm đã thấm ướt trên gương mặt, gắt gao cắn chặt cánh môi, muốn mượn điều này để làm mình tỉnh táo đôi chút, hắn nói chính là mẹ sao?
Mẹ sao có thể là kẻ kẻ kẻ thứ ba----đáng xẩu hổ?
“Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Mẹ-cô-Cố Nguyệt Như.” Nhẫn tâm giữ chặt bả vai của Tương Niệm, con ngươi trợn to, dáng vẻ càng thêm hung dữ.
“Không phải! không phải! mẹ em sao có thể làm tiểu—tam(hồ ly tinh)? Anh gạt em, nhất định là anh muốn trả thù em nên mới cố ý nói như vậy đúng không? Xin anh…” Tưởng Niệm nhào qua, kích động kéo lấy cổ tay áo của Diêm Thương Tuyệt, tựa như đang cầu xin: “Anh muốn trả thù em cứ nhằm vào em là được rồi, trừng phạt thế nào em cũng đểu đón nhận, xin anh! Xin anh đừng nên sỉ nhục mẹ em, bà đã chết rồi, xin anh mà!”
“Sỉ nhục? à---“ Diêm Thương Tuyệt cười cực lạnh, khinh thường nhìn Tưởng Niệm suy sụp: “Tôi không có sĩ nhục bà ta, mẹ cô thật sự là tiểu tam mà người người khinh bỉ mắng nhiếc, còn cha của cô---Hàn Quốc Minh, chiếm giữ bà ta ba năm!”
“Bốp.” bởi vì quá kích động cũng như không thể tự chủ được cứ để hắn như vậy nhục mạ mẹ, dưới tình thế cấp bách Tưởng Niệm dùng hết sức lực toàn thân tát Diêm Thương Tuyệt một bạt tay.
Lực lớn như vậy, cô có thể cảm nhận được bàn tay mình có phần run rẩy, sững sờ, lấy lại tinh thần: “Xin lỗi.”
Diêm Thương Tuyệt lại cực kì tức giận, nhen nhóm lửa giận, mặt âm u, đôi con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm cô, nhanh chóng vươn tay, dùng sức xiết chặt cằm cô, khiến cô hơi quay đầu nhìn thẳng mình: “Cô dám đánh tôi? Cô có biết cái giá phải trả là gì không?”
“Là anh sĩ nhục mẹ em trước, lúc còn sống chẳng phải mẹ đối xử rất tốt với anh sao?” nước mắt nhanh chóng rơi xuống, vào miệng quyết liệt trơn bóng.
Diêm Thương Tuyệt nhìn cô làm sai còn dám trừng mình, tức khắc nổi trận lôi đình, lại lần nữa hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn thơm tho kia của cô, như nổi điên cùng cô triền-miên-đến-chết.
Lưỡi từng chút từng chút cắn mút cô, mãi đến khi hoàn toàn đưa lưỡi của cô vào trong miệng mình, mới không chút thô bạo, chỉ là dịu dàng tráo(hôn lưỡi) từng chút từng chút lúc cạn lúc sâu.
Đầu óc Tưởng Niệm trống rỗng, sao lại đến chuyện này rồi hả?
Muốn ngậm miệng cũng không được, muốn rút đầu lưỡi ra cũng xong, Tưởng Niệm chỉ có thể gắt gao nắm chặt quần áo của hắn, vô lực phụ thuộc vào hắn, hắn luôn như vậy, rất ngang ngược lại bá đạo, động một tí liền sử dụng chiêu này với cô.
Cô cũng luôn không kháng cự được nụ hôn của hắn, mặc dù không sẵn lòng đón nhận, nhưng trong lòng cũng không thấy phản cảm.
Vô—sỉ!
Sao cô có thể như vậy? lại còn trầm-mê!
Tưởng Niệm bị ‘ý loạn tình mê’ của chính mình dọa sợ, bắt đầu liều mạng đẩy Diêm Thương Tuyệt ra.
Một lúc sau, hai người thở gấp gáp từng ngụm khí lớn, thẳng tắp nhìn chằm chằm đối phương.
“theo tôi, tôi nói cho em một chuyện, có liên quan đến mẹ em, rất-quan-trọng.” Diêm Thương Tuyệt đứng dậy, tao nhã chỉnh lại âu phục mất trật tự của mình, dịu dàng nói với Tưởng Niệm.
“Chuyện gì?” vừa nghe thấy có liên quan đến mẹ, Tưởng Niệm theo bản năng ngưng mắt, tò mò nhìn theo hắn.
“Tôi nói theo tôi thì tôi sẽ nói cho em biết.” Diêm Thương Tuyệt dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, miễn cưỡng chứa đựng ý cười.
“Làm sao em biết được có phải anh gạt em không? Là muốn trả thù em hay không? Mẹ em có thể có chuyện gì?” Tưởng Niệm không nhịn được trề môi thật cẩn thận thăm dò hỏi.
“Em dùng chiêu này trên người tôi, vô dụng, tôi chỉ có thể nói cho em biết, tôi thật sự muốn trả thù em, nhưng tôi cũng thích cơ thể thắt chặt đến muốn chết này của em, hơn nữa chuyện của mẹ em, tôi không cần phải lừa em.” Ngồi ở bên giường, không có khí thế khắc nghiệt như vừa rồi, chỉ là thật nhã nhặn nhìn Tưởng Niệm.
Hắn nghĩ muốn cô, tối hôm qua cảm giác mà cô cho hắn thật là quá tuyệt vời, chặt chẽ làm hắn vui sướng mà trước nay từng nếm chưa bao giờ có, cho nên mới có thể không thõa mãn muốn cô.
“Nếu là chuyện tiểu tam, anh vẫn đửng phí tâm hơi, em sẽ không tin.” Tưởng Niệm nằm xuống, lưng đối diện với hắn, cực kì mất hứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook