Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 104
“Tưởng Niệm?!”
Đột nhiên vang lên một giọng nam cao vút, trong giọng nói mang theo chút kinh ngạc.
Tưởng Niệm nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu tiên là giật mình, cả người căng thẳng, không dám quay đầu, là anh Nguyệt Lê!
Bất an dùng tay vỗ vỗ trán, bộ dạng thật khó xử, sao hắn lại từ bên ngoài trở về?
An Nguyệt Lê vô cùng đau đớn nhìn bộ dạng che che giấu giấu của cô, trào phúng nói: “Thế nào? Bây giờ cả anh cũng không muốn thấy? Vậy em còn đến đây làm gì?”
“Không phải! Em chỉ là đi ngang qua đây nên tiện thể vào xem, không phải trốn anh.” Tưởng Niệm chậm rãi xoay người, vẫn cúi đầu như trước, không dám nhìn thẳng vào An Nguyệt Lê, không dám để hắn biết cô khóc.
“Vì sao không vào? Ngày đó sau khi em đi, ba đau lòng rất lâu.” An Nguyệt Lê đau lòng nhìn cô, giọng nhẹ run, thật ra hắn muốn nói, anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ!
“Xin lỗi!” vừa nghĩ đến dáng vẻ cực khổ của chú An, nước mắt Tưởng Niệm lại trào lên, nhưng sợ An Nguyệt Lê phát hiện, nên vội vàng xoay người, đưa lưng về phía hắn hoảng loạn lau nước mắt.
Động tác này của cô làm lòng An Nguyệt Lê đau thật đau, từ lúc nào mà khoảng cách giữa bọn họ xa như vậy rồi?
“Em sống tốt không?” giọng nói có chút đè nén, mang theo lo lắng.
Tưởng Niệm hít mũi, sau đó mới xoay người ngước mặt lên nhìn hắn, lúm đồng tiền như hoa: “Tốt lắm! Em sống rất tốt, nhưng mà nhớ chú An, nên đến nhìn xem, bây giờ em cũng nhìn thấy rồi, đã trễ, em phải về.”
Nói xong liền muốn đi, nhưng lại bị An Nguyệt Lê lôi kéo: “Em không tốt!”
Lời nói của hắn cực kì chắc chắn, ánh mắt chắc chắn như thế nhìn gương mặt nhỏ nhắn cô muốn che giấu, bàn tay nhanh chóng giữ lấy cổ tay trắng mịn của Tưởng Niệm, ra sức giữ chặt, như là sợ vừa buông tay cô sẽ đi mất vậy.
“Anh làm em đau, buông tay!” Tưởng Niệm không ngừng giãy dụa, nhíu chặt mày, nhìn qua thật đau đớn.
Nghe tiếng gầm nhẹ không kiên nhẫn của cô, lòng An Nguyệt Lê lại đau thêm một chút, bây giờ cô dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn rồi sao? Bọn họ thật sự phải làm người xa lạ sao?
Thả tay cô ra, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, đã bao lâu không gặp cô, hình như một tháng? Một năm? Mười năm? Nửa đời?
“Em thật sự phải đi, anh bảo chú An đừng làm việc quá sức, giữ sức khỏe thật tốt, anh.....chăm sóc tốt chị Tiểu Miểu và đứa nhỏ.” Tưởng Niệm hoảng loạn nhìn hắn một cái liền cất bước muốn bỏ đi, lại nghe thấy An Nguyệt Lê hỏi.
“Em sống không tốt đúng không? Anh ta đối xử với em không tốt sao?”
Tưởng Niệm dừng lại, ngón tay xoắn chặt, cố gắng khống chế cảm xúc mà bản thân sắp không khống chế được: “Em sống rất tốt, chẳng phải em nói rồi sao? Anh ấy đối xử với em tốt lắm, mọi chuyện của em cũng không cấn anh phải lo lắng, bây giờ anh nên lo lắng cho vợ và con anh đi.”
“Nhưng anh đã mất đi tất cả, không có em, anh có gì?! Anh không có gì cả, cuộc sống hư không? Chỉ là một thể xác không có linh hồn.” An Nguyệt Lê cười thất thần, biết là không nói nói thế với cô, nhưng mà hắn luôn không kiềm chế được.
Tưởng Niệm không biết còn có thể nói gì, lời hắn nói luôn dễ dàng khiến cô tan nát cõi lòng, cô biết không thể dây dưa không rõ với hắn, liền buồn bã thương tâm chuẩn bị bỏ đi.
“Không vào ngồi một chút sao?” An Nguyệt Lê khàn giọng hỏi, nhìn bóng lưng cô, hắn chợt cảm thấy cô bây giờ càng khiến người ta thương tiếc hơn mười năm trước, nhưng mà hắn biết, bản thân mãi mãi không có tư cách ôm cô vào lòng, nói với cô, mọi chuyện đã có hắn ở đây!
“Không được, anh nói sẽ đến đón em liền, em phải ra ngoài đường lớn chờ anh ấy.” khẽ cắn môi, không để ý mùi máu tươi trên trên đó, chỉ là cô đơn đi về phía trước.
Thật ra cô không muốn đi, thật ra cô muốn ở lại!
Nhưng mà không thể, nơi này không thuộc về cô, nhưng mà, tối nay ở đâu đây?
“Anh đưa em ra ngoài.” An Nguyệt Lê nhàn nhạt nói.
“Không cần, anh ấy sẽ đến ngay thôi, em không muốn anh ấy hiểu lầm.”
An Nguyệt Lê cứng đờ tại chỗ, á khẩu không trả lời được, cô cứ quan tâm hắn ta như thế?
Tự giễu: coi mình là gì chứ?
Hắn cũng xoay người, đi vào trong xưởng, dưới ánh trăng mông lung, một nam một nữ, một đông một tây, đều cô đơn tiến về phía trước, không quay đầu, không lưu luyến, bóng hai người kéo dài thật dài, ngay cả bóng cũng có khoảng cách, bọn họ thật sự không quay lại được.
Tưởng Niệm đi đến đường lớn dọc trường có vài tia sáng, thể xác lẫn tinh thần mệt mõi, cả người trầm xuống, càng lúc càng nặng nề, yếu ớt đứng tại chỗ, trong lúc mơ hồ cô dường như thấy một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt lo lắng chạy về phía cô, sau đó càng lúc càng mơ hồ, cuồi cũng một mảnh tối đen, không thấy gì cả.
Trong mơ, có mẹ ở đây, cô không buồn không lo nắm trên đầu gối mẹ, nghe bà kể chuyện cổ tích cô bé quàng khăn đỏ, nghe bà dịu dàng nhỏ nhẹ nói với mình, đừng bị vẻ ngoài của người ta lừa gạt, lúc nào cũng phải giữ lòng thanh tĩnh.
Nhưng mà dần dần cô cảm thấy thân thể ngày càng nhẹ, cưới cùng lơ lững trong không trung, cô sợ hãi ngồi dậy, lại phát hiện cô đang đứng trên đám mây trắng sắc màu rực rỡ, chung quanh không có gì, trắng xóa, không có mẹ, không có!
Hóa ra tất cả chỉ là mơ chí là mơ!
Tưởng Niệm vừa mơ to mắt, xoa xoa ánh mắt sưng đau, vừa lướt quanh một vòng, sao cô ở đây?
Người mang cô trở về là anh sao? Trước lúc cô ngất đi hình như thấy anh?
Vì sao mang cô về đây? Cô không thuộc về nơi này!
Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, Diêm Thương Tuyệt mặc bộ pyjamas(đồ ngủ) màu đen đi đến, trong tay bưng chén cháo vừa nấu: “Tỉnh rồi.”
Tưởng Niệm không mấy khiếp sợ, chỉ là miễn cưỡng nhìn hắn: “Anh mang em về?”
Diêm Thương Tuyệt đi đến, ngồi bên giường, vừa thật dịu dàng thổi cháo trong chén, vừa nhẹ nhàng khuấy: “Em không muốn về sao?” hắn không trả lời cô, hỏi ngược lại.
Thật ra trong lòng hắn rực lửa, nhưng mà chú ý đến cô đang bệnh, nên cố gắn kiếm chế.
Trời biết lúc hắn nhìn thấy cô té xỉu bên đường lo lắng biết bao, nếu hắn không đến kịp, có phải cô cứ nằm bên đường như thế? Nếu hắn không đến kịp, cô té xỉu bên đường rồi bị người xấu mang đi làm nhục, thì làm sao đây?
Sao cô không gọi cho hắn? Sao phải rời đi? Để ý những anh chụp kia như thế sao?
Hắn không biết nên tức hay nên vui vì hành động của cô.
“Nơi này không thuộc về em.” Tưởng Niệm nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói hơi hàm hồ.
“Nơi nào thuộc về em? An gia? Đã đi đến An gia vì sao không ở đó? Còn bỏ đi? Em đến đó là muốn gặp ai? Vì sao đến đó?” Diêm Thương Tuyệt nghiêm mặt vội vàng truy hỏi.
Tưởng Niệm khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng: “Vậy em nên đi đâu? Nơi nào mới là nơi em nên đến?”
Đúng vậy, thiên hạ rộng lớn, nhưng không có chỗ có thể khiến cô sống yên ổn.
“Chúng ta sắp đính hôn, em nói xem em có thể đến đâu?” Diêm Thương Tuyệt thở dồn dập, giọng điệu cũng hơi lớn, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại, bởi vì nghĩ đến có lẽ vì ảnh chụp kia cho nên....sau đó, hắn chậm rãi thở ra một hơi, như là thoát nước: “Nói cho anh biết, có phải vì ảnh chụp kia không?”
có phải vì ảnh chụp kia không?
Tưởng Niệm sửng sốt, phải không? Cô thương tâm khổ sở như vậy chính là vì xem ảnh chụp hắn cùng người khác ôm ấp thân mật? Hay là vì lời thím Doãn nói?
Cô cũng không biết!
Thấy Tưởng Niệm mím môi không nói, nhất thời tâm trạng Diêm Thương Tuyệt tốt lên, âm thầm cười cười tự tin, lập tức phụng phịu nói: “Nếu không thích thì nói rõ, đừng kiềm nén!”
Nghe thấy hắn làm sai mà còn nói đúng tình hợp lý như vậy, Tưởng Niệm càng ủy khuất, khẽ cắn môi vẫn không nói.
Diêm Thương Tuyệt thấy cô như vậy, cực kì tự nhiên lấy tay gỡ cánh môi, hơi khàn giọng: “Đó là ảnh chụp rất lâu trước đó, trước khi có em, anh cũng có nhu cầu sinh lý đúng không? Nếu để ý sao này anh sẽ không tìm bừa nữa.”
Câu phía sau tuy nói rất nhỏ, nhưng Tưởng Niệm vẫn có thể nghe được, trợn to mắt không thể tin được nhìn hắn, hắn nói gì cơ? Không tìm nữa? Ý nói sau này không tìm cô gái khác, chỉ có mình cô?
Trái tim, một khắc đó, chắn động một chút.
Bầu không khí dường như ngọt ngào, khẽ hít một ngụm khiến cho sự ngọt ngào này lấp đầu các giác quan toàn thân.
“Cho nên sau này em phải ăn nhiều một chút, đừng hỡ tí làm lâu là ngất xỉu, lúc nào cũng phải chịu được sự hùng mạnh của anh, vì anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu luôn không thể nhịn lâu được biết không?” Diêm Thương Tuyệt thấy cô dường như hơi cảm động, liền để cháo xuống, cúi đầu khẽ dán bên tai cô, thở ra hơi nóng ái muội nói.
Tưởng Niệm thấy hắn cúi xuống, liền muốn né, nhưng mà mặt hắn dán chặt mặt cô, đưa ra một bàn tay đè lại mặt bên kia của cô, khiến cô không thể trốn, chỉ có thể bị ép kế-sát-da-thịt với hắn.
Cô chợt cảm thấy cảm giác như vậy tốt lắm.
“'Đông Tây' Giao ảnh chụp kia cho em, chính là muốn phá hoại quan hệ giữa chúng ta, sẵn tiện đạt được mục đích trả thù anh, chúng ta đừng trúng kế được không?” trong lúc nói chuyện hắn đã vội vàng lên giường nằm cạnh cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Đông Tây? Là ai?” Tưởng Niệm nâng đầu, không hiểu hỏi.
Bị lời nói thâm tình của hắn làm cho đầu óc xoay mòng mòng, nhưng lại cảm thấy ngọt như mật vật.
“Là người đưa thứ đó đến.” nhắc đến tên đó Diêm Thương Tuyệt liền giận ghê gớm.
“À! anh nói tên nghiệp chướng kia?” Tưởng Niệm gật đàu hiểu ra, nhưng mà nghĩ một chút lại không hiểu. “Vì sao anh ta đưa ảnh chụp này cho em? Em đắc tội anh ta khi nào?”
Cái tên nghiệp chướng kia, bộ dạng mê hoặc lòng người, vừa thấy liền biết không phải người tốt.
“Không biết, có lẽ là quá rãnh rỗi, không có chuyện gì làm.” Diêm Thương Tuyệt không nói với cô là vì lời ' làm-cô' mà Trình Sở Đông nói khiến hắn tức giận. (Trình Sở Đông nói lúc đến KTV thì phải _ _! chả biết nữa)
Có thể 'thịt' cô chỉ có mình hắn!
Tuy Tưởng Niệm không tin, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa, cô biết, đàn ông có rất nhiều bí mật, không phải phụ nữ có thể bới móc.
“Sáng sớm ngày mai chúng ta phải đến Ireland, đến đó du lịch kết hôn.” ôm chặt cô tham lam hít lấy hương thơm trên người cô, nhàn nhạt, lại luôn khiến hắn trầm mê.
Kết hôn?!
Tưởng Niệm như bị sét đánh, lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn biểu cảm hưng phấn biết bao của hắn lớn tiếng: “Kết hôn?!”
“Đúng, đến Ireland két hôn! Rất lâu rất lâu trước kia anh đã nghĩ sau này nếu có thể kết hôn với cô gái mình yêu, thì nhất định phải đến Ireland, bởi vì phong cảnh như vẽ, đẹp không tả xiết, bọn họ là một quốc gia không có ly hôn, nơi đó có một ước định trăm năm.”
Đột nhiên vang lên một giọng nam cao vút, trong giọng nói mang theo chút kinh ngạc.
Tưởng Niệm nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu tiên là giật mình, cả người căng thẳng, không dám quay đầu, là anh Nguyệt Lê!
Bất an dùng tay vỗ vỗ trán, bộ dạng thật khó xử, sao hắn lại từ bên ngoài trở về?
An Nguyệt Lê vô cùng đau đớn nhìn bộ dạng che che giấu giấu của cô, trào phúng nói: “Thế nào? Bây giờ cả anh cũng không muốn thấy? Vậy em còn đến đây làm gì?”
“Không phải! Em chỉ là đi ngang qua đây nên tiện thể vào xem, không phải trốn anh.” Tưởng Niệm chậm rãi xoay người, vẫn cúi đầu như trước, không dám nhìn thẳng vào An Nguyệt Lê, không dám để hắn biết cô khóc.
“Vì sao không vào? Ngày đó sau khi em đi, ba đau lòng rất lâu.” An Nguyệt Lê đau lòng nhìn cô, giọng nhẹ run, thật ra hắn muốn nói, anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ!
“Xin lỗi!” vừa nghĩ đến dáng vẻ cực khổ của chú An, nước mắt Tưởng Niệm lại trào lên, nhưng sợ An Nguyệt Lê phát hiện, nên vội vàng xoay người, đưa lưng về phía hắn hoảng loạn lau nước mắt.
Động tác này của cô làm lòng An Nguyệt Lê đau thật đau, từ lúc nào mà khoảng cách giữa bọn họ xa như vậy rồi?
“Em sống tốt không?” giọng nói có chút đè nén, mang theo lo lắng.
Tưởng Niệm hít mũi, sau đó mới xoay người ngước mặt lên nhìn hắn, lúm đồng tiền như hoa: “Tốt lắm! Em sống rất tốt, nhưng mà nhớ chú An, nên đến nhìn xem, bây giờ em cũng nhìn thấy rồi, đã trễ, em phải về.”
Nói xong liền muốn đi, nhưng lại bị An Nguyệt Lê lôi kéo: “Em không tốt!”
Lời nói của hắn cực kì chắc chắn, ánh mắt chắc chắn như thế nhìn gương mặt nhỏ nhắn cô muốn che giấu, bàn tay nhanh chóng giữ lấy cổ tay trắng mịn của Tưởng Niệm, ra sức giữ chặt, như là sợ vừa buông tay cô sẽ đi mất vậy.
“Anh làm em đau, buông tay!” Tưởng Niệm không ngừng giãy dụa, nhíu chặt mày, nhìn qua thật đau đớn.
Nghe tiếng gầm nhẹ không kiên nhẫn của cô, lòng An Nguyệt Lê lại đau thêm một chút, bây giờ cô dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn rồi sao? Bọn họ thật sự phải làm người xa lạ sao?
Thả tay cô ra, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, đã bao lâu không gặp cô, hình như một tháng? Một năm? Mười năm? Nửa đời?
“Em thật sự phải đi, anh bảo chú An đừng làm việc quá sức, giữ sức khỏe thật tốt, anh.....chăm sóc tốt chị Tiểu Miểu và đứa nhỏ.” Tưởng Niệm hoảng loạn nhìn hắn một cái liền cất bước muốn bỏ đi, lại nghe thấy An Nguyệt Lê hỏi.
“Em sống không tốt đúng không? Anh ta đối xử với em không tốt sao?”
Tưởng Niệm dừng lại, ngón tay xoắn chặt, cố gắng khống chế cảm xúc mà bản thân sắp không khống chế được: “Em sống rất tốt, chẳng phải em nói rồi sao? Anh ấy đối xử với em tốt lắm, mọi chuyện của em cũng không cấn anh phải lo lắng, bây giờ anh nên lo lắng cho vợ và con anh đi.”
“Nhưng anh đã mất đi tất cả, không có em, anh có gì?! Anh không có gì cả, cuộc sống hư không? Chỉ là một thể xác không có linh hồn.” An Nguyệt Lê cười thất thần, biết là không nói nói thế với cô, nhưng mà hắn luôn không kiềm chế được.
Tưởng Niệm không biết còn có thể nói gì, lời hắn nói luôn dễ dàng khiến cô tan nát cõi lòng, cô biết không thể dây dưa không rõ với hắn, liền buồn bã thương tâm chuẩn bị bỏ đi.
“Không vào ngồi một chút sao?” An Nguyệt Lê khàn giọng hỏi, nhìn bóng lưng cô, hắn chợt cảm thấy cô bây giờ càng khiến người ta thương tiếc hơn mười năm trước, nhưng mà hắn biết, bản thân mãi mãi không có tư cách ôm cô vào lòng, nói với cô, mọi chuyện đã có hắn ở đây!
“Không được, anh nói sẽ đến đón em liền, em phải ra ngoài đường lớn chờ anh ấy.” khẽ cắn môi, không để ý mùi máu tươi trên trên đó, chỉ là cô đơn đi về phía trước.
Thật ra cô không muốn đi, thật ra cô muốn ở lại!
Nhưng mà không thể, nơi này không thuộc về cô, nhưng mà, tối nay ở đâu đây?
“Anh đưa em ra ngoài.” An Nguyệt Lê nhàn nhạt nói.
“Không cần, anh ấy sẽ đến ngay thôi, em không muốn anh ấy hiểu lầm.”
An Nguyệt Lê cứng đờ tại chỗ, á khẩu không trả lời được, cô cứ quan tâm hắn ta như thế?
Tự giễu: coi mình là gì chứ?
Hắn cũng xoay người, đi vào trong xưởng, dưới ánh trăng mông lung, một nam một nữ, một đông một tây, đều cô đơn tiến về phía trước, không quay đầu, không lưu luyến, bóng hai người kéo dài thật dài, ngay cả bóng cũng có khoảng cách, bọn họ thật sự không quay lại được.
Tưởng Niệm đi đến đường lớn dọc trường có vài tia sáng, thể xác lẫn tinh thần mệt mõi, cả người trầm xuống, càng lúc càng nặng nề, yếu ớt đứng tại chỗ, trong lúc mơ hồ cô dường như thấy một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt lo lắng chạy về phía cô, sau đó càng lúc càng mơ hồ, cuồi cũng một mảnh tối đen, không thấy gì cả.
Trong mơ, có mẹ ở đây, cô không buồn không lo nắm trên đầu gối mẹ, nghe bà kể chuyện cổ tích cô bé quàng khăn đỏ, nghe bà dịu dàng nhỏ nhẹ nói với mình, đừng bị vẻ ngoài của người ta lừa gạt, lúc nào cũng phải giữ lòng thanh tĩnh.
Nhưng mà dần dần cô cảm thấy thân thể ngày càng nhẹ, cưới cùng lơ lững trong không trung, cô sợ hãi ngồi dậy, lại phát hiện cô đang đứng trên đám mây trắng sắc màu rực rỡ, chung quanh không có gì, trắng xóa, không có mẹ, không có!
Hóa ra tất cả chỉ là mơ chí là mơ!
Tưởng Niệm vừa mơ to mắt, xoa xoa ánh mắt sưng đau, vừa lướt quanh một vòng, sao cô ở đây?
Người mang cô trở về là anh sao? Trước lúc cô ngất đi hình như thấy anh?
Vì sao mang cô về đây? Cô không thuộc về nơi này!
Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, Diêm Thương Tuyệt mặc bộ pyjamas(đồ ngủ) màu đen đi đến, trong tay bưng chén cháo vừa nấu: “Tỉnh rồi.”
Tưởng Niệm không mấy khiếp sợ, chỉ là miễn cưỡng nhìn hắn: “Anh mang em về?”
Diêm Thương Tuyệt đi đến, ngồi bên giường, vừa thật dịu dàng thổi cháo trong chén, vừa nhẹ nhàng khuấy: “Em không muốn về sao?” hắn không trả lời cô, hỏi ngược lại.
Thật ra trong lòng hắn rực lửa, nhưng mà chú ý đến cô đang bệnh, nên cố gắn kiếm chế.
Trời biết lúc hắn nhìn thấy cô té xỉu bên đường lo lắng biết bao, nếu hắn không đến kịp, có phải cô cứ nằm bên đường như thế? Nếu hắn không đến kịp, cô té xỉu bên đường rồi bị người xấu mang đi làm nhục, thì làm sao đây?
Sao cô không gọi cho hắn? Sao phải rời đi? Để ý những anh chụp kia như thế sao?
Hắn không biết nên tức hay nên vui vì hành động của cô.
“Nơi này không thuộc về em.” Tưởng Niệm nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói hơi hàm hồ.
“Nơi nào thuộc về em? An gia? Đã đi đến An gia vì sao không ở đó? Còn bỏ đi? Em đến đó là muốn gặp ai? Vì sao đến đó?” Diêm Thương Tuyệt nghiêm mặt vội vàng truy hỏi.
Tưởng Niệm khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng: “Vậy em nên đi đâu? Nơi nào mới là nơi em nên đến?”
Đúng vậy, thiên hạ rộng lớn, nhưng không có chỗ có thể khiến cô sống yên ổn.
“Chúng ta sắp đính hôn, em nói xem em có thể đến đâu?” Diêm Thương Tuyệt thở dồn dập, giọng điệu cũng hơi lớn, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại, bởi vì nghĩ đến có lẽ vì ảnh chụp kia cho nên....sau đó, hắn chậm rãi thở ra một hơi, như là thoát nước: “Nói cho anh biết, có phải vì ảnh chụp kia không?”
có phải vì ảnh chụp kia không?
Tưởng Niệm sửng sốt, phải không? Cô thương tâm khổ sở như vậy chính là vì xem ảnh chụp hắn cùng người khác ôm ấp thân mật? Hay là vì lời thím Doãn nói?
Cô cũng không biết!
Thấy Tưởng Niệm mím môi không nói, nhất thời tâm trạng Diêm Thương Tuyệt tốt lên, âm thầm cười cười tự tin, lập tức phụng phịu nói: “Nếu không thích thì nói rõ, đừng kiềm nén!”
Nghe thấy hắn làm sai mà còn nói đúng tình hợp lý như vậy, Tưởng Niệm càng ủy khuất, khẽ cắn môi vẫn không nói.
Diêm Thương Tuyệt thấy cô như vậy, cực kì tự nhiên lấy tay gỡ cánh môi, hơi khàn giọng: “Đó là ảnh chụp rất lâu trước đó, trước khi có em, anh cũng có nhu cầu sinh lý đúng không? Nếu để ý sao này anh sẽ không tìm bừa nữa.”
Câu phía sau tuy nói rất nhỏ, nhưng Tưởng Niệm vẫn có thể nghe được, trợn to mắt không thể tin được nhìn hắn, hắn nói gì cơ? Không tìm nữa? Ý nói sau này không tìm cô gái khác, chỉ có mình cô?
Trái tim, một khắc đó, chắn động một chút.
Bầu không khí dường như ngọt ngào, khẽ hít một ngụm khiến cho sự ngọt ngào này lấp đầu các giác quan toàn thân.
“Cho nên sau này em phải ăn nhiều một chút, đừng hỡ tí làm lâu là ngất xỉu, lúc nào cũng phải chịu được sự hùng mạnh của anh, vì anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu luôn không thể nhịn lâu được biết không?” Diêm Thương Tuyệt thấy cô dường như hơi cảm động, liền để cháo xuống, cúi đầu khẽ dán bên tai cô, thở ra hơi nóng ái muội nói.
Tưởng Niệm thấy hắn cúi xuống, liền muốn né, nhưng mà mặt hắn dán chặt mặt cô, đưa ra một bàn tay đè lại mặt bên kia của cô, khiến cô không thể trốn, chỉ có thể bị ép kế-sát-da-thịt với hắn.
Cô chợt cảm thấy cảm giác như vậy tốt lắm.
“'Đông Tây' Giao ảnh chụp kia cho em, chính là muốn phá hoại quan hệ giữa chúng ta, sẵn tiện đạt được mục đích trả thù anh, chúng ta đừng trúng kế được không?” trong lúc nói chuyện hắn đã vội vàng lên giường nằm cạnh cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Đông Tây? Là ai?” Tưởng Niệm nâng đầu, không hiểu hỏi.
Bị lời nói thâm tình của hắn làm cho đầu óc xoay mòng mòng, nhưng lại cảm thấy ngọt như mật vật.
“Là người đưa thứ đó đến.” nhắc đến tên đó Diêm Thương Tuyệt liền giận ghê gớm.
“À! anh nói tên nghiệp chướng kia?” Tưởng Niệm gật đàu hiểu ra, nhưng mà nghĩ một chút lại không hiểu. “Vì sao anh ta đưa ảnh chụp này cho em? Em đắc tội anh ta khi nào?”
Cái tên nghiệp chướng kia, bộ dạng mê hoặc lòng người, vừa thấy liền biết không phải người tốt.
“Không biết, có lẽ là quá rãnh rỗi, không có chuyện gì làm.” Diêm Thương Tuyệt không nói với cô là vì lời ' làm-cô' mà Trình Sở Đông nói khiến hắn tức giận. (Trình Sở Đông nói lúc đến KTV thì phải _ _! chả biết nữa)
Có thể 'thịt' cô chỉ có mình hắn!
Tuy Tưởng Niệm không tin, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa, cô biết, đàn ông có rất nhiều bí mật, không phải phụ nữ có thể bới móc.
“Sáng sớm ngày mai chúng ta phải đến Ireland, đến đó du lịch kết hôn.” ôm chặt cô tham lam hít lấy hương thơm trên người cô, nhàn nhạt, lại luôn khiến hắn trầm mê.
Kết hôn?!
Tưởng Niệm như bị sét đánh, lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn biểu cảm hưng phấn biết bao của hắn lớn tiếng: “Kết hôn?!”
“Đúng, đến Ireland két hôn! Rất lâu rất lâu trước kia anh đã nghĩ sau này nếu có thể kết hôn với cô gái mình yêu, thì nhất định phải đến Ireland, bởi vì phong cảnh như vẽ, đẹp không tả xiết, bọn họ là một quốc gia không có ly hôn, nơi đó có một ước định trăm năm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook