Cẩm Tú Đích Nữ
-
Chương 46: Bắt Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo (2)
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng hét, mọi người còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra thì con mèo đen nhỏ không biết từ lúc nào meo meo lao đến chỗ Tạ di, thân mình nhỏ gầy, tốc độ cực nhanh, theo bản năng Tạ di đưa tay lên chặn con mèo lại, chỉ không ngờ con mèo nhỏ không tránh đi mà há mồm cắn lên bàn tay phải của bà ta.
Trên mu bàn tay Tạ di hiện lên bốn vết máu, máu tươi ứa ra bên ngoài, móng vuốt sắc nhọn cào sâu lên cổ tay bốn vệt đỏ đậm.
Tạ di khiếp sợ hét lên thất thanh: “Nhanh, nhanh bắt con súc sinh này đi cho ta.” Bà ta liên tục nhảy ra sau, vừa vặn đụng vào một nhành cây, cả người vô thức ngã mạnh về phía sau.
Mà Vi Ngưng Tử sắc mặt chán ghét bắt lấy con mèo nhỏ trong tay Tạ thị, hung dữ ném xuống đất, con mèo nhỏ rơi trên mặt đất, thảm thiết kêu một tiếng, động tác gọn gàng lưu loát, ánh mắt độc ác không chút tình cảm làm mọi người nhìn thấy đều âm thầm khiếp sợ.
Mông Tạ di vẫn ngồi trên mặt đất, nửa người đau đớn, trên tay bị mèo cào chảy máu đầm đìa, đau đến mặt mày vặn vẹo, Vi Ngưng Tử vội xoay người đỡ bà ta đứng dậy mà Phỉ Thúy phía sau Tạ thị cũng đi qua giúp nàng ta đỡ Tạ di đứng lên.
Tiểu nha hoàn kia thấy mèo cào người bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, dập đầu với Tạ di: “Lúc đầu là đại tiểu thư sai nô tỳ quét dọn hoa viên, thấy có mèo hoang nên phải bắt ra ngoài, không ngờ lại làm bị thương khách quý, xin ngài tha thứ cho nô tỳ.”
Tạ thị nghe xong thì nổi giận, muội muội ngày đầu tiên đến phủ đã bị mèo cào bị thương, ai không biết còn nghĩ bà không tốt, ghen ghét muội muội tìm nơi nương tựa mới cố ý gây chuyện, mở miệng nói: “Người đến, lôi nha hoàn này xuống đánh hai mươi gậy lớn.”
Tạ di vừa nghe thấy là tiểu nha hoàn trong viện Vân Khanh, lại đã từng trải, nếu như tình tình còn giống như trước chắc đã lập tức sai người lôi tiểu nha hoàn này xuống đánh chết, nhưng ở trước mặt nhà người khác, cũng biết cầm chừng, lại nhìn tay mình, không nhịn được mà nói: “Tỷ tỷ đúng là người tốt, một tiểu nha hoàn làm bị thương tay muội muội, cũng chỉ đánh hai mươi gậy rồi thôi.”
Giọng nói của bà ta kỳ quái, ai nghe thấy cũng hiểu giễu cợt trong đó, thật ra Tạ thị xử trí cũng không nhẹ, một tiểu nha hoàn bị đánh hai mươi gậy lớn cũng mất đi hơn nửa cái mạng, nhưng Tạ di tâm địa ngoan độc, bà ta cho rằng như thế là không đủ.
Lại nghe thấy Vân Khanh đứng ra trách mắng Vấn Nhi: “Ngươi cũng to gan lắm, ở trong viện của ta phát hiện mèo hoang, tốt bụng muốn đuổi đi cũng được, trong phủ đường cũng không chỉ có một cái, ngươi lại cố tình chạy đến hoa viên bên này. Rốt cuộc tính toán cái gì, phải chăng có người sai ngươi làm vậy?”
Nàng nói như vậy, mấu chốt vấn đề liền nổi lên, không chỉ là mèo hoang làm bị thương người mà còn trở thành cố ý hãm hại, hơn nữa ngầm nói Vấn Nhi là người trong viện của Vân Khanh, muốn xử lý thì cũng phải do nàng xử lý.
Tạ di chỉ muốn vấn đề càng nghiêm trọng càng tốt, tốt nhất là đánh chết tiểu nha hoàn này để bà nguôi giận, cười lạnh nói: “Di chất nữ nói đúng lắm, phải hỏi cho được đến cuối cùng là có chuyện gì, nó không chịu nói thì đánh, ta không tin đánh chết nó cũng không khai thật.”
Vân Khanh đồng ý gật đầu, giọng nói lạnh lùng: “Vấn Nhi, ngươi còn không thành thật khai ra, con mèo này là như thế nào, nó rõ ràng là gần phu nhân hơn, tại sao lại cố tình chạy tới người dì, trong chuyện này có gì khuất tất còn không nói thật ra?”
Vấn Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn rơi đầy nước mắt, bộ dáng ngơ ngác, “Thưa Lý ma ma, nô tỳ không biết, nếu có gì khác thường thì chỉ là con mèo này đã mấy hôm chưa được ăn gì, chắc vì đói quá nên nó mới cắn Vi phu nhân.”
Những người khác sắc mặt không có gì thay đổi, mèo hoang không tìm được thức ăn là chuyện bình thường nhưng Tạ di lại khiếp sợ, mèo ăn chim choc cũng bản tính tự nhiên, tay bà vừa cầm chim khách, có lưu mùi trên người. Con mèo đen này đói bụng vài ngày, ngửi được mùi vị của chim khách nên mới cắn bà.
Vân Khanh lại tiếp tục hỏi: “Mọi chuyện sao có thể đơn giản như thế, nếu đói qua sao nằm trong lòng ngươi lại không cắn ngươi.”
Tạ thị cũng biết mọi chuyện không đơn giản như thế, sau khi trải qua chuyện thuốc bổ của Thẩm Mậu, bà đối với mọi chuyện trong phủ đều hết sức cảnh giác, cẩn thận nói: “Nếu vậy phải cẩn thận tra xét.” Bà quay người nói với Tạ thị: “Muội muội, tay muội không được dính nước, phòng ngừa nhiễm trùng, ta đã sai người đi mời đại phu, đợi lát nữa đến đây, muội để đại phu nhìn xem tay muội có dính phải cái gì không, nếu việc này là ý đồ của tiểu nhân, chắc chắn sẽ xử lý hắn, không để muội phải chịu ấm ức.”
Nếu để cho đại phu nhìn, mùi chim khách sẽ bị phát hiện, Tạ di vội vàng cười: “Nhìn tỷ tỷ nói nghiêm trọng chưa kìa, có thể là sáng nay muội ăn cháo cá, còn để lại mùi trên tay, bị con mèo tham ăn kia ngửi thấy nên mới nhào đến.” May mắn là trên đường đi, đồ ăn sáng đều tách ra dùng riêng, Vân Khanh cũng không biết bà ăn cái gì.
Nghe thấy thế, Vân Khanh giống như chợt hiểu ra, “Thì ra là vậy, đúng là do con nghĩ nhiều, mèo con thích nhất bắt cá vồ chim, mèo hoang lại càng thích thế.” Nàng quay người, trầm mặt nói với Vấn Nhi: “Ngươi còn không nhanh tạ ơn dì, nếu con mèo này làm bị thương những người khác thể nào cũng bị đánh, may là ngươi số mệnh tốt, gặp được dì nhân hậu, nói là do dì ăn cháo cá, đem nguyên nhân nhận về mình, ngươi còn không nhanh chạy qua dập đầu tạ ơn dì.”
Tạ di mở to mắt, không rõ vừa rồi có nói nguyên nhân là do mình, nhưng Vấn Nhi phản ứng so với bà còn nhanh hơn, lập tức xoay người, dập đầu với bà hai cái, “Tạ ơn khách quý đã khoan dung, ngài là người nhân hậu.”
Tạ thị bị hai người xoay vòng, một người tốt bụng, một người nhân hậu làm cơn tức nghẹn lại ở lồng ngực, thiếu chút nữa uất ức mà chết, tay bà bị cào rách, lại té ngã trên mặt đất, mà tiểu nha hoàn kia cái gì cũng không sơ sảy gì, nhất thời máu dồn hết lên đầu, thân mình lảo đảo tưởng như sắp ngã xuống,Vi Ngưng Tử cẩn thận đỡ bà, mắt hạnh sâu kín nhìn Vân Khanh.
Tạ thị nghe thấy lời của nữ nhi, mắt hơi lóe sáng, con ngươi nhìn về hướng Vinh Tùng viện rồi dừng lại ở tay Tạ di, xẹt qua một tia nghi ngờ, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm khắc khiển trách hạ nhân: “Còn không nhanh đỡ đến phòng khách, đứng ở chỗ này làm gì?”
Đợi Tạ thị và đoàn người đi xa, Vân Khanh quay lại nhìn Vấn Nhi mỉm cười, “Mau đứng lên đi, sao em còn quỳ ở đấy.”
Vấn Nhi lúc này mới đứng dậy, nhìn tiểu thư cao quý ung dung đứng trước mặt, trong lòng càng thêm dè dặt, lúc vừa vào phủ, Lưu Thúy sai người nói với nó tìm một con mèo hoang đã đói bụng nhiều ngày, rồi theo như lời dặn từ hoa viên đi ra, “không cẩn thận” đụng vào tiểu thư, nó vừa rồi nhìn thấy con mèo hoang nhỏ cắn cho tay khách quý đầy máu, nghĩ mình ít nhất phải chịu đánh mấy chục gậy, ai ngờ tiểu thư mở miệng, nàng chẳng qua chỉ phải dập đầu hai cái. Nhớ lại Tô Mi cô nương trước kia, nhìn đại tiểu thư tâm tư sâu sắc vượt qua tưởng tượng đang đứng trước mắt mình, đáy lòng lại thêm kính sợ nhiều hơn một bậc.
Vân Khanh nhìn thấu suy nghĩ của tiểu nha hoàn, “Chỉ cần em không phản bội thì ta sẽ che chở cho em.” Cúi đầu nhìn con mèo đen nhỏ, hai mắt tròn xoe trong suốt, lộ ra tia thương hại, vì ván cờ của nàng mà làm nó bị thương, nó vốn không có tội tình gì, đúng là trên đời này còn nhiều sinh linh vô tội, bao gồm cả kiếp trước của nàng.
Nàng mỉm cười nhàn nhạt, nói với Vấn Nhi: “Đưa nó đến chỗ đại phu chữa khỏi đi, sau này nuôi trong viện của ta.”
Tại phòng khách, đại phu sau khi đắp thuốc cho Tạ di, rồi băng bó ngừa độc cho bà ta, Tạ thị thấy đã ổn liền mở miệng: “Muội muội, di chất nữ nghỉ ngơi trước đi rồi đợi lát nữa dùng bữa, để hạ nhân khác làm ta không yên tâm, ta đến thiên thính trước, đợi lát nữa Phỉ Thúy sẽ đưa muội đến đấy.”
Tạ di nằm trên giường La Hán khắc hoa hải đường làm từ gỗ trắc, tức giận nên không muốn mở miệng nói chuyện, vẫn là Vi Ngưng Tử gật đầu nói, “Dì có việc thì cứ đi đi ạ, cháu gái chờ nương rồi sẽ đến sau.”
Tạ thị dặn dò vài câu mới xoay người đi bước đi, ra khỏi phòng khách, sắc mặt lạnh nhạt đi vài phần, nghiêng đầu nói với Lý ma ma: “Sai người đến hỏi hạ nhân trong viện lão phu nhân xem sáng nay cô ta ăn cái gì.”
Trên mu bàn tay Tạ di hiện lên bốn vết máu, máu tươi ứa ra bên ngoài, móng vuốt sắc nhọn cào sâu lên cổ tay bốn vệt đỏ đậm.
Tạ di khiếp sợ hét lên thất thanh: “Nhanh, nhanh bắt con súc sinh này đi cho ta.” Bà ta liên tục nhảy ra sau, vừa vặn đụng vào một nhành cây, cả người vô thức ngã mạnh về phía sau.
Mà Vi Ngưng Tử sắc mặt chán ghét bắt lấy con mèo nhỏ trong tay Tạ thị, hung dữ ném xuống đất, con mèo nhỏ rơi trên mặt đất, thảm thiết kêu một tiếng, động tác gọn gàng lưu loát, ánh mắt độc ác không chút tình cảm làm mọi người nhìn thấy đều âm thầm khiếp sợ.
Mông Tạ di vẫn ngồi trên mặt đất, nửa người đau đớn, trên tay bị mèo cào chảy máu đầm đìa, đau đến mặt mày vặn vẹo, Vi Ngưng Tử vội xoay người đỡ bà ta đứng dậy mà Phỉ Thúy phía sau Tạ thị cũng đi qua giúp nàng ta đỡ Tạ di đứng lên.
Tiểu nha hoàn kia thấy mèo cào người bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, dập đầu với Tạ di: “Lúc đầu là đại tiểu thư sai nô tỳ quét dọn hoa viên, thấy có mèo hoang nên phải bắt ra ngoài, không ngờ lại làm bị thương khách quý, xin ngài tha thứ cho nô tỳ.”
Tạ thị nghe xong thì nổi giận, muội muội ngày đầu tiên đến phủ đã bị mèo cào bị thương, ai không biết còn nghĩ bà không tốt, ghen ghét muội muội tìm nơi nương tựa mới cố ý gây chuyện, mở miệng nói: “Người đến, lôi nha hoàn này xuống đánh hai mươi gậy lớn.”
Tạ di vừa nghe thấy là tiểu nha hoàn trong viện Vân Khanh, lại đã từng trải, nếu như tình tình còn giống như trước chắc đã lập tức sai người lôi tiểu nha hoàn này xuống đánh chết, nhưng ở trước mặt nhà người khác, cũng biết cầm chừng, lại nhìn tay mình, không nhịn được mà nói: “Tỷ tỷ đúng là người tốt, một tiểu nha hoàn làm bị thương tay muội muội, cũng chỉ đánh hai mươi gậy rồi thôi.”
Giọng nói của bà ta kỳ quái, ai nghe thấy cũng hiểu giễu cợt trong đó, thật ra Tạ thị xử trí cũng không nhẹ, một tiểu nha hoàn bị đánh hai mươi gậy lớn cũng mất đi hơn nửa cái mạng, nhưng Tạ di tâm địa ngoan độc, bà ta cho rằng như thế là không đủ.
Lại nghe thấy Vân Khanh đứng ra trách mắng Vấn Nhi: “Ngươi cũng to gan lắm, ở trong viện của ta phát hiện mèo hoang, tốt bụng muốn đuổi đi cũng được, trong phủ đường cũng không chỉ có một cái, ngươi lại cố tình chạy đến hoa viên bên này. Rốt cuộc tính toán cái gì, phải chăng có người sai ngươi làm vậy?”
Nàng nói như vậy, mấu chốt vấn đề liền nổi lên, không chỉ là mèo hoang làm bị thương người mà còn trở thành cố ý hãm hại, hơn nữa ngầm nói Vấn Nhi là người trong viện của Vân Khanh, muốn xử lý thì cũng phải do nàng xử lý.
Tạ di chỉ muốn vấn đề càng nghiêm trọng càng tốt, tốt nhất là đánh chết tiểu nha hoàn này để bà nguôi giận, cười lạnh nói: “Di chất nữ nói đúng lắm, phải hỏi cho được đến cuối cùng là có chuyện gì, nó không chịu nói thì đánh, ta không tin đánh chết nó cũng không khai thật.”
Vân Khanh đồng ý gật đầu, giọng nói lạnh lùng: “Vấn Nhi, ngươi còn không thành thật khai ra, con mèo này là như thế nào, nó rõ ràng là gần phu nhân hơn, tại sao lại cố tình chạy tới người dì, trong chuyện này có gì khuất tất còn không nói thật ra?”
Vấn Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn rơi đầy nước mắt, bộ dáng ngơ ngác, “Thưa Lý ma ma, nô tỳ không biết, nếu có gì khác thường thì chỉ là con mèo này đã mấy hôm chưa được ăn gì, chắc vì đói quá nên nó mới cắn Vi phu nhân.”
Những người khác sắc mặt không có gì thay đổi, mèo hoang không tìm được thức ăn là chuyện bình thường nhưng Tạ di lại khiếp sợ, mèo ăn chim choc cũng bản tính tự nhiên, tay bà vừa cầm chim khách, có lưu mùi trên người. Con mèo đen này đói bụng vài ngày, ngửi được mùi vị của chim khách nên mới cắn bà.
Vân Khanh lại tiếp tục hỏi: “Mọi chuyện sao có thể đơn giản như thế, nếu đói qua sao nằm trong lòng ngươi lại không cắn ngươi.”
Tạ thị cũng biết mọi chuyện không đơn giản như thế, sau khi trải qua chuyện thuốc bổ của Thẩm Mậu, bà đối với mọi chuyện trong phủ đều hết sức cảnh giác, cẩn thận nói: “Nếu vậy phải cẩn thận tra xét.” Bà quay người nói với Tạ thị: “Muội muội, tay muội không được dính nước, phòng ngừa nhiễm trùng, ta đã sai người đi mời đại phu, đợi lát nữa đến đây, muội để đại phu nhìn xem tay muội có dính phải cái gì không, nếu việc này là ý đồ của tiểu nhân, chắc chắn sẽ xử lý hắn, không để muội phải chịu ấm ức.”
Nếu để cho đại phu nhìn, mùi chim khách sẽ bị phát hiện, Tạ di vội vàng cười: “Nhìn tỷ tỷ nói nghiêm trọng chưa kìa, có thể là sáng nay muội ăn cháo cá, còn để lại mùi trên tay, bị con mèo tham ăn kia ngửi thấy nên mới nhào đến.” May mắn là trên đường đi, đồ ăn sáng đều tách ra dùng riêng, Vân Khanh cũng không biết bà ăn cái gì.
Nghe thấy thế, Vân Khanh giống như chợt hiểu ra, “Thì ra là vậy, đúng là do con nghĩ nhiều, mèo con thích nhất bắt cá vồ chim, mèo hoang lại càng thích thế.” Nàng quay người, trầm mặt nói với Vấn Nhi: “Ngươi còn không nhanh tạ ơn dì, nếu con mèo này làm bị thương những người khác thể nào cũng bị đánh, may là ngươi số mệnh tốt, gặp được dì nhân hậu, nói là do dì ăn cháo cá, đem nguyên nhân nhận về mình, ngươi còn không nhanh chạy qua dập đầu tạ ơn dì.”
Tạ di mở to mắt, không rõ vừa rồi có nói nguyên nhân là do mình, nhưng Vấn Nhi phản ứng so với bà còn nhanh hơn, lập tức xoay người, dập đầu với bà hai cái, “Tạ ơn khách quý đã khoan dung, ngài là người nhân hậu.”
Tạ thị bị hai người xoay vòng, một người tốt bụng, một người nhân hậu làm cơn tức nghẹn lại ở lồng ngực, thiếu chút nữa uất ức mà chết, tay bà bị cào rách, lại té ngã trên mặt đất, mà tiểu nha hoàn kia cái gì cũng không sơ sảy gì, nhất thời máu dồn hết lên đầu, thân mình lảo đảo tưởng như sắp ngã xuống,Vi Ngưng Tử cẩn thận đỡ bà, mắt hạnh sâu kín nhìn Vân Khanh.
Tạ thị nghe thấy lời của nữ nhi, mắt hơi lóe sáng, con ngươi nhìn về hướng Vinh Tùng viện rồi dừng lại ở tay Tạ di, xẹt qua một tia nghi ngờ, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm khắc khiển trách hạ nhân: “Còn không nhanh đỡ đến phòng khách, đứng ở chỗ này làm gì?”
Đợi Tạ thị và đoàn người đi xa, Vân Khanh quay lại nhìn Vấn Nhi mỉm cười, “Mau đứng lên đi, sao em còn quỳ ở đấy.”
Vấn Nhi lúc này mới đứng dậy, nhìn tiểu thư cao quý ung dung đứng trước mặt, trong lòng càng thêm dè dặt, lúc vừa vào phủ, Lưu Thúy sai người nói với nó tìm một con mèo hoang đã đói bụng nhiều ngày, rồi theo như lời dặn từ hoa viên đi ra, “không cẩn thận” đụng vào tiểu thư, nó vừa rồi nhìn thấy con mèo hoang nhỏ cắn cho tay khách quý đầy máu, nghĩ mình ít nhất phải chịu đánh mấy chục gậy, ai ngờ tiểu thư mở miệng, nàng chẳng qua chỉ phải dập đầu hai cái. Nhớ lại Tô Mi cô nương trước kia, nhìn đại tiểu thư tâm tư sâu sắc vượt qua tưởng tượng đang đứng trước mắt mình, đáy lòng lại thêm kính sợ nhiều hơn một bậc.
Vân Khanh nhìn thấu suy nghĩ của tiểu nha hoàn, “Chỉ cần em không phản bội thì ta sẽ che chở cho em.” Cúi đầu nhìn con mèo đen nhỏ, hai mắt tròn xoe trong suốt, lộ ra tia thương hại, vì ván cờ của nàng mà làm nó bị thương, nó vốn không có tội tình gì, đúng là trên đời này còn nhiều sinh linh vô tội, bao gồm cả kiếp trước của nàng.
Nàng mỉm cười nhàn nhạt, nói với Vấn Nhi: “Đưa nó đến chỗ đại phu chữa khỏi đi, sau này nuôi trong viện của ta.”
Tại phòng khách, đại phu sau khi đắp thuốc cho Tạ di, rồi băng bó ngừa độc cho bà ta, Tạ thị thấy đã ổn liền mở miệng: “Muội muội, di chất nữ nghỉ ngơi trước đi rồi đợi lát nữa dùng bữa, để hạ nhân khác làm ta không yên tâm, ta đến thiên thính trước, đợi lát nữa Phỉ Thúy sẽ đưa muội đến đấy.”
Tạ di nằm trên giường La Hán khắc hoa hải đường làm từ gỗ trắc, tức giận nên không muốn mở miệng nói chuyện, vẫn là Vi Ngưng Tử gật đầu nói, “Dì có việc thì cứ đi đi ạ, cháu gái chờ nương rồi sẽ đến sau.”
Tạ thị dặn dò vài câu mới xoay người đi bước đi, ra khỏi phòng khách, sắc mặt lạnh nhạt đi vài phần, nghiêng đầu nói với Lý ma ma: “Sai người đến hỏi hạ nhân trong viện lão phu nhân xem sáng nay cô ta ăn cái gì.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook