Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 5: Anh ta thật sự trở lại
Ngẩng đầu nhìn An Nguyệt Lê, Diêm Thương Tuyệt lấy xuống chiếc mắt kính đeo trên gương mặt anh tuấn, đôi mắt tựa như con sói kia khiến gương mặt Tưởng Niệm tái nhợt.
Cảm giác quen thuộc này khiến Tưởng Niệm đột nhiên nhớ về lần đầu tiên nhìn thấy người kia ở mười năm trước, cũng có sức hấp dẫn như vậy, khiến mọi sự vật không tự chủ mà tiến gần về phía hắn.
Là hắn?! Là hắn sao?! Hắn đã trở lại phải không?!
Mà lúc nhìn thấy gương mặt của Diêm Thương Tuyệt anh tuấn đến không thể soi mói, thì An Nguyệt Lê cũng kinh hãi rồi.
Là hắn?!
Đối vởi vẻ mặt không dám tin của bọn họ, Diêm Thương Tuyệt không chút cử động, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, có chút khinh thường nhìn Tưởng Niệm, hắn đi về phía An Nguyệt Lê, lịch sự đưa tay phải.
“Xin chào, tôi là Diêm Thương Tuyệt, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lúc nhắc đến ba chữ cái, còn cố tình nhìn về phía Tưởng Niệm, nhìn thấy rõ thân thể mảnh mai của cô lung lay một cái, có chút hài lòng vì hành động của mình khiến bọn họ khiếp sợ.
Xem ra bọn họ vẫn còn nhớ hắn, trò chơi này không dễ chơi!!
Nghe được ba chữ ‘Diêm Thương Tuyệt’, Tưởng Niệm quay đầu, con ngươi có phần co rút, trong mắt hết thảy là nước mắt, hai chân run rẩy đi đến bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, một tay kéo ống tay áo của hắn hỏi: “Anh nói anh là Diêm Thương Tuyệt? Là Diêm Thương Tuyệt nào?”
Là hắn, hắn trở lại, giấc mộng kia là thật………….
“Là Diêm Thương Tuyệt nào? Chính là cái người sinh ra đã ngậm thìa vàng, cha mẹ hết long thương yêu, lại không bao giờ biết đủ----Diêm Thương Tuyệt, chính là cái người ngu dốt tin tưởng lời của một cô bé nói ‘chỉ cần tin tưởng vào tình yêu thì có thể được yêu’ ---Diêm Thương Tuyệt, chính là cái người bị một cô bé tùy ý lừa gạt----Diêm Thương Tuyệt.” Từng bước một đi đến gần Tưởng Niệm, Diêm Thương Tuyệt vừa rồi còn nhã nhặn lịch sự trong nháy mắt lập tức khôi phục lại bản tính của hắn, tàn nhẫn và hung bạo.
Nghe hắn lên án, Tưởng Niệm không phản bát được một câu, trong giọng nói của hắn thực sự mang theo hận thù!
Thì ra hắn vẫn nhớ, kể cả mỗi một câu nói cô từng nói qua, nói vậy hắn hẳn là hận cô thấu xương, bởi vì chuyện năm đó xảy ra là vì cô.
Nếu không phải do cô, cha mẹ của hắn sẽ không chết, nếu không phải do cô, mẹ sẽ không chết, nếu không phải do cô, hắn cũng sẽ không phải chỉ vừa mới cảm nhận được sự ấm áp của gia đình liền mất đi người thân.
Cho nên cuộc sống mười năm nay của cô trãi qua một chút cũng không tốt, cô tự trách, đau lòng, còn sợ hãi.
Đột nhiên cảm thấy thật mệt quá, đầu óc một hồi quay cuồng bất tỉnh, Tưởng Niệm dựa vào vách tường, từ từ trượt ngồi xuống.
“Tưởng Niệm?!”
“Tưởng Niệm?!”
Tiếng nam nữ đồng thanh vang vọng trên hành lang vắng lặng.
[email protected]@@---------
Lúc tỉnh lại, Tưởng Niệm đã ở trong nhà, không còn nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh, hung bạo lại tuyệt tình kia, Tưởng Niệm thở một hơi.
An Nguyệt Lê vừa đi vào nhìn thấy Tưởng Niệm tỉnh dậy ngồi ở đầu giường, vội vàng đặt bát cháo xuống đi đến.
“Em không sao chứ?”
“Không có gì, em chỉ là không ngờ anh ta thật sự trở lại.” Cô biết An Nguyệt Lê hỏi câu này là còn có ý khác, nhưng không muốn làm cho hắn lo lắng, Tưởng Niệm cười cười, vươn tay xoa nhẹ cái trán.
“Có thật không?” An Nguyệt Lê có chút không yên lòng ngồi bên cạnh cô, nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh buốt của cô, nắm thật chặt, giống như sợ vừa buông lỏng sẽ không nhìn thấy cô nữa.
“Anh Nguyệt Lê.” Nhìn vẻ mặt đau lòng của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm không nhịn được ôm hắn, ở trong lòng hắn nhỏ giọng thút thít nói: “Ở bên cạnh em, không được rời xa em, vĩnh viễn không rời xa em.”
Nhìn Tưởng Niệm gầy yếu trong lòng, An Nguyệt Lê không nhịn được nâng lên gương mặt tươi cười giờ đã khóc đến ướt đẫm của Tưởng Niệm, nhìn cánh môi có chút tái nhợt rồi hôn xuống thật sâu, sau đó dùng sức gặm cắn.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn hung hăng mà hôn cô, nói cho cô biết, bất luận có xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không rời bỏ cô, hắn sẽ mãi cưng chiều cô, cho dù có trở thành kẻ thù với cả thế giới.
Lúc này đầu óc của Tưởng Niệm ‘oanh’ một tiếng, cô bị hôn, bị người đàn ông cô thâm yêu thích hôn, khắc này, cô cảm thấy mình thật hạnh phút, ôm hắn, học cách hôn của hắn rồi tự mình đáp trả lại hắn, An Nguyệt Lê cảm thấy người trong ngực đáp trả nụ hôn của mình thì trong lòng hồi hộp, đây có phải ý nói quan hệ giữa cô và hắn đã gần thêm một bước không?
Có một số người và việc một khi đụng vào sẽ trở thành tai họa trong số mệnh của bạn, bạn trốn không khỏi, tránh không thoát, chỉ có thể mặc người ta tùy ý sắp đặt……
Đây chính là--------------nghiệt duyên trong truyền thuyết.
Cảm giác quen thuộc này khiến Tưởng Niệm đột nhiên nhớ về lần đầu tiên nhìn thấy người kia ở mười năm trước, cũng có sức hấp dẫn như vậy, khiến mọi sự vật không tự chủ mà tiến gần về phía hắn.
Là hắn?! Là hắn sao?! Hắn đã trở lại phải không?!
Mà lúc nhìn thấy gương mặt của Diêm Thương Tuyệt anh tuấn đến không thể soi mói, thì An Nguyệt Lê cũng kinh hãi rồi.
Là hắn?!
Đối vởi vẻ mặt không dám tin của bọn họ, Diêm Thương Tuyệt không chút cử động, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, có chút khinh thường nhìn Tưởng Niệm, hắn đi về phía An Nguyệt Lê, lịch sự đưa tay phải.
“Xin chào, tôi là Diêm Thương Tuyệt, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lúc nhắc đến ba chữ cái, còn cố tình nhìn về phía Tưởng Niệm, nhìn thấy rõ thân thể mảnh mai của cô lung lay một cái, có chút hài lòng vì hành động của mình khiến bọn họ khiếp sợ.
Xem ra bọn họ vẫn còn nhớ hắn, trò chơi này không dễ chơi!!
Nghe được ba chữ ‘Diêm Thương Tuyệt’, Tưởng Niệm quay đầu, con ngươi có phần co rút, trong mắt hết thảy là nước mắt, hai chân run rẩy đi đến bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, một tay kéo ống tay áo của hắn hỏi: “Anh nói anh là Diêm Thương Tuyệt? Là Diêm Thương Tuyệt nào?”
Là hắn, hắn trở lại, giấc mộng kia là thật………….
“Là Diêm Thương Tuyệt nào? Chính là cái người sinh ra đã ngậm thìa vàng, cha mẹ hết long thương yêu, lại không bao giờ biết đủ----Diêm Thương Tuyệt, chính là cái người ngu dốt tin tưởng lời của một cô bé nói ‘chỉ cần tin tưởng vào tình yêu thì có thể được yêu’ ---Diêm Thương Tuyệt, chính là cái người bị một cô bé tùy ý lừa gạt----Diêm Thương Tuyệt.” Từng bước một đi đến gần Tưởng Niệm, Diêm Thương Tuyệt vừa rồi còn nhã nhặn lịch sự trong nháy mắt lập tức khôi phục lại bản tính của hắn, tàn nhẫn và hung bạo.
Nghe hắn lên án, Tưởng Niệm không phản bát được một câu, trong giọng nói của hắn thực sự mang theo hận thù!
Thì ra hắn vẫn nhớ, kể cả mỗi một câu nói cô từng nói qua, nói vậy hắn hẳn là hận cô thấu xương, bởi vì chuyện năm đó xảy ra là vì cô.
Nếu không phải do cô, cha mẹ của hắn sẽ không chết, nếu không phải do cô, mẹ sẽ không chết, nếu không phải do cô, hắn cũng sẽ không phải chỉ vừa mới cảm nhận được sự ấm áp của gia đình liền mất đi người thân.
Cho nên cuộc sống mười năm nay của cô trãi qua một chút cũng không tốt, cô tự trách, đau lòng, còn sợ hãi.
Đột nhiên cảm thấy thật mệt quá, đầu óc một hồi quay cuồng bất tỉnh, Tưởng Niệm dựa vào vách tường, từ từ trượt ngồi xuống.
“Tưởng Niệm?!”
“Tưởng Niệm?!”
Tiếng nam nữ đồng thanh vang vọng trên hành lang vắng lặng.
[email protected]@@---------
Lúc tỉnh lại, Tưởng Niệm đã ở trong nhà, không còn nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh, hung bạo lại tuyệt tình kia, Tưởng Niệm thở một hơi.
An Nguyệt Lê vừa đi vào nhìn thấy Tưởng Niệm tỉnh dậy ngồi ở đầu giường, vội vàng đặt bát cháo xuống đi đến.
“Em không sao chứ?”
“Không có gì, em chỉ là không ngờ anh ta thật sự trở lại.” Cô biết An Nguyệt Lê hỏi câu này là còn có ý khác, nhưng không muốn làm cho hắn lo lắng, Tưởng Niệm cười cười, vươn tay xoa nhẹ cái trán.
“Có thật không?” An Nguyệt Lê có chút không yên lòng ngồi bên cạnh cô, nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh buốt của cô, nắm thật chặt, giống như sợ vừa buông lỏng sẽ không nhìn thấy cô nữa.
“Anh Nguyệt Lê.” Nhìn vẻ mặt đau lòng của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm không nhịn được ôm hắn, ở trong lòng hắn nhỏ giọng thút thít nói: “Ở bên cạnh em, không được rời xa em, vĩnh viễn không rời xa em.”
Nhìn Tưởng Niệm gầy yếu trong lòng, An Nguyệt Lê không nhịn được nâng lên gương mặt tươi cười giờ đã khóc đến ướt đẫm của Tưởng Niệm, nhìn cánh môi có chút tái nhợt rồi hôn xuống thật sâu, sau đó dùng sức gặm cắn.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn hung hăng mà hôn cô, nói cho cô biết, bất luận có xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không rời bỏ cô, hắn sẽ mãi cưng chiều cô, cho dù có trở thành kẻ thù với cả thế giới.
Lúc này đầu óc của Tưởng Niệm ‘oanh’ một tiếng, cô bị hôn, bị người đàn ông cô thâm yêu thích hôn, khắc này, cô cảm thấy mình thật hạnh phút, ôm hắn, học cách hôn của hắn rồi tự mình đáp trả lại hắn, An Nguyệt Lê cảm thấy người trong ngực đáp trả nụ hôn của mình thì trong lòng hồi hộp, đây có phải ý nói quan hệ giữa cô và hắn đã gần thêm một bước không?
Có một số người và việc một khi đụng vào sẽ trở thành tai họa trong số mệnh của bạn, bạn trốn không khỏi, tránh không thoát, chỉ có thể mặc người ta tùy ý sắp đặt……
Đây chính là--------------nghiệt duyên trong truyền thuyết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook