Cẩm Tú Đích Nữ
-
Chương 39: Trên Đường Đi Gặp Mỹ Nam Tử (7)
Trong xe yên lặng một hồi, tứ gia mới mở miệng nói: “Đem toàn bộ tư liệu ngươi tìm được về Tạ gia trình lên đây, còn có tên áo đen kia cũng nhanh chóng điều tra ra!” Nếu người này của bè đảng ngũ hoàng tử thì đúng là một đe dọa rất lớn.
“Dạ, vi thần nhất định làm hết sức.” Cảnh Hữu Thần quỳ gối trong xe ngựa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, người áo đen kia hắn vẫn luôn sai người đi tìm, nhưng nửa điểm tung tích cũng không thấy, thời gian càng lâu e là càng khó mà tìm được.
“Hết sức? Ta muốn không phải là hết sức mà là nhất định.” Tứ gia từ từ mở miệng, mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi nương nhờ ta mục đích là vị trí Vĩnh Nghị hầu, nếu làm tốt, vị trí đó nhất định là của ngươi.”
Nghe được lời này, Cảnh Hữu Thần lộ ra sắc mặt vui mừng, trong hầu phủ con vợ kế đông đảo, hắn muốn trở thành bạt tiêm (bạt tiêm:???),vì vậy ngồi ở vị trí thế tử nhất định phải có người giúp đỡ, mà người trước mặt chính là nhất đại trợ lực. Ánh mắt hắn sáng ngời, vội vàng lạy, “Chỉ cần gia muốn, vi thần nguyện đầu rơi máu chảy cũng không chối từ.”
Nhìn hắn cúi lưng mang theo vẻ mặt cố ý lấy lòng, khóe miệng tứ gia cong lên, đôi mắt lóe qua tia coi thường, “Đứng lên đi, ngươi với ta không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy.”
Cảnh Hữu Thần vội vàng tạ ơn, đứng lên rồi ngồi xuống vị trí lúc nãy. Yên lặng một lúc, phía trước truyền đến tin quan đạo đã được thu dọn sạch sẽ, xe ngựa có thể đi mà không bị cản trở.
Trừ bỏ sự việc ngắn ngủi này, Vân Khanh thuận lợi đến thẳng bến tàu, xe ngựa xuyên qua ngã tư đường rộng mở, tiến vào khu phố phồn hoa, xa phu nhìn thấy cửa hàng có dấu hiệu của Trầm gia, vòng qua nơi này, đến một sân viện là nơi Trầm Mậu chuyên dùng để nghỉ ngơi khi đi tuần tra cửa hàng.
Mà Dư thị cũng dự tính thời gian, an bài Vương ma ma đợi ở cửa chờ Tạ thị và đoàn người.
Đợi xe ngựa dừng lại, Lưu Thúy đỡ Vân Khanh xuống xe, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một lão ma ma thân hình quả lê, khuôn mặt tròn trịa, khoảng hơn bốn mười tuổi đang đợi trước cửa, nàng lập tức bước lên phía trước gọi to: “Vương ma ma.”
Vương ma ma vốn là nhận mệnh nếu Tạ thị đến chậm thì phải để bà đứng đợi ở cửa lâu một chút, ai ngờ Tạ thị không đến mà người đến nghênh đón là Vân Khanh, Dư thị cũng không phân phó phải làm thế nào với Tôn tiểu thư. Hơi bất ngờ nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vân Khanh, không giống vẻ mặt lạnh như băng trước kia, trong lòng cũng thoải mái vài phần, cam tâm tình nguyện hành lễ: “Lão nô gặp qua đại tiểu thư”
Vân Khanh mỉm cười nhận lễ, Vương ma ma liền đưa nàng vào bên trong, đã sớm có tiểu nha hoàn đi vào thông báo, sau khi nói được Vương ma ma mới dẫn Vân Khanh vào trong phòng.
Chỉ thấy một lão phụ nhân mặc áo choàng ngắn cổ tròn màu vàng thêu hoa phối với váy xanh thêu hoa nổi trên mặt nước ngồi trên ghế chủ thượng, phía sau là hai đại nha hoàn, một mặc váy hồng cánh sen thêu hoa tím là Bích Bình, một người khác mặc váy giống vậy nhưng thêu hoa lam là Bích Liên.
Bích Liên thấy người đến là Vân Khanh, lập tức cầm nhuyễn điếm lại đây, đặt trước mặt, cười lui xuống,Vân Khanh mỉm cười rồi quỳ xuống, dập đầu với lão phu nhân: “Tổ mẫu vạn phúc.”
Mà lão phu nhân từ lúc Vân Khanh tiến vào, lông mày nhíu lại, đợi nàng lạy xong cũng không để nàng đứng lên, sắc mặt bất ngờ nói: “Sao lại là ngươi? Mẹ ngươi đâu?”
Lời này mười phần bén nhọn, ở trước mặt Vân Khanh không cho Tạ thị nửa phần mặt mũi, nếu là ngày thường Vân Khanh nghe được, nói không chừng sẽ đứng lên, nhưng tổ mẫu làm khó dễ nàng là ở trong dự tính, trên mặt không có hờn giận, vẫn cười như trước: “Vừa nhận được thư của tổ mẫu, mẫu thân vui vẻ muốn đến ngay, nhưng Vân Khanh nghe nói tổ mẫu sắp về, trong lòng vui mừng cũng muốn đến đón người, nhưng phụ thân nói, nếu Vân Khanh muốn đến thì phải để mẫu thân ở nhà, đem Vinh Tùng đường của tổ mẫu sửa sang lại thật tốt, chờ người về đến nhà liền thoải mái vào ở.”
Lời nói khéo léo, đem thái độ Tạ thị và hiếu tâm biểu lộ ra ngoài, còn nhắc đến bản thân vui mừng khi tổ mẫu trở về, đó là có tâm nên lông mày lão phu nhân giãn ra, khẽ gật đầu: “Còn biết hiếu thuận, con đứng lên đi.”
Bà hôm nay có phần ngoài ý muốn, không nghĩ đến cháu gái ngày thường cùng bà gặp mặt chỉ như người qua đường lại đi đón bà, bộ dáng vừa rồi còn thập phần lễ phép, đối với tổ mẫu cũng là hiếu thuận. Bà mặc dù không thích Tạ thị sinh con gái, nhưng trước mắt trong phủ chỉ có một đứa cháu, hơn nữa Vân Khanh sinh ra có khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt đôi mắt giống với con trai như đúc, nhìn đến cũng có vài phần chân thành, khoát tay: “Lại đây với tổ mẫu.”
Vân Khanh nghe vậy đến bên cạnh bà, khóe miệng tươi cười, lão phu nhân cầm tay nhỏ của nàng, đặt vào lòng bàn tay sờ sờ thở dài, nếu Tạ thị có thể sinh cháu trai, bây giờ cũng phải được mười tuổi, nghĩ đến đây trong lòng lại lạnh đi.
Đúng lúc này, tiểu nha hoàn bên ngoài hô: “Lão phu nhân, Vi phu nhân đưa tiểu thư đến đây.”
Nghe vậy, lão phu nhân trên mặt mang theo ý cười: “Cho các nàng vào đi.”
Bích Liên nghe vậy vội vàng bước lên vén rèm che, chỉ thấy sau rèm cửa một hoa phục phụ nhân đi vào, bà ta vấn kiểu tóc đọa mã kế, mặc áo gấm ngắn, phía dưới là váy yên sắc thêu hồ điệp hí xuân, da mặt trắng nõn, chưa nói đã cười, đôi mắt giống như sóng chảy, gương mặt có vài điểm tiều tụy, cầm tay một cô gái đi giày trắng đế bồi thêu trúc xanh, la quần cùng màu thêu mai lan lục trúc, thoạt nhìn tuổi tác cùng Vân Khanh không khác biệt lắm, dung nhan đẹp đẽ, điềm đạm đáng yêu làm người ta không nhịn được mà thương yêu.
Vân Khanh chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhì cô gái cùng tuổi với mình trong sương phòng, vẻ mặt hoảng hốt, chính là người này, là người mà kiếp trước nàng xem là chị em tốt duy nhất, ngay cả lập gia đình cũng là cùng một ngày với nàng, gả cho cùng một nam nhân, nhưng cuối cùng hại cả nhà nàng bị giết, sai người đánh chết nàng.
Trong lòng nàng là một trận rung động, nàng rất muốn tiến lên hỏi một câu, đến tột cùng Trầm gia có chỗ nào có lỗi với cô ta, vì sao cô ta lại ác độc với Trầm gia như vậy, nhưng nàng cũng biết, có những người dù hỏi cũng không ra được nguyên nhân, bởi vì cô ta ghen tỵ, cô ta oán hận, chỉ cần thấy người khác hạnh phúc hơn cô ta, cô ta sẽ không chịu nổi.
Vân Khanh nhìn hai người bước vào, nghi hoặc nhìn sang, Vương ma ma bên người lão phu nhân thấy thế vội giải thích: “Đại tiểu thư, các nàng là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân, cũng là em gái của mẹ người.”
Ân nhân cứu mạng là chuyện mà Vân Khanh cũng biết, không biết có phải ông trời đối với ác nhân quá tốt hay là thật sự đúng là như vây, lão phu nhân sau khi đi kinh thành, một lần đi du ngoạn ở ngoại ô gặp phải giặc cướp, Vi phu nhân trước mặt xông lên đỡ cho lão phu nhân một đao, nếu không như lời các nàng nói thì lão phu nhân đã mất mạng. Cho nên từ sau khi các nàng vào Trầm phủ, lão phu nhân vẫn luôn che chở, nói khó nghe là đối xử với các nàng còn tốt hơn cháu gái ruột thịt.
“Dạ, vi thần nhất định làm hết sức.” Cảnh Hữu Thần quỳ gối trong xe ngựa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, người áo đen kia hắn vẫn luôn sai người đi tìm, nhưng nửa điểm tung tích cũng không thấy, thời gian càng lâu e là càng khó mà tìm được.
“Hết sức? Ta muốn không phải là hết sức mà là nhất định.” Tứ gia từ từ mở miệng, mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi nương nhờ ta mục đích là vị trí Vĩnh Nghị hầu, nếu làm tốt, vị trí đó nhất định là của ngươi.”
Nghe được lời này, Cảnh Hữu Thần lộ ra sắc mặt vui mừng, trong hầu phủ con vợ kế đông đảo, hắn muốn trở thành bạt tiêm (bạt tiêm:???),vì vậy ngồi ở vị trí thế tử nhất định phải có người giúp đỡ, mà người trước mặt chính là nhất đại trợ lực. Ánh mắt hắn sáng ngời, vội vàng lạy, “Chỉ cần gia muốn, vi thần nguyện đầu rơi máu chảy cũng không chối từ.”
Nhìn hắn cúi lưng mang theo vẻ mặt cố ý lấy lòng, khóe miệng tứ gia cong lên, đôi mắt lóe qua tia coi thường, “Đứng lên đi, ngươi với ta không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy.”
Cảnh Hữu Thần vội vàng tạ ơn, đứng lên rồi ngồi xuống vị trí lúc nãy. Yên lặng một lúc, phía trước truyền đến tin quan đạo đã được thu dọn sạch sẽ, xe ngựa có thể đi mà không bị cản trở.
Trừ bỏ sự việc ngắn ngủi này, Vân Khanh thuận lợi đến thẳng bến tàu, xe ngựa xuyên qua ngã tư đường rộng mở, tiến vào khu phố phồn hoa, xa phu nhìn thấy cửa hàng có dấu hiệu của Trầm gia, vòng qua nơi này, đến một sân viện là nơi Trầm Mậu chuyên dùng để nghỉ ngơi khi đi tuần tra cửa hàng.
Mà Dư thị cũng dự tính thời gian, an bài Vương ma ma đợi ở cửa chờ Tạ thị và đoàn người.
Đợi xe ngựa dừng lại, Lưu Thúy đỡ Vân Khanh xuống xe, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một lão ma ma thân hình quả lê, khuôn mặt tròn trịa, khoảng hơn bốn mười tuổi đang đợi trước cửa, nàng lập tức bước lên phía trước gọi to: “Vương ma ma.”
Vương ma ma vốn là nhận mệnh nếu Tạ thị đến chậm thì phải để bà đứng đợi ở cửa lâu một chút, ai ngờ Tạ thị không đến mà người đến nghênh đón là Vân Khanh, Dư thị cũng không phân phó phải làm thế nào với Tôn tiểu thư. Hơi bất ngờ nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vân Khanh, không giống vẻ mặt lạnh như băng trước kia, trong lòng cũng thoải mái vài phần, cam tâm tình nguyện hành lễ: “Lão nô gặp qua đại tiểu thư”
Vân Khanh mỉm cười nhận lễ, Vương ma ma liền đưa nàng vào bên trong, đã sớm có tiểu nha hoàn đi vào thông báo, sau khi nói được Vương ma ma mới dẫn Vân Khanh vào trong phòng.
Chỉ thấy một lão phụ nhân mặc áo choàng ngắn cổ tròn màu vàng thêu hoa phối với váy xanh thêu hoa nổi trên mặt nước ngồi trên ghế chủ thượng, phía sau là hai đại nha hoàn, một mặc váy hồng cánh sen thêu hoa tím là Bích Bình, một người khác mặc váy giống vậy nhưng thêu hoa lam là Bích Liên.
Bích Liên thấy người đến là Vân Khanh, lập tức cầm nhuyễn điếm lại đây, đặt trước mặt, cười lui xuống,Vân Khanh mỉm cười rồi quỳ xuống, dập đầu với lão phu nhân: “Tổ mẫu vạn phúc.”
Mà lão phu nhân từ lúc Vân Khanh tiến vào, lông mày nhíu lại, đợi nàng lạy xong cũng không để nàng đứng lên, sắc mặt bất ngờ nói: “Sao lại là ngươi? Mẹ ngươi đâu?”
Lời này mười phần bén nhọn, ở trước mặt Vân Khanh không cho Tạ thị nửa phần mặt mũi, nếu là ngày thường Vân Khanh nghe được, nói không chừng sẽ đứng lên, nhưng tổ mẫu làm khó dễ nàng là ở trong dự tính, trên mặt không có hờn giận, vẫn cười như trước: “Vừa nhận được thư của tổ mẫu, mẫu thân vui vẻ muốn đến ngay, nhưng Vân Khanh nghe nói tổ mẫu sắp về, trong lòng vui mừng cũng muốn đến đón người, nhưng phụ thân nói, nếu Vân Khanh muốn đến thì phải để mẫu thân ở nhà, đem Vinh Tùng đường của tổ mẫu sửa sang lại thật tốt, chờ người về đến nhà liền thoải mái vào ở.”
Lời nói khéo léo, đem thái độ Tạ thị và hiếu tâm biểu lộ ra ngoài, còn nhắc đến bản thân vui mừng khi tổ mẫu trở về, đó là có tâm nên lông mày lão phu nhân giãn ra, khẽ gật đầu: “Còn biết hiếu thuận, con đứng lên đi.”
Bà hôm nay có phần ngoài ý muốn, không nghĩ đến cháu gái ngày thường cùng bà gặp mặt chỉ như người qua đường lại đi đón bà, bộ dáng vừa rồi còn thập phần lễ phép, đối với tổ mẫu cũng là hiếu thuận. Bà mặc dù không thích Tạ thị sinh con gái, nhưng trước mắt trong phủ chỉ có một đứa cháu, hơn nữa Vân Khanh sinh ra có khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt đôi mắt giống với con trai như đúc, nhìn đến cũng có vài phần chân thành, khoát tay: “Lại đây với tổ mẫu.”
Vân Khanh nghe vậy đến bên cạnh bà, khóe miệng tươi cười, lão phu nhân cầm tay nhỏ của nàng, đặt vào lòng bàn tay sờ sờ thở dài, nếu Tạ thị có thể sinh cháu trai, bây giờ cũng phải được mười tuổi, nghĩ đến đây trong lòng lại lạnh đi.
Đúng lúc này, tiểu nha hoàn bên ngoài hô: “Lão phu nhân, Vi phu nhân đưa tiểu thư đến đây.”
Nghe vậy, lão phu nhân trên mặt mang theo ý cười: “Cho các nàng vào đi.”
Bích Liên nghe vậy vội vàng bước lên vén rèm che, chỉ thấy sau rèm cửa một hoa phục phụ nhân đi vào, bà ta vấn kiểu tóc đọa mã kế, mặc áo gấm ngắn, phía dưới là váy yên sắc thêu hồ điệp hí xuân, da mặt trắng nõn, chưa nói đã cười, đôi mắt giống như sóng chảy, gương mặt có vài điểm tiều tụy, cầm tay một cô gái đi giày trắng đế bồi thêu trúc xanh, la quần cùng màu thêu mai lan lục trúc, thoạt nhìn tuổi tác cùng Vân Khanh không khác biệt lắm, dung nhan đẹp đẽ, điềm đạm đáng yêu làm người ta không nhịn được mà thương yêu.
Vân Khanh chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhì cô gái cùng tuổi với mình trong sương phòng, vẻ mặt hoảng hốt, chính là người này, là người mà kiếp trước nàng xem là chị em tốt duy nhất, ngay cả lập gia đình cũng là cùng một ngày với nàng, gả cho cùng một nam nhân, nhưng cuối cùng hại cả nhà nàng bị giết, sai người đánh chết nàng.
Trong lòng nàng là một trận rung động, nàng rất muốn tiến lên hỏi một câu, đến tột cùng Trầm gia có chỗ nào có lỗi với cô ta, vì sao cô ta lại ác độc với Trầm gia như vậy, nhưng nàng cũng biết, có những người dù hỏi cũng không ra được nguyên nhân, bởi vì cô ta ghen tỵ, cô ta oán hận, chỉ cần thấy người khác hạnh phúc hơn cô ta, cô ta sẽ không chịu nổi.
Vân Khanh nhìn hai người bước vào, nghi hoặc nhìn sang, Vương ma ma bên người lão phu nhân thấy thế vội giải thích: “Đại tiểu thư, các nàng là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân, cũng là em gái của mẹ người.”
Ân nhân cứu mạng là chuyện mà Vân Khanh cũng biết, không biết có phải ông trời đối với ác nhân quá tốt hay là thật sự đúng là như vây, lão phu nhân sau khi đi kinh thành, một lần đi du ngoạn ở ngoại ô gặp phải giặc cướp, Vi phu nhân trước mặt xông lên đỡ cho lão phu nhân một đao, nếu không như lời các nàng nói thì lão phu nhân đã mất mạng. Cho nên từ sau khi các nàng vào Trầm phủ, lão phu nhân vẫn luôn che chở, nói khó nghe là đối xử với các nàng còn tốt hơn cháu gái ruột thịt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook