Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 118
Tưởng Niệm cùng Tô Xích Cảnh chạy đến bệnh viện phụ sản của thành phố A, không chờ Tô Xích Cảnh dùng xe xong Tưởng Niệm đã vội vả mở cửa xe, phóng thẳng đến khu nội trú.
Tô Xích Cảnh thấy cô gấp như vậy, cũng bất chấp ngừng xe, đi theo phía sau cô.
Tưởng Niệm chống đỡ sự mệt mỏi đến từ thể xác, đi đến phòng bệnh 305, mỗi bước đi đều khiến cô càng thêm đau khổ, Tiểu Miểu sảy thai rồi! Chị ấy mất đi đứa nhỏ thuộc về chị ấy và An Nguyệt Lê rồi sao?
Trời ơi! Chị ấy nhất định rất đau khổ! Chị ấy yêu thương đứa bé như thế, chú An cũng thế! Mọi sự thống khổ của họ đến đều do cô.
Tưởng Niệm đột nhiên hoa mắt choáng váng, cô đau đớn dựa vào tường, phía dưới vẫn đau đớn như trước, đó là niềm sỉ nhục của cô! Nắm chặt tay, lại bước từng bước tiến về trước, có một số việc cô nên chịu trách nhiệm…
Đẩy cửa, nhìn Tiểu Miểu mặc đồ bệnh nhân, gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, Tưởng Niệm thống khổ, dựa vào mặt cửa, che môi, cố gắn kiềm nén bản thân, nhưng, nước mắt giống như suối phun, không sao kiềm được!
“Đừng khóc.” Không biết từ lúc nào, Tô Xích Cảnh đã đứng phía sau cô, ôm lấy vai cô động viên, vô cùng đau lòng an ủi.
Tưởng Niệm rốt cục không đè nén được nhào vào lòng Tô Xích Cảnh, níu chặt lấy cổ áo sơ mi của hắn, gào khóc: “Chị ấy sinh non, là vì tôi, là vì tôi, đều tại tôi, làm sao đây? Tôi thật đáng chết khi luôn mang đến phiền phức cho người khác, vì sao không phải tôi, tôi tình nguyện tại họa lấy đi mạng sống tôi, đẩy tôi xuống Địa Ngục, trước giờ tôi chưa từng ghét bản thân mình như vậy, nhưng nhưng giờ phút này, tôi thật sự cảm thấy tôi đáng chết, tôi thật đáng chết!”
Tiếng khóc của cô, sự bất lực của cô, thống khổ của cô, hắn đều biết hết, hắn muốn gánh vác giúp cô, chỉ muốn cô mạnh khỏe.
“Đừng nói như vậy, em cũng không biết mọi việc sẽ trở nên như vậy không phải sao? Em cũng bị thương mà, không trách em, thật sự không phải lỗi của em, em không cần suy sụp, em phải sống tốt, sống tốt vì những người yêu thương em, tỷ như An Nguyện Lê.” Tô Xích Cảnh đau lòng ôm chặt lấy cô, trong từng câu nói đều là an ủi, đều là quan tâm.
Tưởng Niệm vãn khóc thương tâm như trước, cô phải đối mặt với Tiểu Miểu thế nào đây?
Bởi vì cô, hạnh phúc của mọi người đều bị hủy hoại, đều tan tành rồi.
“Đừng khóc, chúng ta trở về trước được không? Chờ cảm xúc em ổn định, chờ cô ấy cũng ổn, chúng ta lại đến được không?” đưa mắt nhìn Tiểu Miểu đang mê man trên giường, Tô Xích Cảnh đề lại vai Tưởng Niệm, cầu khẩn.
Hắn khong muốn cô ở đây đón nhận tát cả, hắn không muốn nhìn thấy cô thống khổ lại bất lực không thể làm gì, không muốn!
Tưởng Niệm lập tức đứng thẳng người, nhanh chóng lau đi nước mắt, hit mũi: “Không cần, tôi muốn đến nhận lỗi với chị ấy, đứng trước mặt chị ấy nói một tiếng xin lỗi.”
Nói rồi chịu đựng đau đớn bước vào, từng bước đều nặng nề, giống như người đi chịu chết.
An Chí Viễn không có trong phòng bệnh, Tiểu Miểu ngủ trên giường bệnh màu trắng, đắp chiếc chăn mỏng manh, một bàn tay cắm kim tiêm, dáng vẻ thật đáng thương.
Lòng Tưởng Niệm tê rần, nước mắt, chảy trên gương mặt, cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, ngồi xướng, dè dặt thận trọng nắm lên bàn tay còn lại, nhìn gương mặt tái nhợt của chị ấy, cảm giác áy náy lại gia tăng.
Tô Xích Cảnh không tiếng động bước vào, không có khí chất khinh thường của ngày xưa, nhiều hơn cả là sự đồng tình, là khổ sở, hắn lẳng lặng ngồi cạnh giường bệnh trống không khác, nhìn bóng lưng Tưởng Niệm.
“Nước, nước.” Hai từ rất nhỏ phát ra từ cánh môi khô khốc tái nhợt của Tiểu Miểu.
Tưởng Niệm nghe được, khóe môi mỉm cười yếu ớt, chị ấy tỉnh! Muốn đứng lên rót nước, lại bị Tô Xích Cảnh đè lại: “Để tôi.”
Tưởng Niệm cười nhẹ, gật đầu ngồi yên, nhìn người nằm trên giường vô thức lẩm bẩm, tràn đầy thân thiết, Tô Xích Cảnh cầm bình nước ở tủ đầu giường rót một ly nước đưa cho Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm nhẹ ôm đầu Tiểu Miểu, để chị ấy nhướng người lên một chút, sau đó đặt ly nước ở bên môi Tiểu Miểu, Tiểu Miểu cảm nhận được hơi ấm này, vội vã bưng ly uống từng ngụm.
“Từ từ, từ từ thôi.” Tưởng Niệm thấy chị gấp như thế, sợ chị bị sặc, không nhịn được khẽ vuốt lưng chị ấy.
Nghe tiếng, Tiểu Miểu chọt mở to mắt, lúc nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Tưởng Niệm, tức giận đẩy cô ra, hét lớn: “Cút!”
Tưởng Niệm bất ngờ không kịp đề phòng, bị Tiểu Miểu đẩy mạnh như vậy thắt lưng liền đụng vào cạnh tủ nhỏ phía sau, cô đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, Tô Xích Cảnh giật mình, hé miêng, đỡ Tưởng Niệm, rống to với Tiểu Miểu: “Cô làm gì thế?”
Tiểu Miểu không quan tâm cười, nhìn Tưởng Niệm, nghiến răng nói:”Bảo cô ấy biến khỏi đây, lập tức đi, tôi nhìn thấy cô ta là có ác cảm.”
Lời này của Tiểu Miểu như một con dao bén nhọn, nhanh, chuẩn, mạnh cắm vào trái tim Tưởng Niệm, cô đau đến sắp không thể thở được.
“Cô…” Tô Xích Cảnh đi về trước, vừa há miệng liền bị Tưởng Niệm ngăn cản, Tưởng Niệm nhìn hắn, ánh mắt lộ ra sự khẩn cầu, Tô Xích Cảnh bất mãn nhìn Tiểu Miểu một chút, sau đó hất mặt nhìn nơi khác, nhưng vẫn ôm Tưởng Niệm như trước.
“Chị Tiểu Miểu, thật xin lỗi, em biết những thứ này là do em gây ra, em không thể chối cãi sự thật, nhưng xin chị, hãy chăm sóc tốt bản thân, xin chị.” Tưởng Niệm đứng đó nhìn ánh mắt oán hận của chị ấy mà trái tim không ngừng rỉ máu.
“A~! tôi không lồng cô giả lòng từ bi, cô biến đi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô, mau mang theo cái đạo đức giả của cô biến đi!” Tiểu Miểu sợ bản thân không nhịn được sẽ bóp chết cô, liền chậm rãi nhắm mắt lại, cắn răng nói.
“Em biết tất cả đều là lỗi của em, làm anh Nguyệt Lê vào tù, làm chị mất đi đứa con, nhưng lúc đó em chỉ là muốn giúp mọi người, em không biết sao sẽ thành như vậy, em…”
“Đừng nói nữa, cô đi đi, cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô, biến, cô cút.” Tiểu Miểu đột nhiên không khống chế được cảm xúc, cầm bình nước ở đầu tủ ném về phía Tưởng Niệm.
“A—“ Tưởng Niệm kêu đau, nước nóng trong bình văng ra dính trên mặt cô, cả cái bình cũng đập vào ngực cô.
Còn Tô Xích Cảnh do từ đầu đến giờ không nhìn Tiểu Miểu nên lúc hắn nghe được Tiểu Miểu hô to thì mới khẩn trương quay đầu lại, đã thấy Tưởng Niệm che mặt khóc, hắn xoay cô lại đối diện mình, giọng run run: “Sao vậy? Có bị thương chỗ nào không?”
Tưởng Niệm càng khóc lớn hơn, mặt cùng miệng đều thật đau, nhưng không đau bằng nỗi đau trong lòng, chị ấy sao có thể nhẫn tâm làm vậy với cô? Mọi chuyện đâu phải do cô cố ý! Chị ấy không niệm tình cảm mười năm, thật sự đã làm vậy với cô?
“Nói chuyện, nói gì đi, để tôi biết em không có gì.” Thấy cô chỉ khóc, không nói, Tô Xích Cảnh khẩn trương muốn kéo tay đang che mặt của cô xuống, nhưng cô bướng bỉnh không chịu.
“Ha ha ha~ nếu hủy đi gương mặt thì càng tốt, đỡ phải đi dụ dỗ khắp nơi.” Tiểu Miểu hung hăng trừng mắt Tưởng Niệm, kiêu ngạo hất cằm khinh thường.
Tô Xích Cảnh vừa định mở miệng, Tưởng Niệm liền gạt tay hắn chạy ra ngoài.
“Tưởng Niệm!” lòng Tô Xích Cảnh thắt lại, đuổi theo, nhưng vừa đi tới cửa hắn liền dừng lại, quay đầu nhìn Hồ Tiểu Miểu đang vênh váo đắc ý, trong ánh mắt không còn sự thương hại vừa rồi, thay vào đó là sự lạnh lùng: “Cô có biết em ấy bị cưỡng bức không hả? Em ấy làm tất cả không phải đều vì các người sao? Các người lớn lên với nhau, cô thật có thể độc ác tổn thương em ấy?”
Nõi rồi bỏ chạy ra ngoài, bởi vì hắn biết, cô ấy cần hắn, lúc này!
Tiểu Miểu trợn mắt nhìn bọn họ biến mất ở cửa, trong đầu vang vọng câu nói kia của Tô Xích Cảnh: em ấy bị cưỡng bức. Trời ạ! Khó trách em ấy mặc đồ bệnh nhân.
Em ấy nhất định rất muốn chết! Có cô gái nào có thể chịu đựng được chuyên như thế?
Nhưng vì em ấy, dứa con của cô không còn, không còn! Đó là đứa nhỏ của cô và An Nguyệt Lê! Đó là thứ duy nhất cô có từ hắn! An Nguyệt Lê ngồi tù, cô làm sao có thể tha thứ cho em ấy? Sao có thể?
Tiểu Miểu co chân, vùi đầu vào gối, khóc nức nở.
Tưởng Niệm, chị chưa từng muốn tổn hại em, chị chi là không chịu được đả kích, thật xin lỗi.
Tô Xích Cảnh đuổi theo Tưởng Niệm xuống lầu, thấy cô chạy vào trong xe, liền an tâm thở ra một hơi, cũng may, cô ấy không có chạy loạn.
Đi vào trong xe, liền cảm nhận được không khí bi thương, nghe tiếng khóc của cô Tô Xích Cảnh xót xa, rầu rĩ, đau đau.
Tô Xích Cảnh không nói chuyện, để cô khóc, hắn biết giờ phút này cô cần giải phóng bi thương trong lòng, khởi động xe, chạy ra khỏi bệnh viện, Tô Xích Cảnh vừa lái xe, vừa chăm chú nhìn tình hình giao thống phía trước.
Nên đi đâu đây?
……..
Xe dừng ở bờ biển, Tưởng Niệm trầm mặc bước xuống, lại bắt đầu chạy dọc theo bở biển, còn Tô Xích Cảnh vẫn đứng ở trên cát, lười biếng dựa đầu vào xe, nhìn cô.
Thẳng đển khi mặt trời nhạt dần, sau đó xung quanh tối đen, Tưởng Niệm vẫn còn đang chạy thục mạng, giờ phút này cô không nghĩ ngợi gì, nước mắt trên mặt đã sớm khô, nhưng vẫn thấy rõ ràng vệt nước mắt, một chút biểu cảm cũng không có, giống như một đứa trẻ không còn sinh khí.
Tô Xích Cảnh cũng không ngăn cản, vẫn ngồi trước đầu xe, hai tay khoanh lại nhìn cô, đột nhiên di động trong túi vang, Tô Xích Cảnh nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, sau đó không nhanh không chậm tiếp điện thoại: “Nói.”
“Các người ở đâu? Sao còn chưa đưa cô ấy về?” Đầu bên kia Diêm Thương Tuyệt một tay chống hông, một tay cầm chặt điện thoại, vẻ mặt tức giận làm người ta có chút sợ hãi.
Hắn đến bệnh viện thì thấy bọn họ không còn ở đó nữa, đáng chết là cả y ta và bác sĩ đều không biết, hắn tức giận, bảo Trình Sở Đống sa thải những người có liên quan, còn đá hắn một cái mới hết giận bỏ đi.
Hắn lại vội vàng gọi cho Tô Xích Cảnh, nhưng đáng chết anh ta lại tắt điện thoại.
Một ngày này! Lòng hắn như lửa đốt, hắn lo cho cô, cho nên bất chấp Mary Mai Kasi giữ lại cũng kiên quyết đi tìm cô, đưa Mary về nhà, nhưng vẫn không thấy cô trong nhà.
Phổi hắn sắp tức điên, tối qua cô ấy nhất định rất đau, hôm nay cũng không chịu nghỉ ngơi cho tốt, còn chạy loạn làm hắn không tìm được người, là muốn sao?
“Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về, tâm trạng cô ấy không tốt, cho nên chờ chút nữa.” Giọng Tô Xích Cảnh mềm nhũn không còn hơi, khiến người ta mơ màng.
“Các người ở đâu? Không phải…” Diêm Thương Tuyệt không yên tâm, liền truy hỏi.
Không phải…
“Bờ biển.” Tô Xích Cảnh biết hắn hiểu sai, không nhịn được thở dài nói.
Sau đó điện thoại bị cắt đứt, Tô Xích Cảnh vẫn ngồi ở đầu xe nhìn cô gái vẫn đang điên cuồng chạy dưới ánh trăng, tóc cô bay tán loạn, động tác chạy cũng nhịp nhàng theo gió biển, mặc sức tung bay, vẻ mặt bình thản như tiên nữ không hiểu sự đời.
Thân thể nhỏ bé như thế…
Tô Xích Cảnh thấy cô gấp như vậy, cũng bất chấp ngừng xe, đi theo phía sau cô.
Tưởng Niệm chống đỡ sự mệt mỏi đến từ thể xác, đi đến phòng bệnh 305, mỗi bước đi đều khiến cô càng thêm đau khổ, Tiểu Miểu sảy thai rồi! Chị ấy mất đi đứa nhỏ thuộc về chị ấy và An Nguyệt Lê rồi sao?
Trời ơi! Chị ấy nhất định rất đau khổ! Chị ấy yêu thương đứa bé như thế, chú An cũng thế! Mọi sự thống khổ của họ đến đều do cô.
Tưởng Niệm đột nhiên hoa mắt choáng váng, cô đau đớn dựa vào tường, phía dưới vẫn đau đớn như trước, đó là niềm sỉ nhục của cô! Nắm chặt tay, lại bước từng bước tiến về trước, có một số việc cô nên chịu trách nhiệm…
Đẩy cửa, nhìn Tiểu Miểu mặc đồ bệnh nhân, gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, Tưởng Niệm thống khổ, dựa vào mặt cửa, che môi, cố gắn kiềm nén bản thân, nhưng, nước mắt giống như suối phun, không sao kiềm được!
“Đừng khóc.” Không biết từ lúc nào, Tô Xích Cảnh đã đứng phía sau cô, ôm lấy vai cô động viên, vô cùng đau lòng an ủi.
Tưởng Niệm rốt cục không đè nén được nhào vào lòng Tô Xích Cảnh, níu chặt lấy cổ áo sơ mi của hắn, gào khóc: “Chị ấy sinh non, là vì tôi, là vì tôi, đều tại tôi, làm sao đây? Tôi thật đáng chết khi luôn mang đến phiền phức cho người khác, vì sao không phải tôi, tôi tình nguyện tại họa lấy đi mạng sống tôi, đẩy tôi xuống Địa Ngục, trước giờ tôi chưa từng ghét bản thân mình như vậy, nhưng nhưng giờ phút này, tôi thật sự cảm thấy tôi đáng chết, tôi thật đáng chết!”
Tiếng khóc của cô, sự bất lực của cô, thống khổ của cô, hắn đều biết hết, hắn muốn gánh vác giúp cô, chỉ muốn cô mạnh khỏe.
“Đừng nói như vậy, em cũng không biết mọi việc sẽ trở nên như vậy không phải sao? Em cũng bị thương mà, không trách em, thật sự không phải lỗi của em, em không cần suy sụp, em phải sống tốt, sống tốt vì những người yêu thương em, tỷ như An Nguyện Lê.” Tô Xích Cảnh đau lòng ôm chặt lấy cô, trong từng câu nói đều là an ủi, đều là quan tâm.
Tưởng Niệm vãn khóc thương tâm như trước, cô phải đối mặt với Tiểu Miểu thế nào đây?
Bởi vì cô, hạnh phúc của mọi người đều bị hủy hoại, đều tan tành rồi.
“Đừng khóc, chúng ta trở về trước được không? Chờ cảm xúc em ổn định, chờ cô ấy cũng ổn, chúng ta lại đến được không?” đưa mắt nhìn Tiểu Miểu đang mê man trên giường, Tô Xích Cảnh đề lại vai Tưởng Niệm, cầu khẩn.
Hắn khong muốn cô ở đây đón nhận tát cả, hắn không muốn nhìn thấy cô thống khổ lại bất lực không thể làm gì, không muốn!
Tưởng Niệm lập tức đứng thẳng người, nhanh chóng lau đi nước mắt, hit mũi: “Không cần, tôi muốn đến nhận lỗi với chị ấy, đứng trước mặt chị ấy nói một tiếng xin lỗi.”
Nói rồi chịu đựng đau đớn bước vào, từng bước đều nặng nề, giống như người đi chịu chết.
An Chí Viễn không có trong phòng bệnh, Tiểu Miểu ngủ trên giường bệnh màu trắng, đắp chiếc chăn mỏng manh, một bàn tay cắm kim tiêm, dáng vẻ thật đáng thương.
Lòng Tưởng Niệm tê rần, nước mắt, chảy trên gương mặt, cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, ngồi xướng, dè dặt thận trọng nắm lên bàn tay còn lại, nhìn gương mặt tái nhợt của chị ấy, cảm giác áy náy lại gia tăng.
Tô Xích Cảnh không tiếng động bước vào, không có khí chất khinh thường của ngày xưa, nhiều hơn cả là sự đồng tình, là khổ sở, hắn lẳng lặng ngồi cạnh giường bệnh trống không khác, nhìn bóng lưng Tưởng Niệm.
“Nước, nước.” Hai từ rất nhỏ phát ra từ cánh môi khô khốc tái nhợt của Tiểu Miểu.
Tưởng Niệm nghe được, khóe môi mỉm cười yếu ớt, chị ấy tỉnh! Muốn đứng lên rót nước, lại bị Tô Xích Cảnh đè lại: “Để tôi.”
Tưởng Niệm cười nhẹ, gật đầu ngồi yên, nhìn người nằm trên giường vô thức lẩm bẩm, tràn đầy thân thiết, Tô Xích Cảnh cầm bình nước ở tủ đầu giường rót một ly nước đưa cho Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm nhẹ ôm đầu Tiểu Miểu, để chị ấy nhướng người lên một chút, sau đó đặt ly nước ở bên môi Tiểu Miểu, Tiểu Miểu cảm nhận được hơi ấm này, vội vã bưng ly uống từng ngụm.
“Từ từ, từ từ thôi.” Tưởng Niệm thấy chị gấp như thế, sợ chị bị sặc, không nhịn được khẽ vuốt lưng chị ấy.
Nghe tiếng, Tiểu Miểu chọt mở to mắt, lúc nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Tưởng Niệm, tức giận đẩy cô ra, hét lớn: “Cút!”
Tưởng Niệm bất ngờ không kịp đề phòng, bị Tiểu Miểu đẩy mạnh như vậy thắt lưng liền đụng vào cạnh tủ nhỏ phía sau, cô đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, Tô Xích Cảnh giật mình, hé miêng, đỡ Tưởng Niệm, rống to với Tiểu Miểu: “Cô làm gì thế?”
Tiểu Miểu không quan tâm cười, nhìn Tưởng Niệm, nghiến răng nói:”Bảo cô ấy biến khỏi đây, lập tức đi, tôi nhìn thấy cô ta là có ác cảm.”
Lời này của Tiểu Miểu như một con dao bén nhọn, nhanh, chuẩn, mạnh cắm vào trái tim Tưởng Niệm, cô đau đến sắp không thể thở được.
“Cô…” Tô Xích Cảnh đi về trước, vừa há miệng liền bị Tưởng Niệm ngăn cản, Tưởng Niệm nhìn hắn, ánh mắt lộ ra sự khẩn cầu, Tô Xích Cảnh bất mãn nhìn Tiểu Miểu một chút, sau đó hất mặt nhìn nơi khác, nhưng vẫn ôm Tưởng Niệm như trước.
“Chị Tiểu Miểu, thật xin lỗi, em biết những thứ này là do em gây ra, em không thể chối cãi sự thật, nhưng xin chị, hãy chăm sóc tốt bản thân, xin chị.” Tưởng Niệm đứng đó nhìn ánh mắt oán hận của chị ấy mà trái tim không ngừng rỉ máu.
“A~! tôi không lồng cô giả lòng từ bi, cô biến đi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô, mau mang theo cái đạo đức giả của cô biến đi!” Tiểu Miểu sợ bản thân không nhịn được sẽ bóp chết cô, liền chậm rãi nhắm mắt lại, cắn răng nói.
“Em biết tất cả đều là lỗi của em, làm anh Nguyệt Lê vào tù, làm chị mất đi đứa con, nhưng lúc đó em chỉ là muốn giúp mọi người, em không biết sao sẽ thành như vậy, em…”
“Đừng nói nữa, cô đi đi, cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô, biến, cô cút.” Tiểu Miểu đột nhiên không khống chế được cảm xúc, cầm bình nước ở đầu tủ ném về phía Tưởng Niệm.
“A—“ Tưởng Niệm kêu đau, nước nóng trong bình văng ra dính trên mặt cô, cả cái bình cũng đập vào ngực cô.
Còn Tô Xích Cảnh do từ đầu đến giờ không nhìn Tiểu Miểu nên lúc hắn nghe được Tiểu Miểu hô to thì mới khẩn trương quay đầu lại, đã thấy Tưởng Niệm che mặt khóc, hắn xoay cô lại đối diện mình, giọng run run: “Sao vậy? Có bị thương chỗ nào không?”
Tưởng Niệm càng khóc lớn hơn, mặt cùng miệng đều thật đau, nhưng không đau bằng nỗi đau trong lòng, chị ấy sao có thể nhẫn tâm làm vậy với cô? Mọi chuyện đâu phải do cô cố ý! Chị ấy không niệm tình cảm mười năm, thật sự đã làm vậy với cô?
“Nói chuyện, nói gì đi, để tôi biết em không có gì.” Thấy cô chỉ khóc, không nói, Tô Xích Cảnh khẩn trương muốn kéo tay đang che mặt của cô xuống, nhưng cô bướng bỉnh không chịu.
“Ha ha ha~ nếu hủy đi gương mặt thì càng tốt, đỡ phải đi dụ dỗ khắp nơi.” Tiểu Miểu hung hăng trừng mắt Tưởng Niệm, kiêu ngạo hất cằm khinh thường.
Tô Xích Cảnh vừa định mở miệng, Tưởng Niệm liền gạt tay hắn chạy ra ngoài.
“Tưởng Niệm!” lòng Tô Xích Cảnh thắt lại, đuổi theo, nhưng vừa đi tới cửa hắn liền dừng lại, quay đầu nhìn Hồ Tiểu Miểu đang vênh váo đắc ý, trong ánh mắt không còn sự thương hại vừa rồi, thay vào đó là sự lạnh lùng: “Cô có biết em ấy bị cưỡng bức không hả? Em ấy làm tất cả không phải đều vì các người sao? Các người lớn lên với nhau, cô thật có thể độc ác tổn thương em ấy?”
Nõi rồi bỏ chạy ra ngoài, bởi vì hắn biết, cô ấy cần hắn, lúc này!
Tiểu Miểu trợn mắt nhìn bọn họ biến mất ở cửa, trong đầu vang vọng câu nói kia của Tô Xích Cảnh: em ấy bị cưỡng bức. Trời ạ! Khó trách em ấy mặc đồ bệnh nhân.
Em ấy nhất định rất muốn chết! Có cô gái nào có thể chịu đựng được chuyên như thế?
Nhưng vì em ấy, dứa con của cô không còn, không còn! Đó là đứa nhỏ của cô và An Nguyệt Lê! Đó là thứ duy nhất cô có từ hắn! An Nguyệt Lê ngồi tù, cô làm sao có thể tha thứ cho em ấy? Sao có thể?
Tiểu Miểu co chân, vùi đầu vào gối, khóc nức nở.
Tưởng Niệm, chị chưa từng muốn tổn hại em, chị chi là không chịu được đả kích, thật xin lỗi.
Tô Xích Cảnh đuổi theo Tưởng Niệm xuống lầu, thấy cô chạy vào trong xe, liền an tâm thở ra một hơi, cũng may, cô ấy không có chạy loạn.
Đi vào trong xe, liền cảm nhận được không khí bi thương, nghe tiếng khóc của cô Tô Xích Cảnh xót xa, rầu rĩ, đau đau.
Tô Xích Cảnh không nói chuyện, để cô khóc, hắn biết giờ phút này cô cần giải phóng bi thương trong lòng, khởi động xe, chạy ra khỏi bệnh viện, Tô Xích Cảnh vừa lái xe, vừa chăm chú nhìn tình hình giao thống phía trước.
Nên đi đâu đây?
……..
Xe dừng ở bờ biển, Tưởng Niệm trầm mặc bước xuống, lại bắt đầu chạy dọc theo bở biển, còn Tô Xích Cảnh vẫn đứng ở trên cát, lười biếng dựa đầu vào xe, nhìn cô.
Thẳng đển khi mặt trời nhạt dần, sau đó xung quanh tối đen, Tưởng Niệm vẫn còn đang chạy thục mạng, giờ phút này cô không nghĩ ngợi gì, nước mắt trên mặt đã sớm khô, nhưng vẫn thấy rõ ràng vệt nước mắt, một chút biểu cảm cũng không có, giống như một đứa trẻ không còn sinh khí.
Tô Xích Cảnh cũng không ngăn cản, vẫn ngồi trước đầu xe, hai tay khoanh lại nhìn cô, đột nhiên di động trong túi vang, Tô Xích Cảnh nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, sau đó không nhanh không chậm tiếp điện thoại: “Nói.”
“Các người ở đâu? Sao còn chưa đưa cô ấy về?” Đầu bên kia Diêm Thương Tuyệt một tay chống hông, một tay cầm chặt điện thoại, vẻ mặt tức giận làm người ta có chút sợ hãi.
Hắn đến bệnh viện thì thấy bọn họ không còn ở đó nữa, đáng chết là cả y ta và bác sĩ đều không biết, hắn tức giận, bảo Trình Sở Đống sa thải những người có liên quan, còn đá hắn một cái mới hết giận bỏ đi.
Hắn lại vội vàng gọi cho Tô Xích Cảnh, nhưng đáng chết anh ta lại tắt điện thoại.
Một ngày này! Lòng hắn như lửa đốt, hắn lo cho cô, cho nên bất chấp Mary Mai Kasi giữ lại cũng kiên quyết đi tìm cô, đưa Mary về nhà, nhưng vẫn không thấy cô trong nhà.
Phổi hắn sắp tức điên, tối qua cô ấy nhất định rất đau, hôm nay cũng không chịu nghỉ ngơi cho tốt, còn chạy loạn làm hắn không tìm được người, là muốn sao?
“Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về, tâm trạng cô ấy không tốt, cho nên chờ chút nữa.” Giọng Tô Xích Cảnh mềm nhũn không còn hơi, khiến người ta mơ màng.
“Các người ở đâu? Không phải…” Diêm Thương Tuyệt không yên tâm, liền truy hỏi.
Không phải…
“Bờ biển.” Tô Xích Cảnh biết hắn hiểu sai, không nhịn được thở dài nói.
Sau đó điện thoại bị cắt đứt, Tô Xích Cảnh vẫn ngồi ở đầu xe nhìn cô gái vẫn đang điên cuồng chạy dưới ánh trăng, tóc cô bay tán loạn, động tác chạy cũng nhịp nhàng theo gió biển, mặc sức tung bay, vẻ mặt bình thản như tiên nữ không hiểu sự đời.
Thân thể nhỏ bé như thế…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook