Cẩm Tú Mỹ Nhân
-
Chương 23: Cẩm tú mỹ nhân tự tiêu dao
Nếu nói muốn tham gia đại hội võ lâm, thì đợi Hạ Tiểu Muội khỏe hẳn, bọn họ một nhóm ba người bèn trả phòng, tiến về phía trước đi Đồng Thành.
Dọc đường đi có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, còn có những khuôn mặt phi thường quen thuộc với Thẩm Gia Cẩm. Những người đó đều mua bức họa mỹ nhân trong tay hắn, đám người này thấy Thẩm Gia Cẩm không tránh khỏi tức đến vểnh râu trừng mắt, Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng vuốt mũi, cả đoạn đường đều cúi mặt mà đi.
Càng gần Đồng Thành, nhân sĩ võ lâm càng nhiều, Liễu Thượng Huệ cũng hỏi thăm được đại hội võ lâm sẽ bày bảo vật gì.
"Bức họa Cẩm Tú mỹ nhân?"
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đều kinh ngạc, "Sao lại là bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chứ?"
Liễu Thượng Huệ gật đầu, lần nữa khẳng định, "Đệ không nghe lầm, đúng là bức Cẩm Tú mỹ nhân, sẽ do đích thân minh chủ đương nhiệm giao cho Tân minh chủ võ lâm."
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoài nghi của nhau.
Đại hội võ lâm đúng hạn diễn ra.
Mọi người ở các môn các phái đều tề tụ ở Đồng thành trên núi Đồng, đây chính là nơi tiến hành đại hội võ lâm. Đại hội võ lâm hiếm khi tổ chức một lần, lần gần đây nhất là cách đây ba năm, lần này minh chủ võ lâm phát thiếp anh hùng rất rộng, triệu tập anh hùng trong thiên hạ, tuyên bố bản thân tin tưởng Đạo giáo, một lòng quy ẩn, muốn nhường vị trí minh chủ lại, đồng thời nguyện ý giao ra bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chân chính. Tin tức vừa lan truyền, toàn bộ giang hồ đều ồ lên, những người từng mua bức họa mỹ nhân đều hối hận không thôi, cũng tự biết bản thân vô năng không thể trở thành minh chủ bèn lấy tâm tình trông ngóng, cho dù trên tay đều có bức họa, ai thật ai giả còn chưa biết đâu. Hơn nữa cao thủ trong chốn giang hồ tụ hợp lại, từng ánh mắt ngước nhìn cũng rất tốt.
Đợi các môn các phái và một vài hiệp khách riêng rẻ trên giang hồ tề tụ đủ, minh chủ võ lâm mới bước lên võ đài.
Phu thê minh chủ võ lâm vừa lộ diện, sắc mặt Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội lập tức thay đổi, đây đúng là người quen cũ mà, phu thê minh chủ này, không phải Mã Chấn Hồng và Lãnh Phiêu Phiêu trong rừng ngày ấy sao?
Hôm nay Mã Chấn Hồng cũng không dữ tợn như ngày đó, giờ nhìn qua, hoàn toàn là làn gió quân tử chính phái, mà Lãnh Phiêu Phiêu bên cạnh hắn lúc này ôn nhu như nước, đoan trang nhã nhặn không gì sánh bằng, còn đâu dáng vẻ phóng đãng ngày ấy?
Mã Chấn Hồng cười như gió xuân quất vào mặt, ôn hòa nói, "Các vị anh hùng hào kiệt có thể tới tham gia đại hội võ lâm lần này, Mã mỗ thực sự vô cùng cao hứng, có chuẩn bị chút rượu nhạt, mọi người hãy cùng nhau uống chén rượu này, trước cầu chúc đại hội võ lâm lần này thành công!"
Người ở đây ngoại trừ Thiếu Lâm Tự và Võ Đang không uống rượu ra, còn lại đều vạn phần phóng khoáng, lập tức nâng chén, "Minh chủ khách khí!"
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đã từng chứng kiến diện mạo thật của Mã Chấn Hồng, đương nhiên sẽ không uống chén rượu này, hơn nữa bọn họ vốn vụng trộm theo người khác lẻn vào mà, đang muốn xoay đầu bảo Liễu Thượng Huệ đừng uống, Thẩm Gia Cẩm nghiêng đầu lại phát hiện Liễu Thượng Huệ vốn phải ở bên cạnh nay không thấy đâu.
"Hắn đâu rồi?" Hạ Tiểu Muội thấp giọng hỏi Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm khẽ lắc đầu không biết.
"Mã Chấn Hồng, vở kịch này của ngươi nên diễn xong rồi!" Theo tiếng quát lạnh lùng, Hác Phong Lưu nhanh nhẹn đến.
Sắc mặt Mã Chấn Hồng không đổi, bình tĩnh nói, "Hóa ra là Hác cốc chủ của Phong Vân cốc, tại hạ không hiểu ngươi đang nói gì."
Hác Phong Lưu hừ một tiếng, "Cái gì mà quy ẩn sơn lâm, thiếp anh hùng, chọn minh chủ, trao bức hoa, chẳng qua Mã Chấn Hồng ngươi giở trò. Trước ngươi gieo giắc tin đồn bức họa mỹ nhân là tàng bảo đồ trong giang hồ, sau lại triệu tập anh hùng trong thiên hạ đến tận đây, Mã Chấn Hồng, ngươi muốn thống nhất võ lâm cũng không cần giở thủ đoạn bịp bợm kiểu này, trong rượu sớm đã bị ngươi hạ độc!"
Lời hắn vừa dứt, sắc mặt mọi người đại biến, vội vàng vận công đề khí, lại phát hiện chân khí trong cơ thể bỗng nhiên biến mất, "Mã Chấn Hồng, ngươi..."
Mã Chấn Hồng biến sắc, "Hác cốc chủ, ngươi hạ độc chư vị anh hùng trong giang hồ, còn tính đổ lên đầu Mã mỗ sao?"
Tất cả mọi người bắt đầu mơ hồ, rốt cuộc ai mới là người hại họ?
Hác Phong Lưu chỉa kiếm vào phu thê Mã Chấn Hồng, "Phu phụ các người làm chuyện ác còn ít à? Hoặc là nói ta sai, hai người các ngươi chẳng qua chỉ là phu thê trên danh nghĩa thôi. Một kẻ đoạn tụ chi phích, một kẻ phong lưu thành tính, phu thê gì chứ! Chỉ là đôi cẩu nam nữ!"
Bất chấp cơn giận dữ của phu thê Mã Chấn Hồng, Hác Phong Lưu nói tiếp, "Mười năm trước, thần trộm Hạ Viễn Sơn rửa tay trong chậu vàng*, quy ẩn phố phường. Năm năm trước, ngươi trà trộn vào Phong Vân cốc, trộm bí tịch không thành cuối cùng hạ độc cốc chủ. Bốn năm trước, ngươi lấy《 Dịch Cân kinh 》quý báu nhất của Thiếu Lâm, lại tìm thần trộm, Hạ Viễn Sơn không theo ngươi, ngươi bèn độc chết hắn. Ba năm trước, ngươi ám sát tiền minh chủ, tự mình làm minh chủ võ lâm, sau đó cưới Lãnh Phiêu Phiêu - một nữ nhân phóng đãng, ả lợi dụng mỹ sắc giúp ngươi thu thập tình báo, ngươi lại dùng thân phận minh chủ làm xằng làm bậy, cách đây vài ngày dã lang Chu Húc cũng bị các ngươi giết hại. Sao, những chuyện này ngươi định lấp liếm hả?"
*Rửa tay trong chậu vàng ý chỉ một số người trong hắc đạo sau khi phát tài chuẩn bị an hưởng tuổi già, công khai tuyên bố cải tà quy chính; cũng có thể nói là buông tha một nghề nghiệp hoặc sự việc nào đó đã dấn thân trong thời gian dài (Theo Baike).
Hạ Tiểu Muội nghe xong cả người đều run rẩy, thế mà nàng chẳng biết gì hết! Thời điểm cha mất khuôn mặt bình thản, nàng còn tưởng cha vì bệnh mà chết, kết quả hôm nay mới biết, cha bị người ta độc chết!
"Mã Chấn Hồng, đền mạng đi!" Nàng rơi lệ, luồn tay vào ngực áo, lấy một thanh đoản kiếm, muốn giết Mã Chấn Hồng, kết quả cước bộ mềm nhũn, lúc này mới phát giác cả người đều vô lực, Thẩm Gia Cẩm vội vàng ôm nàng vào lòng.
Hác Phong Lưu tràn đầy thương tiếc nhìn nàng, "Tiểu Muội, muội chớ kích động!"
Sau đó xoay đầu quát chói tai, "Mã Chấn Hồng, hôm nay ta nhất định phải lấy mạng ngươi!"
Mã Chấn Hồng cười ha hả, "Hahaha, tuy Mã mỗ chẳng biết mục đích cuối cùng của ngươi là gì, có điều, cho dù ngươi tra ra những chuyện này do ta làm thì sao! Hôm nay không quy thuận Mã Chấn Hồng ta, toàn bộ đều phải chết! Được rồi, quên nói nữa, rượu này không có độc, chẳng qua trong gian phòng này ta sớm đã hạ nhuyễn cân hương, Hác cốc chủ, có giỏi thì ngươi lại đây!"
Đang nói chuyện, hắn và Lãnh Phiêu Phiêu bày ra tư thế giao đấu, mà Hác Phong Lưu cũng vận sức chờ phát động, ba người trong lúc đó đều giương cung bạt kiếm.
Một mùi hương lạ ập tới, trong lòng ba người cả kinh, vội vàng che mũi, nhưng vẫn không kịp.
Thân thể mềm nhũn, bịch bịch bịch, tất cả mọi người trong gian phòng đều mềm nhũn nhoài người té xuống đất, duy chỉ còn Thẩm Gia Cẩm ôm Hạ Tiểu Muội.
"Đây..." Tất cả mọi người đều khó hiểu.
Phịch phịch phịch!
Một đám thị vệ mang theo đao vọt vào, thị vệ cầm đầu chính là tổng quản đại nội thị vệ.
"Đại nhân!" Thị vệ chạy tới đều quỳ rạp trước mặt Thẩm Gia Cẩm.
Hạ Tiểu Muội sợ ngây người.
Thẩm Gia Cẩm thản nhiên nói, "Tới rất đúng lúc."
Thị vệ cầm đầu thoáng nhìn Hạ Tiểu Muội trong lòng Thẩm Gia Cẩm, cười hắc hắc, "Cô nương, chúng ta lại gặp nhau."
Thời khắc này Hạ Tiểu Muội rất bối rối, nàng chỉ vào Thẩm Gia Cẩm lẩm bẩm hỏi, "Đại nhân gì? Rốt cuộc chàng là ai?"
Những nhân sĩ võ lâm khác cũng bối rối, ngay cả Hác Phong Lưu cũng rất đỗi kinh ngạc.
Thẩm Gia Cẩm nhìn Hạ Tiểu Muội trong lòng đầy sâu lắng, chậm rãi nói, "Lục phẩm chủ sự Hình bộ, khâm sai đại thần Thẩm Gia Cẩm, phụng thánh chỉ của hoàng thượng truy tìm tăm tích của bức họa Cẩm Tú mỹ nhân và những vụ án giết người trong giang hồ ở mấy năm gần đây."
"Lục phẩm... chủ sự Hình bộ... Khâm sai đại thần..."
Hạ Tiểu Muội muốn khóc cũng muốn cười, nàng đã nghĩ tới một ngàn một vạn thân phận của Thẩm Gia Cẩm, chỉ duy nhất không nghĩ tới hắn là người của quan phủ.
Mã Chấn Hồng tức giận quát, "Ngươi dùng cách gì khiến ta không thể cựa quậy?"
Thị vệ cầm đầu cười khà khà, "Nhuyễn cân tán gì đó, mười năm trước đại nội đã không dùng nữa rồi, giờ dùng Bí chế nhuyễn cân hương ba giây ắt ngã, hài tử, ngươi out!"
Hắn phất tay, đám thị vệ lập tức tiến lên mang mọi người đi, Thẩm Gia Cẩm lấy một bình nhỏ, đặt dưới mũi Hạ Tiểu Muội lượn quanh, cũng đặt dưới mũi Hác Phong Lưu lượn một vòng, hai người họ chậm rãi khôi phục sức lực.
Trong phòng dần dần không còn bao nhiêu người, Hạ Tiểu Muội vẫn luôn ngây ngẩn, ánh mắt Hác Phong Lưu nhìn Thẩm Gia Cẩm đầy phức tạp.
"Vì sao?" Cuối cùng không kiềm chế được, Hác Phong Lưu lên tiếng.
Thẩm Gia Cẩm vuốt cằm, "Ta nên giải thích thế nào đây? Đại nội có tư liệu quán, tư liệu của các ngươi đều ở đấy, ta nhớ ta từng xem một đoạn như vầy, cốc chủ tiền nhiệm của Phong Vân Cốc - Hác Nhẫn có sở trường về dịch dung, nhuyễn kiếm, và khinh công. Vốn là sư huynh của thần trộm Hạ Viễn Sơn, về sau hai người trở mặt, Hác Nhẫn mang ấu tử Hác Phong Lưu tách ra, chiếm một khe suối làm Phong Vân Cốc. Năm năm trước chỉ thu nạp vẻn vẹn một môn hạ, tên là Mã Chấn Hồng, cướp đoạt bí tịch dịch dung không thành, bèn sát hại Hác Nhẫn phản bội Phong Vân Cốc, sau gia nhập vào phái Hàn Sơn của Lãnh Phiêu Phiêu. Bốn năm trước lập mưu với Lãnh Phiêu Phiêu giết hại chưởng môn phái Hàn Sơn, nhưng bị Hàn Băng chưởng của chưởng môn phái Hàn Sơn làm trọng thương, phải cần ngay《 Dịch Cân kinh 》của Thiếu Lâm để chữa thương, tìm được thần trộm Hạ Viễn Sơn, cưỡng bức dụ dỗ không có kết quả, bèn giết thần trộm bằng thuốc độc."
Nét mặt Hác Phong Lưu trở nên ảm đạm, "Cho nên ngươi vẫn luôn biết thân phận của ta?"
Thẩm Gia Cẩm gật đầu, "Ừ, Liễu Thượng Huệ chính là ngươi, thuật dịch dung của Phong Vân cốc độc nhất thiên hạ, nếu ta không sớm biết những chuyện này, thực sự cũng nhìn không ra."
Hác Phong Lưu cười gượng, "Ngươi và ta ước định lấy bức họa mỹ nhân làm mồi dẫn Mã Chấn Hồng mắc câu, cũng là tính toán của ngươi?"
Thẩm Gia Cẩm liếc nhìn Hạ Tiểu Muội, "Bức họa mỹ nhân của ta là giả, bức thật dáng dấp thế nào, ta còn chưa thấy qua, bức tranh đó ta còn chưa tìm được."
"Ta biết."
Sắc mặt Hạ Tiểu Muội như tro tàn, đầu tiên là bị giết bằng thuốc độc, vừa rồi thì Thẩm Gia Cẩm với thân phân quan viên, nàng chẳng biết phải đối mặt ra sao nữa.
Hác Phong Lưu ngẩn người, khẽ nói, "Tiểu Muội, ta là Phong ca ca, muội thực sự không nhớ ta sao?"
Hạ Tiểu Muội ngơ ngác nhìn Hác Phong Lưu, "Phong ca ca?"
Trong đầu thoáng hiện một đoạn ký ức ngắn ngủi, hình như thực sự có một thiến niên như vậy, sau khi một nam nhân trung niên bị chọc giận đùng đùng bỏ đi, hắn nước mắt nước mũi muốn nàng không được quên hắn, nhưng mà... hiện giờ nàng không có thời gian bận tâm đến những chuyện khác.
Cũng chẳng biết nàng về nhà bằng cách nào, cả đoạn đường Thẩm Gia Cẩm đều lo lắng nhìn nàng, nhưng lại chả biết Hạ Tiểu Muội đang nghĩ gì, không khóc không làm khó, không tức giận cũng không cười, mỗi ngày nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ, buổi tối hai người đồng sàng cộng chẩm, Thẩm Gia Cẩm muốn ôm nàng, nàng cũng cho ôm.
Hạ Tiểu Muội như vậy khiến Thẩm Gia Cẩm muốn điên mất, hắn biết mình có lỗi với Hạ Tiểu Muội, nhưng trên đường đi mặc hắn nói thế nào giải thích thế nào, dường như nàng chả có bất kỳ phản ứng gì cả.
Về tới trấn Thanh Sơn, vừa vào nhà, Hạ Tiểu Muội liền đẩy cửa phòng mình, Thẩm Gia Cẩm đi theo, Hạ Tiểu Muội ngồi xổm xuống, ở một góc trong phòng, nhẹ nhàng gảy, một miếng gạch tường bị gỡ xuống, lộ ra một cái hộp vuông vức.
Hạ Tiểu Muội rút hộp ấy ra, đặt lên bàn, "Đây mới thực sự là bức họa 《 Cẩm Tú mỹ nhân 》, sau khi cha mất, ta nghĩ ông ấy là thần trộm, nên muốn trộm một bảo vật hạ táng cùng ông, kết quả không ngờ rằng, danh họa tuyệt thế này vậy mà thế đấy."
Thẩm Gia Cẩm thoáng nghi hoặc, mở bức họa ra nhìn, chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên cổ họng.
Đây là bức họa《 Cẩm Tú mỹ nhân 》à! Mẹ nó! Đây là xuân cung đồ mà!
Chả trách hoàng đế và cữu cữu đều khẩn trương vậy, bức họa quả thực là bút tích của cữu cữu Hà Quang Diệu, nhân vật chân thực sinh động, chỉ là nét mặt của nam nhân này... Không phải hoàng đế sao!
Thẩm Gia Cẩm chịu không nổi, Xuân cung đồ! Xuân cung đồ! Chỉ vì bức họa rách nát này đã làm nhiều chuyện thế! Giờ hắn thầm muốn lấy đao chém hoàng đế và cữu cữu, vâng... Đó chỉ là nghĩ một chút thôi, hắn không dám.
"Chàng hẳn đã sớm biết, cho nên mới tìm đến nhà ta, đúng không?" Hạ Tiểu Muội yếu ớt hỏi.
Thẩm Gia Cẩm nghẹn lời, hắn quả thực đã sớm biết Hạ Tiểu Muội là truyền nhân của thần trộm, cũng biết vị trí của bức họa từ lâu, tiểu Cường gì đó, thực ra chẳng phải con gián. Mà là tầm bảo trùng mà đại nội chuyên dùng để tìm kiếm bảo vật, khi bảo vật vào Trân Bảo các, đều được đại nội dùng phương pháp đặc biệt xông một mùi hương nào đó, thứ mùi này căn bản không dễ phát hiện, chỉ có thể dựa vào tầm bảo trùng định vị.
Nhưng hiện tại, hắn phải nói thế nào đây?
"Ngươi đi đi, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi."
Hạ Tiểu Muội đưa lưng về phía Thẩm Gia Cẩm.
Thẩm Gia Cẩm ngây ngẩn cả người, vội vàng nói, "Tiểu Muội, theo ta về kinh thành đi, từ lâu ta đã viết thư cho cha mẹ, chúng ta trở về liền thành thân."
Hạ Tiểu Muội giống như không nghe thấy, "Ta trộm bảo có tội, nếu ngươi muốn bắt ta, vậy bắt đi."
"Tiểu Muội!"
Ầm ầm ầm! Có tiếng đập cửa, một lát sau ngoài cửa truyền đến giọng nói của thị vệ cầm đầu, "Thẩm đại nhân, thánh thượng có chỉ, triệu ngài ngay lập tức hồi kinh."
Thẩm Gia Cẩm bực bội lên tiếng đáp, sau đó xoay người tiếp tục nói với Hạ Tiểu Muội, "Tiểu Muội, ta nói rồi chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, nàng theo ta hồi kinh đi, được không? Đừng tức giận với ta nữa, được không?"
Hạ Tiểu Muội không nói.
"Thẩm đại nhân! Thẩm đại nhân!..." ngoài cửa tiếng giục giã càng ngày càng nhanh.
Thẩm Gia Cẩm nhẫn nhịn, vô lực nói, "Nàng hãy chờ ta, ta trở về bên thánh thượng rồi lập tức quay lại tìm nàng."
Lúc sắp khởi hành, Thẩm Gia Cẩm bắt đắc dĩ nhìn nàng một cái, sau đó buồn rười rượi rời đi.
Hắn vừa đi, cả người Hạ Tiểu Muội mới mềm nhũn, ôm thân thể ô ô ô khóc rống lên.
Ba tháng sau.
Ba tháng có thể phát sinh rất nhiều chuyện, ví như Hạ Tiểu Muội đã biết gia thế của Thẩm Gia Cẩm. Cha là Thái phó đương triều, đại ca là Tướng quân, cữu cữu là Hà Tất tiên sinh nổi tiếng thiên hạ, còn bản thân là thám hoa vì có công tìm được bức họa, nên được phong là Hình bộ Lang trung. Lại nói ví như, người ở trấn Thanh Sơn cũng biết thân phận của Thẩm Gia Cẩm, vừa mới bắt đầu còn chúc mừng Hạ Tiểu Muội tìm được nam nhân tốt, sau lại bắt đầu quái gở cười nhạo Hạ Tiểu Muội là một khí phụ (bị chồng ruồng bỏ). Đối với chuyện này, Hạ Tiểu Muội luôn luôn cười cho qua. Lại ví như, Hác Phong Lưu thường xuyên đến tìm nàng, lấy thân phận là ca ca do bản thân tự nhận định, bán rẻ nhan sắc giúp nàng bán đậu hũ, còn ví như, Hạ Tiểu Muội mang thai...
Phường đậu hũ Hạ gia không còn giống trước mỗi ngày đều mở cửa nữa, sau khi mang thai Hạ Tiểu Muội làm đậu hũ cũng ít dần, chẳng qua nàng không lo lắng cho cuộc sống của mình thôi, Thẩm Gia Cẩm đi rồi.
Sau khi nàng thu dọn phòng củi mà Thẩm Gia Cẩm đã ở, phát hiện dưới gối đè một xấp ngân phiếu tám mươi vạn lượng. Nàng cũng không khách khí, dù sao cũng là cha của nhi tử mình để lại cho nàng, xem như phí nuôi nấng hài tử đi.
Nàng thường xuyên vuốt cái bụng hơi nhô lên và nói chuyện với bảo bảo, bình thường cũng nhớ tới Thẩm Gia Cẩm, nhớ lại cả đoạn đường Thẩm Gia Cẩm giải thích với nàng, nàng không trách Thẩm Gia Cẩm, chỉ không biết làm thế nào đối mặt thôi.
Sáng sớm vừa mở mắt, đã bị tiếng kèn trống ngoài cửa đánh thức, nàng theo thói quen vuốt bụng, nghi hoặc nói, "Nhà ai đón dâu nhỉ, bảo bảo à, đừng sợ, chốc nữa chúng ta đi xem."
Sau khi rửa mặt chải đầu, tiếng kèn trống bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa còn rất gần, chẳng lẽ là khuê nữ của tam bà sát vách ư?
Hôm nay nàng không muốn mở cửa, cho nên chỉ kéo một khe hở khá nhỏ để nhìn ra ngoài, vừa nhìn, nàng bèn ngây ngẩn cả người.
Trên thân ngựa cao to không phải Thẩm Gia Cẩm sao? Còn người đang ôm kèn Xô na thổi không phải thị vệ cầm đầu sao?
Thấy nàng mở cửa, hỉ bà nhanh chóng tiến tới, cười nói, "Ai ôi, tân nương tử sao còn chưa sửa soạn vậy?"
Cũng không phân trần với nàng, hỉ bà mang một đám nha đầu bà tử vây quanh bước vào, mau chóng lột sạch y phục của nàng, đổi giá y cho nàng, thấy bụng nàng hơi nhô lên, hỉ bà lặng lẽ chạy ra ngoài rỉ tai một hồi với Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm nghe xong vừa mừng vừa sợ, vội vàng phân phó, "Các ngươi cẩn thận một chút, đừng dọa nàng!"
Trong nháy mắt hỉ bà sáng tỏ, trở vào phòng bận rộn một lúc, Hạ Tiểu Muội bị đẩy tới kiệu hoa.
Mà giờ khắc này Hạ Tiểu Muội vẫn còn mơ hồ, ngây ngốc bị đẩy lên kiệu, đi được phân nửa mới nhớ, nhịn không được rống giận!
"Thần kinh! Lão nương còn chưa lấy ngân phiếu!"
HẾT
Dọc đường đi có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, còn có những khuôn mặt phi thường quen thuộc với Thẩm Gia Cẩm. Những người đó đều mua bức họa mỹ nhân trong tay hắn, đám người này thấy Thẩm Gia Cẩm không tránh khỏi tức đến vểnh râu trừng mắt, Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng vuốt mũi, cả đoạn đường đều cúi mặt mà đi.
Càng gần Đồng Thành, nhân sĩ võ lâm càng nhiều, Liễu Thượng Huệ cũng hỏi thăm được đại hội võ lâm sẽ bày bảo vật gì.
"Bức họa Cẩm Tú mỹ nhân?"
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đều kinh ngạc, "Sao lại là bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chứ?"
Liễu Thượng Huệ gật đầu, lần nữa khẳng định, "Đệ không nghe lầm, đúng là bức Cẩm Tú mỹ nhân, sẽ do đích thân minh chủ đương nhiệm giao cho Tân minh chủ võ lâm."
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoài nghi của nhau.
Đại hội võ lâm đúng hạn diễn ra.
Mọi người ở các môn các phái đều tề tụ ở Đồng thành trên núi Đồng, đây chính là nơi tiến hành đại hội võ lâm. Đại hội võ lâm hiếm khi tổ chức một lần, lần gần đây nhất là cách đây ba năm, lần này minh chủ võ lâm phát thiếp anh hùng rất rộng, triệu tập anh hùng trong thiên hạ, tuyên bố bản thân tin tưởng Đạo giáo, một lòng quy ẩn, muốn nhường vị trí minh chủ lại, đồng thời nguyện ý giao ra bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chân chính. Tin tức vừa lan truyền, toàn bộ giang hồ đều ồ lên, những người từng mua bức họa mỹ nhân đều hối hận không thôi, cũng tự biết bản thân vô năng không thể trở thành minh chủ bèn lấy tâm tình trông ngóng, cho dù trên tay đều có bức họa, ai thật ai giả còn chưa biết đâu. Hơn nữa cao thủ trong chốn giang hồ tụ hợp lại, từng ánh mắt ngước nhìn cũng rất tốt.
Đợi các môn các phái và một vài hiệp khách riêng rẻ trên giang hồ tề tụ đủ, minh chủ võ lâm mới bước lên võ đài.
Phu thê minh chủ võ lâm vừa lộ diện, sắc mặt Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội lập tức thay đổi, đây đúng là người quen cũ mà, phu thê minh chủ này, không phải Mã Chấn Hồng và Lãnh Phiêu Phiêu trong rừng ngày ấy sao?
Hôm nay Mã Chấn Hồng cũng không dữ tợn như ngày đó, giờ nhìn qua, hoàn toàn là làn gió quân tử chính phái, mà Lãnh Phiêu Phiêu bên cạnh hắn lúc này ôn nhu như nước, đoan trang nhã nhặn không gì sánh bằng, còn đâu dáng vẻ phóng đãng ngày ấy?
Mã Chấn Hồng cười như gió xuân quất vào mặt, ôn hòa nói, "Các vị anh hùng hào kiệt có thể tới tham gia đại hội võ lâm lần này, Mã mỗ thực sự vô cùng cao hứng, có chuẩn bị chút rượu nhạt, mọi người hãy cùng nhau uống chén rượu này, trước cầu chúc đại hội võ lâm lần này thành công!"
Người ở đây ngoại trừ Thiếu Lâm Tự và Võ Đang không uống rượu ra, còn lại đều vạn phần phóng khoáng, lập tức nâng chén, "Minh chủ khách khí!"
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đã từng chứng kiến diện mạo thật của Mã Chấn Hồng, đương nhiên sẽ không uống chén rượu này, hơn nữa bọn họ vốn vụng trộm theo người khác lẻn vào mà, đang muốn xoay đầu bảo Liễu Thượng Huệ đừng uống, Thẩm Gia Cẩm nghiêng đầu lại phát hiện Liễu Thượng Huệ vốn phải ở bên cạnh nay không thấy đâu.
"Hắn đâu rồi?" Hạ Tiểu Muội thấp giọng hỏi Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm khẽ lắc đầu không biết.
"Mã Chấn Hồng, vở kịch này của ngươi nên diễn xong rồi!" Theo tiếng quát lạnh lùng, Hác Phong Lưu nhanh nhẹn đến.
Sắc mặt Mã Chấn Hồng không đổi, bình tĩnh nói, "Hóa ra là Hác cốc chủ của Phong Vân cốc, tại hạ không hiểu ngươi đang nói gì."
Hác Phong Lưu hừ một tiếng, "Cái gì mà quy ẩn sơn lâm, thiếp anh hùng, chọn minh chủ, trao bức hoa, chẳng qua Mã Chấn Hồng ngươi giở trò. Trước ngươi gieo giắc tin đồn bức họa mỹ nhân là tàng bảo đồ trong giang hồ, sau lại triệu tập anh hùng trong thiên hạ đến tận đây, Mã Chấn Hồng, ngươi muốn thống nhất võ lâm cũng không cần giở thủ đoạn bịp bợm kiểu này, trong rượu sớm đã bị ngươi hạ độc!"
Lời hắn vừa dứt, sắc mặt mọi người đại biến, vội vàng vận công đề khí, lại phát hiện chân khí trong cơ thể bỗng nhiên biến mất, "Mã Chấn Hồng, ngươi..."
Mã Chấn Hồng biến sắc, "Hác cốc chủ, ngươi hạ độc chư vị anh hùng trong giang hồ, còn tính đổ lên đầu Mã mỗ sao?"
Tất cả mọi người bắt đầu mơ hồ, rốt cuộc ai mới là người hại họ?
Hác Phong Lưu chỉa kiếm vào phu thê Mã Chấn Hồng, "Phu phụ các người làm chuyện ác còn ít à? Hoặc là nói ta sai, hai người các ngươi chẳng qua chỉ là phu thê trên danh nghĩa thôi. Một kẻ đoạn tụ chi phích, một kẻ phong lưu thành tính, phu thê gì chứ! Chỉ là đôi cẩu nam nữ!"
Bất chấp cơn giận dữ của phu thê Mã Chấn Hồng, Hác Phong Lưu nói tiếp, "Mười năm trước, thần trộm Hạ Viễn Sơn rửa tay trong chậu vàng*, quy ẩn phố phường. Năm năm trước, ngươi trà trộn vào Phong Vân cốc, trộm bí tịch không thành cuối cùng hạ độc cốc chủ. Bốn năm trước, ngươi lấy《 Dịch Cân kinh 》quý báu nhất của Thiếu Lâm, lại tìm thần trộm, Hạ Viễn Sơn không theo ngươi, ngươi bèn độc chết hắn. Ba năm trước, ngươi ám sát tiền minh chủ, tự mình làm minh chủ võ lâm, sau đó cưới Lãnh Phiêu Phiêu - một nữ nhân phóng đãng, ả lợi dụng mỹ sắc giúp ngươi thu thập tình báo, ngươi lại dùng thân phận minh chủ làm xằng làm bậy, cách đây vài ngày dã lang Chu Húc cũng bị các ngươi giết hại. Sao, những chuyện này ngươi định lấp liếm hả?"
*Rửa tay trong chậu vàng ý chỉ một số người trong hắc đạo sau khi phát tài chuẩn bị an hưởng tuổi già, công khai tuyên bố cải tà quy chính; cũng có thể nói là buông tha một nghề nghiệp hoặc sự việc nào đó đã dấn thân trong thời gian dài (Theo Baike).
Hạ Tiểu Muội nghe xong cả người đều run rẩy, thế mà nàng chẳng biết gì hết! Thời điểm cha mất khuôn mặt bình thản, nàng còn tưởng cha vì bệnh mà chết, kết quả hôm nay mới biết, cha bị người ta độc chết!
"Mã Chấn Hồng, đền mạng đi!" Nàng rơi lệ, luồn tay vào ngực áo, lấy một thanh đoản kiếm, muốn giết Mã Chấn Hồng, kết quả cước bộ mềm nhũn, lúc này mới phát giác cả người đều vô lực, Thẩm Gia Cẩm vội vàng ôm nàng vào lòng.
Hác Phong Lưu tràn đầy thương tiếc nhìn nàng, "Tiểu Muội, muội chớ kích động!"
Sau đó xoay đầu quát chói tai, "Mã Chấn Hồng, hôm nay ta nhất định phải lấy mạng ngươi!"
Mã Chấn Hồng cười ha hả, "Hahaha, tuy Mã mỗ chẳng biết mục đích cuối cùng của ngươi là gì, có điều, cho dù ngươi tra ra những chuyện này do ta làm thì sao! Hôm nay không quy thuận Mã Chấn Hồng ta, toàn bộ đều phải chết! Được rồi, quên nói nữa, rượu này không có độc, chẳng qua trong gian phòng này ta sớm đã hạ nhuyễn cân hương, Hác cốc chủ, có giỏi thì ngươi lại đây!"
Đang nói chuyện, hắn và Lãnh Phiêu Phiêu bày ra tư thế giao đấu, mà Hác Phong Lưu cũng vận sức chờ phát động, ba người trong lúc đó đều giương cung bạt kiếm.
Một mùi hương lạ ập tới, trong lòng ba người cả kinh, vội vàng che mũi, nhưng vẫn không kịp.
Thân thể mềm nhũn, bịch bịch bịch, tất cả mọi người trong gian phòng đều mềm nhũn nhoài người té xuống đất, duy chỉ còn Thẩm Gia Cẩm ôm Hạ Tiểu Muội.
"Đây..." Tất cả mọi người đều khó hiểu.
Phịch phịch phịch!
Một đám thị vệ mang theo đao vọt vào, thị vệ cầm đầu chính là tổng quản đại nội thị vệ.
"Đại nhân!" Thị vệ chạy tới đều quỳ rạp trước mặt Thẩm Gia Cẩm.
Hạ Tiểu Muội sợ ngây người.
Thẩm Gia Cẩm thản nhiên nói, "Tới rất đúng lúc."
Thị vệ cầm đầu thoáng nhìn Hạ Tiểu Muội trong lòng Thẩm Gia Cẩm, cười hắc hắc, "Cô nương, chúng ta lại gặp nhau."
Thời khắc này Hạ Tiểu Muội rất bối rối, nàng chỉ vào Thẩm Gia Cẩm lẩm bẩm hỏi, "Đại nhân gì? Rốt cuộc chàng là ai?"
Những nhân sĩ võ lâm khác cũng bối rối, ngay cả Hác Phong Lưu cũng rất đỗi kinh ngạc.
Thẩm Gia Cẩm nhìn Hạ Tiểu Muội trong lòng đầy sâu lắng, chậm rãi nói, "Lục phẩm chủ sự Hình bộ, khâm sai đại thần Thẩm Gia Cẩm, phụng thánh chỉ của hoàng thượng truy tìm tăm tích của bức họa Cẩm Tú mỹ nhân và những vụ án giết người trong giang hồ ở mấy năm gần đây."
"Lục phẩm... chủ sự Hình bộ... Khâm sai đại thần..."
Hạ Tiểu Muội muốn khóc cũng muốn cười, nàng đã nghĩ tới một ngàn một vạn thân phận của Thẩm Gia Cẩm, chỉ duy nhất không nghĩ tới hắn là người của quan phủ.
Mã Chấn Hồng tức giận quát, "Ngươi dùng cách gì khiến ta không thể cựa quậy?"
Thị vệ cầm đầu cười khà khà, "Nhuyễn cân tán gì đó, mười năm trước đại nội đã không dùng nữa rồi, giờ dùng Bí chế nhuyễn cân hương ba giây ắt ngã, hài tử, ngươi out!"
Hắn phất tay, đám thị vệ lập tức tiến lên mang mọi người đi, Thẩm Gia Cẩm lấy một bình nhỏ, đặt dưới mũi Hạ Tiểu Muội lượn quanh, cũng đặt dưới mũi Hác Phong Lưu lượn một vòng, hai người họ chậm rãi khôi phục sức lực.
Trong phòng dần dần không còn bao nhiêu người, Hạ Tiểu Muội vẫn luôn ngây ngẩn, ánh mắt Hác Phong Lưu nhìn Thẩm Gia Cẩm đầy phức tạp.
"Vì sao?" Cuối cùng không kiềm chế được, Hác Phong Lưu lên tiếng.
Thẩm Gia Cẩm vuốt cằm, "Ta nên giải thích thế nào đây? Đại nội có tư liệu quán, tư liệu của các ngươi đều ở đấy, ta nhớ ta từng xem một đoạn như vầy, cốc chủ tiền nhiệm của Phong Vân Cốc - Hác Nhẫn có sở trường về dịch dung, nhuyễn kiếm, và khinh công. Vốn là sư huynh của thần trộm Hạ Viễn Sơn, về sau hai người trở mặt, Hác Nhẫn mang ấu tử Hác Phong Lưu tách ra, chiếm một khe suối làm Phong Vân Cốc. Năm năm trước chỉ thu nạp vẻn vẹn một môn hạ, tên là Mã Chấn Hồng, cướp đoạt bí tịch dịch dung không thành, bèn sát hại Hác Nhẫn phản bội Phong Vân Cốc, sau gia nhập vào phái Hàn Sơn của Lãnh Phiêu Phiêu. Bốn năm trước lập mưu với Lãnh Phiêu Phiêu giết hại chưởng môn phái Hàn Sơn, nhưng bị Hàn Băng chưởng của chưởng môn phái Hàn Sơn làm trọng thương, phải cần ngay《 Dịch Cân kinh 》của Thiếu Lâm để chữa thương, tìm được thần trộm Hạ Viễn Sơn, cưỡng bức dụ dỗ không có kết quả, bèn giết thần trộm bằng thuốc độc."
Nét mặt Hác Phong Lưu trở nên ảm đạm, "Cho nên ngươi vẫn luôn biết thân phận của ta?"
Thẩm Gia Cẩm gật đầu, "Ừ, Liễu Thượng Huệ chính là ngươi, thuật dịch dung của Phong Vân cốc độc nhất thiên hạ, nếu ta không sớm biết những chuyện này, thực sự cũng nhìn không ra."
Hác Phong Lưu cười gượng, "Ngươi và ta ước định lấy bức họa mỹ nhân làm mồi dẫn Mã Chấn Hồng mắc câu, cũng là tính toán của ngươi?"
Thẩm Gia Cẩm liếc nhìn Hạ Tiểu Muội, "Bức họa mỹ nhân của ta là giả, bức thật dáng dấp thế nào, ta còn chưa thấy qua, bức tranh đó ta còn chưa tìm được."
"Ta biết."
Sắc mặt Hạ Tiểu Muội như tro tàn, đầu tiên là bị giết bằng thuốc độc, vừa rồi thì Thẩm Gia Cẩm với thân phân quan viên, nàng chẳng biết phải đối mặt ra sao nữa.
Hác Phong Lưu ngẩn người, khẽ nói, "Tiểu Muội, ta là Phong ca ca, muội thực sự không nhớ ta sao?"
Hạ Tiểu Muội ngơ ngác nhìn Hác Phong Lưu, "Phong ca ca?"
Trong đầu thoáng hiện một đoạn ký ức ngắn ngủi, hình như thực sự có một thiến niên như vậy, sau khi một nam nhân trung niên bị chọc giận đùng đùng bỏ đi, hắn nước mắt nước mũi muốn nàng không được quên hắn, nhưng mà... hiện giờ nàng không có thời gian bận tâm đến những chuyện khác.
Cũng chẳng biết nàng về nhà bằng cách nào, cả đoạn đường Thẩm Gia Cẩm đều lo lắng nhìn nàng, nhưng lại chả biết Hạ Tiểu Muội đang nghĩ gì, không khóc không làm khó, không tức giận cũng không cười, mỗi ngày nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ, buổi tối hai người đồng sàng cộng chẩm, Thẩm Gia Cẩm muốn ôm nàng, nàng cũng cho ôm.
Hạ Tiểu Muội như vậy khiến Thẩm Gia Cẩm muốn điên mất, hắn biết mình có lỗi với Hạ Tiểu Muội, nhưng trên đường đi mặc hắn nói thế nào giải thích thế nào, dường như nàng chả có bất kỳ phản ứng gì cả.
Về tới trấn Thanh Sơn, vừa vào nhà, Hạ Tiểu Muội liền đẩy cửa phòng mình, Thẩm Gia Cẩm đi theo, Hạ Tiểu Muội ngồi xổm xuống, ở một góc trong phòng, nhẹ nhàng gảy, một miếng gạch tường bị gỡ xuống, lộ ra một cái hộp vuông vức.
Hạ Tiểu Muội rút hộp ấy ra, đặt lên bàn, "Đây mới thực sự là bức họa 《 Cẩm Tú mỹ nhân 》, sau khi cha mất, ta nghĩ ông ấy là thần trộm, nên muốn trộm một bảo vật hạ táng cùng ông, kết quả không ngờ rằng, danh họa tuyệt thế này vậy mà thế đấy."
Thẩm Gia Cẩm thoáng nghi hoặc, mở bức họa ra nhìn, chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên cổ họng.
Đây là bức họa《 Cẩm Tú mỹ nhân 》à! Mẹ nó! Đây là xuân cung đồ mà!
Chả trách hoàng đế và cữu cữu đều khẩn trương vậy, bức họa quả thực là bút tích của cữu cữu Hà Quang Diệu, nhân vật chân thực sinh động, chỉ là nét mặt của nam nhân này... Không phải hoàng đế sao!
Thẩm Gia Cẩm chịu không nổi, Xuân cung đồ! Xuân cung đồ! Chỉ vì bức họa rách nát này đã làm nhiều chuyện thế! Giờ hắn thầm muốn lấy đao chém hoàng đế và cữu cữu, vâng... Đó chỉ là nghĩ một chút thôi, hắn không dám.
"Chàng hẳn đã sớm biết, cho nên mới tìm đến nhà ta, đúng không?" Hạ Tiểu Muội yếu ớt hỏi.
Thẩm Gia Cẩm nghẹn lời, hắn quả thực đã sớm biết Hạ Tiểu Muội là truyền nhân của thần trộm, cũng biết vị trí của bức họa từ lâu, tiểu Cường gì đó, thực ra chẳng phải con gián. Mà là tầm bảo trùng mà đại nội chuyên dùng để tìm kiếm bảo vật, khi bảo vật vào Trân Bảo các, đều được đại nội dùng phương pháp đặc biệt xông một mùi hương nào đó, thứ mùi này căn bản không dễ phát hiện, chỉ có thể dựa vào tầm bảo trùng định vị.
Nhưng hiện tại, hắn phải nói thế nào đây?
"Ngươi đi đi, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi."
Hạ Tiểu Muội đưa lưng về phía Thẩm Gia Cẩm.
Thẩm Gia Cẩm ngây ngẩn cả người, vội vàng nói, "Tiểu Muội, theo ta về kinh thành đi, từ lâu ta đã viết thư cho cha mẹ, chúng ta trở về liền thành thân."
Hạ Tiểu Muội giống như không nghe thấy, "Ta trộm bảo có tội, nếu ngươi muốn bắt ta, vậy bắt đi."
"Tiểu Muội!"
Ầm ầm ầm! Có tiếng đập cửa, một lát sau ngoài cửa truyền đến giọng nói của thị vệ cầm đầu, "Thẩm đại nhân, thánh thượng có chỉ, triệu ngài ngay lập tức hồi kinh."
Thẩm Gia Cẩm bực bội lên tiếng đáp, sau đó xoay người tiếp tục nói với Hạ Tiểu Muội, "Tiểu Muội, ta nói rồi chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, nàng theo ta hồi kinh đi, được không? Đừng tức giận với ta nữa, được không?"
Hạ Tiểu Muội không nói.
"Thẩm đại nhân! Thẩm đại nhân!..." ngoài cửa tiếng giục giã càng ngày càng nhanh.
Thẩm Gia Cẩm nhẫn nhịn, vô lực nói, "Nàng hãy chờ ta, ta trở về bên thánh thượng rồi lập tức quay lại tìm nàng."
Lúc sắp khởi hành, Thẩm Gia Cẩm bắt đắc dĩ nhìn nàng một cái, sau đó buồn rười rượi rời đi.
Hắn vừa đi, cả người Hạ Tiểu Muội mới mềm nhũn, ôm thân thể ô ô ô khóc rống lên.
Ba tháng sau.
Ba tháng có thể phát sinh rất nhiều chuyện, ví như Hạ Tiểu Muội đã biết gia thế của Thẩm Gia Cẩm. Cha là Thái phó đương triều, đại ca là Tướng quân, cữu cữu là Hà Tất tiên sinh nổi tiếng thiên hạ, còn bản thân là thám hoa vì có công tìm được bức họa, nên được phong là Hình bộ Lang trung. Lại nói ví như, người ở trấn Thanh Sơn cũng biết thân phận của Thẩm Gia Cẩm, vừa mới bắt đầu còn chúc mừng Hạ Tiểu Muội tìm được nam nhân tốt, sau lại bắt đầu quái gở cười nhạo Hạ Tiểu Muội là một khí phụ (bị chồng ruồng bỏ). Đối với chuyện này, Hạ Tiểu Muội luôn luôn cười cho qua. Lại ví như, Hác Phong Lưu thường xuyên đến tìm nàng, lấy thân phận là ca ca do bản thân tự nhận định, bán rẻ nhan sắc giúp nàng bán đậu hũ, còn ví như, Hạ Tiểu Muội mang thai...
Phường đậu hũ Hạ gia không còn giống trước mỗi ngày đều mở cửa nữa, sau khi mang thai Hạ Tiểu Muội làm đậu hũ cũng ít dần, chẳng qua nàng không lo lắng cho cuộc sống của mình thôi, Thẩm Gia Cẩm đi rồi.
Sau khi nàng thu dọn phòng củi mà Thẩm Gia Cẩm đã ở, phát hiện dưới gối đè một xấp ngân phiếu tám mươi vạn lượng. Nàng cũng không khách khí, dù sao cũng là cha của nhi tử mình để lại cho nàng, xem như phí nuôi nấng hài tử đi.
Nàng thường xuyên vuốt cái bụng hơi nhô lên và nói chuyện với bảo bảo, bình thường cũng nhớ tới Thẩm Gia Cẩm, nhớ lại cả đoạn đường Thẩm Gia Cẩm giải thích với nàng, nàng không trách Thẩm Gia Cẩm, chỉ không biết làm thế nào đối mặt thôi.
Sáng sớm vừa mở mắt, đã bị tiếng kèn trống ngoài cửa đánh thức, nàng theo thói quen vuốt bụng, nghi hoặc nói, "Nhà ai đón dâu nhỉ, bảo bảo à, đừng sợ, chốc nữa chúng ta đi xem."
Sau khi rửa mặt chải đầu, tiếng kèn trống bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa còn rất gần, chẳng lẽ là khuê nữ của tam bà sát vách ư?
Hôm nay nàng không muốn mở cửa, cho nên chỉ kéo một khe hở khá nhỏ để nhìn ra ngoài, vừa nhìn, nàng bèn ngây ngẩn cả người.
Trên thân ngựa cao to không phải Thẩm Gia Cẩm sao? Còn người đang ôm kèn Xô na thổi không phải thị vệ cầm đầu sao?
Thấy nàng mở cửa, hỉ bà nhanh chóng tiến tới, cười nói, "Ai ôi, tân nương tử sao còn chưa sửa soạn vậy?"
Cũng không phân trần với nàng, hỉ bà mang một đám nha đầu bà tử vây quanh bước vào, mau chóng lột sạch y phục của nàng, đổi giá y cho nàng, thấy bụng nàng hơi nhô lên, hỉ bà lặng lẽ chạy ra ngoài rỉ tai một hồi với Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm nghe xong vừa mừng vừa sợ, vội vàng phân phó, "Các ngươi cẩn thận một chút, đừng dọa nàng!"
Trong nháy mắt hỉ bà sáng tỏ, trở vào phòng bận rộn một lúc, Hạ Tiểu Muội bị đẩy tới kiệu hoa.
Mà giờ khắc này Hạ Tiểu Muội vẫn còn mơ hồ, ngây ngốc bị đẩy lên kiệu, đi được phân nửa mới nhớ, nhịn không được rống giận!
"Thần kinh! Lão nương còn chưa lấy ngân phiếu!"
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook