Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 70: Mọi thứ này đều là em tự nguyện
An gia vẫn đèn đuốc sáng trưng, có một người đàn ông đang dứng ngoài cửa chính với dáng vẻ cô đơn, nét mặt vui vẻ nhìn chăm chú vào chiếc xe có đèn đang phát sáng ở phía trước
Tô Xích Cảnh đang lái xe liếc mắt một cái liền thấy An Nguyệt Lê đang lo lắng đứng trước cửa, chắc hẳn đã chờ rất lâu rồi! Hừ…đêm tân hôn không ở cùng cô dâu mới, chờ Tưởng Niệm làm cái gì?
Chẳng lẻ hắn ta không biết mình đã mất tư cách rồi sao? Tô Xích Cảnh âm thầm châm biếm trong lòng.
Xe chậm rãi chạy về phía trước, cuối cùng tắt động cơ dừng lại trước mặt An Nguyệt Lê.
Thật ra lúc xe còn chưa dừng hoàn toàn thì An Nguyệt Lê đã chạy bộ lên trước, cúi người dựa vào trước cửa kính xe, miệng nở nụ cười yếu ớt nhìn dáng vẻ ngủ say của Tưởng Niệm, sau đó khẽ nâng đầu nhìn vẻ mặt nhàn nhã thoải mái của Tô Xích Cảnh liền thay đổi sắc mặt, giọng điệu giận dữ: “Anh dẫn cô ấy đi đâu rồi hả? có biết tôi lo lắng cả ngày hay không?”
Tô Xích Cảnh vừa muốn chào hỏi, ai ngờ An Nguyệt Lê đã mở miệng trước, giọng điệu lại rất không thân thiện, Tô Xích Cảnh khinh thường nhìn hắn, nhếch miệng, thờ ơ nói: “Tâm trạng cô ấy không tốt, chúng tôi đi hát, nhưng mà…” Thay đổi tư thế một cái, tiếp theo vẻ mặt lười biếng đặt một tay trên tay lái, một tay chống hông, nhìn An Nguyệt Lê có thâm ý khác, có chút khiêu khích nói tiếp: “Nhưng mà không có liên quan đến cậu! Người anh em, cậu đã kết hôn, cậu có biết hôm nay là đêm tân hôn của cậu hay không vậy, cậu ở đây chờ cô ấy! cậu có nghĩ rằng điều này sẽ gây thêm phiền phức cho cô ấy hay không?”
Lời của Tô Xích Cảnh khiến cả người An Nguyệt Lệ cứng ngắt, gây phiền phức? hắn chỉ là quá lo cho cô thôi! Sẽ gây phiền phức cho cô sao? cô cũng sẽ cảm thấy như vậy sao?
Cô rời khỏi hiện trường hôn lê đi cùng với Tô Xích Cảnh, không gọi một cú điện thoại, cả ngày hắn đều không yên lòng, kết thúc hôn lê một cách qua loa, không quan tâm đến sự trách cứ của cha và mẹ Tiểu Miểu, cũng không quan tâm đến dáng vẻ đang rơi lệ của Tiểu Miểu, sốt ruột chạy về nhà đến ngay cả cơm cũng chưa ăn liền một mực chờ cô ở nơi này, chỉ sợ rằng cô xảy ra chuyện, dù sao thế giới trước kia của cô cùng chỉ hắn! _ _!
Nhìn sắc trời càng lúc càng tối mà Tưởng Niệm thì vẫn chưa trở về, An Nguyệt LÊ lại càng lo lắng bất an, mặc kệ lời thỉnh cầu của Tiểu Miểu vẫn khăng khăng chờ ở nơi này, một hồi liền 8 tiếng đồng hồ, nhớ lại lúc trở về Tiểu Miểu có nói một câu: ‘xin anh nhớ kĩ, anh, là chồng của em.’.
Vài chữ năng nề như vậy mạnh mẽ đè ép hắn, gần như không sao thở được, hắn, là chồng của người khác, phải buông tha cho cô sao? (_ _! ừ)
Hắn không làm được!
Hóa ra, sự lo lắng của hắn gây phiền phức cho cô sao?
Không có trả lời Tô Xích Cảnh, An Nguyệt Lê chỉ lấy tay khẽ vuốt ve gương mặt ngủ say của cô, nét mặt vô cùng ảm đạm: “Anh phải làm thế nào để từ bỏ em đây?”
Tô Xích Cảnh vô cùng cảm thông nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt này, trong lòng cũng nổi lên một tia chua xót.
Lại là một cặp nam si nữ oán.
“Anh Nguyệt Lê!” trên mặt có cảm giác mềm mại đánh thức Tưởng Niệm đang ngủ say, mở mắt ra liền thấy nét mặt vô cùng đau khổ của An Nguyệt Lê, lo lắng cầm lấy bàn tay hắn, rất không bình tĩnh nhìn hắn.
Sao An Nguyệt Lê lại ở đây?
Đêm nay không là đêm động phòng của hắn sao? đã trễ thế này rồi hắn không ở cùng với vợ hắn, ở chỗ này chờ cô sao?
Bây giờ hắn đã là người đàn ông có vợ, chẳng lẽ không sợ chị Tiểu Miểu hiểu lầm sao? sau này muốn bọn họ làm sao sống chung?
“Xem ra thực sự anh đã gây phiền phức cho em rồi!” Nhìn bộ dạng bài xích của cô, An NGuyệt Lê rút tay lại nở nụ cười khổ tự giễu.
Tưởng Niệm nhìn hắn khó hiểu, nói gì vậy chứ? Nhìn bộ dạng như đứt từng đoạn ruột của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm cũng chỉ im lặng, tay nắm chặt lấy làn váy, cố gắn nhịn xuống nỗi đau đớn trong lòng.
Không phài cô bài xích hắn, không phải cô ghét bỏ hắn, ngược lại cô cũng rất nhớ hắn, nhưng tình cảnh hiện tại có cho phép cộ không chút kiêng kị gì mà tiếp nhận sự đụng chạm của hắn sao?
Không thể! Hắn đã có vợ, có con!
Mà cô, cái gì cũng không có! Không một chút liên quan!
Làm sao cô có thể không kiêng dè mọi chuyện, chỉ sợ chị Tuổi Miểu hiểu lầm, người khác có thể nói lời phàn nàn.
“Trở về đi, khuya lắm rồi.” Tô Xích Cảnh hơi nhíu nhíu mày khó có thể nhận ra, một tay khẽ nắm lấy bàn tay đang túm chặt làn váy của Tưởng Niệm, như là đang nói với cô ‘mọi thứ đã có tôi’.
Dường như hiểu rõ ý do Tô Xích Cảnh truyền đạt, Tưởng Niệm thu nhặt lại cảm giác bi thương, lấy tay gãi gãi trán, xấu hổ nhìn Tô Xích Cảnh, thành thật nói: “Chú, hôm nay thật sự, thật sự cảm ơn chú.”
“Tôi phát hiện em rất thích nói ‘cảm ơn’, sau này đừng khách sáo với tôi như vậy, mọi thứ này đều do tôi tự nguyện, coi như….coi như bù đắp lại mười năm trước em đã khổ sở chờ mấy tiếng đồng hồ.”
Dừng một chút, vẻ mặt Tô Xích Cảnh mị hoặc lười nhát nói.
An Nguyệt Lê ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô đang nói chuyện cùng Tô Xích Cảnh, rất hồn nhiên, không hề lẫn tạp chất!
Trước kia cô cũng cười như vậy với hắn!
Không giống thái độ xa cách như lúc này!
Mọi thứ đều đã thay đổi…
Tô Xích Cảnh hơi hơi nghiêng về phía cô: “Mau xuống xe đi, đừng để cậu ta chờ đợi vô ích, nếu không tối nay cậu ta không được dộng phòng đấy.”
Lòng Tưởng Niệm lại bị người ta thắt chặt, đau đớn khó nhịn!
Đúng vậy! An Nguyệt Lê còn có chuyện quan trọng hơn, chứ không phải phí thời gian cùng cô ở nơi này.
Gật gật đầu, Tưởng Niệm mở cửa xe đi xuống, xoay người nhìn Tô Xích Cảnh, đang muốn mở miệng lại bị Tô Xích Cảnh ngắt lời: “Đừng nói cảm ơn, thật phiền! nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì ngày mai cùng tôi tham gia một bữa tiệc tối, 6 giờ tôi đến đón em.”
Nói xong không cho cô cơ hôi cự tuyệt liền ‘vèo’ một cái chạy đi mất.
Tường Niệm bất đắc dĩ cười lắc đầu, xoay người hoảng hốt nhìn An Nguyệt Lê: “Xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng, nhưng mà….sau này đừng cho em ở đây nữa, em đã lớn rồi, có vòng sin hoạt cuộc sống của riêng mình, anh vẫn nên quan tâm chị Tiểu Miểu nhiều hơn một chút đi!”
“Em thích anh ta sao?” An Nguyệt Lê cau chặt mày kiếm, vẻ mặt vô cùng đau đớn nhìn nét mặt thật nghiêm túc của Tưởng Niệm.
“Thích!!” nói rất chắc chắn, hơi ngửa đầu lên cố gắn nhịn xuống dòng chất lỏng sắp tráo ra, mím môi nuốt một ngụm nước bọt, mũi hít mạnh một hơi: “Chú là người tốt, ở cùng với chú em cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng mà anh Nguyệt Lê, người anh phải quan tâm bây giờ không phải em, mà là chị Tiểu Miểu bị chồng vứt bỏ ngay đêm tân hôn, một mình ngắm nhìn căn phòng trống, không phải hai người cũng đã kết hôn rồi sao? vậy thì hãy trải qua cuộc sống của chính mình thật tốt đi, không cần lo lắng cho em nữa được không?” cứ tưởng rằng sẽ không rơi nước mắt nữa, cứ tưởng rằng cô đã buông hết mọi chuyện, không ngờ, giây phút đối diện với hắn trong lòng vẫn rất không nỡ.
“Chúng ta đã trở thành quá khứ rồi, anh có biết không? Anh có nghĩ tới anh ở đây chờ em, vợ của anh sẽ nghĩ như thế nào không? Huống chi sau này em cũng sẽ có gia đình, chồng, con của chính mình, giữa chúng ta đã không thể nào, anh có biết không?”
Tưởng Niệm hơi giậm chân, hai vai bởi vì kích động mà run rẩy kịch liệt.
Nước mắt lại như đê vỡ rồi! cô cứ tưởng rằng mình có thể che giấu!
Hốc mắt An Nguyệt Lê cũng dần dần ươn ướt, nhìn cô gái ngày xưa không buồn không lo giờ phút này lại thống khổ bối rối, hắn hận không thể lấy gì để xin lỗi, hắn thật đáng tội chết ngàn lần!
Công tác đáng chết! tình một đêm đáng chết! bản thân…đáng chết!
Nghe giọng nói lên án của cô, An Nguyệt Lê nghẹn lời, hồn bay phách lạc đứng nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Niệm vì tức giận mà nhăn nhó không chớp mắt.
Đúng vậy! cô nói rất đúng, sự việc đã trở thành kết cục đã định, hắn không có sức cứu vãn nữa!
Đã tổn thương Tưởng Niệm, chẳng lẻ còn muốn tổn thương cả cô gái tội nghiệp giống vậy sao?
“ha ha…” An NGuyệt Lê hai tay che mặt, không kiềm chế được mỉm cười, giọng rất lớn, rất…đau đớn.
Nhìn thấy bộ dạng đau đớn chật vật như vậy của hắn, lòng Tưởng Niệm giống như bị người ta ‘lăng trì’(đày đọa, hành hạ), nhưng ngoại trừ giả vở như không sao cả thì cô còn làm gì?
Hắn đã là của người khác! Không thuộc về cô nữa rồi!
Không dám nghĩ đến ở lại nữa cô có thể sẽ mềm lòng hay không, nên không quan tâm đến An Nguyệt Lê nữa, cô buồn bã lên lầu, lúc đi ngang qua phòng An Nguyệt Lê, nhìn thấy Tiểu Miểu đứng trước cửa sổ đau lòng che miệng, nhỏ giọng nức nở.
ở đây có hai cô gái đáng thương, đều vì một người đàn ông!
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Tô Xích Cảnh đang lái xe liếc mắt một cái liền thấy An Nguyệt Lê đang lo lắng đứng trước cửa, chắc hẳn đã chờ rất lâu rồi! Hừ…đêm tân hôn không ở cùng cô dâu mới, chờ Tưởng Niệm làm cái gì?
Chẳng lẻ hắn ta không biết mình đã mất tư cách rồi sao? Tô Xích Cảnh âm thầm châm biếm trong lòng.
Xe chậm rãi chạy về phía trước, cuối cùng tắt động cơ dừng lại trước mặt An Nguyệt Lê.
Thật ra lúc xe còn chưa dừng hoàn toàn thì An Nguyệt Lê đã chạy bộ lên trước, cúi người dựa vào trước cửa kính xe, miệng nở nụ cười yếu ớt nhìn dáng vẻ ngủ say của Tưởng Niệm, sau đó khẽ nâng đầu nhìn vẻ mặt nhàn nhã thoải mái của Tô Xích Cảnh liền thay đổi sắc mặt, giọng điệu giận dữ: “Anh dẫn cô ấy đi đâu rồi hả? có biết tôi lo lắng cả ngày hay không?”
Tô Xích Cảnh vừa muốn chào hỏi, ai ngờ An Nguyệt Lê đã mở miệng trước, giọng điệu lại rất không thân thiện, Tô Xích Cảnh khinh thường nhìn hắn, nhếch miệng, thờ ơ nói: “Tâm trạng cô ấy không tốt, chúng tôi đi hát, nhưng mà…” Thay đổi tư thế một cái, tiếp theo vẻ mặt lười biếng đặt một tay trên tay lái, một tay chống hông, nhìn An Nguyệt Lê có thâm ý khác, có chút khiêu khích nói tiếp: “Nhưng mà không có liên quan đến cậu! Người anh em, cậu đã kết hôn, cậu có biết hôm nay là đêm tân hôn của cậu hay không vậy, cậu ở đây chờ cô ấy! cậu có nghĩ rằng điều này sẽ gây thêm phiền phức cho cô ấy hay không?”
Lời của Tô Xích Cảnh khiến cả người An Nguyệt Lệ cứng ngắt, gây phiền phức? hắn chỉ là quá lo cho cô thôi! Sẽ gây phiền phức cho cô sao? cô cũng sẽ cảm thấy như vậy sao?
Cô rời khỏi hiện trường hôn lê đi cùng với Tô Xích Cảnh, không gọi một cú điện thoại, cả ngày hắn đều không yên lòng, kết thúc hôn lê một cách qua loa, không quan tâm đến sự trách cứ của cha và mẹ Tiểu Miểu, cũng không quan tâm đến dáng vẻ đang rơi lệ của Tiểu Miểu, sốt ruột chạy về nhà đến ngay cả cơm cũng chưa ăn liền một mực chờ cô ở nơi này, chỉ sợ rằng cô xảy ra chuyện, dù sao thế giới trước kia của cô cùng chỉ hắn! _ _!
Nhìn sắc trời càng lúc càng tối mà Tưởng Niệm thì vẫn chưa trở về, An Nguyệt LÊ lại càng lo lắng bất an, mặc kệ lời thỉnh cầu của Tiểu Miểu vẫn khăng khăng chờ ở nơi này, một hồi liền 8 tiếng đồng hồ, nhớ lại lúc trở về Tiểu Miểu có nói một câu: ‘xin anh nhớ kĩ, anh, là chồng của em.’.
Vài chữ năng nề như vậy mạnh mẽ đè ép hắn, gần như không sao thở được, hắn, là chồng của người khác, phải buông tha cho cô sao? (_ _! ừ)
Hắn không làm được!
Hóa ra, sự lo lắng của hắn gây phiền phức cho cô sao?
Không có trả lời Tô Xích Cảnh, An Nguyệt Lê chỉ lấy tay khẽ vuốt ve gương mặt ngủ say của cô, nét mặt vô cùng ảm đạm: “Anh phải làm thế nào để từ bỏ em đây?”
Tô Xích Cảnh vô cùng cảm thông nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt này, trong lòng cũng nổi lên một tia chua xót.
Lại là một cặp nam si nữ oán.
“Anh Nguyệt Lê!” trên mặt có cảm giác mềm mại đánh thức Tưởng Niệm đang ngủ say, mở mắt ra liền thấy nét mặt vô cùng đau khổ của An Nguyệt Lê, lo lắng cầm lấy bàn tay hắn, rất không bình tĩnh nhìn hắn.
Sao An Nguyệt Lê lại ở đây?
Đêm nay không là đêm động phòng của hắn sao? đã trễ thế này rồi hắn không ở cùng với vợ hắn, ở chỗ này chờ cô sao?
Bây giờ hắn đã là người đàn ông có vợ, chẳng lẽ không sợ chị Tiểu Miểu hiểu lầm sao? sau này muốn bọn họ làm sao sống chung?
“Xem ra thực sự anh đã gây phiền phức cho em rồi!” Nhìn bộ dạng bài xích của cô, An NGuyệt Lê rút tay lại nở nụ cười khổ tự giễu.
Tưởng Niệm nhìn hắn khó hiểu, nói gì vậy chứ? Nhìn bộ dạng như đứt từng đoạn ruột của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm cũng chỉ im lặng, tay nắm chặt lấy làn váy, cố gắn nhịn xuống nỗi đau đớn trong lòng.
Không phài cô bài xích hắn, không phải cô ghét bỏ hắn, ngược lại cô cũng rất nhớ hắn, nhưng tình cảnh hiện tại có cho phép cộ không chút kiêng kị gì mà tiếp nhận sự đụng chạm của hắn sao?
Không thể! Hắn đã có vợ, có con!
Mà cô, cái gì cũng không có! Không một chút liên quan!
Làm sao cô có thể không kiêng dè mọi chuyện, chỉ sợ chị Tuổi Miểu hiểu lầm, người khác có thể nói lời phàn nàn.
“Trở về đi, khuya lắm rồi.” Tô Xích Cảnh hơi nhíu nhíu mày khó có thể nhận ra, một tay khẽ nắm lấy bàn tay đang túm chặt làn váy của Tưởng Niệm, như là đang nói với cô ‘mọi thứ đã có tôi’.
Dường như hiểu rõ ý do Tô Xích Cảnh truyền đạt, Tưởng Niệm thu nhặt lại cảm giác bi thương, lấy tay gãi gãi trán, xấu hổ nhìn Tô Xích Cảnh, thành thật nói: “Chú, hôm nay thật sự, thật sự cảm ơn chú.”
“Tôi phát hiện em rất thích nói ‘cảm ơn’, sau này đừng khách sáo với tôi như vậy, mọi thứ này đều do tôi tự nguyện, coi như….coi như bù đắp lại mười năm trước em đã khổ sở chờ mấy tiếng đồng hồ.”
Dừng một chút, vẻ mặt Tô Xích Cảnh mị hoặc lười nhát nói.
An Nguyệt Lê ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô đang nói chuyện cùng Tô Xích Cảnh, rất hồn nhiên, không hề lẫn tạp chất!
Trước kia cô cũng cười như vậy với hắn!
Không giống thái độ xa cách như lúc này!
Mọi thứ đều đã thay đổi…
Tô Xích Cảnh hơi hơi nghiêng về phía cô: “Mau xuống xe đi, đừng để cậu ta chờ đợi vô ích, nếu không tối nay cậu ta không được dộng phòng đấy.”
Lòng Tưởng Niệm lại bị người ta thắt chặt, đau đớn khó nhịn!
Đúng vậy! An Nguyệt Lê còn có chuyện quan trọng hơn, chứ không phải phí thời gian cùng cô ở nơi này.
Gật gật đầu, Tưởng Niệm mở cửa xe đi xuống, xoay người nhìn Tô Xích Cảnh, đang muốn mở miệng lại bị Tô Xích Cảnh ngắt lời: “Đừng nói cảm ơn, thật phiền! nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì ngày mai cùng tôi tham gia một bữa tiệc tối, 6 giờ tôi đến đón em.”
Nói xong không cho cô cơ hôi cự tuyệt liền ‘vèo’ một cái chạy đi mất.
Tường Niệm bất đắc dĩ cười lắc đầu, xoay người hoảng hốt nhìn An Nguyệt Lê: “Xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng, nhưng mà….sau này đừng cho em ở đây nữa, em đã lớn rồi, có vòng sin hoạt cuộc sống của riêng mình, anh vẫn nên quan tâm chị Tiểu Miểu nhiều hơn một chút đi!”
“Em thích anh ta sao?” An Nguyệt Lê cau chặt mày kiếm, vẻ mặt vô cùng đau đớn nhìn nét mặt thật nghiêm túc của Tưởng Niệm.
“Thích!!” nói rất chắc chắn, hơi ngửa đầu lên cố gắn nhịn xuống dòng chất lỏng sắp tráo ra, mím môi nuốt một ngụm nước bọt, mũi hít mạnh một hơi: “Chú là người tốt, ở cùng với chú em cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng mà anh Nguyệt Lê, người anh phải quan tâm bây giờ không phải em, mà là chị Tiểu Miểu bị chồng vứt bỏ ngay đêm tân hôn, một mình ngắm nhìn căn phòng trống, không phải hai người cũng đã kết hôn rồi sao? vậy thì hãy trải qua cuộc sống của chính mình thật tốt đi, không cần lo lắng cho em nữa được không?” cứ tưởng rằng sẽ không rơi nước mắt nữa, cứ tưởng rằng cô đã buông hết mọi chuyện, không ngờ, giây phút đối diện với hắn trong lòng vẫn rất không nỡ.
“Chúng ta đã trở thành quá khứ rồi, anh có biết không? Anh có nghĩ tới anh ở đây chờ em, vợ của anh sẽ nghĩ như thế nào không? Huống chi sau này em cũng sẽ có gia đình, chồng, con của chính mình, giữa chúng ta đã không thể nào, anh có biết không?”
Tưởng Niệm hơi giậm chân, hai vai bởi vì kích động mà run rẩy kịch liệt.
Nước mắt lại như đê vỡ rồi! cô cứ tưởng rằng mình có thể che giấu!
Hốc mắt An Nguyệt Lê cũng dần dần ươn ướt, nhìn cô gái ngày xưa không buồn không lo giờ phút này lại thống khổ bối rối, hắn hận không thể lấy gì để xin lỗi, hắn thật đáng tội chết ngàn lần!
Công tác đáng chết! tình một đêm đáng chết! bản thân…đáng chết!
Nghe giọng nói lên án của cô, An Nguyệt Lê nghẹn lời, hồn bay phách lạc đứng nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Niệm vì tức giận mà nhăn nhó không chớp mắt.
Đúng vậy! cô nói rất đúng, sự việc đã trở thành kết cục đã định, hắn không có sức cứu vãn nữa!
Đã tổn thương Tưởng Niệm, chẳng lẻ còn muốn tổn thương cả cô gái tội nghiệp giống vậy sao?
“ha ha…” An NGuyệt Lê hai tay che mặt, không kiềm chế được mỉm cười, giọng rất lớn, rất…đau đớn.
Nhìn thấy bộ dạng đau đớn chật vật như vậy của hắn, lòng Tưởng Niệm giống như bị người ta ‘lăng trì’(đày đọa, hành hạ), nhưng ngoại trừ giả vở như không sao cả thì cô còn làm gì?
Hắn đã là của người khác! Không thuộc về cô nữa rồi!
Không dám nghĩ đến ở lại nữa cô có thể sẽ mềm lòng hay không, nên không quan tâm đến An Nguyệt Lê nữa, cô buồn bã lên lầu, lúc đi ngang qua phòng An Nguyệt Lê, nhìn thấy Tiểu Miểu đứng trước cửa sổ đau lòng che miệng, nhỏ giọng nức nở.
ở đây có hai cô gái đáng thương, đều vì một người đàn ông!
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook