Cẩm Tú Đích Nữ
-
Chương 43: Trên Xe Ngựa (2)
Bánh xe lăn mãi, hai ngày sau tiến về phủ Dương Châu, thanh âm xa phu từ bên ngoài truyền tới, “Lão phu nhân, đại tiểu thư, đã về đến Thẩm phủ rồi ạ.”
Vân Khanh nghe thế nhẹ nhàng mỉm cười, trước tiên đứng dậy rồi nói: “Vân Khanh đỡ tổ mẫu xuống xe.”
Doc đường đi, lão phu nhân đều được Vân Khanh chăm sóc cẩn thận, ấn tượng của bà so với trước kia cũng tốt hơn một ít, giờ lại thấy bộ dạng cháu gái hiểu biết lễ nghĩa, đáy mắt cũng lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu vịn tay nàng bước ra xe ngựa.
Trước cửa chính, Thẩm Mậu và Tạ thị đã sớm tự mình dẫn theo gia nhân đứng đợi, vừa nhìn thấy lão phu nhân xuống xe ngựa lập tức bước lên hành lễ: “Nhi tử bái kiến mẫu thân, con dâu bái kiến mẫu thân.”
Lão phu nhân thấy cả hai người đều cố ý chờ mình trước cửa thì thấy vừa lòng, gật đầu nói: “Làm khổ con phải đợi ta rồi.” Bà nói xong thì chuyển ánh mắt sang người Tạ thị, thấy con dâu mặc áo ngắn màu đỏ thêu mẫu đơn, dưới thân là váy lụa xanh thêu chỉ tơ màu vàng, vấn kiểu tóc tùy vân kế, trên đầu cài trâm phỉ thúy khảm ngọc đỏ, sắc mặt so với trước cũng hồng nhuận hơn mấy phần, dường như mấy tháng không có bà trong phủ Tạ thị đúng thật là thoải mái, lạnh giọng: “Ngươi là vì muốn gặp em gái nên mới ra đây chờ sao.”
Lời này đúng là oan uổng, cho dù trong lòng Tạ thị biết em gái đang đến, cũng không nhất thiết phải đứng đợi ở cổng lớn, bà là trưởng tỷ, cùng lắm là đứng trước cửa thùy hoa đón tiếp xem như là có lễ, Thẩm Mậu thấy mẫu thân lại không hài lòng với Tạ thị, vội vàng nói xen vào: “Mẫu thân, nghe nói hôm nay di muội và di chất nữ cùng đến đây, thế hai người kia đâu?”
Tạ di vẫn từ phía sau quan sát Thẩm Mậu, thấy ông có đôi mắt luôn mang nửa ý cười, mi dài mặt trắng, lễ độ lịch sự, dáng người được điều dưỡng cẩn thận, không có bộ dáng thương nhân và hơi tiền trên người tỏa ra, nếu không phải thấy ông đứng cạnh Tạ thị, nhất định bà đã nghĩ ông là quan viên địa phương, cả người phong độ nhanh nhẹn, có hơi thở hấp dẫn của nam nhân trung niên, tim bà ta lại nhảy lên, nắm chặt tay Vi Ngưng Tử cúi người hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng: “Muội muội ra mắt tỷ phu, tỷ tỷ.”
Thẩm Mậu liếc mắt nhìn bà ta, trong mắt hiện lên một mảnh đen tối, sắc mặt lập tức nghiêm nghị: “Di muội nén đau thương, đừng để quá mức đau lòng.” Vân Khanh đã sai người đưa thư về nhà, trong nhà có khách đến đều phải chuẩn bị cẩn thận, đặc biệt là người đang có tang sự lại càng không thể tùy tiện, lão phu nhân căn bản không nghĩ đến chuyện này, may là Vân Khanh đến đón, Tạ thị mới lợi dụng hai ngày này vội vàng chuẩn bị cẩn thận mọi việc.
Tạ thị nhìn muội muội còn ít tuổi mà phải thủ tiết, đau lòng bước lên nắm lấy tay bà ta: “Muội muội đúng là không để cho người khác bớt lo, lúc trước tỷ sai người đưa bái thiếp mời muội đến Dương Châu muội lại không đi, giờ gặp mặt lại trong hoàn cảnh này…”
Tuy trước kia vẫn còn ở trong nhà, muội muội luôn thích cùng bà tranh giành so đo, nhưng Tạ thị vẫn tự biết mình là tỷ tỷ, cũng không bao giờ để ý, bây giờ cha mẹ đã khuất núi, trên đời chỉ còn muội muội là người thân ruột thịt duy nhất.
Tạ dì nhìn thấy Tạ thị như vậy, trong lòng căn bản là khinh miệt, liếc mắt nhìn Thẩm Mậu, hít mũi một cái, làm bộ đau khổ nức nở nói: “Muội sao có thể không muốn gặp tỷ chứ, nhưng trong nhà không dư giả, lại không có quản gia, đường xá xa xôi, không thể đến được.”
Mắt thấy cả nhà sẽ đứng ở chỗ này ôn chuyện, Thẩm Mậu vội vàng nói: “Mẫu thân đi đường vất vả, vẫn nên vào phủ nghỉ ngơi, Văn nương đã cẩn thận chuẩn bị tất cả từ trước, chờ nương về để vào ở đấy.”
Lão phu nhân vốn không kiên nhẫn, đương nhiên muốn vào phủ rồi nói, liên tục gật đầu, được Vân Khanh và Thẩm Mậu một người bên trái, một người bên phải đỡ vào phủ.
Tạ di và Vi Ngưng Tử từ trong xe ngựa đã thấy cổng lớn của Trầm phủ đại trạch sơn đỏ, đá tảng được đẽo gọt thành bậc thang, mỗi bước như giẫm trên mây, trước cửa là hai con tì hưu trấn tài điêu khắc sinh động, liếc nhìn một cái cũng thấy phú quý không thể miêu tả, đi vào trong phủ, chỉ cảm thấy mắt không thể tiếp nhận, so với Hầu phủ ở Kinh thành cũng không kém nửa điểm, trong lòng âm thầm tặc lưỡi.
“Nương, Thẩm phủ thật lớn, so với nhà ở kinh thành cũng không thua kém tí nào.” Vi Ngưng Tử hai mắt híp lại, dựa vào người Tạ di nói, “Chỉ tiếc là tổ mẫu không thích con, hai ngay nay bà không cùng con nói chuyện, chỉ cùng biểu muội cười đùa.”
Tạ di vỗ vỗ tay nàng ta, đáy mắt thoát ra một tia sắc nhọn, nhẹ giọng: “Tử nhi không cần lo lắng, nương có cách làm lão phu nhân càng thêm chán ghét nó.” Nói xong đưa vật đang cầm trong tay cho Vi Ngưng Tử nhìn, chỉ thấy Vi Ngưng Tử vẻ mặt bất ngờ, nói: “Nương, người muốn làm gì?”
“Đợi lát nữa con sẽ biết.” Khóe miệng Tạ di cười lạnh lùng, kéo nữ nhi đi theo.
Vinh Tùng viện là nơi ở của lão phu nhân, ở phía Nam Thẩm phủ, cách chỗ của Vân Khanh hai viện nhỏ, Tạ thị đã sớm sai người sửa sang lại mọi thứ thật tốt.
Lão phu nhân vừa vào chính phòng của Vinh Tùng viện đã ngửi thấy mùi thơm mát ùa vào mũi, vừa ngửi đã thấy thoải mái tinh thần, đây là hương trà xanh bách hoa mà bà thích nhất, hơn nữa toàn bộ đồ dùng trong phòng đều do bà sắp xếp trước khi đi, đồ vật quý giá đều ngăn nắp gọn gang, một hạt bụi cũng không có, tấm đệm trên tháp thượng đã được đổi sang gối tơ tằm dùng cho mùa hè, rèm gấm dày của mùa đông cũng đã được thay bằng tấm màn che đỏ thẫm, tất cả đều theo ý thích của bà, gương mặt lạnh băng cũng hiện lên vài phần ý cười.
Thẩm Mậu thấy sắc mặt mẫu thân vui vẻ, nhìn Bích Liên phân phó: “Nhanh rót một chén trà mật kim dữu lại đây cho lão phu nhân nhuận giọng.” Một bên đỡ lão phu nhân ngồi xuống cẩm tháp.
Tạ dì sau khi bước vào bên trong, nhìn bài trí trong phòng, bên trái là bình sứ men xanh vũ thiên tình do nghệ nhân gốm sứ nổi danh tiền triều tạo ra, phía sau lão phu nhân là bộ tranh chữ phúc ngàn vàng do danh gia viết, mỗi món đồ đều giá trị xa xỉ, trong lòng bà ta lại sinh lòng đố kỵ, vừa làm bộ như thưởng thức đồ vật, ngón tay nhanh chóng từ trong ống tay áo ném ra một vật vào bảo cách (giá ngăn cách các vật quý hiếm, kiểu như giá sách).
Ánh mắt Vân Khanh xẹt qua, đem động tác nhỏ của bà ta thu vào mắt, đôi mắt phượng hiện lên một tia âm u, lẳng lặng đứng cạnh lão phu nhân.
Động tác của Tạ di nhanh chóng, trong phòng trừ Vân Khanh vẫn luôn để ý bà ta thì những người khác không nhìn thấy. Ánh mắt bà ta tự nhiên, mở miệng tán thưởng: “Nhìn thấy bài trí trong phòng có thể nhận ra tỷ tỷ thật hết lòng với lão phu nhân, mỗi một chỗ cũng dùng hết lòng dạ.”
Lão phu nhân nhìn Tạ thị đứng một bên, khuôn mặt dịu dàng tĩnh lặng, cũng hiểu được con dâu vẫn luôn tận tâm, gật đầu tán thưởng: “Lần này con làm tốt lắm.”
Tạ thị cảm động liếc nhìn muội muội, đúng là muội muội tốt, vừa bước vào đã nói đỡ cho mình, bà thu hồi ánh mắt, khiêm tốn nói: “Mẫu thân trở về, con dâu tất nhiên là phải hết lòng.”
Ai ngờ vẫn chưa nói xong, Bích Liên từ bên kia bưng trà mật kim dữu đi ra, bất ngờ sợ tới mức hét lên, lại theo ánh mắt nhìn đến thứ đen tuyền cạnh bảo cách, tức giận vỗ bàn: “Giỏi lắm Tạ Văn Uyên, đây là hết lòng của ngươi sao?!”.
Vân Khanh nghe thế nhẹ nhàng mỉm cười, trước tiên đứng dậy rồi nói: “Vân Khanh đỡ tổ mẫu xuống xe.”
Doc đường đi, lão phu nhân đều được Vân Khanh chăm sóc cẩn thận, ấn tượng của bà so với trước kia cũng tốt hơn một ít, giờ lại thấy bộ dạng cháu gái hiểu biết lễ nghĩa, đáy mắt cũng lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu vịn tay nàng bước ra xe ngựa.
Trước cửa chính, Thẩm Mậu và Tạ thị đã sớm tự mình dẫn theo gia nhân đứng đợi, vừa nhìn thấy lão phu nhân xuống xe ngựa lập tức bước lên hành lễ: “Nhi tử bái kiến mẫu thân, con dâu bái kiến mẫu thân.”
Lão phu nhân thấy cả hai người đều cố ý chờ mình trước cửa thì thấy vừa lòng, gật đầu nói: “Làm khổ con phải đợi ta rồi.” Bà nói xong thì chuyển ánh mắt sang người Tạ thị, thấy con dâu mặc áo ngắn màu đỏ thêu mẫu đơn, dưới thân là váy lụa xanh thêu chỉ tơ màu vàng, vấn kiểu tóc tùy vân kế, trên đầu cài trâm phỉ thúy khảm ngọc đỏ, sắc mặt so với trước cũng hồng nhuận hơn mấy phần, dường như mấy tháng không có bà trong phủ Tạ thị đúng thật là thoải mái, lạnh giọng: “Ngươi là vì muốn gặp em gái nên mới ra đây chờ sao.”
Lời này đúng là oan uổng, cho dù trong lòng Tạ thị biết em gái đang đến, cũng không nhất thiết phải đứng đợi ở cổng lớn, bà là trưởng tỷ, cùng lắm là đứng trước cửa thùy hoa đón tiếp xem như là có lễ, Thẩm Mậu thấy mẫu thân lại không hài lòng với Tạ thị, vội vàng nói xen vào: “Mẫu thân, nghe nói hôm nay di muội và di chất nữ cùng đến đây, thế hai người kia đâu?”
Tạ di vẫn từ phía sau quan sát Thẩm Mậu, thấy ông có đôi mắt luôn mang nửa ý cười, mi dài mặt trắng, lễ độ lịch sự, dáng người được điều dưỡng cẩn thận, không có bộ dáng thương nhân và hơi tiền trên người tỏa ra, nếu không phải thấy ông đứng cạnh Tạ thị, nhất định bà đã nghĩ ông là quan viên địa phương, cả người phong độ nhanh nhẹn, có hơi thở hấp dẫn của nam nhân trung niên, tim bà ta lại nhảy lên, nắm chặt tay Vi Ngưng Tử cúi người hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng: “Muội muội ra mắt tỷ phu, tỷ tỷ.”
Thẩm Mậu liếc mắt nhìn bà ta, trong mắt hiện lên một mảnh đen tối, sắc mặt lập tức nghiêm nghị: “Di muội nén đau thương, đừng để quá mức đau lòng.” Vân Khanh đã sai người đưa thư về nhà, trong nhà có khách đến đều phải chuẩn bị cẩn thận, đặc biệt là người đang có tang sự lại càng không thể tùy tiện, lão phu nhân căn bản không nghĩ đến chuyện này, may là Vân Khanh đến đón, Tạ thị mới lợi dụng hai ngày này vội vàng chuẩn bị cẩn thận mọi việc.
Tạ thị nhìn muội muội còn ít tuổi mà phải thủ tiết, đau lòng bước lên nắm lấy tay bà ta: “Muội muội đúng là không để cho người khác bớt lo, lúc trước tỷ sai người đưa bái thiếp mời muội đến Dương Châu muội lại không đi, giờ gặp mặt lại trong hoàn cảnh này…”
Tuy trước kia vẫn còn ở trong nhà, muội muội luôn thích cùng bà tranh giành so đo, nhưng Tạ thị vẫn tự biết mình là tỷ tỷ, cũng không bao giờ để ý, bây giờ cha mẹ đã khuất núi, trên đời chỉ còn muội muội là người thân ruột thịt duy nhất.
Tạ dì nhìn thấy Tạ thị như vậy, trong lòng căn bản là khinh miệt, liếc mắt nhìn Thẩm Mậu, hít mũi một cái, làm bộ đau khổ nức nở nói: “Muội sao có thể không muốn gặp tỷ chứ, nhưng trong nhà không dư giả, lại không có quản gia, đường xá xa xôi, không thể đến được.”
Mắt thấy cả nhà sẽ đứng ở chỗ này ôn chuyện, Thẩm Mậu vội vàng nói: “Mẫu thân đi đường vất vả, vẫn nên vào phủ nghỉ ngơi, Văn nương đã cẩn thận chuẩn bị tất cả từ trước, chờ nương về để vào ở đấy.”
Lão phu nhân vốn không kiên nhẫn, đương nhiên muốn vào phủ rồi nói, liên tục gật đầu, được Vân Khanh và Thẩm Mậu một người bên trái, một người bên phải đỡ vào phủ.
Tạ di và Vi Ngưng Tử từ trong xe ngựa đã thấy cổng lớn của Trầm phủ đại trạch sơn đỏ, đá tảng được đẽo gọt thành bậc thang, mỗi bước như giẫm trên mây, trước cửa là hai con tì hưu trấn tài điêu khắc sinh động, liếc nhìn một cái cũng thấy phú quý không thể miêu tả, đi vào trong phủ, chỉ cảm thấy mắt không thể tiếp nhận, so với Hầu phủ ở Kinh thành cũng không kém nửa điểm, trong lòng âm thầm tặc lưỡi.
“Nương, Thẩm phủ thật lớn, so với nhà ở kinh thành cũng không thua kém tí nào.” Vi Ngưng Tử hai mắt híp lại, dựa vào người Tạ di nói, “Chỉ tiếc là tổ mẫu không thích con, hai ngay nay bà không cùng con nói chuyện, chỉ cùng biểu muội cười đùa.”
Tạ di vỗ vỗ tay nàng ta, đáy mắt thoát ra một tia sắc nhọn, nhẹ giọng: “Tử nhi không cần lo lắng, nương có cách làm lão phu nhân càng thêm chán ghét nó.” Nói xong đưa vật đang cầm trong tay cho Vi Ngưng Tử nhìn, chỉ thấy Vi Ngưng Tử vẻ mặt bất ngờ, nói: “Nương, người muốn làm gì?”
“Đợi lát nữa con sẽ biết.” Khóe miệng Tạ di cười lạnh lùng, kéo nữ nhi đi theo.
Vinh Tùng viện là nơi ở của lão phu nhân, ở phía Nam Thẩm phủ, cách chỗ của Vân Khanh hai viện nhỏ, Tạ thị đã sớm sai người sửa sang lại mọi thứ thật tốt.
Lão phu nhân vừa vào chính phòng của Vinh Tùng viện đã ngửi thấy mùi thơm mát ùa vào mũi, vừa ngửi đã thấy thoải mái tinh thần, đây là hương trà xanh bách hoa mà bà thích nhất, hơn nữa toàn bộ đồ dùng trong phòng đều do bà sắp xếp trước khi đi, đồ vật quý giá đều ngăn nắp gọn gang, một hạt bụi cũng không có, tấm đệm trên tháp thượng đã được đổi sang gối tơ tằm dùng cho mùa hè, rèm gấm dày của mùa đông cũng đã được thay bằng tấm màn che đỏ thẫm, tất cả đều theo ý thích của bà, gương mặt lạnh băng cũng hiện lên vài phần ý cười.
Thẩm Mậu thấy sắc mặt mẫu thân vui vẻ, nhìn Bích Liên phân phó: “Nhanh rót một chén trà mật kim dữu lại đây cho lão phu nhân nhuận giọng.” Một bên đỡ lão phu nhân ngồi xuống cẩm tháp.
Tạ dì sau khi bước vào bên trong, nhìn bài trí trong phòng, bên trái là bình sứ men xanh vũ thiên tình do nghệ nhân gốm sứ nổi danh tiền triều tạo ra, phía sau lão phu nhân là bộ tranh chữ phúc ngàn vàng do danh gia viết, mỗi món đồ đều giá trị xa xỉ, trong lòng bà ta lại sinh lòng đố kỵ, vừa làm bộ như thưởng thức đồ vật, ngón tay nhanh chóng từ trong ống tay áo ném ra một vật vào bảo cách (giá ngăn cách các vật quý hiếm, kiểu như giá sách).
Ánh mắt Vân Khanh xẹt qua, đem động tác nhỏ của bà ta thu vào mắt, đôi mắt phượng hiện lên một tia âm u, lẳng lặng đứng cạnh lão phu nhân.
Động tác của Tạ di nhanh chóng, trong phòng trừ Vân Khanh vẫn luôn để ý bà ta thì những người khác không nhìn thấy. Ánh mắt bà ta tự nhiên, mở miệng tán thưởng: “Nhìn thấy bài trí trong phòng có thể nhận ra tỷ tỷ thật hết lòng với lão phu nhân, mỗi một chỗ cũng dùng hết lòng dạ.”
Lão phu nhân nhìn Tạ thị đứng một bên, khuôn mặt dịu dàng tĩnh lặng, cũng hiểu được con dâu vẫn luôn tận tâm, gật đầu tán thưởng: “Lần này con làm tốt lắm.”
Tạ thị cảm động liếc nhìn muội muội, đúng là muội muội tốt, vừa bước vào đã nói đỡ cho mình, bà thu hồi ánh mắt, khiêm tốn nói: “Mẫu thân trở về, con dâu tất nhiên là phải hết lòng.”
Ai ngờ vẫn chưa nói xong, Bích Liên từ bên kia bưng trà mật kim dữu đi ra, bất ngờ sợ tới mức hét lên, lại theo ánh mắt nhìn đến thứ đen tuyền cạnh bảo cách, tức giận vỗ bàn: “Giỏi lắm Tạ Văn Uyên, đây là hết lòng của ngươi sao?!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook