Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 130: Chỉ cần thật tốt, cái gì tôi cũng đều đáp ứng cô

”Tưởng Niệm? Tại sao lại ở đây?” Một giọng nam trung cao vút hưng phấn chợt vang lên.

Tưởng Niệm nghe thấy có người gọi cô, kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thấy Tô Thước Cảnh mặc một bộ quần áo màu trắng thoải mái, đang toét miệng cười hì hì nhìn mình, sau lưng còn có hai anh em Trình Sở Đông, cô dừng bước lại, hai chân có chút vô lực chống đỡ lấy thân thể, liếm cánh môi một chút, kinh ngạc nói “Đại thúc? Tại sao mọi người cũng ở đây?” Nói xong liền thân thiện chào hỏi hai anh em Trình Sở Đống.

”Nơi này là sản nghiệp của Đống, ba người chúng tôi tới đây ngồi một chút” Tô Thước Cảnh hiển nhiên vui vẻ khi ở nơi này nhìn thấy cô, vốn dĩ ngày hôm trước hắn định đến đi xem cô, lo lắng cô sẽ vì chuyện Nguyệt Lê phán hình mà thương tâm khổ sở, nhưng mà tên Tuyệt kia đột nhiên gọi điện cho hắn nói muốn đi nước Anh, anh ta không ở đây mấy ngày không cho phép mình tự đi đến biệt thự nhìn Tưởng Niệm, nếu không nghe lời anh ta, anh ta liền thay đổi phương thức đa dạng cho hắn đẹp mặt, cho nên, hắn không có chí khí sợ hãi.

Nam nhân á! Anh ta là nam nhân à! Anh ta là Diêm Thương Tuyệt máu lạnh vô tình à!

Tại sao lại là một cái không có phong độ bình dấm chua?

Trong tình yêu chỉ số thông minh quả nhiên đều chỉ 38!

”Đã lâu không gặp, cô có khỏe không?” Trình Sở Đống nhanh nhẹn đi tới, đôi tay để trong túi quần, cười ôn hòa, nói với Tưởng Niệm.

Tưởng Niệm gật đầu một cái, cười khanh khách “Ừ, rất tốt”

”Cô có mà tốt, có một vị hôn phu "vô pháp vô thiên" cưng chiều cô như vậy, Trình Sở Đông ở một bên cũng đi tới, bộ dạng rỗi rảnh lười biếng, không chút để ý mở miệng nói, nhưng mà nghe lời hắn nói... giống như... giống như...

”Đừng để ý tới hắn! Hắn ghen!” Tô Thước Cảnh thấy Tưởng Niệm không biết làm sao nhìn Trình Sở Đông, tiêu sái đi đến trước mặt Trình Sở Đông dùng tay phải đụng vào miệng quạ của Trình Sở Đông, nhắc nhở hắn không nên nói chuyện lung tung.

Tưởng Niệm che miệng, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó kỳ quái nhìn Trình Sở Đông, đã lâu không gặp, độ yêu nghiệt lại tăng lên rất nhiều, đặc biệt hôm nay hắn mặc một bộ màu đỏ nhàn nhã, làm cho cái bộ mặt yêu mị hiện lên vô cùng tinh tế, bông tai ở tai trái phát ra ánh sáng chói mắt, hắn vẫn mê người như vậy, một bộ dạng lưu manh, phách lối có chút thiếu dọn dẹp.

”Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa móc mắt cô” Trình Sở Đông xoa miệng bị đụng thương, giả vờ giận dữ nhìn chằm chằm Tưởng Niệm.

”Tốt lắm, cũng là người lớn rồi, còn ngây thơ giống như một đứa bé” Trình Sở Đống đứng ra vỗ vai đệ đệ, cố nén cười nói.

Tưởng Niệm không tức giận, mặt cười yếu ớt nhìn vào hắn, thật ra thì, cô đối với Trình Sở Đông cũng không còn ghét như lần đầu tiên gặp mặt nữa, biết hắn trời sinh tính tùy ý, nói chuyện lại không che đậy miệng, nhưng là bản chất là người tốt, đột nhiên cảm thấy người như vậy sống thật là vui vẻ.

”Tưởng Niệm, mấy vị này là...” Cố Phúc đứng dậy đứng sau lưng Tưởng Niệm, nghi hoặc nhìn ba người đàn ông quần áo ngăn nắp này hỏi.

Vốn không khí rất hòa hợp, đột nhiên bị người cắt đứt, ánh mắt của ba người Tô Thước Cảnh tập trung nhìn vào người đàn ông trung niên đang cẩn thận quan sát bọn họ.

”Bọn họ là bạn của tôi! Chỉ là... Ông hỏi cái này làm gì? Tôi đã nói rồi, lời của ông nói, tôi một chữ cũng không tin, ông đi đi thôi, tôi không giúp được ông” Tưởng Niệm xoay người, nhìn ông ta, đáy mắt thoáng hiện qua một tia kiên quyết.

Người này chưa bao giờ nhớ tới cô, tại thời điểm ông ta cần sự trợ giúp mới tìm đến cô, cô thật sự không có cảm tình gì! Huống chi lúc ấy nếu không phải vì ông ta ham danh lợi, tin tưởng mẹ cũng sẽ không lún sâu như vậy, nghĩ tới ông ta thích một người có liên quan đến cái chết của mẹ, cô không thể không nổi giận.

Nhưng nhìn bộ dạng uất ức cầu toàn kia, cô lại có một tia thương hại, cô đột nhiên cảm thấy mình thật mâu thuẫn, thật là mâu thuẫn.

”Xem như cậu cầu xin con không được sao? Con thật sự muốn nhìn đến hắn đem chúng ta ép đến đường cùng sao?” Cố Phúc kích động bước lên nắm chặt cánh tay trắng mịn của Tưởng Niệm.

”Ông làm đau cô ấy rồi, buông tay!” Tô Thước Cảnh nhìn thấy người đàn ông xa lạ trước mặt lôi kéo Tưởng Niệm, hắn tức điên lên, dùng sức đẩy ông ta ra, đem Tưởng Niệm hộ vào trong ngực, cảnh giới nhìn chằm chằm ông ta, chỉ sợ ông ấy lại làm tổn thương Tưởng Niệm lần nữa.

Cố Phúc bất ngờ bị đẩy ra, lui về phía sau mấy bước, ông ta nhìn người đàn ông bên cạnh Tưởng Niệm, cảm thấy có chút quen mắt, cau mày suy nghĩ một chút, mới phát hiện hắn chính là người đi cùng với Diêm Thương Tuyệt đi đến tập đoàn Hàn Thị lần trước, quản lý Tô.

”Cậu là quản lý Tô đi! Cậu mạnh khỏe... Tôi là Hàn thị....” Ông ta vươn tay mừng rỡ đi tới bắt tay Tô Thước Cảnh, tuy nhiên lại bị Tô Thước Cảnh nghiêm nghị ngăn lại.

”Tôi không quan tâm ông là ai, ông lập tức đi ra ngoài cho tôi, lập tức!” Tô Thước Cảnh thấy ông ta bước lên phía trước, lập tức ôm chặt Tưởng Niệm vào ngực mình.

Tưởng Niệm bị ôm chặt thấy đau, cô cau mày nhìn gương mặt khẩn trương của Tô Thước Cảnh, cảm động cười một tiếng “Đại thúc, chú yên tâm, ông ta sẽ không làm tổn thương đến tôi, ông ta có chuyện muốn tìm tôi giúp một tay mà thôi.”

Hai anh em Trình Sở Đống và Trình Sở Đông vừa nhìn ăn ý lẫn nhau, sau đó không hiểu nhìn Tưởng Niệm, bọn họ biết? Không khí giống như không khoái trá nha.

”Cô biết ông ta?” Tô Thước Cảnh không tin, đề phòng nhìn người đàn ông.

”Không biết, nhưng ông ta nói ông ta là cậu của tôi” Tưởng Niệm nói nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn không rời Cố Phúc, ông ta tại sao lại chấp nhất như vậy chứ? Ông ấy có biết hay không sự việc mẹ chết năm đó có liên quan đến Lý Băng? Cô đột nhiên muốn hỏi ông ta một chút, không biết ông ấy biết chuyện có còn dứt khoát kiên quyết muốn trợ giúp bà ta như vậy nữa hay không?

Cậu?

Tô Thước Cảnh cùng hai anh em nhà họ Trình mở mắt to, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tưởng Niệm, lúc nào thì nhiều hơn một người cậu? Cậu ruột?

”Đúng! Tôi là cậu của cô ấy, người cậu duy nhất, tôi có chuyện quan trọng muốn làm phiền cô ấy, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy” Người đàn ông nhìn Tưởng Niệm như muốn nói lời từ biệt, trong lòng đã nghĩ ra kế hoạch thầm lặng, có lẽ ông có thể nhờ Tô Thước Cảnh giúp một tay, hình như hắn cùng với Diêm Thương Tuyệt có mối quan hệ không tệ lắm, hơn nữa nhìn thái độ khẩn trương của hắn đối với Tưởng Niệm, ông biết, hắn thích Tưởng Niệm!

Đây là một cơ hội tốt!

Tô Thước Cảnh hoài nghi quan sát người đàn ông này.

Cố Phúc thấy bộ dạng nhíu mày của anh ta, liền biết rằng anh ta đã bắt đầu chú ý đến mình rồi, xem ra ông đoán cũng không sai, Tô Thước Cảnh này thật sự thích Tưởng Niệm, bởi vì anh ta đối với những chuyện hay vật bên người cô ấy liền cảm thấy hứng thú!

”Tôi là Cố Phúc, là cậu của Tưởng Niệm, chúng ta đã gặp qua, ở Hàn thị, có thể là quản lý Tô bận nhiều chuyện nên không nhớ rõ” Cố Phúc nịnh nọt cười cười.

Tưởng Niệm từ trong ngực của Tô Thước Cảnh lui ra ngoài, nhìn thấy cảnh này cô không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với "người cậu" này liền nói “Chuyện của ông, chúng tôi cũng không giúp được gì, lời của ông, tôi cũng không tin, cho nên ông đi đi”

Tô Thước Cảnh suy nghĩ một chút, vẫn không nhớ ra, trong đầu của hắn chỉ có thể nhớ đến mỹ nữ, còn đàn ông? Hắn nhớ làm gì?

Nghe Tưởng Niệm nói như vậy, Tô Thước Cảnh cũng lễ phép cười một tiếng nói “Ông đi đi thôi”

”Không, không tôi thật sự là cậu của cô ấy, tôi chỉ là muốn cô ấy ở trước mặt Tổng giám đốc Diêm cầu tình để cho hắn đại nhân đại lượng bỏ qua cho Hàn thị, tôi chỉ có ý như vậy” Ông ta trở nên lo lắng, nhìn Tô Thước Cảnh, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

”Đủ rồi! Tôi bất kể ông có phải nói thật hay không, tôi đều không giúp được ông, chuyện trên thương trường tôi không bao giờ hỏi tới, cũng không có quyền lợi, anh ấy làm gì là quyền tự do của anh ấy, tôi là cái gì mà dám cản trở?” Tưởng Niệm thấy ông ta cứng đầu, bất đắc dĩ nói.

”Con nói như vậy là sao? Tốt xấu gì cũng là tâm huyết của ba con! Làm sao con có thể nhẫn tâm khiến nó lưu lạc vào tay của người ngoài?” Cố Phúc thấy cô không chịu giúp đỡ, có chút tức giận quát.

Lời của ông ta, khiến cho Tưởng Niệm và Tô Thước Cảnh cùng với anh em nhà họ Trình sững sờ tại chỗ, cái gì gọi là“đó là tâm huyết của ba con”?

”Các người đang nói cái gì? Tập đoàn Hàn thị cùng với ba của Tưởng Niệm có quan hệ gì?” Tô Thước Cảnh không rõ chân tướng nhìn người đàn ông kia sau đó lại nhìn Tưởng Niệm, trên mặt hiện rõ một mảnh mờ mịt, bất quá gần đây Tuyệt đang thu mua Hàn thị.

Tưởng Niệm không biết làm thế nào với ông ta, đột nhiên cảm thấy rất loạn, đang ở thời điểm cô không biết làm thế nào, Cố Phúc mở miệng trước “Ba của cô ấy là tiền nhiệm tổng giám đốc của Hàn thị- tiên sinh Hàn Quốc Hạo”

”Im miệng!” Lời của ông ta khiến cho Tưởng Niệm giận tím mặt, đưa ngón trỏ ra hốt hoảng chỉ vào ông ta.

Ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Ông ấy thẳng thắn như vậy nói ra, rốt cuộc là vì cái gì?

Ông ta nói với đại thúc là có ý muốn để đại thúc giúp hắn?

”Tôi nói là thật, chẳng lẽ con thật nhẫn tâm muốn cho giang sơn của ba con lao tâm khổ tứ đạt được rơi vào tay của người khác, chớ quên, năm đó bởi vì mẹ con nhúng tay vào, mới khiến Lý Băng mất đi đứa nhỏ là chuyện thực! Là mẹ con phá hủy hạnh phúc nhà người ta” Cố Phúc đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn Tưởng Niệm, lên tiếng tố cáo em gái đã qua đời của mình “Hiện tại để cho con đi cầu xin tổng giám đốc Diêm, chỉ là để cho con giúp mẹ con trả nợ mà thôi! Đây là mẹ con các người thiếu bà ấy”

Tưởng Niệm nghe lời của ông ta, phẫn nộ không biết từ đâu nảy sinh, đó là em gái của ông ta, tại sao ông ta có thể chửi bới bà ấy như vậy? Thật sự ông ta là cậu của cô sao? Mặc dù ngoài miệng cô không thừa nhận, nhưng trong đáy lòng đã nghĩ, nếu không phải ông ta khắp nơi đều giúp đỡ Lý Băng, mình đã sớm nhận thức ông ấy, không phải sao?

Nhưng tại sao lại đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên đầu mẹ?

”Không phải... Không phải, ông tại sao lại xỉ nhục mẹ như vậy? Không phải nói đó là em gái của ông sao? Tại sao ông lại giúp người khác xỉ nhục em mình? Tại sao? Tôi bất kể đứa bé của bà ấy bị bỏ lỡ như thế nào, cũng không quản chuyện có phải mẹ phá hư hạnh phúc của bà ấy hay không, tôi chỉ biết mẹ tôi là người mẹ tốt nhất trên đời này!

Ông biết lúc còn nhỏ tôi với mẹ sống như thế nào không? Lúc rét lạnh, lúc đói khổ, lúc lạnh lẽo, thời điểm mưa gió sấm chớp, không có bất kỳ người nào cho chúng tôi một chút ấm áp, người gọi là "ba" kia cũng không có! Không có! Là ông ta khiến mẹ mệt mỏi như vậy, đau như vậy! Tại sao tôi phải giúp đỡ ông ta! Tôi sống mười tám năm, ông ta có biết sự tồn tại của tôi sao? Ông ta cho tôi một chút ấm áp sao? Không có! Lúc tôi ngã bệnh, ngủ trên chiếc giường bị mưa dột, tất cả chăn đều bị ướt, ông có biết không? Ông ta có biết không?

Ông có biết tôi bị những đứa trẻ trong thôn bắt nạt sao? Ông có biết tôi thường bị bọn họ ném đá, còn khinh thường gọi tôi là “dã loại” sao? Ông có biết tôi sống đến ngày hôm nay có biết bao khổ cực sao? Ông không biết! Người đàn ông kia cũng không biết! Nếu không phải ông ta, mẹ tôi căn bản cũng không chết, cho nên chuyện của ông ta không liên quan đến tôi, một chút quan hệ cũng không có!” Tưởng Niệm kích động rống to, tức giận dậm chân, dường như muốn đem những uất ức của mười mấy năm qua đều nói ra.

Cô rống giận khàn giọng vạch rõ ngọn ngành làm cho Tô Thước Cảnh cực kỳ đau lòng, hắn khoác vai cô, cảm giác cô yếu đuối dựa vào hắn, một chút hơi sức cũng không có, lòng hắn đau đến tột đỉnh, nắm chặt tay cô, để cho sức mạnh của mình có thể truyền chút xíu qua tay cô.

”Nỗi thống khổ của các người cậu hiểu, nhưng mà ông ta dù sao cũng là...” Cố Phúc gật đầu nói.

Nhưng lời còn chưa nói hết, Tưởng Niệm đã vội vã mở miệng, thanh âm có chút run rẩy “Đại thúc, cầu xin, đuổi ông ta đi đi, để cho ông ta đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy ông ta”

”Tôi...” Người đàn ông muốn bước lên giải thích, nhưng lại bị Tô Thước Cảnh cản lại, hắn lạnh lùng nhìn ông ta.

”Làm phiền ông rời đi, bởi vì sự hiện diện của ông làm cho cô ấy thống khổ” Một câu nói đơn giản mang theo lực sát thương kinh người, đáy mắt cũng thay đổi thành màu đỏ tươi,

Nói xong liền thấy có hai người mặc áo đen xuất hiện, mang theo Cố Phúc bước nhanh ra hướng cửa.

”Tưởng Niệm... Tưởng Niệm... Con suy nghĩ một chút tên của con... Đây chính là minh chứng chứng minh mẹ con thương ông ta... Chẳng lẽ con thật nhẫn tâm thấy công ty rơi vào tay người khác sao?... Vô luận thế nào con cũng không thể thay đổi được dòng máu đang chảy trong người của con là của ông ta.... Tưởng Niệm... Tưởng Niệm” Cố Phúc bị an ninh mang ra ngoài, nhưng ông ta vẫn còn cố gắng giãy giụa, lúc đi còn nói lớn tiếng.

Tưởng Niệm bịt lấy lỗ tai, không muốn nghe, cô không muốn nghe, nhưng những lời đó vẫn còn rót vào trong tai cô, nhưng lời đó không biết bao nhiêu lần nhắc nhở cô, cô là con gái riêng của Hàn Quốc Hạo, là người đàn ông đã hại một nửa cuộc đời của mẹ, máu của ông ta vẫn chảy xuôi trong thân thể của mình....

Tại sao? Tại sao lại như vậy? Pxxf.

Tại sao ban đầu Tuyệt nói với cô, cô lại không tin?

Tại sao những chuyện này lại muốn để cho cô biết?

Cứ để cô hận người đàn ông đó không phải tốt sao?

.......

Hai anh em nhà họ Trình ngồi ở trái phải Tưởng Niệm, đều đồng tình nhìn Tưởng Niệm, thì ra là, tuổi thơ của cô lại khổ cực như vậy...

”Cô làm sao vậy? Có khỏe không?” Tô Thước Cảnh thấy cô hồn phách thất lạc ngồi một chỗ, miệng cũng không uống một hớp nước, không nhịn được nhỏ giọng nói.

Tưởng Niệm nhìn trong ly nước, không biết hắn đang nói gì, chỉ là đần độn lắc đầu.

Tô Thước Cảnh ngồi đối diện cô, cuối cùng không nhịn được, liền đưa tay cầm tay của Tưởng Niệm, nhỏ giọng an ủi “Không cần nhớ nhiều như vậy, cô bây giờ rất hạnh phúc, bởi vì có nhiều người quan tâm đến cô, không cần nghĩ đến những người “không liên quan” kia, hãy vui vẻ lên một chút, suy nghĩ đến người mẹ yêu thương cô! Bà hy vọng cô vui vẻ biết dường nào, còn có An Nguyệt Lê” Còn có tôi, tôi nguyện ý dốc hết tất cả, chỉ vì một nụ cười thật lòng của cô.

Tưởng Niệm ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Thước Cảnh, một lúc sau mới nói “Đại thúc, tôi có việc muốn nhờ”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, Tô Thước Cảnh không một chút suy nghĩ mở miệng đáp ứng “Tôi đáp ứng, chỉ cần thật tốt, cái gì tôi cũng đều đáp ứng cô”

Lời của hắn khiến cho Tưởng Niệm cảm động, đời này có một tri kỷ như vậy, thật sự là hạnh phúc của mình!

Rút tay của mình về, ánh mắt nhu hòa nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, mãn nhãn cười “Đại thúc, chú thật tốt, lúc tôi gặp “trời mưa” luôn cho tôi một cái dù, một cái mỉm cười, một cái ôm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương