Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ
-
Chương 1-5
Chương 1 Lời đồn nhảm(1)
Diệp Cẩm nhổ bỏ rễ rau dại, sau khi phủi sạch bùn đất bám trên rau, thì thuận tay ném vào trong giỏ trúc, không chớp mắt nhìn chằm chằm những hộ săn bắn từ trên núi trở về, chính xác mà nói, chắc là đang nhìn con mồi trong tay bọn họ.
Cho nên, hằng năm, khoảng thời gian trước khi bắt đầu mùa đông, từng nhà trong Diệp gia thôn đều bận rộn dự trữ lương thực và củi lửa qua mùa đông, các nam nhân sẽ lên núi đi săn, hoặc là đi lên trấn trên làm công, nữ nhân và hài tử thì đi đốn củi hoặc hái rau dại, bận rộn không rời chân tay.
Nếu như cha nàng biết săn thú thì tốt rồi, phía sau thôn là núi lớn, con mồi hết sức phong phú, săn con mồi bán cũng có thể đổi tiền mua lương thực, không bán có thể giữ lại sống qua mùa đông, có lời hơn nhiều so với tiền làm công ngắn hạn.
Diệp Cẩm cúi đầu, lại lần nữa ném rau dại vào trong sọt, đang suy nghĩ không biết có cách gì có thể giúp nàng kiếm tiền hoặc lương thực để giúp cả nhà sống qua mùa đông này.
Dương tam thẩm đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, nhìn thấy như vậy thì hết sức kích động đi tới trước mặt Diệp Đại Trụ: “Ai ui, Đại Trụ, con thỏ trong tay con thiệt là béo, thế nào, đem đến, đang chuẩn bị hiếu kính cho thím sao?”
“Hihi, thím, người đừng chê cười con.” Diệp Đại Trụ cười ngây ngô đến gần: “Hôm nay tam thúc thu hoạch không ít, người còn thiếu một con thỏ như thế này sao?”
Hắn liếc nhìn Diệp Cẩm đang cúi đầu nhỏ rau dại, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, sáng loáng dưới ánh mặt trời, khiến trên khuôn mặt ngăm đen của hắn hiện lên vết đỏ ửng đáng nghi.
Diệp Cẩm rõ ràng cảm giác được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn nàng chằm chằm, cho dù cúi đầu nhưng vẫn hết sức mãnh liệt, điều này khiến nàng không được tự nhiên.
Mấy ngày trước, Diệp Đại Trụ còn sai người đến nhà nàng xin cưới, nhưng đã bị nương nàng khước từ tại chỗ, chuyện này ở trong thôn hầu như không ai không biết, bây giờ trong tình huống như vậy, cũng hết sức lúng túng, nàng chỉ có thể cúi đầu, giả vờ ngây ngốc.
Diệp Đại Trụ thấy Diệp Cẩm chỉ cúi đầu, hơi có chút mất mác, nhưng hắn bước đến bên cạnh nàng, cầm thỏ đặt ở bên chân nàng, lúc này mới chuẩn bị rời khỏi.
Mấy nữ nhân xem náo nhiệt xung quanh, thấy vậy, cúi đầu nở nụ cười, Diệp Cẩm bị cười đến hai gò má đỏ bừng.
Không có cách nào, nàng đành phải vội vàng cầm con thỏ lên, đứng dậy ngăn hắn lại nói: “Này, ngươi lấy con thỏ này lại đi, ta không thể nhận được.”
Diệp Đại Trụ nghe vậy ngẩn ra, cũng không nhận lại con thỏ trong tay nàng, chỉ hỏi: “Vì sao không nhận?” Tình hình của nhà nàng, không phải hắn không biết.
Diệp Cẩm tức giận, tên này quả nhiên là tên ngốc, đạo lý đơn giản như vậy còn đến hỏi nàng?
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian3 tháng trướcLượt đọc76Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 TruyenYY.
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Trang Chủ
Trang Truyện
DS Chương
Chức Năng
Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận
Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 2 Tin đồn nhảm (2)
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Phiên bản Dịch · 733 chữ
Nếu hôm nay nàng nhận đồ vật gì đó từ hắn, người cả thôn này không biết tụ họp truyền đi như thế nào nữa, nàng là muốn từ bỏ thanh danh?
Nàng nắm chặt đồ vật trong tay hướng tới nhét lại vào người hắn, có chút tức giận nói:" Cái gì vì cái gì? Vậy ngươi nói, vậy tại sao ta cần phải lấy đồ vật của ngươi? Ta và ngươi quen thuộc sao?
Diệp Đại Trụ bị chặn lại, trong nháy mắt bị nghẹn đến đỏ mặt, không còn lời nào để nói.
Lưu Hạnh nhà Lưu gia cách vách trong thôn liếc mắt nhìn Diệp Cẩm một cái, cuối cùng đứng tại nơi đó hướng tới con thỏ béo, giọng điệu chua xót nói:" Yêu, đồ vật cho không vậy mà lại còn không muốn nhận, chuyện này cũng thật là hiếm lạ, đại cây cột, Diệp Cẩm không cần, không bằng ngươi đưa cho ta?"
Diệp Dung Dung đứng cách đó không xa, hung hăng túm lấy một một cây rau dại, "Tặng cho ngươi, ngươi nghĩ thật tốt. Muốn lấy đồ vật quan trọngngươi cũng phải có bản lĩnh mới được, ngươi nhìn xem chúng ta đều cùng là người hái rau dại, vậy tại sao nhiều năm như vậy, có thể người nam nhân nào đã từng cấp tặng đồ vật qua? Chỉ sợ rằng hồ ly tinh nàng động tác làm việc cũng thật nhanh, ngươi nên bắt chước người ta một chút." Nói xong, nàng cười lạnh liếc mặt nhìn Diệp Đại Trụ một cái, cả mặt Diệp Đại Trụ vốn đã nghẹn đỏ, trong nháy mắt càng đỏ thêm vài phần.
"Dung Dung, ngươi nói đi đâu....." Diệp Đại Trụ có chút ngượng ngùng nói.
"Ta nói cái gì?" Diệp Dung Dung nhíu mày, "Diệp Đại Trụ, chính là thừa nhận Diệp Cẩm câu dẫn nam nhân, còn không phải là ta nói? Diệp Dung Dung chỉ cảm thấy bản thân cực kỳ ủy khuất.
Nàng và Diệp Đại Trụ cả hai nhà đều là láng giềng, cả hai người từ nhỏ ở cùng nhau chơi đùa đến lớn, mối quan hệ vô cùng tốt.
Nàng chính là từ nhỏ đã thích hắn, kết quả thế nào, giữa đường xuất hiện ra một Diệp Cẩm, mới chỉ không đến một tháng đem tình cảm của nàng xóa bỏ đi mất
Đã đến như này, chẳng lẽ còn không cho nàng nói hai câu, mở miệng phát tiết?
Trong nháy mắt, hốc mắt Diệp Dung Dung đã đỏ lên, " Diệp Đại Trụ, ngươi xem ngươi bị hồ ly tinh làm cho không phân biệt được, đã sớm không rõ phương hướng nữa rồi.
Mắt thấy Diệp Dung Dung này càng nói càng không phải tiếng người, Vương đại tẩu ngồi cùng một chỗ với Diệp Cẩm không chịu nổi nữa, :"Diệp Dung Dung, ngươi thế nào nói những lời như vậy, một đại cô nương, động một tí là đem những lời 'hồ ly tinh', 'câu dẫn nam nhân' treo bên miệng, cũng không ngại xấu hổ.
Nàng trừng mắt lườm Diệp Dung Dung một cái, ngay sau đó xoay người qua an ủi Diệp Cẩm:" Cẩm nương ngươi cả nghìn vạn lần đừng để ý đến, có những loại người, chính là thích đỏ mắt, điều đó thuyết minh cho cái gì? Nói một cách quang minh chính đại là tự bản thân mình không có." Tiếp theo âm thanh của nàng lớn lên không ít, " Trái lại những người nghĩ tới câu dẫn nam nhân, thật đáng tiếc nha, kia cũng phải xem nam nhân người ta có nhìn tới hay không."
Diệp Dung Dung nghe xong, nhất thời tức giận không nhẹ.
Nàng vừa định lên tiếng đem lời đáp trả lại, đại tỷ của nàng là Diệp Oanh Oanh đang đứng bên túm lấy góc áo kéo một cái, trừng mắt nhìn nàng, tỏ ý làm cho nàng ta câm miệng lại.
Vương tẩu tử ở sát bên nhà Diệp Cẩm, cùng với nàng từ trước đến giờ có quan hệ không tệ, bình thường giúp đỡ Diệp Cẩm không ít, nàng cảm kích cười với Vương tẩu tử, thầm nghĩ chỉ sợ là số rau dại này không hái tiếp được, thế là tự mình thu dọn vài thứ, cầm rổ của mình chuẩn bị trở về.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian3 tháng trướcLượt đọc52Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 TruyenYY.
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Trang Chủ
Trang Truyện
DS Chương
Chức Năng
Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận
Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 3 Tin đồn nhảm (3)
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Phiên bản Dịch · 1222 chữ
"Tẩu tử, ta đã hái không sai biệt lắm, phải trở về làm cơm chiều."
Vương tẩu tử cũng không có tâm tình, nàng nhìn màu sắc bầu trời, nói:" Hôm nay cũng không còn sớm nữa, ngươi chờ ta, chúng ta cùng nhau trở về.
Hai người thu thập đồ vật xong, từng người cầm theo nửa rổ trúc chứa rau dại, chậm rãi lắc lư di chuyển theo con đường nhỏ quay về thôn, những người lưu lại đang mang sắc mặt khác nhau.
Dọc đường đi, Vương tẩu tử nhịn không được mà hỏi Diệp Cẩm:" Cẩm nương, ngươi nói ngươi xem rốt cuộc trong lòng suy nghĩ làm sao, thì nói ra cùng thương lượng với tẩu tử. Ta thấy tên Diệp Đại Trụ này cùng với ngươi cũng không tệ, trưởng bối trong nhà vừa có khả năng làm việc, điều kiện trong nhà vừa tốt, đối với ngươi lại càng dụng tâm, ta thấy cả cái thôn thô tục này không có tiểu tử nào có điều kiện thành gia tốt như hắn, điều kiện như vậy quả thật không có nhiều.
Diệp Cẩm nhếch miệng cười cười, bắt đầu nói:" Tẩu tử, hôn nhân đại sự, nghe theo lời cha nương định, lời của người mai mối, dù cho hắn có tốt đến mấy, nương ta cũng không đồng ý, kia cũng không có cách giải quyết trong chuyện này. Vả lại, ta cũng không muốn lại một lần nữa nghĩ đến những chuyện mơ hồ không rõ vào lúc này, cũng chưa hề đáp ứng hôn sự này, Diệp Dung Dung vì vậy mà hận không thể lột da ta."
Vương tẩu tử vừa nghe xong, nhíu nhíu mày, "Vậy ngươi cũng không thể vì một Diệp Dung Dung, không nên buông tha tên tiểu hỏa tử tốt một cách vô ích? Ta nói với ngươi, nương ngươi kia là người chua ngoa đanh đá, chuyện này ngươi nên vì bản thân mà sớm có tính toán một chút, đừng để đến lúc đó nương ngươi đem ngươi gả đến nhà có tiền để làm tiểu thiếp hoặc tái giá, tới đó xem ngươi khóc thế nào.
Diệp Cẩm đã quen với kiểu ăn nói thẳng thắn mau lẹ của Vương tẩu tử, nghe nàng nói như vậy, cũng không hề tức giận, trái ngược lại có chút dở khóc dở cười.
Tính tình của nương quả là có một chút đanh đá, con người không tệ, đối với nàng cũng rất tốt, làm sao có khả năng đem nàng gả cho nhà có tiền làm tiểu thiếp hay làm vợ kế? Nhiều nhất chính là nghĩ đem nàng tìm một người tốt có tiền để kết duyên mà thôi.
Hơn nữa hôn sự của nàng, đương nhiên cũng sẽ không thể thuận theo để nương đến làm chủ, chỉ có điều là nói thì nói thế thôi, tìm một cái cớ để ngăn chặn miệng lưỡi của người khác, chung quy do nàng không có khả năng đối đáp lại với người khác, chính nàng chướng mắt cửa hôn sự này sao? Nói thật, nàng thật là không có cảm giác Diệp Đại Trụ là một nam nhân tốt đáng tin tưởng dể phó thác, nhiều nhất cũng chỉ là người tốt mà thôi.
Vương tẩu tử nhìn Diệp Cẩm chỉ cười cũng không nói thêm lời nào, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, cũng chỉ có thể từ bỏ, hai người im lặng đi tiếp, chẳng mấy chốc đã đi tới đầu thôn
Nhà của Diệp Cẩm ngay phía đông ở đầu thôn, ba gian gạch mộc cùng với hàng rào bao quanh sân viện mười phần cũ kĩ, cha nương nàng ở gian phòng ngay đầu hướng tây, nàng cùng hai đệ đệ muội muội ở gian phòng giữa, phía đông được dùng làm phòng bếp, ngay cả gian nhà chính cũng không có, triệt để nghèo nàn.
Diệp Cẩm vừa về đến nhà liền vội vàng chui vào phòng bếp, tay chân nhanh nhẹn đem mở số rau dại mới vừa hái hôm nay ra, nhanh chóng rửa sạch bùn đất sau đó bỏ đi những cọng rau bị vàng lá và nát, cuối cũng đem chúng bỏ vào trong sàng trúc đem phơi khô.
Buổi chiều, nhìn thấy sàng trúc chứa đầy rau dại tự mình hái, Diệp Cẩm thật cao hứng, cả chuyện tí tẹo nhỏ xíu vừa mới phát sinh ngay dưới chân núi cũng lập tức tan thành mây khói.
Nếu nói những lời mà Diệp Dung Dung nói cho nàng nghe vào lúc nãy một chút cũng không hề tức giận chính là gạt người, bất quá một tháng qua thị phi phát sinh trên người nàng thật sự vô cùng nhiều chỉ có thể học cách tiếp nhận. Suy cho cùng đối với người dân trong thôn mà nói bất quá cũng chỉ là một người ngoài, lời nói mảy may cũng chẳng có chút trọng lượng nào.
Hơn một tháng trước, Diệp Cẩm vẫn là đích tiểu thư trong phủ Vĩnh Lạc hầu tại kinh thành, tuy rằng không được yêu thương sủng ái nhưng cũng là dòng dõi quyền quý, giàu có không phải như bây giờ ăn đói mặc rách.
Nhưng nào ai biết chỉ trong chớp mắt, nàng trở thành một thôn cô nho nhỏ của Diệp gia trong thôn này.
Từ một phụ nữ trẻ trung hiện đại nàng thật vất vả mới thích ứng được với cuộc sống đại trạch thời cổ đại, cẩn thận dè dặt mà sinh hoạt. Kết quả không ngờ lại xảy ra chuyên cẩu huyết đánh tráo hài tử đại ô long. Năm ấy, mẫu thân của nàng vì muốn con gái mình có được những ngày tháng tốt nhất mà đánh baojddanhs tráo hài tử của Hầu phủ. Thoáng cái một tháng hơn đã trôi qua, đến bây giờ nàng thật sự vẫn không có cách nào để tin tưởng được.
Sau một tháng nàng tự mình đến Diệp gia, không ít người trong thôn vẫn lấy chuyện này treo trên miệng mà nhai lại. Một đám chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của nàng giống như gặp phải quái vật gì đó, chỉ trỏ nói xấu sau lưng nàng dường như trở thành thói quen. Sau khi mọi người thấy không còn mới mẻ, thú vị nữa thì kết quả không lâu sau lại ầm ĩ xảy ra chuyện đề nghị kết nghị kết thông gia.
Diệp Cẩm thật có thể nói là phiền muộn không thắng nổi phiền muộn.
Dù sao chẳng qua ở trong những ngày tháng khổ cực này nhưng đối với linh hồn đến từ hiện đại như nàng mà nói so với ở trong Hầu phủ quả là được tụ do không ít.
Nàng chỉ mới mười bốn tuổi, chỉ cần dốc lòng trải qua cuộc sống trước mắt, nghĩ biện pháp giúp gia đình làm giàu ở chỗ này có chỗ đứng vững chắc, phía sau nhất định có những ngày tháng tốt đẹp đang chờ nàng. Diệp Cẩm tự an ủi bản thân mình.
------- Lời nói với người xa lạ -------
Nữ chủ là người hiện đại, xuyên đến Hầu phủ lúc còn nhỏ, mười bốn tuổi mới đến Diệp gia thôn
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian3 tháng trướcCập nhật3 tháng trướcLượt đọc39Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 TruyenYY.
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Trang Chủ
Trang Truyện
DS Chương
Chức Năng
Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận
Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 4 Tỷ muội mâu thuẫn(1)
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Phiên bản Dịch · 1072 chữ
Nghĩ thông rồi, lúc này Diệp Cẩm mới bắt đầu đem phòng bếp dọn dẹp một chút, chuẩn bị làm cơm tối cho cả nhà.
Lấy từ trong sàng trúc đựng rau dại mới vừa được rửa xong ra một ít đem đi cắt để dùng sau, tiếp tục lấy thêm hai thanh bột mì thô ráp ra bỏ vào trong bát, thêm nước và khuấy đều lên. Sau đó, bắt đầu nhóm lửa đem nồi để lên đun nóng. Đợi đến khi đã nóng được bảy phần tiếp tục bỏ ớt vào xào lên tới khi phát ra hương thơm. Cuối cùng thêm nước vào khoảng nửa nồi, đổ bột mì đã được khuấy tốt vào.
Để đề phòng nồi cháo bị khét, Diệp Cẩm không ngừng dùng đũa và muôi khuấy đều liên tục. Chờ đến khi nước sôi, lại tiếp tục thêm rau dại đã xắt nhỏ trước đó và hòa thêm một ít muối vừa đủ.
Chỉ chốc lát sau, hương thơm của thức ăn từ trong nồi tràn ra đầy viền nồi nhẹ nhàng bay lên phủ khắp cả phòng bếp.
Tính toán lại thời gian, nương nàng là Lý thị cùng với đệ đệ muội muội đi nên núi nhặt củi, tầm giờ này không sai biệt lắm có lẽ cũng sắp trở về. Nàng lấy bớt củi ra hạ nhỏ lửa lại. Diệp Cẩm rửa sạch tay, lấy áo bị rách của cả nhà đem lại, dựa vào ánh lửa bắt đầu may vá.
Ở tại Hầu phủ sinh hoạt suốt mười bốn năm, ngoại trừ việc nhà nông là Diệp Cẩm không làm được, nhưng châm tuyến quả thật không tệ.
Từ khi đến Diệp gia thôn, ban ngày nàng bận rộn đến nỗi chân không được nghỉ đến tối lại không có đèn, chỉ có thể thừa dịp khoảng thời gian này mà làm chút đồ châm tuyến. Vào núi chặt củi thật sự phí quần áo, khắp nơi đều là các nhánh cây, cành cây quẹt xước qua là bị đâm rách một lỗ lớn, ngoại trừ nàng đem theo từ Hầu phủ vài món có chất liệu tốt hơn bình thường thì quần áo của người nhà không biết đã được vá biết bao nhiêu lần, mụn vá chồng trên miếng vá.
Nàng nghĩ ngày kia họp chợ thì tự mình đem vài món quần áo bán đi xem có thể đổi được vài đồng hay không, mua vài thứ gì đó cần dùng gấp cho mọi người trong nhà.
Đúng lúc này trước nhà truyền đến âm thanh của đệ đệ Diệp Qúy:" Đại tỷ, đại tỷ, mau đến giúp đỡ, đệ sắp bị đè chết rồi." Diệp Cảm vừa nghe xong, vội vàng thu dọn châm tuyến trong tay bước ra từ trong phòng bếp.
Cuối cùng cũng thấy Lý thị còn có muội muội Diệp Như, đệ đệ Diệp Qúy từ trên núi trở về mỗi người khiêng một bó rơm củi lớn.
Diệp Qúy nhỏ nhất trong nhà năm nay chỉ mới chín tuổi, trước kia mỗi lần hắn từ trên núi quay về đều chỉ cõng một bó củi nhỏ. Không biết như thế nào mà hôm nay lại giống Lý thị và Diệp Như khiêng môt bó lớn thiếu chút nữa đè hắn không bỏ củi xuống được.
Mắt thấy cả người hắn sắp ngã xuống mặt đất, Diệp Cẩm vội vàng tiến lên đỡ lấy bó củi trên vai hắn để dựa vào phía tường bên ngoài phòng bếp.
Diệp Cẩm chào Lý thị một tiếng rồi vào nhà bưng một chậu nước lớn để bọn lần lượt tẩy rửa sau đó mới hỏi:" Diệp Qúy, hôm nay thế nào mà lại khiêng một bó củi lớn nhứ vậy quay về? Không mệt sao?" Nàng vừa mới cầm lên thật sự không biết với thân thể nhỏ bé của hắn bằng cách mà có thể khiêng trở về.
Diệp Qúy vẫn còn đang thở phì phò vừa nghe vậy xấu hổ gãi đầu cười cười." Hắc hắc, vẫn còn được, đệ là nam tử hán vẫn có khả năng cõng một chút đồ vật, khiến nương và nhị tỷ phải khiêng nhiều hơn vậy.
Diệp Như đang ở bên cạnh lau mồ hôi nghe vậy vậy cầm khăn đập mạnh vào bồn gỗ một tiếng dọa hai người nhảy dựng.
Vẫn còn được? Vậy ngày mai người khiêng một phần giống ta cùng nhau khiêng trở về là được rồi, ngươi mệt chết là đáng đời! Nàng đã rửa xong rồi, bắt đầu đi vào trong phòng. "Đại tỷ ngươi biết rõ còn cố tình hỏi. Nương thật không công bằng đem hết việc nhẹ giao cho ngươi còn việc năng đều là ta và tiểu đệ làm có thể mệt hay không? Nếu không thì ngày mai ngươi cũng đi thử thế nào, xem xem rốt cuộc có mệt hay không?
Năm nay Diệp Như mười hai tuổi, nhỏ hơn hai tuổi so với Diệp Cẩm. Do trước kia Diệp Cẩm không có ở Diệp gia, Lý thị luôn luôn rất công bằng. Từ trước đến nay đói xử với ba cô con gái con trai đều giống nhau cho dù là con ttrai cũng không ngoại lệ. Nhưng từ sau khi Diệp Cẩm theo đến Diệp gia, rõ ràng Lý thị hướng về Diệp Cẩm nhiều hơn. Những công việc nặng như là lên núi hái củi cho tới bây giờ cũng không muốn để Diệp Cẩm làm. Hơn nữa cha nàng Diệp Song Căn yêu thương con trai. Diệp Như chen giữa hai người, cha không đau không yêu nàng cảm thấy bản thân thật chua xót. Đối với điều này bỗng giữa đường xuất hiện một đại tỷ không kiêu căng. Vì vậy dù Diệp Cẩm đã đến đây hơn một tháng nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn không nóng không lạnh.
Những điều này Diệp Cẩm hiểu rõ cũng lý giải được, chẳng qua đối với sự bất công của Lý thị, Diệp Cẩm cũng không có cách nào thay đổi được. thường ngày nàng chỉ có thể cố gắng hết sức làm nhiều hơn. Lời nói châm chọc của Diệp Như nàng coi như là tiểu hài tử tức giận, căn bản không để trong lòng. Dù sao cuộc sống sau này mọi người đều cùng nhau trải qua, chung quy không thể luôn cãi nhau.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian3 tháng trướcLượt đọc39Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 TruyenYY.
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Trang Chủ
Trang Truyện
DS Chương
Chức Năng
Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận
Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 5 Tỷ muội mâu thuẫn (2)
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Phiên bản Dịch · 898 chữ
Lý thị đã rửa xong trước Diệp Như, sớm đã vào phòng phía tây thay quần áo.
Diệp Như cũng đã vào phòng, Diệp Qúy sau khi bị Diệp Như giáo huấn một trận đã thông suốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng còn không quên nói:" Đại tỷ, nhị tỷ không cố ý, tỷ đừng tức giận nàng. Thường ngày tỷ ấy rất tốt. Hôm nay chính là quá mệt nên mới có thể phát cáu.
Nhìn bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của hăn, Diệp Cẩm nhịn không được trêu đùa:" Thì ra ý tứ của tiểu Qúy là đại tỷ không tốt à?"
"Đương nhiên không phải." Hắn vội vàng lắc đầu. "Đại tỷ ôn nhu dịu dàng, đối đệ và nhị tỷ cũng rất tốt, cùng với nhị tỷ lúc trước đều tốt như nhau."
Diệp Cẩm phì một tiếng bật cười, xoa xoa đầu hắn:" Đệ nha, cũng thật tinh quái, được rồi, đại tỷ sẽ không tức giận nữa, mau mau rửa sạch, cả người bẩn giống như con mèo hoa.
Thấy Diệp Cẩm thật sự không tức giận, lúc này Diệp Qúy tâm trạng mới nhẹ nhàng thả lỏng lại nghe thấy nàng nối mình giống như mèo hoa thì lúc này mới nhớ tới mặt mình vẫn chưa được rửa sạch nhất thời xấu hổ đến mức không chịu nổi. Vội vàng vắt khô khăn lau qua loa trên mặt một trận.
Đợi bon họ đã tẩy rửa sạch sẽ xong, Diệp Cẩm tranh thủ thời gian lại lấy một chậu nước sạch dùng khăn tẩy rửa mặt, sau khi bồn gỗ này kia cất dọn xong, lúc này mới vào phòng bếp múc cháo.
Một nhà bốn miệng ăn, mỗi người một bát lớn, ăn vào thật thơm.
Diệp Cẩm thích ăn cay, mỗi lần làm cơm đều bỏ vào một chút ớt. Nàng dùng một chút tiêu cay dùng cối giã nhuyễn thành bột phấn tinh tế để trong nhà mình. Đợi khi mùa đông đến, rắc vào một ít, người một nhà ăn vào khẳng định thân thể sẽ ấm áp hơn, hơn nữa hương vị vô cùng tốt.
Giống như cháo bột mì thô hôm nay vậy, nhờ đã ăn qua canh cay của người Hồ hiện đại mà nàng bắt chước làm theo. Mặc dù loãng một chút, bên trong cũng không có mộc nhĩ đen, nấm kim châm chỉ có vài phụ liệu hỗn tạp nhưng thắng ở chỗ nguyên liệu nấu ăn đều tươi mới, hương vị tự nhiên cũng không kém.
Diệp Qúy ăn cho đến khi trên trán lấm tấm mồ hôi, đã lót bụng nguyên một bát tràn đầy nhưng vẫn cản thấy chưa vừa lòng. Diệp Cẩm thấy thế, liên chia đều cho hắn thêm nửa bát của mình.
Ăn tối xong, Diệp Như và Diệp Qúy vào phòng, Lý thị và Diệp Cẩm ở phòng bếp rửa bát và chà rửa nồi.
"Nương, ngày mai ta muốn đi lên trấn trên xem qua, lấy những bộ quần áo ta đem từ Hầu phu về bán đổi lấy bạc để mua lương thực." Diệp Cẩm cầm khăn lau khô bát thật sạch sẽ, không chút để ý nói ra.
Lý thị đang lau bàn, nghe xong lời của nàng cả người không khỏi ngưng lại, một lát sau thở dài nói:" Cũng tốt, tình hình ttrong nhà ngươi cũng hiểu rõ, thật khổ cho ngươi." Xoay qua nói tiếp:" Bất quá cũng đừng đem bán hết, lưu lại một hai kiện. Chung quy lại sau này vẫn có lúc cần mặc lên." Về sau Cẩm nương khẳng định yêu cầu một nhà chồng tốt. Đến lúc đó ngay cả một hai kiện quần áo có kiểu dáng như vậy cũng không có, làm cho người nhà trượng phu chê cười nữa.
Diệp Cẩm không hiểu được ý nghĩ lúc này của Lý thị, chỉ là thấy nương cũng đã đáp ứng cho nàng đi lên trấn trên hết sức cao hứng. Đến Diệp gia thôn hơn một tháng, cho đến bây giờ nàng còn chưa được đi ra khỏi thôn đâu.
Chỉ nghe Lý thị nói tiếp:" Trấn trên cách nơi của chúng ta bảy tám dặm, đi đường mất cả nửa ngày. Ngày mai ngươi ngồi xe bò của thôn trưởng mà đi, qua y vậy nhớ đưa cho người ta hai văn tiền. Còn nữa, ngươi đến trấn trên cũng đừng chạy loạn, tốt nhất là tìm người đi chung. Mua xong đồ vật này nọ xong đến chỗ đợi sớm một chút, đừng bỏ lỡ xe bò quay về."
Lý thị còn lải nhải liên miên, Diệp Cẩm luôn nghe lâu lâu đáp lại hai tiếng, đem những lời nàng nói nhất nhất ghi nhớ trong lòng.
Hai người nói tỉ mỉ, nhưng động tác làm việc trên tay cũng không ngừng lại. chỉ chốc lát sau đẫ đem phòng bếp thu dọ chỉnh tề, xong rồi cũng không có chuyện gì nữa, hai người đang chuẩn bị tắm sạch quay về phòng ngủ. Lúc này, bên ngoài sân nhỏ đột nhiên truyền tới một tiếng kêu hung hăng:" Nhà Song Căn ngươi lăn ra đây cho ta."
--------- Lời nói với người xa lạ ---------
Phải hòa nhập với một gia đình mới không hề dễ dàng như vậy, nữ chủ vẫn đang cố gắng.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian3 tháng trướcLượt đọc35Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 TruyenYY.
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook