Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 20: Suy nghĩ chuyển đến đây sao
“Hả?!” Mắt hạnh không ngừng mở to, miệng hình chữ O, bộ dạng giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới, nhưng cũng chỉ có kinh hãi! Nhất thời đầu óc Tưởng Niệm trống rỗng, hắn hỏi cô mấy năm nay có nhớ hắn hay không? Là có ý gì?
“Không có gì! Đến nhà tôi thay quần áo.” Nhìn bộ quần áo ẩm ướt bao bọc lấy cơ thể cô, Diêm Thương Tuyệt chỉ cảm thấy dáng vẻ này của cô thật quyến rũ, thân thể hấp dẫn này không biết khi triền miên dưới thân đàn ông thì có bao nhiêu mê hoặc.
Nuốt mạnh một ngụm nước bọt, xem ra gần đây hắn cực kì thiếu phụ nữ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Tưởng Niếm mím lại đôi môi đỏ mọng hơi nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mưa! Vẫn còn lớn như vậy, tựa như muốn điên cuồng rửa sạch thứ gì đó dơ bẩn, rơi trên mặt đất, tạt vào cửa sổ xe đều là những giọt nước tàn nhẫn như thế.
Trước kia cô rất ghét trời mưa, nhưng về sau lúc trời mưa lại có An Nguyệt Lê giúp cô, kể cho cô nghe rất nhiều rất nhiều truyện cười, vì vậy cô dần dần thích trời mưa.
Nụ cười lơ đãng của cô rơi vào trong mắt của người đàn ông bên cạnh, tay bên người nắm chặt rồi buông lỏng, buông lỏng rồi lại xiết chặt, hận không thể bóp chết cô, cô đang nhớ đến người đàn ông kia?! Từ từ nhắm hai mắt lại không để ý đến cô nữa.
Hai người trong xe cũng không nói nữa, tựa như nụ hôn nóng bỏng vừa rồi chưa từng xảy ra, xe chạy về phía trước.
“Tổng giám đốc, đến nơi---“ Mị Cơ ngồi ở vị trí bân cạnh tài xế quay đầu vẻ mặt vẫn như cũ không có chút biểu cảm.
Cô đã đi theo Diêm Thương Tuyệt đã 8 năm, đương nhiên biết hắn không thích nghe quá nhiều lời nói nhảm của người khác, bởi vì người như vậy làm việc chỉ có giảm hiệu suất.
Diêm Thương Tuyệt vốn đang nhắm mắt nghĩ ngơi khi nghe đến câu nói của Mị Cơ, đôi mắt tựa như loài sói chậm rãi mở ra, đáy mắt che dấu một loại ánh sáng không tầm thường.
Chiếc cằm kiêu ngạo khẽ gật một cái, nhìn Tưởng Niệm bên cạnh đang ngủ say, khóe môi vẫn giữ nụ cười tà mị sâu không được lường được.
Cửa xe ở một bên được mở ra, chỉ thấy Mị Cơ đứng bên cạnh xe giơ lên một cây dù đen, hơi cong lưng, chặn ngang ôm lấy Tưởng Niệm ở bên cạnh đang ngu say lúc này Diêm Thương Tuyệt mới xuống xe, ở trong một vòng ôm xa lạ, Tưởng Niệm dường như cảm thấy khác thưởng, lo lắng nhíu mày, khóe môi cũng hơi mấp máy, cái đầu không khỏi hướng về nơi rộng rãi mà cọ xát, cô không biết hành động vô ý này lại khiến cho thân thể của người đàn ông ôm mình trở nên cứng ngắc, cô gái này cũng hành hạ người quá rồi.
Cúi đầu xuống đôi môi mỏng từ từ dời về phía đôi môi đỏ mọng đang hé mở, đang lúc sắp phủ lên thì người trong ngực thức tỉnh: “Anh làm gì đó?”
Kinh hãi mà nhìn chằm chằm hắn, tay của Tưởng Niệm gắt gao chống đỡ lồng ngực to lớn của hắn, chưa hết hoảng hồn mà nhìn hắn, rất sợ cảnh trên xe lại tái diễn lần nữa, đáng chết! Lại gần cô như vậy....
Nhìn bộ dạng có chút mâu thuẫn của cô, đôi mắt tựa như sói của Diêm Thương Tuyệt lóe lên một tia sáng khó hiễu, thô lỗ quăng cô, bởi vì dùng sức quá lớn mà cũng không hề nói trước, Tưởng Niệm lảo đảo một hồi, xém chút nữa va chạm ‘mi’ hôn với mặt đất.
Môi mỏng của Diêm Thương Tuyệt nhếch lên, cau mày, không nói một lời, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, một lúc lâu mới thốt ra: “Theo vào.”
Sau đó xải bước đi vào bên trong biệt thự, bỏ lại Tưởng Niệm với vẻ mặt đờ đẫn.
Oa!!! Nơi này thật lớn thật đẹp nha! Thật giống với những biệt thự trong phim a! Ạch...không đúng.......so với những biệt thự trong phim thì còn lớn và đẹp hơn.
Chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, tò mò mà đánh giá kĩ lưỡng tòa biệt thự xa hoa siêu cấp này.
Đập vào mắt cô là tòa biệt thự xa hoa ba tầng lầu màu trắng có kiểu cách châu Âu chứa đựng phong cách hiện đại cùng thiết kế cổ điển lại không có gì tương khắc, ngược lại càng khiến cho người ta sáng mắt, cánh cửa có chiều dài 3m có công nghệ sơn cao cấp theo kiểu cách châu Âu, nhìn qua liền thấy nó lộ rõ sự áp bức cũng giống như chủ nhân, làm cho người ta chói mắt.
Hai bên biệt thự có dựng vài cây cột hoa bằng đá cẩm thạch cao tận 2m, bên trong có vô số các loại hoa lan Qgura màu sắc khác nhau, còn có rất nhiều loài thực vật cô chưa từng gặp qua, hẳn là cực kì có tiếng và quí giá đi!
Hai bên đại sảnh đều có cầu thang, là thông đến tầng hai, trên tầng hai có lẻ tất cả đều là phòng, bên ngoài ban công cũng có gác cái ô che nắng màu đỏ, mặc dù không nhìn thấy cái bàn dưới ô, nhưng cô có thể khẳng định tuyệt đối không phải hàng thứ phẩm (hàng second hand ấy).
Một người đàng ông cao ngạo như vậy làm sao có thể dùng hàng thứ phẩm?
Quay đầu lại nhìn thấy phía sau lưng là hồ bơi, thật lâu sau Tưởng Niệm cũng không tập trung tinh thần được, hồ bơi thật to thật lớn nha! Nước của hồ bơi thật sạch thật trong suốt a! Chắc chiều dài chừng 50m, có lẻ không dừng ở đó, dùng sức chớp mắt mạnh một cái, cái đầu lắc lắc lung tung, này.....đây là thật? Hay giả?
“Hoàn hồn đi.” Bên tai là giọng nói vẫn không chút gợn sóng như cũ, có lúc thực sự nghi ngờ hắn không phải tạo ra từ băng? Làm gì vẻ mặt như muốn đông chết lạnh người ta vậy? Hay chỉ đối với mỗi cô như vậy?
Miệng quở trách, giọng nói thì thầm rất nhỏ gì đó, vênh mặt hất cằm nhìn người đàn ông, Tưởng Niệm cũng không khịp che dù, điên cuồng chạy một hồi đến bên cạnh hắn, há to miệng thở dốc, không ngờ trong lúc cô sững sờ, hắn đã đi một đoạn đường dài như vậy.
Nhìn qua như là một cặp hiền hòa, nam cao lớn mạnh mẽ, nữ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người.
Nhưng chính giữa lại là vách ngăng thù hận sâu đậm, sẽ chỉ làm cho hai người càng thêm cách xa nhau.
“Suy nghĩ chuyển đến đây sao?”
“Không có gì! Đến nhà tôi thay quần áo.” Nhìn bộ quần áo ẩm ướt bao bọc lấy cơ thể cô, Diêm Thương Tuyệt chỉ cảm thấy dáng vẻ này của cô thật quyến rũ, thân thể hấp dẫn này không biết khi triền miên dưới thân đàn ông thì có bao nhiêu mê hoặc.
Nuốt mạnh một ngụm nước bọt, xem ra gần đây hắn cực kì thiếu phụ nữ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Tưởng Niếm mím lại đôi môi đỏ mọng hơi nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mưa! Vẫn còn lớn như vậy, tựa như muốn điên cuồng rửa sạch thứ gì đó dơ bẩn, rơi trên mặt đất, tạt vào cửa sổ xe đều là những giọt nước tàn nhẫn như thế.
Trước kia cô rất ghét trời mưa, nhưng về sau lúc trời mưa lại có An Nguyệt Lê giúp cô, kể cho cô nghe rất nhiều rất nhiều truyện cười, vì vậy cô dần dần thích trời mưa.
Nụ cười lơ đãng của cô rơi vào trong mắt của người đàn ông bên cạnh, tay bên người nắm chặt rồi buông lỏng, buông lỏng rồi lại xiết chặt, hận không thể bóp chết cô, cô đang nhớ đến người đàn ông kia?! Từ từ nhắm hai mắt lại không để ý đến cô nữa.
Hai người trong xe cũng không nói nữa, tựa như nụ hôn nóng bỏng vừa rồi chưa từng xảy ra, xe chạy về phía trước.
“Tổng giám đốc, đến nơi---“ Mị Cơ ngồi ở vị trí bân cạnh tài xế quay đầu vẻ mặt vẫn như cũ không có chút biểu cảm.
Cô đã đi theo Diêm Thương Tuyệt đã 8 năm, đương nhiên biết hắn không thích nghe quá nhiều lời nói nhảm của người khác, bởi vì người như vậy làm việc chỉ có giảm hiệu suất.
Diêm Thương Tuyệt vốn đang nhắm mắt nghĩ ngơi khi nghe đến câu nói của Mị Cơ, đôi mắt tựa như loài sói chậm rãi mở ra, đáy mắt che dấu một loại ánh sáng không tầm thường.
Chiếc cằm kiêu ngạo khẽ gật một cái, nhìn Tưởng Niệm bên cạnh đang ngủ say, khóe môi vẫn giữ nụ cười tà mị sâu không được lường được.
Cửa xe ở một bên được mở ra, chỉ thấy Mị Cơ đứng bên cạnh xe giơ lên một cây dù đen, hơi cong lưng, chặn ngang ôm lấy Tưởng Niệm ở bên cạnh đang ngu say lúc này Diêm Thương Tuyệt mới xuống xe, ở trong một vòng ôm xa lạ, Tưởng Niệm dường như cảm thấy khác thưởng, lo lắng nhíu mày, khóe môi cũng hơi mấp máy, cái đầu không khỏi hướng về nơi rộng rãi mà cọ xát, cô không biết hành động vô ý này lại khiến cho thân thể của người đàn ông ôm mình trở nên cứng ngắc, cô gái này cũng hành hạ người quá rồi.
Cúi đầu xuống đôi môi mỏng từ từ dời về phía đôi môi đỏ mọng đang hé mở, đang lúc sắp phủ lên thì người trong ngực thức tỉnh: “Anh làm gì đó?”
Kinh hãi mà nhìn chằm chằm hắn, tay của Tưởng Niệm gắt gao chống đỡ lồng ngực to lớn của hắn, chưa hết hoảng hồn mà nhìn hắn, rất sợ cảnh trên xe lại tái diễn lần nữa, đáng chết! Lại gần cô như vậy....
Nhìn bộ dạng có chút mâu thuẫn của cô, đôi mắt tựa như sói của Diêm Thương Tuyệt lóe lên một tia sáng khó hiễu, thô lỗ quăng cô, bởi vì dùng sức quá lớn mà cũng không hề nói trước, Tưởng Niệm lảo đảo một hồi, xém chút nữa va chạm ‘mi’ hôn với mặt đất.
Môi mỏng của Diêm Thương Tuyệt nhếch lên, cau mày, không nói một lời, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, một lúc lâu mới thốt ra: “Theo vào.”
Sau đó xải bước đi vào bên trong biệt thự, bỏ lại Tưởng Niệm với vẻ mặt đờ đẫn.
Oa!!! Nơi này thật lớn thật đẹp nha! Thật giống với những biệt thự trong phim a! Ạch...không đúng.......so với những biệt thự trong phim thì còn lớn và đẹp hơn.
Chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, tò mò mà đánh giá kĩ lưỡng tòa biệt thự xa hoa siêu cấp này.
Đập vào mắt cô là tòa biệt thự xa hoa ba tầng lầu màu trắng có kiểu cách châu Âu chứa đựng phong cách hiện đại cùng thiết kế cổ điển lại không có gì tương khắc, ngược lại càng khiến cho người ta sáng mắt, cánh cửa có chiều dài 3m có công nghệ sơn cao cấp theo kiểu cách châu Âu, nhìn qua liền thấy nó lộ rõ sự áp bức cũng giống như chủ nhân, làm cho người ta chói mắt.
Hai bên biệt thự có dựng vài cây cột hoa bằng đá cẩm thạch cao tận 2m, bên trong có vô số các loại hoa lan Qgura màu sắc khác nhau, còn có rất nhiều loài thực vật cô chưa từng gặp qua, hẳn là cực kì có tiếng và quí giá đi!
Hai bên đại sảnh đều có cầu thang, là thông đến tầng hai, trên tầng hai có lẻ tất cả đều là phòng, bên ngoài ban công cũng có gác cái ô che nắng màu đỏ, mặc dù không nhìn thấy cái bàn dưới ô, nhưng cô có thể khẳng định tuyệt đối không phải hàng thứ phẩm (hàng second hand ấy).
Một người đàng ông cao ngạo như vậy làm sao có thể dùng hàng thứ phẩm?
Quay đầu lại nhìn thấy phía sau lưng là hồ bơi, thật lâu sau Tưởng Niệm cũng không tập trung tinh thần được, hồ bơi thật to thật lớn nha! Nước của hồ bơi thật sạch thật trong suốt a! Chắc chiều dài chừng 50m, có lẻ không dừng ở đó, dùng sức chớp mắt mạnh một cái, cái đầu lắc lắc lung tung, này.....đây là thật? Hay giả?
“Hoàn hồn đi.” Bên tai là giọng nói vẫn không chút gợn sóng như cũ, có lúc thực sự nghi ngờ hắn không phải tạo ra từ băng? Làm gì vẻ mặt như muốn đông chết lạnh người ta vậy? Hay chỉ đối với mỗi cô như vậy?
Miệng quở trách, giọng nói thì thầm rất nhỏ gì đó, vênh mặt hất cằm nhìn người đàn ông, Tưởng Niệm cũng không khịp che dù, điên cuồng chạy một hồi đến bên cạnh hắn, há to miệng thở dốc, không ngờ trong lúc cô sững sờ, hắn đã đi một đoạn đường dài như vậy.
Nhìn qua như là một cặp hiền hòa, nam cao lớn mạnh mẽ, nữ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người.
Nhưng chính giữa lại là vách ngăng thù hận sâu đậm, sẽ chỉ làm cho hai người càng thêm cách xa nhau.
“Suy nghĩ chuyển đến đây sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook