Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 12: Có muốn gả cho anh hay không?
“Ngày mai anh muốn đến thành phố C một chuyến.”
Thật lâu sau đó An Nguyệt Lê mới lưu luyến không thôi buông Tưởng Niệm ra, hắn thật sự cứ muốn ôm chặt cô như vậy, cô đi đến đâu hắn đến đó, cam tâm tình nguyện mà đi theo.
Nghe hắn nói tạm thời phải khỏi mình, cô có chút không muốn, mới vừa tạo lập được mối quan hệ, cô không muốn lại cùng hắn xa nhau nhanh như vậy, cô nghĩ muốn cứ như vậy mà ở bên cạnh hắn, một giây cũng không muốn cách xa.
“Phải đi bao lâu? Có thể không đi không?” Nhẹ cắn cắn cánh môi, hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Bước lên một bước nhỏ, An Nguyệt Lê vươn tay kéo Tưởng Niệm vào phòng cùng nhau ngồi trên giường, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước, bàn tay đầy vết chai sạn nhẹ nhàng vuốt xuống nước mắt trên mặt Tưởng Niệm, nhìn thấy nước mắt của cô, hắn sẽ tự trách, trách mình không chăm sóc thật tốt cho cô.
“Không thể không đi, anh không đi chẳng lẽ bảo cha đi sao? Có lẻ mất vài ngày, lúc anh không có ở đây em phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, biết chưa?”
Nhẹ thở một hơi, một tay An Nguyệt Lê ôm lấy bả vai nhỏ nhắn của Tưởng Niệm vào ngực, lần nữa nhẹ giọng nói: “Anh cũng không nỡ xa em, anh luôn hi vọng có thể ngày ngày ở bên cạnh em, nhưng chuyện lần trước còn chưa giải quyết!”
Cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người con gái, dáng vẻ an tĩnh kia thật làm cho người ta không đành lòng xâm hại, cưng chiều mà đặt cằm lên đỉnh đầu cô, tham lam hút lấy hương thơm sữa tắm trên mái tóc, tiếp tục nói: “Người chủ lớn đó ở thành phố C, nên anh cùng Tiểu Miểu muốn cùng nhau đi nói chuyện một chút?”
Nghe hắn nói muốn cùng người con gái khác ra ngoài, Tưởng Niệm khẩn trương vụt đứng dậy, thanh âm cũng đột nhiên lên cao: “Đi cùng chị Tiểu Miểu?!”
Cô đương nhiên biết chị Tiểu Miểu từ nhỏ đã thích hắn, lần này hai người lại muốn cùng ra ngoài, không hiểu sao cô mơ hồ cảm thấy có chút đau, không thể nói rõ, đó là một cảm giác rất kì lạ.
Nhìn thấy cô kích động như vậy, An Nguyệt Lê đột nhiên nở nụ cười ấm áp, cô gái này không tin hắn!
Nhưng điều này cũng cho thấy hắn cũng giữ một vị trí trong lòng cô, không phải sao? Thân mật kéo cô ngồi xuống, nụ cười ở khóe môi ngày càng rõ ràng, chứa đựng sự nuông chiều cùng tình cảm không lời nào có thể miêu tả được: “Em đang ghen?!”
Ba chữ ngắn ngủn, lại khiến cô nhất thời á khẩu không thể trả lời được, hận không thể cắt đứt lưỡi của mình, có rõ ràng vậy sao?
Nhìn bộ dáng có phần chán nãn của cô, An Nguyệt Lê bất đắc dĩ lè lưỡi liếm môi một cái: “Được rồi, nghe lời vừa rồi em nói, anh thật sự rất vui vẻ, mặc dù em không tin tưởng anh thì--------“
“Em sao không tin tưởng anh.” Không chờ hắn nói xong, vẻ mặt Tưởng Niệm uất ức bĩu môi nói.
“Được, được, được, em không có!” lúc cô chu môi thì hắn lại ‘moa’ một cái, làm cho người trong ngực lại càng thêm xấu hổ không thôi.
“Bởi vì chuyện này vẫn luôn là Tiểu Miểu xử lý, cho nên mang cô ấy theo sẽ thuận lợi hơn, trong lòng anh đây cũng chỉ có một người con gái tên là Tưởng Niệm, trên đời này anh chỉ yêu cô ấy, thương cô ấy, anh sẽ cố gắn mang lại cho cô ấy những thứ tốt nhất, chỉ cần là cô ấy muốn anh sẽ không nhỏ mọn, anh xin thề mãi mãi sẽ không để cô ấy chĩu uất ức, suốt đời sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, được không?”
Cúi đầu nhìn thẳng vào cô, phát hiện đôi mắt to xinh đẹp kia đã tích đầy nước mắt, hắn biết đó là cảm động, đó là lời yêu không sao nói ra được.
“Anh Nguyệt Lê! Suốt đời này không được rời bỏ em, từng giây từng phút đều phải nắm lấy tay em, mãi mãi mãi mãi cũng đừng buông ra có được không?” chủ động hôn lên trán hắn, đáy lòng lại khao khát có được tình yêu.
Cô cũng đã từng có tình yêu, nhưng một cuộc tai nạn giao thông đã hủy đi mọi thứ, chỉ còn xót lại một mình cô!
Cô cũng đã từng rất hận, hận ông trời bất công, về sau trở thành bạn của An Nguyệt Lê dần dần cô học được sự buông bỏ, nếu còn sống, dù vui hay không vui đều cũng đi qua, hơn nữa hắn lại luôn xem cô là bảo bối của mình như vậy.
“Anh sẽ nắm thật chặt lấy tay em, nếu như không cẩn thận thả lỏng ra, anh cũng sẽ là người đầu tiên tìm thấy em giữa biển người mênh mông.” ( >< làm dc gòi nói, fa ở đây mừ chém qài)
“Không muốn! em không muốn anh buông tay! Nếu anh thả lỏng tay, cả đời này em sẽ trốn tránh anh, sẽ không muốn gặp lại anh nữa.” lại nửa thật nửa làm nũng nói: “Vì vậy, nếu anh buông tay em, anh sẽ mãi mãi mất em.”
Giờ phút này Tưởng Niệm thật sự làm An Nguyệt Lê trong khoảng khắc đờ người ra, thật sao? Hắn sẽ đánh mất cô sao? Nếu như hắn không cẩn thận đánh mất, cô sẽ biến mất luôn sao? (còn phải hòi, xớ đáng)
Có chút lo sợ, hắn không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, vội vả nắm lấy bở vai nhỏ nhắn của Tưởng Niệm, cực kì nghiêm túc nhìn cô: “Chúng ta kết hôn đi! Chờ anh trở về chúng ta sẽ đính hôn trước, sau đó chờ em đủ tuổi chúng ta liền kết hôn có được không?”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc không chút tùy tiện của hắn, chân mày nhíu chặt nhô ra như ngọn núi nhỏ, Tưởng Niệm cả kinh run lên, đôi mắt sáng cực kì kinh hãi nhìn hắn.
Hắn….nói cái gì?
“Em sẽ không từ chối chứ? Rốt cuộc có bằng lòng hay không? Có muốn gả cho anh hay không?”
Thật lâu sau đó An Nguyệt Lê mới lưu luyến không thôi buông Tưởng Niệm ra, hắn thật sự cứ muốn ôm chặt cô như vậy, cô đi đến đâu hắn đến đó, cam tâm tình nguyện mà đi theo.
Nghe hắn nói tạm thời phải khỏi mình, cô có chút không muốn, mới vừa tạo lập được mối quan hệ, cô không muốn lại cùng hắn xa nhau nhanh như vậy, cô nghĩ muốn cứ như vậy mà ở bên cạnh hắn, một giây cũng không muốn cách xa.
“Phải đi bao lâu? Có thể không đi không?” Nhẹ cắn cắn cánh môi, hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Bước lên một bước nhỏ, An Nguyệt Lê vươn tay kéo Tưởng Niệm vào phòng cùng nhau ngồi trên giường, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước, bàn tay đầy vết chai sạn nhẹ nhàng vuốt xuống nước mắt trên mặt Tưởng Niệm, nhìn thấy nước mắt của cô, hắn sẽ tự trách, trách mình không chăm sóc thật tốt cho cô.
“Không thể không đi, anh không đi chẳng lẽ bảo cha đi sao? Có lẻ mất vài ngày, lúc anh không có ở đây em phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, biết chưa?”
Nhẹ thở một hơi, một tay An Nguyệt Lê ôm lấy bả vai nhỏ nhắn của Tưởng Niệm vào ngực, lần nữa nhẹ giọng nói: “Anh cũng không nỡ xa em, anh luôn hi vọng có thể ngày ngày ở bên cạnh em, nhưng chuyện lần trước còn chưa giải quyết!”
Cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người con gái, dáng vẻ an tĩnh kia thật làm cho người ta không đành lòng xâm hại, cưng chiều mà đặt cằm lên đỉnh đầu cô, tham lam hút lấy hương thơm sữa tắm trên mái tóc, tiếp tục nói: “Người chủ lớn đó ở thành phố C, nên anh cùng Tiểu Miểu muốn cùng nhau đi nói chuyện một chút?”
Nghe hắn nói muốn cùng người con gái khác ra ngoài, Tưởng Niệm khẩn trương vụt đứng dậy, thanh âm cũng đột nhiên lên cao: “Đi cùng chị Tiểu Miểu?!”
Cô đương nhiên biết chị Tiểu Miểu từ nhỏ đã thích hắn, lần này hai người lại muốn cùng ra ngoài, không hiểu sao cô mơ hồ cảm thấy có chút đau, không thể nói rõ, đó là một cảm giác rất kì lạ.
Nhìn thấy cô kích động như vậy, An Nguyệt Lê đột nhiên nở nụ cười ấm áp, cô gái này không tin hắn!
Nhưng điều này cũng cho thấy hắn cũng giữ một vị trí trong lòng cô, không phải sao? Thân mật kéo cô ngồi xuống, nụ cười ở khóe môi ngày càng rõ ràng, chứa đựng sự nuông chiều cùng tình cảm không lời nào có thể miêu tả được: “Em đang ghen?!”
Ba chữ ngắn ngủn, lại khiến cô nhất thời á khẩu không thể trả lời được, hận không thể cắt đứt lưỡi của mình, có rõ ràng vậy sao?
Nhìn bộ dáng có phần chán nãn của cô, An Nguyệt Lê bất đắc dĩ lè lưỡi liếm môi một cái: “Được rồi, nghe lời vừa rồi em nói, anh thật sự rất vui vẻ, mặc dù em không tin tưởng anh thì--------“
“Em sao không tin tưởng anh.” Không chờ hắn nói xong, vẻ mặt Tưởng Niệm uất ức bĩu môi nói.
“Được, được, được, em không có!” lúc cô chu môi thì hắn lại ‘moa’ một cái, làm cho người trong ngực lại càng thêm xấu hổ không thôi.
“Bởi vì chuyện này vẫn luôn là Tiểu Miểu xử lý, cho nên mang cô ấy theo sẽ thuận lợi hơn, trong lòng anh đây cũng chỉ có một người con gái tên là Tưởng Niệm, trên đời này anh chỉ yêu cô ấy, thương cô ấy, anh sẽ cố gắn mang lại cho cô ấy những thứ tốt nhất, chỉ cần là cô ấy muốn anh sẽ không nhỏ mọn, anh xin thề mãi mãi sẽ không để cô ấy chĩu uất ức, suốt đời sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, được không?”
Cúi đầu nhìn thẳng vào cô, phát hiện đôi mắt to xinh đẹp kia đã tích đầy nước mắt, hắn biết đó là cảm động, đó là lời yêu không sao nói ra được.
“Anh Nguyệt Lê! Suốt đời này không được rời bỏ em, từng giây từng phút đều phải nắm lấy tay em, mãi mãi mãi mãi cũng đừng buông ra có được không?” chủ động hôn lên trán hắn, đáy lòng lại khao khát có được tình yêu.
Cô cũng đã từng có tình yêu, nhưng một cuộc tai nạn giao thông đã hủy đi mọi thứ, chỉ còn xót lại một mình cô!
Cô cũng đã từng rất hận, hận ông trời bất công, về sau trở thành bạn của An Nguyệt Lê dần dần cô học được sự buông bỏ, nếu còn sống, dù vui hay không vui đều cũng đi qua, hơn nữa hắn lại luôn xem cô là bảo bối của mình như vậy.
“Anh sẽ nắm thật chặt lấy tay em, nếu như không cẩn thận thả lỏng ra, anh cũng sẽ là người đầu tiên tìm thấy em giữa biển người mênh mông.” ( >< làm dc gòi nói, fa ở đây mừ chém qài)
“Không muốn! em không muốn anh buông tay! Nếu anh thả lỏng tay, cả đời này em sẽ trốn tránh anh, sẽ không muốn gặp lại anh nữa.” lại nửa thật nửa làm nũng nói: “Vì vậy, nếu anh buông tay em, anh sẽ mãi mãi mất em.”
Giờ phút này Tưởng Niệm thật sự làm An Nguyệt Lê trong khoảng khắc đờ người ra, thật sao? Hắn sẽ đánh mất cô sao? Nếu như hắn không cẩn thận đánh mất, cô sẽ biến mất luôn sao? (còn phải hòi, xớ đáng)
Có chút lo sợ, hắn không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, vội vả nắm lấy bở vai nhỏ nhắn của Tưởng Niệm, cực kì nghiêm túc nhìn cô: “Chúng ta kết hôn đi! Chờ anh trở về chúng ta sẽ đính hôn trước, sau đó chờ em đủ tuổi chúng ta liền kết hôn có được không?”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc không chút tùy tiện của hắn, chân mày nhíu chặt nhô ra như ngọn núi nhỏ, Tưởng Niệm cả kinh run lên, đôi mắt sáng cực kì kinh hãi nhìn hắn.
Hắn….nói cái gì?
“Em sẽ không từ chối chứ? Rốt cuộc có bằng lòng hay không? Có muốn gả cho anh hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook