Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 2: Em cũng muốn đi xem
Chiếc xe hàng nhỏ có chút cũ nát đang đi đến công viên tưởng niệm Thanh Sơn, ngoài cửa sổ gió hơi lớn, làm người ta cảm thấy mát lạnh và thoải mái, mà không khí bên trong xe lại vô cùng xấu hổ, hiển nhiên sự việc xảy ra ban sáng, khiến hai người trong xe có chút ngượng ngùng, vì vậy suốt đường đi chẳng có ai mở miệng.
“À…..lâu rồi cũng chưa vào thành phố, thật sự có thay đổi lớn, rất nhiều tòa nhà trước kia trên con đường anh đi qua giờ cũng không còn, hì hì” An Nguyệt Lê thấy tưởng Niệm dọc đường chỉ ngồi một bên cúi đầu xoắn ngón tay im lặng không lên tiếng, nghĩ là cô vì chuyện lúc sáng mà có chút tức giận, cho nên đi tiên phong phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe.
“Anh Nguyệt Lê, không phải tháng trước anh cùng chị Tiểu Miểu giao hàng vào thành phố sao?” Tưởng Niệm hoàn toàn không hiểu ý của hắn, cho nên câu nói đầu tiên đã khiến An Nguyệt Lê vốn cảm thấy có chút ‘lạnh’ có ý nghĩ: stupid idea rồi. Trời ạ! Thật không biết nên nói cô ngây thơ hay là đần đây? Đây rõ ràng là vì muốn giải tỏa bầu không khí!
Mặt của An Nguyệt Lê có chút giật giật, mồ hôi……không trách cô, thật không trách cô, cũng tại hắn à…., buổi sáng không có chuyện làm hay sao mà đùa giỡn như vậy! Bây giờ không có chuyện làm hay sao mà nói lời ngu ngốc như thế!
An Nguyệt Lê đang muốn nói một chút gì khác, lại cảm thấy điện thoại trong túi quần vang lên, vì vậy hắn lấy một tay điều khiển tay lái, tay còn lại lấy điện thoại di động ra.
“Này, có chuyện gì sao? Cái gì!? Cô…mọi người còn ở chỗ đó sao? Được…được… tôi lập tức đến ngay.” Vội vã cúp điện thoại, An Nguyệt Lê dùng sức đem tay xoay sang phải, ngay lập tức thắng (dừng) lại ở ven đường.
Nhìn vẻ mặt lo lắng này của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm biết nhất định đã xảy ra chuyện, hơn nữa có thể là chuyện lớn.
“Anh Nguyệt Lê, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn An Nguyệt Lê có chút hoảng loạn thay cô tháo dây an toàn, cô có chút sợ hãi, cô đoán nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, mới có thể khiến người luôn xử sự không sợ hãi như anh Nguyệt Lê vội vã như vậy.
“Chình là số hàng lúc sáng xảy ra chút vấn đề nhỏ, không có gì lớn, Tiểu Miểu vừa gọi điện thoại nói anh nhất đinh phải đi một chuyến, cho nên anh không thể đưa em đi, em ở đây, lát nữa đón xe đi công viên tưởng niệm đi, một mình cẩn thận một chút, biết không?” Thay cô mờ cửa, An Nguyệt Lê dùng tốc độ nhanh nhất nói xong những lời này.
Bởi vì giờ phút này hắn thực sự rất lo lắng, Tiểu Miểu gọi điện thoại nói cha ở công trường xảy ra tranh chấp với người ta, còn đánh người, hắn biết cha chỉ cần đánh nhau với người ta, không thấy máu nhất định sẽ không dừng tay, hắn sợ, hắn sợ sẽ mất đi cha, nhưng dù như thế hắn vẫn không muốn cho Tưởng Niệm biết, hắn sợ cô sẽ lo lắng.
Lúc này có thể thấy được người đàn ông này có bao nhiêu là không nỡ đối với cô gái trước mặt.
“Nhưng em cũng muốn đi xem!” Ngăn lại bàn tay đang mở cửa của hắn, Tưởng Niệm nói.
“Nghe lời!” Giọng nói của An Nguyệt Lê có chút nặng nề, hắn biết Tưởng Niệm đi nhất định sẽ đau lòng, điều này--------hắn không muốn nhìn thấy, hắn thà để lưng mình gánh vác mọi thứ, cũng không muốn nhìn thấy Tưởng Niệm lại nức nở khóc một lần nữa.
Bởi vì hắn yêu cô gái này hơn 10 năm, đã từng thể phải bảo vệ cô thật tốt, chăm sóc cô, không muốn nhìn thấy tình cảnh của mười năm trước lặp lại lần nữa.
Thấy An Nguyệt Lê có chút tức giận, cô bĩu môi xuống xe, cô biết An Nguyệt Lê nhất định biết chuyện gì xảy ra, nhưng không dám cho cô biết, sợ cô sẽ lo lắng. Lát nữa cô gọi điện thoại cho chị Tiểu Miêu sẽ biết xảy ra chuyện gì, không phải sao?
“Có chuyện gì phải gọi điện thoại cho em biết không? Không được gạt em.” Thấy hắn đang muốn rời đi, Tưởng Niệm không nhìn được lẩm bẩm, chuyện của An gia cũng chính là chuyện của cô, mười năm dưỡng duc (nuôi dưỡng và dạy dỗ) cô, cô có thể không khắc sâu trong lòng sao?
Nhưng An Nguyệt Lê lại giống như không nghe thấy lời của cô, không có lên tiếng, nhanh chóng đạp chân ga mà phóng đi như mũi tên được bắn ra.
Nhìn chiếc xe dần dần đi xa, cuối cùng biến mắt trong tầm mắt của mình, Tưởng Niệm thất vọng hạ sụt vai, cô thật sự lo lắng a! Không biết xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng hay không?
Không chút do dự lấy điện thoại từ trong túi ra, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương lướt trên màn hính.
“Chị Tiểu Miểu! Mọi người ở đâu? Cái gì! Rồi…em lập tức đến liền.” Che môi, không thể tin được mà lắc đầu một cái, Chú An bị thương! Làm sao lại bị thương?
Nhìn con đường vắng bóng xe chạy đến đáng thương, Tưởng Niệm hết sức sốt ruột, tay cầm điện thoại di động cũng bắt đầu có chút run, ai có thể chở cô qua đoạn đường này? Nơi này cũng không nhìn thấy taxi!
Cách chỗ Tưởng Niệm đứng 1km có một chiếc xe Maybach 62S màu đen đang đậu, ngồi ở vị trí tay lái là một người đàn ông thoạt nhìn cũng chừng 27,28 tuổi, mang mắt kính lớn màu cà phê che hơn nửa gương mặt, nhưng nhìn qua vẻ anh tuấn, cánh mũi rõ ràng thể hiện sự sắc sảo, môi mỏng, còn có một mái tóc đen thoải mái, hơi lộn rộn, không khó nhìn ra nhất định là được ông trời chiếu cố.
Tuy chỉ lẳng lặng ngồi như vậy, nhưng cũng không che dấu được khí chất vương giả cao quý trời sinh.
Nhìn cách đó không xa, Tưởng Niệm vừa gọi điện thoại vừa bắt taxi, môi mỏng của người đàn ông anh tuấn giương lên nở nụ cười yếu ớt có phần toan tính.
Khởi động xe, chậm rãi chạy về hướng Tưởng Niệm cách đó không xa.
Đứa bé dối trá, đến lúc em trả nợ rồi, đời này, em cũng đừng nghĩ thoát khõi tôi.
“À…..lâu rồi cũng chưa vào thành phố, thật sự có thay đổi lớn, rất nhiều tòa nhà trước kia trên con đường anh đi qua giờ cũng không còn, hì hì” An Nguyệt Lê thấy tưởng Niệm dọc đường chỉ ngồi một bên cúi đầu xoắn ngón tay im lặng không lên tiếng, nghĩ là cô vì chuyện lúc sáng mà có chút tức giận, cho nên đi tiên phong phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe.
“Anh Nguyệt Lê, không phải tháng trước anh cùng chị Tiểu Miểu giao hàng vào thành phố sao?” Tưởng Niệm hoàn toàn không hiểu ý của hắn, cho nên câu nói đầu tiên đã khiến An Nguyệt Lê vốn cảm thấy có chút ‘lạnh’ có ý nghĩ: stupid idea rồi. Trời ạ! Thật không biết nên nói cô ngây thơ hay là đần đây? Đây rõ ràng là vì muốn giải tỏa bầu không khí!
Mặt của An Nguyệt Lê có chút giật giật, mồ hôi……không trách cô, thật không trách cô, cũng tại hắn à…., buổi sáng không có chuyện làm hay sao mà đùa giỡn như vậy! Bây giờ không có chuyện làm hay sao mà nói lời ngu ngốc như thế!
An Nguyệt Lê đang muốn nói một chút gì khác, lại cảm thấy điện thoại trong túi quần vang lên, vì vậy hắn lấy một tay điều khiển tay lái, tay còn lại lấy điện thoại di động ra.
“Này, có chuyện gì sao? Cái gì!? Cô…mọi người còn ở chỗ đó sao? Được…được… tôi lập tức đến ngay.” Vội vã cúp điện thoại, An Nguyệt Lê dùng sức đem tay xoay sang phải, ngay lập tức thắng (dừng) lại ở ven đường.
Nhìn vẻ mặt lo lắng này của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm biết nhất định đã xảy ra chuyện, hơn nữa có thể là chuyện lớn.
“Anh Nguyệt Lê, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn An Nguyệt Lê có chút hoảng loạn thay cô tháo dây an toàn, cô có chút sợ hãi, cô đoán nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, mới có thể khiến người luôn xử sự không sợ hãi như anh Nguyệt Lê vội vã như vậy.
“Chình là số hàng lúc sáng xảy ra chút vấn đề nhỏ, không có gì lớn, Tiểu Miểu vừa gọi điện thoại nói anh nhất đinh phải đi một chuyến, cho nên anh không thể đưa em đi, em ở đây, lát nữa đón xe đi công viên tưởng niệm đi, một mình cẩn thận một chút, biết không?” Thay cô mờ cửa, An Nguyệt Lê dùng tốc độ nhanh nhất nói xong những lời này.
Bởi vì giờ phút này hắn thực sự rất lo lắng, Tiểu Miểu gọi điện thoại nói cha ở công trường xảy ra tranh chấp với người ta, còn đánh người, hắn biết cha chỉ cần đánh nhau với người ta, không thấy máu nhất định sẽ không dừng tay, hắn sợ, hắn sợ sẽ mất đi cha, nhưng dù như thế hắn vẫn không muốn cho Tưởng Niệm biết, hắn sợ cô sẽ lo lắng.
Lúc này có thể thấy được người đàn ông này có bao nhiêu là không nỡ đối với cô gái trước mặt.
“Nhưng em cũng muốn đi xem!” Ngăn lại bàn tay đang mở cửa của hắn, Tưởng Niệm nói.
“Nghe lời!” Giọng nói của An Nguyệt Lê có chút nặng nề, hắn biết Tưởng Niệm đi nhất định sẽ đau lòng, điều này--------hắn không muốn nhìn thấy, hắn thà để lưng mình gánh vác mọi thứ, cũng không muốn nhìn thấy Tưởng Niệm lại nức nở khóc một lần nữa.
Bởi vì hắn yêu cô gái này hơn 10 năm, đã từng thể phải bảo vệ cô thật tốt, chăm sóc cô, không muốn nhìn thấy tình cảnh của mười năm trước lặp lại lần nữa.
Thấy An Nguyệt Lê có chút tức giận, cô bĩu môi xuống xe, cô biết An Nguyệt Lê nhất định biết chuyện gì xảy ra, nhưng không dám cho cô biết, sợ cô sẽ lo lắng. Lát nữa cô gọi điện thoại cho chị Tiểu Miêu sẽ biết xảy ra chuyện gì, không phải sao?
“Có chuyện gì phải gọi điện thoại cho em biết không? Không được gạt em.” Thấy hắn đang muốn rời đi, Tưởng Niệm không nhìn được lẩm bẩm, chuyện của An gia cũng chính là chuyện của cô, mười năm dưỡng duc (nuôi dưỡng và dạy dỗ) cô, cô có thể không khắc sâu trong lòng sao?
Nhưng An Nguyệt Lê lại giống như không nghe thấy lời của cô, không có lên tiếng, nhanh chóng đạp chân ga mà phóng đi như mũi tên được bắn ra.
Nhìn chiếc xe dần dần đi xa, cuối cùng biến mắt trong tầm mắt của mình, Tưởng Niệm thất vọng hạ sụt vai, cô thật sự lo lắng a! Không biết xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng hay không?
Không chút do dự lấy điện thoại từ trong túi ra, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương lướt trên màn hính.
“Chị Tiểu Miểu! Mọi người ở đâu? Cái gì! Rồi…em lập tức đến liền.” Che môi, không thể tin được mà lắc đầu một cái, Chú An bị thương! Làm sao lại bị thương?
Nhìn con đường vắng bóng xe chạy đến đáng thương, Tưởng Niệm hết sức sốt ruột, tay cầm điện thoại di động cũng bắt đầu có chút run, ai có thể chở cô qua đoạn đường này? Nơi này cũng không nhìn thấy taxi!
Cách chỗ Tưởng Niệm đứng 1km có một chiếc xe Maybach 62S màu đen đang đậu, ngồi ở vị trí tay lái là một người đàn ông thoạt nhìn cũng chừng 27,28 tuổi, mang mắt kính lớn màu cà phê che hơn nửa gương mặt, nhưng nhìn qua vẻ anh tuấn, cánh mũi rõ ràng thể hiện sự sắc sảo, môi mỏng, còn có một mái tóc đen thoải mái, hơi lộn rộn, không khó nhìn ra nhất định là được ông trời chiếu cố.
Tuy chỉ lẳng lặng ngồi như vậy, nhưng cũng không che dấu được khí chất vương giả cao quý trời sinh.
Nhìn cách đó không xa, Tưởng Niệm vừa gọi điện thoại vừa bắt taxi, môi mỏng của người đàn ông anh tuấn giương lên nở nụ cười yếu ớt có phần toan tính.
Khởi động xe, chậm rãi chạy về hướng Tưởng Niệm cách đó không xa.
Đứa bé dối trá, đến lúc em trả nợ rồi, đời này, em cũng đừng nghĩ thoát khõi tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook