Cẩm Tú Đích Nữ
-
Chương 37: Trên Đường Đi Gặp Mỹ Nam Tử (5)
Trầm Mậu đang chìm trong niềm vui mẫu thân sắp trở về, không chú ý đến vẻ mặt của Tạ thị, cười nói: “Mẫu thân đi đường vất vả, bên cạnh không có người chăm sóc, bảo ta sai người đến đón, người sẽ ở bến tàu gần cửa hàng Trầm gia đợi.”
Vân Khanh cảm giác bàn tay Tạ thị hơi căng thẳng, có thể thấy được lòng bàn tay ướt đẫm, tổ mẫu đúng là không biết tiết kiệm, bến tàu cách Dương Châu không xa, bên cạnh bà đã có Vương ma ma, Bích Liên, Bích Bình hai đại nha hoàn, đó đều là những người bà đã dùng quen, sao lại không có ai chăm sóc.
Nói là để người trong nhà đi đón, phụ thân còn phải đi xem xét việc buôn bán ở ngoài cửa hàng, đương nhiên là không thể đi được, cũng không có khả năng phái di nương đi đón, dù sao di nương cũng không được coi là người trong nhà, chính là nửa chủ nửa nô, đây là muốn ám chỉ Tạ thị đi, chỉ sợ đến lúc đấy lấy uy mẹ chồng, nhân cơ hội giày vò Tạ thị.
Nhưng mà thiên hạ này, lấy hiếu trị quốc, trăm điều thiện lấy hiếu đứng đầu, nếu tổ mẫu yêu cầu, người ngoài xem thấy cũng không cho là quá mức, Tạ thị là con dâu cũng chỉ có cách đáp ứng.
Vân Khanh đứng lên, ngăn Tạ thị nói, cười nhẹ nhàng mở miệng: “Nương, con nhớ rõ Vấn lão thái gia nói, người ngày thường quá mức mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều mới thay Trầm gia sinh hạ con nối dòng được.”
Nghe thấy vậy, Trầm Mậu nhớ lại lời ngày hôm ấy, ông không phải không biết mẫu thân cố ý làm khó dễ, nhưng con dâu nhà nào cũng phải như vậy, hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc trượng phu, ông thấy, đây là chuyện bình thường. Đây cũng là ý nghĩ của mọi nam nhân khác. Nhưng con nối dòng... cũng rất quan trọng.
Thu hết vẻ mặt của Trầm Mậu vào mắt, Vân Khanh chậm rãi nghiêng thân mình, mở miệng nói: “Cha, hay là người để nữ nhi đi đón tổ mẫu, tổ mẫu lần này đi kinh thành cũng đã mấy tháng, con cũng rất nhớ người, nếu sớm được gặp tổ mẫu, không phải là con thỏa lòng rồi sao.”
Lời vừa nói ra, Trầm Mậu cùng Tạ thị đều thấy giật mình, nữ nhi và tổ mẫu Dư thị luôn không thân thiết, bởi năm ấy Tạ thị mang thai sinh hạ Vân Khanh, Dư thị vừa thấy là con gái không nói hai lời liền rời khỏi phòng sinh, một câu an ủi cũng không có, canh gà sau khi sinh cũng không sai người đưa đến một lần. Ngày thường với cháu gái cũng không mặn không nhạt, Dư thị như vậy, Vân Khanh tất nhiên cũng không thân thiết, có thể không gặp tổ mẫu là không gặp, tránh như quỷ thần, quan hệ tổ tôn hai người cũng không thân thiện.
Nay nghe nữ nhi nói như vậy, lại còn muốn đến đón tổ mẫu, sao lại không kinh ngạc cho được.
Nhìn thái độ hai người, Vân Khanh biết hiện tại cùng kiếp trước của mình rất khác nhau, kiếp trước của nàng vì thất trinh mà cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, làm sao có tinh thần mà nghĩ về tổ mẫu không thích mình.
Ở nhiều thời điểm, đối nhân đãi vật do tình cảm thay đổi mà thay đổi, bây giờ nàng nhất định phải lấy lòng tổ mẫu, bởi vì đây là vũ khí mà tương lai nàng chuẩn bị để đối phó với hai mẹ con không biết xấu hổ kia.
Mọi việc cứ như thế, đường từ bến tàu đến Dương Châu đều làquan đạo, dân cư đông đúc, không có nguy hiểm, Trầm Mậu chọn trong số người đánh xe hai người có võ công tốt đưa cho Vân Khanh, bố trí Lưu Thúy dọc đường đi chăm sóc nàng, dọc đường đi ngủ lại tại cửa hàng Trầm gia.
Ngày tiếp theo, xe ngựa Trầm gia theo cửa thùy hoa đi ra ngoài, mọt đường hướng về bến tàu.
Vân Khanh từ lúc sống lại cũng chưa ra ngoài ngắm cảnh, liền bảo Lưu Thúy vén một bên màn xe lên, nhìn người đi đường cưỡi ngựa, nhìn ngắm núi rừng, trong lòng cũng cảm thấy yên bình. Chỉ có lúc này nàng mới có thể an tâm hưởng thụ yên tĩnh, ngày sau đó, nàng sẽ phải đánh một trận ác liệt.
Nhờ kỹ thuật điều khiển thành thạo của người đánh xe, xe ngựa rời phủ Dương Châu, bên ngoài cũng dần yên tĩnh, trong tầm mắt, màu xanh ngày càng nhiều, Lưu Thúy bình thường cũng ít thấy phong cảnh tự nhiên nay cũng nhìn ra ngoài, hai người nói nói cười cười vui vẻ thoải mái.
Ngay lúc hai người đang chỉ vào một ngọn núi nói chuyện, xe ngựa dừng lại, Lưu Thúy hỏi: “Sao lại dừng xe?”
Xa phu cách màn xe trả lời: “Lưu Thúy cô nương, đường phía trước bị chặn, để tiểu nhân đi hỏi một chút.”
Đường bị chặn? Nghe vậy, Vân Khanh vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, lúc này mới phát hiện phía trước cũng có xe ngựa khác cũng đang dừng lại, xem ra tình hình phía trước cũng không được tốt.
Một lát sau, xa phu trở về bẩm báo: “Đại tiểu thư, đêm qua ngọn núi trước mặt bị lở, trên đường có bùn đất, quan phủ đang sai người thu dọn.”
Nếu dọn sạch đất đá ít nhất phải chờ hơn một canh giờ, cũng may sắc trời còn sớm, một canh giờ cũng có thể chờ, Vân Khanh liền lấy sách thuốc vẫn mang theo bên người, dựa vào ánh sáng bên ngoài, cẩn thận đọc, Lưu Thúy thấy vấy cũng lấy bức tranh đang thêu dở ra thêu cho qua thời gian.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, bên ngoài truyền đến từng đợt huyên náo, nghe thanh âm giống như là lão nô bên cạnh một chiếc xe ngựa đột nhiên té xiu, ấn huyệt nhân trung cũng chưa thấy tỉnh lại, mời một vị đại phu lại xem cũng chưa thấy tỉnh.
Nhớ tới sư phụ từng nói qua với nàng, thầy thuốc giỏi thì phải qua tích lũy kinh nghiệm chứ không phải là nhìn vào sách thuốc là được, nàng ở Vấn phủ cũng từng xem mạch cho gã sai vặt bị bệnh, lúc nãy lão nô bất tỉnh, chính mình cũng có thể tích lũy kinh nghiệm, lại có thể cứu được một mạng người.
Nhưng nàng không muốn rêu rao, liền bảo Lưu Thúy cùng mình, đội mũ sa đi xuống xe ngựa.
Vừa xuống xe, Vân Khanh liền chú ý đến chiếc xe ngựa kia, màu xanh đen bên ngoài nặng nề, u ám thoạt nhìn không có điểm gây chú ý, nhưng Vân Khanh sinh ra trong phú quý liền biết đó là bảo vật, liếc mắt một cái có thể nhận ra xe ngựa kia tuy quét nước sơn xanh, nhưng chất liệu gỗ lại là gỗ cây du thượng hạng, rèm treo cũng là gấm vàng dệt tốt nhất, nhìn chiếc xe xa hoa kia, chỉ sợ chủ nhân thân phận không thấp.
Bất quá chuyện này cũng việc hành y không liên quan, nàng bước nhẹ nhàng, đứng ở sau đám người, chỉ thấy lão nô kia bị đặt dưới đất, bên cạnh là hai gã hộ vệ, vị đại phu kia đang thay lão bắt mạch, “Đây là trúng gió, người này đã lớn tuổi, đánh xe không nghỉ ngơi tốt nên mới bị ngất, bệnh này nghiêm trọng, nhanh đưa về thành chăm sóc nếu không nửa đời sau bại liệt.”
Nghe thế, sắc mặt hộ vệ khó coi nhìn vào bên trong, lão nô này là xa phu thành thạo, nếu lão bị bại liệt, chuyến đi của gia chẳng phải là bị trì hoãn sao.
Vân Khanh mỉm cười, ngẩng đầu xem ánh mặt trời chiếu rọi trên cao, bình thản mở miệng, “Đại phu, ngươi nhìn lại đi, có lẽ không phải trúng gió.”
Vị đại phu chân đất kia nghe thấy có người phủ nhận lời hắn nói, lập tức ngẩng đầu lên, ngày thường hắn xem bệnh cho người ta, cũng xem bệnh cho súc vật, ở xung quanh thôn này cũng là người có danh vọng, sao có thể để cho người khác hoài nghi y thuật của mình, vừa thấy người phản bác hắn là một tiểu cô nương đội mũ sa, trào phúng nói: “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, biết cái gì gọi là y thuật sao? Đứng bên cạnh xem náo nhiệt còn chưa nói, giờ lại tùy tiện mở miệng, y thuật cao thâm, không phải là điều ngươi có thể giải thích.”
Kỳ thực, Vân Khanh rất tôn kính đại phu, đối với vị đại phu chân đất này cũng không có địch ý, chẳng qua nàng thấy bệnh tình của lão nô không giống trúng gió mới mở miệng nhắc nhở, ai ngời đối phương châm chọc, không khỏi dẫn theo lãnh ý, “Người học y thuật, lấy mạng người làm trọng, sao có thể nói bậy.”
Vị đại phu kia nổi giận, lạnh nhạt cười: “Vậy ngươi nói xem, lão nô này nguyên nhân phát bệnh là gì?”
Vân Khanh không muốn cùng hắn tranh luận, thong dong đi tới, Lưu Thúy lấy một cái khăn trắng che ở cổ tay lão nô, nàng bước lên, nghe mạch đập lúc có lúc không, hỏi hộ vệ hai câu rồi mới mở miệng nói: “Đang lúc giữa trưa, xe ngựa ở trong rừng rậm, không khí ẩm ướt oi bức, lão nhân gia thể chất yếu kém, lại ở lâu trong điều kiện như thế nên mới dễ dàng choáng váng đầu óc ngất đi, loại tình huống này, đúng là cảm nắng.”
Thanh âm của nàng là đặc trưng của nữ tử Giang Nam mềm mại dịu dàng, lại có phong thái thiên kim ung dung trầm tĩnh, phân tích rõ ràng, người đi đường xung quanh đều có mấy phần tin tưởng.
Vân Khanh cảm giác bàn tay Tạ thị hơi căng thẳng, có thể thấy được lòng bàn tay ướt đẫm, tổ mẫu đúng là không biết tiết kiệm, bến tàu cách Dương Châu không xa, bên cạnh bà đã có Vương ma ma, Bích Liên, Bích Bình hai đại nha hoàn, đó đều là những người bà đã dùng quen, sao lại không có ai chăm sóc.
Nói là để người trong nhà đi đón, phụ thân còn phải đi xem xét việc buôn bán ở ngoài cửa hàng, đương nhiên là không thể đi được, cũng không có khả năng phái di nương đi đón, dù sao di nương cũng không được coi là người trong nhà, chính là nửa chủ nửa nô, đây là muốn ám chỉ Tạ thị đi, chỉ sợ đến lúc đấy lấy uy mẹ chồng, nhân cơ hội giày vò Tạ thị.
Nhưng mà thiên hạ này, lấy hiếu trị quốc, trăm điều thiện lấy hiếu đứng đầu, nếu tổ mẫu yêu cầu, người ngoài xem thấy cũng không cho là quá mức, Tạ thị là con dâu cũng chỉ có cách đáp ứng.
Vân Khanh đứng lên, ngăn Tạ thị nói, cười nhẹ nhàng mở miệng: “Nương, con nhớ rõ Vấn lão thái gia nói, người ngày thường quá mức mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều mới thay Trầm gia sinh hạ con nối dòng được.”
Nghe thấy vậy, Trầm Mậu nhớ lại lời ngày hôm ấy, ông không phải không biết mẫu thân cố ý làm khó dễ, nhưng con dâu nhà nào cũng phải như vậy, hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc trượng phu, ông thấy, đây là chuyện bình thường. Đây cũng là ý nghĩ của mọi nam nhân khác. Nhưng con nối dòng... cũng rất quan trọng.
Thu hết vẻ mặt của Trầm Mậu vào mắt, Vân Khanh chậm rãi nghiêng thân mình, mở miệng nói: “Cha, hay là người để nữ nhi đi đón tổ mẫu, tổ mẫu lần này đi kinh thành cũng đã mấy tháng, con cũng rất nhớ người, nếu sớm được gặp tổ mẫu, không phải là con thỏa lòng rồi sao.”
Lời vừa nói ra, Trầm Mậu cùng Tạ thị đều thấy giật mình, nữ nhi và tổ mẫu Dư thị luôn không thân thiết, bởi năm ấy Tạ thị mang thai sinh hạ Vân Khanh, Dư thị vừa thấy là con gái không nói hai lời liền rời khỏi phòng sinh, một câu an ủi cũng không có, canh gà sau khi sinh cũng không sai người đưa đến một lần. Ngày thường với cháu gái cũng không mặn không nhạt, Dư thị như vậy, Vân Khanh tất nhiên cũng không thân thiết, có thể không gặp tổ mẫu là không gặp, tránh như quỷ thần, quan hệ tổ tôn hai người cũng không thân thiện.
Nay nghe nữ nhi nói như vậy, lại còn muốn đến đón tổ mẫu, sao lại không kinh ngạc cho được.
Nhìn thái độ hai người, Vân Khanh biết hiện tại cùng kiếp trước của mình rất khác nhau, kiếp trước của nàng vì thất trinh mà cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, làm sao có tinh thần mà nghĩ về tổ mẫu không thích mình.
Ở nhiều thời điểm, đối nhân đãi vật do tình cảm thay đổi mà thay đổi, bây giờ nàng nhất định phải lấy lòng tổ mẫu, bởi vì đây là vũ khí mà tương lai nàng chuẩn bị để đối phó với hai mẹ con không biết xấu hổ kia.
Mọi việc cứ như thế, đường từ bến tàu đến Dương Châu đều làquan đạo, dân cư đông đúc, không có nguy hiểm, Trầm Mậu chọn trong số người đánh xe hai người có võ công tốt đưa cho Vân Khanh, bố trí Lưu Thúy dọc đường đi chăm sóc nàng, dọc đường đi ngủ lại tại cửa hàng Trầm gia.
Ngày tiếp theo, xe ngựa Trầm gia theo cửa thùy hoa đi ra ngoài, mọt đường hướng về bến tàu.
Vân Khanh từ lúc sống lại cũng chưa ra ngoài ngắm cảnh, liền bảo Lưu Thúy vén một bên màn xe lên, nhìn người đi đường cưỡi ngựa, nhìn ngắm núi rừng, trong lòng cũng cảm thấy yên bình. Chỉ có lúc này nàng mới có thể an tâm hưởng thụ yên tĩnh, ngày sau đó, nàng sẽ phải đánh một trận ác liệt.
Nhờ kỹ thuật điều khiển thành thạo của người đánh xe, xe ngựa rời phủ Dương Châu, bên ngoài cũng dần yên tĩnh, trong tầm mắt, màu xanh ngày càng nhiều, Lưu Thúy bình thường cũng ít thấy phong cảnh tự nhiên nay cũng nhìn ra ngoài, hai người nói nói cười cười vui vẻ thoải mái.
Ngay lúc hai người đang chỉ vào một ngọn núi nói chuyện, xe ngựa dừng lại, Lưu Thúy hỏi: “Sao lại dừng xe?”
Xa phu cách màn xe trả lời: “Lưu Thúy cô nương, đường phía trước bị chặn, để tiểu nhân đi hỏi một chút.”
Đường bị chặn? Nghe vậy, Vân Khanh vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, lúc này mới phát hiện phía trước cũng có xe ngựa khác cũng đang dừng lại, xem ra tình hình phía trước cũng không được tốt.
Một lát sau, xa phu trở về bẩm báo: “Đại tiểu thư, đêm qua ngọn núi trước mặt bị lở, trên đường có bùn đất, quan phủ đang sai người thu dọn.”
Nếu dọn sạch đất đá ít nhất phải chờ hơn một canh giờ, cũng may sắc trời còn sớm, một canh giờ cũng có thể chờ, Vân Khanh liền lấy sách thuốc vẫn mang theo bên người, dựa vào ánh sáng bên ngoài, cẩn thận đọc, Lưu Thúy thấy vấy cũng lấy bức tranh đang thêu dở ra thêu cho qua thời gian.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, bên ngoài truyền đến từng đợt huyên náo, nghe thanh âm giống như là lão nô bên cạnh một chiếc xe ngựa đột nhiên té xiu, ấn huyệt nhân trung cũng chưa thấy tỉnh lại, mời một vị đại phu lại xem cũng chưa thấy tỉnh.
Nhớ tới sư phụ từng nói qua với nàng, thầy thuốc giỏi thì phải qua tích lũy kinh nghiệm chứ không phải là nhìn vào sách thuốc là được, nàng ở Vấn phủ cũng từng xem mạch cho gã sai vặt bị bệnh, lúc nãy lão nô bất tỉnh, chính mình cũng có thể tích lũy kinh nghiệm, lại có thể cứu được một mạng người.
Nhưng nàng không muốn rêu rao, liền bảo Lưu Thúy cùng mình, đội mũ sa đi xuống xe ngựa.
Vừa xuống xe, Vân Khanh liền chú ý đến chiếc xe ngựa kia, màu xanh đen bên ngoài nặng nề, u ám thoạt nhìn không có điểm gây chú ý, nhưng Vân Khanh sinh ra trong phú quý liền biết đó là bảo vật, liếc mắt một cái có thể nhận ra xe ngựa kia tuy quét nước sơn xanh, nhưng chất liệu gỗ lại là gỗ cây du thượng hạng, rèm treo cũng là gấm vàng dệt tốt nhất, nhìn chiếc xe xa hoa kia, chỉ sợ chủ nhân thân phận không thấp.
Bất quá chuyện này cũng việc hành y không liên quan, nàng bước nhẹ nhàng, đứng ở sau đám người, chỉ thấy lão nô kia bị đặt dưới đất, bên cạnh là hai gã hộ vệ, vị đại phu kia đang thay lão bắt mạch, “Đây là trúng gió, người này đã lớn tuổi, đánh xe không nghỉ ngơi tốt nên mới bị ngất, bệnh này nghiêm trọng, nhanh đưa về thành chăm sóc nếu không nửa đời sau bại liệt.”
Nghe thế, sắc mặt hộ vệ khó coi nhìn vào bên trong, lão nô này là xa phu thành thạo, nếu lão bị bại liệt, chuyến đi của gia chẳng phải là bị trì hoãn sao.
Vân Khanh mỉm cười, ngẩng đầu xem ánh mặt trời chiếu rọi trên cao, bình thản mở miệng, “Đại phu, ngươi nhìn lại đi, có lẽ không phải trúng gió.”
Vị đại phu chân đất kia nghe thấy có người phủ nhận lời hắn nói, lập tức ngẩng đầu lên, ngày thường hắn xem bệnh cho người ta, cũng xem bệnh cho súc vật, ở xung quanh thôn này cũng là người có danh vọng, sao có thể để cho người khác hoài nghi y thuật của mình, vừa thấy người phản bác hắn là một tiểu cô nương đội mũ sa, trào phúng nói: “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, biết cái gì gọi là y thuật sao? Đứng bên cạnh xem náo nhiệt còn chưa nói, giờ lại tùy tiện mở miệng, y thuật cao thâm, không phải là điều ngươi có thể giải thích.”
Kỳ thực, Vân Khanh rất tôn kính đại phu, đối với vị đại phu chân đất này cũng không có địch ý, chẳng qua nàng thấy bệnh tình của lão nô không giống trúng gió mới mở miệng nhắc nhở, ai ngời đối phương châm chọc, không khỏi dẫn theo lãnh ý, “Người học y thuật, lấy mạng người làm trọng, sao có thể nói bậy.”
Vị đại phu kia nổi giận, lạnh nhạt cười: “Vậy ngươi nói xem, lão nô này nguyên nhân phát bệnh là gì?”
Vân Khanh không muốn cùng hắn tranh luận, thong dong đi tới, Lưu Thúy lấy một cái khăn trắng che ở cổ tay lão nô, nàng bước lên, nghe mạch đập lúc có lúc không, hỏi hộ vệ hai câu rồi mới mở miệng nói: “Đang lúc giữa trưa, xe ngựa ở trong rừng rậm, không khí ẩm ướt oi bức, lão nhân gia thể chất yếu kém, lại ở lâu trong điều kiện như thế nên mới dễ dàng choáng váng đầu óc ngất đi, loại tình huống này, đúng là cảm nắng.”
Thanh âm của nàng là đặc trưng của nữ tử Giang Nam mềm mại dịu dàng, lại có phong thái thiên kim ung dung trầm tĩnh, phân tích rõ ràng, người đi đường xung quanh đều có mấy phần tin tưởng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook