"Cậu. . . . . . Muốn đi nước Mĩ du học? Vậy. . . . . . Còn thi đại học? Cậu không học đại học ở đây sao?"

"Ở nơi đây học không phải mong muốn của tôi, cậu cũng biết, ba mẹ của tôi đều tự có công ty lớn riêng , mặc dù đời sống tình cảm của bọn họ quá phức tạp, nhưng mà vẫn chỉ có một đứa con là tôi, mới đây họ có liên lạc với tôi, hi vọng tôi có thể bắt đầu học tập để tiếp nhận công ty của bọn họ, mà tôi đã đồng ý yêu cầu của bọn họ, đồng thời trong vòng mười năm sắp tới xác nhập hai công ty lại, mặt khác bây giờ ở đây việc học cũng đang kết thúc. . . . . ."

"Cậu. . . . . . Bọn họ và cậu có liên lạc?"

"Ừ. Cậu biết không? Hai loại công ty khác nhau muốn thống nhất, thân là người nối nghiệp tương lai, tôi cần học tập rất nhiều thứ, mà tôi không cho là học tập ở đây có thể trợ giúp cho tôi, cho nên phương pháp giải quyết tốt nhất chính là tiếp xúc với kiến thức chuyên nghiệp của bọn họ và học tập ở khoảng cách gần, Tổng Công Ty của họ đều ở nước Mĩ, đến đó hoàn thành việc học, đồng thời tiếp xúc với công ty, là phương pháp tốt nhất cũng là phương pháp duy nhất không lãng phí thời gian."

"Tại. . . . . . Tại sao đột nhiên có cái quyết định này? Tôi. . . . . . Tôi chưa từng nghe cậu đề cập tới chuyện như vậy, tôi cho là cậu. . . . . ."

"Đồng Ân, thật ra thì chuyện này thật sự không bất ngờ, về con đường tương lai, tôi đã suy nghĩ từ lâu rồi, đề nghị của ba mẹ chỉ là một cơ hội, vừa lúc thúc đẩy nhanh tốc độ quyết định thôi, tôi đã mười tám tuổi rồi, nên nghiêm túc suy nghĩ phương hướng cùng con đường cho tương lai, tôi đối với mấy cái kế hoạch này hết sức có hứng thú."

"Cho nên. . . . . . Cậu đã. . . . . ."

"Đúng, chuyện này đã định sắn, không thể nào thay đổi."

"Không thể nào. . . . . . Thay đổi. . . . . ."

"Đồng Ân?"

"Chị hai?"

Tiếng hô sợ hãi vang lên ở trong phòng ăn, người nhà họ Phương bị khiếp sợ, tất cả đều ngừng động tác lại.

Không kìm lại được, nước mắt ấm nóng hiện lên trong mắt Phương Đồng Ân, chảy xuống gương mặt của cô.

"A. . . . . . Thật xin lỗi, Con. . . . . . Con. . . . . ." Trong nháy mắt cảnh tượng trước mắt trở nên thật mơ hồ, cô chớp mắt liên tục, ép buộc mình phát ra tiếng cười, cố gắng muốn dùng giọng nói thoải mái nói cho mọi người, cô không có việc gì, thế nhưng lại không khống chế được mình, không ngừng nghẹn ngào ra tiếng.

Ngực nóng lên, thật là đau khổ, thật là khó chịu, giống như có người bóp thật chặt trái tim của cô, để cho cô gần như không cách nào có thể hô hấp.

Cậu phải đi. . . . . . Phải đi một nơi thật là xa. . . . . .

Ba năm, bốn năm, còn là không có thời hạn? Thật đáng sợ, làm cô cảm thấy thật sự sợ hãi.

Một đoạn thời gian thật dài, bên cạnh cô không còn sự xuất hiện của cậu; có một thời gian dài, cô không thể giống như quá khứ, có thể cùng cậu gặp mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nhau. . . . . . Tại sao cô lại khổ sở như vậy? Tại sao trong lòng cô lại chua xót như vậy?

Chỉ cần nghĩ đến từlúc đó hai người sẽ cách nhau thật là xa, chỉ cần tưởng tượng cuộc sống tương lai của cô không còn được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa, cô liền cảm thấy tất cả sức lực bị hút hết, cả người trở nên vô lực, ngực rất đau.

Cô không giống một Minh Kiệt hiểu chuyện như vậy, hoàn toàn không hiểu được kế hoạch tương lai, cũng không biết chuyện lớn gì phải làm, phải thế nào để từng bước từng bước hoàn thành lý tưởngvà mục tiêu, chỉ biết là khi cậu cùng cô ở cùng người nhà, cô hạnh phúc mà lớn lên, cuộc sống rất vui sướng.

Nhưng mà. . . . . . Nếu như sớm biết về sau khi lớn lên sẽ mất đi người quan trọng, thà rằng cô không lớn lên, vĩnh viễn là một đứa bé không buồn không lo.

Phương Đồng Ân cắn môi, gục xuống bàn, thừa nhận cảm giác đau lòng từ trước tới giờ chưa từng có, giống như là lặng lẽ biến mất một thứ cực kì quan trọng.

Tách ra, xa xôi, dài dằng dặc. . . . . Đáng sợ cỡ nào chứ, làm người ta cảm thấy đau lòng, chỉ cần nhớ tới, liền cảm thấy vắng lặng, cô đơn và đau khổ. . . . . Cô tuyệt đối không thích những thứ này.

Đến tận giờ phút này, cô rốt cuộc hiểu một chuyện.

Thì ra đây chính là bước trưởng thành giá cao đầu tiên, học mất đi.

Trong sân bay sóng người cuộn trào mãnh liệt, nối liền không dứt, nhìn thấy như là không khí rất náo nhiệt, thật ra thì mỗi người đều có một tâm tư riêng.

"Thiếu gia, đã đến giờ rồi, chúng ta nên đi vào thôi." Quản gia đứng bên cạnh Lệ Minh Kiệt, cung kính nói.

Lại một lần nữa nhìn về nơi xa, vẻ mặt Lệ Minh Kiệtcó chút thất vọng, "Cháu biết rồi."

Xoay người lại, nhìn những người đã coi cậu như người thân trong gia đình mà chăm sóc mấy năm nay, dường như xem cậu là người nhà họ Phương, cậu biểu lộ ra sự trấn định, nụ cười ôn hòa.

"Thế thì, ba Phương, mẹ Phương, cháu đi đây."

Ngày cậu rời Đài Loan, tiễn cậu đi chỉ có thành viên nhà họ Phương, bởi vì chuyện này cũng chỉ có bọn họ biết, trên thực tế, cậu biết ai là người nói cho họ, trong lòng cậu chắc chắn.

Người nhà họ Phương tất cả đều có mặt, nhưng chỉ có một người chưa từng xuất hiện.

Đồng Ân. . . . . . Người con gái duy nhất cậu muốn gặp mặt, nhưng lại không đến.

Từ khi biết tin cậu muốn rời đi đến nay, suốt hơn một tháng, giống như là cô hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, không nhận điện thoại của cậu, không liên lạc với cậu, ngay cả khi cậu đến thăm nhà cô , cố ý muốn gặp cô, cô cũng giống như là gắn thiết bị truy tìm trên người cậu, luôncó vô số lý do và nguyên nhân cùng cậu lướt qua nhau.

Cô tránh mặt cậu, cậu biết.

Ngày đó khi nói chuyện này cho cô biết thì cô bị đả kích vẻ mặt khiếp sợ, cho dù hơn một tháng đã qua, cậu vẫn còn nhớ kĩ, không cách nào quên được.

Lúc ấy cô giống như là sắp khóc, nói chuyện quan tâm mà miệng đóng chặt lại, trở nên thật trầm mặc, có vẻ không biết phải làm sao. . . . . .

Thật ra thì, cậu đâu có cam lòng rời đi?

Thật ra thì, cậu từng có ý tưởng rất đáng sợ.

Thật ra thì, cậu cũng muốn đem cô bỏ túi mang đi.

Thật ra thì, cậu chỉ cần nghĩ tới không có cô làm bạn ở bên cạnh mấy năm sau, cũng sẽ sợ hãi lo lắng, đau đớn nghĩ muốn hủy bỏ quyết định này.

Nhưng cậu vẫn lý trí, tỉnh táo, biết rằng không thể vì cảm xúc nhất thời mà làm rối loạn bước đi tương lai, cũng biết có một số việc không thể vì sợ hãi chia xa mà thay đổi hoặc lui bước, cũng biết sau khi trải qua thời gian dài ở chung với nhau, cảm giác của cậu đối với Đồng Ân không còn chỉ là người nhà, không chỉ là bạn tri kỉ, không chỉ là lệ thuộc vào nhau nữa.

Cậu và cô sau khi lớn lên, có chút tình cảm, có chút coi trọng trình độ và cái nhìn đã bắt đầu thay đổi rồi, chút nhận thức ở đáy lòng cậu cũng đã sớm lên men. . . . . . Cho dù không nỡ, cậu cũng cần phải buông tay trước. . . . . . Tạm thời.

"Minh Kiệt, một mìnhcháu ở nơi đất khách quê người, phải chăm sóc tốt chính mình, biết không? Lạnh phải mặc nhiều đồ, đói bụng phải nhớ được ăn cái gì đó, không nên vì đi học, vì công việc quá độ mà mệt mỏi." mắt mẹ Phương đỏ lên, sửa cổ áo cho cậu, trong đôi mắt có thể thấy rõ sự không đành lòng.

"Cháu hiểu rồi, mẹ Phương."

"Thằng nhóc, đàn ông chính là để làm chuyện lớn, ba Phương hiểu quyết định của cháu, cũng ủng hộ cháu làm như vậy, Đồng Ân nhà bác không phải là không đến, chỉ là sợ đến sẽ khóc rất khó coi, cho nên biến thànhngười nhát gan, bỏ chạy." ba Phương dùng sức vỗ ngực Lệ Minh Kiệt, động viên thêm cho cậu cố gắng lên.

"Cháu hiểu, ba Phương."

"Minh Kiệt, em gái chị chỉ là tạm thời luẩn quẩn trong lòng, suy nghĩ chưa thông, cho nên mới không đến, em hãy tha thứ cho nó, ai bảo tình cảm của nó và em tốt như vậy, vừa nghĩ tới em phải rời đi, em không biết mấy ngày nay nó khóc nhiều thế nào đâu, trông thật đáng sợ, vì suy nghĩ thay người khác, nó không nên xuất hiện hù chết người là tốt rồi." Mắt chị cả Phương cũng hồng hồng,mấy năm nay cô cũng đem cậu trở thành một người em trai khác rồi.

"Anh Minh Kiệt, chờ chị hai nghĩ thông suốt, nhất định sẽ gọi điện cho anh, anh cũng biết, chị ấy chỉ là quá lệ thuộc vào anh, cho nên trong thời gian ngắn đầu xoay không kịp." em trai Phương cười mị mịphụ họa.

"Ừ." Lệ Minh Kiệt lộ ra nụ cười gượng gạo.

Ba Phương nghe được tiếng loa thông báo, vội vàng nhắc nhở: "Được rồi, mau vào đi thôi! Nếu như được nghỉ, nhớ về thăm nhà. Không có thời gian nói nữa, gọi điện thoại, viết thư đều rấttốt, hiện tại internet rất phát triển, muốn gặp mặt, chat webcam là có thể gặp được."

"Vâng, mọi người phải bảo trọng." Lệ Minh Kiệt cười cười, theo quản gia hướng cửa vào đi đến.

"Lệ Minh Kiệt. . . . . ." Xa xa truyền đến tiếng kêu quen thuộc vừa vội vừa gấp rút.

Cậu dừng bước lại, vội vàng xoay người, trên mặt hiện ra kinh ngạc.

"Đồng Ân?" Người nhà họ Phương không nhịn được kinh ngạc, không nghĩ tới một Phương Đồng Ân lúc sáng sớm thà rằng núp ở trong chăn giả bộ ngủ, giận dỗi, thế nào cũng không muốn rời giường thế mà bây giờ lại xuất hiện.

Nhìn vẻ mặt Phương Đồng Ân hốt hoảng, cầm trên tay bao lớn bao nhỏ, Lệ Minh Kiệt không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nâng lên nụ cười nhu hòa ấm áp.

"Đồng Ân. . . . . ."

Nhìn gương mặt của cậu, Phương Đồng Ân không nhịn được bước nhanh hơn hướng về phía cậu.

Đôi mắt to sáng ngời trong trí nhớ quả nhiên giống như lời người nhà họ Phương nói, xem ra đúng thật là khóc đến thê thảm không nỡ nhìn! Lệ Minh Kiệt cúi đầu nhìn cô gái đứng ở trước mặt mình, cặp mắt đỏ hồng , đáy mắt ướt át, không nhịn được thoải mái cười lên.

"Tôi nói cho cậu biết, tôi vẫn còn rất tức giận." Phương Đồng Ân oán trách, nhìn chằm chằm người con trai không ngừng cười to, bộ dáng đáng thương, trong mắt tràn đầy không đành lòng.

Kết quả, cô vẫn phải tới, coi như kháng cự như thế nào đi nữa, lừa gạt mình như thế nào đi nữa, vẫn là không nỡ tách cậu ra.

"Tôi biết, rất xin lỗi."

"Nói xin lỗi cũng vô dụng, tôi cảnh cáo cậu, đi tới đó phải chăm sóc mình cho tốt, không được học thói xấu, còn phải chú ý sức khỏe, ở đó sẽ không có ai nhắc nhở cậu ăn cơm, nếu như cảm thấy cô đơn, tôi miễn cưỡng có thể nghe cậu kể khổ, nhưng cậu phải trả tiền gọi điện thoại cho tôi, dù sao cậu cũng có rất nhiều tiền." Phương Đồng Ân nhắc đi nhắc lại, nhìn người con trai có địa vị quan trọng trong cuộc đời cô.
"Được."

"Cái này, cái này, cái này cho cậu, cậu đến đó nhớ mua máy vi tính, phải nhớ chat webcam, sẽ không tốn tiền điện thoại, chỉ là cậu mua máy vi tính ở đó, chat webcam của tôi ở đây cũng không biết có thể dùng được không, dù sao cậu nhớ thử nhìn một chútlà được rồi. Còn nữa, tôi giúp cậu chuẩn bị những lá thư này, phía trên có viết địa chỉ nhà tôi, nếu như ngươi muốn viết thư cho tôi cũng được, nhưng tôi không có tiền có thể mua tem dán cho cậu, cho nên cậu phải tốn tiền của mình, không được lười mua mà không viết thư cho tôi. Nếu như một mình cậu ở đó nhớ tôi, vào ngày nghỉ có thể trở về, cho dù tôi rất bận, cũngsẽ mang thời gian rảnh ra cho cậu. . . . . .Tôi cũng có thể miễn cưỡng đến thăm cậu, chơi cùng cậu một thời gian, nhưng cậu phải giúp tôi trả tiền vé máy bay. Cậu. . . . . . Cậu. . . . . ." Phương Đồng Ân cũng không biết mình rốt cuộc đang nói cái gì, rầy rà một đống lớn, nước mắt so vòi nước còn đáng sợ hơn, làm thế nào cũng không ngừng được.

Cô có rất nhiều lời phải nói, nhưng. . . . . . Nhưng là bây giờ thế nào cũng không nhớ nổi phải nói những thứ gì, chỉ biết là thời gian đã không còn.

"Đồng Ân." Lệ Minh Kiệt vươn tay, lau đi nước mắt mít ướt trên mặt cô, đáy mắt dịu dàng, nụ cười mở rộng không ngừng, sau đó chậm rãi ôm thật chặt thân thể đang run run của cô vào trong lòng.

Cậu thật rất may mắn, ở lúc cô đơn nhất, trống trải nhất, cô lại xuất hiện, làm bạn ở bên cạnh cậu.

Nếu như khi đó cậu không có gặp yêu tinh ồn ào luôn làm phiền cậu Phương Đồng Ân, vậy thì những năm tháng còn trẻ của cậu sẽ không biết đến những loại vui sướng như vậy.

"Tôi cảnh cáo cậu, tôi và cậu tạm thời coi như tách ra, vĩnh viễn đều là bạn tri kỉ, cậu bị uất ức gì, xảy ra cái chuyện gì không tốt, nhất định phải nói cho tôi biết, mặc dù tôi biết rõ là nước xa không cứu được lửa gần, cũng không thể giúp cậu làm gì cả. . . . . . Cái rắm á! Nếu như cậu dám nghĩ như vậy, nhất định phải chết, trừ tôi ra, cậu dám có người bạn khác, tôi nhất định sẽ giết chết trước mặt của cậu, cũng đánh chết cậu." Đó là vị trí thuộc về riêng cô, độc nhất vô nhị, không người nào có thể chiếm giữ.

"Được." Lệ Minh Kiệt phát ra tiếng cười trầm thấp.

Cô nắm cổ áo của cậu thật chặt, đầu gục trong lồng ngực cậu."Tôi sẽ rất nhớ cậu. . . . . ."

"Tôi cũng sẽ rất nhớ cậu." Vô cùng nhớ.

"Nhất định phải giữ liên lạc với tôi, nhất định đó!"

"Được."

"Nhất định. . . . . . Dám không giữ liên lạc, cậu sẽ chết chắc." Lại một lần nữa đỏ mắt lên, Phương Đồng Ân làm bộ dữ tợn.

Nụ cười thản nhiên, ánh mắt tràn ngập tình ý, Lệ Minh Kiệt không nói gì, cho đến khi tiếng loa phát thanh vang lên lần nữa, cậu chỉ là đem mít ướt ôm thật chặt vào bộ ngực ấm áp, không buông tay được. . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương